Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-303
Chương 300
Chương Tự Chi cũng thanh toán luôn bộ quần áo vừa xe, sau đó dẫn Cố Tư đi ngang qua mấy người nhà họ Tùy hứ hứ vài tiếng.
Bà Tùy sắc mặt cũng khó coi.
Chắc là cũng chưa có gặp được người nào như thế,không nể mặt bà.
Chẳng những là không nể mặt bà, còn muốn làm bà phải mất mặt ngay tại chỗ.
Chương Tự Chi đi đến cửa vẫn còn quay đầu nhìn lại mấy người nhà họ Tùy.
Bà Tùy cũng nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ.
Chương Tự Chi liếc nhìn bà Tùy, khịt mũi, ý tứ giễu cợt rõ ràng, sắc mặt bà Tùy lại thay đổi.
Cố Tư đi ra ngoài trước, sau đó gọi Chương Tự Chi, “Lão Chương, đi.”
Lúc này có ô tô dừng lại cửa ra vào, bây giờ xe đi đến đây cũng khá nhiều, tất nhiên cũng có khá nhiều xe đang dừng đỗ mất trật tự.
Khi Cố Tư và Chương Tự Chi đi đến xe của mình, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe đang viết hóa đơn phạt vì đậu xe không đúng quy định.
Chủ xe cũng ở gần đó chạy đến, đang giải thích cho cảnh sát giao thông rằng mình đang có việc gấp, chỉ đậu nhanh chút xíu rồi rời đi ngay, tại vì ở đây không có chỗ trống nào khác, nên mới đành đậu ở đây một lúc.
Cảnh sát giao thông cũng không muốn nghe trình cho lắm, vẫn cúi đầu tiếp tục mở hóa đơn phạt.
Chương Tự Chi nhíu mày, nhìn chằm chằm kia cảnh sát giao thông nhìn một chút, xùy một tiếng, rồi mới lên xe.
Cố Tư nghĩ đến một chuyện khác, “Sao vậy, có ý gì với bọn họ? Vì câu lạc bộ của anh thường xuyên bị kiểm tra đột xuất à?”
Chương Tự Chi nổ máy xe lái đi ra ngoài, “Tôi không có ý gì với bọn họ, tôi chỉ là đang suy nghĩ mấy phiền phức lúc trước.
Mấy người đó có ý gì, rõ ràng lần nào cũng không tra được cái gì, mà còn la lối với tôi.
Tôi thật không thể chịu đựng được”
Cố Tư cười, “Còn có người dám la lối òm sòm với anh sao? Bà Tùy khi nãy gặp anh còn phải sợ, mấy cái người kia còn lợi hai hơn bà Tùy sao?”
Chương Tự Chi đột nhiên nhớ tới một khuôn mặt, vẻ mặt rất khó xử.
Vẫn là khuôn mặt của phụ nữ, nếu là đàn ông thì đã tìm cơ hội cho vào bao tải rồi.
Chương Tự Chi có chút chán ghét, “Đừng nhắc tới người đó, chúng ta đi dạo một vòng rồi đi ăn cơm.”
Hai người ngẫu nhiên tìm được một nhà hàng đi vào, cái miệng Chương Tự Chi vẫn luôn không chịu ngồi yên, lúc ăn cơm nói cứ nói về dự án mà chị Ba Chương đang đầu tư, việc chuẩn bị cho chương trình cũng gần như hoàn tất.
Đạo diễn chương trình cũng nói rất tốt, cũng đều quy tụ khá nhiều người nổi tiếng, chương trình này được phát sóng chắc chắn sẽ rất hot.
Cố Tư sửng sờ, “Ninh Tôn, anh ấy có trả lời gì không?”.
Chương Tự Chi lắc đầu, “Cũng chưa, tối qua tôi nói chuyện với cậu ta cả đêm, nhưng cậu ta cũng chẳng trả lời cho tôi.”
Chắc là Ninh Tôn còn đang do dự.
Cố Tư nhớ lại xem dáng vẻ tối qua của Ninh Tôn, chẳng lẽ là có ám chỉ nói với cô, cũng tức là không muốn có liên qua đến việc tuyển chọn.
Chuyện này còn do dự gì chứ.
Cố Tư cười cười.
Chẳng lẽ anh cảm thấy cô giúp anh có được vị trí phó chủ tịch trong công ty, sau đó còn đi tham gia tuyển chọn, sẽ cảm thấy bản thân có lỗi?
Thật là đã suy nghĩ quá nhiều rồi
Cô chưa bao giờ quan tâm đến điều này.
Đáng lẽ Ninh Tốn phải biết chứ nhỉ.
Rõ ràng trước đó cô thường cổ vũ anh theo đuổi những gì anh muốn, biểu hiện của cô còn chưa rõ sao.
Cố Tư suy nghĩ một chút, “Thôi, để tôi nói chuyện với anh ấy.”
Hai người ăn cơm xong, thực ra cũng vẫn còn đang là buổi sáng.
Chương Tự Chi và Cố Tư đến cửa hàng của Cố Tư.
Đều đã sửa sang lại xong, lúc trước và bây giờ trông khác hẳn.
Bảng hiệu, buổi chiều sẽ có, có thể hoàn tất việc chuẩn bị
Chương Tự Chi nhìn xem, cảm thấy không tệ chỗ nào.
Cố Tư suy nghĩ gì đó, rồi gọi cho Mạnh Sướng, nói cô nàng qua xem thử.
Mạnh Sướng đang rảnh rồi ngồi ở nhà, nghe điện thoại xong cũng liền chạy đến.
Khi Chương Tự Chi nhìn thấy Mạnh Sướng, anh ta như nhìn thấy cảnh tượng 4 người đang ngồi trên bàn mạt chược.
Hiện tại, anh không thể cầm lòng được nữa.
Anh tranh thủ lúc Cố Tư và Mạnh Sướng đang xem trong tiệm, gọi điện cho Ninh Tôn.
Gọi lần đầu không ai trả lời, Chương Tự Chi nhìn thời gian, thấy đã gần trưa, lại gọi lại, lần này thì bên kia nghe máy.
Ninh Tôn thấp giọng nói, “Tự Chi.”
Chương Tự Chi, “Anh ở công ty à, à, để tôi nói cho anh nghe, tôi đang cùng Cố Tư, ở cửa hàng của cô ấy…”
Lời còn chưa kịp nói hết, Ninh Tôn liền mở miệng,”Vậy mọi người đợi tôi một lát, tôi sẽ đến ngay.”
Chương Tự Chi a lên một tiếng, “Anh,…”.
Bên kia đã cúp điện thoại.
Chương Tự Chi siết chặt điện thoại, có phần không biết chuyện gì đang xảy ra.
Anh chàng này, còn chưa đến giờ tan làm mà có thể thoải mái ra ngoài sao.
Chương Tự Chi đứng ở cửa đợi một lát thì Ninh Tôn đã đến.
Chương Tự Chi nở nụ cười, “A Tôn, anh hôm nay…”
Anh ta vừa nói mấy chữ, đã ngừng lại.
Vẻ mặt của Ninh Tôn không tốt lắm.
Chương Tự Chi nhìn anh chằm chằm, “Cậu sao vậy, không vui? Ai chọc giận cậu rồi?”
Ninh Tôn thở dài, “Đi vào trước rồi nói.”
Hai người bước vào cửa hàng của Cố Tư, Cố Tư và Mạnh Sướng vẫn đang nói chuyện quản lý cửa hàng.
Nhìn thấy Ninh Tôn đi tới, Cố Tư mỉm cười, “Nhìn xem, đây chính là cửa hàng tôi, thế nào, nhìn xem cũng không tệ lắm phải không.”
Ninh Tôn gật đầu, “Rất tốt.”
Cố Tư không để ý thấy dáng vẻ của Ninh Tôn có gì đó không đúng, rất vui vẻ, “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Chương Tự Chi đợi một lúc rồi đi theo Ninh Tốn đến gần chỗ cửa sổ ngồi xuống, “Có chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì.”
Ninh Tôn lấy hộp thuốc lá trong túi ra, nhưng cảm thấy trường hợp này không thích hợp lắm, cho nên lại cất hộp thuốc vào.
Sau khi thở ra, anh ta nói: “Tôi nghỉ việc ở công ty.”
“Nghỉ việc rồi?” Chương Tự Chi sững sờ, sau đó tự nhiên cảm thấy vui, “Quá tốt rồi, vậy chương trình tuyển chọn của chị Ba của tôi, cậu có thể tham gia rồi.”
Ninh Tôn không mở miệng, ánh mắt tĩnh mịch.
Anh vì chuyện này mà cãi nhau với Ninh Bang.
Anh muốn làm những gì anh ấy thích làm, và Ninh Bang muốn anh ấy làm phần việc của mình trong công ty.
Ninh Bang không thích công việc phải công khai với bên ngoài, cho rằng đó là việc thấp kém.
Ông ta còn cho mẹ của anh ra ngoài.
Ninh Tôn ban đầu muốn trao đổi, ai ngờ nghe Ninh Bang nói về mẹ mình, thì cảm thấy chẳng thể nói được chuyện gì.
Hai người đã cãi nhau vài lần.
Hôm nay ở công ty, anh từ bỏ luôn.
Dù sao anh ấy cũng không thích công việc đó, vậy nên cũng không làm khó bản thân.
Chương Tự Chi rất ủng hộ hành động này của Ninh Tôn, “Được lắm, làm tốt lắm, cậu chờ đấy, để tôi nói với chị Ba mấy chuyện đi cửa sau, không phải, không phải, nói thể nào nhỉ, bao thầu, cũng không đúng, đầu tư đúng rồi đầu tư thêm, để tôi nói chị Ba đầu tư thêm cho câu, nâng đỡ cậu, để xem lão già chết tiệt kia có thể nói được gì.
“
Ninh Tôn tựa lưng vào ghế ngồi, “cái đó không quan trọng, ra được khỏi nhà họ Ninh là được.”
Lúc trước anh còn cảm thấy mình có thể chịu được nhà họ Ninh, hiện tại xem ra, anh đánh giá cao mình.
Cố Tư nói chuyện với Mạnh Sướng cũng hóng qua, “Có chuyện gì vậy, hai người đang nói chuyện gì thế.”
Chương Tự Chi hì hì cười, không đợi nói chuyện, Ninh Tôn liền mở miệng, “Hôm qua Trì Uyên rời đi lúc nào.”
Cố Niệm dừng lại, “Sau vài phút anh đi không lâu thì anh ta cũng rời đi.”
Cô không thể giải thích được, nhớ lại ánh mắt tối qua của Trì Uyên, cô lại nổi da gà, toàn thân nổi da gà.
Bộ dạng này là như thế nào, Cố Tư nhất thời không nói ra được.
Dường như có chút dịu dàng, dường như còn có chút hơi tiếc nuối.
Cố Tư vò đầu bứt tóc, “Trì Uyên ngày hôm qua không giống bình thường.”
Chương Tự Chi vươn cổ, “Sao vậy?”.
Edit by Thoa.
Vui lòng reup nhớ để tên người edit.
Bản edit này thuộc về .hangtruyen.com.