Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 369
Vốn dĩ lúc này, cộng với bên phía Ninh Tôn còn đang huấn luyện kín, Cố Tư cứ nghĩ anh ta sẽ không xem tin tức nhanh đến vậy.
Kết quả tin tức vừa truyền đi không lâu, bên đó đã gọi điện tới.
Cố Tư mau chóng nghe điện thoại.
Ninh Tôn mang theo ý cười, “ Tiểu Tư.”
Cố Tư đứng người một lúc mới cất tiếng, “ Em tưởng anh đi nghỉ rồi.”
” Chưa, lúc đó còn nói chuyện với chị ba Chương về chuyện cạnh tranh thăng hạng sắp tới.” Có lẽ là không tệ, giọng của Ninh Tôn nghe có vẻ rất vui.
Cố Tư vốn muốn hỏi vài câu, thấy tâm trạng của Ninh Tôn có chút xáo trộn, cảm thấy không có cách nào để nghiêm túc nói ra.
Cô ừ một tiếng, “ Em nhìn thấy anh biểu diễn, rất đẹp, hát rất hay.”
Ninh Tôn có lẽ cũng đã xem tiết mục, “ Xem như ra quân thuận lợi, anh thực sự có chút hơi sợ mất tiêu chuẩn.”
Cố Tư liếm môi, “ Nghĩa là anh ở trên sân khấu… ờ…”
Ninh Tôn cười, biết là Cố Tư muốn nói điều gì, anh nói, “ Em là đang nói nhận xét mà tôi nói đó à.”
Cố Tư mơ mơ hồ hồ ừ một tiếng.
Ninh Tôn thở dài, “ Kỳ thực lúc trước lúc bọn anh tập luyện đã từng nói qua chủ đề này rồi, bây giờ rất nhiều tiết mục sau này sẽ làm một liên kết hỗ trợ cho việc ca hát, để thu hút sự chú ý của khán giả, ê kíp chương sẽ yêu cầu xin CP, được nhiều người biết đến hơn, chị ba Chương cũng đã nói với anh về điều này trước đó, anh không thích lắm, nên lúc lên tiết mục, anh nói về vấn đề có bạn gái đầu tiên, để sau này, người ta sẽ không thổi phồng quá nhiều về anh. Anh vẫn hy vọng có thể nói chuyện bằng thực lực của mình.”
Chuyện này Cố Tư không hiểu cho lắm, có điều lúc trước chắc chắn là đã nhìn thấy chủ đề CP trên tin tức rồi.
Cô ồ một tiếng, trong lòng buông lỏng một chút, “ Là vậy à.”
Ninh Tôn cười thành tiếng, “ Em đừng áp lực, không sao đâu.”
Cố Tư ngẫm nghĩ, dù sao cô cũng là dân nghiệp dư, chắc chắn là không có chuyện gì.”
Vì vậy, Cố Tư đổi chủ đề và hỏi Ninh Tôn sắp xếp tiếp theo như thế nào.
Ninh Tôn suy nghĩ một chút, “Kế hoạch sơ bộ là kết thúc huấn luyện, chờ đến lúc anh thi đấu, anh sẽ qua đó cho đến khi có danh sách xếp hạng các tiết mục cuối cùng.”
Như vậy có lẽ cũng cần một khoảng thời gian dài.
Cố Tư suy nghĩ, cũng không còn chuyện gì nữa, chỉ có thể động viên Ninh Tôn cố gắng.
Ninh Tôn ừ một tiếng, “ Anh rất nhớ em, mong là cuộc thi lần này có thể mau chóng kết thúc.”
Ninh Tôn ở bên đó còn có việc khác, Cố Tư sau khi nhắc nhở anh ta chú ý sức khỏe, liền cúp điện thoại.
Sau khi gọi điện thoại một hồi như vậy trong lòng Cố Tư cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô đặt điện thoại xuống, đắp chăn, nằm lên giường, thở dài rồi nhắm mắt lại.
Mấy ngày tiếp theo, Cố Tư và Trì Uyên giống như chiến tranh lạnh lúc trước, đều không liên lạc gì.
Trì Uyên bên đó là tình trạng gì, Cố Tư không rõ nhưng bản thân cô bên này mỗi ngày đều rất bận, Trì Uyên không đến làm phiền cô, cô thấy thật vui vẻ và yên tĩnh.
Mỗi ngày Cố Tư đều rất hào hứng, khiến cho cô không để ý đến chuyện Trì Uyên có phải là đang tức giận hay không.
Tức giận hay không tức giận, ngẫm nghĩ cho kỹ, có liên quan gì đến cô sao.
Vài ngày như vậy, ngay đến cả Mạnh Sướng cũng cảm thấy có gì không đúng, cô ấy đi tới hỏi Cố Tư, “ Ngài Trì sao lại không tới đây, hai người lại cãi nhau rồi sao.”
Cố Tư he he, “ Không có, anh ta không tới đây, không phải là rất bình thường sao, chị với anh ta vốn dĩ cũng không có liên quan gì, không nên ở bên nhau.”
Mạnh Sướng trừng mắt nhìn Cố Tư một hồi, bĩu môi, nuốt trở lại câu hỏi mà cô sắp hỏi.
Còn Trì Uyên người đang được nói đến, thực sự đã khá bận rộn trong những ngày này.
Không chỉ bận chuyện công việc, mà còn vì việc lúc trước Mạnh Sướng bị người ta bắt cóc.
Mặc dù không có manh mối rõ ràng, việc lần đó, là có người nhắm vào Cố Tư, nhưng Mạnh Sướng lại bị bắt đi, sau đó được thả ra, luôn khiến người ta cảm thấy không được bình thường cho lắm.
Trực giác của Trì Uyên mách bảo anh, việc này không thể tách rời Cố Tư.
Vì vậy càng không coi như không có chuyện gì xảy ra, chắc chắn phải kiểm tra ra được.
Chuyện đó vẫn không có gì tiến triển, manh mối cũng không nhiều, điều tra ra quả thực rất khó nhưng anh vẫn cần điều tra.
Cái xe chở Mạnh Sướng rời đi ngày hôm đó, đã được tìm thấy ở vùng hoang vu mấy ngày trước.
Xe hư hỏng nghiêm trọng, nhưng nó vẫn khớp với chiếc xe được nhìn thấy trong hệ thống giám sát.
Trì Uyên cho người bám theo manh mối này để điều tra, lần theo thông tin của chủ sở hữu, một ngân hàng ngầm đã được tìm thấy.
Chiếc xe này, trước kia đã được thế chấp cho bên đó.
Ngân hàng ngầm đó, bề ngoài nhìn như một nơi cho vay nặng lãi, Trì Uyên trước nay luôn không chú ý đến, có vẻ như không có nhiều rắc rối từng xảy ra ở nơi này.
Trì Uyên bảo Tử Thư bí mật điều tra ngân hàng ngầm đó.
Những chỗ ngân hàng ngầm như vật, quan hệ nội bộ dĩ nhiên là rất phức tạp, nhưng bình thường mà nói, việc muốn điều tra cũng không quá vất vả.
Nơi này lộn xộn, tin tức dĩ nhiên rất dễ bị lộ ra.
Tử Thư điều tra hai ngày, quay lại tìm Trì Uyên nói là phức tạp hơn so với trong tưởng tượng.
Ngân hàng ngầm đó có thể không giống với bề ngoài, bên ngoài nhìn vào có vẻ là một ngâm hàng nhỏ, cho người ta thanh toán tiền tệ, lãi suất không quá cao, trước nay cũng chưa từng xảy ra vụ bạo lực nào, sự hiện diện không cao.
Có lẽ là muốn kiếm chút tiền lẻ dựa vào việc khai thác các kẽ hở trong chính sách hoặc luật pháp.
Có điều thực sự điều tra sâu hơn, liền phát hiện ra sự thật không hề như vậy.
Ngân hàng ngầm đó quản lý rất nghiêm khắc, nội bộ có một hệ thống quản lý của chính bọn họ, nó theo kiểu bên ngoài thì có vẻ lỏng lẽo còn bên trong thì chặt chẽ.
Muốn lấy tin tức đắt giá, vốn dĩ không hề đơn giản.
Tử Thư cảm thấy có chút kỳ lạ, “ Tôi đã so sánh những nơi cho vay nặng lãi khác trong thành phố của chúng ta, cảm thấy ở đây tình trạng không được bình thường lắm, có vẻ như sân sau của cái ngân hàng ngầm này, có một người rất am hiều về kinh doanh đang hoạt động.”
Trì Uyên suy nghĩ, “ Vẫn phải tiếp tục điều tra, càng như vậy càng có thể chứng minh, việc này không hề đơn giản.”
Anh tư duy một lát, “ Cậu xem xem ngân hàng ngầm đó ngoại trừ thanh toán tiền tệ ra, còn kinh doanh hạng mục gì nữa, chúng ta không vội, cứ bình tĩnh, nếu bọn họ có kinh doanh hạng mục khác, chúng ta sẽ nhúng tay vào từ phương diện khác.”
Tử Thư lại bận bịu công việc.
Trì Uyên ngồi trong phòng làm việc, cả nửa ngày mới đứng dậy, rót một cốc nước và đi ra ngoài.
Bên phía hành lang có người, là Trì Cảnh, đang nói chuyện với trợ lý.
Hình như là trợ lý nhỏ đã làm sai chuyện gì đó, vẻ mặt thất vọng.
Trì Cảnh nắm lấy vai của đối phương, một mực xoa dịu an ủi.
Trì Cảnh đối với cấp dưới đều rất khoan dung, anh ta có vẻ như là người không biết tức giận vậy.
Trì Uyên thực sự không thích thái độ làm việc như vậy của Trì Cảnh, như vậy vốn dĩ sẽ không quản lý được cấp dưới của mình.
Trì Uyên không chào Trì Cảnh, trực tiếp đi đến phòng pha trà.
Ở bên này pha cà phê, anh không về phòng làm việc ngay mà đứng ở cửa sổ phòng pha trà, nhìn ra bên ngoài.
Trì Cảnh một lúc sau đi tới, trong tay cũng cầm một cái cốc.
Anh ta cúi đầu lấy nước nhưng miệng bắt đầu nói, “ Tôi nghe nói, bác gái sau đó lại đi đến bệnh viện.”
Trì Uyên không quay đầu lại nhìn anh ta, chỉ ừ một tiếng, “ Đúng là đến đó.”
Ngày hôm trước Phương Tố lại đến bệnh viện, có điều lần này không phải đến gây chuyện mà là đến để xin lỗi.
Hình như những người đứng về phía gia đình bên đó đã được thuyết phục chuyện xảy ra ầm ĩ vừa rồi vẫn phải nên có một kết thúc tốt đẹp.
Phương Tố mấy ngày nay cũng bị chuyện này làm cho khốn đốn, lần này đã chịu nghe lời khuyên, thực sự đến bệnh viện.
Không cần biết trong lòng bà ta có tình nguyện hay không, ít nhất là ngoài mặt cố gắng vẫn xem như là làm đến nơi đến chốn.
Trì Cảnh cầm lấy nước, đứng ở bên đó thở dài, “ không biết bác gái ở trong lòng sẽ sai trái nhiều như thế nào, nhưng bác ấy không dễ dàng là người cúi đầu nhận lỗi.”
Trì Uyên khẽ cau mày nhấp một ngụm cà phê, có hơi nóng, anh trực tiếp chuyển chủ đề, “ Cậu thì sao, tôi nghe nói, cậu gần đây có xem mắt, kết quả đều không được như ý cho lắm.”
Trì Cảnh ừ một tiếng, “ Kết quả này, dĩ nhiên không được như ý, vốn dĩ tôi cũng không mong chờ gắn bó cùng với người tìm được thông qua chuyện xem mắt.”
Anh ta nói xong liền quay đầu nhìn Trì Uyên, biểu tình muốn cười mà như không cười.
Kết quả tin tức vừa truyền đi không lâu, bên đó đã gọi điện tới.
Cố Tư mau chóng nghe điện thoại.
Ninh Tôn mang theo ý cười, “ Tiểu Tư.”
Cố Tư đứng người một lúc mới cất tiếng, “ Em tưởng anh đi nghỉ rồi.”
” Chưa, lúc đó còn nói chuyện với chị ba Chương về chuyện cạnh tranh thăng hạng sắp tới.” Có lẽ là không tệ, giọng của Ninh Tôn nghe có vẻ rất vui.
Cố Tư vốn muốn hỏi vài câu, thấy tâm trạng của Ninh Tôn có chút xáo trộn, cảm thấy không có cách nào để nghiêm túc nói ra.
Cô ừ một tiếng, “ Em nhìn thấy anh biểu diễn, rất đẹp, hát rất hay.”
Ninh Tôn có lẽ cũng đã xem tiết mục, “ Xem như ra quân thuận lợi, anh thực sự có chút hơi sợ mất tiêu chuẩn.”
Cố Tư liếm môi, “ Nghĩa là anh ở trên sân khấu… ờ…”
Ninh Tôn cười, biết là Cố Tư muốn nói điều gì, anh nói, “ Em là đang nói nhận xét mà tôi nói đó à.”
Cố Tư mơ mơ hồ hồ ừ một tiếng.
Ninh Tôn thở dài, “ Kỳ thực lúc trước lúc bọn anh tập luyện đã từng nói qua chủ đề này rồi, bây giờ rất nhiều tiết mục sau này sẽ làm một liên kết hỗ trợ cho việc ca hát, để thu hút sự chú ý của khán giả, ê kíp chương sẽ yêu cầu xin CP, được nhiều người biết đến hơn, chị ba Chương cũng đã nói với anh về điều này trước đó, anh không thích lắm, nên lúc lên tiết mục, anh nói về vấn đề có bạn gái đầu tiên, để sau này, người ta sẽ không thổi phồng quá nhiều về anh. Anh vẫn hy vọng có thể nói chuyện bằng thực lực của mình.”
Chuyện này Cố Tư không hiểu cho lắm, có điều lúc trước chắc chắn là đã nhìn thấy chủ đề CP trên tin tức rồi.
Cô ồ một tiếng, trong lòng buông lỏng một chút, “ Là vậy à.”
Ninh Tôn cười thành tiếng, “ Em đừng áp lực, không sao đâu.”
Cố Tư ngẫm nghĩ, dù sao cô cũng là dân nghiệp dư, chắc chắn là không có chuyện gì.”
Vì vậy, Cố Tư đổi chủ đề và hỏi Ninh Tôn sắp xếp tiếp theo như thế nào.
Ninh Tôn suy nghĩ một chút, “Kế hoạch sơ bộ là kết thúc huấn luyện, chờ đến lúc anh thi đấu, anh sẽ qua đó cho đến khi có danh sách xếp hạng các tiết mục cuối cùng.”
Như vậy có lẽ cũng cần một khoảng thời gian dài.
Cố Tư suy nghĩ, cũng không còn chuyện gì nữa, chỉ có thể động viên Ninh Tôn cố gắng.
Ninh Tôn ừ một tiếng, “ Anh rất nhớ em, mong là cuộc thi lần này có thể mau chóng kết thúc.”
Ninh Tôn ở bên đó còn có việc khác, Cố Tư sau khi nhắc nhở anh ta chú ý sức khỏe, liền cúp điện thoại.
Sau khi gọi điện thoại một hồi như vậy trong lòng Cố Tư cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô đặt điện thoại xuống, đắp chăn, nằm lên giường, thở dài rồi nhắm mắt lại.
Mấy ngày tiếp theo, Cố Tư và Trì Uyên giống như chiến tranh lạnh lúc trước, đều không liên lạc gì.
Trì Uyên bên đó là tình trạng gì, Cố Tư không rõ nhưng bản thân cô bên này mỗi ngày đều rất bận, Trì Uyên không đến làm phiền cô, cô thấy thật vui vẻ và yên tĩnh.
Mỗi ngày Cố Tư đều rất hào hứng, khiến cho cô không để ý đến chuyện Trì Uyên có phải là đang tức giận hay không.
Tức giận hay không tức giận, ngẫm nghĩ cho kỹ, có liên quan gì đến cô sao.
Vài ngày như vậy, ngay đến cả Mạnh Sướng cũng cảm thấy có gì không đúng, cô ấy đi tới hỏi Cố Tư, “ Ngài Trì sao lại không tới đây, hai người lại cãi nhau rồi sao.”
Cố Tư he he, “ Không có, anh ta không tới đây, không phải là rất bình thường sao, chị với anh ta vốn dĩ cũng không có liên quan gì, không nên ở bên nhau.”
Mạnh Sướng trừng mắt nhìn Cố Tư một hồi, bĩu môi, nuốt trở lại câu hỏi mà cô sắp hỏi.
Còn Trì Uyên người đang được nói đến, thực sự đã khá bận rộn trong những ngày này.
Không chỉ bận chuyện công việc, mà còn vì việc lúc trước Mạnh Sướng bị người ta bắt cóc.
Mặc dù không có manh mối rõ ràng, việc lần đó, là có người nhắm vào Cố Tư, nhưng Mạnh Sướng lại bị bắt đi, sau đó được thả ra, luôn khiến người ta cảm thấy không được bình thường cho lắm.
Trực giác của Trì Uyên mách bảo anh, việc này không thể tách rời Cố Tư.
Vì vậy càng không coi như không có chuyện gì xảy ra, chắc chắn phải kiểm tra ra được.
Chuyện đó vẫn không có gì tiến triển, manh mối cũng không nhiều, điều tra ra quả thực rất khó nhưng anh vẫn cần điều tra.
Cái xe chở Mạnh Sướng rời đi ngày hôm đó, đã được tìm thấy ở vùng hoang vu mấy ngày trước.
Xe hư hỏng nghiêm trọng, nhưng nó vẫn khớp với chiếc xe được nhìn thấy trong hệ thống giám sát.
Trì Uyên cho người bám theo manh mối này để điều tra, lần theo thông tin của chủ sở hữu, một ngân hàng ngầm đã được tìm thấy.
Chiếc xe này, trước kia đã được thế chấp cho bên đó.
Ngân hàng ngầm đó, bề ngoài nhìn như một nơi cho vay nặng lãi, Trì Uyên trước nay luôn không chú ý đến, có vẻ như không có nhiều rắc rối từng xảy ra ở nơi này.
Trì Uyên bảo Tử Thư bí mật điều tra ngân hàng ngầm đó.
Những chỗ ngân hàng ngầm như vật, quan hệ nội bộ dĩ nhiên là rất phức tạp, nhưng bình thường mà nói, việc muốn điều tra cũng không quá vất vả.
Nơi này lộn xộn, tin tức dĩ nhiên rất dễ bị lộ ra.
Tử Thư điều tra hai ngày, quay lại tìm Trì Uyên nói là phức tạp hơn so với trong tưởng tượng.
Ngân hàng ngầm đó có thể không giống với bề ngoài, bên ngoài nhìn vào có vẻ là một ngâm hàng nhỏ, cho người ta thanh toán tiền tệ, lãi suất không quá cao, trước nay cũng chưa từng xảy ra vụ bạo lực nào, sự hiện diện không cao.
Có lẽ là muốn kiếm chút tiền lẻ dựa vào việc khai thác các kẽ hở trong chính sách hoặc luật pháp.
Có điều thực sự điều tra sâu hơn, liền phát hiện ra sự thật không hề như vậy.
Ngân hàng ngầm đó quản lý rất nghiêm khắc, nội bộ có một hệ thống quản lý của chính bọn họ, nó theo kiểu bên ngoài thì có vẻ lỏng lẽo còn bên trong thì chặt chẽ.
Muốn lấy tin tức đắt giá, vốn dĩ không hề đơn giản.
Tử Thư cảm thấy có chút kỳ lạ, “ Tôi đã so sánh những nơi cho vay nặng lãi khác trong thành phố của chúng ta, cảm thấy ở đây tình trạng không được bình thường lắm, có vẻ như sân sau của cái ngân hàng ngầm này, có một người rất am hiều về kinh doanh đang hoạt động.”
Trì Uyên suy nghĩ, “ Vẫn phải tiếp tục điều tra, càng như vậy càng có thể chứng minh, việc này không hề đơn giản.”
Anh tư duy một lát, “ Cậu xem xem ngân hàng ngầm đó ngoại trừ thanh toán tiền tệ ra, còn kinh doanh hạng mục gì nữa, chúng ta không vội, cứ bình tĩnh, nếu bọn họ có kinh doanh hạng mục khác, chúng ta sẽ nhúng tay vào từ phương diện khác.”
Tử Thư lại bận bịu công việc.
Trì Uyên ngồi trong phòng làm việc, cả nửa ngày mới đứng dậy, rót một cốc nước và đi ra ngoài.
Bên phía hành lang có người, là Trì Cảnh, đang nói chuyện với trợ lý.
Hình như là trợ lý nhỏ đã làm sai chuyện gì đó, vẻ mặt thất vọng.
Trì Cảnh nắm lấy vai của đối phương, một mực xoa dịu an ủi.
Trì Cảnh đối với cấp dưới đều rất khoan dung, anh ta có vẻ như là người không biết tức giận vậy.
Trì Uyên thực sự không thích thái độ làm việc như vậy của Trì Cảnh, như vậy vốn dĩ sẽ không quản lý được cấp dưới của mình.
Trì Uyên không chào Trì Cảnh, trực tiếp đi đến phòng pha trà.
Ở bên này pha cà phê, anh không về phòng làm việc ngay mà đứng ở cửa sổ phòng pha trà, nhìn ra bên ngoài.
Trì Cảnh một lúc sau đi tới, trong tay cũng cầm một cái cốc.
Anh ta cúi đầu lấy nước nhưng miệng bắt đầu nói, “ Tôi nghe nói, bác gái sau đó lại đi đến bệnh viện.”
Trì Uyên không quay đầu lại nhìn anh ta, chỉ ừ một tiếng, “ Đúng là đến đó.”
Ngày hôm trước Phương Tố lại đến bệnh viện, có điều lần này không phải đến gây chuyện mà là đến để xin lỗi.
Hình như những người đứng về phía gia đình bên đó đã được thuyết phục chuyện xảy ra ầm ĩ vừa rồi vẫn phải nên có một kết thúc tốt đẹp.
Phương Tố mấy ngày nay cũng bị chuyện này làm cho khốn đốn, lần này đã chịu nghe lời khuyên, thực sự đến bệnh viện.
Không cần biết trong lòng bà ta có tình nguyện hay không, ít nhất là ngoài mặt cố gắng vẫn xem như là làm đến nơi đến chốn.
Trì Cảnh cầm lấy nước, đứng ở bên đó thở dài, “ không biết bác gái ở trong lòng sẽ sai trái nhiều như thế nào, nhưng bác ấy không dễ dàng là người cúi đầu nhận lỗi.”
Trì Uyên khẽ cau mày nhấp một ngụm cà phê, có hơi nóng, anh trực tiếp chuyển chủ đề, “ Cậu thì sao, tôi nghe nói, cậu gần đây có xem mắt, kết quả đều không được như ý cho lắm.”
Trì Cảnh ừ một tiếng, “ Kết quả này, dĩ nhiên không được như ý, vốn dĩ tôi cũng không mong chờ gắn bó cùng với người tìm được thông qua chuyện xem mắt.”
Anh ta nói xong liền quay đầu nhìn Trì Uyên, biểu tình muốn cười mà như không cười.