Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-317
Chương 314
Phòng tiệc quả thực đã được mở ra.
Bên trong cũng có người, nhưng không nhiều, trên sàn nhảy cũng mở nhạc nhưng không có ai nhảy, mọi người đều đứng một bên xem
Có một dãy ghế ở mép sàn nhảy và một chiếc bàn nhỏ bên cạnh với trái cây và đồ uống.
Chương Tự Chi đi vào nghe một hồi, cảm thấy nhạc khiêu vũ không hay.
anh ta nói với bọn họ: “mọi người ngồi đây, tôi đi xem xem, thay nhạc khác”
Cố Tư cười: “anh đừng biến đây thành quán karaoke, Nếu không bà cụ nhà họ Nguyễn sẽ giết đến đó”
Chương Tự Chi không thèm để ý: “em qua đó ngồi đợi là được”.
nói xong anh ta đí về một phía.
Cố Tư có chút bất lực, ngồi xuống cùng Trì Uyên và Tùy Mị
Trì Uyên ngồi giữa, Cố Tư và Tùy Mị ngồi hai bên, không biết Tùy Mị nghĩ ra điều gì, ghé gần Trì Uyên nói với một giọng nhỏ nhẹ.
Trì Uyên cũng hơi nghiêng sang một bên, nghe Tùy Mị nói một cách nghiêm túc.
Cố Tư chỉ liếc nhìn hai người họ nói chuyện một chút, sau đó không nhìn bọn họ nữa.
Cô muốn biết loại nhạc có thể thay đổi theo sở thích của Chương Tự Chi.
Sau một lúc chờ đợi, âm nhạc trên sàn nhảy đã thay đổi.
Cố Tư cười ha ha ngay khi nghe thấy tiếng nhạc.
đúng là Chương Tự Chi, như vậy mới đúng chứ.
lúc đầu là nhạc nhẹ nhàng và êm dịu, nó đột nhiên trở nên kích động và ồn ào.
Những người ngồi cạnh sàn nhảy đều sững sờ, nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chương Tự Chi đi tới, cởi bỏ bộ vest và cà vạt.
mở cúc ở đường viền cổ áo và cổ tay áo.
Anh đến và chạy thẳng vào sàn nhảy.
Người phục vụ bên cạnh anh ta đi tới và kéo rèm cửa của một số cửa sổ trên sàn nhảy lên.
Ở đây đột nhiên tối mờ, rồi đèn bật sáng, giống như sàn nhảy trong quán bar.
những điệu nhảy trong phòng khiêu vũ này, chắc chắn Chương Tự Chi không biết nhảy, và anh ta cũng chỉ biết một số điệu nhảy lắc đầu trong quán bar.
Người xem bên cạnh vẫn còn trong vòng tròn, Chương Tự Chi đã vào sàn nhảy và bắt đầu nhảy.
Không có trình tự gì cả, đúng thật là thích như nào thì nhảy như thế.
Có một vài người đã uống rượu, và họ bắt đầu vỗ tay.
Không biết có phải do rượu không, một số người đã cởi áo khoác, ném cà vạt sang một bên, cởi cúc áo và đi theo lên sàn nhảy.
Điều này, nếu ai đó đi đầu một chút thì sẽ có người theo sau.
Một người đi vào sẽ có người thứ hai và người thứ ba.
Hu hú la la, tất cả những người đàn ông có mặt, ngoại trừ Trì Uyên đều đã vào rồi.
vốn dĩ mọi người đều chỉnh tề, nhưng bây giờ họ đang ca hát và nhảy múa trông thật vui vẻ.
Chương Tự Chi vui vẻ chơi đùa, ngày thường ở hội quán nếu có hứng thú anh ta sẽ keod theo người phục vụ nhảy nhót.
Những người ở đó cũng đã quen với tính khí Chương Tự Chi, mọi người đều sẵn sàng làm theo anh ta.
Chương Tự Chi nhảy một lúc, sau đó chạy tới kéo Cố Tư, “nào, nào, cùng nhau lên nào.”
Cố Tư sửng sốt, “Tôi có biết cái này ở đâu.”
Tiếng nhạc hơi lớn, giọng nói của Chương Tự Chi như muốn hét lên: “Không sao, tôi cũng không biết nhảy, cô thích như nào thì nhảy thế nào, chuyện này tùy tâm trạng.”
Cố Tư vẫn lắc đầu, cô thực sự rất xấu hổ.
Kết quả, Trì Uyên trực tiếp đưa tay sangbên cạnh, nắm lấy cổ tay Cố Tư, dùng sức kéo cô lên, “lên thôi, chúng ta cùng nhau lên.”
Cố Tư trừng mắt, “Anh cũng phát điên theo.”
Trì Uyên chỉ cười, không để ý đến ý tứ của Cố Tư, kéo cô lên sàn nhảy.
Cố Tư không dám giẫy giụa quá mạnh vì sợ ngoại hình sẽ bị xấu.
Nhưng cô thật sự không biết phải nhảy thế nào, cô cố nén giọng nói, “ Trì Uyên, tôi thật sự không biết, tôi sợ sẽ mất mặt.”
Trì Uyên cười, “Anh cũng vậy.”
Anh dẫn Cố Tư đi tới một góc của sàn nhảy, cũng không quan tâm người khác nhảy như thế nào, “Không phải trước đây em đã từng học sao, chúng ta nhảy theo ý của mình.”
Sau khi Cố Tư dừng lại, chưa kịp phản ứng, Trì Uyên đã vòng tay qua eo cô, một tay nắm lấy tay cô.
Đây là tư thế mở đầu của điệu khiêu vũ
Không cần biết bản nhạc là gì, Trì Uyên dùng một chút lực ở tay, và bắt đầu di chuyển chân theo nhịp điệu của chính mình.
Cố Tư buộc phải nhảy theo anh, nhưng cô vẫn tiếp tục nói, “ Trì Uyên có phải thái độ của tôi đối với anh quá tốt rồi không, vì thế nên anh đã hiểu lầm gì đó.”
Trì Uyên cười nhìn chằm chằm Cố Tư: “anh không có hiểu lầm, em yên tâm”
Cố Tư hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi không thích anh, tôi hy vọng anh biết điều này.”
Trì Uyên mơ hồ ậm ừ một câu, coi như đã trả lời.
Chương Tự Chi trở lại sàn nhảy tiếp tục nhảy nhót lắc đầu.
ở đằng kia có người vui mừng và kéo bạn đồng hành của lên xuống.
Dù sao cũng đều là nhảy loạn, không ai quan tâm nhiều như vậy.
Trên sàn nhảy ngày càng nhiều người, nhảy những điệu nhảy ngày càng kì lạ, những bản nhạc thay đổi liên tục, phong cách nào cũng có.
Những ánh đèn đủ màu được chiếu xuống, bên trong sàn nhảy nhấp nháy và mờ ảo.
Tùy Mị ngồi ở một bên không thể nhìn rõ Trì Uyên và Cố Tư.
Nhưng ánh mắt không hề rời đi.
Cô ta không hiểu Trì Uyên, không biết hiện tại anh đang nghĩ gì, không lẽ lại là một người giả nặng tình? Nhưng mà việc thông báo ly hôn với công chúng không hề dễ dàng và không cần thiết phải làm như vậy.
Ánh đèn ở đó nhấp nháy mờ ảo, Tùy Mị cũng nhức cả mắt.
Trên sàn nhảy có người phụ nữ khác, lại quen biết với Tùy Mị, có thể là chơi quá vui người đó đi đến: “Tùy tiểu thư, vào đi, cùng nhau chơi, nhìn xem, mọi người đều rất vui vẻ.
Cô ngồi đây buồn chán quá”
Nếu như bình thường Tùy Mị sẽ không muốn tham gia cùng những người đó, cô ta vốn dĩ là người không thích náo nhiệt.
nhìn thấy những cảnh như vậy cô ta cảm thấy bực mình.
Nhưng bây giờ lại khác, người đó đến nói một câu Tùy Mị liền cười: “được thôi, nhìn mấy người chơi đùa vui vẻ làm cho tôi cũng ngứa ngáy rồi.” Cô ta cầm lấy đuôi váy đi theo vào sàn nhảy.
Phụ nữ đương nhiên không thể lắc lắc đầu như đàn ông, nhưng những người này ai mà không biết nhảy.
Trên sàn nhảy này, dự là ngoại trừ Cố Tư, tất cả đều là những tiểu thư nổi tiếng xuất thân từ gia đình tốt, họ đều đã học phép xã giao và giao tiếp.
Đương nhiên, khiêu vũ không phải là một vấn đề.
Tùy Mị đi vào sàn nhảy liền đi tới chỗ Cố Tư.
Cố Tư và Trì Uyên hai người họ không quan tâm đến sự quấy rầy của thế giới bên ngoài, họ chỉ nhảy theo nhịp điệu của riêng mình.
Tùy Mị ở một bên, hai người họ đều không nhìn thấy cô ta.
Khi đèn bật sáng, Tùy Mị có thể nhìn thấy vẻ mặt của Cố Tư thực sự có chút không kiên nhẫn.
Chỉ có Trì Uyên vẫn tiếp tục cười.
Có thể anh thực sự rất vui.
Bên ngoài mọi người lần lượt đi vào,nhìn thấy bên này náo nhiệt đều muốn tới.
Sàn nhảy ngày càng có nhiều người hơn, và Cố Tư có chút không muốn nhảy nữa.
Có điều Trì Uyên luôn ôm lấy eo của cô, giọng Trì Uyên nhè nhẹ, dường như không có ý gì: “tiếp đây Ninh Tôn có phải sẽ tham gia chương trình mà cô ba nhà họ Chương đầu tư”
Cố Tư ngạc nhiên nhìn Trì Uyên: “làm sao anh biết”
Thực ra cái này không có gì khó, đối với chương trình tài năng, danh sách dự thi ban đầu hiện đã được lên.
Trì Uyên cười: “thực ra Ninh Tôn đi con đường này vừa hay, bên phía nhà họ Ninh vốn không phải là một nơi tốt, Ninh Tiêu không thể nào rút lui, anh ta ở trong tay Ninh Tiêu cũng không thể vượt lên được”
Cố Tư trợn tròn mắt, “Sao đột nhiên anh lại quan tâm đến anh ấy?
Trì Uyên dùng sức kéo Cố Tư ôm vào trong lòng, “anh không quan tâm đến anh ta, anh là đang quan tâm em.”
Cố Tư chế nhạo, “Tôi thật sự không cần anh quan tâm, Trì Uyên, anh đối với tôi có chút phiền phức.”
Edit by anhanh..