Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 281-290
Trì Uyên đã không ở bên này một thời gian khá dài, khi Cố Tư xem một lượt bài thi lái xe.
Lại đi đến bên cửa sổ, xe của Trì Uyên đã không thấy nữa.
Người này có lẽ đã đi rồi.
Cố Tư đứng bên cửa sổ một lúc lâu, lấy điện thoại ra, vẫn còn nhìn thấy lời mời kết bạn của Trì Uyên.
Thực sự làm như vậy quả thực là dư thừa, phiền phức, rườm rà vô cùng tận.
Có chút không giống anh của trước kia.
Cố Tư cuối cùng vẫn là không đồng ý, thoát ra ngoài màn hình, chỉ coi như không nhìn thấy.
Chương Tự Chi một mình ở lầu dưới chơi vẫn vui.
Anh ta bật nhạc, âm thanh không hề nhỏ, một người ở bên dưới vừa nhảy vừa hát.
Cố Tư chịu không nổi, đi ra dừng ở cầu thang tầng hai, “ anh có thể cho âm thanh nhỏ đi hộ tôi không, ồn ào chết đi được.”
Chương Tự Chi vẫn nhảy ở dưới, ngẩng đầu lên nhìn Cố Tư, “ Xuống đi, nhảy một lát.”
Cố Tư chỉ nhìn anh ta không nói gì, Chương Tự Chi cười haha, “ Chị ba tôi mới gọi điện cho tôi, nói là buổi tối tôi về ăn cơm, tôi nói tôi ở chỗ cô, chị ấy nói mời cô tới nhà tôi.”
Cố Tư ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên chính là muốn nói cô không đi.
Nhưng lời vừa ra đến khóe miệng, lại cảm thấy từ chối như vậy, có lẽ không được lịch sự cho lắm.
Sau đó cô mím môi, “ Tôi gần đây tin tức bủa vây, không đi đâu, tránh lôi mấy người nhà anh vào.”
” Bà nội nhỏ ơi, tôi mà sợ phóng viên hay sao, tin tức về tôi có thể không ít hơn cô, hơn nữa, tin tức về cô bây giờ, hình tượng về cô là chính diện, cô xem tôi đi, tôi sắp trở thành tiêu chuẩn để truy quét tội phạm rồi.”
Chương Tự Chi tuy nói nhiều như vậy, có điều trên mặt lộ ra không ít sự kiêu ngạo.
Cố Tư nghĩ không ra anh ta tại sao lại vui vẻ như vậy, nhắc đến chuyện này, gương mặt đó không giấu được ý cười, là nghiêm túc hay không.
Chương Tự Chi ngước mắt lên nhìn Cố Tư, “ Nói thật đó, đến nhà tôi đi, tôi gọi Ninh Tôn cùng đến, tôi có hai người bạn tốt là hai người, tôi muốn dẫn hai người đến nhà tôi chơi.”
Trong mắt Chương Tự Chi, thật hiếm có, tựa như những ngôi sao lấp lánh.
Cố Tư nhìn anh ta một hồi lâu, cũng gật đầu, “ Được.”
Cô tự nhận thấy, có lẽ nên đích thân đi cảm ơn cô ba Chương.
Nghe tin Cố Tư đồng ý, động tác nhảy nhót của Chương Tự Chi dừng lại, nhảy băng băng đến bên ghế sô pha, một tay chống vào lưng ghế, thoáng chốc bay qua.
Anh ta cầm lấy điện thoại đặt trên ghế sô pha, “ Để tôi gọi điện cho Ninh Tôn, anh ta đến, chúng ta cùng tới nhà tôi, ai yo, tôi nói thật, tôi thực sự chưa từng dẫn bạn bè về nhà đâu.”
Cố Tư cười không thành tiếng, cái cậu chủ họ Chương này sao lại giống một học sinh tiểu học vậy chứ.
Ở bên này Chương Tự Chi gọi điện cho Ninh Tôn, Ninh Tôn thực ra đang ở trên đường tới rồi.
Vừa nãy về bên công ty dặn dò một số thứ, sau đó chạm mặt Ninh Tú, hai người nói chuyện một lúc.
Ninh Tú chủ yếu là nói về việc của Ninh Tương và Ninh Tiêu.
Việc hai người lấy danh nghĩa công ty ra để đầu tư trước kia bị bại lộ ra, Ninh Bang rất tức giận, cảm thấy ninh Tương và Ninh Tiêu lại mưu đồ tư lợi.
Vì vậy quyền lợi trong tay của hai người đó đã bị cắt giảm đi, Ninh Tú hỏi Ninh Tôn, có một số việc có cần phân công cho anh ta, hỏi anh ta có thể xử lý được hay không.
Ninh Tú hỏi như vậy, Ninh Tôn dĩ nhiên hiểu được anh ta có ý gì.
Có điều chính là muốn ấn ngọn lửa chiến tranh vào mình.
Ninh Tương và Ninh Tiêu bị xử phạt, mất quyền lợi , bây giờ tất cả đều nằm trong tay Ninh Tú.
Nhất định bọn họ sẽ cố gắng tìm thứ gì đó để lấy lại quyền lợi của mình, dĩ nhiên, cũng chính là sẽ nhằm vào Ninh Tú.
Ninh Tú phân cho anh ta một chút, Ninh Tương và Ninh Tiêu này vốn dĩ không thích anh ta, chắc chắn sẽ nghĩ cách để đối phó với anh ta.
Ninh Tú được giao một phần quyền hạn trở lại, đợi mình bên này chiến đấu xong , anh ta bên đó cũng sẽ cân bằng mọi chuyện.
Cũng xem như là rõ ràng rồi.
Tự giao vào tay mình, cuối cùng có lẽ sẽ trả lại cho Ninh Tương và Ninh Tiêu, nhưng Ninh Tú bên đó, cũng chính là của Ninh Tú rồi.
Anh ta đang sử dụng mình như một quân cờ.
Ninh Tôn cũng không hề ngốc, cười và từ chối ngay, nói mình bây giờ còn chưa hiểu rõ tình hình hiện nay, chắc chắn là không thể làm gì hơn được.
Anh ta quả thực là tự mình vẫn không thể làm hết được, không có cách nào tiếp quản thêm.
Ninh Tú không nói thêm nữa, chỉ có cách để anh ta chầm chậm tiếp quản thôi.
Ninh Tôn dựa vào xe, nghe điện thoại của Chương Tự Chi, nghe tin phải đến nhà họ Chương, anh có chút do dự.
Dĩ nhiên mối quan hệ của anh ta với Chương Tự Chi không tệ, nhưng trước nay chưa từng đến nhà họ Chương.
Bốn tiểu thư nhà họ Chương đã gặp qua, cũng chỉ là gặp qua thôi.
Nói là quan hệ tốt như thế nào, kỳ thực cũng không biết.
Anh ta cũng không chắc chắn đối phương có ưa thân phận của anh hay không.
Ninh Tôn do dự một lát, Chương Tự Chi bên đó trực tiếp vỗ tay, “ Được rồi được rồi, dù sao anh cũng tới rồi, một lát trực tiếp cùng đến nhà tôi là được rồi, đừng nói nhiều vậy nữa, tôi ở nhà của Tiểu Tư đợi anh.”
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Ninh Tôn chầm chậm đặt điện thoại xuống, vỗ lên trán.
Chương Tự Chi ở bên dưới tự mình vui vẻ, Cố Tư liền đi tắm rửa, sau đó trang điểm nhẹ nhàng.
Đến nhà họ Chương không thể đến tay không được, có điều bây giờ mà đi mua đồ, có lẽ thời gian không còn kịp nữa.
Cố Tư xuống lầu, nhìn Chương Tự Chi, “Tôi muốn nói cho anh biết, tôi xách đồ đến nhà anh, đều là đồ lần trước mẹ Trì Uyên mang đến, tôi không có thời gian đi mua.”
Chương Tự Chi ngạc nhiên, khoát tay, “ Không cần mang đồ tới, chúng ta đều là người nhà, khách sáo như vậy làm gì.”
Cố Tư vẫn đi đến một căn phòng ở lầu 1, lấy đồ ra, “ Dù sao tôi cũng không dùng tới, anh xem xem những thứ này có được không.”
Đồ đều là đồ tốt, chỉ là nhà họ Chương quả thực không thiếu gì.
Cố Tư không quản đối phương có thiếu hay không, “ Vậy thì ngần này đi.”
Hai người ở dưới lầu chờ Ninh Tôn tới, sau đó mang đồ đặt lên xe của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi tự mình lái xe, bọn họ đi tới nhà họ Chương.
Đến nhà tổ họ Chương, có thể đi qua từ cửa hàng của Cố Tư, Cố Tư thuận tiện nhìn qua một cái.
Thợ lắp đặt vẫn ở đó, bên này cửa đều làm xong xuôi rồi, bây giờ là làm bên trong.
Vừa đi vừa nhìn, hình như cũng sắp xong rồi.
Cố Tư thở dài một hơi, cô cuối cùng cũng có công việc của mình rồi.
Mơ màng còn có một chút phấn khích.
Xe tới nhà họ Chương, vừa xuống xe Cố Tư có chút choáng váng.
Nhà họ Chương này, là có bao nhiêu tiền, trong sân còn có cả hòn non bộ và đài phun nước, bên cạnh còn xây ao cá.
Bên trong có rất nhiều cá vàng.
Cố Tư không biết rõ đây là loại cá gì, chỉ là cảm thấy rất đẹp mắt.
Ba người vừa đi vào trong sân, bên đó đã có người nghênh đón, nói là bốn cô chị đều đến cả rồi, đang đợi bọn họ.
Cố Tư có chút hồi hộp, mơ màng nhớ lại cảnh lần đầu tiên đến nhà tổ họ Trì.
Lúc đó chưa hiểu biết như bây giờ, thực sự mỗi một bước chân đều bước rất không tự nhiên.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Ninh Tôn và Cố Tư, “ Không sao, đừng sợ, người nhà tôi không ăn thịt người đâu, họ đều rất tốt.”
Cố Tư từng gặp qua ông Chương và cô ba nhà họ Chương rồi, biết hai người họ không hề tệ.
Chương Tự Chi dẫn hai người bọn họ đi vào, vừa vào cửa là phòng khách rất to, ông Chương ngồi trên ghế sô pha, bốn cô chị ngồi ở đối diện.
Bọn họ vừa vào liền nghe thấy cô tư Chương đang nói Chương Tự Chi không phải gì đó.
Nói là câu lạc bộ của anh ta, vừa bị người ta báo cáo về hành vi phạm pháp.
Chương Tự Chi ho mấy tiếng liền đi vào, “ Chị nói chuyện vớ vẩn gì vây, ở đâu bị báo cáo về hành vi phạm pháp, cái người đó uống nhiều rồi nói lung tung, chỗ đó của tôi kinh doanh nghiêm túc, chị có thể ngàn vạn lần đừng hiểu sai về một doanh nhân chân chính như tôi không.”
Chị ba Chương từ khóe mắt liếc nhẹ Chương Tự Chi một cái, “ Em được tính là loại doanh nhân nghiêm túc nào vậy.”
Cố Tư và Ninh Tôn vẫn đứng chỗ cũ, không tiến lại gần.
Ánh mắt chị ba Chương vừa rời đi liền nhìn thấy hai người đứng ở cửa, cô ấy trực tiếp đứng lên, “ Ninh Tôn và Tiểu Tư mau tới đây, lại đây, lại đây, ngồi xuống đi, đang đợi hai người đó.”
Chị ba Chương đi tới, để thể hiện sự thân mật, đưa tay kéo lấy tay của Cố Tư, sau đó nháy mắt đã nhìn thấy nhẫn trên ngón tay của cô.
Cô ấy cười, “ Nhẫn cưới vẫn đeo đó thôi.”
Cố Tư và Ninh tôn đều ngây ra.
Ánh mắt hai người đều đồng thời nhìn vào ngón tay của Cố Tư.
Cố Tư cười trước “đây không phải là nhẫn cưới, là tôi tự mua đó”
Cô ba nhà họ Chương cười theo, giọng nói rất bình thản: “chị còn đang nghĩ nếu nhẫn cưới mà đeo ra ngoài bị người khác nhìn thấy có thể sẽ lại có một đợt dư luận mới”.
Cố Tư mất một lúc mới hiểu rõ ý tứ của câu này.
Cô ba họ Chương là đang nhắc nhở cô.
Những người không biết nếu như nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô ấy chắc chắn họ sẽ nghĩ đó là nhẫn cưới.
Sau khi li hôn cô vẫn còn đeo nhẫn cưới, sẽ bị hiểu lầm thành miễn cưỡng từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Như vậy cái gọi là li hôn trong hòa bình trước đây sẽ không dễ dàng có chỗ đứng.
Cố Tư cười: “là em ít suy nghĩ rồi”. vừa nói cô vừa tháo chiếc nhẫn ra rồi bỏ vào túi.
Nhà họ Chương sớm đã chuẩn bị đồ ăn nhẹ và hoa quả ở đây, thời gian vẫn còn hơi sớm.
Ở bên này trò chuyện một lúc mới đi ăn cơm.
Cô ba họ Chương kéo Cố tư qua và ngồi xuống ghế sofa.
Ông Chương khuôn mặt tươi cười, không có biểu cảm gì nhưng nhìn vẫn như đang cười.
Chị đại nhà họ Chương nhìn Cố Tư: “đây chính là bạn của Chương Tự Chi? Có thể làm bạn với Chương Tự Chi thì khả năng chịu đựng chắc chắn rất tốt”.
Cố Tư và Ninh Tôn ngơ ra, người nhà họ Chương cũng không thân thiện với cậu út Chương cho lắm.
Chương Tự Chi xụ mặt,niềm vui mừng lúc nãy trên đường đi đều biến mất.
Cô ba cười, quay lại chủ đề nói chuyện với Cố Tư “tin tức trên mạng chị xem rồi, em cũng không cần áp lực quá, những chuyện như vậy được coi là bình thường, em chưa từng thấy những tranh đấu trong ngành giải trí. Chuyện này chưa là gì cả vì thế bản thân phải mạnh mẽ hơn một chút”
Cố Tư cảm thấy bản thân cũng khá là mạnh mẽ, cô gật đầu: “em không coi trọng chuyện này”
“đúng là cô không coi trọng chuyện này, cô xem cô ăn được ngủ được,dù sao người bị những người trên mạng mắng chửi không phải là cô”.Chương Tự Chi nói thẳng.
Cô ba họ Chương trừng mắt “không đến lượt em nói leo”
Chương Tự Chi cũng trừng mắt có điều không dám nói thêm câu nào.
Chị đại nhà họ Chương cũng nói về chuyện trên mạng, Bây giờ Cố Tư đứng ra giúp Trì Uyên giải thích vẫn có chút tác dụng.
Ít nhất là hướng của dư luận cũng đã thay đổi rất nhiều.
Chị đại nhà họ Chương nói: “chuyện này xử lý qua loa là được rồi, cái gì cần giải thích em cũng đã nói rồi, không cần để ý động tĩnh của dân mạng, nói nhiều quá ngược lại sẽ phản tác dụng.”
Cố Tư gật đầu: “Vâng ạ, em biết rồi”
Lúc này ánh mắt của chị đại họ Chương chuyển sang Ninh Tôn ở bên cạnh: “Nghe nói em tới công ty nhà họ Ninh rồi, thế nào đã quen với công chuyện chưa? ”
Ninh Tôn mỉm cười: “nói thật em cũng chưa quen lắm, có quá nhiều thứ không biết”
Nói đến đây Chương Tự Chi lại có tinh thần, anh ta chạy đến bên cạnh cô ba họ Chương: “chị ba, không phải lúc trước chị nói sẽ đầu tư vào một chương trình ca nhạc sao? Chị xem xem a Tôn có thể tham gia không, em cảm thấy được đó”
Cố tư cũng nhanh chóng quay đầu nhìn Cô ba nhà họ Chương.
Cô ba nhà họ Chương ngây ra nhìn Ninh Tôn “cậu muốn tham gia tuyển chọn? cậu không muốn làm chuyện công ty nữa sao?”.
Chương Tự Chi đứng ra nói: “không làm, không làm nữa,nếu như có thể trở nên nổi tiếng thì công ty nhà họ Ninh đó ai còn thèm nữa. Bên đó có Ninh Tú trấn giữ, A Tôn cho dù có qua thì cuối cùng cũng là dưới trướng của Ninh Tú không thể vượt lên được, không bằng tìm một con đường khác”
Cô ba nhà họ Chương đã từng nghe Ninh Tôn hát, Ninh Tôn chắc là thừa hưởng tài năng thiên bẩm từ mẹ của anh ấy, âm sắc tốt, khả năng thể hiện bài hát cũng rất tốt.
Nếu như anh ấy tham gia tuyển chọn có lẽ sẽ có được thành tựu.
Cô ba nhà họ Chương gật đầu: “nếu như cậu đi tôi có thể đảm bảo cậu ở top đầu”
Vốn dĩ những loại đầu tư này hầu hết mọi người đều mang theo người riêng của mình, cô ấy muốn đưa một người lên là điều quá dễ dàng.
Chỉ là sợ gặp phải đối thủ có thực lực tốt, nếu như đẩy Ninh Tôn lên vị trí số 1 rất dễ gây ra phản ứng của dư luận. vì thế hiện tại cô ấy không thể đưa ra lời hứa quá lớn.
Ninh Tôn ngừng lại, thật ra có thể nhìn thấy anh ấy có chút do dự.
Cố Tư đá vào chân Ninh Tôn một cái: “anh thử đi, tôi cảm thấy anh có thể”.
Ninh Tôn mỉm cười không nói gì.
Cô ba nhà họ Chương cũng cười “chuyện này không vội, chương trình vẫn chưa hoàn thiện, cậu vẫn có thời gian suy nghĩ cẩn trọng, nghĩ xong thì liên lạc với tôi là được”
Cố tư lại biến thành Chương Tự Chi thứ 2 nhanh chóng gật đầu trả lời thay Ninh Tôn: “được được được, nghĩ xong sẽ trả lời chị ngay.”
Cô ba nhà họ Chương cười “tình cảm của 3 người thật tốt”
Đúng là tốt thật, Cố Tư cũng cảm thấy như vậy.
Đã tới thời gian đi ăn cơm, nhìn là biết nhà họ Chương đã dày công chuẩn bị, những thứ trên bàn ăn có thứ Cố tư cũng gọi thể gọi tên.
Cô bất ngờ lại có cảm giác căng thẳng giống như ra ngoài ăn cùng với Trì Uyên lúc trước, rất sợ bản thân có chỗ nào làm không được tốt để người ta chê cười.
Chương Tự Chi đi đến ngồi cạnh Cố Tư: “không sao, cô cứ coi như nhà mình, ăn tùy ý không cần câu lệ”.
Cô bốn nhà họ Chương ừm một tiếng: “tôi lại hi vọng bản thân có người em gái thứ năm, thay đứa em trai bất trị này”.
Chương Tự Chi không sợ chị bốn uô uô bắt đầu phàn nàn.
Cố Tư nhướng mày nhìn những thứ trên bàn.
Cùng là gia đình có nhiều thành viên nhưng không khí nhà họ Chương tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù 4 người con rể không đến nhưng chỉ cần nhìn cách những người này chung sống thì biết cho dù có thêm 4 người đàn ông thì không khí cũng không khác là bao nhiêu.
Tốt hơn nhà họ Trì nhiều, nhà họ Trì cho dù là bao nhiêu người không khí cũng không tốt.
Lần vui vẻ cuối cùng là sinh nhật chú hai cô đi theo làm ồn ào ầm ĩ một chút, những người đó mới thoải mái cười vui vẻ.
Lại nhìn nhà họ Chương, Ông Chương lại thêm 4 tiểu thư nhà họ Chương, cả nhà đoàn tụ vui vẻ làm sao, sau này không biết cô nương nào có phúc khí được gả cho Chương Tự chi.
Sau khi ăn cơm mọi người ra sân ngồi. Bên cạnh ao cá có những chiếc ghế đan bằng mây
Ông già được Chương Tự Chi đỡ qua, người làm bưng trà tới.
Bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, lúc này mà ngồi đây ngắm hòn non bộ ngắm cá trong nước thì thật là hưởng thụ.
Cố Tư cảm thấy cuộc sống của mình trước kia đã được coi là cuộc sống thần tiên nhưng bây giờ cô mới biết là bản thân chưa trải sự đời.
Hiện tại mọi người nói chuyện vu vơ, gặp gì nói nấy.
Cô ba nhà họ Chương dựa lưng vào ghế nói thẳng: “trước khi sự chuyện bị lộ ra bên phía nhà họ Tùy có gọi điện thoại cho chị”.
Chương Tự Chi ngơ ra, phản ứng nhanh nhất: “làm gì, họ gọi điện thoại cho chị làm gì?”
Cô ba nhà họ Chương cười: “còn có thể làm gì, đương nhiên là nói xem có thể hợp tác không, thực ra chị cảm thấy họ cũng không thực chất muốn hợp tác với chị, dù sao lĩnh vức nhà họ Tùy và công ty chị khác nhau, chăc là họ muốn thông qua chị liên hệ với chị hai”
Cô hai nhà họ Chương phụ trách kinh doanh khu vực bên nước ngoài và nhà họ Tùy có lẽ muốn mở rộng thị trường ra nước ngoài.
Chương Tự Chi khịt mũi: “nhà họ Tùy mới hợp tác với nhà họ Trì lại muốn hợp tác với nhà chúng ta, khẩu vị không nhỏ.”
Cô ba nhà họ Chương cười thầm: “kết quả một vài ngày sau xảy ra sự chuyện trên mạng, nhà họ Tùy cũng không tìm chị nữa”
Cô ấy quay đầu nhìn Cố Tư “thực ra cho dù có hay không sự chuyện trên mạng, chị vẫn muốn hợp tác với người hợp ý, nhà họ Tùy……..”
Cô ấy lắc đầu: “không tốt lắm”
Cố Tư cũng hỏi một câu: “tại sao lại không tốt?”
Cô ba nhà họ Chương nhìn Cố Tư: “nhà họ Tùy tâm tính không ngay thẳng, em nghĩ tại sao sự việc trên mạng lại có thể ồn ào dữ dội như vậy?”
Trước đây Cố Tư nghe Chương Tự Chi nói Tùy Mị đã tìm đến đội quân đinh hướng truyền thông.
Giờ nghe cô ba nói, Cố Tư in lặng không nói gì.
Cô ba nhà họ Chương mỉm cười: “thực ra cũng không có gì, cũng coi như là chuyện bình thường, dù sao đúng là trước đây có hôn ước với nhà họ Trì, sau có bị em cướp mất, họ chắc chắn là không cam tâm”.
Con Người ấy mà sợ nhất là không cam tâm.
Có lúc chỉ vì không cam tâm cho dù là thứ bản thân không thích cũng phải cướp và giữ bằng được.
Thực tế nó làm lỡ dở bản thân cũng ảnh hướng tới người khác vậy sao phải khổ chứ.
Cô ba nhà họ Chương nói: “vì vậy có lẽ không hợp duyên với chị lắm, chị không thích hợp tác với những người như vậy”
Cố Tư chầm chậm gật đầu: “như thế à”
Bên kia ông Chương và Ninh Tôn nói chuyện, chủ yếu là hỏi một chút về chuyện gần đây nhà họ Ninh.
Ninh Tôn nói rất xúc tích, chỉ nói vẫn tốt, việc của công ty cũng không biết nhiều, đang tìm hiểu dần. Nội bộ nhà họ Ninh anh nói cũng coi như là hoà bình
Cô ba nhà họ Chương nhìn Ninh Tôn một lúc lâu rồi nói nhỏ với Cố Tư: “nếu như Ninh Tôn muốn đi một con đường khác thì tham gia thi tuyển chương trình cũng được đó, chung quy ở nhà họ Ninh cũng không phải là chuyện lâu dài được”
Cố Tư nhìn Ninh Tôn: “đúng vậy, không dễ dàng gì”.
Cô cảm thấy Ninh Tôn còn khó khăn hơn cô.
Nói chuyện vui vẻ ở nhà Họ Chương cho tận khi trời tối, Cố Tư và Ninh Tôn mới rời đi.
Chương Tự Chi vốn dĩ muốn đi cùng, kết quả là bị cô ba nhà họ Chương tóm lấy cổ áo: “em lâu lắm rồi không về nhà, những lần khác về đều ở một chút rồi lại đi, ở nhà cùng ba nhiều một chút”
Chương Tự Chi nhe răng trợn mắt một hồi cũng không dám nói ra một chữ “không”.
Cô ba nhà họ Chương cho tài xế lái xe đưa Cố Tư và Ninh Tôn về nhà.
Sau khi lên xe Ninh Tôn nói với tài xế đưa Cố Tư về trước, bản thân không vội.
Cố Tư cũng không từ chối, còn vừa cười vừa nói về người nhà họ Chương thật là dễ thương. Khi xe chạy tới nhà Cố Tư, Cố tư xuống xe, Ninh Tôn cũng xuống theo.
Cố Tư ngây ra: “sao thế”
Ninh Tôn mỉm cười: “không sao, em vào đi, anh nhìn em vào nhà”
Cố Tư cười hì hì: “sao thế sợ nhà em có trộm à? Không có đâu.”
Cô ấy nói xong rồi đi thẳng vào trong sân.
Cửa nhà vẫn khóa như bình thường, mở cửa bằng dấu vân tay, Cố Tư quay đầu nhìn Ninh Tôn: “không sao, anh về đi”.
Ninh Tôn nghĩ rồi quay người lên xe.
Cố Tư đóng cửa lại rồi thay dép ở cửa. chỉ có điều mới đi tới chân cầu thang điện thoại rung lên.
Cố Tư lấy điện thoại ra xem trực tiếp cười, là Ninh Tôn gọi tới.
Cô quay người nhìn ra bên ngoài, bên kia Ninh Tôn nhanh chóng xuống xe chạy vào trong sân. Cố Tư có chút sững sờ, quay người đi ra mở cửa: “sao thế…..”
Ninh Tôn lập tức bỏ điện thoại xuống và xuỵt một tiếng với Cố Tư. Sau đó anh ấy nói: “em lên xe đi, em xe đợi anh”
Tài xế bên ngoài cũng xuống xe. Cố Tư không biết có chuyện gì, nhăn mặt: “sao thế?”
Ngón trỏ của Ninh Tôn chỉ lên trên: “có người”
Cố Tư giật mình: “có người? ở đâu? Trong nhà em?”
Ninh Tôn nói nhỏ: “ở tầng 2, em ra ngoài trước đi”
Cố Tư rùng mình, trong nhà này có một người nấp, đây không phải là chuyện đùa.
Cô gật đầu, từ phòng khách lui ra ngoài đồng thời ra hiệu cho tài xế tới giúp Ninh Tôn
Ai mà biết được trong nhà là cái thứ gì, một mình Ninh Tôn cô không yên tâm.
Lái xe nhanh chóng đi đến.
Cố Tư cũng không lên xe, cô nhìn quanh sân và lấy trong góc ra một cây gậy.
Đây vốn dĩ là một cây lau nhà, nhưng phần đầu bị rụng ra trong quá trình dọn dẹp vệ sinh trước đó, chỉ còn lại cây sào.
Cố tư quay cây gậy hai cái cảm thấy vũ khí này rất tiện tay, xoay người đi vào phòng khách.
Ninh Tôn và tài xế đang chầm chậm bước lên cầu thang
Cố Tư ho một cái rồi ra hiệu cho Ninh Tôn rằng cô đi lên trước.
Người đó chắc chắn biết cô đã trở về nếu cô không xuất hiện có gì đó không ổn.
Cố Tư cũng không quan tâm Ninh Tôn bên kia nói gì, phát ra tiếng động trước: “haizz, mệt quá, cả ngày nay bận rôn quá.”
Cô nói xong, liền chạy nhanh lên lầu, trong tay cầm chắc cây lau nhà, oai phong lẫn liệt.
Ninh Tôn nhanh chóng hạ giọng đi theo phía sau.
Cố Tư chạy về phòng mình.
Lúc đến cửa liền dừng lại, bởi vì bình thường chỉ có một mình, cô thường không đóng cửa phòng khi đi ra ngoài, cửa sổ cũng mở cho thông gió.
Bây giờ cửa phòng lại đóng.
Cố Tư siết chặt cây lau nhà và đi đến mở cửa, nhìn xung quanh cũng không có gì không đúng, căn phòng vẫn rất ngăn nắp. Cố Tư bước vào trước, lẩm bẩm mộ tiếng: “ngày nào cũng không có việc gì làm thật sự nhàm chán quá”.
Vừa nói cô vừa đi về phía phòng tắm, cửa phòng tắm vẫn mở bên trong không có người.
Cố Tư có chút ngạc nhiên, người này không ở trong phòng tắm thì có thể trốn ở đâu được chứ.
Cô quay người liền nhìn thấy Ninh Tôn đứng cạnh tủ quần áo. Cố Tư gật đầu cũng đã hiểu ý.
Cô cầm gậy bước tới, đứng sang một bên đột ngột mở cửa tủ quần áo.
Tủ quần áo này khá to, bên trong đều là quần áo của Cố Tư, những thứ không thích trước đây cô đã đóng gói lại, bây giờ không có nhiều đồ nên không gian cũng cũng đủ cho một người đàn ông cuộn tròn ẩn nấp.
Cố Tư mở tủ quần áo, người đàn ông đó liền lao ra ngoài.
Chắc Anh ta đã biết Cố Tư phát hiện ra mình, may mắn là Cố Tư không đứng trước tủ quần áo.
Người đàn ông nhào vào không trung, chưa kịp đứng vững liền bị Ninh Tôn tung chân đạp cho một cái, người đàn ông đó không ngờ bên ngoài còn có một người khác, sau khi bị Ninh Tôn đạp xuống đất anh ta có chút choáng váng.
Cố Tư trực tiếp lên tiếng: “để tôi”
Nói xong cô xông lên đánh, cô cảm thấy màn đọ sức giữa cô và Bà Trì đã hâm nóng bản thân, vì thế bây giờ đặc biệt “xe quen đường*”. Ninh Tôn đứng bên cạnh nhìn rốt cuộc là không chen vào được.
(Xe quen đường: rất quen tay)
Tuy nhiên gậy của Cố Tư rất nhanh và mạnh đối phương vốn không thể nắm lấy được.
Lúc dầu Ninh Tôn khá là lo lắng, kết quả sau khi xem một màn này, biểu cảm cũng thả lỏng hơn.
Tài xế nhà họ Chương bên cạnh mắt cũng nhìn thẳng.
Lúc sau, có thể do bị đánh quá đau người đàn ông đó chỉ có thể ôm đầu tránh.
Cái cán cây long nhà nhìn rất mảnh mai không có lực sát thương nhưng khi đánh xuống bụp bụp bụp, thật sự rất là đau.
Cố tư không kìm được, tự động coi người kia là bà Trì để đối đãi.
Với bà Trì cô không thể nào đánh như vậy được, đó đù sao cũng là một người đàn bà có tuổi, cộng thêm bao nhiêu năm được cưng chiều, nếu thực sự ra tay như vậy, đoán chừng sẽ giết chết bà ta, vì thế lần trước ra tay cũng vẫn chưa hả giận.
Nhìn xem cơ hội luôn đến khi bạn mong muốn nhất. Cố Tư vui mừng đánh xuống, cảm thấy rất sảng khoái.
Sau đó là Ninh Tôn kéo cô lại, có chút bất lực: “được rồi, được rồi, chút nữa cô thật sự sẽ đánh chết người đó”.
Cố Tư chỉnh lại tóc sau đó chống tay vào eo: “tôi lúc trước làm rất nhiều việc nhà nông, sức lực rất khỏe đó, tôi nói cho các anh biết, nông thôn chỗ tôi có trộm tới nhà đều đánh chết rồi tính”
Ninh Tôn nhìn người đàn ông nằm co ro trên mặt đất có chút muốn cười.
Cố Tư đánh người thực sự rất có năng lực, người đàn ông này muốn chạy vài lần nhưng đều bị Cố Tự chặn lại bằng một gậy.
Nhìn bộ dạng cô , lúc trước như thể là chiến binh cừ khôi.
Cố Tư nhìn chẳm chằm người đàn ông dưới đất, hừ một tiếng: “trong thôn tôi, những người phụ nữ trung niên cũng không dám đấu với tôi”.
Cô và ông nội sống nương tựa vào nhau nên rất dễ bị bắt nạt, tính tình của ông nội lại tốt, trong tình huống bình thường sẽ không so đo với người khác.
Nhưng Cố Tư không được, cô không chịu được khi người nhà bị bắt nạt. lần nào cũng đối đầu với những người đó.
Cô không bao giờ giả dối, Cố Tư hoãn hai hơi thở bước đến đá đá vào người đàn ông nằm dưới đát: “nói , anh ở nhà tôi làm gì?”
Ninh Tôn cũng đến nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
Chắc hẳn đây là lần đầu hắn ta làm loại chuyện này, mới vừa rồi bị đánh còn không biết tìm đường tháo chạy.
Dáng người nhỏ thó, đoán chừng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Hắn ta cứ nằm như vậy, một lúc sau mới nói, “Tôi chỉ muốn lấy đi mấy món đồ đắt tiền, nhất thời hồ đồ, nhìn trong nhà cô không có ai liền nảy ra ý định trộm một ít”.
Cố Tư không nói lời nào, ngược lại Ninh Tôn ở bên cạnh mở miệng nói, “Đồ đạc trong phòng còn không bị xê dịch một li, cậu nói cậu tới trộm đồ, tưởng rằng chúng tôi sẽ tin cậu sao?”
Giọng nói lạnh đi vài phần, “Vừa nãy tôi đã nhìn thấy, cậu vẫn luôn trốn ở sau rèm cửa, thấy có người trở về mới bắt đầu giở trò, điều này chứng tỏ rằng, cậu đã đợi trong nhà rất lâu rồi”.
Ninh Tôn nói đến đây, dùng mũi chân đá đùi người kia, “Ngoan ngoãn thì khai ra mau, bọn tôi thấy hợp lý còn có thể tha cho cậu một con đường sống, trẻ như vậy mà bị đưa đến đồn cảnh sát để bọn họ lập án, tương lai sau này của cậu tôi không đảm bảo được”.
Nãy giờ hắn ta vẫn luôn che mặt, nghe thấy Ninh Tôn nói vậy liền từ từ buông thõng hai tay xuống, “Nếu tôi nói ra, mấy người có thể đừng báo cảnh sát không?”
Biết sợ như vậy, sao lại có gan vào đây cơ chứ.
Cố Tư nghĩ mãi không rõ.
Ninh Tôn ừm một tiếng, “Để xem cậu thành thật như thế nào”.
Người kia lồm cồm bò dậy, đúng là tuổi tác không quá lớn, khuôn mặt cố tỏ ra bình thường, cũng không dám đứng lên, hắn chỉ khoanh chân xếp bằng ngồi dưới đất, “Tôi nói tôi nói, các người không được báo cảnh sát, tôi còn chưa trộm được cái gì, mấy người cũng không bị mất miếng da nào, xui xẻo đến nỗi còn bị mấy người đánh cho một trận”.
Cố Tư nghe xong, đi đến bên cạnh cầm lên cái cây lau nhà vừa bị ném đi, “Cậu nói nhảm nhiều quá rồi đó, nhanh chóng nói tôi nghe, nếu không đừng có trách tôi”.
Người kia vội vàng kêu than, “Đừng đừng đừng, tôi nói, tôi nói, tôi cầm tiền của người khác, họ bảo tôi đến đây, nói rằng trong nhà chỉ có một mình cô sống, nhân lúc sơ hở đánh cô một trận là được, không có bảo tôi trộm tiền, chỉ đánh người là được rồi”.
“Đánh tôi một trận?” Cố Tư sững sờ, “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
Người kia gật đầu, vẻ mặt rất chân thành, “Chỉ đơn giản như vậy, chỉ bảo tôi đánh xong rồi chụp ảnh, sau đó đưa cho người đó, xong việc sẽ cho tôi tiền, người đó còn đưa ra một con số không hề nhỏ”.
Hắn ta còn liếm môi cười hềnh hệch, “Nhiều tiền như vậy đương nhiên tôi nhận lời rồi, tôi nói cho cô biết, đổi lại là người khác chắc chắn cũng không thoát khỏi sự cám dỗ đó”.
Cố Tư thở ra một hơi, “Huynh đệ à, đây là lần đầu tiên cậu làm việc này chứ gì”.
Người kia sững sờ, cắn cắn môi, “Đây đúng là lần đầu tiên”.
Cái người này còn không lộ ra một chút ngượng ngùng nào.
Ninh Tôn nhìn sang Cố Tư, “Cô có nghĩ ra ai dám làm như thế với cô không?”
‘Có chứ”. Cố Tư đã sớm nghĩ đến người này, “Là mẹ của Trì Uyên, loại chuyện ngu xuẩn này, cũng chỉ có bà ta mới có thể làm được”.
Bà Trì hẳn là không biết đi đâu tìm người, mấy chuyện như này nhất định phải thậm thụt lén lút.
Cho nên mới tìm đến một người như vậy, y chang bà ta, không làm ra hồn chuyện gì cả.
Ninh Tôn không biết Cố Tư và bà Trì có mâu thuẫn gì, có chút kinh ngạc, “Tại sao bà ấy phải làm như thế?”
Cố Tư và Trì Uyên đã ly hôn, chỉ có thể là do những tin tức gần đây ở trên mạng, thanh danh của Trì Uyên bị liên lụy.
Nhưng những thứ này cũng không phải do Cố Tư làm.
Bà ấy có ra sao thì cũng không nên làm ra loại chuyện này.
Cố Tư cười, đi qua ngồi lên giường, “Việc này hả, nói ra thì dài lắm”.
Cô cũng không muốn nói, bản thân cũng đã động tay động chân với mẹ Trì Uyên, chuyện này nói ra ngoài thì bà ta làm gì còn mặt mũi nào nữa.
Thế nhưng trên mặt cô lại không lộ ra biểu tình gì đặc biệt.
Cố Tư chỉ có thể nhìn người kia, “Cậu có nhớ rõ người bỏ tiền ra thuê mình là ai không, dáng vẻ như thế nào?”
Người kia gật đầu, “Nhớ chứ, hai người chúng tôi trưa nay mới gặp nhau, làm sao có thể quên chứ”.
Cố Tư nhìn chằm chằm người kia nhìn hồi lâu, “Cậu có tiện nói ra tên của mình không?”
Người kia không có do dự, gật đầu, “Được thôi, gọi tôi là Nhị Cáp cũng được”.
Thánh thần thiên địa ơi, quả tên này rất phổ biến, vừa nghe liền biết.
Cố Tư suy nghĩ một chút mới nói, “Được thôi, Nhị Cáp, cậu thay tôi làm việc này, tôi sẽ không báo cảnh sát, chút nữa có thể rời đi”.
Nhị Cáp nghe xong liền nhanh chóng chấp nhận, “Được được được, có thể, cô nói đi”.
Cố Tư cảm thấy khó hiểu, người này và Chương Tự Chi, có chút giống nhau ở một số chỗ.
Cố Tư hỏi Ninh Tôn, “Anh tìm giúp tôi mấy tấm ảnh có mẹ Trì Uyên, bảo cậu ta xác nhận một chút”.
Mấy tấm ảnh như vậy quả thực rất dễ tìm.
Lúc Trì Uyên và Cố Tư kết hôn, hôn lễ được tổ chức rất long trọng, tất cả người của nhà họ Trì đều được lên mặt báo.
Ninh Tôn cầm điện thoại, lục lọi một chút liền tìm thấy ảnh chụp của bà Trì.
Anh đưa cho Nhị Cáp, “Người thuê cậu, có phải là người này không?”
Nhị Cáp trừng hai mắt, “Đúng đúng, chính là người này, bà ta nói chuyện như ăn trộm vậy, bảo tôi hãy đánh mạnh tay lên, đánh vào mặt ấy”.
Cố Tư cười, lúc trước cảm thấy rất hận bà Trì, hiện tại lại cảm thấy, bà ta thật bất tài.
Kẻ vô dụng mãi mãi chỉ là kẻ vô dụng.
Cố Tư gật đầu, “Vậy được rồi, đợi tôi chút, tôi gọi người này đến, cậu chỉ cần tường thuật lại y chang lúc nãy là được rồi, xong chuyện thì có thể rời đi”.
Cố Tư cầm điện thoại gọi cho Trì Uyên.
Trì Uyên bên kia nghe máy rất nhanh, “Cố Tư?”
Cả đời này anh cũng không ngờ đến, Cố Tư lại chủ động gọi điện thoại cho anh.
Cố Tư cười, “Ừm, tôi đây, anh đang bận sao?”
Trì Uyên nói không bận, sau đó hỏi cô, “Cô làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Cố Tư ừm một chút, “Có chút chuyện cần anh qua đây một chuyến, anh xem bây giờ có tiện sang không?”
Trì Uyên dường như do dự một chút, “Quan trọng lắm sao?”
Thật là, cũng không có gì là quan trọng hay không quan trọng, không nói cho Trì Uyên, cô cũng có thể gọi cho bà nội vậy.
Cố Tư đắn đo một hồi, kết quả bên kia Trì Uyên lại nói, “Được thôi, tôi tới ngay”.
Cố Tư không nói lời nào, trực tiếp cúp máy.
Ninh Tôn quay đầu nhìn tài xế của nhà họ Chương, “Anh về trước đi, tôi không biết việc này mất bao nhiêu thời gian nữa”.
Tài xế kia cảm giác mình như đang xem kịch vậy, có chút tiếc nuối, còn muốn xem diễn biến tiếp theo.
Nhưng mà người ta lại bảo anh đi, chẳng lẽ anh lại nói muốn ở đây tiếp tục xem sự việc phát triển.
Tài xế kia gật đầu chào với Cố Tư và Ninh Tôn, sau đó liền rời đi.
Từ nhà Cố Tư ra đến xe, tài xế vừa vào xe, Chương Tự Chi liền gọi điện thoại đến.
Vừa bắt máy, không đợi tài xế mở miệng, Chương Tự Chi liền kêu lên, “Anh đưa Cố Tư về đến nhà chưa, làm gì mà lâu vậy?”
Tài xế mở miệng, “Cậu chủ,cô Cố bên này xảy ra chuyện, tôi vừa mới rời khỏi chỗ đó”.
Chương Tự Chi gào lên một tiếng, căn bản cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, “Được rồi, tôi lập tức qua đó”.
Cúp điện thoại, tài xế nghĩ ngợi, vẫn là lái xe rời đi.
Chương Tự Chi và Trì Uyên, gần như là đồng thời chạy đến nhà Cố Tư.
Hai người một trước một sau dừng xe lại.
Trì Uyên nhìn Chương Tự Chi, có chút nhíu mày.
Chương Tự Chi thì có chút khẩn trương, “Tiểu Tư Tư bên này xảy ra chuyện, ngươi cũng biết rồi?”
Trì Uyên sững sờ, “Xảy ra chuyện rồi?”
“Hỏi thừa”. Chương Tự Chi trừng mắt, “Ngươi không biết còn tới đây làm gì”.
Trì Uyên không đáp lại Chương Tự Chi, quay người chạy một mạch vào trong nhà.
Nhìn quanh lầu một không có ai, Trì Uyên vội bước lên lầu hai.
Cửa phòng mở ra, Trì Uyên trực tiếp đi vào, vừa bước vào cả người liền sững sờ.
Cố Tư ngồi ở trên giường, Ninh Tôn ngồi trên sô pha phía chân giường, một người đàn ông xa lạ, dựa vào một bên giường ngồi dưới đất.
Lúc nãy Trì Uyên còn rất lo lắng, kết quả trông thấy Cố Tư thảnh thơi ngồi như thế, trong phút chốc đã lấy lại bình tĩnh.
Anh nói, “Cô gọi tôi tới, có việc gì?”
Cố Tư trông thấy Trì Uyên liền cười, “Anh đến rồi đấy à”.
Chương Tự Chi sau đó xông đến, “Tiểu Tư, Tiểu Tư…”
Anh ta sững sờ tại chỗ, “Ơ, sao mấy người lại tụ tập hết ở đây thế?”
Cố Tư nhíu mày, “Anh tới đây làm gì?”
Chương Tự Chi xem xét dáng vẻ của Cố Tư, liền biết là không có chuyện gì xảy ra cả.
Anh ta cười hì hì, “Tôi nghe nói cô gặp chuyện nên mới vội vàng chạy đến đây”.
Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là người lái xe đó đã nói cho Tự Chi biết.
Chẳng qua trong lúc báo tin, có lẽ đã thiếu sót gì đó.
Nhưng mà, cũng không đặc biệt quan trọng lắm.
Cố Tư hất cằm về phía Trì Uyên, “Nhị Cáp, mau tới đó, lúc nãy cậu vừa nói những gì, nói lại lần nữa với đại cậu đại nhà họ Trì đi”.
Chương Tự Chi chau mày, “Cô gọi cậu ta là gì cơ?”
Cố Tư trừng hai mắt, “Anh ngồi sang một bên cho tôi, đừng nói nữa”.
Nhị Cáp nhìn Cố Tư, sau đó thành thật thú nhận mọi việc với Trì Uyên, “Tôi sai rồi, tôi không nên bị tiền bạc làm mờ con mắt, không nên đánh mất bản tính thiện lương trong người, không nên vì tiền mà không từ thủ đoạn…”
Cố Tư nổi giận sờ vào cây lau nhà, “Nói vào trọng điểm cho tôi”.
Nhị Cáp dọa đến khẽ run rẩy, “Trọng điểm, trọng điểm chính là tôi được người ta thuê, đến đây để đánh cô Cố Tư nhưng mà không thành công, bị cô ấy đánh cho một trận”.
Bên kia Chương Tự Chi vừa ngồi xuống cạnh Ninh Tôn, nghe xong liền đứng bật dậy, “Ngươi muốn làm cái gì, ngươi muốn đánh ai?”
Nhìn thái độ của anh ta còn dữ dằn hơn Cố Tư.
Nhị Cáp dọa đến rụt cổ lại, thấp giọng nói, “Tôi biết lỗi rồi, tôi thật sự hối hận, tôi còn chưa ra tay, người bị đánh là tôi mà, ngươi nhìn chỗ này xem, chỗ này nữa…”
Cậu ta vén áo lên cho Chương Tự Chi thấy những kiệt tác ban nãy của Cố Tư gây ra.
Trì Uyên ở bên cạnh, vừa nghe liền hiểu.
Người này được thuê để ra tay với Cố Tư.
Cố Tư kêu anh đến, chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh.
Có quan hệ với anh, lại còn có thể xuống tay với Cố Tư.
Căn bản không cần nói thêm, anh đã rất rõ ràng.
Biểu tình của Trì Uyên lập tức trầm xuống.
Anh lấy điện thoại ra, bên trong album ảnh đưa ra trước mặt Nhị Cáp một tấm hình, “Là người này, đúng không?”
Nhị Cáp nhìn thoáng qua liền gật đầu, “Đúng, là bà ta, cái người này ra tay rất hào phóng, trả trước cho tôi số tiền rất lớn, nhiều tiền như vậy, tôi đã vô tình đánh mất bản thân, tôi bảo đảm, từ nay trở về sau, tôi nhất định cải tà quy chính, nhất định làm người một lần nữa, tôi nhất định…”
“Im miệng đi”. Cố Tư có chút không kiên nhẫn, “Cậu có thể đi rồi, nói nhiều quá”.
Chương Tự Chi trừng mắt, “Đi cái gì đi, chuyện lớn như vậy sao có thể đi, lát nữa đưa cậu ta lên đồn, việc làm của cậu ta khác nào bọn trộm cướp, đi vào ngồi xổm cho tôi”.
Nhị Cáp lập tức sợ xanh mặt, nhìn sang Cố Tư, run rẩy nói, “Không phải cô đã nói, chỉ cần phối hợp với cô, cô sẽ thả tôi ra sao?”
Cố Tư cảm thấy tên Nhị Cáp này cũng không có ý đồ xấu gì.
Hơn nữa, Cố Tư cảm thấy, bản thân cũng không bị gì, lại còn bày ra một chút võ nghệ, đánh đối phương không ra hình dạng gì.
Nếu phải lên đồn thật, cũng hơi khó coi.
Quan trọng nhất, nếu quả thật làm lớn chuyện, chắc chắn bà Trì cũng bị kéo vào.
Cố Tư bị kéo vào không quan trọng, như sau khi cô bị liên lụy, chuyện của cô và Trì Uyên chắc chắn sẽ lại xôn xao lần nữa.
Thật là rắc rối.
Cho nên, vẫn phải tính kỹ một tí.
Cô khoát khoát tay, “Đi đi, không sao đâu, trong phòng này lời nói của tôi có trọng lượng nhất”.
Nhị Cáp giống như là đạt được mục đích, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Chương Tự Chi ở bên kia kêu than mấy tiếng, kết quả nhìn sang Cố Tư, lại không nói lời nào.
Cố Tư từ trên giường bước xuống, “Anh Trì, chắc anh cũng biết tôi gọi anh tới để làm gì”.
Trì Uyên trầm mặc, biểu tình thật khó coi.
Anh nhìn chằm chằm Cố Tư một hồi lâu mới nói, “Cô có bị thương không?”
Cố Tư trừng hai mắt, hiểu sai ý của Trì Uyên, “Thế nào, tôi không bị thương thì anh liền xem đó là chuyện nhỏ sao?”
Trì Uyên nhắm mắt lại, “Tôi không có ý đó”.
Ninh Tôn ở bên cạnh đứng lên, “Hôm nay nếu không phải tôi phát hiện ra sớm, người kia đã ra tay rồi”.
Cố Tư đồng tình, “Đúng đấy, là Ninh Tôn phát hiện trên lầu có người, nhắc nhở tôi, bằng không hôm nay mặt mũi bầm dập chính là tôi”.
Cố Tư nâng mặt, “Mẹ anh đã đến làm phiền tôi rất nhiều lần, bà ta ở chỗ này đấu không lại tôi, nhưng tôi nói cho anh biết, lần nào cũng là bà ta đến gây sự với tôi trước, thế nào, không gây sự được với tôi nên sai người xuống tay với tôi?”
Trì Uyên thở ra một hơi, “Chuyện này, tôi sẽ xử lý, sẽ cho cô một câu trả lời, sẽ không khiến cô gặp rắc rối nữa”.
Cố Tư nhìn Trì Uyên, thực ra cũng không cần nói thêm nữa, cô chỉ muốn để Trì Uyên nhìn xem bà Trì đã làm ra những chuyện gì.
Đến lúc này còn muốn ra tay với cô, thật là mất não.
Chương Tự Chi liếm môi một cái, đi đến, “A Uyên, là mẹ của cậu gây ra sao, không đến nỗi như vậy chứ, những chuyện của cậu ở trên mạng cũng đâu có liên quan đến Cố Tư, lời nói của mấy người trên mạng cũng đâu phải là do Cố Tư”.
Chương Tự Chi không biết nhiều như vậy, chỉ có thể suy đoán.
Cố Tư cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ có thể nói với Trì Uyên, “Mẹ anh có thể làm ra loại chuyện này lần thứ nhất, tôi cảm thấy bà ta còn có thể làm ra lần thứ hai, Trì Uyên, tôi không thể nào cứ may mắn như vậy được, cũng không thể lần nào cũng bỏ qua cho bà ta được”.
Cố Tư thở dài, “Chuyện này là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu lại xảy ra chuyện, tôi mặc kệ trên mạng ầm ĩ thành bộ dạng gì, tôi nói được làm được, tin tôi đi”.
Trì Uyên giơ tay lên, có thể là muốn sửa lại tóc cho Cố Tư, nhưng cuối cùng lại rụt tay về, “Sẽ không có lần sau, cô hãy tin tôi”.
Cố Tư cười, “Được thôi, lần này tôi tin tưởng anh”.
Trì Uyên không đợi Cố Tư nói tiếp, anh vội vàng xoay người bỏ đi.
Từ nhà Cố Tư đi ra, Trì Uyên gọi điện cho Trì Chúc.
Trì Chúc còn trong công ty, còn định tăng ca một lúc, kết quả vừa nghe điện thoại liền biết tâm trạng của Trì Uyên cực kỳ không tốt.
Trì Chúc còn tưởng rằng là do những tin tức trên mạng gần đây gây nên, nhanh chóng hỏi, “Con làm sao vậy, có việc gì à?”
Trì Uyên trực tiếp mở miệng, “Ba tranh thủ về nhà sớm, con ở nhà đợi ba”.
Cũng không đợi Trì Chúc trả lời, Trì Uyên trực tiếp cúp điện thoại.
Trì Chúc biết tính của Trì Uyên, không phải chuyện rất quan trọng, Trì Uyên sẽ không như vậy.
Thế là cũng nhanh chong thu dọn đồ đạc, lái xe về nhà.
Trì Chúc lúc về đến nhà, Trì Uyên đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, bà cụ cũng ở đó.
Trì Chúc đi vào, vội vàng hỏi, “Làm sao vậy, lại xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Trì Uyên cũng không nhìn Trì Chúc, “Ừm, phát sinh một việc, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ”.
Trì Chúc nhìn bà cụ Trì một chút, bà cụ hiện tại cũng mơ hồ.
Trì Uyên trở về liền ngồi ở đó, một câu không nói, bà hỏi ba lần rồi, Trì Uyên đều không mở miệng.
Bà cụ nhíu mày, “A Uyên, làm sao vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con mau nói ra để mọi người trong nhà cùng nhau nghĩ cách”.
Trì Uyên tựa trên ghế sa lon, chậm rãi thở ra một hơi dài, “Liên quan đến mẹ”.
Chương 286
“Có liên quan đến mẹ con sao?”. Bà cụ trực tiếp nói :”Nhất định không phải chuyện tốt rồi”.
Trì Uyên không tự chủ khịt mũi :”Thật sự là không phải chuyện tốt. Có thể trước đó, mẹ con ở chỗ Cố Tư bị dọa cho sợ hãi, trong lòng không cam tâm. Hôm nay đã thuê người bên ngoài, người kia thừa dịp Cố Tư không ở nhà, đã trèo cửa sổ trốn trong phòng, muốn xử lý Cố Tư.”
“Cái gì?” Bà cụ trực tiếp đứng dậy, biểu hiện trên mặt đặt biệt khó coi.
Bà biết đó không phải là chuyện tốt, nhưng lại không ngờ tình huống lại xấu như vậy :”Phương Tố bị điên rồi sao? Lúc này còn không thành thật”
Trì Chúc sững sờ, bất lực nhìn Trì Uyên :”Tiểu Tư không sao chứ?”
“Không sao”. Trì Uyên lắc đầu :”Ninh Tôn ở chỗ của cô ấy, phát hiện có gì đó không ổn, người kia không ra tay được.”
Bà cụ nghiến răng một cài : “Cho dù không xảy ra chuyện gì dẫn đến hậu quả khó lường, nhưng bản thân chuyện này đã không nhỏ rồi. Chuyện này lỡ mà, lỡ mà…”
Trì Uyên quay lại nắm tay bà cụ :”Bà ơi, bà đừng lo lắng. Con nghĩ mẹ con không có ý gì khác. Lần trước là vì bị Cố Tư đánh, nên lần này muốn người kia đánh Cố Tư vài cái, không có ý định gì khác đâu.”
“Vậy cũng không được!” Bà cụ vô cùng tức giận. Hai giây sau, bà ngước nhìn Trì Chúc :”Tất cả đều tại con, con nhìn vợ con xem, lúc nào cũng mặc kệ, nó muốn lên trời luôn rồi”.
Trì Chúc vuốt mặt :”Con ước gì bà ta muốn lên trời, con cho bà ấy thêm tiền để lên thiên đường luôn đi. Chỉ cần mỗi ngày đừng gây thêm phiền phức cho con là được.”
Bà cụ lắc đầu :”Con thật quá nuông chiều nó. Bây giờ may mắn là nó không được thông minh lắm. Nếu một ngày, nó hiểu biết ở một khía cạnh nào đó, nó sẽ gây ra cho con bao nhiêu rắc rối nữa”.
Giống như lần này, bà Trì ngốc nghếch này, tìm phải người không hiểu biết, là tên Nhị Cáp kia.
Lần sau, nếu là người thông minh linh động một chút, Cố Tư, chắc là không tránh được.
Cố Tư không thể tránh thì nhà họ Trì cũng không thể tránh.
Trì Chúc và Trì Uyên tự nhiên cũng nghĩ đến điều này.
Ba người in lặng một hồi, bà cụ lại lên tiếng :”Phương Tố kia, ta nghĩ nói gì cũng vô dụng. Nói đến chuyện là này, đoán chừng nó cũng lại cãi vả ầm ĩ, lại mơ mơ hồ hồ cho qua. Cho nên khả năng chỉ có thể đi một bước cuối cùng”.
Trì Chúc nhìn về bà cụ, mơ hồ đoán được chuyện gì :”Mẹ, mẹ định làm gì?.”
Bà cụ chậm rãi đúng lên, thở dài nói :”A Chúc, chuyện này con không xử lý được đâu, mẹ thay con làm chủ. Lát nữa mẹ đến nhà họ Phương một chuyến. Con và A Uyên không cần đến, hai người các con không tiện ra mặt, để mẹ giải quyết.”
Sau đó, bà quay lại :”Đừng hỏi mẹ xử lý như thế nào, chuyện bây giờ không phải con có thể giải quyết. Con cứ lo cho tốt việc công ty đi, còn lại mẹ sẽ lo liệu”.
Trì Uyên không hỏi gì cả. Có vẻ như anh đã hiểu ý của bà cụ.
Bà cụ lên lầu, thay quần áo.
Trang phục rất trang trọng, chiếc sườn xám được cắt may cẩn thận, tóc được búi cao.
Bà cụ được người giúp việc dìu xuống, người giúp việc cũng thay bộ quần áo khác.
Trì Chúc nhanh chóng đứng lên :”Mẹ, mẹ muốn làm gì, nói cho con biết đi. Mẹ như thế này, con không yên tâm”.
Bà cụ quay đầu lại nhìn Trì Chúc :” Con ở nhà đợi đi, trở về mẹ sẽ nói với con”.
Nói xong, bà cùng người giúp việc đi ra ngoài.
Trì Uyên nhìn Trì Chúc :”Được rồi, cứ chờ xem, bà nội chắc là đã có ý hay”.
Bà cụ đi ra, tài xế đã sắp xếp xong xuôi.
Sau khi bà ngồi vào, người giúp việc nói với tài xế :”Đến nhà họ Phương”.
Bà cụ ít khi tiếp xúc với nhà họ Phương, Phương Tố cũng thực sự hiếm khi trở về nhà mẹ đẻ của bà ấy. Nhà họ Phương cũng không thường đến thăm.
Mặc dù nhà họ Trì và nhà họ Phương là thông gia, nhưng mối quan hệ thực sự không thể nói là tốt.
Nhà họ Phương tương đối đông người, tính khí này của Phương Tố không phải chỉ ra vẻ ở nhà họ Trì.
Khi còn ở nhà họ Phương, bà ấy cũng rất kênh kiệu ra vẻ. Thực ra bà cụ cảm nhận được, người nhà họ Phương kia,cũng không chịu nổi bà ấy.
Bà cụ dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài.
Trời đã tối, trên đường không có nhiều xe, chốc lát xe đã đến cửa nhà họ Phương.
Người giúp việc bước xuống bấm chuông cửa.
Sau khi trao đổi một chút, cửa chính liền mở ra.
Xe từ từ chạy vào.
Phương Tố đang ở trong phòng. Cả ngày nay gọi điện thoại cho người được thuê nhưng không ai trả lời.
Trong lòng Phương Tố không yên ổn. Đây là thành công hay thất bại? Cho dù chuyện này có thành công hay không, ít nhất phải gửi một tin nhắn chứ.
Phương Tố đang bồn chồn, đi đi lại lại một lúc lâu.
Một lúc sau, người giúp việc đến gõ cửa.
Phương Tố hơi thiếu kiên nhẫn :” Có chuyện gì vậy?”
Người giúp việc lập tức trả lời :” Bà cụ nhà họ Trì đến rồi, bà có muốn đi xuống không?”
Phương Tố đột ngột dừng lại :”Bà ấy đến rồi?”
Sao không phải là Trì Chúc.
Bà ta nhanh chóng hỏi :”Trì Chúc có đến không?”
“Không có. Chỉ có bà cụ đi cùng với một người làm thôi”. Người giúp việc trả lời rõ ràng.
Phương Tố có chút không vui.
Bà ấy về nhà bố mẹ đẻ là vì cãi nhau với Trì Chúc, ông ấy lại nhờ bà cụ đến đón bà.
Phương Tố nhớ tới lần trước cãi nhau với Trì Chúc, bà cụ đã nhìn bà với ánh mắt ghét bỏ, trong lòng bà có mười phần bài xích.
Vậy nên, bà ta lại nói :”Tôi không xuống! Không phải là Trì Chúc đến xin lỗi tôi, ai đến cũng vô dụng”.
Người giúp việc đợi một lúc, rồi xoay người rời đi.
Phương Tố ngồi trong phòng, bướng bỉnh tức giận.
Trì Chúc chưa bao giờ đối xử với bà ta như thế, mỗi khi bà ấy tức giận, đều là ông hạ mình dỗ dành bà.
Lần này lại vì Cố Tư kia, ông ấy thế mà lại cho mình một tát tay.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Tố cảm thấy khó chịu.
Ngày hôm đó, Trì Chúc tát bà, sau đó Cố Tư cũng tát bà.
Từ nhỏ đến giờ, bà ta chưa bao giờ bị đối xử như vậy.
Làm sao có thể dễ dàng tha thứ được. Bà ta muốn để Trì Chúc phải đến xin lỗi, phải bày ra đủ dáng vẻ ăn năn, hối hận.
Phương Tố cứ như vậy chờ đợi, một lúc sau, người giúp việc lại tới, gõ cửa, nói là bà cụ gọi cô xuống lầu.
Bà cụ đang nói ở đây là bà cụ nhà họ Phương.
Phương Tố càng không muốn xuống, tối nay lúc ăn cơm, bà cụ nhà họ Phương, mẹ của bà, đã mắng bà rất nhiều.
Nói rằng bà ta không thể nên người, nói bà ta tốt số mà không biết hưởng, còn nói rằng bà ta cứ ngu xuẩn như vậy sớm muộn gì cũng có ngày phải chịu thua thiệt.
Những lời nói này quả thực khiến bà ta rất khó chịu.
Con gái chịu oan ức, bà cụ không đau lòng thì thôi còn quay lại mắng mỏ.
Bây giờ để bà ta xuống lầu, bà ta không chịu đi, nhất định sẽ trách mắng bà ta trước mặt bà cụ nhà họ Trì.
Bà ta có điên mới đi xuống để bị mắng.
Bà ta quay về phía ngoài hô to :”Không đi, không đi, tôi không đi, đừng làm phiền tôi”.
Người giúp việc xoay người rời đi.
Phương Tố nằm trên giường, lấy điện thoại ra, quay số Trì Chúc, muốn gọi điện thoại hỏi thăm.
Thế nhưng, bà ta cảm thấy nếu liên lạc trước với bên kia sẽ rất mất mặt, ba ta kiềm chế, buông điện thoại ra.
Một lúc sau, cửa phòng lại bi đập mấy cái.
Lần này khác với cách người giúp việc gõ cửa trước đó.
Chính xác là cửa bị đập, đập mạnh.
Phương Tố chưa kịp hỏi thì đã nghe giọng bà cụ nhà họ Phương :” Cút ra đây ngay!”
Phương Tố im lặng hừ một tiếng, đây là do bà ta không xuống dưới nên muốn lên đây mắng chửi sao.
Bà ta không cử động, chỉ nằm đó.
Cửa bên ngoài bị gõ một hồi lâu, thấy bà không mở cửa, cũng không có động tĩnh gì.
Kết quả vài phút sau, Phương Tố nghe thấy tiếng chìa khóa được tra vào ổ để mở khóa.
Sau đó, cánh cửa được mở ra.
Bà cụ nhà họ Phương lạnh lùng bước vào.
Phương Tố cũng lạnh mặt ngồi dậy :”Mẹ sao vậy? đập cửa mạnh như vậy làm gì?”
Bà cụ nhà họ Phương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép :”Tại sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày vậy chứ? Lớn tuổi như vậy rồi, còn có thể bị người ta trả về. Mặt mũi nhà họ Phương bị mày vứt sạch rồi!”
Phương Tố đang vò đầu bứt tóc, muốn tranh cãi với bà cụ Phương vài câu.
Cuối cùng, nghe bà cụ nói xong, bà ta sững sờ :”Mẹ nói gì? Cái gì mà trả về”.
Bà cụ Phương chế nhạo :”Nhà họ Phương chúng ta, trừ cô ra còn ai có thể bị trả về. Tôi muốn xem cô bây giờ phải làm sao? Bà cụ nhà họ Trì đích thân đến đây, nói để cô cùng Trì Chúc tìm thời gian thích hợp đi lấy giấy ly hôn. Những thứ xứng đáng thuộc về cô, nhà họ Trì sẽ không bớt của cô chút nào”.
Phương Tố không tin, miễn cưỡng mỉm cười :”Thôi đi, thôi đi, nhà họ Trì sẽ không làm như thế. Không nói những người khác, Trì Chúc sẽ không đâu”.
Bà cụ Phương nhìn Phương Tố như một đứa ngốc :”Bà cụ nhà họ Trì đã đến đây rồi, Trì Chúc thì tính là cái gì. Cô làm sao chắc rằng, nhiều năm như vậy, Trì Chúc sẽ không chán ghét cô. A Tố, tôi là mẹ cô, tôi còn không chịu nổi cô nữa, Trì Chúc có thể chịu đựng cô được bao lâu”.
Phương Tố sửng sốt, nhưng bà ta vẫn cố chấp :”Không đâu, Trì Chúc sẽ không đâu”.
Bà ta cầm điện thoại di động của mình, nhanh chóng gọi cho Trì Chúc.
Kết quả là điện thoại di dộng reo rất lâu, nhưng không có ai trả lời.
Khuôn mặt của Phương Tố bắt đầu cứng lại.
Bà ấy gọi nhiều cuộc liên tiếp, sau đó hết cách, đành buông điện thoại xuống.
Bà ấy ngước nhìn bà cụ Phương, có chút lo lắng :”Mẹ, mẹ chồng con vừa rồi nói gì?”
Bà cụ Phương nhìn bà ấy hối lâu rồi thở dài, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng :”Nói con và Trì Chúc không hợp nhau. Nhà họ Trì không nuôi nổi vị Phật Tổ như con. Giờ nhà họ Trì có quá nhiều việc, họ không thể giải quyết được những rắc rối mà con đã gây ra. Cho nên để con tìm thời gian cùng Trì Chúc làm thủ tục ly hôn. Còn về thỏa thuận ly hôn, bên kia soạn xong sẽ đưa cho con, sẽ không thiếu con một xu”.
“Con không ly hôn!”. Phương Tố trực tiếp mở miệng, mắt trừng lớn :” Con không muốn ly hôn”.
Bà cụ Phương nhìn Phương Tố, thật là không có biện pháp nào với bà ta :”Vừa rồi mẹ để con xuống dưới, vốn là mẹ muốn cho con một cơ hội, là do con không biết quý trọng. Sau này, chuyện của con, mẹ không quan tâm nữa”.
Phương Tố vừa rồi khiến bà cụ không còn mặt mũi trước mặt bà cụ Trì. Thật không có tiền đồ mà!
Bà cụ thật sự muốn mặc kệ bà ta.
Bà cụ Phương nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Phương Tố ngồi trên giường, vẫn chưa hết bàng hoàng.
Bà ta không tin Trì Chúc sẽ không cần bà ta nữa
Là vợ chồng bao nhiêu năm, tính tình Trì Chúc thế nào, bà rất hiểu.
Bà cụ Phương nói rằng Trì Chúc không chịu nổi bà ta, bà ta cũng hiểu điều này. Có đôi khi, đúng là bà ta hơi quá đáng. Nhưng nhiều năm như vậy đều rất ổn.
Tại sao chỉ có lần này là không được.
Phương Tố suy nghĩ một hồi, sau đó nhanh chóng thay quần áo, bước ra khỏi phòng.
Ở dưới lầu không có ai, bà ta đi thẳng vào nhà xe, dọc đường vẫn gọi cho Trì Chúc.
Chỉ là Trì Chúc không tiếp cuộc gọi nào.
Trước đây Trì Chúc không nghe điện thoại, chỉ có một khả năng duy nhất là bận họp hoặc đi giao tiếp.
Hôm nay, bà cụ Trì đến nói chuyện này, nhưng bà không tin, có thể bà cụ tự ý đến mà Trì Chúc không hề hay biết.
Như vậy có nghĩa là, Trì Chúc đã biết chuyện bà cụ đến, nên bây giờ không trả lời điện thoại của bà ta.
Phương Tố thực sự không dám nghĩ tiếp.
Bà ấy lái xe rời khỏi nhà họ Phương, chạy thẳng đến nhà tổ nhà họ Trì.
Lúc này, còn gì nữa mà mất mặt với không mất mặt.
Phương Tố chạy qua hai ngon đèn đỏ, phóng thẳng tới cửa ngôi nhà tổ nhà họ Trì.
Sau khi bấm chuông, quản gia đi tới, nhìn thấy Phương Tố, đương nhiên là mở cửa.
Phương Tố lái xe qua, xuống xe thì nhìn thấy thím hai.
Thím hai đang hóng mát ở vườn hoa bên này.
Nhìn thấy Phương Tố, thím hai hờ hững lên tiếng chị dâu.
Thông thường Phương Tố sẽ làm lơ đối phương.
Nhưng hôm nay, ngẫm nghĩ, bà ta lại nói :”Ừm, ở đây một mình à?”
Thím hai ngạc nhiên, a một tiếng :”Vâng, một mình”
Phương Tố gật đầu, xoay người đi về phía nhà chính.
Phòng khách của nhà chính không có ai. Người giúp việc nhìn thấy Phương Tố trở về thì hơi kinh ngạc :”Bà chủ, bà về rồi”.
Phương Tố gật gật đầu, nhấc chân bước lên lầu. Nhưng chỉ đi được hai bước, người giúp việc lại lên tiếng :”Bà muốn tìm ông chủ sao? Ông chủ không có ở nhà”.
Phương Tố sững sờ :”Không có nhà?”.
Người giúp việc nói :”Bà cụ đang ở trên lầu, bà cụ nói nếu bà muốn tìm bà cụ, có thể trực tiếp đến phòng của bà ấy”.
Phương Tố đứng yên tại chỗ, gần như đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Bà cụ rất hiểu tính tình của bà ấy, biết bà ấy nhất định sẽ trở về tìm Trì Chúc nên đã để Trì Chúc tránh mặt.
Phương Tố suy nghĩ một chút, thở dài nói :”Được rồi, vậy tôi đi tìm bà cụ”.
Nói xong, bà ta dậm chân lên lầu.
Bà cụ đang trong phòng, trang phục vừa rồi vẫn chưa thay.
Bà đang ngồi trên ghế sofa dưới chân giường, tay cầm một cuốn album ảnh.
Album ảnh khá lớn, có rất nhiều rất nhiều ảnh.
Ở thời đại hiện tại, những bức ảnh như thế không còn thông dụng nữa, những bức ảnh này đều là chụp từ trước đây.
Bà cụ trên mặt mang ý cười, ánh mắt nhìn những bức ảnh rất ôn hòa.
Phương Tố vừa bước vào, bà cụ biết ngay là bà ta, cũng không ngẩng đầu :”Lại đây, ngồi đi!”
Phương Tố hơi tức giận, cảm thấy mất mặt, mấy giây sau mới ngồi xuống bên cạnh bà cụ.
Bà cụ vẫn không nhìn bà ta, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào cuốn album.
Bà cụ lật hai trang :”Nhìn này, bức ảnh này được chụp khi con và A Chúc kết hôn, gần 30 năm rồi”.
Bức ảnh đã được ép nhựa, đặt vào trong album, nó được bảo quản khá tốt.
Phương Tố liếc nhìn, bà ấy cũng không biết có bức ảnh này.
Khi đó bà ta thật sự rất trẻ, thân người cũng không mập mạp, trên mặt mang theo ý cười.
Bên cạnh là Trì Chúc, trông lịch lãm anh tuấn, hai người trước ống kính cong mắt cười.
Phương Tố ngẩn người một lúc, không nói gì.
Bà cụ vuốt ve tấm ảnh, hơi xúc động :”Nhoáng một cái, đã nhiều năm như vậy”.
Bà cụ trầm mặc, nở nụ cười :” Cảm giác như chớp mắt một cái, đã trôi qua ba mươi năm. Vừa nãy ta lật những tấm hình này, không biết tại sao, đột nhiên ta lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy con”.
Bà cụ quay đầu lại nhìn Phương Tố :” Lúc đó con có chút câu nệ, nhìn A Chúc dường như hơi bài xích. Ta lúc đó cho rằng, hai người các con sau này sẽ không có cái gọi là sau này. Nhưng sau đó lại nghe nói, con nguyện ý muốn cùng A Chúc thử tiếp xúc tìm hiểu.”
Ánh mắt bà cụ ôn nhu :”Khi đó, ta thật sự rất thích con. Ta có thể nhìn thấy con không thích A Chúc cho lắm, nhưng con có thể nói muốn thử tiếp xúc qua lại, như vậy chắc hẳn là con cảm thấy nó cũng không tệ. Ta nghĩ, có lẽ con không muốn trực tiếp làm mất mặt A Chúc. Ta cảm thấy con là một cô gái rất tốt”.
Thật ra, thời điểm đó, bà cụ đã điều tra Phương Tố. Bà ấy đang tuổi thanh xuân, xung quanh không thiếu người theo đuổi.
Một số gia đình có điều kiện tương tự, đều coi bà ta là đối tượng để kết hôn.
Khi đó, bà ấy có thể lựa chọn Trì Chúc, nói rằng trước tiên bà ấy muốn làm bạn để tìm hiểu, bà cụ cảm thấy bà ấy không muốn làm Trì Chúc khó xử.
Vậy nên, đối với Phương Tố, bà cụ có một chút thiện cảm.
Phương Tố nhìn bà cụ, không hiểu sao lại thấp thỏm lo lắng.
Bà cụ chậm rãi đóng album lại, đồng thời thay đổi chủ đề :”Ta nghe nói con dùng tiền thuê người tìm Cố Tư gây phiền phức”.
Phương Tố sửng sốt, không ngờ bà cụ lại biết chuyện này.
Bà ta lắp bắp :”Làm sao, làm sao mẹ biết được?”
Bà cụ nhìn Phương Tố, cũng không tức giận, giọng nói vẫn nhẹ nhàng :” Con làm như thế, không nghĩ đến hậu quả sao?”
Phương Tố sững sờ, bà ấy thực sự không nghĩ đến hậu quả.
Bà ta chỉ muốn trút giận thôi.
Bà cụ thở dài nói :”Bỏ đi. Hai người các con có hợp nhau không, ta không dám nói. Nhưng A Tố, nhà họ Trì thật sự không kham nổi”.
Phương Tố nói: “con không ly hôn, con không muốn ly hôn, có chết con cũng không ly hôn”
Bà cụ cũng đã đoán trước Phương Tố sẽ có phản ứng như vậy.
Bà ấy đứng dậy, mang abum ảnh cất vào tủ quần áo.
Bà cụ vẫn rất nhẹ nhàng tiếp tục nói: “cô có thể không ly hôn nhưng việc này kéo dài đối với cô cũng không có lợi ích gì”
Sau khi cất đồ cẩn thận bà cụ quay người bước tới: “người hôm nay cô tìm đã khai ra tất cả rồi, cô có từng nghĩ nếu việc này để truyền thông biết sẽ dẫn tới hậu quả thế nào không?”
Bà cụ còn mỉm cười: “cô cho một người đàn ông như thế đến tìm Cố Tư, cô nghĩ xem sẽ ngoan ngoãn là chỉ là đánh một trận?”
Phương Tố mím môi nói không thành lời.
Con người bà ta nếu như còn gì tốt nữa đó chính là thành thật.
Bà ta thuê người xử lý Cố Tư, lại còn là một người đàn ông quê mùa lại đang tuổi thanh xuân.
Thật ra nếu nói không có một số ý nghĩ gì khác trong đầu thì không phải, nếu như nói trong lòng thật sự không có chút lòng dạ độc ác muốn người đàn ông có làm gì Cố Tư thì cũng không đúng.
Bà ta cũng không nghĩ tới chuyện này, không muốn nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
Dù sao bà ấy chỉ bàn giao là đánh cho Cố Tư một trận, những cái khác bà ra không bảo người đó làm.
Bà cụ nhìn Phương Tố: “tính tình Cố Tư như thế nào cô không biết hay sao? Đừng nói là chưa phát sinh sự việc gì khác, chỉ đơn giản là bị đánh một trận, cô nghĩ rằng nó sẽ tha cho cô sao?, đến lúc đó cô, còn có nhà họ Trì, nhà họ Phương, không ai được yên ổn ”
Phương Tố hít thở sâu: “ nhưng mà, có lẽ là không thành công mà, bây giờ mọi người đều biết việc này rồi, vậy người đó có lẽ là chưa thành công”
Bà cụ cuối cùng cũng không chịu được cười giễu cợt: “thành công hay không bây giờ không còn quan trọng nữa, lúc nãy tới nhà họ Phương tôi ngại nên không nói cho mẹ cô biết việc này, cô nói xem nếu như mẹ cô biết việc này sẽ có phản ứng thế nào. Tôi yêu cầu cô ly hôn với Trì Chúc, cô nói xem bà ấy có giúp cô từ chối không, hay là giúp tôi khuyên cô?”
Phương Tố sững sờ, bà ta lo lắng không phải là bà cụ nhà họ Phương mà là bố bà ta.
Sức khỏe của ông cụ nhà họ Phương gần đây không được tốt, tâm tính cũng không tốt, chỉ vì việc bà ta về nhà đẻ mà mắng bà ta rất nhiều.
Có lúc quá tức giận cũng bảo bà ta chủ động ly hôn, nói đừng có đi hại gia đình nhà người ta.
Ông cụ nhà họ Phương là luôn người tính khí không tốt, bao nhiêu năm nay vẫn vậy.
Nhưng tính khí không tốt là một chuyện, ông cụ đó cũng là một người rất ngay thẳng, nếu như biết bà ta làm những việc bẩn thỉu như thế có khi sẽ đánh gẫy chân bà ta.
Bà cụ nhà họ Trì nhìn Phương Tố: “ngày trước tình cảm của cô và Trì Chúc khá tốt, vậy nên có thể đi đến hôm nay, tôi cũng không muốn làm quá ồn áo xấu mặt, để cho cô một con đường. Nếu thật sự làm ẫm ĩ lên, cô sau này rất khó làm người.”
Phương Tố vẫn không chịu thua: “Trì Chúc có biết không, biết mẹ làm thế này không, anh ấy nói thế nào, anh ấy cũng muốn ly hôn với con sao? Chỉ vì một chút chuyện nhỏ này liền muốn ly hôn với con sao?”
Bà cụ dường như suy nghĩ một lát mới nói: “cô có thể hiểu là chỉ vì một chuyện nhỏ này, nhưng mà Phương Tố đây chỉ là giọt nước tràn ly, tất cả những thất vọng đều được tích tụ từ nhiều năm”
Sau khi trở về bà đã nói với Trì Chúc về việc mà mình đã làm ở nhà họ Phương.
Trì Chúc có lẽ là đã biết rồi, sau khi nghe bà nói trì Chúc cũng im lặng.
Trì Chúc cũng không bác bỏ, mặc dù nhìn ông ấy có vẻ buồn, nhưng bà cụ cảm thấy đối với cuộc hôn nhân này có lẽ ông ấy cũng mệt rồi.
Loại mệt mỏi nàykhông phải ngày một ngày hai mà thành, mà là cuộc hôn nhân 30 năm từng chút từng chút làm ông ấy hao mòn, mệt mỏi.
Phương Tố không nói gì.
Bà cụ nhìn bà ta: “A Chúc hôm nay không ở nhà, nếu cô muốn nghỉ ngơi ở đây thì trở về phòng đi”
Vài giây sau Phương Tố mới đứng lên, nhìn biểu cảm có vẻ vẫn không cam tâm.
Bà cụ khẽ thở dài, đi đến bước đường này rồi mà bà ta vẫn chưa cảm thấy hối lỗi một chút.
Phương tố trở về phòng, căn phòng này vẫn như trước, ngoài những thứ mà bản thân đã mang đi thì không có gì thay đổi.
Bà ta bước vào ngồi xuống ghế sofa, đầu óc cứ ù ù ong ong.
Theo như lời nói của bà cụ, bà ta có thể hiểu nhà họ Trì bên này coi như đã quyết định rồi.
Bà ta ôm mặt, thực là không dám nghĩ những ngày tháng sau khi bản thân bị đuổi ra khỏi cửa sẽ như thế nào.
Bên nhà họ Phương có lẽ cũng sẽ không thu nhận bà ta, bây giờ bà ta mới về ở vài ngày đã bị ruồng bỏ.
Nhưng nếu cô bà ta ra ngoài sống một mình thì cũng không ổn chút nào.
Vì việc bạn gặp những người bạn quen biết trước đây là điều không thể tránh khỏi.
Làm sao bà ấy có thể ngẩng đầu, làm sao để đối diện với ánh mắt của mọi người.
Không nói tới những người khác, như bà hai vừa gặp vừa rồi, đoán chừng bà ta vừa nhìn thấy sẽ phải đi vòng.
Phương Tố tức giận đập mạnh vào giường.
Điện thoại trong túi lúc này kêu lên, bà ta vốn tưởng rằng đó là điện thoại của của Trì Chúc, kết quả là khi lấy ra xem, là của nhà họ Phương gọi tới.
Không cần nghĩ cũng biết gọi điện thoại tới để hỏi gì.
Phương Tố trực tiếp tắt máy, ném điện thoại sang một bên.
Bây giờ ngoài Trì Chúc ra, điện thoai của ai bà ta cũng không muốn nghe.
Trì Uyên ở bên kia đầu hành lang, thực ra anh luôn ở trong phòng, anh nghe thấy tiếng của bà Trì ở hành lang nhưng bây giờ anh không có tâm trang để quản những việc đó.
Anh cầm điện thoại do dự rất lâu.
Muốn gọi qua cho Cố Tư một cuộc nhưng thật sự không biết phải nói gì mới tốt.
Việc hôm nay của bà Trì , nói to thì nó, nói nhỏ thì nhỏ.
Chỉ là hiện tại vẫn chưa gây ra hậu quả quá nghiêm trọng nên vẫn có thể bình tĩnh xử lý.
Nếu như thật sự làm gì với Cố Tư, theo như tính cách của Cố Tư chắc chắn sẽ ồn ào muốn lật tung trời đất.
Đến lúc đó không biết phải làm thế nào để kết thúc.
Thực ra trong lòng Trì Uyên hiểu rõ.
Cố Tư từ lúc gả vào nhà Trì Uyên lúc nào cũng có thái độ nhường nhịn bà Trì, bà Trì tại sao lại ghét bỏ Cố Tư đến vậy, tại sao cứ phải nhắm vào cô ấy mọi lúc mọi nơi.
Cho đến khi hai người ly hôn rồi bà ta vẫn chưa chịu buông bỏ, đây đúng thật là không thể lý giải được.
Cuối cùng Trì Uyên cũng không gọi đi, bỏ điện thoại xuống.
Anh cảm thấy bản thân có gì đó không ổn, không bình thường anh không phải là người lề mề như vậy.
Lúc trước không phải chưa từng gặp phải những chuyện lớn nhưng chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy.
Trì Uyên hít thở sâu rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, không dùng nước nóng mà dùng nước lạnh tắm qua một lần.
Chưa kể dùng nước lạnh dội từ đầu đến chân, cảm giác đầu óc minh mẫn ngay lập tức.
Trì Uyên đi ra, vừa mặc quần áo, vừa nhìn bản thân trong gương.
Anh cho rằng loại cảm giác bực bội, khó chịu hoặc không thoải mái này là do tình trạng hiện tại của anh và cho đó là sự độc thân một cách đột ngột.
Một năm của cuộc sống vợ chồng, cho dù không thích nó nhưng chắc chắn đã quen với nó.
Sau đó, hai người làm thủ tục ly hôn nhưng cũng không nói là hoàn toàn đứt đoạn trong cuộc sống.
Bây giờ mới gọi là vạch ra ranh giới, anh bỗng thấy khó chịu có lẽ là vẫn chưa quen.
Trì Uyên sau khi mặc xong quần áo, liền đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm mình trong gương hồi lâu.
Sau đó hắn chậm rãi gật đầu, anh cảm giác bản thân đã có thể vượt qua trong lòng bỗng nhiên cui vẻ.
Sau khi thu dọn một chút anh ấy đi xuống cầu thang.
Ban đêm có gió nhẹ, Trì Uyên đứng trước nhà chính một lúc, nghĩ ngợi rồi đi về phía sân sau.
Thực ra đây chỉ là một hành động trong tiềm thức, anh nhớ rằng trước đó Cố Tư đã nói rằng cô đến rừng trúc ở ngọn núi phía sau.
Lúc đó còn đi cùng với Trì Cảnh.
Trì Uyên biết rừng trúc đó, lúc nhỏ anh đã từng tới đó, cảm thấy cũng không có gì, tính đến bây giờ đã nhiều năm anh không có tới đó rồi.
Anh đi thẳng tới cuối đường nhưng đột nhiên lại thấy cửa sau đang mở, Trì Uyên giật mình nhưng cũng không nghĩ gì, anh bước qua cửa sau đi thẳng về phía rừng trúc.
Anh dùng điện thoại soi sáng, men theo con đường nhỏ hướng vào phía trong.
Kết quả đi được một đoạn liền phát hiện phía trước có ánh đèn, bước tới gần lờ mờ thấy sâu bên trong rừng trúc có một người đang đứng.
Trì uyên gọi theo trực giác: “A Cảnh”
Chương 289: ly hôn là chuyện rất mất mặt bên
Trong rừng trúc đúng là Trì Cảnh. Phía bên kia Trì Cảnh đáp một câu, sau đó hỏi: “sao anh lại tới đây?”.
Trì Uyên không trả lời bước tới. thực ra trong rừng trúc này cũng không có gì, đến một chỗ để ngồi cũng không có, Trì cảnh đứng ở một bãi đất trống nhìn về hướng nhà họ Trì. Địa thế nơi này cao hơn một chút, tầm nhìn cũng không tệ, vừa hay có thể nhìn ra được bố cục của toàn bộ biệt thự nhà họ Trì. Đêm đến biệt thự lên đèn, nhìn thế này thực sự là một nơi rộng lớn. Trì Uyên đi qua đứng bên cạnh Trì Cảnh: “không ngờ cậu lại ở đây”,
Trì cảnh nghĩ chút: “ăn cơm xong ra ngoài đi dạo”.
Trì Uyên ừm một tiếng, tắt đèn điện thoại, hai tay đút vào túi quần Vài phút sau anh chủ động lên tiếng nhắc chuyện lần trước: “hôm đó ở văn phòng cậu hỏi tôi, thật ra tôi có thể hiểu được ngôn ngữ của cậu(mấp máy môi nói)”.
Trì cảnh không ngại: “vậy sao, câu hỏi đó của tôi chỉ là tò mò” Trì Uyên cười: “tông không hiểu rõ câu hối hận là nói hối hận cái gì, hối hận vì ly hôn, hay là hối hận vì che giấu việc ly hôn?”
Anh dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “có điều cho dù cậu hỏi vấn đề nào, đáp án của tôi đều như nhau, tôi không hối hận, cũng không có gì mà phải hối hận cả.”
Việc mà anh làm trước nay đều không nghĩ tới những thứ khác, làm thì cũng làm rồi, hối hận hay không thật sự cũng không có tác dụng.
Có thời gian nghĩ tới những thứ đó, không bằng bỏ chút tinh lực suy nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào để có lợi hơn tình huống hiện tại. Trì cảnh không nói gì cười thầm biểu hiện thoáng qua trên mặt, trong đêm tối Trì Uyên cũng không nhìn thấy, Trì Cảnh nói: “vậy sao, không hối hận thì tốt”.
Trì Uyên nhìn về hướng biệt thự nhà họ Trì, không biết là nhấn mạnh cho Trì cảnh nghe hay là nhấn mạnh cho bản thân nghe, nói lại lần nữa: “tôi không hối hận, tôi chưa bao giờ thấy hối hận”
Đề tài này đã trôi qua, giữa hai người im lặng một phút.sau đó là Trì Cảnh nói trước, thay đổi đề tài: “tôi nghe nói bên phía Vương Tổng, trưa nay là anh tiếp đón ”
Trì Uyên ừm một tiếng: “tôi và anh ta trước đó có gặp qua, vì thế có chút quen biết, buổi trưa ba tôi có việc nên tôi đi qua đó” Trì cảnh Chí Kính dường như thở dài,
“Nghe nói phẩm chất của Vương tổng không tốt lắm. Nhiều người tiếp xúc với anh ta đều không thích người này lắm.”
Trì Uyên không quan tâm: “Tôi không quan tâm phẩm chất có tốt hay không. Thực ra, tôi không có tiếp xúc nhiều với anh ta, nói cũng chỉ nói về việc hợp tác, các khác tôi không quan tâm lắm. Chúng ta chỉ nhìn vào công việc và hiệu quả, không phải sao?” Trì Cảnh gật đầu, “nói vậy cũng đúng.”
Cứ vậy nói thêm vài ba câu sau đó lại tiép tục chìm vào im lặng. Hai phút sau Trì cảnh nhìn thời gian: “cũng muộn rồi, tôi về trước đây” Trì uyên ừm một tiếng: “tôi đứng thêm một lát, cậu về trước đi” Trì Cảnh gật đầu với anh, chậm rãi men theo con đường nhỏ ra bên ngoài.
Trì Uyên nhìn bóng lưng của Trì Cảnh tận đến lúc chìm vào đêm tối mới thu lại ánh mắt. Anh nhìn qua một lượt chắc lần trước Cố Tư cũng đi bộ ở đây.
Anh đút tay vào túi cầm lấy điện thoại một lúc mới lấy ra và gọi cho Tử Thư. Tử Thư bên kia nhận điện thoại rất nhanh, biết Trì Uyên muốn hỏi điều gì: “Sếp yên tâm, Vương Tổng đó bây giờ rất là ngoan ngoãn,sau này cũng sẽ rất quy củ ”
Trì Uyên ừm một tiếng: “còn Tô Nhiễm” “tiểu thư Tô à,sau khi hoàn thành nhiệm vụ Tiểu thư Tô đã đi rồi, lúc đi rất vui vẻ, không phải tôi nói chứ, sếp mang ở đâu về một người như thế, khá lợi hại ”.
Trì Uyên cười giễu cợt không trả lời, mà nói: “được rồi,theo dõi bên phía Vương Phúc Thần, hai ngày nay nếu như không có động tĩnh gì, tiếp theo có lẽ cũng không có vấn đề gì nữa”
Tử Thư nói là đã rõ rồi, rõ ràng còn muốn hỏi thêm gì đó, kết quả Trì Uyên trực tiếp tắt máy. Anh hít thở sâu rồi mới từ từ đi về phía biệt thự.lúc về đến nhà chính, người làm đã thu dọn sạch sẽ và về phòng nghỉ ngơi. Trì uyên bước lên vài bậc cầu thang, suy nghĩ rồi lại đi xuống lấy một chai rượu vang đỏ lên tầng. Hai ngày nay giấc ngủ không tốt, vẫn phải cần đến cái này trợ giúp một chút.
Trì Uyên cầm chai rượu vang vừa tới tầng 2 liền nhìn thấy Phương Tố đứng ở cửa phòng mình. Phương Tố mặc quần áo ngủ đứng ở cửa phòng anh, cúi đầu nhìn có vẻ bối rối. Trì Uyên từ từ đi tới: “Mẹ, sao lại đứng ở đây”.
Phương Tố bị Trì Uyên dọa giật mình, chạy sang bên cạnh trốn: “con , con không ở trong phòng à” Trì Uyên mở cửa phòng đi vào trước: “con vừa ra ngoài một chút, sao thế tìm con có việc sao?”
Phương Tố đi theo vào trong, do dự một lúc lâu, cũng không biết phải nói thế nào về vấn đề này. Trì Uyên Lấy dụng cụ mở rượu rót một ly để ở tủ đầu giường sau đó quay đầu nhìn Phương Tố: “là vì chuyện bà nội bảo mẹ và ba ly hôn sao?”
Phương Tố nhìn Trì Uyên: “quả nhiên là con biết, A Uyên, ta là mẹ con, sao con có thể nhìn mẹ và ba con ly hôn, con phải đứng ra ngăn cản chứ, con phải giúp mẹ” Trì Uyên thở dài: “con phải giúp mẹ thế nào, con nên khuyên bà nội thế nào”
Phương Tố nhanh chóng đi tới ngồi xuống cạnh giường: “con chắc chắn không được để ba con ly hôn với mẹ, việc này truyền ra ngoài rất khó nghe, li không không phải là việc vẻ vang gì”
Trì Uyên cười: “việc con ly hôn không phải là mẹ truyền ra ngoài đó sao” Phương Tố mở miệng hổi lâu mới yếu ớt nói: “sao có thể giống nhau được” Trì Uyên nhăn mày: “không giống chỗ nào, nếu lúc đó mẹ không gửi thông tin cho nhà họ Tùy, chúng ta hôm nay sao có thể bị động như vậy, khi mẹ làm việc gì đó, có thể nào thương lượng với mọi người trước được không, bà nôi cũng không tức giận như vậy. Mẹ, cả nhà này chỉ có mẹ là không đồng lòng với mọi người. ”
Phương Tố nhăn mặt, mở miệng định phản bác gì đó, kết quả phản bác gì cũng không nói ra được. Trì Uyên cảm thấy có chút bất lực: “Đừng lo lắng, ba và mẹ ly hôn, trong vòng hai ba năm nữa sẽ không tìm người khác. Mẹ vẫn còn cơ hội.
Nếu mẹ thay đổi tính tình, có lẽ vẫn có thể quay lại. Nếu không thể thay đổi, lần này không ly hôn. Lần sau có thể ba sẽ tự mình đề nghị ly hôn ”.
Phương Tố đứng lên có chút thất vọng: “con có còn là con trai của mẹ không, con không giúp mẹ chút nào sao, đến mẹ ruột con cũng không cần nữa phải không” Trì Uyên nhìn Phương Tố: “chúng ta nói chuyện trong hòa bình nhé, bây giờ con hơi mệt, không muốn cãi nhau”
Biểu hiện của anh rất bình thản: “mẹ, tất cả những việc mẹ làm, mẹ đều không quy nghĩ đến hậu quả là gì, lấy lần này là ví dụ, chúng ta chưa nói đến bên phía Cố Tư sau khi bị mẹ tính kế sẽ có kết quả gì, mẹ nói xem cô ấy có bỏ qua cho mẹ không, mẹ bị liên quan, nhà họ Trì chắc chẵn cũng sẽ bị liên lụy theo, công ty chắc chắc không tránh khỏi, mẹ đã bao giờ nghĩ đến kết quả mà mẹ phải đối mặt với chuỗi phản ứng dây chuyền này chưa?”.
Phương Tố há miệng, bà ta đương nhiên là chưa nghĩ tới những thứ đó. Bà ấy nào có thể suy nghĩ tới những thứ đó, những việc như này trước đây bà ta chưa từng cân nhắc, bây giờ lại càng không. Trì Uyên giật giật khóe miệng: “mẹ nghĩ bà nội tức giận là vì cái gì, tức giận là vì thiếu chút nữa mẹ đã đưa nhà họ Trì vào thế bị động, thiếu chút nữa nhà họ trì bị mang tiếng chỉ vì mẹ không cam tâm ”.
Phương Tố chớp mắt nhìn Trì Uyên rất lâu vẫn không có phản ứng gì. Nhưng xét biểu hiện của bà ta, có vẻ lúc này cuối cùng bà ta cũng nhận ra được mình đã làm việc gì Trì Uyên đi tới, đặt tay vào vai của bà ấy: “việc này mẹ cần nói chuyện với ba, dù sao đó cũng là cuộc hôn nhân của mẹ, không ai có thể nói vào được” Câu nói này Phương Tố cả thấy như một cái tát rất mạnh vào mặt cả bà ta.
Hôn nhân của Trì Uyên, coi như là, là do sự can thiệp của người trong nhà.
Ông cụ lúc đó, chỉ định Cố Tư cho Trì Uyên, sau đó ông cụ buông tay đi.
Về sau chính là Phương Tố, trong cuộc hôn nhân Trì Uyên,bà vẫn luôn đảm nhiệm một vai trò cây gậy chọc trời*.
(Cây gậy chọc trời*: thích khuấy rối, hôi của khắp nơi, điều tốt biến thành điều xấu, giống như một người mò mẫm phân biệt đúng sai, làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ và hôi hám)
Thật sự bản thân bà cũng biết, tình cảm của Trì Uyên và Cố Tư không ra làm sao, cũng là do công lao của bà rất lớn.
Bây giờ Trì Uyên có nói gì về cuộc hôn nhân của mình, những người khác không có quyền gì để nói thêm.
Chuyện này như một cái tát khiến bà choáng váng
Trì Uyên nhìn Phương Tố thật lâu rồi mới nói: “Hôm nay ba con sẽ không về,vì biết mẹ tối nay tâm trạng sẽ không tốt, ông ấy nói đợi mẹ bình tĩnh rồi nói tiếp, ngày kia mẹ tìm ông ấy, ông ấy nhất định sẽ gặp mẹ, đến lúc đó hai người có thể cùng nhau nói chuyện.”
Vẻ mặt Phương Tố trầm mặc, qua một lúc lâu, nhỏ giọng “ừ” một tiếng, rồi quay người đi ra.
Từ bên ngoài, bà đóng cửa lại, Trì Uyên mới chậm rãi ngồi xuống.
Anh cầm ly rượu lên, ngửa đầu, buồn bực uống một hơi.
Cố Tư ở bên kia, dường như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, tắm rửa đắp mặt nạ, còn ngâm nga hát.
Điện thoại đặt ở trên bàn trang điểm, một lát sau reo lên.
Cố Tư đi qua cầm điện thoại nhìn, là Chương Tự Chi.
Anh chàng này ngày nào cũng thật nhàm chán.
Có đôi khi Cố Tư nghĩ,có khi nào anh ta nghĩ răng cô lúc nào cũng buồn chán giống anh ta, nên cứ chằm chăm vào bản thân cô.
Cố Tư đem điện thoại bật loa lớn: “Anh mới vừa đi một lúc, lại làm sao rồi?”
Chương Tự Chi hơi vui vẻ, ở bên kia ăn nói bổ bã: “Tôi nói với cô này, Tiểu Cố Tư, anh đây không thể nhìn thấy cô bị người ta ức hiếp, người đàn ông kia, tên là gì ấy nhỉ, tên tên tên……”
Rõ ràng giọng anh ta hơi cách xa một chút, Cố Tư vẫn nghe thấy anh ta đang hỏi người nào đó: “…….Mày tên là gì?”
Bên kia nghe như là tiếng gào thét giết lợn, la to về phía tiếng điện thoại: “Chị Đại, tôi tên là Nhị Cáp, chị mau đến cứu tôi đi, nhanh lên..”
Cố Tư ngây người, sau đó hỏi: “Nhị Cáp? Anh bắt người lại rồi à?”
Chương Tự Chi vô cùng kiêu ngạo: “Cô là bạn của tôi, là người tôi bao bọc, làm sao có thể để người khác ức hiếp cô, tôi nói với cô biết, cô can tâm tình nguyện, tôi cũng không can tâm.”
Cố Tư có chụt nhịn không được, mỉm cười: “Nếu nói như vậy, anh bắt mẹ Trì Uyên lại mới đúng, bà ta ở sau lưng tính kế tôi.”
Chương Tự Chi nghẹn lời.
Cho dù anh có trẻ trâu như thế nào, cũng không dám động vào bà cả nhà họ Trì, không nói người khác, nếu ba anh biết được, nhất định sẽ đánh chết anh.
Cố Tư thấy bên kia không có động tĩnh gì liền nói: “Nhanh chóng thả người ra đi, đừng gây chuyện cho tôi.”
Chương Tự Chi “hứ” một tiếng: “Tôi đây là vì cô mà, tại sao cô một chút cũng không cảm kích, cô hỏi bên ngoài xem, ai không biết tính khí ông nhỏ nhà họ Chương là tôi, dám ức hiếp bạn tôi, tôi khiến cho anh ta về sau không thể lăn lộn nổi ở đây.”
Cố Tư vẫn là tin tưởng lời nói này, từ cách anh ta bảo vệ Ninh Tôn là có thể thấy được, lại có thể chạy đến nhà họ Ninh thách thức.
Cố Tư cười ha ha hai tiếng: “Lão Chương à, nếu tôi muốn tìm Nhị Cáp gây phiền phức, lúc đó tôi sẽ không để anh ta đi đâu, cái đầu này của anh, có phải bên trong đều chứa mấy con cờ mạt chược rồi hả, anh suy nghĩ một chút có được không.”
Chương Tự Chi ở bên này dừng một lát, còn chưa kịp nói gì, Cố Tư đã nghe thấy Nhị Cáp gào khóc thảm thiết bên kia: “Chị đại à, tôi sai rồi, tôi về sau nhất định cải tà quy chính, chị nhanh đến cứu tôi đi, tôi không thể chịu được nữa.”
Cố Tư nhíu mày: “Anh nghe không thấy phiền à, nhanh chóng thả người ra đi, âm thanh thật khó chịu.”
Chương Tự Chi ở bên kia chậc chậc vài tiếng, có vẻ không hài lòng đối với quyết định của Cố Tư, nhưng cũng không nói gì, cuối cùng trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, không nhịn được cười.
Anh chàng Chương Tự Chi này, thật sự cũng rất đáng yêu.
Cố Tư đi rửa mặt lại lần nữa, lúc chuẩn bị đi ngủ,thì tin nhắn Ninh Tôn gởi đến.
Là dặn dò cô đóng cửa sổ lại.
Cố Tư trả lời lại, sớm đã đóng kĩ rồi.
Buổi tối cô đi ngủ đều sẽ đóng cửa đóng cửa sổ, chỉ là ban ngày, muốn trong nhà thông gió, nên mới mở cửa sổ.
Ai mà ngờ tới, giữa ban ngày ban mặc, Nhị Cáp lại có thể đi vào nhà.
Cố Tư ngủ một đêm, một giấc mơ cũng không có, ngày hôm sau liền quên những chuyện Phương Tố đã làm.
Thật ra cô cũng không nghĩ sâu xa như vậy, không nghĩ tới cái gì kéo nhà họ Trì xuống nước.
Không có chuyện gì phát sinh, nghĩ nhiều như vậy, hoàn toàn là tự gây khó khăn cho bản thân mình.
Hôm sau Cố Tư thức dậy khá sớm.
Kiểm tra đồ vật, sau đó đi tưới hoa, rồi gọi xe đi đến cửa tiệm xem thử.
Công đoạn trang trí cũng khá nhanh,mới đó mà tất cả đều hoàn thành.
Vốn dĩ cũng không phải một nơi quá lớn, nhưng khá thông thoáng, chắc là có thể kinh doanh rồi.
Cố Tư vắn tay áo lên, quả thật đợi một ngày cũng không được.
Vào buổi trưa, Chương Tự Chi lại đến.
Cố Tư về đến nhà, liền nhìn thấy Chương Tự Chi đang ngồi ở trong sân nhà mình.
Nhìn thấy cô về, Chương Tự Chi hơi bực bội: “ Cái đầu cô chứa cái gì vậy hả, cô nhìn xem, lại không đóng cửa sổ, ngộ nhỡ có người lại vào thì phải làm sao?”
Cố Tư lườm anh ta một cái: “Tôi cảm thấy mẹ Trì Uyên không có khả năng lại tính kế tôi, không việc gì.”’
Chương Tự Chi suýt chút nữa giậm chân: “Lỡ như thật sự có người thấy nhà cô có tiền, lén đi vào trộm đồ thì làm sao, cô cái con người này, một chút trí nhớ cũng không có.”
Cố Tư đi qua mở cửa, hai người đi vào trong nhà.
Cô vừa đi vừa hỏi: “Tên Nhị Cáp hôm qua đã thả ra rồi à.”
“Thả cái gì mà thả.”Chương Tự Chi trừng mắt “Vẫn còn ở trong câu lạc bộ của tôi, làm việc.”
Cố Tư ngây người: “Chuyện gì vậy, anh còn nhân cơ hội cung cấp cho anh ta một công việc?”
Chương Tự Chi “hừ” một tiếng: “Cho việc gì mà cho công việc, tôi để hắn ta làm việc khổ cực bên tôi, đây là trừng phạt, trừng phạt, cô có hiểu không, phải trả giá đắt mới được, cô cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho hắn, lần sau hắn sẽ còn làm, cô phải khiến cho hắn ta nhớ kĩ, lần sau hắn sẽ trung thực.”
Cố Tư cười ha ha, nói sang chuyện khác: “Câu lạc bộ kia của anh, có thật là bị người ta báo cáo sao?”
Lần trước ở nhà họ Chương, dường như là chị bốn họ Chương cũng nói một câu như vậy.
Chương Tự Chi trừng mắt: “đó là tại có người uống nhiều, không biết nói bậy, tôi chính là một người làm ăn chân chính.”
Cố Tư nhìu mày, nhìn anh ta: “Anh giải quyết làm sao, tôi đúng là nghe nói ở chỗ anh thường xuyên bị cảnh sát điều tra.”
Nói đến đây, Chương Tự Chi càng không vui vẻ: “Những người kia, thật sự là, người khác nói cái gì họ đều tin cái đó, tôi nhìn như một công dân tốt tuân thủ pháp luật, họ không có việc gì cứ đến kiểm tra tôi, kết quả thì sao, cái gì cũng tra không được.”
Đặc biệt còn có một cảnh sát, chắc là nhìn anh không vừa mắt, lần nào đến cũng có cô ả ta.
Chương Tự Chi vẫn có thể nhớ dáng vẻ xụ mặt của nữ cảnh sát kia, cứ như vậy, xem ra không có bạn trai.
Bản thân thì cứ như một tên đàn ông.
Cố Tư ngồi xuống ghế sofa: “Tôi sắp đi lái xe vào ngày mốt, buổi sáng anh đừng qua đây.”
“Thi lái xe? Tôi đi cùng với cô, dù sao tôi cũng không có việc gì, bây giờ cô là một minh tinh, cô không thể ra ngoài một mình, tôi đi theo bảo vệ cô, như thế nào.” Chương Tự Chi hướng về Cố Tư nhíu mày.
Cố Tư nhìn Chương Tự Chi một hồi lâu rồi mới hiếu kỳ hỏi: “Anh bình thường không có trò tiêu khiển gì khác sao, tại sao tôi có cảm giác giống như bị anh để mắt tới vậy.”
Chương Tự Chi sững sờ, cười ha ha, nhưng một câu cũng không nói.
Nói như thế nào, thật sự là không dễ nói.
Danh tiếng anh ta không tốt, điều này bản thân cũng biết rõ.
Bên ngoài rất ít người có thể nhìn hắn bằng ánh mắt bình thường, nói đến Trì Uyên, quan hệ với anh coi như là không tồi, kết hôn còn có thể gởi cho anh một tấm thiệp mời.
Nhưng Chương Tự Chi cũng biết, Trì Uyên sẽ không cùng anh thâm giao, bất kể Trì Uyên có bằng lòng hay không, nhà họ Trì chắc chắn không đồng ý.
Vì vậy nghiêm túc mà nói, anh ta không có bạn bè.
Cho nên có được Ninh Tôn và Cố Tư cũng rất là vất vả, tự nhiên cũng trở thanh điều quý giá.
Ninh Tôn thì bận đi làm, anh ta không cách nào đi qua quấy rối, nên cũng chỉ có Cố Tư ở đây.
Cố Tư nhìn chằm chằm Chương Tự Chi một hồi lâu, cũng không truy hỏi đến cùng câu trả lời của anh ta, cô đứng dậy: “Đi nấu cơm.”
Cái anh chàng Chương Tự Chi này, hoàn toàn cũng không cần hỏi, chắc chắc là muốn ở lại ăn chực.
Cố Tư đến phòng bếp, Chương Tư đi cũng đi theo vào: “Tôi có chuyện này , muốn nói với cô.”
Có Tư lấy tạp dề mặc vào, trong nhà tạp dề nhiều, thuận tay đưa cho Chương Tự Chi một cái, Chương Tự Chi phối hợp mặc vào.
Đi qua vừa giúp lột tỏi vừa nói: “Trước khi tôi đến đây, tôi nhìn thấy mẹ của Trì Uyên.”
Cố Tư “ừ” một tiếng: “Sau đó thì sao?”
Edit by Yến. Vui lòng reup nhớ để tên người edit. Bản edit này thuộc về www.hangtruyen.com
Lại đi đến bên cửa sổ, xe của Trì Uyên đã không thấy nữa.
Người này có lẽ đã đi rồi.
Cố Tư đứng bên cửa sổ một lúc lâu, lấy điện thoại ra, vẫn còn nhìn thấy lời mời kết bạn của Trì Uyên.
Thực sự làm như vậy quả thực là dư thừa, phiền phức, rườm rà vô cùng tận.
Có chút không giống anh của trước kia.
Cố Tư cuối cùng vẫn là không đồng ý, thoát ra ngoài màn hình, chỉ coi như không nhìn thấy.
Chương Tự Chi một mình ở lầu dưới chơi vẫn vui.
Anh ta bật nhạc, âm thanh không hề nhỏ, một người ở bên dưới vừa nhảy vừa hát.
Cố Tư chịu không nổi, đi ra dừng ở cầu thang tầng hai, “ anh có thể cho âm thanh nhỏ đi hộ tôi không, ồn ào chết đi được.”
Chương Tự Chi vẫn nhảy ở dưới, ngẩng đầu lên nhìn Cố Tư, “ Xuống đi, nhảy một lát.”
Cố Tư chỉ nhìn anh ta không nói gì, Chương Tự Chi cười haha, “ Chị ba tôi mới gọi điện cho tôi, nói là buổi tối tôi về ăn cơm, tôi nói tôi ở chỗ cô, chị ấy nói mời cô tới nhà tôi.”
Cố Tư ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên chính là muốn nói cô không đi.
Nhưng lời vừa ra đến khóe miệng, lại cảm thấy từ chối như vậy, có lẽ không được lịch sự cho lắm.
Sau đó cô mím môi, “ Tôi gần đây tin tức bủa vây, không đi đâu, tránh lôi mấy người nhà anh vào.”
” Bà nội nhỏ ơi, tôi mà sợ phóng viên hay sao, tin tức về tôi có thể không ít hơn cô, hơn nữa, tin tức về cô bây giờ, hình tượng về cô là chính diện, cô xem tôi đi, tôi sắp trở thành tiêu chuẩn để truy quét tội phạm rồi.”
Chương Tự Chi tuy nói nhiều như vậy, có điều trên mặt lộ ra không ít sự kiêu ngạo.
Cố Tư nghĩ không ra anh ta tại sao lại vui vẻ như vậy, nhắc đến chuyện này, gương mặt đó không giấu được ý cười, là nghiêm túc hay không.
Chương Tự Chi ngước mắt lên nhìn Cố Tư, “ Nói thật đó, đến nhà tôi đi, tôi gọi Ninh Tôn cùng đến, tôi có hai người bạn tốt là hai người, tôi muốn dẫn hai người đến nhà tôi chơi.”
Trong mắt Chương Tự Chi, thật hiếm có, tựa như những ngôi sao lấp lánh.
Cố Tư nhìn anh ta một hồi lâu, cũng gật đầu, “ Được.”
Cô tự nhận thấy, có lẽ nên đích thân đi cảm ơn cô ba Chương.
Nghe tin Cố Tư đồng ý, động tác nhảy nhót của Chương Tự Chi dừng lại, nhảy băng băng đến bên ghế sô pha, một tay chống vào lưng ghế, thoáng chốc bay qua.
Anh ta cầm lấy điện thoại đặt trên ghế sô pha, “ Để tôi gọi điện cho Ninh Tôn, anh ta đến, chúng ta cùng tới nhà tôi, ai yo, tôi nói thật, tôi thực sự chưa từng dẫn bạn bè về nhà đâu.”
Cố Tư cười không thành tiếng, cái cậu chủ họ Chương này sao lại giống một học sinh tiểu học vậy chứ.
Ở bên này Chương Tự Chi gọi điện cho Ninh Tôn, Ninh Tôn thực ra đang ở trên đường tới rồi.
Vừa nãy về bên công ty dặn dò một số thứ, sau đó chạm mặt Ninh Tú, hai người nói chuyện một lúc.
Ninh Tú chủ yếu là nói về việc của Ninh Tương và Ninh Tiêu.
Việc hai người lấy danh nghĩa công ty ra để đầu tư trước kia bị bại lộ ra, Ninh Bang rất tức giận, cảm thấy ninh Tương và Ninh Tiêu lại mưu đồ tư lợi.
Vì vậy quyền lợi trong tay của hai người đó đã bị cắt giảm đi, Ninh Tú hỏi Ninh Tôn, có một số việc có cần phân công cho anh ta, hỏi anh ta có thể xử lý được hay không.
Ninh Tú hỏi như vậy, Ninh Tôn dĩ nhiên hiểu được anh ta có ý gì.
Có điều chính là muốn ấn ngọn lửa chiến tranh vào mình.
Ninh Tương và Ninh Tiêu bị xử phạt, mất quyền lợi , bây giờ tất cả đều nằm trong tay Ninh Tú.
Nhất định bọn họ sẽ cố gắng tìm thứ gì đó để lấy lại quyền lợi của mình, dĩ nhiên, cũng chính là sẽ nhằm vào Ninh Tú.
Ninh Tú phân cho anh ta một chút, Ninh Tương và Ninh Tiêu này vốn dĩ không thích anh ta, chắc chắn sẽ nghĩ cách để đối phó với anh ta.
Ninh Tú được giao một phần quyền hạn trở lại, đợi mình bên này chiến đấu xong , anh ta bên đó cũng sẽ cân bằng mọi chuyện.
Cũng xem như là rõ ràng rồi.
Tự giao vào tay mình, cuối cùng có lẽ sẽ trả lại cho Ninh Tương và Ninh Tiêu, nhưng Ninh Tú bên đó, cũng chính là của Ninh Tú rồi.
Anh ta đang sử dụng mình như một quân cờ.
Ninh Tôn cũng không hề ngốc, cười và từ chối ngay, nói mình bây giờ còn chưa hiểu rõ tình hình hiện nay, chắc chắn là không thể làm gì hơn được.
Anh ta quả thực là tự mình vẫn không thể làm hết được, không có cách nào tiếp quản thêm.
Ninh Tú không nói thêm nữa, chỉ có cách để anh ta chầm chậm tiếp quản thôi.
Ninh Tôn dựa vào xe, nghe điện thoại của Chương Tự Chi, nghe tin phải đến nhà họ Chương, anh có chút do dự.
Dĩ nhiên mối quan hệ của anh ta với Chương Tự Chi không tệ, nhưng trước nay chưa từng đến nhà họ Chương.
Bốn tiểu thư nhà họ Chương đã gặp qua, cũng chỉ là gặp qua thôi.
Nói là quan hệ tốt như thế nào, kỳ thực cũng không biết.
Anh ta cũng không chắc chắn đối phương có ưa thân phận của anh hay không.
Ninh Tôn do dự một lát, Chương Tự Chi bên đó trực tiếp vỗ tay, “ Được rồi được rồi, dù sao anh cũng tới rồi, một lát trực tiếp cùng đến nhà tôi là được rồi, đừng nói nhiều vậy nữa, tôi ở nhà của Tiểu Tư đợi anh.”
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Ninh Tôn chầm chậm đặt điện thoại xuống, vỗ lên trán.
Chương Tự Chi ở bên dưới tự mình vui vẻ, Cố Tư liền đi tắm rửa, sau đó trang điểm nhẹ nhàng.
Đến nhà họ Chương không thể đến tay không được, có điều bây giờ mà đi mua đồ, có lẽ thời gian không còn kịp nữa.
Cố Tư xuống lầu, nhìn Chương Tự Chi, “Tôi muốn nói cho anh biết, tôi xách đồ đến nhà anh, đều là đồ lần trước mẹ Trì Uyên mang đến, tôi không có thời gian đi mua.”
Chương Tự Chi ngạc nhiên, khoát tay, “ Không cần mang đồ tới, chúng ta đều là người nhà, khách sáo như vậy làm gì.”
Cố Tư vẫn đi đến một căn phòng ở lầu 1, lấy đồ ra, “ Dù sao tôi cũng không dùng tới, anh xem xem những thứ này có được không.”
Đồ đều là đồ tốt, chỉ là nhà họ Chương quả thực không thiếu gì.
Cố Tư không quản đối phương có thiếu hay không, “ Vậy thì ngần này đi.”
Hai người ở dưới lầu chờ Ninh Tôn tới, sau đó mang đồ đặt lên xe của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi tự mình lái xe, bọn họ đi tới nhà họ Chương.
Đến nhà tổ họ Chương, có thể đi qua từ cửa hàng của Cố Tư, Cố Tư thuận tiện nhìn qua một cái.
Thợ lắp đặt vẫn ở đó, bên này cửa đều làm xong xuôi rồi, bây giờ là làm bên trong.
Vừa đi vừa nhìn, hình như cũng sắp xong rồi.
Cố Tư thở dài một hơi, cô cuối cùng cũng có công việc của mình rồi.
Mơ màng còn có một chút phấn khích.
Xe tới nhà họ Chương, vừa xuống xe Cố Tư có chút choáng váng.
Nhà họ Chương này, là có bao nhiêu tiền, trong sân còn có cả hòn non bộ và đài phun nước, bên cạnh còn xây ao cá.
Bên trong có rất nhiều cá vàng.
Cố Tư không biết rõ đây là loại cá gì, chỉ là cảm thấy rất đẹp mắt.
Ba người vừa đi vào trong sân, bên đó đã có người nghênh đón, nói là bốn cô chị đều đến cả rồi, đang đợi bọn họ.
Cố Tư có chút hồi hộp, mơ màng nhớ lại cảnh lần đầu tiên đến nhà tổ họ Trì.
Lúc đó chưa hiểu biết như bây giờ, thực sự mỗi một bước chân đều bước rất không tự nhiên.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Ninh Tôn và Cố Tư, “ Không sao, đừng sợ, người nhà tôi không ăn thịt người đâu, họ đều rất tốt.”
Cố Tư từng gặp qua ông Chương và cô ba nhà họ Chương rồi, biết hai người họ không hề tệ.
Chương Tự Chi dẫn hai người bọn họ đi vào, vừa vào cửa là phòng khách rất to, ông Chương ngồi trên ghế sô pha, bốn cô chị ngồi ở đối diện.
Bọn họ vừa vào liền nghe thấy cô tư Chương đang nói Chương Tự Chi không phải gì đó.
Nói là câu lạc bộ của anh ta, vừa bị người ta báo cáo về hành vi phạm pháp.
Chương Tự Chi ho mấy tiếng liền đi vào, “ Chị nói chuyện vớ vẩn gì vây, ở đâu bị báo cáo về hành vi phạm pháp, cái người đó uống nhiều rồi nói lung tung, chỗ đó của tôi kinh doanh nghiêm túc, chị có thể ngàn vạn lần đừng hiểu sai về một doanh nhân chân chính như tôi không.”
Chị ba Chương từ khóe mắt liếc nhẹ Chương Tự Chi một cái, “ Em được tính là loại doanh nhân nghiêm túc nào vậy.”
Cố Tư và Ninh Tôn vẫn đứng chỗ cũ, không tiến lại gần.
Ánh mắt chị ba Chương vừa rời đi liền nhìn thấy hai người đứng ở cửa, cô ấy trực tiếp đứng lên, “ Ninh Tôn và Tiểu Tư mau tới đây, lại đây, lại đây, ngồi xuống đi, đang đợi hai người đó.”
Chị ba Chương đi tới, để thể hiện sự thân mật, đưa tay kéo lấy tay của Cố Tư, sau đó nháy mắt đã nhìn thấy nhẫn trên ngón tay của cô.
Cô ấy cười, “ Nhẫn cưới vẫn đeo đó thôi.”
Cố Tư và Ninh tôn đều ngây ra.
Ánh mắt hai người đều đồng thời nhìn vào ngón tay của Cố Tư.
Cố Tư cười trước “đây không phải là nhẫn cưới, là tôi tự mua đó”
Cô ba nhà họ Chương cười theo, giọng nói rất bình thản: “chị còn đang nghĩ nếu nhẫn cưới mà đeo ra ngoài bị người khác nhìn thấy có thể sẽ lại có một đợt dư luận mới”.
Cố Tư mất một lúc mới hiểu rõ ý tứ của câu này.
Cô ba họ Chương là đang nhắc nhở cô.
Những người không biết nếu như nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô ấy chắc chắn họ sẽ nghĩ đó là nhẫn cưới.
Sau khi li hôn cô vẫn còn đeo nhẫn cưới, sẽ bị hiểu lầm thành miễn cưỡng từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Như vậy cái gọi là li hôn trong hòa bình trước đây sẽ không dễ dàng có chỗ đứng.
Cố Tư cười: “là em ít suy nghĩ rồi”. vừa nói cô vừa tháo chiếc nhẫn ra rồi bỏ vào túi.
Nhà họ Chương sớm đã chuẩn bị đồ ăn nhẹ và hoa quả ở đây, thời gian vẫn còn hơi sớm.
Ở bên này trò chuyện một lúc mới đi ăn cơm.
Cô ba họ Chương kéo Cố tư qua và ngồi xuống ghế sofa.
Ông Chương khuôn mặt tươi cười, không có biểu cảm gì nhưng nhìn vẫn như đang cười.
Chị đại nhà họ Chương nhìn Cố Tư: “đây chính là bạn của Chương Tự Chi? Có thể làm bạn với Chương Tự Chi thì khả năng chịu đựng chắc chắn rất tốt”.
Cố Tư và Ninh Tôn ngơ ra, người nhà họ Chương cũng không thân thiện với cậu út Chương cho lắm.
Chương Tự Chi xụ mặt,niềm vui mừng lúc nãy trên đường đi đều biến mất.
Cô ba cười, quay lại chủ đề nói chuyện với Cố Tư “tin tức trên mạng chị xem rồi, em cũng không cần áp lực quá, những chuyện như vậy được coi là bình thường, em chưa từng thấy những tranh đấu trong ngành giải trí. Chuyện này chưa là gì cả vì thế bản thân phải mạnh mẽ hơn một chút”
Cố Tư cảm thấy bản thân cũng khá là mạnh mẽ, cô gật đầu: “em không coi trọng chuyện này”
“đúng là cô không coi trọng chuyện này, cô xem cô ăn được ngủ được,dù sao người bị những người trên mạng mắng chửi không phải là cô”.Chương Tự Chi nói thẳng.
Cô ba họ Chương trừng mắt “không đến lượt em nói leo”
Chương Tự Chi cũng trừng mắt có điều không dám nói thêm câu nào.
Chị đại nhà họ Chương cũng nói về chuyện trên mạng, Bây giờ Cố Tư đứng ra giúp Trì Uyên giải thích vẫn có chút tác dụng.
Ít nhất là hướng của dư luận cũng đã thay đổi rất nhiều.
Chị đại nhà họ Chương nói: “chuyện này xử lý qua loa là được rồi, cái gì cần giải thích em cũng đã nói rồi, không cần để ý động tĩnh của dân mạng, nói nhiều quá ngược lại sẽ phản tác dụng.”
Cố Tư gật đầu: “Vâng ạ, em biết rồi”
Lúc này ánh mắt của chị đại họ Chương chuyển sang Ninh Tôn ở bên cạnh: “Nghe nói em tới công ty nhà họ Ninh rồi, thế nào đã quen với công chuyện chưa? ”
Ninh Tôn mỉm cười: “nói thật em cũng chưa quen lắm, có quá nhiều thứ không biết”
Nói đến đây Chương Tự Chi lại có tinh thần, anh ta chạy đến bên cạnh cô ba họ Chương: “chị ba, không phải lúc trước chị nói sẽ đầu tư vào một chương trình ca nhạc sao? Chị xem xem a Tôn có thể tham gia không, em cảm thấy được đó”
Cố tư cũng nhanh chóng quay đầu nhìn Cô ba nhà họ Chương.
Cô ba nhà họ Chương ngây ra nhìn Ninh Tôn “cậu muốn tham gia tuyển chọn? cậu không muốn làm chuyện công ty nữa sao?”.
Chương Tự Chi đứng ra nói: “không làm, không làm nữa,nếu như có thể trở nên nổi tiếng thì công ty nhà họ Ninh đó ai còn thèm nữa. Bên đó có Ninh Tú trấn giữ, A Tôn cho dù có qua thì cuối cùng cũng là dưới trướng của Ninh Tú không thể vượt lên được, không bằng tìm một con đường khác”
Cô ba nhà họ Chương đã từng nghe Ninh Tôn hát, Ninh Tôn chắc là thừa hưởng tài năng thiên bẩm từ mẹ của anh ấy, âm sắc tốt, khả năng thể hiện bài hát cũng rất tốt.
Nếu như anh ấy tham gia tuyển chọn có lẽ sẽ có được thành tựu.
Cô ba nhà họ Chương gật đầu: “nếu như cậu đi tôi có thể đảm bảo cậu ở top đầu”
Vốn dĩ những loại đầu tư này hầu hết mọi người đều mang theo người riêng của mình, cô ấy muốn đưa một người lên là điều quá dễ dàng.
Chỉ là sợ gặp phải đối thủ có thực lực tốt, nếu như đẩy Ninh Tôn lên vị trí số 1 rất dễ gây ra phản ứng của dư luận. vì thế hiện tại cô ấy không thể đưa ra lời hứa quá lớn.
Ninh Tôn ngừng lại, thật ra có thể nhìn thấy anh ấy có chút do dự.
Cố Tư đá vào chân Ninh Tôn một cái: “anh thử đi, tôi cảm thấy anh có thể”.
Ninh Tôn mỉm cười không nói gì.
Cô ba nhà họ Chương cũng cười “chuyện này không vội, chương trình vẫn chưa hoàn thiện, cậu vẫn có thời gian suy nghĩ cẩn trọng, nghĩ xong thì liên lạc với tôi là được”
Cố tư lại biến thành Chương Tự Chi thứ 2 nhanh chóng gật đầu trả lời thay Ninh Tôn: “được được được, nghĩ xong sẽ trả lời chị ngay.”
Cô ba nhà họ Chương cười “tình cảm của 3 người thật tốt”
Đúng là tốt thật, Cố Tư cũng cảm thấy như vậy.
Đã tới thời gian đi ăn cơm, nhìn là biết nhà họ Chương đã dày công chuẩn bị, những thứ trên bàn ăn có thứ Cố tư cũng gọi thể gọi tên.
Cô bất ngờ lại có cảm giác căng thẳng giống như ra ngoài ăn cùng với Trì Uyên lúc trước, rất sợ bản thân có chỗ nào làm không được tốt để người ta chê cười.
Chương Tự Chi đi đến ngồi cạnh Cố Tư: “không sao, cô cứ coi như nhà mình, ăn tùy ý không cần câu lệ”.
Cô bốn nhà họ Chương ừm một tiếng: “tôi lại hi vọng bản thân có người em gái thứ năm, thay đứa em trai bất trị này”.
Chương Tự Chi không sợ chị bốn uô uô bắt đầu phàn nàn.
Cố Tư nhướng mày nhìn những thứ trên bàn.
Cùng là gia đình có nhiều thành viên nhưng không khí nhà họ Chương tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù 4 người con rể không đến nhưng chỉ cần nhìn cách những người này chung sống thì biết cho dù có thêm 4 người đàn ông thì không khí cũng không khác là bao nhiêu.
Tốt hơn nhà họ Trì nhiều, nhà họ Trì cho dù là bao nhiêu người không khí cũng không tốt.
Lần vui vẻ cuối cùng là sinh nhật chú hai cô đi theo làm ồn ào ầm ĩ một chút, những người đó mới thoải mái cười vui vẻ.
Lại nhìn nhà họ Chương, Ông Chương lại thêm 4 tiểu thư nhà họ Chương, cả nhà đoàn tụ vui vẻ làm sao, sau này không biết cô nương nào có phúc khí được gả cho Chương Tự chi.
Sau khi ăn cơm mọi người ra sân ngồi. Bên cạnh ao cá có những chiếc ghế đan bằng mây
Ông già được Chương Tự Chi đỡ qua, người làm bưng trà tới.
Bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, lúc này mà ngồi đây ngắm hòn non bộ ngắm cá trong nước thì thật là hưởng thụ.
Cố Tư cảm thấy cuộc sống của mình trước kia đã được coi là cuộc sống thần tiên nhưng bây giờ cô mới biết là bản thân chưa trải sự đời.
Hiện tại mọi người nói chuyện vu vơ, gặp gì nói nấy.
Cô ba nhà họ Chương dựa lưng vào ghế nói thẳng: “trước khi sự chuyện bị lộ ra bên phía nhà họ Tùy có gọi điện thoại cho chị”.
Chương Tự Chi ngơ ra, phản ứng nhanh nhất: “làm gì, họ gọi điện thoại cho chị làm gì?”
Cô ba nhà họ Chương cười: “còn có thể làm gì, đương nhiên là nói xem có thể hợp tác không, thực ra chị cảm thấy họ cũng không thực chất muốn hợp tác với chị, dù sao lĩnh vức nhà họ Tùy và công ty chị khác nhau, chăc là họ muốn thông qua chị liên hệ với chị hai”
Cô hai nhà họ Chương phụ trách kinh doanh khu vực bên nước ngoài và nhà họ Tùy có lẽ muốn mở rộng thị trường ra nước ngoài.
Chương Tự Chi khịt mũi: “nhà họ Tùy mới hợp tác với nhà họ Trì lại muốn hợp tác với nhà chúng ta, khẩu vị không nhỏ.”
Cô ba nhà họ Chương cười thầm: “kết quả một vài ngày sau xảy ra sự chuyện trên mạng, nhà họ Tùy cũng không tìm chị nữa”
Cô ấy quay đầu nhìn Cố Tư “thực ra cho dù có hay không sự chuyện trên mạng, chị vẫn muốn hợp tác với người hợp ý, nhà họ Tùy……..”
Cô ấy lắc đầu: “không tốt lắm”
Cố Tư cũng hỏi một câu: “tại sao lại không tốt?”
Cô ba nhà họ Chương nhìn Cố Tư: “nhà họ Tùy tâm tính không ngay thẳng, em nghĩ tại sao sự việc trên mạng lại có thể ồn ào dữ dội như vậy?”
Trước đây Cố Tư nghe Chương Tự Chi nói Tùy Mị đã tìm đến đội quân đinh hướng truyền thông.
Giờ nghe cô ba nói, Cố Tư in lặng không nói gì.
Cô ba nhà họ Chương mỉm cười: “thực ra cũng không có gì, cũng coi như là chuyện bình thường, dù sao đúng là trước đây có hôn ước với nhà họ Trì, sau có bị em cướp mất, họ chắc chắn là không cam tâm”.
Con Người ấy mà sợ nhất là không cam tâm.
Có lúc chỉ vì không cam tâm cho dù là thứ bản thân không thích cũng phải cướp và giữ bằng được.
Thực tế nó làm lỡ dở bản thân cũng ảnh hướng tới người khác vậy sao phải khổ chứ.
Cô ba nhà họ Chương nói: “vì vậy có lẽ không hợp duyên với chị lắm, chị không thích hợp tác với những người như vậy”
Cố Tư chầm chậm gật đầu: “như thế à”
Bên kia ông Chương và Ninh Tôn nói chuyện, chủ yếu là hỏi một chút về chuyện gần đây nhà họ Ninh.
Ninh Tôn nói rất xúc tích, chỉ nói vẫn tốt, việc của công ty cũng không biết nhiều, đang tìm hiểu dần. Nội bộ nhà họ Ninh anh nói cũng coi như là hoà bình
Cô ba nhà họ Chương nhìn Ninh Tôn một lúc lâu rồi nói nhỏ với Cố Tư: “nếu như Ninh Tôn muốn đi một con đường khác thì tham gia thi tuyển chương trình cũng được đó, chung quy ở nhà họ Ninh cũng không phải là chuyện lâu dài được”
Cố Tư nhìn Ninh Tôn: “đúng vậy, không dễ dàng gì”.
Cô cảm thấy Ninh Tôn còn khó khăn hơn cô.
Nói chuyện vui vẻ ở nhà Họ Chương cho tận khi trời tối, Cố Tư và Ninh Tôn mới rời đi.
Chương Tự Chi vốn dĩ muốn đi cùng, kết quả là bị cô ba nhà họ Chương tóm lấy cổ áo: “em lâu lắm rồi không về nhà, những lần khác về đều ở một chút rồi lại đi, ở nhà cùng ba nhiều một chút”
Chương Tự Chi nhe răng trợn mắt một hồi cũng không dám nói ra một chữ “không”.
Cô ba nhà họ Chương cho tài xế lái xe đưa Cố Tư và Ninh Tôn về nhà.
Sau khi lên xe Ninh Tôn nói với tài xế đưa Cố Tư về trước, bản thân không vội.
Cố Tư cũng không từ chối, còn vừa cười vừa nói về người nhà họ Chương thật là dễ thương. Khi xe chạy tới nhà Cố Tư, Cố tư xuống xe, Ninh Tôn cũng xuống theo.
Cố Tư ngây ra: “sao thế”
Ninh Tôn mỉm cười: “không sao, em vào đi, anh nhìn em vào nhà”
Cố Tư cười hì hì: “sao thế sợ nhà em có trộm à? Không có đâu.”
Cô ấy nói xong rồi đi thẳng vào trong sân.
Cửa nhà vẫn khóa như bình thường, mở cửa bằng dấu vân tay, Cố Tư quay đầu nhìn Ninh Tôn: “không sao, anh về đi”.
Ninh Tôn nghĩ rồi quay người lên xe.
Cố Tư đóng cửa lại rồi thay dép ở cửa. chỉ có điều mới đi tới chân cầu thang điện thoại rung lên.
Cố Tư lấy điện thoại ra xem trực tiếp cười, là Ninh Tôn gọi tới.
Cô quay người nhìn ra bên ngoài, bên kia Ninh Tôn nhanh chóng xuống xe chạy vào trong sân. Cố Tư có chút sững sờ, quay người đi ra mở cửa: “sao thế…..”
Ninh Tôn lập tức bỏ điện thoại xuống và xuỵt một tiếng với Cố Tư. Sau đó anh ấy nói: “em lên xe đi, em xe đợi anh”
Tài xế bên ngoài cũng xuống xe. Cố Tư không biết có chuyện gì, nhăn mặt: “sao thế?”
Ngón trỏ của Ninh Tôn chỉ lên trên: “có người”
Cố Tư giật mình: “có người? ở đâu? Trong nhà em?”
Ninh Tôn nói nhỏ: “ở tầng 2, em ra ngoài trước đi”
Cố Tư rùng mình, trong nhà này có một người nấp, đây không phải là chuyện đùa.
Cô gật đầu, từ phòng khách lui ra ngoài đồng thời ra hiệu cho tài xế tới giúp Ninh Tôn
Ai mà biết được trong nhà là cái thứ gì, một mình Ninh Tôn cô không yên tâm.
Lái xe nhanh chóng đi đến.
Cố Tư cũng không lên xe, cô nhìn quanh sân và lấy trong góc ra một cây gậy.
Đây vốn dĩ là một cây lau nhà, nhưng phần đầu bị rụng ra trong quá trình dọn dẹp vệ sinh trước đó, chỉ còn lại cây sào.
Cố tư quay cây gậy hai cái cảm thấy vũ khí này rất tiện tay, xoay người đi vào phòng khách.
Ninh Tôn và tài xế đang chầm chậm bước lên cầu thang
Cố Tư ho một cái rồi ra hiệu cho Ninh Tôn rằng cô đi lên trước.
Người đó chắc chắn biết cô đã trở về nếu cô không xuất hiện có gì đó không ổn.
Cố Tư cũng không quan tâm Ninh Tôn bên kia nói gì, phát ra tiếng động trước: “haizz, mệt quá, cả ngày nay bận rôn quá.”
Cô nói xong, liền chạy nhanh lên lầu, trong tay cầm chắc cây lau nhà, oai phong lẫn liệt.
Ninh Tôn nhanh chóng hạ giọng đi theo phía sau.
Cố Tư chạy về phòng mình.
Lúc đến cửa liền dừng lại, bởi vì bình thường chỉ có một mình, cô thường không đóng cửa phòng khi đi ra ngoài, cửa sổ cũng mở cho thông gió.
Bây giờ cửa phòng lại đóng.
Cố Tư siết chặt cây lau nhà và đi đến mở cửa, nhìn xung quanh cũng không có gì không đúng, căn phòng vẫn rất ngăn nắp. Cố Tư bước vào trước, lẩm bẩm mộ tiếng: “ngày nào cũng không có việc gì làm thật sự nhàm chán quá”.
Vừa nói cô vừa đi về phía phòng tắm, cửa phòng tắm vẫn mở bên trong không có người.
Cố Tư có chút ngạc nhiên, người này không ở trong phòng tắm thì có thể trốn ở đâu được chứ.
Cô quay người liền nhìn thấy Ninh Tôn đứng cạnh tủ quần áo. Cố Tư gật đầu cũng đã hiểu ý.
Cô cầm gậy bước tới, đứng sang một bên đột ngột mở cửa tủ quần áo.
Tủ quần áo này khá to, bên trong đều là quần áo của Cố Tư, những thứ không thích trước đây cô đã đóng gói lại, bây giờ không có nhiều đồ nên không gian cũng cũng đủ cho một người đàn ông cuộn tròn ẩn nấp.
Cố Tư mở tủ quần áo, người đàn ông đó liền lao ra ngoài.
Chắc Anh ta đã biết Cố Tư phát hiện ra mình, may mắn là Cố Tư không đứng trước tủ quần áo.
Người đàn ông nhào vào không trung, chưa kịp đứng vững liền bị Ninh Tôn tung chân đạp cho một cái, người đàn ông đó không ngờ bên ngoài còn có một người khác, sau khi bị Ninh Tôn đạp xuống đất anh ta có chút choáng váng.
Cố Tư trực tiếp lên tiếng: “để tôi”
Nói xong cô xông lên đánh, cô cảm thấy màn đọ sức giữa cô và Bà Trì đã hâm nóng bản thân, vì thế bây giờ đặc biệt “xe quen đường*”. Ninh Tôn đứng bên cạnh nhìn rốt cuộc là không chen vào được.
(Xe quen đường: rất quen tay)
Tuy nhiên gậy của Cố Tư rất nhanh và mạnh đối phương vốn không thể nắm lấy được.
Lúc dầu Ninh Tôn khá là lo lắng, kết quả sau khi xem một màn này, biểu cảm cũng thả lỏng hơn.
Tài xế nhà họ Chương bên cạnh mắt cũng nhìn thẳng.
Lúc sau, có thể do bị đánh quá đau người đàn ông đó chỉ có thể ôm đầu tránh.
Cái cán cây long nhà nhìn rất mảnh mai không có lực sát thương nhưng khi đánh xuống bụp bụp bụp, thật sự rất là đau.
Cố tư không kìm được, tự động coi người kia là bà Trì để đối đãi.
Với bà Trì cô không thể nào đánh như vậy được, đó đù sao cũng là một người đàn bà có tuổi, cộng thêm bao nhiêu năm được cưng chiều, nếu thực sự ra tay như vậy, đoán chừng sẽ giết chết bà ta, vì thế lần trước ra tay cũng vẫn chưa hả giận.
Nhìn xem cơ hội luôn đến khi bạn mong muốn nhất. Cố Tư vui mừng đánh xuống, cảm thấy rất sảng khoái.
Sau đó là Ninh Tôn kéo cô lại, có chút bất lực: “được rồi, được rồi, chút nữa cô thật sự sẽ đánh chết người đó”.
Cố Tư chỉnh lại tóc sau đó chống tay vào eo: “tôi lúc trước làm rất nhiều việc nhà nông, sức lực rất khỏe đó, tôi nói cho các anh biết, nông thôn chỗ tôi có trộm tới nhà đều đánh chết rồi tính”
Ninh Tôn nhìn người đàn ông nằm co ro trên mặt đất có chút muốn cười.
Cố Tư đánh người thực sự rất có năng lực, người đàn ông này muốn chạy vài lần nhưng đều bị Cố Tự chặn lại bằng một gậy.
Nhìn bộ dạng cô , lúc trước như thể là chiến binh cừ khôi.
Cố Tư nhìn chẳm chằm người đàn ông dưới đất, hừ một tiếng: “trong thôn tôi, những người phụ nữ trung niên cũng không dám đấu với tôi”.
Cô và ông nội sống nương tựa vào nhau nên rất dễ bị bắt nạt, tính tình của ông nội lại tốt, trong tình huống bình thường sẽ không so đo với người khác.
Nhưng Cố Tư không được, cô không chịu được khi người nhà bị bắt nạt. lần nào cũng đối đầu với những người đó.
Cô không bao giờ giả dối, Cố Tư hoãn hai hơi thở bước đến đá đá vào người đàn ông nằm dưới đát: “nói , anh ở nhà tôi làm gì?”
Ninh Tôn cũng đến nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
Chắc hẳn đây là lần đầu hắn ta làm loại chuyện này, mới vừa rồi bị đánh còn không biết tìm đường tháo chạy.
Dáng người nhỏ thó, đoán chừng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Hắn ta cứ nằm như vậy, một lúc sau mới nói, “Tôi chỉ muốn lấy đi mấy món đồ đắt tiền, nhất thời hồ đồ, nhìn trong nhà cô không có ai liền nảy ra ý định trộm một ít”.
Cố Tư không nói lời nào, ngược lại Ninh Tôn ở bên cạnh mở miệng nói, “Đồ đạc trong phòng còn không bị xê dịch một li, cậu nói cậu tới trộm đồ, tưởng rằng chúng tôi sẽ tin cậu sao?”
Giọng nói lạnh đi vài phần, “Vừa nãy tôi đã nhìn thấy, cậu vẫn luôn trốn ở sau rèm cửa, thấy có người trở về mới bắt đầu giở trò, điều này chứng tỏ rằng, cậu đã đợi trong nhà rất lâu rồi”.
Ninh Tôn nói đến đây, dùng mũi chân đá đùi người kia, “Ngoan ngoãn thì khai ra mau, bọn tôi thấy hợp lý còn có thể tha cho cậu một con đường sống, trẻ như vậy mà bị đưa đến đồn cảnh sát để bọn họ lập án, tương lai sau này của cậu tôi không đảm bảo được”.
Nãy giờ hắn ta vẫn luôn che mặt, nghe thấy Ninh Tôn nói vậy liền từ từ buông thõng hai tay xuống, “Nếu tôi nói ra, mấy người có thể đừng báo cảnh sát không?”
Biết sợ như vậy, sao lại có gan vào đây cơ chứ.
Cố Tư nghĩ mãi không rõ.
Ninh Tôn ừm một tiếng, “Để xem cậu thành thật như thế nào”.
Người kia lồm cồm bò dậy, đúng là tuổi tác không quá lớn, khuôn mặt cố tỏ ra bình thường, cũng không dám đứng lên, hắn chỉ khoanh chân xếp bằng ngồi dưới đất, “Tôi nói tôi nói, các người không được báo cảnh sát, tôi còn chưa trộm được cái gì, mấy người cũng không bị mất miếng da nào, xui xẻo đến nỗi còn bị mấy người đánh cho một trận”.
Cố Tư nghe xong, đi đến bên cạnh cầm lên cái cây lau nhà vừa bị ném đi, “Cậu nói nhảm nhiều quá rồi đó, nhanh chóng nói tôi nghe, nếu không đừng có trách tôi”.
Người kia vội vàng kêu than, “Đừng đừng đừng, tôi nói, tôi nói, tôi cầm tiền của người khác, họ bảo tôi đến đây, nói rằng trong nhà chỉ có một mình cô sống, nhân lúc sơ hở đánh cô một trận là được, không có bảo tôi trộm tiền, chỉ đánh người là được rồi”.
“Đánh tôi một trận?” Cố Tư sững sờ, “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
Người kia gật đầu, vẻ mặt rất chân thành, “Chỉ đơn giản như vậy, chỉ bảo tôi đánh xong rồi chụp ảnh, sau đó đưa cho người đó, xong việc sẽ cho tôi tiền, người đó còn đưa ra một con số không hề nhỏ”.
Hắn ta còn liếm môi cười hềnh hệch, “Nhiều tiền như vậy đương nhiên tôi nhận lời rồi, tôi nói cho cô biết, đổi lại là người khác chắc chắn cũng không thoát khỏi sự cám dỗ đó”.
Cố Tư thở ra một hơi, “Huynh đệ à, đây là lần đầu tiên cậu làm việc này chứ gì”.
Người kia sững sờ, cắn cắn môi, “Đây đúng là lần đầu tiên”.
Cái người này còn không lộ ra một chút ngượng ngùng nào.
Ninh Tôn nhìn sang Cố Tư, “Cô có nghĩ ra ai dám làm như thế với cô không?”
‘Có chứ”. Cố Tư đã sớm nghĩ đến người này, “Là mẹ của Trì Uyên, loại chuyện ngu xuẩn này, cũng chỉ có bà ta mới có thể làm được”.
Bà Trì hẳn là không biết đi đâu tìm người, mấy chuyện như này nhất định phải thậm thụt lén lút.
Cho nên mới tìm đến một người như vậy, y chang bà ta, không làm ra hồn chuyện gì cả.
Ninh Tôn không biết Cố Tư và bà Trì có mâu thuẫn gì, có chút kinh ngạc, “Tại sao bà ấy phải làm như thế?”
Cố Tư và Trì Uyên đã ly hôn, chỉ có thể là do những tin tức gần đây ở trên mạng, thanh danh của Trì Uyên bị liên lụy.
Nhưng những thứ này cũng không phải do Cố Tư làm.
Bà ấy có ra sao thì cũng không nên làm ra loại chuyện này.
Cố Tư cười, đi qua ngồi lên giường, “Việc này hả, nói ra thì dài lắm”.
Cô cũng không muốn nói, bản thân cũng đã động tay động chân với mẹ Trì Uyên, chuyện này nói ra ngoài thì bà ta làm gì còn mặt mũi nào nữa.
Thế nhưng trên mặt cô lại không lộ ra biểu tình gì đặc biệt.
Cố Tư chỉ có thể nhìn người kia, “Cậu có nhớ rõ người bỏ tiền ra thuê mình là ai không, dáng vẻ như thế nào?”
Người kia gật đầu, “Nhớ chứ, hai người chúng tôi trưa nay mới gặp nhau, làm sao có thể quên chứ”.
Cố Tư nhìn chằm chằm người kia nhìn hồi lâu, “Cậu có tiện nói ra tên của mình không?”
Người kia không có do dự, gật đầu, “Được thôi, gọi tôi là Nhị Cáp cũng được”.
Thánh thần thiên địa ơi, quả tên này rất phổ biến, vừa nghe liền biết.
Cố Tư suy nghĩ một chút mới nói, “Được thôi, Nhị Cáp, cậu thay tôi làm việc này, tôi sẽ không báo cảnh sát, chút nữa có thể rời đi”.
Nhị Cáp nghe xong liền nhanh chóng chấp nhận, “Được được được, có thể, cô nói đi”.
Cố Tư cảm thấy khó hiểu, người này và Chương Tự Chi, có chút giống nhau ở một số chỗ.
Cố Tư hỏi Ninh Tôn, “Anh tìm giúp tôi mấy tấm ảnh có mẹ Trì Uyên, bảo cậu ta xác nhận một chút”.
Mấy tấm ảnh như vậy quả thực rất dễ tìm.
Lúc Trì Uyên và Cố Tư kết hôn, hôn lễ được tổ chức rất long trọng, tất cả người của nhà họ Trì đều được lên mặt báo.
Ninh Tôn cầm điện thoại, lục lọi một chút liền tìm thấy ảnh chụp của bà Trì.
Anh đưa cho Nhị Cáp, “Người thuê cậu, có phải là người này không?”
Nhị Cáp trừng hai mắt, “Đúng đúng, chính là người này, bà ta nói chuyện như ăn trộm vậy, bảo tôi hãy đánh mạnh tay lên, đánh vào mặt ấy”.
Cố Tư cười, lúc trước cảm thấy rất hận bà Trì, hiện tại lại cảm thấy, bà ta thật bất tài.
Kẻ vô dụng mãi mãi chỉ là kẻ vô dụng.
Cố Tư gật đầu, “Vậy được rồi, đợi tôi chút, tôi gọi người này đến, cậu chỉ cần tường thuật lại y chang lúc nãy là được rồi, xong chuyện thì có thể rời đi”.
Cố Tư cầm điện thoại gọi cho Trì Uyên.
Trì Uyên bên kia nghe máy rất nhanh, “Cố Tư?”
Cả đời này anh cũng không ngờ đến, Cố Tư lại chủ động gọi điện thoại cho anh.
Cố Tư cười, “Ừm, tôi đây, anh đang bận sao?”
Trì Uyên nói không bận, sau đó hỏi cô, “Cô làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Cố Tư ừm một chút, “Có chút chuyện cần anh qua đây một chuyến, anh xem bây giờ có tiện sang không?”
Trì Uyên dường như do dự một chút, “Quan trọng lắm sao?”
Thật là, cũng không có gì là quan trọng hay không quan trọng, không nói cho Trì Uyên, cô cũng có thể gọi cho bà nội vậy.
Cố Tư đắn đo một hồi, kết quả bên kia Trì Uyên lại nói, “Được thôi, tôi tới ngay”.
Cố Tư không nói lời nào, trực tiếp cúp máy.
Ninh Tôn quay đầu nhìn tài xế của nhà họ Chương, “Anh về trước đi, tôi không biết việc này mất bao nhiêu thời gian nữa”.
Tài xế kia cảm giác mình như đang xem kịch vậy, có chút tiếc nuối, còn muốn xem diễn biến tiếp theo.
Nhưng mà người ta lại bảo anh đi, chẳng lẽ anh lại nói muốn ở đây tiếp tục xem sự việc phát triển.
Tài xế kia gật đầu chào với Cố Tư và Ninh Tôn, sau đó liền rời đi.
Từ nhà Cố Tư ra đến xe, tài xế vừa vào xe, Chương Tự Chi liền gọi điện thoại đến.
Vừa bắt máy, không đợi tài xế mở miệng, Chương Tự Chi liền kêu lên, “Anh đưa Cố Tư về đến nhà chưa, làm gì mà lâu vậy?”
Tài xế mở miệng, “Cậu chủ,cô Cố bên này xảy ra chuyện, tôi vừa mới rời khỏi chỗ đó”.
Chương Tự Chi gào lên một tiếng, căn bản cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, “Được rồi, tôi lập tức qua đó”.
Cúp điện thoại, tài xế nghĩ ngợi, vẫn là lái xe rời đi.
Chương Tự Chi và Trì Uyên, gần như là đồng thời chạy đến nhà Cố Tư.
Hai người một trước một sau dừng xe lại.
Trì Uyên nhìn Chương Tự Chi, có chút nhíu mày.
Chương Tự Chi thì có chút khẩn trương, “Tiểu Tư Tư bên này xảy ra chuyện, ngươi cũng biết rồi?”
Trì Uyên sững sờ, “Xảy ra chuyện rồi?”
“Hỏi thừa”. Chương Tự Chi trừng mắt, “Ngươi không biết còn tới đây làm gì”.
Trì Uyên không đáp lại Chương Tự Chi, quay người chạy một mạch vào trong nhà.
Nhìn quanh lầu một không có ai, Trì Uyên vội bước lên lầu hai.
Cửa phòng mở ra, Trì Uyên trực tiếp đi vào, vừa bước vào cả người liền sững sờ.
Cố Tư ngồi ở trên giường, Ninh Tôn ngồi trên sô pha phía chân giường, một người đàn ông xa lạ, dựa vào một bên giường ngồi dưới đất.
Lúc nãy Trì Uyên còn rất lo lắng, kết quả trông thấy Cố Tư thảnh thơi ngồi như thế, trong phút chốc đã lấy lại bình tĩnh.
Anh nói, “Cô gọi tôi tới, có việc gì?”
Cố Tư trông thấy Trì Uyên liền cười, “Anh đến rồi đấy à”.
Chương Tự Chi sau đó xông đến, “Tiểu Tư, Tiểu Tư…”
Anh ta sững sờ tại chỗ, “Ơ, sao mấy người lại tụ tập hết ở đây thế?”
Cố Tư nhíu mày, “Anh tới đây làm gì?”
Chương Tự Chi xem xét dáng vẻ của Cố Tư, liền biết là không có chuyện gì xảy ra cả.
Anh ta cười hì hì, “Tôi nghe nói cô gặp chuyện nên mới vội vàng chạy đến đây”.
Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là người lái xe đó đã nói cho Tự Chi biết.
Chẳng qua trong lúc báo tin, có lẽ đã thiếu sót gì đó.
Nhưng mà, cũng không đặc biệt quan trọng lắm.
Cố Tư hất cằm về phía Trì Uyên, “Nhị Cáp, mau tới đó, lúc nãy cậu vừa nói những gì, nói lại lần nữa với đại cậu đại nhà họ Trì đi”.
Chương Tự Chi chau mày, “Cô gọi cậu ta là gì cơ?”
Cố Tư trừng hai mắt, “Anh ngồi sang một bên cho tôi, đừng nói nữa”.
Nhị Cáp nhìn Cố Tư, sau đó thành thật thú nhận mọi việc với Trì Uyên, “Tôi sai rồi, tôi không nên bị tiền bạc làm mờ con mắt, không nên đánh mất bản tính thiện lương trong người, không nên vì tiền mà không từ thủ đoạn…”
Cố Tư nổi giận sờ vào cây lau nhà, “Nói vào trọng điểm cho tôi”.
Nhị Cáp dọa đến khẽ run rẩy, “Trọng điểm, trọng điểm chính là tôi được người ta thuê, đến đây để đánh cô Cố Tư nhưng mà không thành công, bị cô ấy đánh cho một trận”.
Bên kia Chương Tự Chi vừa ngồi xuống cạnh Ninh Tôn, nghe xong liền đứng bật dậy, “Ngươi muốn làm cái gì, ngươi muốn đánh ai?”
Nhìn thái độ của anh ta còn dữ dằn hơn Cố Tư.
Nhị Cáp dọa đến rụt cổ lại, thấp giọng nói, “Tôi biết lỗi rồi, tôi thật sự hối hận, tôi còn chưa ra tay, người bị đánh là tôi mà, ngươi nhìn chỗ này xem, chỗ này nữa…”
Cậu ta vén áo lên cho Chương Tự Chi thấy những kiệt tác ban nãy của Cố Tư gây ra.
Trì Uyên ở bên cạnh, vừa nghe liền hiểu.
Người này được thuê để ra tay với Cố Tư.
Cố Tư kêu anh đến, chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh.
Có quan hệ với anh, lại còn có thể xuống tay với Cố Tư.
Căn bản không cần nói thêm, anh đã rất rõ ràng.
Biểu tình của Trì Uyên lập tức trầm xuống.
Anh lấy điện thoại ra, bên trong album ảnh đưa ra trước mặt Nhị Cáp một tấm hình, “Là người này, đúng không?”
Nhị Cáp nhìn thoáng qua liền gật đầu, “Đúng, là bà ta, cái người này ra tay rất hào phóng, trả trước cho tôi số tiền rất lớn, nhiều tiền như vậy, tôi đã vô tình đánh mất bản thân, tôi bảo đảm, từ nay trở về sau, tôi nhất định cải tà quy chính, nhất định làm người một lần nữa, tôi nhất định…”
“Im miệng đi”. Cố Tư có chút không kiên nhẫn, “Cậu có thể đi rồi, nói nhiều quá”.
Chương Tự Chi trừng mắt, “Đi cái gì đi, chuyện lớn như vậy sao có thể đi, lát nữa đưa cậu ta lên đồn, việc làm của cậu ta khác nào bọn trộm cướp, đi vào ngồi xổm cho tôi”.
Nhị Cáp lập tức sợ xanh mặt, nhìn sang Cố Tư, run rẩy nói, “Không phải cô đã nói, chỉ cần phối hợp với cô, cô sẽ thả tôi ra sao?”
Cố Tư cảm thấy tên Nhị Cáp này cũng không có ý đồ xấu gì.
Hơn nữa, Cố Tư cảm thấy, bản thân cũng không bị gì, lại còn bày ra một chút võ nghệ, đánh đối phương không ra hình dạng gì.
Nếu phải lên đồn thật, cũng hơi khó coi.
Quan trọng nhất, nếu quả thật làm lớn chuyện, chắc chắn bà Trì cũng bị kéo vào.
Cố Tư bị kéo vào không quan trọng, như sau khi cô bị liên lụy, chuyện của cô và Trì Uyên chắc chắn sẽ lại xôn xao lần nữa.
Thật là rắc rối.
Cho nên, vẫn phải tính kỹ một tí.
Cô khoát khoát tay, “Đi đi, không sao đâu, trong phòng này lời nói của tôi có trọng lượng nhất”.
Nhị Cáp giống như là đạt được mục đích, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Chương Tự Chi ở bên kia kêu than mấy tiếng, kết quả nhìn sang Cố Tư, lại không nói lời nào.
Cố Tư từ trên giường bước xuống, “Anh Trì, chắc anh cũng biết tôi gọi anh tới để làm gì”.
Trì Uyên trầm mặc, biểu tình thật khó coi.
Anh nhìn chằm chằm Cố Tư một hồi lâu mới nói, “Cô có bị thương không?”
Cố Tư trừng hai mắt, hiểu sai ý của Trì Uyên, “Thế nào, tôi không bị thương thì anh liền xem đó là chuyện nhỏ sao?”
Trì Uyên nhắm mắt lại, “Tôi không có ý đó”.
Ninh Tôn ở bên cạnh đứng lên, “Hôm nay nếu không phải tôi phát hiện ra sớm, người kia đã ra tay rồi”.
Cố Tư đồng tình, “Đúng đấy, là Ninh Tôn phát hiện trên lầu có người, nhắc nhở tôi, bằng không hôm nay mặt mũi bầm dập chính là tôi”.
Cố Tư nâng mặt, “Mẹ anh đã đến làm phiền tôi rất nhiều lần, bà ta ở chỗ này đấu không lại tôi, nhưng tôi nói cho anh biết, lần nào cũng là bà ta đến gây sự với tôi trước, thế nào, không gây sự được với tôi nên sai người xuống tay với tôi?”
Trì Uyên thở ra một hơi, “Chuyện này, tôi sẽ xử lý, sẽ cho cô một câu trả lời, sẽ không khiến cô gặp rắc rối nữa”.
Cố Tư nhìn Trì Uyên, thực ra cũng không cần nói thêm nữa, cô chỉ muốn để Trì Uyên nhìn xem bà Trì đã làm ra những chuyện gì.
Đến lúc này còn muốn ra tay với cô, thật là mất não.
Chương Tự Chi liếm môi một cái, đi đến, “A Uyên, là mẹ của cậu gây ra sao, không đến nỗi như vậy chứ, những chuyện của cậu ở trên mạng cũng đâu có liên quan đến Cố Tư, lời nói của mấy người trên mạng cũng đâu phải là do Cố Tư”.
Chương Tự Chi không biết nhiều như vậy, chỉ có thể suy đoán.
Cố Tư cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ có thể nói với Trì Uyên, “Mẹ anh có thể làm ra loại chuyện này lần thứ nhất, tôi cảm thấy bà ta còn có thể làm ra lần thứ hai, Trì Uyên, tôi không thể nào cứ may mắn như vậy được, cũng không thể lần nào cũng bỏ qua cho bà ta được”.
Cố Tư thở dài, “Chuyện này là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu lại xảy ra chuyện, tôi mặc kệ trên mạng ầm ĩ thành bộ dạng gì, tôi nói được làm được, tin tôi đi”.
Trì Uyên giơ tay lên, có thể là muốn sửa lại tóc cho Cố Tư, nhưng cuối cùng lại rụt tay về, “Sẽ không có lần sau, cô hãy tin tôi”.
Cố Tư cười, “Được thôi, lần này tôi tin tưởng anh”.
Trì Uyên không đợi Cố Tư nói tiếp, anh vội vàng xoay người bỏ đi.
Từ nhà Cố Tư đi ra, Trì Uyên gọi điện cho Trì Chúc.
Trì Chúc còn trong công ty, còn định tăng ca một lúc, kết quả vừa nghe điện thoại liền biết tâm trạng của Trì Uyên cực kỳ không tốt.
Trì Chúc còn tưởng rằng là do những tin tức trên mạng gần đây gây nên, nhanh chóng hỏi, “Con làm sao vậy, có việc gì à?”
Trì Uyên trực tiếp mở miệng, “Ba tranh thủ về nhà sớm, con ở nhà đợi ba”.
Cũng không đợi Trì Chúc trả lời, Trì Uyên trực tiếp cúp điện thoại.
Trì Chúc biết tính của Trì Uyên, không phải chuyện rất quan trọng, Trì Uyên sẽ không như vậy.
Thế là cũng nhanh chong thu dọn đồ đạc, lái xe về nhà.
Trì Chúc lúc về đến nhà, Trì Uyên đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, bà cụ cũng ở đó.
Trì Chúc đi vào, vội vàng hỏi, “Làm sao vậy, lại xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Trì Uyên cũng không nhìn Trì Chúc, “Ừm, phát sinh một việc, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ”.
Trì Chúc nhìn bà cụ Trì một chút, bà cụ hiện tại cũng mơ hồ.
Trì Uyên trở về liền ngồi ở đó, một câu không nói, bà hỏi ba lần rồi, Trì Uyên đều không mở miệng.
Bà cụ nhíu mày, “A Uyên, làm sao vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con mau nói ra để mọi người trong nhà cùng nhau nghĩ cách”.
Trì Uyên tựa trên ghế sa lon, chậm rãi thở ra một hơi dài, “Liên quan đến mẹ”.
Chương 286
“Có liên quan đến mẹ con sao?”. Bà cụ trực tiếp nói :”Nhất định không phải chuyện tốt rồi”.
Trì Uyên không tự chủ khịt mũi :”Thật sự là không phải chuyện tốt. Có thể trước đó, mẹ con ở chỗ Cố Tư bị dọa cho sợ hãi, trong lòng không cam tâm. Hôm nay đã thuê người bên ngoài, người kia thừa dịp Cố Tư không ở nhà, đã trèo cửa sổ trốn trong phòng, muốn xử lý Cố Tư.”
“Cái gì?” Bà cụ trực tiếp đứng dậy, biểu hiện trên mặt đặt biệt khó coi.
Bà biết đó không phải là chuyện tốt, nhưng lại không ngờ tình huống lại xấu như vậy :”Phương Tố bị điên rồi sao? Lúc này còn không thành thật”
Trì Chúc sững sờ, bất lực nhìn Trì Uyên :”Tiểu Tư không sao chứ?”
“Không sao”. Trì Uyên lắc đầu :”Ninh Tôn ở chỗ của cô ấy, phát hiện có gì đó không ổn, người kia không ra tay được.”
Bà cụ nghiến răng một cài : “Cho dù không xảy ra chuyện gì dẫn đến hậu quả khó lường, nhưng bản thân chuyện này đã không nhỏ rồi. Chuyện này lỡ mà, lỡ mà…”
Trì Uyên quay lại nắm tay bà cụ :”Bà ơi, bà đừng lo lắng. Con nghĩ mẹ con không có ý gì khác. Lần trước là vì bị Cố Tư đánh, nên lần này muốn người kia đánh Cố Tư vài cái, không có ý định gì khác đâu.”
“Vậy cũng không được!” Bà cụ vô cùng tức giận. Hai giây sau, bà ngước nhìn Trì Chúc :”Tất cả đều tại con, con nhìn vợ con xem, lúc nào cũng mặc kệ, nó muốn lên trời luôn rồi”.
Trì Chúc vuốt mặt :”Con ước gì bà ta muốn lên trời, con cho bà ấy thêm tiền để lên thiên đường luôn đi. Chỉ cần mỗi ngày đừng gây thêm phiền phức cho con là được.”
Bà cụ lắc đầu :”Con thật quá nuông chiều nó. Bây giờ may mắn là nó không được thông minh lắm. Nếu một ngày, nó hiểu biết ở một khía cạnh nào đó, nó sẽ gây ra cho con bao nhiêu rắc rối nữa”.
Giống như lần này, bà Trì ngốc nghếch này, tìm phải người không hiểu biết, là tên Nhị Cáp kia.
Lần sau, nếu là người thông minh linh động một chút, Cố Tư, chắc là không tránh được.
Cố Tư không thể tránh thì nhà họ Trì cũng không thể tránh.
Trì Chúc và Trì Uyên tự nhiên cũng nghĩ đến điều này.
Ba người in lặng một hồi, bà cụ lại lên tiếng :”Phương Tố kia, ta nghĩ nói gì cũng vô dụng. Nói đến chuyện là này, đoán chừng nó cũng lại cãi vả ầm ĩ, lại mơ mơ hồ hồ cho qua. Cho nên khả năng chỉ có thể đi một bước cuối cùng”.
Trì Chúc nhìn về bà cụ, mơ hồ đoán được chuyện gì :”Mẹ, mẹ định làm gì?.”
Bà cụ chậm rãi đúng lên, thở dài nói :”A Chúc, chuyện này con không xử lý được đâu, mẹ thay con làm chủ. Lát nữa mẹ đến nhà họ Phương một chuyến. Con và A Uyên không cần đến, hai người các con không tiện ra mặt, để mẹ giải quyết.”
Sau đó, bà quay lại :”Đừng hỏi mẹ xử lý như thế nào, chuyện bây giờ không phải con có thể giải quyết. Con cứ lo cho tốt việc công ty đi, còn lại mẹ sẽ lo liệu”.
Trì Uyên không hỏi gì cả. Có vẻ như anh đã hiểu ý của bà cụ.
Bà cụ lên lầu, thay quần áo.
Trang phục rất trang trọng, chiếc sườn xám được cắt may cẩn thận, tóc được búi cao.
Bà cụ được người giúp việc dìu xuống, người giúp việc cũng thay bộ quần áo khác.
Trì Chúc nhanh chóng đứng lên :”Mẹ, mẹ muốn làm gì, nói cho con biết đi. Mẹ như thế này, con không yên tâm”.
Bà cụ quay đầu lại nhìn Trì Chúc :” Con ở nhà đợi đi, trở về mẹ sẽ nói với con”.
Nói xong, bà cùng người giúp việc đi ra ngoài.
Trì Uyên nhìn Trì Chúc :”Được rồi, cứ chờ xem, bà nội chắc là đã có ý hay”.
Bà cụ đi ra, tài xế đã sắp xếp xong xuôi.
Sau khi bà ngồi vào, người giúp việc nói với tài xế :”Đến nhà họ Phương”.
Bà cụ ít khi tiếp xúc với nhà họ Phương, Phương Tố cũng thực sự hiếm khi trở về nhà mẹ đẻ của bà ấy. Nhà họ Phương cũng không thường đến thăm.
Mặc dù nhà họ Trì và nhà họ Phương là thông gia, nhưng mối quan hệ thực sự không thể nói là tốt.
Nhà họ Phương tương đối đông người, tính khí này của Phương Tố không phải chỉ ra vẻ ở nhà họ Trì.
Khi còn ở nhà họ Phương, bà ấy cũng rất kênh kiệu ra vẻ. Thực ra bà cụ cảm nhận được, người nhà họ Phương kia,cũng không chịu nổi bà ấy.
Bà cụ dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài.
Trời đã tối, trên đường không có nhiều xe, chốc lát xe đã đến cửa nhà họ Phương.
Người giúp việc bước xuống bấm chuông cửa.
Sau khi trao đổi một chút, cửa chính liền mở ra.
Xe từ từ chạy vào.
Phương Tố đang ở trong phòng. Cả ngày nay gọi điện thoại cho người được thuê nhưng không ai trả lời.
Trong lòng Phương Tố không yên ổn. Đây là thành công hay thất bại? Cho dù chuyện này có thành công hay không, ít nhất phải gửi một tin nhắn chứ.
Phương Tố đang bồn chồn, đi đi lại lại một lúc lâu.
Một lúc sau, người giúp việc đến gõ cửa.
Phương Tố hơi thiếu kiên nhẫn :” Có chuyện gì vậy?”
Người giúp việc lập tức trả lời :” Bà cụ nhà họ Trì đến rồi, bà có muốn đi xuống không?”
Phương Tố đột ngột dừng lại :”Bà ấy đến rồi?”
Sao không phải là Trì Chúc.
Bà ta nhanh chóng hỏi :”Trì Chúc có đến không?”
“Không có. Chỉ có bà cụ đi cùng với một người làm thôi”. Người giúp việc trả lời rõ ràng.
Phương Tố có chút không vui.
Bà ấy về nhà bố mẹ đẻ là vì cãi nhau với Trì Chúc, ông ấy lại nhờ bà cụ đến đón bà.
Phương Tố nhớ tới lần trước cãi nhau với Trì Chúc, bà cụ đã nhìn bà với ánh mắt ghét bỏ, trong lòng bà có mười phần bài xích.
Vậy nên, bà ta lại nói :”Tôi không xuống! Không phải là Trì Chúc đến xin lỗi tôi, ai đến cũng vô dụng”.
Người giúp việc đợi một lúc, rồi xoay người rời đi.
Phương Tố ngồi trong phòng, bướng bỉnh tức giận.
Trì Chúc chưa bao giờ đối xử với bà ta như thế, mỗi khi bà ấy tức giận, đều là ông hạ mình dỗ dành bà.
Lần này lại vì Cố Tư kia, ông ấy thế mà lại cho mình một tát tay.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Tố cảm thấy khó chịu.
Ngày hôm đó, Trì Chúc tát bà, sau đó Cố Tư cũng tát bà.
Từ nhỏ đến giờ, bà ta chưa bao giờ bị đối xử như vậy.
Làm sao có thể dễ dàng tha thứ được. Bà ta muốn để Trì Chúc phải đến xin lỗi, phải bày ra đủ dáng vẻ ăn năn, hối hận.
Phương Tố cứ như vậy chờ đợi, một lúc sau, người giúp việc lại tới, gõ cửa, nói là bà cụ gọi cô xuống lầu.
Bà cụ đang nói ở đây là bà cụ nhà họ Phương.
Phương Tố càng không muốn xuống, tối nay lúc ăn cơm, bà cụ nhà họ Phương, mẹ của bà, đã mắng bà rất nhiều.
Nói rằng bà ta không thể nên người, nói bà ta tốt số mà không biết hưởng, còn nói rằng bà ta cứ ngu xuẩn như vậy sớm muộn gì cũng có ngày phải chịu thua thiệt.
Những lời nói này quả thực khiến bà ta rất khó chịu.
Con gái chịu oan ức, bà cụ không đau lòng thì thôi còn quay lại mắng mỏ.
Bây giờ để bà ta xuống lầu, bà ta không chịu đi, nhất định sẽ trách mắng bà ta trước mặt bà cụ nhà họ Trì.
Bà ta có điên mới đi xuống để bị mắng.
Bà ta quay về phía ngoài hô to :”Không đi, không đi, tôi không đi, đừng làm phiền tôi”.
Người giúp việc xoay người rời đi.
Phương Tố nằm trên giường, lấy điện thoại ra, quay số Trì Chúc, muốn gọi điện thoại hỏi thăm.
Thế nhưng, bà ta cảm thấy nếu liên lạc trước với bên kia sẽ rất mất mặt, ba ta kiềm chế, buông điện thoại ra.
Một lúc sau, cửa phòng lại bi đập mấy cái.
Lần này khác với cách người giúp việc gõ cửa trước đó.
Chính xác là cửa bị đập, đập mạnh.
Phương Tố chưa kịp hỏi thì đã nghe giọng bà cụ nhà họ Phương :” Cút ra đây ngay!”
Phương Tố im lặng hừ một tiếng, đây là do bà ta không xuống dưới nên muốn lên đây mắng chửi sao.
Bà ta không cử động, chỉ nằm đó.
Cửa bên ngoài bị gõ một hồi lâu, thấy bà không mở cửa, cũng không có động tĩnh gì.
Kết quả vài phút sau, Phương Tố nghe thấy tiếng chìa khóa được tra vào ổ để mở khóa.
Sau đó, cánh cửa được mở ra.
Bà cụ nhà họ Phương lạnh lùng bước vào.
Phương Tố cũng lạnh mặt ngồi dậy :”Mẹ sao vậy? đập cửa mạnh như vậy làm gì?”
Bà cụ nhà họ Phương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép :”Tại sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày vậy chứ? Lớn tuổi như vậy rồi, còn có thể bị người ta trả về. Mặt mũi nhà họ Phương bị mày vứt sạch rồi!”
Phương Tố đang vò đầu bứt tóc, muốn tranh cãi với bà cụ Phương vài câu.
Cuối cùng, nghe bà cụ nói xong, bà ta sững sờ :”Mẹ nói gì? Cái gì mà trả về”.
Bà cụ Phương chế nhạo :”Nhà họ Phương chúng ta, trừ cô ra còn ai có thể bị trả về. Tôi muốn xem cô bây giờ phải làm sao? Bà cụ nhà họ Trì đích thân đến đây, nói để cô cùng Trì Chúc tìm thời gian thích hợp đi lấy giấy ly hôn. Những thứ xứng đáng thuộc về cô, nhà họ Trì sẽ không bớt của cô chút nào”.
Phương Tố không tin, miễn cưỡng mỉm cười :”Thôi đi, thôi đi, nhà họ Trì sẽ không làm như thế. Không nói những người khác, Trì Chúc sẽ không đâu”.
Bà cụ Phương nhìn Phương Tố như một đứa ngốc :”Bà cụ nhà họ Trì đã đến đây rồi, Trì Chúc thì tính là cái gì. Cô làm sao chắc rằng, nhiều năm như vậy, Trì Chúc sẽ không chán ghét cô. A Tố, tôi là mẹ cô, tôi còn không chịu nổi cô nữa, Trì Chúc có thể chịu đựng cô được bao lâu”.
Phương Tố sửng sốt, nhưng bà ta vẫn cố chấp :”Không đâu, Trì Chúc sẽ không đâu”.
Bà ta cầm điện thoại di động của mình, nhanh chóng gọi cho Trì Chúc.
Kết quả là điện thoại di dộng reo rất lâu, nhưng không có ai trả lời.
Khuôn mặt của Phương Tố bắt đầu cứng lại.
Bà ấy gọi nhiều cuộc liên tiếp, sau đó hết cách, đành buông điện thoại xuống.
Bà ấy ngước nhìn bà cụ Phương, có chút lo lắng :”Mẹ, mẹ chồng con vừa rồi nói gì?”
Bà cụ Phương nhìn bà ấy hối lâu rồi thở dài, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng :”Nói con và Trì Chúc không hợp nhau. Nhà họ Trì không nuôi nổi vị Phật Tổ như con. Giờ nhà họ Trì có quá nhiều việc, họ không thể giải quyết được những rắc rối mà con đã gây ra. Cho nên để con tìm thời gian cùng Trì Chúc làm thủ tục ly hôn. Còn về thỏa thuận ly hôn, bên kia soạn xong sẽ đưa cho con, sẽ không thiếu con một xu”.
“Con không ly hôn!”. Phương Tố trực tiếp mở miệng, mắt trừng lớn :” Con không muốn ly hôn”.
Bà cụ Phương nhìn Phương Tố, thật là không có biện pháp nào với bà ta :”Vừa rồi mẹ để con xuống dưới, vốn là mẹ muốn cho con một cơ hội, là do con không biết quý trọng. Sau này, chuyện của con, mẹ không quan tâm nữa”.
Phương Tố vừa rồi khiến bà cụ không còn mặt mũi trước mặt bà cụ Trì. Thật không có tiền đồ mà!
Bà cụ thật sự muốn mặc kệ bà ta.
Bà cụ Phương nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Phương Tố ngồi trên giường, vẫn chưa hết bàng hoàng.
Bà ta không tin Trì Chúc sẽ không cần bà ta nữa
Là vợ chồng bao nhiêu năm, tính tình Trì Chúc thế nào, bà rất hiểu.
Bà cụ Phương nói rằng Trì Chúc không chịu nổi bà ta, bà ta cũng hiểu điều này. Có đôi khi, đúng là bà ta hơi quá đáng. Nhưng nhiều năm như vậy đều rất ổn.
Tại sao chỉ có lần này là không được.
Phương Tố suy nghĩ một hồi, sau đó nhanh chóng thay quần áo, bước ra khỏi phòng.
Ở dưới lầu không có ai, bà ta đi thẳng vào nhà xe, dọc đường vẫn gọi cho Trì Chúc.
Chỉ là Trì Chúc không tiếp cuộc gọi nào.
Trước đây Trì Chúc không nghe điện thoại, chỉ có một khả năng duy nhất là bận họp hoặc đi giao tiếp.
Hôm nay, bà cụ Trì đến nói chuyện này, nhưng bà không tin, có thể bà cụ tự ý đến mà Trì Chúc không hề hay biết.
Như vậy có nghĩa là, Trì Chúc đã biết chuyện bà cụ đến, nên bây giờ không trả lời điện thoại của bà ta.
Phương Tố thực sự không dám nghĩ tiếp.
Bà ấy lái xe rời khỏi nhà họ Phương, chạy thẳng đến nhà tổ nhà họ Trì.
Lúc này, còn gì nữa mà mất mặt với không mất mặt.
Phương Tố chạy qua hai ngon đèn đỏ, phóng thẳng tới cửa ngôi nhà tổ nhà họ Trì.
Sau khi bấm chuông, quản gia đi tới, nhìn thấy Phương Tố, đương nhiên là mở cửa.
Phương Tố lái xe qua, xuống xe thì nhìn thấy thím hai.
Thím hai đang hóng mát ở vườn hoa bên này.
Nhìn thấy Phương Tố, thím hai hờ hững lên tiếng chị dâu.
Thông thường Phương Tố sẽ làm lơ đối phương.
Nhưng hôm nay, ngẫm nghĩ, bà ta lại nói :”Ừm, ở đây một mình à?”
Thím hai ngạc nhiên, a một tiếng :”Vâng, một mình”
Phương Tố gật đầu, xoay người đi về phía nhà chính.
Phòng khách của nhà chính không có ai. Người giúp việc nhìn thấy Phương Tố trở về thì hơi kinh ngạc :”Bà chủ, bà về rồi”.
Phương Tố gật gật đầu, nhấc chân bước lên lầu. Nhưng chỉ đi được hai bước, người giúp việc lại lên tiếng :”Bà muốn tìm ông chủ sao? Ông chủ không có ở nhà”.
Phương Tố sững sờ :”Không có nhà?”.
Người giúp việc nói :”Bà cụ đang ở trên lầu, bà cụ nói nếu bà muốn tìm bà cụ, có thể trực tiếp đến phòng của bà ấy”.
Phương Tố đứng yên tại chỗ, gần như đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Bà cụ rất hiểu tính tình của bà ấy, biết bà ấy nhất định sẽ trở về tìm Trì Chúc nên đã để Trì Chúc tránh mặt.
Phương Tố suy nghĩ một chút, thở dài nói :”Được rồi, vậy tôi đi tìm bà cụ”.
Nói xong, bà ta dậm chân lên lầu.
Bà cụ đang trong phòng, trang phục vừa rồi vẫn chưa thay.
Bà đang ngồi trên ghế sofa dưới chân giường, tay cầm một cuốn album ảnh.
Album ảnh khá lớn, có rất nhiều rất nhiều ảnh.
Ở thời đại hiện tại, những bức ảnh như thế không còn thông dụng nữa, những bức ảnh này đều là chụp từ trước đây.
Bà cụ trên mặt mang ý cười, ánh mắt nhìn những bức ảnh rất ôn hòa.
Phương Tố vừa bước vào, bà cụ biết ngay là bà ta, cũng không ngẩng đầu :”Lại đây, ngồi đi!”
Phương Tố hơi tức giận, cảm thấy mất mặt, mấy giây sau mới ngồi xuống bên cạnh bà cụ.
Bà cụ vẫn không nhìn bà ta, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào cuốn album.
Bà cụ lật hai trang :”Nhìn này, bức ảnh này được chụp khi con và A Chúc kết hôn, gần 30 năm rồi”.
Bức ảnh đã được ép nhựa, đặt vào trong album, nó được bảo quản khá tốt.
Phương Tố liếc nhìn, bà ấy cũng không biết có bức ảnh này.
Khi đó bà ta thật sự rất trẻ, thân người cũng không mập mạp, trên mặt mang theo ý cười.
Bên cạnh là Trì Chúc, trông lịch lãm anh tuấn, hai người trước ống kính cong mắt cười.
Phương Tố ngẩn người một lúc, không nói gì.
Bà cụ vuốt ve tấm ảnh, hơi xúc động :”Nhoáng một cái, đã nhiều năm như vậy”.
Bà cụ trầm mặc, nở nụ cười :” Cảm giác như chớp mắt một cái, đã trôi qua ba mươi năm. Vừa nãy ta lật những tấm hình này, không biết tại sao, đột nhiên ta lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy con”.
Bà cụ quay đầu lại nhìn Phương Tố :” Lúc đó con có chút câu nệ, nhìn A Chúc dường như hơi bài xích. Ta lúc đó cho rằng, hai người các con sau này sẽ không có cái gọi là sau này. Nhưng sau đó lại nghe nói, con nguyện ý muốn cùng A Chúc thử tiếp xúc tìm hiểu.”
Ánh mắt bà cụ ôn nhu :”Khi đó, ta thật sự rất thích con. Ta có thể nhìn thấy con không thích A Chúc cho lắm, nhưng con có thể nói muốn thử tiếp xúc qua lại, như vậy chắc hẳn là con cảm thấy nó cũng không tệ. Ta nghĩ, có lẽ con không muốn trực tiếp làm mất mặt A Chúc. Ta cảm thấy con là một cô gái rất tốt”.
Thật ra, thời điểm đó, bà cụ đã điều tra Phương Tố. Bà ấy đang tuổi thanh xuân, xung quanh không thiếu người theo đuổi.
Một số gia đình có điều kiện tương tự, đều coi bà ta là đối tượng để kết hôn.
Khi đó, bà ấy có thể lựa chọn Trì Chúc, nói rằng trước tiên bà ấy muốn làm bạn để tìm hiểu, bà cụ cảm thấy bà ấy không muốn làm Trì Chúc khó xử.
Vậy nên, đối với Phương Tố, bà cụ có một chút thiện cảm.
Phương Tố nhìn bà cụ, không hiểu sao lại thấp thỏm lo lắng.
Bà cụ chậm rãi đóng album lại, đồng thời thay đổi chủ đề :”Ta nghe nói con dùng tiền thuê người tìm Cố Tư gây phiền phức”.
Phương Tố sửng sốt, không ngờ bà cụ lại biết chuyện này.
Bà ta lắp bắp :”Làm sao, làm sao mẹ biết được?”
Bà cụ nhìn Phương Tố, cũng không tức giận, giọng nói vẫn nhẹ nhàng :” Con làm như thế, không nghĩ đến hậu quả sao?”
Phương Tố sững sờ, bà ấy thực sự không nghĩ đến hậu quả.
Bà ta chỉ muốn trút giận thôi.
Bà cụ thở dài nói :”Bỏ đi. Hai người các con có hợp nhau không, ta không dám nói. Nhưng A Tố, nhà họ Trì thật sự không kham nổi”.
Phương Tố nói: “con không ly hôn, con không muốn ly hôn, có chết con cũng không ly hôn”
Bà cụ cũng đã đoán trước Phương Tố sẽ có phản ứng như vậy.
Bà ấy đứng dậy, mang abum ảnh cất vào tủ quần áo.
Bà cụ vẫn rất nhẹ nhàng tiếp tục nói: “cô có thể không ly hôn nhưng việc này kéo dài đối với cô cũng không có lợi ích gì”
Sau khi cất đồ cẩn thận bà cụ quay người bước tới: “người hôm nay cô tìm đã khai ra tất cả rồi, cô có từng nghĩ nếu việc này để truyền thông biết sẽ dẫn tới hậu quả thế nào không?”
Bà cụ còn mỉm cười: “cô cho một người đàn ông như thế đến tìm Cố Tư, cô nghĩ xem sẽ ngoan ngoãn là chỉ là đánh một trận?”
Phương Tố mím môi nói không thành lời.
Con người bà ta nếu như còn gì tốt nữa đó chính là thành thật.
Bà ta thuê người xử lý Cố Tư, lại còn là một người đàn ông quê mùa lại đang tuổi thanh xuân.
Thật ra nếu nói không có một số ý nghĩ gì khác trong đầu thì không phải, nếu như nói trong lòng thật sự không có chút lòng dạ độc ác muốn người đàn ông có làm gì Cố Tư thì cũng không đúng.
Bà ta cũng không nghĩ tới chuyện này, không muốn nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
Dù sao bà ấy chỉ bàn giao là đánh cho Cố Tư một trận, những cái khác bà ra không bảo người đó làm.
Bà cụ nhìn Phương Tố: “tính tình Cố Tư như thế nào cô không biết hay sao? Đừng nói là chưa phát sinh sự việc gì khác, chỉ đơn giản là bị đánh một trận, cô nghĩ rằng nó sẽ tha cho cô sao?, đến lúc đó cô, còn có nhà họ Trì, nhà họ Phương, không ai được yên ổn ”
Phương Tố hít thở sâu: “ nhưng mà, có lẽ là không thành công mà, bây giờ mọi người đều biết việc này rồi, vậy người đó có lẽ là chưa thành công”
Bà cụ cuối cùng cũng không chịu được cười giễu cợt: “thành công hay không bây giờ không còn quan trọng nữa, lúc nãy tới nhà họ Phương tôi ngại nên không nói cho mẹ cô biết việc này, cô nói xem nếu như mẹ cô biết việc này sẽ có phản ứng thế nào. Tôi yêu cầu cô ly hôn với Trì Chúc, cô nói xem bà ấy có giúp cô từ chối không, hay là giúp tôi khuyên cô?”
Phương Tố sững sờ, bà ta lo lắng không phải là bà cụ nhà họ Phương mà là bố bà ta.
Sức khỏe của ông cụ nhà họ Phương gần đây không được tốt, tâm tính cũng không tốt, chỉ vì việc bà ta về nhà đẻ mà mắng bà ta rất nhiều.
Có lúc quá tức giận cũng bảo bà ta chủ động ly hôn, nói đừng có đi hại gia đình nhà người ta.
Ông cụ nhà họ Phương là luôn người tính khí không tốt, bao nhiêu năm nay vẫn vậy.
Nhưng tính khí không tốt là một chuyện, ông cụ đó cũng là một người rất ngay thẳng, nếu như biết bà ta làm những việc bẩn thỉu như thế có khi sẽ đánh gẫy chân bà ta.
Bà cụ nhà họ Trì nhìn Phương Tố: “ngày trước tình cảm của cô và Trì Chúc khá tốt, vậy nên có thể đi đến hôm nay, tôi cũng không muốn làm quá ồn áo xấu mặt, để cho cô một con đường. Nếu thật sự làm ẫm ĩ lên, cô sau này rất khó làm người.”
Phương Tố vẫn không chịu thua: “Trì Chúc có biết không, biết mẹ làm thế này không, anh ấy nói thế nào, anh ấy cũng muốn ly hôn với con sao? Chỉ vì một chút chuyện nhỏ này liền muốn ly hôn với con sao?”
Bà cụ dường như suy nghĩ một lát mới nói: “cô có thể hiểu là chỉ vì một chuyện nhỏ này, nhưng mà Phương Tố đây chỉ là giọt nước tràn ly, tất cả những thất vọng đều được tích tụ từ nhiều năm”
Sau khi trở về bà đã nói với Trì Chúc về việc mà mình đã làm ở nhà họ Phương.
Trì Chúc có lẽ là đã biết rồi, sau khi nghe bà nói trì Chúc cũng im lặng.
Trì Chúc cũng không bác bỏ, mặc dù nhìn ông ấy có vẻ buồn, nhưng bà cụ cảm thấy đối với cuộc hôn nhân này có lẽ ông ấy cũng mệt rồi.
Loại mệt mỏi nàykhông phải ngày một ngày hai mà thành, mà là cuộc hôn nhân 30 năm từng chút từng chút làm ông ấy hao mòn, mệt mỏi.
Phương Tố không nói gì.
Bà cụ nhìn bà ta: “A Chúc hôm nay không ở nhà, nếu cô muốn nghỉ ngơi ở đây thì trở về phòng đi”
Vài giây sau Phương Tố mới đứng lên, nhìn biểu cảm có vẻ vẫn không cam tâm.
Bà cụ khẽ thở dài, đi đến bước đường này rồi mà bà ta vẫn chưa cảm thấy hối lỗi một chút.
Phương tố trở về phòng, căn phòng này vẫn như trước, ngoài những thứ mà bản thân đã mang đi thì không có gì thay đổi.
Bà ta bước vào ngồi xuống ghế sofa, đầu óc cứ ù ù ong ong.
Theo như lời nói của bà cụ, bà ta có thể hiểu nhà họ Trì bên này coi như đã quyết định rồi.
Bà ta ôm mặt, thực là không dám nghĩ những ngày tháng sau khi bản thân bị đuổi ra khỏi cửa sẽ như thế nào.
Bên nhà họ Phương có lẽ cũng sẽ không thu nhận bà ta, bây giờ bà ta mới về ở vài ngày đã bị ruồng bỏ.
Nhưng nếu cô bà ta ra ngoài sống một mình thì cũng không ổn chút nào.
Vì việc bạn gặp những người bạn quen biết trước đây là điều không thể tránh khỏi.
Làm sao bà ấy có thể ngẩng đầu, làm sao để đối diện với ánh mắt của mọi người.
Không nói tới những người khác, như bà hai vừa gặp vừa rồi, đoán chừng bà ta vừa nhìn thấy sẽ phải đi vòng.
Phương Tố tức giận đập mạnh vào giường.
Điện thoại trong túi lúc này kêu lên, bà ta vốn tưởng rằng đó là điện thoại của của Trì Chúc, kết quả là khi lấy ra xem, là của nhà họ Phương gọi tới.
Không cần nghĩ cũng biết gọi điện thoại tới để hỏi gì.
Phương Tố trực tiếp tắt máy, ném điện thoại sang một bên.
Bây giờ ngoài Trì Chúc ra, điện thoai của ai bà ta cũng không muốn nghe.
Trì Uyên ở bên kia đầu hành lang, thực ra anh luôn ở trong phòng, anh nghe thấy tiếng của bà Trì ở hành lang nhưng bây giờ anh không có tâm trang để quản những việc đó.
Anh cầm điện thoại do dự rất lâu.
Muốn gọi qua cho Cố Tư một cuộc nhưng thật sự không biết phải nói gì mới tốt.
Việc hôm nay của bà Trì , nói to thì nó, nói nhỏ thì nhỏ.
Chỉ là hiện tại vẫn chưa gây ra hậu quả quá nghiêm trọng nên vẫn có thể bình tĩnh xử lý.
Nếu như thật sự làm gì với Cố Tư, theo như tính cách của Cố Tư chắc chắn sẽ ồn ào muốn lật tung trời đất.
Đến lúc đó không biết phải làm thế nào để kết thúc.
Thực ra trong lòng Trì Uyên hiểu rõ.
Cố Tư từ lúc gả vào nhà Trì Uyên lúc nào cũng có thái độ nhường nhịn bà Trì, bà Trì tại sao lại ghét bỏ Cố Tư đến vậy, tại sao cứ phải nhắm vào cô ấy mọi lúc mọi nơi.
Cho đến khi hai người ly hôn rồi bà ta vẫn chưa chịu buông bỏ, đây đúng thật là không thể lý giải được.
Cuối cùng Trì Uyên cũng không gọi đi, bỏ điện thoại xuống.
Anh cảm thấy bản thân có gì đó không ổn, không bình thường anh không phải là người lề mề như vậy.
Lúc trước không phải chưa từng gặp phải những chuyện lớn nhưng chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy.
Trì Uyên hít thở sâu rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, không dùng nước nóng mà dùng nước lạnh tắm qua một lần.
Chưa kể dùng nước lạnh dội từ đầu đến chân, cảm giác đầu óc minh mẫn ngay lập tức.
Trì Uyên đi ra, vừa mặc quần áo, vừa nhìn bản thân trong gương.
Anh cho rằng loại cảm giác bực bội, khó chịu hoặc không thoải mái này là do tình trạng hiện tại của anh và cho đó là sự độc thân một cách đột ngột.
Một năm của cuộc sống vợ chồng, cho dù không thích nó nhưng chắc chắn đã quen với nó.
Sau đó, hai người làm thủ tục ly hôn nhưng cũng không nói là hoàn toàn đứt đoạn trong cuộc sống.
Bây giờ mới gọi là vạch ra ranh giới, anh bỗng thấy khó chịu có lẽ là vẫn chưa quen.
Trì Uyên sau khi mặc xong quần áo, liền đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm mình trong gương hồi lâu.
Sau đó hắn chậm rãi gật đầu, anh cảm giác bản thân đã có thể vượt qua trong lòng bỗng nhiên cui vẻ.
Sau khi thu dọn một chút anh ấy đi xuống cầu thang.
Ban đêm có gió nhẹ, Trì Uyên đứng trước nhà chính một lúc, nghĩ ngợi rồi đi về phía sân sau.
Thực ra đây chỉ là một hành động trong tiềm thức, anh nhớ rằng trước đó Cố Tư đã nói rằng cô đến rừng trúc ở ngọn núi phía sau.
Lúc đó còn đi cùng với Trì Cảnh.
Trì Uyên biết rừng trúc đó, lúc nhỏ anh đã từng tới đó, cảm thấy cũng không có gì, tính đến bây giờ đã nhiều năm anh không có tới đó rồi.
Anh đi thẳng tới cuối đường nhưng đột nhiên lại thấy cửa sau đang mở, Trì Uyên giật mình nhưng cũng không nghĩ gì, anh bước qua cửa sau đi thẳng về phía rừng trúc.
Anh dùng điện thoại soi sáng, men theo con đường nhỏ hướng vào phía trong.
Kết quả đi được một đoạn liền phát hiện phía trước có ánh đèn, bước tới gần lờ mờ thấy sâu bên trong rừng trúc có một người đang đứng.
Trì uyên gọi theo trực giác: “A Cảnh”
Chương 289: ly hôn là chuyện rất mất mặt bên
Trong rừng trúc đúng là Trì Cảnh. Phía bên kia Trì Cảnh đáp một câu, sau đó hỏi: “sao anh lại tới đây?”.
Trì Uyên không trả lời bước tới. thực ra trong rừng trúc này cũng không có gì, đến một chỗ để ngồi cũng không có, Trì cảnh đứng ở một bãi đất trống nhìn về hướng nhà họ Trì. Địa thế nơi này cao hơn một chút, tầm nhìn cũng không tệ, vừa hay có thể nhìn ra được bố cục của toàn bộ biệt thự nhà họ Trì. Đêm đến biệt thự lên đèn, nhìn thế này thực sự là một nơi rộng lớn. Trì Uyên đi qua đứng bên cạnh Trì Cảnh: “không ngờ cậu lại ở đây”,
Trì cảnh nghĩ chút: “ăn cơm xong ra ngoài đi dạo”.
Trì Uyên ừm một tiếng, tắt đèn điện thoại, hai tay đút vào túi quần Vài phút sau anh chủ động lên tiếng nhắc chuyện lần trước: “hôm đó ở văn phòng cậu hỏi tôi, thật ra tôi có thể hiểu được ngôn ngữ của cậu(mấp máy môi nói)”.
Trì cảnh không ngại: “vậy sao, câu hỏi đó của tôi chỉ là tò mò” Trì Uyên cười: “tông không hiểu rõ câu hối hận là nói hối hận cái gì, hối hận vì ly hôn, hay là hối hận vì che giấu việc ly hôn?”
Anh dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “có điều cho dù cậu hỏi vấn đề nào, đáp án của tôi đều như nhau, tôi không hối hận, cũng không có gì mà phải hối hận cả.”
Việc mà anh làm trước nay đều không nghĩ tới những thứ khác, làm thì cũng làm rồi, hối hận hay không thật sự cũng không có tác dụng.
Có thời gian nghĩ tới những thứ đó, không bằng bỏ chút tinh lực suy nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào để có lợi hơn tình huống hiện tại. Trì cảnh không nói gì cười thầm biểu hiện thoáng qua trên mặt, trong đêm tối Trì Uyên cũng không nhìn thấy, Trì Cảnh nói: “vậy sao, không hối hận thì tốt”.
Trì Uyên nhìn về hướng biệt thự nhà họ Trì, không biết là nhấn mạnh cho Trì cảnh nghe hay là nhấn mạnh cho bản thân nghe, nói lại lần nữa: “tôi không hối hận, tôi chưa bao giờ thấy hối hận”
Đề tài này đã trôi qua, giữa hai người im lặng một phút.sau đó là Trì Cảnh nói trước, thay đổi đề tài: “tôi nghe nói bên phía Vương Tổng, trưa nay là anh tiếp đón ”
Trì Uyên ừm một tiếng: “tôi và anh ta trước đó có gặp qua, vì thế có chút quen biết, buổi trưa ba tôi có việc nên tôi đi qua đó” Trì cảnh Chí Kính dường như thở dài,
“Nghe nói phẩm chất của Vương tổng không tốt lắm. Nhiều người tiếp xúc với anh ta đều không thích người này lắm.”
Trì Uyên không quan tâm: “Tôi không quan tâm phẩm chất có tốt hay không. Thực ra, tôi không có tiếp xúc nhiều với anh ta, nói cũng chỉ nói về việc hợp tác, các khác tôi không quan tâm lắm. Chúng ta chỉ nhìn vào công việc và hiệu quả, không phải sao?” Trì Cảnh gật đầu, “nói vậy cũng đúng.”
Cứ vậy nói thêm vài ba câu sau đó lại tiép tục chìm vào im lặng. Hai phút sau Trì cảnh nhìn thời gian: “cũng muộn rồi, tôi về trước đây” Trì uyên ừm một tiếng: “tôi đứng thêm một lát, cậu về trước đi” Trì Cảnh gật đầu với anh, chậm rãi men theo con đường nhỏ ra bên ngoài.
Trì Uyên nhìn bóng lưng của Trì Cảnh tận đến lúc chìm vào đêm tối mới thu lại ánh mắt. Anh nhìn qua một lượt chắc lần trước Cố Tư cũng đi bộ ở đây.
Anh đút tay vào túi cầm lấy điện thoại một lúc mới lấy ra và gọi cho Tử Thư. Tử Thư bên kia nhận điện thoại rất nhanh, biết Trì Uyên muốn hỏi điều gì: “Sếp yên tâm, Vương Tổng đó bây giờ rất là ngoan ngoãn,sau này cũng sẽ rất quy củ ”
Trì Uyên ừm một tiếng: “còn Tô Nhiễm” “tiểu thư Tô à,sau khi hoàn thành nhiệm vụ Tiểu thư Tô đã đi rồi, lúc đi rất vui vẻ, không phải tôi nói chứ, sếp mang ở đâu về một người như thế, khá lợi hại ”.
Trì Uyên cười giễu cợt không trả lời, mà nói: “được rồi,theo dõi bên phía Vương Phúc Thần, hai ngày nay nếu như không có động tĩnh gì, tiếp theo có lẽ cũng không có vấn đề gì nữa”
Tử Thư nói là đã rõ rồi, rõ ràng còn muốn hỏi thêm gì đó, kết quả Trì Uyên trực tiếp tắt máy. Anh hít thở sâu rồi mới từ từ đi về phía biệt thự.lúc về đến nhà chính, người làm đã thu dọn sạch sẽ và về phòng nghỉ ngơi. Trì uyên bước lên vài bậc cầu thang, suy nghĩ rồi lại đi xuống lấy một chai rượu vang đỏ lên tầng. Hai ngày nay giấc ngủ không tốt, vẫn phải cần đến cái này trợ giúp một chút.
Trì Uyên cầm chai rượu vang vừa tới tầng 2 liền nhìn thấy Phương Tố đứng ở cửa phòng mình. Phương Tố mặc quần áo ngủ đứng ở cửa phòng anh, cúi đầu nhìn có vẻ bối rối. Trì Uyên từ từ đi tới: “Mẹ, sao lại đứng ở đây”.
Phương Tố bị Trì Uyên dọa giật mình, chạy sang bên cạnh trốn: “con , con không ở trong phòng à” Trì Uyên mở cửa phòng đi vào trước: “con vừa ra ngoài một chút, sao thế tìm con có việc sao?”
Phương Tố đi theo vào trong, do dự một lúc lâu, cũng không biết phải nói thế nào về vấn đề này. Trì Uyên Lấy dụng cụ mở rượu rót một ly để ở tủ đầu giường sau đó quay đầu nhìn Phương Tố: “là vì chuyện bà nội bảo mẹ và ba ly hôn sao?”
Phương Tố nhìn Trì Uyên: “quả nhiên là con biết, A Uyên, ta là mẹ con, sao con có thể nhìn mẹ và ba con ly hôn, con phải đứng ra ngăn cản chứ, con phải giúp mẹ” Trì Uyên thở dài: “con phải giúp mẹ thế nào, con nên khuyên bà nội thế nào”
Phương Tố nhanh chóng đi tới ngồi xuống cạnh giường: “con chắc chắn không được để ba con ly hôn với mẹ, việc này truyền ra ngoài rất khó nghe, li không không phải là việc vẻ vang gì”
Trì Uyên cười: “việc con ly hôn không phải là mẹ truyền ra ngoài đó sao” Phương Tố mở miệng hổi lâu mới yếu ớt nói: “sao có thể giống nhau được” Trì Uyên nhăn mày: “không giống chỗ nào, nếu lúc đó mẹ không gửi thông tin cho nhà họ Tùy, chúng ta hôm nay sao có thể bị động như vậy, khi mẹ làm việc gì đó, có thể nào thương lượng với mọi người trước được không, bà nôi cũng không tức giận như vậy. Mẹ, cả nhà này chỉ có mẹ là không đồng lòng với mọi người. ”
Phương Tố nhăn mặt, mở miệng định phản bác gì đó, kết quả phản bác gì cũng không nói ra được. Trì Uyên cảm thấy có chút bất lực: “Đừng lo lắng, ba và mẹ ly hôn, trong vòng hai ba năm nữa sẽ không tìm người khác. Mẹ vẫn còn cơ hội.
Nếu mẹ thay đổi tính tình, có lẽ vẫn có thể quay lại. Nếu không thể thay đổi, lần này không ly hôn. Lần sau có thể ba sẽ tự mình đề nghị ly hôn ”.
Phương Tố đứng lên có chút thất vọng: “con có còn là con trai của mẹ không, con không giúp mẹ chút nào sao, đến mẹ ruột con cũng không cần nữa phải không” Trì Uyên nhìn Phương Tố: “chúng ta nói chuyện trong hòa bình nhé, bây giờ con hơi mệt, không muốn cãi nhau”
Biểu hiện của anh rất bình thản: “mẹ, tất cả những việc mẹ làm, mẹ đều không quy nghĩ đến hậu quả là gì, lấy lần này là ví dụ, chúng ta chưa nói đến bên phía Cố Tư sau khi bị mẹ tính kế sẽ có kết quả gì, mẹ nói xem cô ấy có bỏ qua cho mẹ không, mẹ bị liên quan, nhà họ Trì chắc chẵn cũng sẽ bị liên lụy theo, công ty chắc chắc không tránh khỏi, mẹ đã bao giờ nghĩ đến kết quả mà mẹ phải đối mặt với chuỗi phản ứng dây chuyền này chưa?”.
Phương Tố há miệng, bà ta đương nhiên là chưa nghĩ tới những thứ đó. Bà ấy nào có thể suy nghĩ tới những thứ đó, những việc như này trước đây bà ta chưa từng cân nhắc, bây giờ lại càng không. Trì Uyên giật giật khóe miệng: “mẹ nghĩ bà nội tức giận là vì cái gì, tức giận là vì thiếu chút nữa mẹ đã đưa nhà họ Trì vào thế bị động, thiếu chút nữa nhà họ trì bị mang tiếng chỉ vì mẹ không cam tâm ”.
Phương Tố chớp mắt nhìn Trì Uyên rất lâu vẫn không có phản ứng gì. Nhưng xét biểu hiện của bà ta, có vẻ lúc này cuối cùng bà ta cũng nhận ra được mình đã làm việc gì Trì Uyên đi tới, đặt tay vào vai của bà ấy: “việc này mẹ cần nói chuyện với ba, dù sao đó cũng là cuộc hôn nhân của mẹ, không ai có thể nói vào được” Câu nói này Phương Tố cả thấy như một cái tát rất mạnh vào mặt cả bà ta.
Hôn nhân của Trì Uyên, coi như là, là do sự can thiệp của người trong nhà.
Ông cụ lúc đó, chỉ định Cố Tư cho Trì Uyên, sau đó ông cụ buông tay đi.
Về sau chính là Phương Tố, trong cuộc hôn nhân Trì Uyên,bà vẫn luôn đảm nhiệm một vai trò cây gậy chọc trời*.
(Cây gậy chọc trời*: thích khuấy rối, hôi của khắp nơi, điều tốt biến thành điều xấu, giống như một người mò mẫm phân biệt đúng sai, làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ và hôi hám)
Thật sự bản thân bà cũng biết, tình cảm của Trì Uyên và Cố Tư không ra làm sao, cũng là do công lao của bà rất lớn.
Bây giờ Trì Uyên có nói gì về cuộc hôn nhân của mình, những người khác không có quyền gì để nói thêm.
Chuyện này như một cái tát khiến bà choáng váng
Trì Uyên nhìn Phương Tố thật lâu rồi mới nói: “Hôm nay ba con sẽ không về,vì biết mẹ tối nay tâm trạng sẽ không tốt, ông ấy nói đợi mẹ bình tĩnh rồi nói tiếp, ngày kia mẹ tìm ông ấy, ông ấy nhất định sẽ gặp mẹ, đến lúc đó hai người có thể cùng nhau nói chuyện.”
Vẻ mặt Phương Tố trầm mặc, qua một lúc lâu, nhỏ giọng “ừ” một tiếng, rồi quay người đi ra.
Từ bên ngoài, bà đóng cửa lại, Trì Uyên mới chậm rãi ngồi xuống.
Anh cầm ly rượu lên, ngửa đầu, buồn bực uống một hơi.
Cố Tư ở bên kia, dường như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, tắm rửa đắp mặt nạ, còn ngâm nga hát.
Điện thoại đặt ở trên bàn trang điểm, một lát sau reo lên.
Cố Tư đi qua cầm điện thoại nhìn, là Chương Tự Chi.
Anh chàng này ngày nào cũng thật nhàm chán.
Có đôi khi Cố Tư nghĩ,có khi nào anh ta nghĩ răng cô lúc nào cũng buồn chán giống anh ta, nên cứ chằm chăm vào bản thân cô.
Cố Tư đem điện thoại bật loa lớn: “Anh mới vừa đi một lúc, lại làm sao rồi?”
Chương Tự Chi hơi vui vẻ, ở bên kia ăn nói bổ bã: “Tôi nói với cô này, Tiểu Cố Tư, anh đây không thể nhìn thấy cô bị người ta ức hiếp, người đàn ông kia, tên là gì ấy nhỉ, tên tên tên……”
Rõ ràng giọng anh ta hơi cách xa một chút, Cố Tư vẫn nghe thấy anh ta đang hỏi người nào đó: “…….Mày tên là gì?”
Bên kia nghe như là tiếng gào thét giết lợn, la to về phía tiếng điện thoại: “Chị Đại, tôi tên là Nhị Cáp, chị mau đến cứu tôi đi, nhanh lên..”
Cố Tư ngây người, sau đó hỏi: “Nhị Cáp? Anh bắt người lại rồi à?”
Chương Tự Chi vô cùng kiêu ngạo: “Cô là bạn của tôi, là người tôi bao bọc, làm sao có thể để người khác ức hiếp cô, tôi nói với cô biết, cô can tâm tình nguyện, tôi cũng không can tâm.”
Cố Tư có chụt nhịn không được, mỉm cười: “Nếu nói như vậy, anh bắt mẹ Trì Uyên lại mới đúng, bà ta ở sau lưng tính kế tôi.”
Chương Tự Chi nghẹn lời.
Cho dù anh có trẻ trâu như thế nào, cũng không dám động vào bà cả nhà họ Trì, không nói người khác, nếu ba anh biết được, nhất định sẽ đánh chết anh.
Cố Tư thấy bên kia không có động tĩnh gì liền nói: “Nhanh chóng thả người ra đi, đừng gây chuyện cho tôi.”
Chương Tự Chi “hứ” một tiếng: “Tôi đây là vì cô mà, tại sao cô một chút cũng không cảm kích, cô hỏi bên ngoài xem, ai không biết tính khí ông nhỏ nhà họ Chương là tôi, dám ức hiếp bạn tôi, tôi khiến cho anh ta về sau không thể lăn lộn nổi ở đây.”
Cố Tư vẫn là tin tưởng lời nói này, từ cách anh ta bảo vệ Ninh Tôn là có thể thấy được, lại có thể chạy đến nhà họ Ninh thách thức.
Cố Tư cười ha ha hai tiếng: “Lão Chương à, nếu tôi muốn tìm Nhị Cáp gây phiền phức, lúc đó tôi sẽ không để anh ta đi đâu, cái đầu này của anh, có phải bên trong đều chứa mấy con cờ mạt chược rồi hả, anh suy nghĩ một chút có được không.”
Chương Tự Chi ở bên này dừng một lát, còn chưa kịp nói gì, Cố Tư đã nghe thấy Nhị Cáp gào khóc thảm thiết bên kia: “Chị đại à, tôi sai rồi, tôi về sau nhất định cải tà quy chính, chị nhanh đến cứu tôi đi, tôi không thể chịu được nữa.”
Cố Tư nhíu mày: “Anh nghe không thấy phiền à, nhanh chóng thả người ra đi, âm thanh thật khó chịu.”
Chương Tự Chi ở bên kia chậc chậc vài tiếng, có vẻ không hài lòng đối với quyết định của Cố Tư, nhưng cũng không nói gì, cuối cùng trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, không nhịn được cười.
Anh chàng Chương Tự Chi này, thật sự cũng rất đáng yêu.
Cố Tư đi rửa mặt lại lần nữa, lúc chuẩn bị đi ngủ,thì tin nhắn Ninh Tôn gởi đến.
Là dặn dò cô đóng cửa sổ lại.
Cố Tư trả lời lại, sớm đã đóng kĩ rồi.
Buổi tối cô đi ngủ đều sẽ đóng cửa đóng cửa sổ, chỉ là ban ngày, muốn trong nhà thông gió, nên mới mở cửa sổ.
Ai mà ngờ tới, giữa ban ngày ban mặc, Nhị Cáp lại có thể đi vào nhà.
Cố Tư ngủ một đêm, một giấc mơ cũng không có, ngày hôm sau liền quên những chuyện Phương Tố đã làm.
Thật ra cô cũng không nghĩ sâu xa như vậy, không nghĩ tới cái gì kéo nhà họ Trì xuống nước.
Không có chuyện gì phát sinh, nghĩ nhiều như vậy, hoàn toàn là tự gây khó khăn cho bản thân mình.
Hôm sau Cố Tư thức dậy khá sớm.
Kiểm tra đồ vật, sau đó đi tưới hoa, rồi gọi xe đi đến cửa tiệm xem thử.
Công đoạn trang trí cũng khá nhanh,mới đó mà tất cả đều hoàn thành.
Vốn dĩ cũng không phải một nơi quá lớn, nhưng khá thông thoáng, chắc là có thể kinh doanh rồi.
Cố Tư vắn tay áo lên, quả thật đợi một ngày cũng không được.
Vào buổi trưa, Chương Tự Chi lại đến.
Cố Tư về đến nhà, liền nhìn thấy Chương Tự Chi đang ngồi ở trong sân nhà mình.
Nhìn thấy cô về, Chương Tự Chi hơi bực bội: “ Cái đầu cô chứa cái gì vậy hả, cô nhìn xem, lại không đóng cửa sổ, ngộ nhỡ có người lại vào thì phải làm sao?”
Cố Tư lườm anh ta một cái: “Tôi cảm thấy mẹ Trì Uyên không có khả năng lại tính kế tôi, không việc gì.”’
Chương Tự Chi suýt chút nữa giậm chân: “Lỡ như thật sự có người thấy nhà cô có tiền, lén đi vào trộm đồ thì làm sao, cô cái con người này, một chút trí nhớ cũng không có.”
Cố Tư đi qua mở cửa, hai người đi vào trong nhà.
Cô vừa đi vừa hỏi: “Tên Nhị Cáp hôm qua đã thả ra rồi à.”
“Thả cái gì mà thả.”Chương Tự Chi trừng mắt “Vẫn còn ở trong câu lạc bộ của tôi, làm việc.”
Cố Tư ngây người: “Chuyện gì vậy, anh còn nhân cơ hội cung cấp cho anh ta một công việc?”
Chương Tự Chi “hừ” một tiếng: “Cho việc gì mà cho công việc, tôi để hắn ta làm việc khổ cực bên tôi, đây là trừng phạt, trừng phạt, cô có hiểu không, phải trả giá đắt mới được, cô cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho hắn, lần sau hắn sẽ còn làm, cô phải khiến cho hắn ta nhớ kĩ, lần sau hắn sẽ trung thực.”
Cố Tư cười ha ha, nói sang chuyện khác: “Câu lạc bộ kia của anh, có thật là bị người ta báo cáo sao?”
Lần trước ở nhà họ Chương, dường như là chị bốn họ Chương cũng nói một câu như vậy.
Chương Tự Chi trừng mắt: “đó là tại có người uống nhiều, không biết nói bậy, tôi chính là một người làm ăn chân chính.”
Cố Tư nhìu mày, nhìn anh ta: “Anh giải quyết làm sao, tôi đúng là nghe nói ở chỗ anh thường xuyên bị cảnh sát điều tra.”
Nói đến đây, Chương Tự Chi càng không vui vẻ: “Những người kia, thật sự là, người khác nói cái gì họ đều tin cái đó, tôi nhìn như một công dân tốt tuân thủ pháp luật, họ không có việc gì cứ đến kiểm tra tôi, kết quả thì sao, cái gì cũng tra không được.”
Đặc biệt còn có một cảnh sát, chắc là nhìn anh không vừa mắt, lần nào đến cũng có cô ả ta.
Chương Tự Chi vẫn có thể nhớ dáng vẻ xụ mặt của nữ cảnh sát kia, cứ như vậy, xem ra không có bạn trai.
Bản thân thì cứ như một tên đàn ông.
Cố Tư ngồi xuống ghế sofa: “Tôi sắp đi lái xe vào ngày mốt, buổi sáng anh đừng qua đây.”
“Thi lái xe? Tôi đi cùng với cô, dù sao tôi cũng không có việc gì, bây giờ cô là một minh tinh, cô không thể ra ngoài một mình, tôi đi theo bảo vệ cô, như thế nào.” Chương Tự Chi hướng về Cố Tư nhíu mày.
Cố Tư nhìn Chương Tự Chi một hồi lâu rồi mới hiếu kỳ hỏi: “Anh bình thường không có trò tiêu khiển gì khác sao, tại sao tôi có cảm giác giống như bị anh để mắt tới vậy.”
Chương Tự Chi sững sờ, cười ha ha, nhưng một câu cũng không nói.
Nói như thế nào, thật sự là không dễ nói.
Danh tiếng anh ta không tốt, điều này bản thân cũng biết rõ.
Bên ngoài rất ít người có thể nhìn hắn bằng ánh mắt bình thường, nói đến Trì Uyên, quan hệ với anh coi như là không tồi, kết hôn còn có thể gởi cho anh một tấm thiệp mời.
Nhưng Chương Tự Chi cũng biết, Trì Uyên sẽ không cùng anh thâm giao, bất kể Trì Uyên có bằng lòng hay không, nhà họ Trì chắc chắn không đồng ý.
Vì vậy nghiêm túc mà nói, anh ta không có bạn bè.
Cho nên có được Ninh Tôn và Cố Tư cũng rất là vất vả, tự nhiên cũng trở thanh điều quý giá.
Ninh Tôn thì bận đi làm, anh ta không cách nào đi qua quấy rối, nên cũng chỉ có Cố Tư ở đây.
Cố Tư nhìn chằm chằm Chương Tự Chi một hồi lâu, cũng không truy hỏi đến cùng câu trả lời của anh ta, cô đứng dậy: “Đi nấu cơm.”
Cái anh chàng Chương Tự Chi này, hoàn toàn cũng không cần hỏi, chắc chắc là muốn ở lại ăn chực.
Cố Tư đến phòng bếp, Chương Tư đi cũng đi theo vào: “Tôi có chuyện này , muốn nói với cô.”
Có Tư lấy tạp dề mặc vào, trong nhà tạp dề nhiều, thuận tay đưa cho Chương Tự Chi một cái, Chương Tự Chi phối hợp mặc vào.
Đi qua vừa giúp lột tỏi vừa nói: “Trước khi tôi đến đây, tôi nhìn thấy mẹ của Trì Uyên.”
Cố Tư “ừ” một tiếng: “Sau đó thì sao?”
Edit by Yến. Vui lòng reup nhớ để tên người edit. Bản edit này thuộc về www.hangtruyen.com