Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271-280
Trì Uyên không hỏi gì thêm, gần như đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Anh cầm áo khoác bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa văn phòng đã nhìn thấy Trì Chúc.
Trì Chúc nhìn thấy dáng vẻ này của Trì Uyên thì hơi ngạc nhiên :” Con định ra ngoài à?”.
Một lúc nữa thì nhà họ Tùy đến, Trì Uyên nhất định phải ở đây, bàn bạc xem hai công ty nên giải thích với bên ngoài thế nào.
Trì Uyên có chút bất lực :”Mẹ con đến chỗ Cố Tư rồi, hình như lại đánh nhau.”
Trì Chúc cau mày một lúc, rồi nói :”Bà điên!”
Trì Uyên biết là nói bà Trì, anh nói :” Con đi qua xem một chút.”
Trì Chúc xoay người đi theo Trì Uyên ra ngoài :”Ba cũng đi”.
Sự hung hăng, ngang bướng kia của bà Trì, một mình Trì Uyên, chưa chắc khống chế được.
Trì Uyên không nói gì, hai người xuống lầu, lên xe Trì Uyên, nhanh chóng đi về phía nhà Cố Tư.
Trên đường đi phải dừng hai đèn đỏ, chờ xong, cuộc ẩu đả đã kết thúc lâu rồi.
Trì Chúc và Trì Uyên vừa xuống xe liền chạy vào nhà, cửa phòng khách mở toang, vừa bước vào đã thấy bà Trì đang ngồi dưới đất, đầu tóc rối bù.
Cố Tư ngồi trên ghế sofa, mở TV, bắt chéo chân xem TV.
Lúc đầu bà Trì khá im lặng, nhưng vừa nhìn thấy Trì Chúc và Trì Uyên bước vào, bà ta liền khóc nấc lên.
Giọng nói khàn khàn kiệt sức vẫn cố to tiếng :”Sao giờ các người mới đến, tôi sắp bị con chó cái này đánh chết rồi”.
Cố Tư chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm bà Trì, không lên tiếng nói lời cay độc, nhưng vẻ mặt cũng không khá hơn là bao.
Trước đó, Cố Tư nhìn bà Trì như vậy, bà ta bị dọa sợ đến rụt cổ lại. Bây giờ, cảm thấy có chỗ dựa rồi, bà ta ngửa cổ nhìn lại Cố Tư.
Trì Chúc biết rõ dáng vẻ vợ mình thế nào, ông thở dài, quy đầu nhìn Cố Tư.
Cô Tư trông hơi chật vật, rõ ràng tóc cô ấy đã bị kéo mạnh, có vài lọn tóc rơi xuống.
Giọng Trì Chúc vẫn ôn hòa :”Tiểu Tư, có chuyện gì vậy?”
Cố Tư thậm chí không nhìn Trì Uyên, giọng nói của cô rất lạnh lùng :”Hỏi bà ta đi, hỏi bà ta xem có chuyện gì?”
Bà Trì vừa khóc vừa nắm lấy quần áo của Trì Chúc, cảnh tượng này, quả thực khiến Trì Chúc rất đau đầu.
Bộ dạng này rất giống với lúc xung đột với ông ngày đó.
Trì Uyên nhìn bà Trì :”Mẹ, mẹ làm gì ở đây?”
Bà Trì dừng khóc, suy nghĩ một hồi, bà lại khóc toáng lên.
Trì Chúc nhắm mắt lại, đanh giọng nói :”Khóc gì mà khóc! Khóc có lợi ích gì”?
Giọng nói không lớn lắm, nhưng nghe ra có chút tức giận.
Bà Trì biết chuyện xảy ra trước đó, Trì Chúc vẫn chưa nguôi giận, chớp mắt vài cái, bà ta từ từ ngừng khóc.
Trì Uyên hỏi lại :”Sao mẹ lại đến đây?”
Bà Trì nghẹn ngào nói :”Mẹ không nghĩ những thứ trên mạng lại ảnh hưởng lớn đến con như vậy. Mẹ đến nhờ cô ấy thanh minh giúp con, giải thích thay con về chuyện này. Như vậy, chuyện này sẽ sớm kết thúc”
Cố tư quay người lại, không nói lời nào.
Trì Uyên nhìn bà Trì một lúc, mặc dù Cố Tư có hơi vô lý, nhưng cô là một người thông minh, cô ấy sẽ không làm điều gì không phải.
Vì vậy, Trì Uyên hỏi lại :”Là ai ra tay trước?”
Bà Trì ngừng nói.
Bà ta như thế này, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
Trì Chúc hất tay bà Trì đang nắm lấy quần áo mình ra :”Bà thấy ở nhà còn chưa đủ lộn xộn sao? Hả?”
Câu này nói lớn tiếng hơn trước rất nhiều.
Cố Tư cười nhạt :”Bây giờ các người nên suy nghĩ chút đi, bà Trì đã gọi cảnh sát, họ sẽ sớm đến đây. Bên truyền thông sẽ có dịp thêm mắm dặm muối vào, sự việc sẽ càng ầm ĩ.”
Trì Chúc và Trì Uyên nhìn bà Trì chằm chằm :”Bà báo cảnh sát à?”
Bà Trì mở miệng :”Đã báo rồi”.
Thật ra, ngay sao khi báo cảnh sát, bà đã cảm thấy hối hận. Vào lúc đó, bà vừa bị Cố Tư đánh, bà ta tức giận nên không nghĩ được gì nhiều.
Lúc ngồi đợi cảnh sát, suy nghĩ một lúc, bà ta mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng trước mặt Cố Tư, bà ấy thật sự không muốn mất mặt nên đã không gọi điện, nói cảnh sát đừng đến nữa.
Trì Chúc nghiến răng :”Bà đúng là không có não mà!”
Cố Tư xem TV, cười chế nhạo, bà Trì không có não, bao nhiêu năm nay bà ta đã quen sống trong an nhàn sung sướng.
Trì Chúc đối xử với bà ta quá tốt. Vị trí con dâu trưởng của nhà họ Trì khiến cho các chị em dâu khác cũng không dám đối đầu trực diện với bà ấy.
Bà cụ lại không phải là người thích gây chuyện, nếu không có gì quá đáng, bà cũng không chấp nhất.
Không có ai chỉnh đốn bà ấy, bản thân bà ấy cũng không phải tính toán gì.
Bộ não đối với bà ta không có ích lợi gì, nên đương nhiên không cần giữ lại.
Bọn họ phải chịu trách nhiệm về chuyện này, ai bảo họ khiến cho bà ấy quen thói được nuông chiều, giờ thì phải gánh lấy hậu quả.
Trì Uyên thở dài nhìn Cố Tư :”Sao em không ngăn cản?”
Cố Tư buồn cười :”Tôi có thể ngăn cản mẹ anh sao? Tính cách của mẹ anh thế nào, anh không biết à? Nếu tôi ngăn cản, đoán chừng bà ta không chỉ gọi cảnh sát mà còn có thể gây rối hàng xóm nữa đấy.”
Điều này cũng đúng, Trì Uyên nắm chặt tay thành nắm đấm, vỗ nhẹ vào trán mình.
Bà Trì lúc này có chút sợ hãi, nhìn Trì Chúc, thấp giọng nói :”A Chúc, chuyện này có phải nghiêm trọng lắm không?”
Trì Chúc tức giận, cười gằng :”Bà nói thử xem!”
Bà Trì mím môi, không nói nên lời
Cố Tư lúc này mới nói :” Các người đi nhanh đi, cảnh sát sắp tới rồi, nhất định sẽ làm ầm ĩ lên, Bây giờ các người đi, khi họ đến, tôi sẽ nói tôi không biết gì cả. Nếu họ gọi điện thoại, giải thích qua điện thoại được thì giải thích, bằng không thì cứ quay về nhà tổ rồi giải thích sau. Dù sao vẫn tốt hơn bị phát hiện ở đây”
Trì Chúc đứng lên, vội nói :”Đúng rồi, đi nhanh thôi”.
Lúc này, mặc kệ đó có phải là ý kiến của Cố Tư hay không, bà Trì cũng phụ họa theo :”Phải, phải, bây giờ chúng ta nên đi ngay, một lát nữa cảnh sát đến, không thấy ai ở đây, chuyện này coi như xong”.
Trì Uyên nhìn Cố Tư, nói :”Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Bà Trì có chút không hài lòng, bà ta bị đối phương nghiền ép, so với Cố Tư, bà ta chật vật còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng Trì Uyên và Trì Chúc từ đầu đến cuối vẫn chưa từng hỏi thăm bà ấy một câu nào.
Bà Trì nhìn Trì Uyên :”A Uyên, hai người li hôn rồi, nên chú ý chút đi”.
Trì Chúc cau mày, không thích dáng vẻ lúc này của bà Trì :”Bà im đi, đã gây ra bao nhiêu chuyện như vậy, còn mặt mũi nào nói người khác.”
Bà Trì lập tức mím môi, không dám nói thêm lời nào.
Mặt Cố Tư không có cảm xúc gì, không trả lời câu hỏi của Trì Uyên, chỉ nói :”Đi thôi, chậm trễ sẽ đụng mặt cảnh sát đấy.”
Bà Trì vội vàng kéo Trì Chúc đi ra ngoài :”Đi thôi, đi nhanh lên”.
Trì Uyên vẫn đứng yên đó vài giây, nhìn Cố Tư
Cố Tư mỉa mai :”Thế nào? Tôi đánh mẹ anh, không vui sao? Không vui cũng phải kìm nén cho tôi”.
Trì Uyên thở dài, vén tóc Cố Tư :”Lần sau, nếu mẹ tôi tới, em đóng cửa lại, đừng cho bà ấy vào”.
Cố Tư lùi lại một bước, giữ khoảng cách với Trì Uyên, vẻ mặt không dễ chịu chút nào.
Trì Uyên chậm rãi thu tay về :”Tôi về trước đây”
Cố Tư có chút không vui :”Đi nhanh đi”
Có vẻ như cô đang lo lắng.
Trì Uyên quay người đi ra ngoài, Trì Chúc và bà Trì đã ngồi trên xe.
Lúc sau, Trì Uyên nhìn Cố Tư qua cửa kính xe hơi, Cố Tư đã quay người sang một bên, đưa tay vuốt lại tóc của mình.
Bà Trì vỗ vỗ lưng Trì Uyên :”Đi nhanh thôi, cảnh sát sẽ tới ngay đó”. Trì Uyên thu ánh mắt, khởi động xe.
Xe vừa nổ máy thì xe cảnh sát từ đằng kia đang chạy tới.
Khi nhìn thấy cảnh sát, bà Trì sợ hãi, co người lại, trốn ở ghế sau.
Trì Chúc quay đầu lại, thật sự không muốn nhìn thấy bà ấy.
Trì Uyên trực tiếp lái xe đi, ngang qua xe cảnh sát, anh cũng không quay đầu lại nhìn.
Qua kính chiếu hậu, có thể thấy xe cảnh sát từ từ dừng lại trước cửa nhà Cố Tư, hai nhân viên cảnh sát xuống xe, bước vào sân.
Trì Uyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cảm thấy rất bực bội.
Bà Trì vuốt vuốt ngực :”May quá, thật may quá!”
Trì Uyên lái xe một lúc rồi nói :”Mẹ, con nên đưa mẹ đi đâu?”
Câu hỏi này như đang hỏi khó bà Trì.
Đưa bà ta đi đâu?
Thật ra, bà ấy cũng muốn quay lại nhà tổ của nhà họ Trì, nhưng ban đầu, bà là người thu xếp đồ đạc, bỏ đi. Khi rời đi, bà ta còn tỏ ra hùng hổ.
Bây giờ, trước mặt Trì Chúc và Trì Uyên, bà ấy cảm thấy không có mặt mũi nào nói muốn quay về.
Bà Trì liếc nhìn Trì Chúc từ khóe mắt.
Trì Chúc lại thực sự không có phản ứng gì, như thể ông ấy không nghe thấy câu hỏi của Trì Uyên.
Dáng vẻ này, chính là không muốn bà ta quay lại nhà tổ sao.
Bà Trì hơi tức giận, nhiều năm trôi qua, Trì Chúc chưa từng như vậy. Bây giờ, chỉ vì người ngoài, mà đối xử với bà ta thế này.
Bà ta giận dỗi nói :”Đưa mẹ về nhà bà ngoại, mẹ không về nhà tổ nữa”.
Trì Uyên cũng không thuyết phục bà, trực tiếp lái xe về phía nhà bà Trì.
Sau đó, trên đường đi, không ai nói lời nào.
Cho đến khi xe dừng lại, động tác của bà Trì có chút lề mề chậm chạp.
Mở cửa xe mất gần cả nửa ngày trời.
Đương nhiên, Trì Chúc hiểu được chút tâm tư kia của bà ta, không nhẫn nại nói :”Nhanh lên, chúng tôi còn phải đến công ty, còn rất nhiều việc đang chờ chúng tôi kia kìa.”
Bà Trì tức giận, mở cửa xe bước xuống, đi thẳng vào nhà, không thèm chào hỏi hai người họ.
Trì Uyên thở dài, lái xe đi.
Khi Trì Chúc và Trì Uyên trở lại công ty, nhà họ Tùy đã đến rồi.
Tùy Mị cũng đến.
Mặc dù cô ấy trang điểm tinh tế, nhưng có thể thấy, tình trạng của Tùy Mị không được tốt lắm.
Cô ấy trông rất mệt mỏi, hơi xuống sắc.
Nhà họ Tùy chờ trong phòng họp, Trì Chúc và Trì Uyên vội vàng đi tới.
Nhìn thấy Trì Uyên, Tùy Mị lập tức đứng lên.
Ông cụ Tùy ngồi bên cạnh lên tiếng :”Mị Mị”.
Tùy Mị có vẻ phản ứng kịp, có chút ngượng ngùng, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Trì Uyên đi vào, trực tiếp ngồi xuống mà không nhìn Tùy Mị.
Bên kia, cảnh sát hỏi Cố Tư vài câu, cũng không có chuyện gì.
Cô ấy nói rằng cô ấy không báo cảnh sát, cũng không rõ chuyện gì. Hai người cảnh sát cũng không hỏi nhiều.
Chờ người đi khỏi, cô ngồi trên sofa, một lúc lâu sau mới nhớ ra, cô đi xóa dấu vân tay của Trì Uyên.
Sau này, không nói bà Trì nghĩ gì, ngay cả bản thân cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Trì.
Cố Tư dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng khách. Sau đó lên lầu, nằm trên giường.
Cô trở mình vài lần, lấy điện thoại ra đọc tin tức trên mạng.
Thật ra, thành thật mà nói, cô đã từng nghĩ muốn nói giúp Trì Uyên vài câu.
Chuyện này qua đi càng sớm, thì cuộc sống của cô càng có thể đi đúng hướng sớm hơn. Kéo dài thế này, cũng rất ảnh hưởng đến cô.
Nhưng bà Phương Tố này, thật sự không biết cân nhắc nặng nhẹ, còn dám ra lệnh cho cô. Cho rằng danh phận con dâu trưởng nhà họ Trì là giấy thông hành sao.
Ở đâu cũng có thể ra oai à?
Xí.
Làm như vậy, càng khiến cô không thể chờ đợi mà muốn lên mạng giẫm thêm cho Trì Uyên vài cái.
Cố Tư hít sâu một hơi, nhưng dù sao vừa rồi cũng đánh rất sướng tay, bao nhiêu uất hận đè nén trong lòng từ trước đều trút ra hết.
Cố Tư chọn đọc hai mẫu tin, nội dung chính vẫn là những chuyện vô vị kia.
Nhưng lần này, là phân tích chuyện đính hôn trước đây của Trì Uyên và Tùy Mị .
Thật ra, Cố Tư không rõ lắm những chuyện xảy ra giữ Tùy Mị và Trì Uyên trước đó, chỉ biết rằng hai gia đình đã đính ước.
Chính cô là người đã xuất hiện, phá vỡ thế cân bằng này.
Cô đọc bài báo nói rằng cuộc hôn nhân giữ nhà họ Trì và nhà họ Tùy thực chất là do một mình bà Trì sắp xếp.
Nghe nói bà Trì gặp Tùy Mị, liền yêu thích cô gái này. Vì vậy mới về nhà nhắc đến chuyện này.
Trì Uyên khi đó đã đến tuổi, làm việc rất tốt trong công ty nhà họ Trì, sự nghiệp thành công không nhỏ.
Nếu có thêm một gia đình hạnh phúc vào thời điểm này, thì gần như là người chiến thắng trong cuộc sống.
Nhà họ Trì có lẽ cũng đã tính toán, cho rằng nhà họ Tùy là một lựa chọn tốt.
Nhà họ Tùy đương nhiên rất coi trọng Trì Uyên, cho nên khi nhà họ Trì mới nhắc đến một chút, nhà họ Tùy cũng đồng ý ngay.
Đính ước này, lúc đầu rất suông sẻ.
Bài báo cũng đề cập rằng Trì Uyên và Tùy Mị cũng từng gặp mặt vài lần, anh ấy cũng rât hài lòng về Tùy Mị.
Chỉ là không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên anh ấy cưới người khác, không bằng Tùy Mị về mọi mặt.
Cố Tư đọc phía trên của bài báo cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng phía dưới thì….”không bằng Tùy Mị về mọi mặt”?
Cô lại “Xí” một lần nữa.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, xem tin tức một chút, lại khiến bản thân tức giận. Thật không đáng mà!
Cô ôm chăn bông, trở mình hai lần rồi nhắm mắt lại.
Xem như không có chuyện gì, đi ngủ.
Một bên khác, trong công ty nhà họ Trì.
Thực sự, các nhân viên đều không thể hiểu rõ tình hình hiện tại.
Lúc trước, Cố Tư hay đến đây, cô ấy và Trì Uyên trông rất tình cảm, tại sao chưa bao lâu hai người lại ly hôn.
Sáng sớm nay, nữ nhân viên họ của công ty Vạn Phong lại ra mặt, nói rằng những gì cô ta nói trước đây là sự thật, quan hệ của Trì Uyên và Cố Tư rạn nứt là bắt nguồn từ chuyện của cô ấy.
Lúc trước không ai tin lời của người phụ nữ này, nhưng bây giờ Trì Uyên đang trên đỉnh ngọn sóng, lại có người thêm thắt, vì vậy, lời nói của người phụ nữ này được nhiều người dùng để chứng minh Trì Uyên đã vượt quá giới hạn.
Tuy rằng, ngoài mặt nhân viên công ty không dám nói gì, nhưng những lời xì xào sau lưng chưa bao giờ ngừng.
Hôm nay, trùng hợp Tùy Mị lại đến đây, những người nhân viên đó đều nhìn Tùy Mị không thuận mắt.
Nếu phải chọn giữa Tùy Mị và Cố Tư, hầu hết mọi người sẽ ủng hộ Cố Tư.
Một Cố Tư tương đối bình dân gần gũi, luôn mỉm cười. Trong khi Tùy Mị lại có vẻ xa cách, luôn ra hiệu cho mọi người đừng làm phiền.
Còn có một lý do khác, dù sao Tùy Mị trong trò hề này có chút đuối lý.
Nhiều người cho rằng cô ta là người thứ ba.
Người thứ ba đương nhiên không được công chúng chấp nhận.
Trì Cảnh xem xong tài liệu trong văn phòng, sau đó đứng dậy đi đến phòng pha café.
Đến cửa phòng pha café, anh ta dừng lại.
Trong phòng có người, là ba nữ nhân viên đang dựa vào cửa sổ, vừa uống nước vừa trò chuyện.
Tuy rằng đã nói chuyện rất nhỏ, nhưng Trì Cảnh đứng ở cửa vẫn nghe thấy.
Một trong số họ nói :”Tôi thấy cô Cố kia rất là tốt”.
Người kia gật đầu :”Đúng vậy, tôi nghĩ cô sẽ quý mến cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô ấy cười có thể thu hút được tiền tài đấy.”
Người thứ ba cười lên, nhìn người thứ hai :” Chị Vương, chị nói chuyện xa xôi quá, tôi nói này, cô Cố kia, đừng nhìn người cô ấy nhỏ gầy nha, dáng người này thực sự rất có tiềm năng, nhất định sau này sẽ sinh con trai đó.”
Nói xong ba người cùng cười lên ha ha.
Sau khi cười xong, người thứ ba thở dài một hơi :”Nói đến đây, cô Cố quả thật là rất tốt. Tuy rằng không gặp cô ấy nhiều, nhưng cô ấy so với cô Tùy thì dung mạo xinh đẹp hơn nhiều”.
Trì Cảnh cầm ly, suy nghĩ một chút rồi quay trở về phòng làm việc.
Cố Tư và Trì Uyên đã ly hôn! Cuộc sống này, thực sự, chỗ nào cũng đều có những điều bất ngờ!
Trì Cảnh dựa lưng vào ghế, một lúc sau nhìn thấy một nhóm người lần lượt đi ngang qua văn phòng của mình.
Trì Chúc và Trì Uyên, cùng với mấy người nhà họ Tùy.
Tùy Mị đi bên cành Trì Uyên, quay đầu nói chuyện với Trì Uyên.
Cửa phòng làm việc của Trì Cảnh đang mở. Lúc bước tới cửa, theo phản xạ, Trì Uyên nhìn vào phòng.
Trì Cảnh mỉm cười, mấp máy môi nói một câu với Trì Uyên.
Trì Uyên vừa bắt đầu đã cau mày, sau đó liền có thể hiểu ra lời Trì Cảnh nói là gì.
Biểu tình của anh thoáng chốc đã trở lên u ám.
Trì Cảnh mỉm cười, ung dung nhìn Trì Uyên.
Tùy Mị ở bên cạnh nhìn Trì Uyên đang khựng lại, có chút kinh ngạc nói, “ A Uyên, anh sao thế?”
Trì Uyên thu hồi tầm mắt, “ Không sao.”
Hai người tiếp tục đi về phía thang máy.
Khi đi bộ đến thang máy, vừa lúc thang máy công nhân ngay bên cạnh dừng lại, từ bên trong lần lượt từng người một đi ra ngoài.
Lúc bắt đầu, mấy người nhân viên đó chào hỏi với Trì Chúc và Trì Uyên, nhưng khi nhìn thấy Tùy Mị, có chút không kiềm chế được, trên mặt từng người xuất hiện biểu tình mỉa mai.
Tùy Mị dĩ nhiên nhìn thấy, nhưng cô chỉ có thể vờ như không thấy gì.
Những lời thảo luận ở trên mạng có thể so sánh với ánh mắt của những người này, khiến cho người ta lo lắng thêm.
Có điều chẳng có cách nào nữa, chỉ có thể chống chọi với nó.
Trì Uyên cùng với Trì Chúc tiễn người nhà họ Tùy ra đến cổng.
Tùy Mị lên xe trước, còn nhìn theo Trì Uyên.
Trì Uyên không nhìn cô ấy, chỉ nhìn về phía đối diện.
Ở phía đối diện có đèn flash, thực ra Trì Uyên từ đại sảnh của công ty đi ra, liền có thể nhìn thấy các tay săn ảnh ở bên trong cửa hàng đối diện.
Anh cảm thấy không có gì để giấu diếm, dù sao cũng không có gì đáng xấu hổ, chụp thì cũng đã chụp rồi.
Sự tò mò của mấy người đó thật sự rất lớn, nếu không lấy được tin tức gì từ phía anh và Tùy Mị, có lẽ những người này sẽ xuống tay tác nghiệp ở bên phía Cố Tư rồi.
Anh không muốn những người này qua đó làm phiền Cố Tư cho lắm.
Cố Tư chưa từng trải qua những việc như thế này, thêm nữa tính tình của cô có phần dễ bị nóng nảy, rất dễ khiến bị tổn thương, lại xung đột với mấy người này.
Trì Uyên khẽ thở dài, thu lại tầm mắt.
Tùy Mị mím môi, vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng sau cùng cũng không nói ra.
Đợi xe của nhà họ Tùy đi rồi, Trì Chúc và Trì Uyên đi vào bên trong công ty.
Trì Chúc nói trước, “ Bên Cố Tư, con xem xem còn có thể thương lượng không, vốn dĩ là việc rất dễ nói, kết quả mẹ con qua đó, việc này lại trở nên phiền phức như vậy.”
Cũng không biết sau một trận chiến, Cố Tư có chán ghét những việc như này của nhà họ Trì không.
Lại muốn cất lời để nhờ cô giúp, thật sự không dễ dàng.
Trì Uyên đợi hai người bước vào cầu thang máy mới nói, “ Một lát nữa, con sẽ nói với Cố Tư, cô ấy kỳ thực là một người rất thấu tình đạt lý.”
Trì Chúc ừ một tiếng, có chút bất lực, “ Bên mẹ con, gần đầy không cần quản bà ấy nữa, với tính cách của bà ấy, thực sự là cần mãi dũa thêm, đã nhiều năm như vậy, đối với bà ấy quá khoan dung rồi, khiến cho bà ấy một chút cũng không trưởng thành hơn, trong cái đầu óc ấy hàng ngày cũng đều không biết nghĩ đến cái gì nữa.”
Trì Uyên nhìn chăm chăm vào màn hình điện tử trong thang máy, nhìn hiển thị số lầu, chậm rãi cau mày.
Anh một câu cũng không nói, xem ra cũng đồng ý với cách nói này của Trì Chúc.
Cố Tư ở bên kia, nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ một giấc, tỉnh lại vẫn là bị cuộc gọi đến của Chương Tự Chi làm cho tỉnh.
Cô cầm lấy điện thoại lên nhìn, chắc chắn là người quen, mới nghe máy, “ Lão Chương.”
Chương Tự Chi có lẽ cũng nhàm chán, “ Cô tỉnh dậy rồi? Ở đâu thế, có muốn đến chỗ tôi không.”
Cố Tư xoay người một cái, “ Không đi, ở nhà ngủ.”
Chương Tự Chi vả vào miệng, “ Tôi đoán mà, cô chính là trạng thái này, đừng ngủ nữa, để tôi kể cho cô nghe việc rất thú vị này.”
Cố Tư mở to mắt, “ Có việc thú vị gì thế? Bây giờ còn có việc gì nữa, có thể thú vị hơn chuyện của tôi ư.”
Chương Tự Chi ho một tiếng, “ Thật mà, tôi không lừa cô, tôi nói cô nghe, việc có liên quan đến chị em nhà họ Ninh.”
Cố Tư ngạc nhiên, chậm chạp ngồi dầy, “ Ninh Tương và Ninh Tiêu?”
“ Đúng thế.” Chương Tự Chi có chút lấy lại tinh thần, “ Chính là lần trước cô bị thương ở bên nhà họ Ninh đó sao, chồng cô…”
Chương Tự Chi ngừng lại, tự mình biết đã nói sai rồi.
Anh ta cười khô hai tiếng, mau chóng thay đổi miệng lưỡi, “ Chính là chồng cũ của cô, anh ta có thể là muốn thay cô trút giận, liền cho người điều tra Ninh Tương và Ninh Tiêu, hai cái đứa khốn nạn ấy, muốn công ty nhà họ Ninh nằm gọn trong tay chúng, đã trao đổi riêng với các giám đốc điều hành cấp cao của công ty, lén lút làm việc riêng, cái này cô hiểu đúng không, hai người đó còn dùng danh nghĩa của công ty, thực hiện một số khoản đầu tư cá nhân ở bên ngoài, công ty thêm gánh nặng trách nhiệm, tiền kiếm được đút vào túi riêng, cô nói xem, loại xấu xa này, không đánh chết còn giữ lại làm gì.”
Cố Tư ngẫm nghĩ, “ Đây là Trì Uyên cho người điều tra ư?”
Chương Tự Chi thở dài, “ Là Trì Uyên, anh ta có lẽ rất tức giận về việc Ninh Tiêu hôm đó làm cô bị thương, nên muốn hả giận cho cô, chỉ có điều bây giờ anh ta đang gặp rắc rối, đã không tiện động thủ nữa rồi, nên những chứng cứ đó anh ta đều đưa tôi, kỳ thực cũng không quan trọng, tôi động thủ cũng giống vậy thôi, bây giờ cô cũng tính là đang gặp rắc tối, cộng thêm cô vào cũng không tốt cho lắm, tôi đành thông qua Ninh Tôn xuất đầu lộ diện để dọn dẹp hai đứa lưu manh đó cũng coi là như nhau.”
Cố Tư ngẫm nghĩ, “ Nhưng Ninh Tương và Ninh Tiêu làm việc này, mấy người nhà họ Ninh không biết sao, có lẽ là biết rồi nhỉ.”
Không nói Ninh Bang và Trang Lệ Nhã có biết hay không, chỉ nói đến Ninh Tú, anh ta làm sao lại không phát giác ra.
Bây giờ công ty xem như nằm trong tay anh ta, có người đầu cơ kiểu này dưới mũi mình, anh ta không thể không phát giác ra được.。
Chương Tự Chi cười khịt một cái, “ Ninh Tú có lẽ đã biết, chỉ có điều, anh ta không muốn lôi chuyện này ra lắm, anh ta quả thực rất thông minh, ngay cả khi không ưa gì Trang Lệ Nhã, anh ta cũng không tình nguyện xung đột với ba mẹ con nhà bà ta.”
Chương Tự Chi quả thực không để ý việc này cho lắm, “ Thôi thôi, lần này để Ninh Tú nhặt món hời này đi, anh ta muốn tìm người lôi việc này ra, vậy thì để tôi làm người xấu đi, tôi không sợ, ai tôi cũng không sợ.”
Cố Tư cười, “ Anh có sợ chị ba nhà anh không.”
Ông nội nhỏ Chương giây trước còn kiêu ngạo, kết quả nghe đến vấn đề này thoáng chốc không thấy động tĩnh gì nữa.
Anh ta ai cũng không sợ, nhưng ai này, không bao gồm chị ba của anh ta.
Chị ba của anh ta, anh ta chắn chắn là rất sợ.
Kể từ khi anh ta còn nhỏ, ba chị em khác đã nhường nhịn anh ta, chỉ có chị ba, động thủ với anh ta thật sự là dọa người.
Người con gái đó có vẻ như mong sao có thể xử lý anh ta bằng một cái huých tay.
Thấy Chương Tự Chi bị câu hỏi của mình mà không còn động tĩnh gì, Cố Tư cũng không lắm lời với anh ta nữa, trực tiếp nói, “ Tình hình bây giờ như thế nào, nhà họ Ninh có động tĩnh gì không.”
Chương Tự Chi ho nhẹ hai tiếng, sau đó nghiêm túc, “ Vừa nãy tôi có liên lạc với Ninh Tôn rồi, anh ta bây giờ đang ở công ty, nhưng Ninh Tương và Ninh Tiêu vẫn còn có Ninh Tú, đều bị gọi về nhà rồi, có lẽ là Ninh Bang gọi bọn họ về, có điều lão tử đó, kĩ năng yếu ớt, với việc này, không có mặt người ngoài, có lẽ là nhẹ nhàng bỏ qua thôi.”
Cố Tư hỏi, “ Vậy các anh làm quá trời, không phải là phí công vô ích à.”
” Cũng không hẳn.” Chương Tự Chi tiếp tục nói, “ Tôi vẫn còn việc khác của hai tên khốn đó làm chưa nói ra, nếu lần này mơ hồ qua đi, tôi sẽ nói ra việc tiếp theo, điều tiếp theo vẫn mơ hồ qua đi, vẫn còn việc tiếp theo nữa, tôi vẫn không tin, lão già họ Ninh này tính tình có tốt như thế nào chăng nữa, nhiều chuyện như vậy lần lượt xảy đến, ông ta có thể không tức điên sao. “
Cố Tư cười, “ Tim anh thật là đen tối.”
Lời này vừa nói xong, điện thoại ù ù không ngừng.
Cố Tư bỏ điện thoại ra nhìn, khu vực nhắc nhở hiển thị là tin nhắn wechat.
Cô trực tiếp mở wechat ra, kết quả cười lên.
Tên Trì Uyên này, thật bất ngờ lại gửi lời mời kết bạn với cô.
Người đàn ông này có phải đã quá rẻ mạt rồi.
Lúc trước người hủy kết bạn với cô chính là anh, bây giờ người gửi lời kết bạn cũng chính là anh.
Cố Tư vờ như không nhìn thấy, quay lại tiếp túc nói chuyện với Chương Tự Chi về việc nhà họ Ninh.
Kết quả chưa nói hai câu,điện thoại hiện có cuộc gọi tới.
Là điện thoại của Trì Uyên.
Cố Tư ngạc nhiên, nhìn điện thoại lúc lâu mới nói với Chương Tự Chi ở đầu kia là mình có chút việc.
Chương Tự Chi vẫn gọi ôi a cả nửa ngày, Cố Tư không quản anh ta, trực tiếp ngắt điện thoại.
Cô nghe điện thoại của Trì Uyên, giọng nói không còn nôn nóng như trước kia nữa, “ Có chuyện gì?”
Trì Uyên ừ một tiếng, “ Tôi đã thêm cô trên wechat, cô vẫn chưa đồng ý.”
Cố Tư có chút buồn cười, “ Tôi tại sao phải đồng ý, trước kia anh hủy kết bạn với tôi, bây giờ lại muốn thêm vào, anh nghĩ gì vậy.”
Trì Uyên thở dài, có vẻ bất lực, “ Tôi trước kia, quả thực xem xét chưa được đúng, tôi cứ tưởng là hai người chúng ta sau này sẽ không có bất kỳ liên quan nào nữa, nhưng…”
Cố Tư ô một tiếng, ngắt lời anh, “ Hai người chúng ta từ nay về sau, cũng chắc chắn sẽ không có bất kỳ liên quan nào, nên không cần kết bạn lại với tôi.”
Trì Uyên phát hiện miệng lưỡi Cố Tư thực sự là rất lợi hại, hơn nữa cô hình như biết rất rõ, nên tỏ thái độ gì để khiến đối phương khó chịu.
Cứ hời hợt mà nói ra như vậy, thực sự là có chút khó chịu.
Không trách được bà Trì khi ở trước mặt cô không qua được mấy câu đã phải chạy mất.
Trì Uyên im lặng, Cố Tư cũng không nói lời nào.
Từ trước đến nay là Trì Uyên nhẫn nại tương đối nhiều, có điều bây giờ không được rồi.
Bây giờ Trì Uyên có chút nhẫn nại không nổi.
Anh cất lời trước, “ Cố Tư, chúng ta không phải kẻ thù.”
Biểu tình của Cố Tư Trì Uyên không hề nhìn thấy, cô cố gắng cho giọng nói của mình tỏ ra vô tội, “ Tôi cũng đâu có xem anh là kẻ thù.”
Cô cười, “ Tôi rất cám ơn anh, tất cả những việc anh làm vì tôi, nhưng Trì Uyên, chúng ta thực sự, không nên quay lại nữa, tôi không hề coi anh như kẻ thù, tôi chỉ là muốn xem anh như người lạ.”
Trì Uyên không còn lời nào nói.
Cách nghĩ này của Cố Tư, quả thực cũng là cách nghĩ trước nay của Trì Uyên.
Chỉ là cái cách nghĩ như vậy, thực sự sẽ thay đổi.
Đến khi nào thì thay đổi, Trì Uyên tự mình cũng không rõ nữa.
Cố Tư không muốn nghe nói nhiều lời cho lắm, có những lời, kỳ thực nói ra, mọi người đều biết không có tác dụng gì.
Cuối cùng cô nói, “ Nếu không còn việc gì, thì cúp điện thoại nhé.”
Cơ bản cũng không cho Trì Uyên thời gian phản ứng lại, Cố Tư trực tiếp cúp điện thoại đi.
Đặt điện thoại sang một bên, Cố Tư thở dài một tiếng, thật là, nói như vậy xong, trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Vừa mới ngủ một giấc, nhìn thấy trời đều đã tối rồi.
Cố Tư lại đói rồi, có điều thực sự không muốn động đậy.
Cô cuối cùng lại lấy điện thoại ra lướt, không phải là gọi đồ ăn ngoài, mà là gọi lại cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi bên đó nhanh chóng nghe máy, “ Tiểu Tư Tư.”
Cố Tư a lên, “ Tôi đói rồi, anh tới nhà tôi một chuyến đi, mua đồ ăn mang đến cho tôi nhé.”
Chương Tự Chi lầm bầm, “ Cô tìm tôi là vì muốn ăn sao, cô đói sao lại không gọi đồ ăn ở ngoài về.”
Cố Tư than thở rồi liền nói to giọng, “ Tôi bây giờ có thể gọi đồ ăn bên ngoài ư, tôi bây giờ có thể xem như là người nổi tiếng, tôi bây giờ cần giảm tỷ lệ phơi mặt ra anh có biết không, mau mau mau, chỉ có anh thôi, thời gian này anh chính là tri kỷ của tôi, mau đến đây đi.”
Chương Tự Chi đối với Cố Tư thật là tốt, được được được, “ Bây giờ tôi sẽ qua đó, cô có thể dừng một chút được không, vừa mới cất giọng, đã dọa tôi một trận.”
Cúp điện thoại, Cố Tư nằm dài trên giường.
Chương Tự Chi bên đó đến cũng không nhanh cho lắm, sờ mò gì mãi một quãng thời gian mới tới, có điều anh ta đến không phải chỉ có một người.
Anh ta với Ninh Tôn cùng đến.
Nói là vừa hay Ninh Tôn tan làm, anh ta đi qua công ty nhà họ Ninh, liền dẫn Ninh Tôn cùng đến.
Đúng là lấy cớ vụng về.
Công ty nhà họ Ninh không thể ở giữa câu lạc bộ và nhà của Cố Tư, muốn qua công ty nhà họ Ninh, chỉ có thể là đi đường vòng.
Có điều Cố Tư cũng không chú ý đến điều đó cho lắm, chỉ lấy đồ Chương Tự Chi mua ra bày lên bàn ăn, “ Ăn cơm, ăn cơm, tôi đói sắp chết rồi.”
Chương Tự Chi tương đối thích nhiều người ăn cơm cùng nhau, mua rất nhiều đồ ăn mang tới.
Anh ta với Ninh Tôn cũng đến rồi.
Chương Tự chi tự chăm sóc lấy mình, đi tới nhà bếp lấy bát đũa ra, sau đó hỏi Ninh Tôn, “ Việc nhà anh bên đó, biết xử lý như thế nào chưa?”
Nói như vậy, Cố Tư liền nghĩ tới, lúc trước Chương Tự Chi mới nói với cô về việc nhà họ Ninh.
Đói quá, nên việc quan trọng như vậy cũng bị quên lãng luôn.
Ninh Tôn gãi đầu, “ Không rõ, tôi cũng không hỏi, có điều Ninh Tú lúc tan làm buổi chiều có đến công ty, Ninh Tương và Ninh Tiêu không đến, có lẽ bị giữ lại ở nhà rồi.”
Chương Tự Chi cười ha ha, “ Lão già nhà anh nếu có thể vì sự việc lần này mà đá hai đứa khốn kiếp kia ra khỏi công ty, tôi vẫn tôn trọng ông ta như một người đàn ông.”
Ninh Tôn gãi đầu, “ Có lẽ sẽ không làm vậy.”
Có Trang Lệ Nhã ở đây, cầu xin giúp đỡ, việc này, hầu hết chỉ là mắng một trận liền xong chuyện thôi.
Chương Tự Chi không để ý chuyện đó, “ Không sao không sao, việc lần này qua đi rồi, vẫn còn việc khác nữa, việc sau qua đi rồi, vẫn còn việc sau nữa, chỉ có một việc, có thể chạm vào cơn thịnh nộ của lão già nhà anh, luôn luôn có lúc không thể qua nổi.”
Ninh Tôn cười, không nói gì.
Cố Tư đợi một lát nói, “ Mấy anh có thấy tôi nên nói mấy lời giúp đỡ cho Trì Uyên ở trên mạng hay không, xoa dịu dư luận, xét cho cùng, trong kinh doanh không có lòng nhân từ.”
Lý do này đưa ra, khiến cho Chương Tự Chi có chút không nói nên lời, có điều anh vẫn nói, “ Nói giúp Trì Uyên đôi ba câu là có thể, thực ra A Uyên cũng không làm bất cứ điều gì quá đáng, mấy phương tiện truyền thông này đều là vô lý.”
Cố Tư mím môi ngẫm nghĩ, “ Các anh cảm thấy, tôi nên nói như thế nào mới là tốt, bên đó bị dẫn dắt có vẻ lợi hại, tôi sợ tự mình nói ra, bị người ta chộp ra điều gì đó không ổn.”
Ninh Tôn nghĩ ngợi, “ Có cần hỏi chị ba không, chị ấy có lẽ biết nên nói như thế nào mới trôi chảy.”
Chương Tự Chi nghe thấy, rất nhanh liền gật đầu, “ Chờ chút, tôi gọi cho chị ba, tôi hỏi cho.”
Chương Tự Chi nói xong liền lấy điện thoại ra, gọi cho chị ba.
Anh ta còn đặt điện thoại lên bàn, bật loa ngoài.
Cô ba Chương bên đó có vẻ bận, có thể nghe thấy giọng nói của người khác.
Chương Tự Chi đối với cô Ba nói chuyện ngữ khí có phần đặt biệt tốt.
Anh ta cười, “ Chị ba, chị bây giờ có thời gian không, em có chuyện muốn hỏi chị.”
Cô ba Chương đối với Chương Tự Chi mới là không kiên nhẫn, “ Chờ chị hết bận đã.”
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Chương Tự Chi có chút ngượng ngừng, ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn và Cố Tư, he he, “ Chị Ba tôi bận, bình thường rất là bận, có thể nghe điện thoại của tôi, đã là không dễ rồi.”
Cố Tư và Ninh Tôn nhìn nhau, cúi đầu ăn cơm.
Chương Tự Chi tán gẫu rồi cất lại điện thoại.
Tiếp sau đó ăn cơm không nói lời nào, chờ đến khi ăn xong, Chương Tự Chi nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, Cố Tư đến chỗ sô pha ngồi.
Cô bật ti vi lên, sau đó cười, “ Tôi nói cho mấy anh một việc, hôm nay tôi với Phương Tố lại đánh nhau rồi.”
Chương Tự Chi ở nhà bếp lấy bát đũa đặt vào máy rửa bát, vội vàng, “ Cô với ai đánh nhau cơ, cô thua hay là thắng, người đó, Phương Tố? Phương Tố là ai?”
Cố Tư quay đầu nhìn Chương Tự Chi, “ Mẹ của Trì Uyên.”
Không nói Chương Tự Chi, bây giờ đến Ninh Tôn cũng cau mày rồi.
Hai người đều đi đến bên ghế sô pha.
“ Sau đó thì sao, cô có bị thương không.” Ninh Tôn trên trên dưới dưới nhìn Cố Tư một lượt.
Cố Tư khoát tay, “ Thì là rụng mấy sợi tóc, còn đâu không sao cả, Phương Tố bị tôi tát cho một cái, còn đá cho một cái nữa.”
Chương Tự Chi rít lên, “ Cô được đó nha.”
Anh ta đi tới, ngồi xuống bên cạnh, xì trộm một cái, “ Tôi có nghe qua một số việc về mẹ Trì Uyên, người đàn bà đó, quả thực không dễ khiêu khích.”
Cố Tư nhíu màu, “ Nghe nói về việc gì của mẹ anh ta.”
Chương Tự Chi ngẫm nghĩ rồi mới nói, “ Người ta nói rằng bố của A Uyên, với A Uyên giống nhau, mới đầu là người đã có hôn ước, chỉ có điều sau đó gia đình nhà người phụ nữ này hối hận, kết hôn với người khác tốt hơn, bố của A Uyên mới kết hôn với mẹ A Uyên, sau đó thì quyết định như vậy.”
Chương Tự Chi vả vào miệng, “ Sau đó hình như lúc A Uyên mười mấy tuổi, người phụ nữ mới đầu đã đính hôn với bố của A Uyên ly hôn, cụ thể vì lý do gì tôi không hỏi cụ thể, nhưng người phụ nữ đó sau nhiều năm, không biết sao lại phát hiện bố của A Uyên rất tốt, liền quay về tìm bố của anh ta, rõ ràng biết bố anh ta đã có gia đình, nhưng vẫn còn muốn chinh phục.”
Ninh Tôn cũng đi đến, ngồi ở bên còn lại của Cố Tư, hai người cách nhau rất gần.
Một gương mặt hóng chuyện của Cố Tư toàn bộ đều phản ánh ở trong mắt Ninh Tôn.
Ninh Tôn có chút bất giác đổ người về hướng về phía Cố Tư, cũng tạo dáng để nghe chuyện phiếm.
Hai người cách nhau rất gần, Cố Tư quay lưng về phía Ninh Tôn, nhìn từ một góc độ nào đó, như thể cô ấy đang nép vào vòng tay của Ninh Tôn.
Cố Tư không để ý nhiều như vậy, chỉ chú ý lời tiếp theo của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi cũng không chú ý Ninh Tôn như thế nào,bản thân tiếp tục lải nhải nói: “Ba của A Uyên không biết là có biết ý đồ của người phụ nữ kia không, hay là vẫn còn dây dưa tình cảm, dù sao cũng cùng người phụ nữ kia qua lại mấy lần, chuyện này không bao lâu sau bị mẹ anh ta phát hiện, sau đó mẹ của A Uyên, đi tìm nhà mẹ đẻ của người phụ nữ kia, ôi trời, mắng một trận này, đập phá một trận này.”
Chương Tự Chi nói xong lắc đầu: “Nghe nói là lúc đó những lời khó nghe đều mắng ra, còn mắng cả cha mẹ của người phụ nữ kia một trận.”
Người phụ nữa kia nghe tin tức trở về nhà, trùng hợp vừa gặp Phương Tố, dáng người Phương Tố lúc đó vẫn còn mảnh mai, dáng đi cũng nhanh nhẹn.
Đột nhiên chạy đến nắm đầu tóc người đàn bà kia.
Đoán chừng người phụ nữ kia cũng biết bản thân đuối lý, một mực cũng không đánh trả, một câu cũng không nói, cứ như vậy mà kiên cường chịu một trận đánh.
Sau đó không đợi Trì Chúc đến, Phương Tố liền thu dọn đồ đạc đi.
Bà đến và rời đi,lúc nào cũng để ý thể diện, ngay cả lúc đánh người, đều thận trọng chú ý hình tượng, không khiến cho bản thân mình quá chật vật.
Xem ra chuyện này, quả thật Phương Tố vẫn là một người phụ nữ mạnh mẽ vang dội.
Không biết lúc trở về Trì Chúc và Phương Tố đã nói chuyện như thế nào, dù sao từ đó về sau, Trì Chúc cũng không qua lại với người phụ nữ đó nữa.
Cố Tư nghĩ nghĩ, rồi nói một câu: “Người phụ nữ kia là đáng đánh, nhưng cha mẹ của người đó không nên bị liên lụy.”
Cái tật xấu của Phương Tố này đúng là không tốt, nói cái gì đều muốn trút lên cha mẹ người ta.
Cố Tư vô cùng chướng mắt điểm này của bà.
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư: “Vì vậy cô đánh được bà ta, cô thật sự lợi hại.”
Cố Tư hơi nhíu mày: “thật sự bà ta ở bên nhà tổ làm mưa làm gió như thế nào, tôi đều không quan tâm, nhưng đến chỗ của tôi khoa tay múa chân với tôi, còn muốn ra tay với tôi, tôi cũng không phải ngươi có tính khí tốt, tôi cũng không phải sinh ra để người khác ức hiếp.”
Chương Tự Chi gật đầu, rất tán thành quan điểm này của Cố Tư: “Đúng vậy, tôi chính là cách nghĩ này, tôi sinh ra, tôi là muốn hưởng thụ cuộc sống nha, bằng không tôi đến thế giới này một lần nữa làm gì, chẳng lẽ để chịu khổ cực giày vò sao? Đừng đùa nha.”
Ninh Tôn nhìn Chương Tự Chi, lại quay đầu nhìn Cố Tư.
Lần này Cố Tư cuối cùng cũng cảm nhận Ninh Tôn đang ở bên cạnh mình, phản xạ có điều kiện cô quay đầu nhìn Ninh Tôn.
Kết quả khoảng cách hai người rất gần, suýt chút nữa hôn nhau.
Cố Tư giật mình nhanh chóng tránh về sau một chút.
Ninh Tôn cũng ngồi ngay ngắn: “Xin lỗi, vừa rồi nghe những lời Chương Tự Chi nói, có chút say mê.”
Cố Tư cười: “Không sao.”
Mà lúc đó, Trì Uyên đang đứng ở trong sân, nhìn xuyên qua cửa sổ phòng khách thấy ba người ở bên trong.
Từ góc nhìn này của anh, Cố Tư dường như là dựa vào ngực Ninh Tôn, hai người rất thân mật.
Vừa rồi cũng không biết có phải Cố Tư quay đầu nhìn Ninh Tôn, hai người còn nhìn nhau cười.
Trì Uyên nhăn mặt, không biết bản thân đứng ở chỗ này nhìn lâu như vậy là làm gì.
Cảnh tượng này, cũng có gì đáng xem đâu.
Trì Uyên không đi qua, quay người lên xe, trực tiếp lái xe đi.
Anh là bị điên mới lái xe đến đây, ở đây có gì hay ho.
Không có bất kì cái gì tốt.
Trên đường về nhà, điên thoại bà cụ gọi đến, hỏi anh đang ở nơi nào, tại sao tan làm chưa về nhà.
Thật sự bà cụ hỏi vấn đề này, Trì Uyên biết là nguyên nhân gì, bà cụ là lo lắng cho anh.
Anh gần đây cũng không có xã giao gì, cộng thêm trên người nhiều tâm sự như vậy, hoàn toàn không nên đến nơi nào.
Trì Uyên nói công ty hơi bận, bây giờ đang về nhà.
Bà cụ “ừ” một tiếng: “Chúng ta đợi con ăn cơm.”
Trì Uyên chờ cúp điện thoại xong, ném điện thoại sang một bên.
Lái xe thẳng về nhà tổ, xe dừng ở bên trong chỗ đậu xe, anh cũng không lập tức đi xuống.
Cứ ngồi như vậy ở bên trong, dựa vào ghế, có chút hơi thất thần.
Lúc chạng vạng tối, bên nhà họ Tùy phát thông báo thanh minh, nói rất đơn giản, chỉ nói rằng Tùy Mị không xen vào cuộc sống tình cảm của bất kì ai,rồi nói cái gì cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Lời giải thích này, cùng với không giải thích cũng không khác biệt gì mấy.
Trên mạng ồn ào có rất nhiều suy đoán phán đoán về lời thanh minh của nhà họ Tùy.
Trì Uyên cũng không muốn xem.
Hôm nay nhà họ Tùy đến thương lượng nửa ngày cũng không thương lượng ra kết quả gì, dường như làm như thế nào, bên kia đều không hài lòng.
Chẳng qua là nhà họ Tùy nắm được ngày trên chứng nhận ly hôn của anh liền nghĩ có thể nắm được tất cả mọi chuyện.
Tùy Mị còn khóc ở trong phòng họp, dáng vẻ vô cùng ấm ức.
Nhưng Trì Uyên nhìn thấy cô ta khóc, đột nhiên trở nên khó chịu, cảm giác giống như cảm thấy cảnh tượng bà Trì khóc náo.
Tuy biểu cảm của hai người khác nhau, nhưng giống như là, đều dùng nước mắt làm vũ khí.
Nhưng loại nước mắt này, thật sự là thứ anh rất ghét.
Trì Uyên không kìm chế được mà nghĩ tới Cố Tư, cô là không dễ khóc, lúc trước bị bà Trì khi dễ thê thảm như vậy, nhưng cũng không rơi một giọt nước mắt.
Trì Uyên ngồi ở đây một lúc lâu, mãi đến khi bà cụ lại gọi điện thoại, anh mới vội vàng đi xuống xe.
Bà cụ cùng Trì Chúc đợi ở trong phòng ăn, nhìn thấy Trì Uyên đi đến, bà cụ cười: “Đi rửa tay, rồi ăn cơm.”
Thật sự Trì Uyên không có khẩu vị, nhưng vẫn làm theo.
Lúc ngồi xuống, bà cụ thở dài: “Bên phía công ty ba con đều nói với bà rồi, bà cảm thấy, bây giờ chuyện này, nếu thật sự không giải thích rõ ràng thì cứ giải quyết tạm thời vậy, con giữ khoảng cách với Tùy Mị, công chúng đều là tai mắt khắp nơi, sẽ nhìn thấy được sự thật.”
Trì Uyên ngước mắt nhìn nhìn Trì Chúc: “Ba, chẳng lẽ người không cảm thấy thái độ nhà họ Tùy hôm nay sao, còn có thanh minh mà bọn họ phát ra, một chút thành ý cũng không có.”
Toàn bộ quá trình thương lượng với nhà họ Tùy ngày hôm nay, Trì Uyên vài lần suýt không kìm chế được muốn phẫn nộ với ông Tùy ngay tại chỗ.
Anh luôn cảm thấy ông ta, dường như rất giống muốn dẫn dắt dư luận đến anh và Tùy Mị.
Loại che đậy châm chọc đó, nhưng lại không thể che giấu được hành vi có chút tính toán của mình, thật khiến cho Trì Uyên có chút phát cáu.
Trì Chúc gật đầu: “Ta đương nhiên là nhận ra, nhưng thật sự hôm nay ta có nghĩ qua, dứt khoát không quan tâm đến điều gì, trực tiếp đem tất cả mọi chuyện công bố ra bên ngoài, tránh cho nhà họ Tùy ở bên đó làm bộ làm tịch, nhưng A Uyên, ta muốn nghĩ cho con.”
Trì Chúc nhìn bà cụ, có những lời hơi khó nói: “Công ty bên kia, nếu như việc của con quá nhiều, con khẳng định không thể ngồi vững, khó tránh khỏi, sau này con sẽ bị chĩa mũi nhọn vào, con có biết, bây giờ ta nhịn xuống, là có nghĩ qua một việc, con còn có thể đứng vững trong công ty.”
Bà cụ sau một lúc lâu thở dài: “Chuyện này, không cần kiêng dè ta, ta cũng là hi vọng, đời này các con lui xuống, A Uyên có thể đảm nhận vai trò lớn nhất, suy nghĩ của chúng ta là giống nhau, đứa trẻ A Cảnh kia quả thật rất tốt, những tính cách quá ôn hòa, dễ bị ảnh hưởng, sau này nó có thể ở bên cạnh hỗ trợ cho A Uyên.”
Trì Chúc nhìn Trì Uyên: “Ta đương nhiên nhận ra, con hôm nay rất khó chịu, nhưng bây giờ bên phía nhà họ Tùy, chúng ta quả thật không thể chèn ép, bây giờ dư luận bên ngoài bất lợi đối với chúng ta, nếu như nhà họ Tùy cũng hùa theo xáo trộn, con sẽ rất bị động.”
Nói đến đây, bà cụ lại tức giận: “Người vợ kia của con, con thật sự là, lúc trước ta đã nói với con, đừng có luôn nuông chiều như vậy, con nhất định không nghe, con xem đi, bây giờ gây ra nhiều chuyện lớn gì, A Chúc, ta nói cho con biết, đây là nguyên nhân làm cho con đau khổ, là con làm liên lụy đến A Uyên.”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế: “Được rồi được rồi, chúng ta ăn cơm thôi, nhắc đến những chuyện này, thật khiến cho người ta đau đầu.”
Anh cầm lấy dao nĩa, trước mặt là bò bít tết, còn có salat.
Loại kết hợp này, lúc trước anh thường xuyên ăn, anh bình thường buổi tối ăn cơm ít, thường ăn một miếng bò bít tết cùng một phần salat là đủ.
Nhưng hôm nay cầm dao nĩa một hồi, cũng không xuống tay.
Bà cụ ăn không quen những thứ này, bảo phòng bếp nấu cháo dưỡng sinh.
Trì Chúc bên kia cũng là bò bít tết cũng salat, đôi khi hai người vui vẻ có sở thích giống nhau, đều là những người ngại phiền phức.
Những loại thức ăn định lượng này, vừa rất đơn giản, vừa có thể bổ sung chất dinh dưỡng.
Trì Uyên nhìn một lúc lâu, đặt dao nĩa xuống.
Bà cụ ở bên cạnh ngây người, nhìn Trì Uyên: “Làm sao vậy, A Uyên, không có khẩu vị sao, coi như là bây giờ không có khẩu vị, cũng phải ăn một chút.”
Trì Uyên cười: “Không phải, con muốn lên đi tắm, cả ngày hôm nay thật sự có chút mệt mỏi, lát nữa bảo bên nhà bếp, giúp con nấu một bát mì mang lên.”
Bà cụ nhìn Trì Uyên một hồi, sau đó gật đầu: “Được, cái này ta bảo nhà bếp làm.”
Trì Uyên đứng dậy gật đầu với Trì Chúc, quay người từ phòng ăn đi ra.
Bà cụ nhìn Trì Uyên đi rồi, mới thở dài: “Ta nói cho con biết, nếu Phương Tố gọi điện thoại bảo con đi đón, mặc kệ cô ta, đừng quan tâm, chuyện này ta càng nghĩ càng tức giận.”
Trì Chúc gật đầu: “Con biết rồi, thật ra hôm nay con đã gặp A Tố rồi, cô ấy cũng không nói muốn quay về.”
“Con đã gặp?” Bà cụ trưng mắt: “Con đến nhà họ Phương?”
Trì Chúc do dự một lát, cũng đem chuyện Cố Tư đánh Phương Tố nói cho bà cụ nghe.
Cụ thể tại sao đánh, Trì Chúc khẳng định là không biết, ông chỉ nói lúc nhìn thấy Phương Tố, bà vô cùng chật vật.
Bà cụ liền cười tại chỗ: “lại bị đánh à, thật là, cũng không biết lần này bị đánh có thể nhớ lâu một chút hay không.”
Trì Chúc vẫn luôn cảm thấy bà cụ nghe thấy tin tức này liền vui vẻ, ông có chút bất lực: “Mẹ, mẹ có thể đừng cười lớn như vậy không.”
Bà cụ không nhịn được, xì một tiếng: “Mẹ chính là tuổi đã lớn rồi, tính tình cũng thế này rồi, nếu là còn trẻ một chút, mẹ nói thật với con, con dâu như vậy, con không động tay, mẹ cũng muốn động tay rồi.”
Trì Chúc hơi bất lực: “Đây vẫn là lúc trước mẹ cùng ba chọn vợ cho con.”
Bà cụ nhất thời nghẹn lời, qua môt lúc lâu mới nói: “Phương Tố lúc trước cũng không giống như vậy, tùy có chút tính khí đại tiểu thư, nhưng vẫn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, tại sao lớn tuổi rồi, ngược lại càng ngày càng khiến người ta chịu không nổi.”
Trì Chúc không nói gì, hai người trầm mặc một lúc cũng tranh thủ ăn cơm.
Trì Uyên cũng chưa tắm, ngồi ở bên giường, lấy chứng nhận cùng thỏa thuận ly hôn ra.
Chữ kỳ Cố Tư trên thỏa thuận vô cùng tinh tế, anh nhớ lại dáng vẻ Cố Tư lúc nhìn thấy thỏa thuận ly hôn.
Cô một chút cũng không ngạc nhiên, ngược lại còn mỉm cười.
Thậm chí nội dung trong thỏa thuận cô đều không nhìn liền ký tên vào.
Cố Tư kia, lần đầu tiên khiến anh cảm thấy không giống, anh nghĩ rằng cô ít nhiều cũng sẽ níu kéo một chút.
Hoặc nói là, ít nhiều cũng sẽ buồn bã một chút.
Kết quả đều không có.
Ngày đó ly hôn, cô vẫn đi đúng giờ như vậy, cả một quá trình lãnh chứng, đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Chứng nhận của Cố Tư, Trì Uyên đã thấy qua, tấm ảnh kia ở trên, cô cười rất xinh đẹp.
Những chuyện này không thể nghĩ, Trì Uyên nhanh chóng đem thỏa thuận cùng chứng nhận ly hôn đều đặt lại.
Người giúp việc bên kia đến gõ cửa, mì đã nấu xong rồi.
Trì Uyên mở cửa, người giúp việc đem bát mì vào đặt ở tủ đầu giường.
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào mặt bát mì.
So với tay nghề Cố Tư, thật sự không thể nào so được.
Mì Cố Tư nấu cho anh, bên trong sẽ có thịt bò trứng gà cùng rau.
Cái này chỉ có trứng gà.
Trì Uyên cầm đũa ăn hai đũa, không có khẩu vị.
Dứt khoát không ăn nữa.
Anh lấy điện thoại ra, trên Wechat, Cố Tư vẫn không chấp nhận lời kết bạn của anh.
Nhưng anh có thể tra tìm được Wechat của Cố Tư.
Trì Uyên tra một chút, sau đó lướt xem vòng bạn bè của Cố Tư.
Rất tốt, đã cập nhật trạng thái, vẫn chỉ mới vài phút trước.
Trong trạng thái lần này có ảnh của cô cùng Chương Tự Chi còn có Ninh Tôn.
Ba người đang chơi bài, mỗi người cầm một lá bài, cười toe toét trước ống kính.
Cố Tư ngồi ở giữa, Chương Tự Chi và Ninh Tôn ngồi bên cạnh.
Trì Uyên nhìn ba người thật lâu, rồi thoát ra, ném điện thoại sang một bên, sau đó đi vào phòng tắm.
Cố Tư bên này, đăng lên vòng bạn bè xong, cười hì hì: “ây ya, cuộc sống trôi qua thật thoải mái, cuộc sống thần tiên này, ai mà không ao ước.”
Chương Tự Chi cầm bài, nhếch mép: “Xem ra bài cô rất tốt.”
Ninh Tôn ở bên cạnh cười, kết quả ánh mắt Chương Tự Chi liền trừng qua: “Ninh Tôn, tôi nói với anh biết, anh lại ăn cây táo rào cây sung, tôi liền tức giận, cô ấy là địa chủ, anh phải rõ ràng điều này, tôi và anh muốn trở mình bản thân phải làm chủ, anh không thể cứ luôn giúp cô ấy.”
Ninh Tôn ra vẻ gật đầu: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Chương Tự Chi vô cùng tức giận, biết rồi biết rồi, anh mỗi lần đều nói biết rồi, nhưng mỗi lần đều cố ý thả Cố Tư.
Chương Tự Chi nghiến răng nghiến lợi: “Ninh Tôn anh nói thật cho tôi đi, anh có phải là thích tiểu Tư, tình cảm hai chúng ta nhiều năm như vậy, anh đều không thiên vị tôi một chút, anh xem anh đối với cô ấy đi, tôi cũng muốn ghen tị rồi rồi.”
Cố Tư vân vê bài trong tay, hoàn toàn không coi những lời Chương Tự Chi là một chuyện to tát gì: “Ai đối với tôi tốt chính là để ý tôi à?Anh đây là cái logic gì thế, tôi cảm thấy anh đối với tôi cũng không tệ, anh có phải cũng để ý tôi sao?”
Chương Tự Chi ngả người về phía sau: “Cô đừng có nói bậy, muốn cùng tôi truyền tin đồn có phải không, tôi không xen vào tình cảm giữa cô và Trì Uyên đâu, cô đừng có gây chuyện cho tôi, tôi không muốn trở thành Tùy Mị thứ hai đâu.”
Cố Tư xùy một tiếng: “Đánh bài đánh bài, nhanh nào, tôi đôi ba anh có muốn không, không muốn phải không, không muốn thì đưa ra đi.”
Chương Tự Chi gào lên một tiếng: “Đối ba tôi còn không muốn thì cô làm loạn gì đây, cô đừng động, tôi đây là đôi năm đợi cô.”
Cố Tư ở bên cạnh tiếc nuối nửa ngày.
Ninh Tôn cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Chương Tự Chi cũng cười hì hi: “Thật là vui quá đi, ở cạnh hai người ,sao tôi lại vui vẻ thế nhỉ.”
Cố Tư cũng nói theo: “Tôi cũng vậy nha, tôi rát lâu rồi chưa vui vẻ như vầy.”
Cô rất lâu rồi, quả thật rất lâu.
Đã rất nhiều năm rồi.
Ninh Tôn ở bên cạnh mở miệng: “Tôi cũng vậy, rất lâu rồi chưa vui vẻ như vậy.”
Ba người nhìn nhau, đều có chút xúc động.
Nhưng Ninh Tôn và Cố Tư còn có thể hiểu được, thân phận của hai người ít nhiều đều có chút trớ trêu, còn Chương Tự Chi rất lâu rồi chưa vui vẻ như vậy.
Ba người chơi một lúc lâu đến chín giờ tối, Chương Tự Chi cùng Ninh Tôn mới rời đi.
Cố Tư đứng ở cổng tiễn hai người: “Mấy ngày nay tôi đều không nhà khỏi nhà, hai người có thởi gian thì qua chỗ tôi nha.”
Thời gian của Chương Tự Chi rất nhiều, vừa nghe đến liền gật đầu: “Yên tâm đi, ngày mai tôi qua.”
Đợi bọn họ đi rồi, Cố Tư mới vào nhà rồi khóa trái cửa lại, cũng kiểm tra lại cửa sổ.
Trong nhà không có đàn ông, chỉ có một mình, nhất định phải thật cẩn thận.
Cố Tư trở về phòng, đi tắm trước, lúc đi ra phát hiện điện thoại có cuộc gọi nhỡ.
Vừa mới gọi không lâu.
Là Trì Uyên.
Cố Tư cảm thấy thật buồn cười, nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu.
Cô không hiểu lắm suy nghĩ hiện tại của Trì Uyên, nhưng dường như bản thân cũng có thể phân tích ra được.
Nếu như không có nhiều chuyên rối bời như vậy, thì Trì Uyên thường sẽ tìm một thời điểm đem chuyện ly hôn của hai người công bố ra bên ngoài, giống như hai người gặp nhau rồi thì cũng có lúc chia tay.
Nhưng bây giờ phát sinh ra hàng loạt chuyện như vậy, ép buộc Trì Uyên công bố chuyện hai người ra bên ngoài.
Người đàn ông cao ngạo như Trì Uyên, đương nhiên sẽ cảm thấy hơi bị động, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy không cam tâm.
Đương nhiên có chút không buông được cô.
Cho nên, hiện tại lằng nhà lằng nhằng, cũng xem là bình thường.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, đi thoa mỹ phẩm chăm sóc da, kết quả lúc nằm xuống ngủ, điện thoại Trì Uyên gọi đến.
Cố Tư nghĩ nghĩ rồi cũng nhận điện thoại.
Không đợi cô hỏi, Trì Uyên bên kia liền mở miệng nói: “Xin lỗi, gọi nhầm rồi.”
Lý do vụn về cùng kỹ năng diễn xuất kém như vậy, Cố Tư suýt nữa bật cười.
Cô có chút bất đắc dĩ :”Gọi nhầm? Vậy cúp máy đây!”
Trì Uyên liền nói :” Chờ một chút”
“Sao vậy?”
Trì Uyên mấp máy môi hồi lâu mới lên tiếng :”Vừa rồi, em đang làm gì?”
Cố Tư không hiểu ý của Trì Uyên :”Tôi đang tắm, có chuyện gì sao?”
Trì Uyên dừng lại hai giây rồi nói :”Không có gì. Tôi cúp máy đây”.
Sau đó anh ấy liền cúp điện thoại.
Cố Tư nắm chặt điện thoại, chớp mắt một lúc lâu. Đây là có ý gì? Tình huống này là gì vậy?
Trì Uyên, cái tên đầu heo này, bị trúng tà sao.
Sau vài giây, Cố Tư đặt điện thoại xuống, tắt đèn và nằm xuống.
Kết quả là thực sự cô không thể ngủ được, ban ngày đã ngủ quá nhiều.
Cô ấy lật người mấy lần, càng lúc càng tỉnh.
Cuối cùng, hết cách, cô đành lấy điện thoại di dộng xem những chuyện phiếm trên mạng.
Rốt cuộc, cô ấy nhìn thấy bản phát ngôn của nhà họ Tùy.
Chỉ là phát ngôn được đưa ra, cảm giác như đang né tránh các vấn đề quan trọng, thật chất là chẳng có nội dung gì.
Cô xem những bình luận bên dưới, hầu như đều mắng chửi Tùy Mị.
Cũng có một số bình luận đưa đẩy theo hướng cho rằng Tùy Mị và Trì Uyên là tình yêu đích thực, nhưng đều bị những bình luận khác dập tắt.
Cố Tư cảm thấy nhà họ Tùy thực sự không được sáng suốt. Nếu không nói Tùy Mị và Trì Uyên là bạn thì thật sự cũng không thể nói gì.
Hiện tại lại đứng ra nói những lời mập mờ như thế, rất dễ bị hiểu lầm.
Nhà họ Tùy chỉ có một phát ngôn như vậy, không có nói thêm gì khác, còn nói sẽ không bao giờ giải thích thêm về việc này nữa.
Kỳ thực, lời giải thích lần này là dư thừa.
Cố Từ lại tìm kiếm, những tin tức sau đều theo hướng đó, không có gì mới.
Trước đó, cô ba nhà họ Chương đã gửi tin nhắn cho Chương Tử Chi, có nói qua một lần, nếu Cố Tư muốn đăng phát ngôn ra bên ngoài, thì phải nói thế nào.
Nhưng lại không có bất kỳ bản mẫu nào, chỉ là nếu cô ấy muốn lên tiếng thay cho Trì Uyên, thì cô ấy nên tập trung vào khía cạnh nào.
Sau khi suy nghĩ một chút, Cố Tư bắt đầu tự mình soạn bản thảo, chủ yếu là nói rõ những vấn đề giữa cô và Trì Uyên.
Tham khảo qua bản phát ngôn của nhà họ Trì, cô lại viết thêm một vài chi tiết.
Cô không hề nhắc đến Tùy Mị một lời nào, chỉ nói một số nguyên nhân dẫn đến hôn nhân của cô và Trì Uyên đỗ vỡ. Nói rằng hai người không phải là người của cùng một thế giới, tuy rằng cuộc sống hôn nhân trong một năm rất hạnh phúc, nhưng đau khổ cũng rất nhiều.
Cô không có cách nào để hòa nhập với cuộc sống của nhà họ Trì, cô muốn được tự do.
Vì vậy, ly hôn là một quyết định được đưa ra sau một thời gian dài thảo luận với Trì Uyên. Cô cảm thấy làm như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.
Khi viết những dòng chữ này, Cố Tư nhớ đến ngày cô ký vào đơn ly hôn.
Trong lòng có bao khổ sở, tan nát.
Sau khi kiểm tra lại nhiều lần, cô cảm thấy không có lỗi chính tả, không có câu nào không rõ ràng. Cố Tư liền đăng bản phát ngôn này lên.
Lần đầu tiên cô ấy đăng loại văn bản thế này, sau khi đăng xong, cô có chút lo lắng.
Không biết mọi người có thể nhìn thấy nó không.
Cố Tư hít sâu một hơi, cô ngồi trên giường, quay đầu về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, hơi ngẩn người.
Trì Uyên bị tiếng điện thoại của Tử Thư đánh thức vào sáng sớm. Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn rất sớm.
Hôm qua, Trì Uyên không ngủ được đến hơn nửa đêm, hiện tại đầu óc có chút choáng váng. Cho nên thái độ trả lời điện thoại cũng không được tốt :”Sao vậy?”
Tử Thư vội vàng nói :”Anh xem Internet đi, tối hôm qua, Cố Tiểu Tư đã đăng một phát ngôn đấy”.
Trì Uyên cười :”Không phải là mắng chửi tôi đó chứ?”
“Không phải, không phải, sao có thể chứ”. Tử Thư nói :”Là giải thích giúp anh, nhưng không biết hôm nay dư luận sẽ thế nào”.
Trì Uyên ngồi dậy, dựa vào đầu giường :”Được rồi, để tôi xem”
Anh cúp máy, sau đó lên mạng tìm những tin tức tầm phào.
Không cần tìm kiếm, nó đã được đăng lên tới tấp rồi.
Con người Cố Tư kia, suy cho cùng, rất là lương thiện.
Trước đây anh đã nói rằng cô chỉ là một con hổ giấy.
Cô chỉ khoác lên mình vẻ ngoài gai góc, nhưng thật ra lại là một cô gái rất hiền lành.
Trì Uyên xem đi xem lại đoạn tin Cố Tư đăng lên vài lần.
Nội dung không thể nói rằng, tất cả những lời này đều là giải vây giúp anh. Thật ra có nhiều lời, Trì Uyên cảm nhận được, đều là lời nói chân thành trong lòng Cố Tư.
Cô ấy nói rằng cô không vui vẻ khi ở nhà họ Trì, cô không thể hòa nhập vào cuộc sống của họ.
Cô ấy lại nói mình chưa từng được trải nghiệm cuộc sống, những lúc ra ngoài cùng Trì Uyên, cô luôn cảm thấy không cân xứng.
Cô còn nói rằng đi đến những nơi sang trọng, kết quả là tay chân sẽ luống cuống.
Đây là những điều sâu tận trong lòng cô, những lời này, đều là lời thật lòng cô muốn nói.
Bên dưới phát ngôn này, có nhiều bình luận xót xa cho cô.
Một cô gái nhỏ ở thôn quê, không biết duyên số thế nào lại được gả vào một gia đình thượng lưu giàu có.
Cuối cùng phát hiện ra, mình không thể bước vào thế giới kia, phải nhìn trước ngó sau nên cô ấy phải cẩn thận từng li từng tí.
Phát ngôn của Cố Tư rất có cơ sở, không hề giấu diếm về xuất thân.
Cô bình tĩnh đối mặt với những thiếu sót về gia cảnh, trình độ học vấn và kiến thức của mình.
Sự thẳng thắn như vậy đã lấy được cảm tình của một làn sóng dư luận.
Sau khi đọc xong phát ngôn này, Trì Uyên biết rằng không thể hoàn toàn xoay chuyển tình thế nhưng nó thực sự đã giúp ích rất nhiều cho anh.
Trì Uyên đặt điện thoại xuống, đi tắm rửa rồi xuống lầu.
Trì Chúc đã ở tầng dưới.
Khi Trì Uyên đi đến cầu thang lầu trên, anh nghe thấy tiếng bà cụ thở dài :”Tiểu Tư kia, đúng là đứa bé tốt bụng. Con xem, A Tố làm như vậy, mà con bé vẫn không thèm tính toán. Ba con từng nói con bé là một người tốt. Đúng là rất tốt”.
Xem ra là đã biết phát ngôn mà Cố Tư đăng rồi.
Trì Uyên đi xuống :”Bà nội”
Bà cụ nhìn thấy Trì Uyên đi xuống thì nhanh chóng đứng dậy :”A Uyên, con biết chuyện trên mạng chứ?”
Trì Uyên gật đầu :”Sáng nay, Tử Thư đã gọi, nói với con rồi”.
Bà cụ nói :”Bà nghĩ, hôm nay bà sẽ đến nhà Tiểu Tư xem thử. Chuyện này chúng ta phải cảm ơn người ta”.
Trì Uyên không phản đối :”Tất nhiên là phải cảm ơn! Bất kể chuyện này giúp đỡ chúng ta nhiều hay ít, con vẫn cảm ơn cô ấy”.
Bà cụ cười cười, nắm tay Trì Uyên, xoa nhẹ hai cái :” Con đó…”
Bà cụ muốn nói. Về mặt tình cảm, Trì Uyên sẽ phải đau khổ.
Bây giờ xem ra là, sắp rồi…
Trì Uyên không biết bà cụ muốn nói gì, chỉ mỉm cười :” Con có nên đi cùng bà không?”
“Không cần, không cần, bà tự mình đi được”. Bà cụ xua tay.
Nếu Trì Uyên đi qua, có mấy lời bà muốn nói riêng với Cố Tư, thật sự không tiện lắm.
Trì Uyên gật đầu :”Được rồi, để tài xế đưa bà đến đó”.
Trì Chúc cũng đứng dậy :”Đi ăn cơm trước đi”.
Buổi sáng thức dậy, Cố Tư vừa mở điện thoại liền thấy tin nhắn chưa đọc và nhiều cuộc gọi nhỡ.
Chà, có vẻ như không khác lần trước là mấy.
Thực ra, không cần xem tin nhắn, Cố Tư gần như đã biết nội dung là gì rồi.
Cô không quan tâm, đi tắm rửa trước, vừa đi ra thì điện thoại đã im bặt.
Cố Tư xem tin nhắn một lượt, của Ninh Tôn, Chương Tử Chi, Mạnh Sướng và Tử Thư.
Hầu như đều liên quan đến chuyện trên mạng.
Cô không trả lời tin nhắn, cầm điện thoại di động, đi xuống cầu thang.
Sau bữa sáng đơn giản, Cố Tư nằm trên thảm tập yoga, chăm chú nhìn vào đèn chùm trên trần nhà.
Khi còn ở quê, hàng ngày, cô có vô số công việc phải làm.
Lúc đó, cô nghĩ, nếu một ngày mình không cần phải làm gì, chỉ việc ung dung nằm đó thì thật tuyệt.
Giờ điều ước đó đã thành hiện thực, nhưng cô lại cảm thấy việc nằm im như vậy thực sự rất nhàm chán.
Nhưng cô chưa nằm được bao lâu, thì có một chiêc xe hơi dừng lại trước cửa, Cố Tư giật mình ngồi dậy.
Cô không khỏi nghĩ rằng, bà Trì lần trước phải chịu thua thiệt ở chỗ của cô, lần này lại tới rồi.
Kết quả nhìn thấy người từ xe bước xuống, Cố Tư từ từ nhíu mày.
Bà cụ được người làm dìu đi, Cố Tư suy nghĩ một chút, lật đật xoay người chạy lên lầu.
Động tác của Cố Tư rất nhanh, vừa xuống tới thì bà cụ đã đi đến cửa. Cố Tư đi tới mở cửa :” Chào bà!”
Bà cụ vẫn tươi cười :”Thay đổi xưng hô nhanh vậy sao, mới đó đã không gọi bà nội rồi”.
Cố Tư mỉm cười :”Xin mời vào ạ!”
Bà cụ được người làm đỡ vào, bà chưa từng đến nơi này.
Đứng trong phòng khách, bà nhìn xung quanh :”Đây không phải kiểu bày trí của A Uyên chúng ta, trông không giống”.
Cố Tư a một tiếng :”Anh ấy trang trí rất cứng nhắc, con cảm thấy nó không phù hợp với yêu cầu của con. Vậy nên, con đã thay đổi cách bày trí cho mềm mại hơn”.
Bà cụ gật đầu :”Thay đổi rất tốt, hiện tại trông rất ổn”.
Cố Tư bảo bà cụ ngồi xuống ghế sofa. Cô ngẫm nghĩ :”Ở đây con không có nước nóng, chỉ có nước ngọt thôi, bà muốn uống không?”
Bà cụ cười :”Nước ngọt cũng được. Thực ra lâu rồi bà đã không uống mấy thứ đó. Bà nhớ lúc nhỏ, bà cũng rất thích uống những thứ xanh xanh đỏ đỏ kia.”
Nhưng người trong nhà không cho phép, sau đó bà không hề đụng vào nó nữa.
Cố Tư vội vàng đi tới tủ lạnh, cầm lấy hai chai nước ngọt đưa cho bà cụ, bà cầm chúng trên tay, nhìn một chút :”Đây là mùi vị gì? Bà lâu rồi không thấy những thứ này, cũng không biết bây giờ bao bì đã được đổi thành thế này”.
“Vị cam, còn cái này là vị nho, bà thích loại nào?” Cố Tư đưa cái chai trong tay ra.
“Vị cam đi. Bà thích ăn cam”
Cố Tư nhìn bà cụ, sau đó cầm lấy chiếc hộp bên cạnh, cẩn thận nói :”Bà ơi! Đây là thứ trước đây bà cho con. Con đã suy nghĩ rất lâu, vật này con không thể nhận. Vốn dĩ con muốn trả lại cho Trì Uyên, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Bây giờ bà ở đây, con nghĩ con nên trả lại cho bà”.
Cô đưa nó cho bà cụ. Đó là mặt dây chuyền bằng ngọc bội mà lần trước bà cụ tặng cô.
Ánh mắt bà cụ rơi vào chiếc hộp nhung, mất một lúc mới lên tiếng :” Con hiểu lầm điều gì rồi sao? Bà đến đây không phải vì chuyện này”.
“Con biết!” Cố Tư nói :”Bà đến cảm ơn con đã lên tiếng giúp Trì Uyên. Thật ra, chuyện này cũng rất bình thường. Sau chuyện này, con cũng có thể thoải mái. Kỳ thật, không phải con giúp anh ấy, con là đang giúp chính mình”.
Lời tâm sự của Cố Tư khiến bà cụ mủi lòng.
Bà nắm lấy tay Cố Tư, đặt lên lòng bàn tay mình, khẽ thở dài :”Dù sao thì, nhà họ Trì cũng nợ con”.
Cố tư vội vàng cười :”Không có, không có, không nợ con gì cả! Ngược lai, còn cho con rất nhiều thứ”.
Ít nhất ngôi nhà mà cô đang ở bây giờ là do Trì Uyên cho.
Nếu không có những thứ này, cô có thể phải trở về quê rồi.
Cô không muốn trở lạ cái nơi chỉ có thể dựa vào ông trời để kiếm ăn.
Cố Tư nói vậy, bà cụ cũng không biết phải nói gì.
Bà cụ ngẫm nghĩ :”A Uyên kia, thật ra rất ngờ nghệch, nhiều năm như vậy đều dốc hết tâm sức vào công việc, cũng không quan tâm nhiều đến những chuyện khác. Ví dụ như chuyện nhà họ Tùy, con nói xem nó có thích Tùy Mị không? Bà cảm thấy không có.”
Thích một người, khi không có được người đó, sẽ rất khổ sở.
Nhưng vào thời điểm đó, anh phải từ hôn với Tùy Mị, anh ấy cũng không buồn chút nào.
Sau đó còn rất phối hợp để chuẩn bị hôn lễ cùng Cố Tư
Lúc đó bà cụ rất đau lòng cho anh, cảm thấy anh phải đánh đổi quá nhiều.
Nhưng Trì Uyên cũng không có coi trọng, anh ấy nói chỉ cần ông nội vui là được.
Bà cụ lại nói :”Thích một người sẽ không muốn rời xa người đó. Nhưng lúc đó, A Uyên không như vậy”.
Bà thở dài :”A Uyên, đứa trẻ này, không phải là người biết che giấu. Nếu thật đã thích Tùy Mị từ lâu sẽ trực tiếp nói với chúng ta. Nhưng không có, cho tới bây giờ, nó vẫn chưa từng nói qua. Đó chính là thật sự không thích.”
Cố Tư nghe bà cụ nói, trên mặt chỉ nở một nụ cười nhạt.
Thực ra, vào lúc này, nói với cô điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trì Uyên có thích Tùy Mị hay không, hiện tại lòng cô đã an tĩnh rồi.
Trước đây, cô muốn phá bọn họ, có lẽ là vì không cam lòng.
Nhưng hiện tại, chưa nói đến điều kiện không cho phép, mà cô cũng không còn tâm tình để làm điều đó.
Không sớm thì muộn, Trì Uyên sẽ thuộc về người khác, một người đàn ông mà cô không thể có được, thì thuộc về ai, đều không liên quan đến cô.
Cho nên tại sao phải lãng phí thời gian của mình để quan tâm đến những chuyện đó.
Tốt hơn hết là dành nhiều thời gian cho bản thân.
Khi Chương Tử Chi đến nhà Cố Tư, từ xa, anh đã nhìn thấy chiếc xe đậu trước nhà cô.
Lúc đầu anh ta còn tưởng là Trì Uyên, nhưng khi vào trong sân, anh nhìn thấy chính là bà cụ Trì.
Anh biết bà cụ.
Chương Tử Chi nghênh ngang đi vào :”Bà nội, bà đến rồi”.
Chương Tử Chi làm bà cụ giật mình, hồi lâu mới phản ứng lại :”Tử Chi, sao cậu lại ở đây”.
Chương Tử Chi cười hì hì, đi đến ngồi xuống :” Con và Tiểu Tư là bạn tốt, con sang đây xem cô ấy thế nào”.
Bà cụ đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lúc trước, Trì Chúc có nói bọn họ ra ngoài ăn cơm với nhà họ Tùy, có gặp Cố Tư và Chương Tử Chi.
Thời điểm đó, bà cụ có nói qua với Trì Uyên, bảo anh thuyết phục Cố Tư tránh xa Chương Tử Chi ra.
Không phải bà cụ không ưa cái tính “ly kinh phản đạo” của Chương Tử Chi, mà là trong câu lạc bộ của Chương Tử Chi tốt xấu gì cũng có.
Trước đây đã bị thanh tra nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không thay đổi nó.
Chương Tử Chi là cái dạng khó chơi, ở gần với anh ta, rất dễ học được cái xấu,rất dễ hư người.
Bà cụ nhìn Chương Tử Chi, trên mặt không lộ ra vẻ gì, chỉ mỉm cười :” Các người đền quen biết nhau. Đây thật sự là duyên phận.”
Chương Tử Chi phụ họa thêm vài câu, rồi hỏi :A Uyên không sao chứ ạ? Tiểu Tư đã lên tiếng phát ngôn, con thấy dư luận có hơi chuyển hướng rồi.
Bà cụ nói :”A Uyên không sao. Chuyện này ấy à, cần thời gian để từ từ lắng xuống, không lâu nữa sẽ ổn thôi”.
Chương Tử Chi gật đầu :”Phải rồi ạ!”
Cố Tư rũ mắt xuống không nói gì, thật ra là không biết nên nói cái gì.
Chương Tử Chi sẽ không để cho bầu không khí tẻ nhạt, ngồi nói chuyện phiếm với bà cụ rất lâu.
Kết quả vẫn là bà cụ dừng lại.
Bà nhìn Cố Tư, rồi nhìn sang Chương Tử Chi, sau đó đứng lên :” Các người còn có việc, bà không làm phiền nữa, bà về trước đây”.
Cố Tư trầm mặc, rõ ràng là không có gì để nói. Bà cụ cũng không ở đây làm cô khó xử.
Cố Tư nhanh chóng đứng dậy cầm chiếc hộp nhưng :”Bà ơi, vật này vẫn nên trả lại cho bà. Ở trong tay con, thật sự là gánh nặng.”
Bà cụ nhìn chiếc hộp rồi cầm lấy :”Được rồi, bà hi vọng sau này sẽ có cơ hội tặng lại vật này cho con”.
Cố Tư bật cười, không nói gì.
Cơ hội này, chắc là không có rồi.
Cô Tư và Chương Tử Chi tiễn bà cụ lên xe, họ đứng ở cửa, nhìn xe của bà cụ rời đi.
Chương Tử Chi thay đổi từ dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi liền thành tên vụn trộm hỏi :”Bà cụ tới làm gì? Cảm ơn cô à? Hay là thay Trì Uyên níu kéo cô?”
Cố Tư trừng mắt :”Nghĩ gì vậy? Đừng nói nữa”.
Hai người đi vào nhà, Chương Tử Chi lập tức nói :”Đúng rồi, tôi nói với cô chuyện này. Trước khi sự việc giữ Trì Uyên và Tùy Mị nổ ra, tôi đã cho người theo dõi Tùy Mị. Cô đoán xem tôi điều tra được gì?”
Chuyện này làm sao đoán được!
Cố Tư mặc kệ anh ta, đi thẳng vào nhà.
Chương Tử Chi hấp tấp đi theo phía sau, liền nói :”Tùy Mị đi gặp một người. Người mà tôi cử đi theo dõi làm việc rất tốt, đã ghi âm lại cuộc nói chuyện của hai người họ. Cô có muốn nghe không?
Cố Tư sửng sốt, quay đầu lại nhìn Chương Tử Chi.
Công ty nhà họ Ninh.
Ninh Tôn xem tài liệu cả một buổi sáng, xem tới nỗi đầu óc choáng váng lúc gần tan sở phó tổng Trương đến nói buổi trưa có khách hàng kêu Ninh Tôn cùng ông ấy đi gặp một chút.
Những loại tiệc xã giao như này Ninh Tôn sẽ đối mặt rất nhiều trong tương lai, vì thế nên dần thích ứng ngay từ bây giờ.
Vốn dĩ buổi trưa Ninh Tôn định đi tới chỗ Cố Tư một chút vì thế có hơi do dự.
Phó tổng Trương nhấn giọng: “đi xem chút đi sau này có thể giúp được cháu, phải giữ được khách hàng mới có thể giữ được địa vị”
Ninh Tôn cũng gật đầu: “được thôi”
Đợi tới lúc tan sở Ninh Tôn theo phó tổng Trương ra ngoài 2 người lên xe, xe chạy thẳng tới của của một nhà hàng.
Thực ra Ninh Tôn thực sự không thích những loại tiệc xã giao như này, anh ấy mở lời “tiệc xã giao không phải đều diễn ra vào buổi tối sao, tại sao lại là buổi trưa?”
Phó tổng Trương cười cười: “Trần tổng tối nay sẽ rời khỏi đây chỉ có thể là bây giờ, không sao, tôi đã báo rồi chiều nay chúng ta không cần tới công ty”
Ninh tôn không phải để ý tới việc có tới công ty hay không mà anh ấy không muốn đến những chỗ này.
Phó tổng Trương xuống xe trước, Ninh Tôn đi theo vào trong.
Phòng riêng đã được đặt trước và mọi người cũng tới gần đủ rồi.
Phó tổng Trương giảo hoạt, bước vào cười ha ha chào hỏi và hàn huyên với mọi người.
Sau đó ông ấy giới thiệu Ninh Tôn, nói anh ấy là phó tổng Ninh mới đến còn đang làm quen với công việc.
Ông ấy còn nhấn mạnh rằng anh ấy là em trai của Ninh Tú
Những người đó nghe xong liền thay đổi ánh mắt và lập tức nhiệt tình với anh ấy.
Ninh Tôn cố gượng cười chào hỏi mọi người, lúc ngồi xuống bàn tiệc Ninh Tôn hầu như không nói gì, thực ra anh ấy cũng không biết nên nói gì, tâm tư sớm đã không còn ở đây.
Mà trưa nay Trì Uyên cũng đang phải xã giao.
Vốn dĩ bàn tiệc này lẽ ra là Trì Chúc tới nhưng lúc gần tan sở anh nghe nói đối phương là Vương Phúc Thần liền nói tự mình tới.
Anh và Vương Phúc Thần trước đây từng giao thiệp, ông già này không phải tốt đẹp gì mang theo một chai rượu đã bỏ thuốc còn dụ dỗ anh uống 1 cốc.
Việc này Trì Uyên luôn ghi nhớ.
Trì Uyên tới nhà hàng trước đợi gần nửa tiếng đồng hồ Vương Phúc Thần mới tới.
Ông ta cười ha ha, bước vào còn đến bắt tay Trì Uyên “Tổng giám đốc Trì, lâu lắm không gặp”. Trì Uyên gật đầu “đúng là lâu lắm không gặp” Sau lần gặp ở quán bar thì không gặp nữa.
Gần đây anh có rất nhiều việc vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp để giải quyết Vương Phúc Thần.
Vương Phúc Thần không biết trong lòng Trì Uyên nghĩ gì, cười mà thịt trên mặt tụ thành 1 đống.
Bữa cơm này không có thêm người khác, Vương Phúc Thần này không thích có quá nhiều người tụ tập.
Trì Uyên cũng không để ý, gọi phục vụ tới chọn món.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có Trì Uyên và Vương Phúc Thần ăn uống.
Cả hai người đều không nhắc đến việc lần trước ở quán bar.
Vương Phúc Thần chỉ nhớ hôm trong trong quán bar Trì Uyên đã đưa một người phụ nữ đi.
Lúc đó anh ta đang bị ngấm thuốc, đại não hưng phấn bất thường không có cách nào chú ý được Trì Uyên mang ai đi, anh ta chỉ chú ý đến cô gái trong lòng trông thế nào.
Hai người gọi vài chai rượu, cũng không suy nghĩ nhiều uống thật sự thoải mái.
Vương Phúc Thần uống vài chén, bệnh cũ lại phát: “uống rượu buổi trưa như này, anh không về công ty được nữa phải không, chút nữa tôi sẽ đưa anh đi một nơi rất tốt vui chơi”
Trì Uyên cười: “chút nữa để tôi dẫn anh đi chơi, không thể lần nào cũng để anh tìm giúp chỗ vui vẻ”
Vương Phúc Thần vừa nghe thấy thế liền cười rồi dùng day chỉ chỉ Trì Uyên: “Tổng giám đốc Trì đúng là người thông minh, tôi chính là thích quan hệ với người thông minh”
Trì Uyên chỉ cười không nói gì
Uống quá nhiều rượu, giữa chừng chắc chắn phải ra ngoài.
Trì Uyên lấy lý do đi vệ sinh, ra khỏi phòng gọi một cuộc điện thoại cho Tử Thư.
Tử Thư nghe điện thoại liền nói “đều đã chuẩn bị xong rồi”, Trì Uyên nói “được” rồi trực tiếp tắt máy.
Anh tới phòng vệ sinh, đến gần chỗ bồn rửa châm một điếu thuốc.
Tuy rằng Vương Phúc Thần uống nhiều hơn nhưng bản thân uống cũng không ít, bây giờ dạ dày có chút khó chịu.
Trì Uyên hút xong điếu thuốc liền bóp tàn thuốc ném vào thùng rác, quay người vừa hay nhìn thấy Ninh Tôn bước vào.
Hai người đều ngây ra
Mặt Ninh Tôn hơi đỏ, xem ra cũng uống rượu rồi
Trì Uyên nhìn Ninh Tôn nói trước; “bên phía nhà anh thế nào?”
Anh đã nghe nói Ninh Tiêu và Ninh Tương bị Ninh Bang gọi về chỉnh đốn.
Chỉ là không biết kết quả như nào.
Ninh Tôn cũng biết, những việc làm của Ninh Tiêu và Ninh Tương mà Chương Tự chi nắm trong tay đều là Trì Uyên điều tra được.
Cho dù Trì Uyên là vì Cố Tư nhưng gián tiếp cũng là giúp anh ấy.
Vì thế giọng nói của Ninh Tôn cũng nhẹ nhàng “hai người đó về nhà bị mắng một trận, sau đó lấy ra hết số tiền tham ô được ở ngoài và trong công ty, việc này coi như xong”
Trì Uyên cười: “quả nhiên, tôi cũng đoán sẽ như vậy”
Ninh Tôn dựa vào bồn rửa tay, nắm vai: “bên anh thế nào, tiểu Tư đứng ra nói tay cho anh, tình hình chắc cũng tốt hơn rồi chứ. ”
Nhắc tới Cố Tư, bầu không khí giữ hai người có chút tế nhị.
Trì uyên ừm một tiếng: “đúng là tốt hơn rất nhiều”.
Sau đó 2 người đầu im lặng, thực không biết nói gì mới tốt.
Trì uyên nghĩ tới hôm qua có nhìn thấy cảnh tượng kia trong nhà Cố Tư, trong lòng có chút khó chịu, không buông bỏ xuống được.
Anh suy nghĩ: “anh”.
Ninh Tôn nhìn anh nhíu mày.
Trì Uyên chỉ nói một câu anh, những lời suy nghĩ sau đó vẫn là không nói ra.
Ninh Tôn cười “kết thúc bữa tiệc này tôi sẽ tới chỗ Cố Tư, anh không có gì nhắn với cô ấy sao?”
Trì Uyên hừ một tiếng: “không cần, có gì cần nói tôi tự đến tìm cô ấy là được”
Ninh tôn gật đầu: “cũng đúng”
Trì Uyên quay người bước ra ngoài “đi trước đây”
Vốn dĩ biểu hiện trên khuôn mặt của anh khá ôn hòa, kết quả khi ra khỏi phòng vệ sinh tất cả đều biến mất.
Buổi chiều lại còn đến chỗ Cố Tư, xem ra tình cảm cả hai người đúng là rất tốt.
Trì Uyên trở về phòng ăn, Vương Phúc Thần đang gọi điện thoại cho vợ anh ta.
Giọng điệu rất ôn hòa, nói bản thân đang ở bên ngoài xã giao chắc là sẽ về muộn gì đó.
Đầu dây bên kia cũng không nghi ngờ gì, Trì Uyên ngang qua nghe thấy người bên kia dặn dò phải uống ít rượu và chú ý sức khỏe.
Vương Phúc Thần đáp lại “ừ ừ”, lúc nhìn trì Uyên cười toe toét.
Trì uyên cũng cười ngồi xuống đợi Vương Phúc Thần ngắt điện thoại.
Bà Vương vẫn còn lải nhải nói một lúc mới tắt máy.
Vương Phúc Thần sau khi tắt điện thoại liền lộ ra vẻ mặt khó chịu: “người đàn bà này, nói nhiều quá”.
Trì uyên cười cười: “có người quan tâm, là việc tốt”.
Nói xong câu này anh chợt nhớ ra trong thời gian kết hôn với Cố Tư, cô cũng từng gọi điện thoại cho anh.
Hầu như mỗi lần anh đi tiệc xã giao cô đều gọi tới, có chút dè dặt, chỉ bảo anh uống ít một chút.
Thực ra lúc đó hai người không phải quá thân thiết, anh bị Cố Tư dặn dò cảm giác không thoải mái.
Cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ.
Nhưng hiện tại không có ai dặn dò, thấy cuộc gọi vừa nãy của Vương Phúc Thần, Trì Uyên có một chút ghen tị.
Anh lấy điện thoại ra, vào wechat gửi lại một yêu cầu kết bạn cho Cố Tư.
Trì Uyên trước giờ chưa từng làm điều như vậy, anh cũng không rõ trạng thái tâm trí của bản thân bây giờ là gì.
Chỉ là có chút bồn chồn, có chút nóng lòng khó nói thành lời.
Luôn muốn làm điều gì đó lại không biết nên làm gì mới tốt.
Bên này Vương Phúc Thần sớm đã ăn xong, Trì Uyên trực tiếp gọi anh ta rời đi.
Dưới lầu đã có xe chờ sẵn, Trì Uyên và Vương Phúc Thần cùng nhau lên xe.
Sau khi xe rời đi Trì Uyên nhìn gương chiếu hậu vừa hay thấy Ninh tôn và nhóm bọn họ bước ra từ nhà hàng.
Anh chàng này xong chuyện ở đây sẽ đến chỗ của Cố Tư.
Cả người toàn mùi rượu và thuốc lá, đến chỗ Cố Tư muốn làm gì đây.
Trì Uyên cúi mặt lạnh lùng.
Xe chạy chầm chậm cuối cùng đến của một khách sạn thì dừng lại.
Vương Phúc Thần có chút khó hiểu quay đầu nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên cười “đã đặt phòng sẵn rồi, không cần dùng chứng minh thư của anh đăng kí”.
Như vậy Vương Phúc Thần mới yên tâm.
Hai người đi thẳng vào trong, vào thang máy, đi thẳng lên trên.
Vừa ra khỏi thang máy, Tử Thư đã đứng trước của phòng chờ sẵn, nhìn thấy Trì Uyên và Vương Phúc Thần đi tới, Tử Thư mỉm cười “Tổng giám đốc Vương, lâu lắm không gặp”
Vương Phúc Thần cười coi như chào hỏi, Tử Thư vội vàng gõ cửa.
Cửa phòng được mở ra từ bên trong, đứng bên trong là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp.
Vương Phúc Thần lập tức có tinh thần.
Trì Uyên cùng anh ta bước vào trong, trong phòng còn có một cô gái nữa đang đứng cạnh cửa sổ.
Nhìn thấy Trì Uyên tới cô ấy đi đến khoác lấy cánh tay Trì Uyên “đáng ghét, sao lại lâu như vậy”
Trì Uyên cười “vừa mới ăn xong, có bị tắc đường một chút, như vậy đã là nhanh lắm rồi đó”.
Người phụ nữ đấm vào ngực Trì Uyên một cái “hư quá, người ta đợi anh thật là sốt ruột”.
Vương Phúc Thần đứng một bên nhìn Trì Uyên cười khẩy xấu xa.
Mấy chuyện này xem như được hiểu ngầm giữa mấy tên đàn ông này.
Cô gái trong lòng Vương Phúc Thần trông nhỏ hơn cô gái bên phía Trì Uyên rất nhiều.
Vương Phúc Thần rất thỏa mãn sờ mặt cô gái nhỏ và hỏi “đã thành niên chưa?”
Trì Uyên bên cạnh liền cười “Tổng giám đốc vương, chúng ta không làm những chuyện trái pháp luật”.
Vương tổng cười ha ha, ánh mắt ngắm tới lui trên người cô gái nhỏ “là tôi hỏi sai rồi”.
Tử Thư đang đứng canh ở cửa, anh ấy dựa vào tường, co một chân lên.
Đợi một lúc Trì Uyên liền bước ra.
Áo khoác của anh đã được cởi ra, mở 2 khuy áo sơ mi những cái khác vẫn ổn.
Tử Thư chằm chằm nhìn Trì Uyên “anh không sao chứ?”.
Trì Uyên trừng mắt, Tử Thư lập tức ngoan ngoãn.
Trì Uyên đi ra bên ngoài: “Anh chờ ở đây một lúc, lát nữa có người đến thì anh có thể đi”.
Tử Thư lập tức nói đã biết.
Trì Uyên lên xe, lái xe hỏi: “thưa ngài, chúng ta đi đâu?”.
Trì Uyên nghĩ một lúc thật sự vẫn chưa nghĩ ra muốn đi đâu, anh dường như cũng không có nơi nào để đi, do dự một lúc anh chậm dãi nói ra một địa chỉ.
Mà ở nhà Cố tư, Chương Tự Chi cứ ở đây mệt mỏi, Cố tư có chút phiền hỏi mấy lần sao anh ta vẫn chưa chịu về.
Chương Tự Chi mặt vô tội: “sao nào, tình cảm nhạt rồi? thấy tôi phiền?”
Cố tư chán ghét và không muốn nhìn anh ta, cô quay người đi lên lầu.
Chương Tự Chi một mình nằm trên sô pha dưới lầu xem ti vi thấy rất thú vị.
Tên đàn ông chết này này cười không kiêng nể gì hết.
Cô là gái không chồng, hàng xóm bên cạnh thấy anh ta ngày ngày chạy tới nhà mình, liệu họ có hiểu làm gì không.
Cố tư trong phòng nghe ngóng một lúc rồi đi tới đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía xa nghĩ tới đoạn ghi âm mà Chương Tự Chi cho mình nghe.
Hóa ra những tình tiết trên mạng nói tới, trong đó cũng có bút tích của Tùy Mị.
Người phụ nữ này đúng là không thông minh.
Giờ phút này nói cô ta và Trì Uyên mới là chân ái, đúng là không nên.
Lời này nói ra càng dễ nhận danh tiếng tiểu tam, còn không bằng cô ta để người khác nói cô ta và Trì Uyên không có gì hết.
Xóa sạch sẽ, con đường đến tương lai sau này sẽ ngày càng rộng lớn.
Dòng nước bẩn tiểu tam này dù có dễ dàng cũng không nên bước vào, cho dù sau này có thể đứng dậy cũng không thể rửa sạch triệt để.
Chỉ có điều không biết Trì Uyên có biết việc này không.
Cố tư muốn nói với Trì Uyên nhưng lại có chút do dự.
Nói với anh thì làm gì? Để Trì Uyên chán ghét Tùy Mị?
Cố tư suy nghĩ mãi sau đó nhìn thấy xe của Trì Uyên.
Xe của Trì Uyên không tới nhà mà dừng ở cách đó không xa.
Sau đó không có động tĩnh gì, người bên trong cũng không xuống xe chỉ là xe đã tắt máy.
Cố tư chăm chú nhìn chiếc xe một lúc lâu sau đó liền đi xuống lầu.
Chương Tự Chi nằm thẳng trên sô pha, một chân đặt lên thành ghế, xem tivi cười như nhà không có người vậy.
Cố tư đi lướt qua anh ta, Chương Tự Chi liền ngồi bật dậy “ơ ơ ơ cô đi đâu vậy, cô muốn ra ngoài sao tôi đi cùng cô, cô muốn mua gì tôi cầm giúp, cô đi một mình……….”
“Anh mau im miệng” Cố Tư khong quay đầu đi thẳng từ phòng khách ra ngoài.
Cô lao qua xe của Trì Uyên.
Tài xế nhận ra Cố Tư, thấy Cố Tư đi qua anh ta nghĩ một chút rồi mở của xe bước xuống.
Tài xế còn cẩn thận kéo kính xe phía Trì Uyên xuống.
Cố Tư đi đến, hai tay đút trong túi đứng bên ngoài cửa xe nhìn vào Trì Uyên bên trong.
Trì Uyên dựa vào lưng ghế nhắm mắt, mặt có chút hơi đỏ.
Nhìn là biết anh mới uống rượu.
Cố Tư có chút ngạc nhiên, từ trước đến nay tửu lượng của Trì Uyên khá tốt nhưng với bộ dạng như này rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu.
Còn nữa giờ này mà uống nhiều như vậy có phải không có nhiều việc?
Buổi chiều không phải đi làm sao? Theo lý mà buổi tối đi nhậu mới đúng.
Trì Uyên hình như đã ngủ say, không có phản ứng gì.
Tài xế đứng bên cạnh nhìn một lúc đi tới, giọng nói nhỏ nhẹ “lúc trưa nay ngài ấy có chút tiệc xã giao, sau đó bảo tôi lái xe tới đây, còn nói không được tới quá gần, đỗ từ xa là được”
Cố Tư cười “sếp nhà anh có lẽ uống nhiều rồi, anh nên lái xe về để anh ấy có được một giấc ngủ ngon”
Tài xế có chút khó xử: “lời sếp nói tôi không dám làm trái”
Trì Uyên thường không nói nhiều, tính tình cũng không thân thiện, bình thường những người bên cạnh đều sợ anh.
Anh là loại người ít nói linh tinh, nói một là một không cần người khác giúp thay đổi quyết định.
Cố Tư nhìn Trì Uyên thở dài: “được rồi, dù sao các anh cũng không ở địa bàn của tôi, các anh muốn ở thì cứ ở vậy”
Nói xong Cố Tư lững thững bỏ đi.
Chờ cô đi khỏi, Trì Uyên trong xe mới chầm chậm mở mắt ra.
Mắt anh hơi đỏ nhưng vẫn còn tỉnh.
Một lúc sau tài xế lên xe cũng không quay đầu nhìn Trì Uyên, chỉ lấy điện thoại ra lên mạng xem tin tức.
Lúc đầu, Trì Uyên chỉ nhìn về phía ghế trước, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về hướng nhà của Cố Tư.
Cửa nhà của Cố Tư đang mở nhưng khoảng cách hơi xa anh không thể nhìn thấy ai đang ở bên trong.
Trong sân nhà Cố Tư có đỗ một chiếc xe nhưng nó bị hàng rào che khuất, anh nhìn cũng không rõ lắm.
Có thể là của Ninh tôn, Trì Uyên thở dài.Edit by anhanh. Vui lòng reup nhớ để tên người edit. Bản edit này thuộc về www.hangtruyen.com
Anh cầm áo khoác bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa văn phòng đã nhìn thấy Trì Chúc.
Trì Chúc nhìn thấy dáng vẻ này của Trì Uyên thì hơi ngạc nhiên :” Con định ra ngoài à?”.
Một lúc nữa thì nhà họ Tùy đến, Trì Uyên nhất định phải ở đây, bàn bạc xem hai công ty nên giải thích với bên ngoài thế nào.
Trì Uyên có chút bất lực :”Mẹ con đến chỗ Cố Tư rồi, hình như lại đánh nhau.”
Trì Chúc cau mày một lúc, rồi nói :”Bà điên!”
Trì Uyên biết là nói bà Trì, anh nói :” Con đi qua xem một chút.”
Trì Chúc xoay người đi theo Trì Uyên ra ngoài :”Ba cũng đi”.
Sự hung hăng, ngang bướng kia của bà Trì, một mình Trì Uyên, chưa chắc khống chế được.
Trì Uyên không nói gì, hai người xuống lầu, lên xe Trì Uyên, nhanh chóng đi về phía nhà Cố Tư.
Trên đường đi phải dừng hai đèn đỏ, chờ xong, cuộc ẩu đả đã kết thúc lâu rồi.
Trì Chúc và Trì Uyên vừa xuống xe liền chạy vào nhà, cửa phòng khách mở toang, vừa bước vào đã thấy bà Trì đang ngồi dưới đất, đầu tóc rối bù.
Cố Tư ngồi trên ghế sofa, mở TV, bắt chéo chân xem TV.
Lúc đầu bà Trì khá im lặng, nhưng vừa nhìn thấy Trì Chúc và Trì Uyên bước vào, bà ta liền khóc nấc lên.
Giọng nói khàn khàn kiệt sức vẫn cố to tiếng :”Sao giờ các người mới đến, tôi sắp bị con chó cái này đánh chết rồi”.
Cố Tư chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm bà Trì, không lên tiếng nói lời cay độc, nhưng vẻ mặt cũng không khá hơn là bao.
Trước đó, Cố Tư nhìn bà Trì như vậy, bà ta bị dọa sợ đến rụt cổ lại. Bây giờ, cảm thấy có chỗ dựa rồi, bà ta ngửa cổ nhìn lại Cố Tư.
Trì Chúc biết rõ dáng vẻ vợ mình thế nào, ông thở dài, quy đầu nhìn Cố Tư.
Cô Tư trông hơi chật vật, rõ ràng tóc cô ấy đã bị kéo mạnh, có vài lọn tóc rơi xuống.
Giọng Trì Chúc vẫn ôn hòa :”Tiểu Tư, có chuyện gì vậy?”
Cố Tư thậm chí không nhìn Trì Uyên, giọng nói của cô rất lạnh lùng :”Hỏi bà ta đi, hỏi bà ta xem có chuyện gì?”
Bà Trì vừa khóc vừa nắm lấy quần áo của Trì Chúc, cảnh tượng này, quả thực khiến Trì Chúc rất đau đầu.
Bộ dạng này rất giống với lúc xung đột với ông ngày đó.
Trì Uyên nhìn bà Trì :”Mẹ, mẹ làm gì ở đây?”
Bà Trì dừng khóc, suy nghĩ một hồi, bà lại khóc toáng lên.
Trì Chúc nhắm mắt lại, đanh giọng nói :”Khóc gì mà khóc! Khóc có lợi ích gì”?
Giọng nói không lớn lắm, nhưng nghe ra có chút tức giận.
Bà Trì biết chuyện xảy ra trước đó, Trì Chúc vẫn chưa nguôi giận, chớp mắt vài cái, bà ta từ từ ngừng khóc.
Trì Uyên hỏi lại :”Sao mẹ lại đến đây?”
Bà Trì nghẹn ngào nói :”Mẹ không nghĩ những thứ trên mạng lại ảnh hưởng lớn đến con như vậy. Mẹ đến nhờ cô ấy thanh minh giúp con, giải thích thay con về chuyện này. Như vậy, chuyện này sẽ sớm kết thúc”
Cố tư quay người lại, không nói lời nào.
Trì Uyên nhìn bà Trì một lúc, mặc dù Cố Tư có hơi vô lý, nhưng cô là một người thông minh, cô ấy sẽ không làm điều gì không phải.
Vì vậy, Trì Uyên hỏi lại :”Là ai ra tay trước?”
Bà Trì ngừng nói.
Bà ta như thế này, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
Trì Chúc hất tay bà Trì đang nắm lấy quần áo mình ra :”Bà thấy ở nhà còn chưa đủ lộn xộn sao? Hả?”
Câu này nói lớn tiếng hơn trước rất nhiều.
Cố Tư cười nhạt :”Bây giờ các người nên suy nghĩ chút đi, bà Trì đã gọi cảnh sát, họ sẽ sớm đến đây. Bên truyền thông sẽ có dịp thêm mắm dặm muối vào, sự việc sẽ càng ầm ĩ.”
Trì Chúc và Trì Uyên nhìn bà Trì chằm chằm :”Bà báo cảnh sát à?”
Bà Trì mở miệng :”Đã báo rồi”.
Thật ra, ngay sao khi báo cảnh sát, bà đã cảm thấy hối hận. Vào lúc đó, bà vừa bị Cố Tư đánh, bà ta tức giận nên không nghĩ được gì nhiều.
Lúc ngồi đợi cảnh sát, suy nghĩ một lúc, bà ta mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng trước mặt Cố Tư, bà ấy thật sự không muốn mất mặt nên đã không gọi điện, nói cảnh sát đừng đến nữa.
Trì Chúc nghiến răng :”Bà đúng là không có não mà!”
Cố Tư xem TV, cười chế nhạo, bà Trì không có não, bao nhiêu năm nay bà ta đã quen sống trong an nhàn sung sướng.
Trì Chúc đối xử với bà ta quá tốt. Vị trí con dâu trưởng của nhà họ Trì khiến cho các chị em dâu khác cũng không dám đối đầu trực diện với bà ấy.
Bà cụ lại không phải là người thích gây chuyện, nếu không có gì quá đáng, bà cũng không chấp nhất.
Không có ai chỉnh đốn bà ấy, bản thân bà ấy cũng không phải tính toán gì.
Bộ não đối với bà ta không có ích lợi gì, nên đương nhiên không cần giữ lại.
Bọn họ phải chịu trách nhiệm về chuyện này, ai bảo họ khiến cho bà ấy quen thói được nuông chiều, giờ thì phải gánh lấy hậu quả.
Trì Uyên thở dài nhìn Cố Tư :”Sao em không ngăn cản?”
Cố Tư buồn cười :”Tôi có thể ngăn cản mẹ anh sao? Tính cách của mẹ anh thế nào, anh không biết à? Nếu tôi ngăn cản, đoán chừng bà ta không chỉ gọi cảnh sát mà còn có thể gây rối hàng xóm nữa đấy.”
Điều này cũng đúng, Trì Uyên nắm chặt tay thành nắm đấm, vỗ nhẹ vào trán mình.
Bà Trì lúc này có chút sợ hãi, nhìn Trì Chúc, thấp giọng nói :”A Chúc, chuyện này có phải nghiêm trọng lắm không?”
Trì Chúc tức giận, cười gằng :”Bà nói thử xem!”
Bà Trì mím môi, không nói nên lời
Cố Tư lúc này mới nói :” Các người đi nhanh đi, cảnh sát sắp tới rồi, nhất định sẽ làm ầm ĩ lên, Bây giờ các người đi, khi họ đến, tôi sẽ nói tôi không biết gì cả. Nếu họ gọi điện thoại, giải thích qua điện thoại được thì giải thích, bằng không thì cứ quay về nhà tổ rồi giải thích sau. Dù sao vẫn tốt hơn bị phát hiện ở đây”
Trì Chúc đứng lên, vội nói :”Đúng rồi, đi nhanh thôi”.
Lúc này, mặc kệ đó có phải là ý kiến của Cố Tư hay không, bà Trì cũng phụ họa theo :”Phải, phải, bây giờ chúng ta nên đi ngay, một lát nữa cảnh sát đến, không thấy ai ở đây, chuyện này coi như xong”.
Trì Uyên nhìn Cố Tư, nói :”Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Bà Trì có chút không hài lòng, bà ta bị đối phương nghiền ép, so với Cố Tư, bà ta chật vật còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng Trì Uyên và Trì Chúc từ đầu đến cuối vẫn chưa từng hỏi thăm bà ấy một câu nào.
Bà Trì nhìn Trì Uyên :”A Uyên, hai người li hôn rồi, nên chú ý chút đi”.
Trì Chúc cau mày, không thích dáng vẻ lúc này của bà Trì :”Bà im đi, đã gây ra bao nhiêu chuyện như vậy, còn mặt mũi nào nói người khác.”
Bà Trì lập tức mím môi, không dám nói thêm lời nào.
Mặt Cố Tư không có cảm xúc gì, không trả lời câu hỏi của Trì Uyên, chỉ nói :”Đi thôi, chậm trễ sẽ đụng mặt cảnh sát đấy.”
Bà Trì vội vàng kéo Trì Chúc đi ra ngoài :”Đi thôi, đi nhanh lên”.
Trì Uyên vẫn đứng yên đó vài giây, nhìn Cố Tư
Cố Tư mỉa mai :”Thế nào? Tôi đánh mẹ anh, không vui sao? Không vui cũng phải kìm nén cho tôi”.
Trì Uyên thở dài, vén tóc Cố Tư :”Lần sau, nếu mẹ tôi tới, em đóng cửa lại, đừng cho bà ấy vào”.
Cố Tư lùi lại một bước, giữ khoảng cách với Trì Uyên, vẻ mặt không dễ chịu chút nào.
Trì Uyên chậm rãi thu tay về :”Tôi về trước đây”
Cố Tư có chút không vui :”Đi nhanh đi”
Có vẻ như cô đang lo lắng.
Trì Uyên quay người đi ra ngoài, Trì Chúc và bà Trì đã ngồi trên xe.
Lúc sau, Trì Uyên nhìn Cố Tư qua cửa kính xe hơi, Cố Tư đã quay người sang một bên, đưa tay vuốt lại tóc của mình.
Bà Trì vỗ vỗ lưng Trì Uyên :”Đi nhanh thôi, cảnh sát sẽ tới ngay đó”. Trì Uyên thu ánh mắt, khởi động xe.
Xe vừa nổ máy thì xe cảnh sát từ đằng kia đang chạy tới.
Khi nhìn thấy cảnh sát, bà Trì sợ hãi, co người lại, trốn ở ghế sau.
Trì Chúc quay đầu lại, thật sự không muốn nhìn thấy bà ấy.
Trì Uyên trực tiếp lái xe đi, ngang qua xe cảnh sát, anh cũng không quay đầu lại nhìn.
Qua kính chiếu hậu, có thể thấy xe cảnh sát từ từ dừng lại trước cửa nhà Cố Tư, hai nhân viên cảnh sát xuống xe, bước vào sân.
Trì Uyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cảm thấy rất bực bội.
Bà Trì vuốt vuốt ngực :”May quá, thật may quá!”
Trì Uyên lái xe một lúc rồi nói :”Mẹ, con nên đưa mẹ đi đâu?”
Câu hỏi này như đang hỏi khó bà Trì.
Đưa bà ta đi đâu?
Thật ra, bà ấy cũng muốn quay lại nhà tổ của nhà họ Trì, nhưng ban đầu, bà là người thu xếp đồ đạc, bỏ đi. Khi rời đi, bà ta còn tỏ ra hùng hổ.
Bây giờ, trước mặt Trì Chúc và Trì Uyên, bà ấy cảm thấy không có mặt mũi nào nói muốn quay về.
Bà Trì liếc nhìn Trì Chúc từ khóe mắt.
Trì Chúc lại thực sự không có phản ứng gì, như thể ông ấy không nghe thấy câu hỏi của Trì Uyên.
Dáng vẻ này, chính là không muốn bà ta quay lại nhà tổ sao.
Bà Trì hơi tức giận, nhiều năm trôi qua, Trì Chúc chưa từng như vậy. Bây giờ, chỉ vì người ngoài, mà đối xử với bà ta thế này.
Bà ta giận dỗi nói :”Đưa mẹ về nhà bà ngoại, mẹ không về nhà tổ nữa”.
Trì Uyên cũng không thuyết phục bà, trực tiếp lái xe về phía nhà bà Trì.
Sau đó, trên đường đi, không ai nói lời nào.
Cho đến khi xe dừng lại, động tác của bà Trì có chút lề mề chậm chạp.
Mở cửa xe mất gần cả nửa ngày trời.
Đương nhiên, Trì Chúc hiểu được chút tâm tư kia của bà ta, không nhẫn nại nói :”Nhanh lên, chúng tôi còn phải đến công ty, còn rất nhiều việc đang chờ chúng tôi kia kìa.”
Bà Trì tức giận, mở cửa xe bước xuống, đi thẳng vào nhà, không thèm chào hỏi hai người họ.
Trì Uyên thở dài, lái xe đi.
Khi Trì Chúc và Trì Uyên trở lại công ty, nhà họ Tùy đã đến rồi.
Tùy Mị cũng đến.
Mặc dù cô ấy trang điểm tinh tế, nhưng có thể thấy, tình trạng của Tùy Mị không được tốt lắm.
Cô ấy trông rất mệt mỏi, hơi xuống sắc.
Nhà họ Tùy chờ trong phòng họp, Trì Chúc và Trì Uyên vội vàng đi tới.
Nhìn thấy Trì Uyên, Tùy Mị lập tức đứng lên.
Ông cụ Tùy ngồi bên cạnh lên tiếng :”Mị Mị”.
Tùy Mị có vẻ phản ứng kịp, có chút ngượng ngùng, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Trì Uyên đi vào, trực tiếp ngồi xuống mà không nhìn Tùy Mị.
Bên kia, cảnh sát hỏi Cố Tư vài câu, cũng không có chuyện gì.
Cô ấy nói rằng cô ấy không báo cảnh sát, cũng không rõ chuyện gì. Hai người cảnh sát cũng không hỏi nhiều.
Chờ người đi khỏi, cô ngồi trên sofa, một lúc lâu sau mới nhớ ra, cô đi xóa dấu vân tay của Trì Uyên.
Sau này, không nói bà Trì nghĩ gì, ngay cả bản thân cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Trì.
Cố Tư dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng khách. Sau đó lên lầu, nằm trên giường.
Cô trở mình vài lần, lấy điện thoại ra đọc tin tức trên mạng.
Thật ra, thành thật mà nói, cô đã từng nghĩ muốn nói giúp Trì Uyên vài câu.
Chuyện này qua đi càng sớm, thì cuộc sống của cô càng có thể đi đúng hướng sớm hơn. Kéo dài thế này, cũng rất ảnh hưởng đến cô.
Nhưng bà Phương Tố này, thật sự không biết cân nhắc nặng nhẹ, còn dám ra lệnh cho cô. Cho rằng danh phận con dâu trưởng nhà họ Trì là giấy thông hành sao.
Ở đâu cũng có thể ra oai à?
Xí.
Làm như vậy, càng khiến cô không thể chờ đợi mà muốn lên mạng giẫm thêm cho Trì Uyên vài cái.
Cố Tư hít sâu một hơi, nhưng dù sao vừa rồi cũng đánh rất sướng tay, bao nhiêu uất hận đè nén trong lòng từ trước đều trút ra hết.
Cố Tư chọn đọc hai mẫu tin, nội dung chính vẫn là những chuyện vô vị kia.
Nhưng lần này, là phân tích chuyện đính hôn trước đây của Trì Uyên và Tùy Mị .
Thật ra, Cố Tư không rõ lắm những chuyện xảy ra giữ Tùy Mị và Trì Uyên trước đó, chỉ biết rằng hai gia đình đã đính ước.
Chính cô là người đã xuất hiện, phá vỡ thế cân bằng này.
Cô đọc bài báo nói rằng cuộc hôn nhân giữ nhà họ Trì và nhà họ Tùy thực chất là do một mình bà Trì sắp xếp.
Nghe nói bà Trì gặp Tùy Mị, liền yêu thích cô gái này. Vì vậy mới về nhà nhắc đến chuyện này.
Trì Uyên khi đó đã đến tuổi, làm việc rất tốt trong công ty nhà họ Trì, sự nghiệp thành công không nhỏ.
Nếu có thêm một gia đình hạnh phúc vào thời điểm này, thì gần như là người chiến thắng trong cuộc sống.
Nhà họ Trì có lẽ cũng đã tính toán, cho rằng nhà họ Tùy là một lựa chọn tốt.
Nhà họ Tùy đương nhiên rất coi trọng Trì Uyên, cho nên khi nhà họ Trì mới nhắc đến một chút, nhà họ Tùy cũng đồng ý ngay.
Đính ước này, lúc đầu rất suông sẻ.
Bài báo cũng đề cập rằng Trì Uyên và Tùy Mị cũng từng gặp mặt vài lần, anh ấy cũng rât hài lòng về Tùy Mị.
Chỉ là không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên anh ấy cưới người khác, không bằng Tùy Mị về mọi mặt.
Cố Tư đọc phía trên của bài báo cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng phía dưới thì….”không bằng Tùy Mị về mọi mặt”?
Cô lại “Xí” một lần nữa.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, xem tin tức một chút, lại khiến bản thân tức giận. Thật không đáng mà!
Cô ôm chăn bông, trở mình hai lần rồi nhắm mắt lại.
Xem như không có chuyện gì, đi ngủ.
Một bên khác, trong công ty nhà họ Trì.
Thực sự, các nhân viên đều không thể hiểu rõ tình hình hiện tại.
Lúc trước, Cố Tư hay đến đây, cô ấy và Trì Uyên trông rất tình cảm, tại sao chưa bao lâu hai người lại ly hôn.
Sáng sớm nay, nữ nhân viên họ của công ty Vạn Phong lại ra mặt, nói rằng những gì cô ta nói trước đây là sự thật, quan hệ của Trì Uyên và Cố Tư rạn nứt là bắt nguồn từ chuyện của cô ấy.
Lúc trước không ai tin lời của người phụ nữ này, nhưng bây giờ Trì Uyên đang trên đỉnh ngọn sóng, lại có người thêm thắt, vì vậy, lời nói của người phụ nữ này được nhiều người dùng để chứng minh Trì Uyên đã vượt quá giới hạn.
Tuy rằng, ngoài mặt nhân viên công ty không dám nói gì, nhưng những lời xì xào sau lưng chưa bao giờ ngừng.
Hôm nay, trùng hợp Tùy Mị lại đến đây, những người nhân viên đó đều nhìn Tùy Mị không thuận mắt.
Nếu phải chọn giữa Tùy Mị và Cố Tư, hầu hết mọi người sẽ ủng hộ Cố Tư.
Một Cố Tư tương đối bình dân gần gũi, luôn mỉm cười. Trong khi Tùy Mị lại có vẻ xa cách, luôn ra hiệu cho mọi người đừng làm phiền.
Còn có một lý do khác, dù sao Tùy Mị trong trò hề này có chút đuối lý.
Nhiều người cho rằng cô ta là người thứ ba.
Người thứ ba đương nhiên không được công chúng chấp nhận.
Trì Cảnh xem xong tài liệu trong văn phòng, sau đó đứng dậy đi đến phòng pha café.
Đến cửa phòng pha café, anh ta dừng lại.
Trong phòng có người, là ba nữ nhân viên đang dựa vào cửa sổ, vừa uống nước vừa trò chuyện.
Tuy rằng đã nói chuyện rất nhỏ, nhưng Trì Cảnh đứng ở cửa vẫn nghe thấy.
Một trong số họ nói :”Tôi thấy cô Cố kia rất là tốt”.
Người kia gật đầu :”Đúng vậy, tôi nghĩ cô sẽ quý mến cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô ấy cười có thể thu hút được tiền tài đấy.”
Người thứ ba cười lên, nhìn người thứ hai :” Chị Vương, chị nói chuyện xa xôi quá, tôi nói này, cô Cố kia, đừng nhìn người cô ấy nhỏ gầy nha, dáng người này thực sự rất có tiềm năng, nhất định sau này sẽ sinh con trai đó.”
Nói xong ba người cùng cười lên ha ha.
Sau khi cười xong, người thứ ba thở dài một hơi :”Nói đến đây, cô Cố quả thật là rất tốt. Tuy rằng không gặp cô ấy nhiều, nhưng cô ấy so với cô Tùy thì dung mạo xinh đẹp hơn nhiều”.
Trì Cảnh cầm ly, suy nghĩ một chút rồi quay trở về phòng làm việc.
Cố Tư và Trì Uyên đã ly hôn! Cuộc sống này, thực sự, chỗ nào cũng đều có những điều bất ngờ!
Trì Cảnh dựa lưng vào ghế, một lúc sau nhìn thấy một nhóm người lần lượt đi ngang qua văn phòng của mình.
Trì Chúc và Trì Uyên, cùng với mấy người nhà họ Tùy.
Tùy Mị đi bên cành Trì Uyên, quay đầu nói chuyện với Trì Uyên.
Cửa phòng làm việc của Trì Cảnh đang mở. Lúc bước tới cửa, theo phản xạ, Trì Uyên nhìn vào phòng.
Trì Cảnh mỉm cười, mấp máy môi nói một câu với Trì Uyên.
Trì Uyên vừa bắt đầu đã cau mày, sau đó liền có thể hiểu ra lời Trì Cảnh nói là gì.
Biểu tình của anh thoáng chốc đã trở lên u ám.
Trì Cảnh mỉm cười, ung dung nhìn Trì Uyên.
Tùy Mị ở bên cạnh nhìn Trì Uyên đang khựng lại, có chút kinh ngạc nói, “ A Uyên, anh sao thế?”
Trì Uyên thu hồi tầm mắt, “ Không sao.”
Hai người tiếp tục đi về phía thang máy.
Khi đi bộ đến thang máy, vừa lúc thang máy công nhân ngay bên cạnh dừng lại, từ bên trong lần lượt từng người một đi ra ngoài.
Lúc bắt đầu, mấy người nhân viên đó chào hỏi với Trì Chúc và Trì Uyên, nhưng khi nhìn thấy Tùy Mị, có chút không kiềm chế được, trên mặt từng người xuất hiện biểu tình mỉa mai.
Tùy Mị dĩ nhiên nhìn thấy, nhưng cô chỉ có thể vờ như không thấy gì.
Những lời thảo luận ở trên mạng có thể so sánh với ánh mắt của những người này, khiến cho người ta lo lắng thêm.
Có điều chẳng có cách nào nữa, chỉ có thể chống chọi với nó.
Trì Uyên cùng với Trì Chúc tiễn người nhà họ Tùy ra đến cổng.
Tùy Mị lên xe trước, còn nhìn theo Trì Uyên.
Trì Uyên không nhìn cô ấy, chỉ nhìn về phía đối diện.
Ở phía đối diện có đèn flash, thực ra Trì Uyên từ đại sảnh của công ty đi ra, liền có thể nhìn thấy các tay săn ảnh ở bên trong cửa hàng đối diện.
Anh cảm thấy không có gì để giấu diếm, dù sao cũng không có gì đáng xấu hổ, chụp thì cũng đã chụp rồi.
Sự tò mò của mấy người đó thật sự rất lớn, nếu không lấy được tin tức gì từ phía anh và Tùy Mị, có lẽ những người này sẽ xuống tay tác nghiệp ở bên phía Cố Tư rồi.
Anh không muốn những người này qua đó làm phiền Cố Tư cho lắm.
Cố Tư chưa từng trải qua những việc như thế này, thêm nữa tính tình của cô có phần dễ bị nóng nảy, rất dễ khiến bị tổn thương, lại xung đột với mấy người này.
Trì Uyên khẽ thở dài, thu lại tầm mắt.
Tùy Mị mím môi, vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng sau cùng cũng không nói ra.
Đợi xe của nhà họ Tùy đi rồi, Trì Chúc và Trì Uyên đi vào bên trong công ty.
Trì Chúc nói trước, “ Bên Cố Tư, con xem xem còn có thể thương lượng không, vốn dĩ là việc rất dễ nói, kết quả mẹ con qua đó, việc này lại trở nên phiền phức như vậy.”
Cũng không biết sau một trận chiến, Cố Tư có chán ghét những việc như này của nhà họ Trì không.
Lại muốn cất lời để nhờ cô giúp, thật sự không dễ dàng.
Trì Uyên đợi hai người bước vào cầu thang máy mới nói, “ Một lát nữa, con sẽ nói với Cố Tư, cô ấy kỳ thực là một người rất thấu tình đạt lý.”
Trì Chúc ừ một tiếng, có chút bất lực, “ Bên mẹ con, gần đầy không cần quản bà ấy nữa, với tính cách của bà ấy, thực sự là cần mãi dũa thêm, đã nhiều năm như vậy, đối với bà ấy quá khoan dung rồi, khiến cho bà ấy một chút cũng không trưởng thành hơn, trong cái đầu óc ấy hàng ngày cũng đều không biết nghĩ đến cái gì nữa.”
Trì Uyên nhìn chăm chăm vào màn hình điện tử trong thang máy, nhìn hiển thị số lầu, chậm rãi cau mày.
Anh một câu cũng không nói, xem ra cũng đồng ý với cách nói này của Trì Chúc.
Cố Tư ở bên kia, nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ một giấc, tỉnh lại vẫn là bị cuộc gọi đến của Chương Tự Chi làm cho tỉnh.
Cô cầm lấy điện thoại lên nhìn, chắc chắn là người quen, mới nghe máy, “ Lão Chương.”
Chương Tự Chi có lẽ cũng nhàm chán, “ Cô tỉnh dậy rồi? Ở đâu thế, có muốn đến chỗ tôi không.”
Cố Tư xoay người một cái, “ Không đi, ở nhà ngủ.”
Chương Tự Chi vả vào miệng, “ Tôi đoán mà, cô chính là trạng thái này, đừng ngủ nữa, để tôi kể cho cô nghe việc rất thú vị này.”
Cố Tư mở to mắt, “ Có việc thú vị gì thế? Bây giờ còn có việc gì nữa, có thể thú vị hơn chuyện của tôi ư.”
Chương Tự Chi ho một tiếng, “ Thật mà, tôi không lừa cô, tôi nói cô nghe, việc có liên quan đến chị em nhà họ Ninh.”
Cố Tư ngạc nhiên, chậm chạp ngồi dầy, “ Ninh Tương và Ninh Tiêu?”
“ Đúng thế.” Chương Tự Chi có chút lấy lại tinh thần, “ Chính là lần trước cô bị thương ở bên nhà họ Ninh đó sao, chồng cô…”
Chương Tự Chi ngừng lại, tự mình biết đã nói sai rồi.
Anh ta cười khô hai tiếng, mau chóng thay đổi miệng lưỡi, “ Chính là chồng cũ của cô, anh ta có thể là muốn thay cô trút giận, liền cho người điều tra Ninh Tương và Ninh Tiêu, hai cái đứa khốn nạn ấy, muốn công ty nhà họ Ninh nằm gọn trong tay chúng, đã trao đổi riêng với các giám đốc điều hành cấp cao của công ty, lén lút làm việc riêng, cái này cô hiểu đúng không, hai người đó còn dùng danh nghĩa của công ty, thực hiện một số khoản đầu tư cá nhân ở bên ngoài, công ty thêm gánh nặng trách nhiệm, tiền kiếm được đút vào túi riêng, cô nói xem, loại xấu xa này, không đánh chết còn giữ lại làm gì.”
Cố Tư ngẫm nghĩ, “ Đây là Trì Uyên cho người điều tra ư?”
Chương Tự Chi thở dài, “ Là Trì Uyên, anh ta có lẽ rất tức giận về việc Ninh Tiêu hôm đó làm cô bị thương, nên muốn hả giận cho cô, chỉ có điều bây giờ anh ta đang gặp rắc rối, đã không tiện động thủ nữa rồi, nên những chứng cứ đó anh ta đều đưa tôi, kỳ thực cũng không quan trọng, tôi động thủ cũng giống vậy thôi, bây giờ cô cũng tính là đang gặp rắc tối, cộng thêm cô vào cũng không tốt cho lắm, tôi đành thông qua Ninh Tôn xuất đầu lộ diện để dọn dẹp hai đứa lưu manh đó cũng coi là như nhau.”
Cố Tư ngẫm nghĩ, “ Nhưng Ninh Tương và Ninh Tiêu làm việc này, mấy người nhà họ Ninh không biết sao, có lẽ là biết rồi nhỉ.”
Không nói Ninh Bang và Trang Lệ Nhã có biết hay không, chỉ nói đến Ninh Tú, anh ta làm sao lại không phát giác ra.
Bây giờ công ty xem như nằm trong tay anh ta, có người đầu cơ kiểu này dưới mũi mình, anh ta không thể không phát giác ra được.。
Chương Tự Chi cười khịt một cái, “ Ninh Tú có lẽ đã biết, chỉ có điều, anh ta không muốn lôi chuyện này ra lắm, anh ta quả thực rất thông minh, ngay cả khi không ưa gì Trang Lệ Nhã, anh ta cũng không tình nguyện xung đột với ba mẹ con nhà bà ta.”
Chương Tự Chi quả thực không để ý việc này cho lắm, “ Thôi thôi, lần này để Ninh Tú nhặt món hời này đi, anh ta muốn tìm người lôi việc này ra, vậy thì để tôi làm người xấu đi, tôi không sợ, ai tôi cũng không sợ.”
Cố Tư cười, “ Anh có sợ chị ba nhà anh không.”
Ông nội nhỏ Chương giây trước còn kiêu ngạo, kết quả nghe đến vấn đề này thoáng chốc không thấy động tĩnh gì nữa.
Anh ta ai cũng không sợ, nhưng ai này, không bao gồm chị ba của anh ta.
Chị ba của anh ta, anh ta chắn chắn là rất sợ.
Kể từ khi anh ta còn nhỏ, ba chị em khác đã nhường nhịn anh ta, chỉ có chị ba, động thủ với anh ta thật sự là dọa người.
Người con gái đó có vẻ như mong sao có thể xử lý anh ta bằng một cái huých tay.
Thấy Chương Tự Chi bị câu hỏi của mình mà không còn động tĩnh gì, Cố Tư cũng không lắm lời với anh ta nữa, trực tiếp nói, “ Tình hình bây giờ như thế nào, nhà họ Ninh có động tĩnh gì không.”
Chương Tự Chi ho nhẹ hai tiếng, sau đó nghiêm túc, “ Vừa nãy tôi có liên lạc với Ninh Tôn rồi, anh ta bây giờ đang ở công ty, nhưng Ninh Tương và Ninh Tiêu vẫn còn có Ninh Tú, đều bị gọi về nhà rồi, có lẽ là Ninh Bang gọi bọn họ về, có điều lão tử đó, kĩ năng yếu ớt, với việc này, không có mặt người ngoài, có lẽ là nhẹ nhàng bỏ qua thôi.”
Cố Tư hỏi, “ Vậy các anh làm quá trời, không phải là phí công vô ích à.”
” Cũng không hẳn.” Chương Tự Chi tiếp tục nói, “ Tôi vẫn còn việc khác của hai tên khốn đó làm chưa nói ra, nếu lần này mơ hồ qua đi, tôi sẽ nói ra việc tiếp theo, điều tiếp theo vẫn mơ hồ qua đi, vẫn còn việc tiếp theo nữa, tôi vẫn không tin, lão già họ Ninh này tính tình có tốt như thế nào chăng nữa, nhiều chuyện như vậy lần lượt xảy đến, ông ta có thể không tức điên sao. “
Cố Tư cười, “ Tim anh thật là đen tối.”
Lời này vừa nói xong, điện thoại ù ù không ngừng.
Cố Tư bỏ điện thoại ra nhìn, khu vực nhắc nhở hiển thị là tin nhắn wechat.
Cô trực tiếp mở wechat ra, kết quả cười lên.
Tên Trì Uyên này, thật bất ngờ lại gửi lời mời kết bạn với cô.
Người đàn ông này có phải đã quá rẻ mạt rồi.
Lúc trước người hủy kết bạn với cô chính là anh, bây giờ người gửi lời kết bạn cũng chính là anh.
Cố Tư vờ như không nhìn thấy, quay lại tiếp túc nói chuyện với Chương Tự Chi về việc nhà họ Ninh.
Kết quả chưa nói hai câu,điện thoại hiện có cuộc gọi tới.
Là điện thoại của Trì Uyên.
Cố Tư ngạc nhiên, nhìn điện thoại lúc lâu mới nói với Chương Tự Chi ở đầu kia là mình có chút việc.
Chương Tự Chi vẫn gọi ôi a cả nửa ngày, Cố Tư không quản anh ta, trực tiếp ngắt điện thoại.
Cô nghe điện thoại của Trì Uyên, giọng nói không còn nôn nóng như trước kia nữa, “ Có chuyện gì?”
Trì Uyên ừ một tiếng, “ Tôi đã thêm cô trên wechat, cô vẫn chưa đồng ý.”
Cố Tư có chút buồn cười, “ Tôi tại sao phải đồng ý, trước kia anh hủy kết bạn với tôi, bây giờ lại muốn thêm vào, anh nghĩ gì vậy.”
Trì Uyên thở dài, có vẻ bất lực, “ Tôi trước kia, quả thực xem xét chưa được đúng, tôi cứ tưởng là hai người chúng ta sau này sẽ không có bất kỳ liên quan nào nữa, nhưng…”
Cố Tư ô một tiếng, ngắt lời anh, “ Hai người chúng ta từ nay về sau, cũng chắc chắn sẽ không có bất kỳ liên quan nào, nên không cần kết bạn lại với tôi.”
Trì Uyên phát hiện miệng lưỡi Cố Tư thực sự là rất lợi hại, hơn nữa cô hình như biết rất rõ, nên tỏ thái độ gì để khiến đối phương khó chịu.
Cứ hời hợt mà nói ra như vậy, thực sự là có chút khó chịu.
Không trách được bà Trì khi ở trước mặt cô không qua được mấy câu đã phải chạy mất.
Trì Uyên im lặng, Cố Tư cũng không nói lời nào.
Từ trước đến nay là Trì Uyên nhẫn nại tương đối nhiều, có điều bây giờ không được rồi.
Bây giờ Trì Uyên có chút nhẫn nại không nổi.
Anh cất lời trước, “ Cố Tư, chúng ta không phải kẻ thù.”
Biểu tình của Cố Tư Trì Uyên không hề nhìn thấy, cô cố gắng cho giọng nói của mình tỏ ra vô tội, “ Tôi cũng đâu có xem anh là kẻ thù.”
Cô cười, “ Tôi rất cám ơn anh, tất cả những việc anh làm vì tôi, nhưng Trì Uyên, chúng ta thực sự, không nên quay lại nữa, tôi không hề coi anh như kẻ thù, tôi chỉ là muốn xem anh như người lạ.”
Trì Uyên không còn lời nào nói.
Cách nghĩ này của Cố Tư, quả thực cũng là cách nghĩ trước nay của Trì Uyên.
Chỉ là cái cách nghĩ như vậy, thực sự sẽ thay đổi.
Đến khi nào thì thay đổi, Trì Uyên tự mình cũng không rõ nữa.
Cố Tư không muốn nghe nói nhiều lời cho lắm, có những lời, kỳ thực nói ra, mọi người đều biết không có tác dụng gì.
Cuối cùng cô nói, “ Nếu không còn việc gì, thì cúp điện thoại nhé.”
Cơ bản cũng không cho Trì Uyên thời gian phản ứng lại, Cố Tư trực tiếp cúp điện thoại đi.
Đặt điện thoại sang một bên, Cố Tư thở dài một tiếng, thật là, nói như vậy xong, trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Vừa mới ngủ một giấc, nhìn thấy trời đều đã tối rồi.
Cố Tư lại đói rồi, có điều thực sự không muốn động đậy.
Cô cuối cùng lại lấy điện thoại ra lướt, không phải là gọi đồ ăn ngoài, mà là gọi lại cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi bên đó nhanh chóng nghe máy, “ Tiểu Tư Tư.”
Cố Tư a lên, “ Tôi đói rồi, anh tới nhà tôi một chuyến đi, mua đồ ăn mang đến cho tôi nhé.”
Chương Tự Chi lầm bầm, “ Cô tìm tôi là vì muốn ăn sao, cô đói sao lại không gọi đồ ăn ở ngoài về.”
Cố Tư than thở rồi liền nói to giọng, “ Tôi bây giờ có thể gọi đồ ăn bên ngoài ư, tôi bây giờ có thể xem như là người nổi tiếng, tôi bây giờ cần giảm tỷ lệ phơi mặt ra anh có biết không, mau mau mau, chỉ có anh thôi, thời gian này anh chính là tri kỷ của tôi, mau đến đây đi.”
Chương Tự Chi đối với Cố Tư thật là tốt, được được được, “ Bây giờ tôi sẽ qua đó, cô có thể dừng một chút được không, vừa mới cất giọng, đã dọa tôi một trận.”
Cúp điện thoại, Cố Tư nằm dài trên giường.
Chương Tự Chi bên đó đến cũng không nhanh cho lắm, sờ mò gì mãi một quãng thời gian mới tới, có điều anh ta đến không phải chỉ có một người.
Anh ta với Ninh Tôn cùng đến.
Nói là vừa hay Ninh Tôn tan làm, anh ta đi qua công ty nhà họ Ninh, liền dẫn Ninh Tôn cùng đến.
Đúng là lấy cớ vụng về.
Công ty nhà họ Ninh không thể ở giữa câu lạc bộ và nhà của Cố Tư, muốn qua công ty nhà họ Ninh, chỉ có thể là đi đường vòng.
Có điều Cố Tư cũng không chú ý đến điều đó cho lắm, chỉ lấy đồ Chương Tự Chi mua ra bày lên bàn ăn, “ Ăn cơm, ăn cơm, tôi đói sắp chết rồi.”
Chương Tự Chi tương đối thích nhiều người ăn cơm cùng nhau, mua rất nhiều đồ ăn mang tới.
Anh ta với Ninh Tôn cũng đến rồi.
Chương Tự chi tự chăm sóc lấy mình, đi tới nhà bếp lấy bát đũa ra, sau đó hỏi Ninh Tôn, “ Việc nhà anh bên đó, biết xử lý như thế nào chưa?”
Nói như vậy, Cố Tư liền nghĩ tới, lúc trước Chương Tự Chi mới nói với cô về việc nhà họ Ninh.
Đói quá, nên việc quan trọng như vậy cũng bị quên lãng luôn.
Ninh Tôn gãi đầu, “ Không rõ, tôi cũng không hỏi, có điều Ninh Tú lúc tan làm buổi chiều có đến công ty, Ninh Tương và Ninh Tiêu không đến, có lẽ bị giữ lại ở nhà rồi.”
Chương Tự Chi cười ha ha, “ Lão già nhà anh nếu có thể vì sự việc lần này mà đá hai đứa khốn kiếp kia ra khỏi công ty, tôi vẫn tôn trọng ông ta như một người đàn ông.”
Ninh Tôn gãi đầu, “ Có lẽ sẽ không làm vậy.”
Có Trang Lệ Nhã ở đây, cầu xin giúp đỡ, việc này, hầu hết chỉ là mắng một trận liền xong chuyện thôi.
Chương Tự Chi không để ý chuyện đó, “ Không sao không sao, việc lần này qua đi rồi, vẫn còn việc khác nữa, việc sau qua đi rồi, vẫn còn việc sau nữa, chỉ có một việc, có thể chạm vào cơn thịnh nộ của lão già nhà anh, luôn luôn có lúc không thể qua nổi.”
Ninh Tôn cười, không nói gì.
Cố Tư đợi một lát nói, “ Mấy anh có thấy tôi nên nói mấy lời giúp đỡ cho Trì Uyên ở trên mạng hay không, xoa dịu dư luận, xét cho cùng, trong kinh doanh không có lòng nhân từ.”
Lý do này đưa ra, khiến cho Chương Tự Chi có chút không nói nên lời, có điều anh vẫn nói, “ Nói giúp Trì Uyên đôi ba câu là có thể, thực ra A Uyên cũng không làm bất cứ điều gì quá đáng, mấy phương tiện truyền thông này đều là vô lý.”
Cố Tư mím môi ngẫm nghĩ, “ Các anh cảm thấy, tôi nên nói như thế nào mới là tốt, bên đó bị dẫn dắt có vẻ lợi hại, tôi sợ tự mình nói ra, bị người ta chộp ra điều gì đó không ổn.”
Ninh Tôn nghĩ ngợi, “ Có cần hỏi chị ba không, chị ấy có lẽ biết nên nói như thế nào mới trôi chảy.”
Chương Tự Chi nghe thấy, rất nhanh liền gật đầu, “ Chờ chút, tôi gọi cho chị ba, tôi hỏi cho.”
Chương Tự Chi nói xong liền lấy điện thoại ra, gọi cho chị ba.
Anh ta còn đặt điện thoại lên bàn, bật loa ngoài.
Cô ba Chương bên đó có vẻ bận, có thể nghe thấy giọng nói của người khác.
Chương Tự Chi đối với cô Ba nói chuyện ngữ khí có phần đặt biệt tốt.
Anh ta cười, “ Chị ba, chị bây giờ có thời gian không, em có chuyện muốn hỏi chị.”
Cô ba Chương đối với Chương Tự Chi mới là không kiên nhẫn, “ Chờ chị hết bận đã.”
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Chương Tự Chi có chút ngượng ngừng, ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn và Cố Tư, he he, “ Chị Ba tôi bận, bình thường rất là bận, có thể nghe điện thoại của tôi, đã là không dễ rồi.”
Cố Tư và Ninh Tôn nhìn nhau, cúi đầu ăn cơm.
Chương Tự Chi tán gẫu rồi cất lại điện thoại.
Tiếp sau đó ăn cơm không nói lời nào, chờ đến khi ăn xong, Chương Tự Chi nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, Cố Tư đến chỗ sô pha ngồi.
Cô bật ti vi lên, sau đó cười, “ Tôi nói cho mấy anh một việc, hôm nay tôi với Phương Tố lại đánh nhau rồi.”
Chương Tự Chi ở nhà bếp lấy bát đũa đặt vào máy rửa bát, vội vàng, “ Cô với ai đánh nhau cơ, cô thua hay là thắng, người đó, Phương Tố? Phương Tố là ai?”
Cố Tư quay đầu nhìn Chương Tự Chi, “ Mẹ của Trì Uyên.”
Không nói Chương Tự Chi, bây giờ đến Ninh Tôn cũng cau mày rồi.
Hai người đều đi đến bên ghế sô pha.
“ Sau đó thì sao, cô có bị thương không.” Ninh Tôn trên trên dưới dưới nhìn Cố Tư một lượt.
Cố Tư khoát tay, “ Thì là rụng mấy sợi tóc, còn đâu không sao cả, Phương Tố bị tôi tát cho một cái, còn đá cho một cái nữa.”
Chương Tự Chi rít lên, “ Cô được đó nha.”
Anh ta đi tới, ngồi xuống bên cạnh, xì trộm một cái, “ Tôi có nghe qua một số việc về mẹ Trì Uyên, người đàn bà đó, quả thực không dễ khiêu khích.”
Cố Tư nhíu màu, “ Nghe nói về việc gì của mẹ anh ta.”
Chương Tự Chi ngẫm nghĩ rồi mới nói, “ Người ta nói rằng bố của A Uyên, với A Uyên giống nhau, mới đầu là người đã có hôn ước, chỉ có điều sau đó gia đình nhà người phụ nữ này hối hận, kết hôn với người khác tốt hơn, bố của A Uyên mới kết hôn với mẹ A Uyên, sau đó thì quyết định như vậy.”
Chương Tự Chi vả vào miệng, “ Sau đó hình như lúc A Uyên mười mấy tuổi, người phụ nữ mới đầu đã đính hôn với bố của A Uyên ly hôn, cụ thể vì lý do gì tôi không hỏi cụ thể, nhưng người phụ nữ đó sau nhiều năm, không biết sao lại phát hiện bố của A Uyên rất tốt, liền quay về tìm bố của anh ta, rõ ràng biết bố anh ta đã có gia đình, nhưng vẫn còn muốn chinh phục.”
Ninh Tôn cũng đi đến, ngồi ở bên còn lại của Cố Tư, hai người cách nhau rất gần.
Một gương mặt hóng chuyện của Cố Tư toàn bộ đều phản ánh ở trong mắt Ninh Tôn.
Ninh Tôn có chút bất giác đổ người về hướng về phía Cố Tư, cũng tạo dáng để nghe chuyện phiếm.
Hai người cách nhau rất gần, Cố Tư quay lưng về phía Ninh Tôn, nhìn từ một góc độ nào đó, như thể cô ấy đang nép vào vòng tay của Ninh Tôn.
Cố Tư không để ý nhiều như vậy, chỉ chú ý lời tiếp theo của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi cũng không chú ý Ninh Tôn như thế nào,bản thân tiếp tục lải nhải nói: “Ba của A Uyên không biết là có biết ý đồ của người phụ nữ kia không, hay là vẫn còn dây dưa tình cảm, dù sao cũng cùng người phụ nữ kia qua lại mấy lần, chuyện này không bao lâu sau bị mẹ anh ta phát hiện, sau đó mẹ của A Uyên, đi tìm nhà mẹ đẻ của người phụ nữ kia, ôi trời, mắng một trận này, đập phá một trận này.”
Chương Tự Chi nói xong lắc đầu: “Nghe nói là lúc đó những lời khó nghe đều mắng ra, còn mắng cả cha mẹ của người phụ nữ kia một trận.”
Người phụ nữa kia nghe tin tức trở về nhà, trùng hợp vừa gặp Phương Tố, dáng người Phương Tố lúc đó vẫn còn mảnh mai, dáng đi cũng nhanh nhẹn.
Đột nhiên chạy đến nắm đầu tóc người đàn bà kia.
Đoán chừng người phụ nữ kia cũng biết bản thân đuối lý, một mực cũng không đánh trả, một câu cũng không nói, cứ như vậy mà kiên cường chịu một trận đánh.
Sau đó không đợi Trì Chúc đến, Phương Tố liền thu dọn đồ đạc đi.
Bà đến và rời đi,lúc nào cũng để ý thể diện, ngay cả lúc đánh người, đều thận trọng chú ý hình tượng, không khiến cho bản thân mình quá chật vật.
Xem ra chuyện này, quả thật Phương Tố vẫn là một người phụ nữ mạnh mẽ vang dội.
Không biết lúc trở về Trì Chúc và Phương Tố đã nói chuyện như thế nào, dù sao từ đó về sau, Trì Chúc cũng không qua lại với người phụ nữ đó nữa.
Cố Tư nghĩ nghĩ, rồi nói một câu: “Người phụ nữ kia là đáng đánh, nhưng cha mẹ của người đó không nên bị liên lụy.”
Cái tật xấu của Phương Tố này đúng là không tốt, nói cái gì đều muốn trút lên cha mẹ người ta.
Cố Tư vô cùng chướng mắt điểm này của bà.
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư: “Vì vậy cô đánh được bà ta, cô thật sự lợi hại.”
Cố Tư hơi nhíu mày: “thật sự bà ta ở bên nhà tổ làm mưa làm gió như thế nào, tôi đều không quan tâm, nhưng đến chỗ của tôi khoa tay múa chân với tôi, còn muốn ra tay với tôi, tôi cũng không phải ngươi có tính khí tốt, tôi cũng không phải sinh ra để người khác ức hiếp.”
Chương Tự Chi gật đầu, rất tán thành quan điểm này của Cố Tư: “Đúng vậy, tôi chính là cách nghĩ này, tôi sinh ra, tôi là muốn hưởng thụ cuộc sống nha, bằng không tôi đến thế giới này một lần nữa làm gì, chẳng lẽ để chịu khổ cực giày vò sao? Đừng đùa nha.”
Ninh Tôn nhìn Chương Tự Chi, lại quay đầu nhìn Cố Tư.
Lần này Cố Tư cuối cùng cũng cảm nhận Ninh Tôn đang ở bên cạnh mình, phản xạ có điều kiện cô quay đầu nhìn Ninh Tôn.
Kết quả khoảng cách hai người rất gần, suýt chút nữa hôn nhau.
Cố Tư giật mình nhanh chóng tránh về sau một chút.
Ninh Tôn cũng ngồi ngay ngắn: “Xin lỗi, vừa rồi nghe những lời Chương Tự Chi nói, có chút say mê.”
Cố Tư cười: “Không sao.”
Mà lúc đó, Trì Uyên đang đứng ở trong sân, nhìn xuyên qua cửa sổ phòng khách thấy ba người ở bên trong.
Từ góc nhìn này của anh, Cố Tư dường như là dựa vào ngực Ninh Tôn, hai người rất thân mật.
Vừa rồi cũng không biết có phải Cố Tư quay đầu nhìn Ninh Tôn, hai người còn nhìn nhau cười.
Trì Uyên nhăn mặt, không biết bản thân đứng ở chỗ này nhìn lâu như vậy là làm gì.
Cảnh tượng này, cũng có gì đáng xem đâu.
Trì Uyên không đi qua, quay người lên xe, trực tiếp lái xe đi.
Anh là bị điên mới lái xe đến đây, ở đây có gì hay ho.
Không có bất kì cái gì tốt.
Trên đường về nhà, điên thoại bà cụ gọi đến, hỏi anh đang ở nơi nào, tại sao tan làm chưa về nhà.
Thật sự bà cụ hỏi vấn đề này, Trì Uyên biết là nguyên nhân gì, bà cụ là lo lắng cho anh.
Anh gần đây cũng không có xã giao gì, cộng thêm trên người nhiều tâm sự như vậy, hoàn toàn không nên đến nơi nào.
Trì Uyên nói công ty hơi bận, bây giờ đang về nhà.
Bà cụ “ừ” một tiếng: “Chúng ta đợi con ăn cơm.”
Trì Uyên chờ cúp điện thoại xong, ném điện thoại sang một bên.
Lái xe thẳng về nhà tổ, xe dừng ở bên trong chỗ đậu xe, anh cũng không lập tức đi xuống.
Cứ ngồi như vậy ở bên trong, dựa vào ghế, có chút hơi thất thần.
Lúc chạng vạng tối, bên nhà họ Tùy phát thông báo thanh minh, nói rất đơn giản, chỉ nói rằng Tùy Mị không xen vào cuộc sống tình cảm của bất kì ai,rồi nói cái gì cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Lời giải thích này, cùng với không giải thích cũng không khác biệt gì mấy.
Trên mạng ồn ào có rất nhiều suy đoán phán đoán về lời thanh minh của nhà họ Tùy.
Trì Uyên cũng không muốn xem.
Hôm nay nhà họ Tùy đến thương lượng nửa ngày cũng không thương lượng ra kết quả gì, dường như làm như thế nào, bên kia đều không hài lòng.
Chẳng qua là nhà họ Tùy nắm được ngày trên chứng nhận ly hôn của anh liền nghĩ có thể nắm được tất cả mọi chuyện.
Tùy Mị còn khóc ở trong phòng họp, dáng vẻ vô cùng ấm ức.
Nhưng Trì Uyên nhìn thấy cô ta khóc, đột nhiên trở nên khó chịu, cảm giác giống như cảm thấy cảnh tượng bà Trì khóc náo.
Tuy biểu cảm của hai người khác nhau, nhưng giống như là, đều dùng nước mắt làm vũ khí.
Nhưng loại nước mắt này, thật sự là thứ anh rất ghét.
Trì Uyên không kìm chế được mà nghĩ tới Cố Tư, cô là không dễ khóc, lúc trước bị bà Trì khi dễ thê thảm như vậy, nhưng cũng không rơi một giọt nước mắt.
Trì Uyên ngồi ở đây một lúc lâu, mãi đến khi bà cụ lại gọi điện thoại, anh mới vội vàng đi xuống xe.
Bà cụ cùng Trì Chúc đợi ở trong phòng ăn, nhìn thấy Trì Uyên đi đến, bà cụ cười: “Đi rửa tay, rồi ăn cơm.”
Thật sự Trì Uyên không có khẩu vị, nhưng vẫn làm theo.
Lúc ngồi xuống, bà cụ thở dài: “Bên phía công ty ba con đều nói với bà rồi, bà cảm thấy, bây giờ chuyện này, nếu thật sự không giải thích rõ ràng thì cứ giải quyết tạm thời vậy, con giữ khoảng cách với Tùy Mị, công chúng đều là tai mắt khắp nơi, sẽ nhìn thấy được sự thật.”
Trì Uyên ngước mắt nhìn nhìn Trì Chúc: “Ba, chẳng lẽ người không cảm thấy thái độ nhà họ Tùy hôm nay sao, còn có thanh minh mà bọn họ phát ra, một chút thành ý cũng không có.”
Toàn bộ quá trình thương lượng với nhà họ Tùy ngày hôm nay, Trì Uyên vài lần suýt không kìm chế được muốn phẫn nộ với ông Tùy ngay tại chỗ.
Anh luôn cảm thấy ông ta, dường như rất giống muốn dẫn dắt dư luận đến anh và Tùy Mị.
Loại che đậy châm chọc đó, nhưng lại không thể che giấu được hành vi có chút tính toán của mình, thật khiến cho Trì Uyên có chút phát cáu.
Trì Chúc gật đầu: “Ta đương nhiên là nhận ra, nhưng thật sự hôm nay ta có nghĩ qua, dứt khoát không quan tâm đến điều gì, trực tiếp đem tất cả mọi chuyện công bố ra bên ngoài, tránh cho nhà họ Tùy ở bên đó làm bộ làm tịch, nhưng A Uyên, ta muốn nghĩ cho con.”
Trì Chúc nhìn bà cụ, có những lời hơi khó nói: “Công ty bên kia, nếu như việc của con quá nhiều, con khẳng định không thể ngồi vững, khó tránh khỏi, sau này con sẽ bị chĩa mũi nhọn vào, con có biết, bây giờ ta nhịn xuống, là có nghĩ qua một việc, con còn có thể đứng vững trong công ty.”
Bà cụ sau một lúc lâu thở dài: “Chuyện này, không cần kiêng dè ta, ta cũng là hi vọng, đời này các con lui xuống, A Uyên có thể đảm nhận vai trò lớn nhất, suy nghĩ của chúng ta là giống nhau, đứa trẻ A Cảnh kia quả thật rất tốt, những tính cách quá ôn hòa, dễ bị ảnh hưởng, sau này nó có thể ở bên cạnh hỗ trợ cho A Uyên.”
Trì Chúc nhìn Trì Uyên: “Ta đương nhiên nhận ra, con hôm nay rất khó chịu, nhưng bây giờ bên phía nhà họ Tùy, chúng ta quả thật không thể chèn ép, bây giờ dư luận bên ngoài bất lợi đối với chúng ta, nếu như nhà họ Tùy cũng hùa theo xáo trộn, con sẽ rất bị động.”
Nói đến đây, bà cụ lại tức giận: “Người vợ kia của con, con thật sự là, lúc trước ta đã nói với con, đừng có luôn nuông chiều như vậy, con nhất định không nghe, con xem đi, bây giờ gây ra nhiều chuyện lớn gì, A Chúc, ta nói cho con biết, đây là nguyên nhân làm cho con đau khổ, là con làm liên lụy đến A Uyên.”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế: “Được rồi được rồi, chúng ta ăn cơm thôi, nhắc đến những chuyện này, thật khiến cho người ta đau đầu.”
Anh cầm lấy dao nĩa, trước mặt là bò bít tết, còn có salat.
Loại kết hợp này, lúc trước anh thường xuyên ăn, anh bình thường buổi tối ăn cơm ít, thường ăn một miếng bò bít tết cùng một phần salat là đủ.
Nhưng hôm nay cầm dao nĩa một hồi, cũng không xuống tay.
Bà cụ ăn không quen những thứ này, bảo phòng bếp nấu cháo dưỡng sinh.
Trì Chúc bên kia cũng là bò bít tết cũng salat, đôi khi hai người vui vẻ có sở thích giống nhau, đều là những người ngại phiền phức.
Những loại thức ăn định lượng này, vừa rất đơn giản, vừa có thể bổ sung chất dinh dưỡng.
Trì Uyên nhìn một lúc lâu, đặt dao nĩa xuống.
Bà cụ ở bên cạnh ngây người, nhìn Trì Uyên: “Làm sao vậy, A Uyên, không có khẩu vị sao, coi như là bây giờ không có khẩu vị, cũng phải ăn một chút.”
Trì Uyên cười: “Không phải, con muốn lên đi tắm, cả ngày hôm nay thật sự có chút mệt mỏi, lát nữa bảo bên nhà bếp, giúp con nấu một bát mì mang lên.”
Bà cụ nhìn Trì Uyên một hồi, sau đó gật đầu: “Được, cái này ta bảo nhà bếp làm.”
Trì Uyên đứng dậy gật đầu với Trì Chúc, quay người từ phòng ăn đi ra.
Bà cụ nhìn Trì Uyên đi rồi, mới thở dài: “Ta nói cho con biết, nếu Phương Tố gọi điện thoại bảo con đi đón, mặc kệ cô ta, đừng quan tâm, chuyện này ta càng nghĩ càng tức giận.”
Trì Chúc gật đầu: “Con biết rồi, thật ra hôm nay con đã gặp A Tố rồi, cô ấy cũng không nói muốn quay về.”
“Con đã gặp?” Bà cụ trưng mắt: “Con đến nhà họ Phương?”
Trì Chúc do dự một lát, cũng đem chuyện Cố Tư đánh Phương Tố nói cho bà cụ nghe.
Cụ thể tại sao đánh, Trì Chúc khẳng định là không biết, ông chỉ nói lúc nhìn thấy Phương Tố, bà vô cùng chật vật.
Bà cụ liền cười tại chỗ: “lại bị đánh à, thật là, cũng không biết lần này bị đánh có thể nhớ lâu một chút hay không.”
Trì Chúc vẫn luôn cảm thấy bà cụ nghe thấy tin tức này liền vui vẻ, ông có chút bất lực: “Mẹ, mẹ có thể đừng cười lớn như vậy không.”
Bà cụ không nhịn được, xì một tiếng: “Mẹ chính là tuổi đã lớn rồi, tính tình cũng thế này rồi, nếu là còn trẻ một chút, mẹ nói thật với con, con dâu như vậy, con không động tay, mẹ cũng muốn động tay rồi.”
Trì Chúc hơi bất lực: “Đây vẫn là lúc trước mẹ cùng ba chọn vợ cho con.”
Bà cụ nhất thời nghẹn lời, qua môt lúc lâu mới nói: “Phương Tố lúc trước cũng không giống như vậy, tùy có chút tính khí đại tiểu thư, nhưng vẫn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, tại sao lớn tuổi rồi, ngược lại càng ngày càng khiến người ta chịu không nổi.”
Trì Chúc không nói gì, hai người trầm mặc một lúc cũng tranh thủ ăn cơm.
Trì Uyên cũng chưa tắm, ngồi ở bên giường, lấy chứng nhận cùng thỏa thuận ly hôn ra.
Chữ kỳ Cố Tư trên thỏa thuận vô cùng tinh tế, anh nhớ lại dáng vẻ Cố Tư lúc nhìn thấy thỏa thuận ly hôn.
Cô một chút cũng không ngạc nhiên, ngược lại còn mỉm cười.
Thậm chí nội dung trong thỏa thuận cô đều không nhìn liền ký tên vào.
Cố Tư kia, lần đầu tiên khiến anh cảm thấy không giống, anh nghĩ rằng cô ít nhiều cũng sẽ níu kéo một chút.
Hoặc nói là, ít nhiều cũng sẽ buồn bã một chút.
Kết quả đều không có.
Ngày đó ly hôn, cô vẫn đi đúng giờ như vậy, cả một quá trình lãnh chứng, đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Chứng nhận của Cố Tư, Trì Uyên đã thấy qua, tấm ảnh kia ở trên, cô cười rất xinh đẹp.
Những chuyện này không thể nghĩ, Trì Uyên nhanh chóng đem thỏa thuận cùng chứng nhận ly hôn đều đặt lại.
Người giúp việc bên kia đến gõ cửa, mì đã nấu xong rồi.
Trì Uyên mở cửa, người giúp việc đem bát mì vào đặt ở tủ đầu giường.
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào mặt bát mì.
So với tay nghề Cố Tư, thật sự không thể nào so được.
Mì Cố Tư nấu cho anh, bên trong sẽ có thịt bò trứng gà cùng rau.
Cái này chỉ có trứng gà.
Trì Uyên cầm đũa ăn hai đũa, không có khẩu vị.
Dứt khoát không ăn nữa.
Anh lấy điện thoại ra, trên Wechat, Cố Tư vẫn không chấp nhận lời kết bạn của anh.
Nhưng anh có thể tra tìm được Wechat của Cố Tư.
Trì Uyên tra một chút, sau đó lướt xem vòng bạn bè của Cố Tư.
Rất tốt, đã cập nhật trạng thái, vẫn chỉ mới vài phút trước.
Trong trạng thái lần này có ảnh của cô cùng Chương Tự Chi còn có Ninh Tôn.
Ba người đang chơi bài, mỗi người cầm một lá bài, cười toe toét trước ống kính.
Cố Tư ngồi ở giữa, Chương Tự Chi và Ninh Tôn ngồi bên cạnh.
Trì Uyên nhìn ba người thật lâu, rồi thoát ra, ném điện thoại sang một bên, sau đó đi vào phòng tắm.
Cố Tư bên này, đăng lên vòng bạn bè xong, cười hì hì: “ây ya, cuộc sống trôi qua thật thoải mái, cuộc sống thần tiên này, ai mà không ao ước.”
Chương Tự Chi cầm bài, nhếch mép: “Xem ra bài cô rất tốt.”
Ninh Tôn ở bên cạnh cười, kết quả ánh mắt Chương Tự Chi liền trừng qua: “Ninh Tôn, tôi nói với anh biết, anh lại ăn cây táo rào cây sung, tôi liền tức giận, cô ấy là địa chủ, anh phải rõ ràng điều này, tôi và anh muốn trở mình bản thân phải làm chủ, anh không thể cứ luôn giúp cô ấy.”
Ninh Tôn ra vẻ gật đầu: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Chương Tự Chi vô cùng tức giận, biết rồi biết rồi, anh mỗi lần đều nói biết rồi, nhưng mỗi lần đều cố ý thả Cố Tư.
Chương Tự Chi nghiến răng nghiến lợi: “Ninh Tôn anh nói thật cho tôi đi, anh có phải là thích tiểu Tư, tình cảm hai chúng ta nhiều năm như vậy, anh đều không thiên vị tôi một chút, anh xem anh đối với cô ấy đi, tôi cũng muốn ghen tị rồi rồi.”
Cố Tư vân vê bài trong tay, hoàn toàn không coi những lời Chương Tự Chi là một chuyện to tát gì: “Ai đối với tôi tốt chính là để ý tôi à?Anh đây là cái logic gì thế, tôi cảm thấy anh đối với tôi cũng không tệ, anh có phải cũng để ý tôi sao?”
Chương Tự Chi ngả người về phía sau: “Cô đừng có nói bậy, muốn cùng tôi truyền tin đồn có phải không, tôi không xen vào tình cảm giữa cô và Trì Uyên đâu, cô đừng có gây chuyện cho tôi, tôi không muốn trở thành Tùy Mị thứ hai đâu.”
Cố Tư xùy một tiếng: “Đánh bài đánh bài, nhanh nào, tôi đôi ba anh có muốn không, không muốn phải không, không muốn thì đưa ra đi.”
Chương Tự Chi gào lên một tiếng: “Đối ba tôi còn không muốn thì cô làm loạn gì đây, cô đừng động, tôi đây là đôi năm đợi cô.”
Cố Tư ở bên cạnh tiếc nuối nửa ngày.
Ninh Tôn cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Chương Tự Chi cũng cười hì hi: “Thật là vui quá đi, ở cạnh hai người ,sao tôi lại vui vẻ thế nhỉ.”
Cố Tư cũng nói theo: “Tôi cũng vậy nha, tôi rát lâu rồi chưa vui vẻ như vầy.”
Cô rất lâu rồi, quả thật rất lâu.
Đã rất nhiều năm rồi.
Ninh Tôn ở bên cạnh mở miệng: “Tôi cũng vậy, rất lâu rồi chưa vui vẻ như vậy.”
Ba người nhìn nhau, đều có chút xúc động.
Nhưng Ninh Tôn và Cố Tư còn có thể hiểu được, thân phận của hai người ít nhiều đều có chút trớ trêu, còn Chương Tự Chi rất lâu rồi chưa vui vẻ như vậy.
Ba người chơi một lúc lâu đến chín giờ tối, Chương Tự Chi cùng Ninh Tôn mới rời đi.
Cố Tư đứng ở cổng tiễn hai người: “Mấy ngày nay tôi đều không nhà khỏi nhà, hai người có thởi gian thì qua chỗ tôi nha.”
Thời gian của Chương Tự Chi rất nhiều, vừa nghe đến liền gật đầu: “Yên tâm đi, ngày mai tôi qua.”
Đợi bọn họ đi rồi, Cố Tư mới vào nhà rồi khóa trái cửa lại, cũng kiểm tra lại cửa sổ.
Trong nhà không có đàn ông, chỉ có một mình, nhất định phải thật cẩn thận.
Cố Tư trở về phòng, đi tắm trước, lúc đi ra phát hiện điện thoại có cuộc gọi nhỡ.
Vừa mới gọi không lâu.
Là Trì Uyên.
Cố Tư cảm thấy thật buồn cười, nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu.
Cô không hiểu lắm suy nghĩ hiện tại của Trì Uyên, nhưng dường như bản thân cũng có thể phân tích ra được.
Nếu như không có nhiều chuyên rối bời như vậy, thì Trì Uyên thường sẽ tìm một thời điểm đem chuyện ly hôn của hai người công bố ra bên ngoài, giống như hai người gặp nhau rồi thì cũng có lúc chia tay.
Nhưng bây giờ phát sinh ra hàng loạt chuyện như vậy, ép buộc Trì Uyên công bố chuyện hai người ra bên ngoài.
Người đàn ông cao ngạo như Trì Uyên, đương nhiên sẽ cảm thấy hơi bị động, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy không cam tâm.
Đương nhiên có chút không buông được cô.
Cho nên, hiện tại lằng nhà lằng nhằng, cũng xem là bình thường.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, đi thoa mỹ phẩm chăm sóc da, kết quả lúc nằm xuống ngủ, điện thoại Trì Uyên gọi đến.
Cố Tư nghĩ nghĩ rồi cũng nhận điện thoại.
Không đợi cô hỏi, Trì Uyên bên kia liền mở miệng nói: “Xin lỗi, gọi nhầm rồi.”
Lý do vụn về cùng kỹ năng diễn xuất kém như vậy, Cố Tư suýt nữa bật cười.
Cô có chút bất đắc dĩ :”Gọi nhầm? Vậy cúp máy đây!”
Trì Uyên liền nói :” Chờ một chút”
“Sao vậy?”
Trì Uyên mấp máy môi hồi lâu mới lên tiếng :”Vừa rồi, em đang làm gì?”
Cố Tư không hiểu ý của Trì Uyên :”Tôi đang tắm, có chuyện gì sao?”
Trì Uyên dừng lại hai giây rồi nói :”Không có gì. Tôi cúp máy đây”.
Sau đó anh ấy liền cúp điện thoại.
Cố Tư nắm chặt điện thoại, chớp mắt một lúc lâu. Đây là có ý gì? Tình huống này là gì vậy?
Trì Uyên, cái tên đầu heo này, bị trúng tà sao.
Sau vài giây, Cố Tư đặt điện thoại xuống, tắt đèn và nằm xuống.
Kết quả là thực sự cô không thể ngủ được, ban ngày đã ngủ quá nhiều.
Cô ấy lật người mấy lần, càng lúc càng tỉnh.
Cuối cùng, hết cách, cô đành lấy điện thoại di dộng xem những chuyện phiếm trên mạng.
Rốt cuộc, cô ấy nhìn thấy bản phát ngôn của nhà họ Tùy.
Chỉ là phát ngôn được đưa ra, cảm giác như đang né tránh các vấn đề quan trọng, thật chất là chẳng có nội dung gì.
Cô xem những bình luận bên dưới, hầu như đều mắng chửi Tùy Mị.
Cũng có một số bình luận đưa đẩy theo hướng cho rằng Tùy Mị và Trì Uyên là tình yêu đích thực, nhưng đều bị những bình luận khác dập tắt.
Cố Tư cảm thấy nhà họ Tùy thực sự không được sáng suốt. Nếu không nói Tùy Mị và Trì Uyên là bạn thì thật sự cũng không thể nói gì.
Hiện tại lại đứng ra nói những lời mập mờ như thế, rất dễ bị hiểu lầm.
Nhà họ Tùy chỉ có một phát ngôn như vậy, không có nói thêm gì khác, còn nói sẽ không bao giờ giải thích thêm về việc này nữa.
Kỳ thực, lời giải thích lần này là dư thừa.
Cố Từ lại tìm kiếm, những tin tức sau đều theo hướng đó, không có gì mới.
Trước đó, cô ba nhà họ Chương đã gửi tin nhắn cho Chương Tử Chi, có nói qua một lần, nếu Cố Tư muốn đăng phát ngôn ra bên ngoài, thì phải nói thế nào.
Nhưng lại không có bất kỳ bản mẫu nào, chỉ là nếu cô ấy muốn lên tiếng thay cho Trì Uyên, thì cô ấy nên tập trung vào khía cạnh nào.
Sau khi suy nghĩ một chút, Cố Tư bắt đầu tự mình soạn bản thảo, chủ yếu là nói rõ những vấn đề giữa cô và Trì Uyên.
Tham khảo qua bản phát ngôn của nhà họ Trì, cô lại viết thêm một vài chi tiết.
Cô không hề nhắc đến Tùy Mị một lời nào, chỉ nói một số nguyên nhân dẫn đến hôn nhân của cô và Trì Uyên đỗ vỡ. Nói rằng hai người không phải là người của cùng một thế giới, tuy rằng cuộc sống hôn nhân trong một năm rất hạnh phúc, nhưng đau khổ cũng rất nhiều.
Cô không có cách nào để hòa nhập với cuộc sống của nhà họ Trì, cô muốn được tự do.
Vì vậy, ly hôn là một quyết định được đưa ra sau một thời gian dài thảo luận với Trì Uyên. Cô cảm thấy làm như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.
Khi viết những dòng chữ này, Cố Tư nhớ đến ngày cô ký vào đơn ly hôn.
Trong lòng có bao khổ sở, tan nát.
Sau khi kiểm tra lại nhiều lần, cô cảm thấy không có lỗi chính tả, không có câu nào không rõ ràng. Cố Tư liền đăng bản phát ngôn này lên.
Lần đầu tiên cô ấy đăng loại văn bản thế này, sau khi đăng xong, cô có chút lo lắng.
Không biết mọi người có thể nhìn thấy nó không.
Cố Tư hít sâu một hơi, cô ngồi trên giường, quay đầu về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, hơi ngẩn người.
Trì Uyên bị tiếng điện thoại của Tử Thư đánh thức vào sáng sớm. Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn rất sớm.
Hôm qua, Trì Uyên không ngủ được đến hơn nửa đêm, hiện tại đầu óc có chút choáng váng. Cho nên thái độ trả lời điện thoại cũng không được tốt :”Sao vậy?”
Tử Thư vội vàng nói :”Anh xem Internet đi, tối hôm qua, Cố Tiểu Tư đã đăng một phát ngôn đấy”.
Trì Uyên cười :”Không phải là mắng chửi tôi đó chứ?”
“Không phải, không phải, sao có thể chứ”. Tử Thư nói :”Là giải thích giúp anh, nhưng không biết hôm nay dư luận sẽ thế nào”.
Trì Uyên ngồi dậy, dựa vào đầu giường :”Được rồi, để tôi xem”
Anh cúp máy, sau đó lên mạng tìm những tin tức tầm phào.
Không cần tìm kiếm, nó đã được đăng lên tới tấp rồi.
Con người Cố Tư kia, suy cho cùng, rất là lương thiện.
Trước đây anh đã nói rằng cô chỉ là một con hổ giấy.
Cô chỉ khoác lên mình vẻ ngoài gai góc, nhưng thật ra lại là một cô gái rất hiền lành.
Trì Uyên xem đi xem lại đoạn tin Cố Tư đăng lên vài lần.
Nội dung không thể nói rằng, tất cả những lời này đều là giải vây giúp anh. Thật ra có nhiều lời, Trì Uyên cảm nhận được, đều là lời nói chân thành trong lòng Cố Tư.
Cô ấy nói rằng cô không vui vẻ khi ở nhà họ Trì, cô không thể hòa nhập vào cuộc sống của họ.
Cô ấy lại nói mình chưa từng được trải nghiệm cuộc sống, những lúc ra ngoài cùng Trì Uyên, cô luôn cảm thấy không cân xứng.
Cô còn nói rằng đi đến những nơi sang trọng, kết quả là tay chân sẽ luống cuống.
Đây là những điều sâu tận trong lòng cô, những lời này, đều là lời thật lòng cô muốn nói.
Bên dưới phát ngôn này, có nhiều bình luận xót xa cho cô.
Một cô gái nhỏ ở thôn quê, không biết duyên số thế nào lại được gả vào một gia đình thượng lưu giàu có.
Cuối cùng phát hiện ra, mình không thể bước vào thế giới kia, phải nhìn trước ngó sau nên cô ấy phải cẩn thận từng li từng tí.
Phát ngôn của Cố Tư rất có cơ sở, không hề giấu diếm về xuất thân.
Cô bình tĩnh đối mặt với những thiếu sót về gia cảnh, trình độ học vấn và kiến thức của mình.
Sự thẳng thắn như vậy đã lấy được cảm tình của một làn sóng dư luận.
Sau khi đọc xong phát ngôn này, Trì Uyên biết rằng không thể hoàn toàn xoay chuyển tình thế nhưng nó thực sự đã giúp ích rất nhiều cho anh.
Trì Uyên đặt điện thoại xuống, đi tắm rửa rồi xuống lầu.
Trì Chúc đã ở tầng dưới.
Khi Trì Uyên đi đến cầu thang lầu trên, anh nghe thấy tiếng bà cụ thở dài :”Tiểu Tư kia, đúng là đứa bé tốt bụng. Con xem, A Tố làm như vậy, mà con bé vẫn không thèm tính toán. Ba con từng nói con bé là một người tốt. Đúng là rất tốt”.
Xem ra là đã biết phát ngôn mà Cố Tư đăng rồi.
Trì Uyên đi xuống :”Bà nội”
Bà cụ nhìn thấy Trì Uyên đi xuống thì nhanh chóng đứng dậy :”A Uyên, con biết chuyện trên mạng chứ?”
Trì Uyên gật đầu :”Sáng nay, Tử Thư đã gọi, nói với con rồi”.
Bà cụ nói :”Bà nghĩ, hôm nay bà sẽ đến nhà Tiểu Tư xem thử. Chuyện này chúng ta phải cảm ơn người ta”.
Trì Uyên không phản đối :”Tất nhiên là phải cảm ơn! Bất kể chuyện này giúp đỡ chúng ta nhiều hay ít, con vẫn cảm ơn cô ấy”.
Bà cụ cười cười, nắm tay Trì Uyên, xoa nhẹ hai cái :” Con đó…”
Bà cụ muốn nói. Về mặt tình cảm, Trì Uyên sẽ phải đau khổ.
Bây giờ xem ra là, sắp rồi…
Trì Uyên không biết bà cụ muốn nói gì, chỉ mỉm cười :” Con có nên đi cùng bà không?”
“Không cần, không cần, bà tự mình đi được”. Bà cụ xua tay.
Nếu Trì Uyên đi qua, có mấy lời bà muốn nói riêng với Cố Tư, thật sự không tiện lắm.
Trì Uyên gật đầu :”Được rồi, để tài xế đưa bà đến đó”.
Trì Chúc cũng đứng dậy :”Đi ăn cơm trước đi”.
Buổi sáng thức dậy, Cố Tư vừa mở điện thoại liền thấy tin nhắn chưa đọc và nhiều cuộc gọi nhỡ.
Chà, có vẻ như không khác lần trước là mấy.
Thực ra, không cần xem tin nhắn, Cố Tư gần như đã biết nội dung là gì rồi.
Cô không quan tâm, đi tắm rửa trước, vừa đi ra thì điện thoại đã im bặt.
Cố Tư xem tin nhắn một lượt, của Ninh Tôn, Chương Tử Chi, Mạnh Sướng và Tử Thư.
Hầu như đều liên quan đến chuyện trên mạng.
Cô không trả lời tin nhắn, cầm điện thoại di động, đi xuống cầu thang.
Sau bữa sáng đơn giản, Cố Tư nằm trên thảm tập yoga, chăm chú nhìn vào đèn chùm trên trần nhà.
Khi còn ở quê, hàng ngày, cô có vô số công việc phải làm.
Lúc đó, cô nghĩ, nếu một ngày mình không cần phải làm gì, chỉ việc ung dung nằm đó thì thật tuyệt.
Giờ điều ước đó đã thành hiện thực, nhưng cô lại cảm thấy việc nằm im như vậy thực sự rất nhàm chán.
Nhưng cô chưa nằm được bao lâu, thì có một chiêc xe hơi dừng lại trước cửa, Cố Tư giật mình ngồi dậy.
Cô không khỏi nghĩ rằng, bà Trì lần trước phải chịu thua thiệt ở chỗ của cô, lần này lại tới rồi.
Kết quả nhìn thấy người từ xe bước xuống, Cố Tư từ từ nhíu mày.
Bà cụ được người làm dìu đi, Cố Tư suy nghĩ một chút, lật đật xoay người chạy lên lầu.
Động tác của Cố Tư rất nhanh, vừa xuống tới thì bà cụ đã đi đến cửa. Cố Tư đi tới mở cửa :” Chào bà!”
Bà cụ vẫn tươi cười :”Thay đổi xưng hô nhanh vậy sao, mới đó đã không gọi bà nội rồi”.
Cố Tư mỉm cười :”Xin mời vào ạ!”
Bà cụ được người làm đỡ vào, bà chưa từng đến nơi này.
Đứng trong phòng khách, bà nhìn xung quanh :”Đây không phải kiểu bày trí của A Uyên chúng ta, trông không giống”.
Cố Tư a một tiếng :”Anh ấy trang trí rất cứng nhắc, con cảm thấy nó không phù hợp với yêu cầu của con. Vậy nên, con đã thay đổi cách bày trí cho mềm mại hơn”.
Bà cụ gật đầu :”Thay đổi rất tốt, hiện tại trông rất ổn”.
Cố Tư bảo bà cụ ngồi xuống ghế sofa. Cô ngẫm nghĩ :”Ở đây con không có nước nóng, chỉ có nước ngọt thôi, bà muốn uống không?”
Bà cụ cười :”Nước ngọt cũng được. Thực ra lâu rồi bà đã không uống mấy thứ đó. Bà nhớ lúc nhỏ, bà cũng rất thích uống những thứ xanh xanh đỏ đỏ kia.”
Nhưng người trong nhà không cho phép, sau đó bà không hề đụng vào nó nữa.
Cố Tư vội vàng đi tới tủ lạnh, cầm lấy hai chai nước ngọt đưa cho bà cụ, bà cầm chúng trên tay, nhìn một chút :”Đây là mùi vị gì? Bà lâu rồi không thấy những thứ này, cũng không biết bây giờ bao bì đã được đổi thành thế này”.
“Vị cam, còn cái này là vị nho, bà thích loại nào?” Cố Tư đưa cái chai trong tay ra.
“Vị cam đi. Bà thích ăn cam”
Cố Tư nhìn bà cụ, sau đó cầm lấy chiếc hộp bên cạnh, cẩn thận nói :”Bà ơi! Đây là thứ trước đây bà cho con. Con đã suy nghĩ rất lâu, vật này con không thể nhận. Vốn dĩ con muốn trả lại cho Trì Uyên, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Bây giờ bà ở đây, con nghĩ con nên trả lại cho bà”.
Cô đưa nó cho bà cụ. Đó là mặt dây chuyền bằng ngọc bội mà lần trước bà cụ tặng cô.
Ánh mắt bà cụ rơi vào chiếc hộp nhung, mất một lúc mới lên tiếng :” Con hiểu lầm điều gì rồi sao? Bà đến đây không phải vì chuyện này”.
“Con biết!” Cố Tư nói :”Bà đến cảm ơn con đã lên tiếng giúp Trì Uyên. Thật ra, chuyện này cũng rất bình thường. Sau chuyện này, con cũng có thể thoải mái. Kỳ thật, không phải con giúp anh ấy, con là đang giúp chính mình”.
Lời tâm sự của Cố Tư khiến bà cụ mủi lòng.
Bà nắm lấy tay Cố Tư, đặt lên lòng bàn tay mình, khẽ thở dài :”Dù sao thì, nhà họ Trì cũng nợ con”.
Cố tư vội vàng cười :”Không có, không có, không nợ con gì cả! Ngược lai, còn cho con rất nhiều thứ”.
Ít nhất ngôi nhà mà cô đang ở bây giờ là do Trì Uyên cho.
Nếu không có những thứ này, cô có thể phải trở về quê rồi.
Cô không muốn trở lạ cái nơi chỉ có thể dựa vào ông trời để kiếm ăn.
Cố Tư nói vậy, bà cụ cũng không biết phải nói gì.
Bà cụ ngẫm nghĩ :”A Uyên kia, thật ra rất ngờ nghệch, nhiều năm như vậy đều dốc hết tâm sức vào công việc, cũng không quan tâm nhiều đến những chuyện khác. Ví dụ như chuyện nhà họ Tùy, con nói xem nó có thích Tùy Mị không? Bà cảm thấy không có.”
Thích một người, khi không có được người đó, sẽ rất khổ sở.
Nhưng vào thời điểm đó, anh phải từ hôn với Tùy Mị, anh ấy cũng không buồn chút nào.
Sau đó còn rất phối hợp để chuẩn bị hôn lễ cùng Cố Tư
Lúc đó bà cụ rất đau lòng cho anh, cảm thấy anh phải đánh đổi quá nhiều.
Nhưng Trì Uyên cũng không có coi trọng, anh ấy nói chỉ cần ông nội vui là được.
Bà cụ lại nói :”Thích một người sẽ không muốn rời xa người đó. Nhưng lúc đó, A Uyên không như vậy”.
Bà thở dài :”A Uyên, đứa trẻ này, không phải là người biết che giấu. Nếu thật đã thích Tùy Mị từ lâu sẽ trực tiếp nói với chúng ta. Nhưng không có, cho tới bây giờ, nó vẫn chưa từng nói qua. Đó chính là thật sự không thích.”
Cố Tư nghe bà cụ nói, trên mặt chỉ nở một nụ cười nhạt.
Thực ra, vào lúc này, nói với cô điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trì Uyên có thích Tùy Mị hay không, hiện tại lòng cô đã an tĩnh rồi.
Trước đây, cô muốn phá bọn họ, có lẽ là vì không cam lòng.
Nhưng hiện tại, chưa nói đến điều kiện không cho phép, mà cô cũng không còn tâm tình để làm điều đó.
Không sớm thì muộn, Trì Uyên sẽ thuộc về người khác, một người đàn ông mà cô không thể có được, thì thuộc về ai, đều không liên quan đến cô.
Cho nên tại sao phải lãng phí thời gian của mình để quan tâm đến những chuyện đó.
Tốt hơn hết là dành nhiều thời gian cho bản thân.
Khi Chương Tử Chi đến nhà Cố Tư, từ xa, anh đã nhìn thấy chiếc xe đậu trước nhà cô.
Lúc đầu anh ta còn tưởng là Trì Uyên, nhưng khi vào trong sân, anh nhìn thấy chính là bà cụ Trì.
Anh biết bà cụ.
Chương Tử Chi nghênh ngang đi vào :”Bà nội, bà đến rồi”.
Chương Tử Chi làm bà cụ giật mình, hồi lâu mới phản ứng lại :”Tử Chi, sao cậu lại ở đây”.
Chương Tử Chi cười hì hì, đi đến ngồi xuống :” Con và Tiểu Tư là bạn tốt, con sang đây xem cô ấy thế nào”.
Bà cụ đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lúc trước, Trì Chúc có nói bọn họ ra ngoài ăn cơm với nhà họ Tùy, có gặp Cố Tư và Chương Tử Chi.
Thời điểm đó, bà cụ có nói qua với Trì Uyên, bảo anh thuyết phục Cố Tư tránh xa Chương Tử Chi ra.
Không phải bà cụ không ưa cái tính “ly kinh phản đạo” của Chương Tử Chi, mà là trong câu lạc bộ của Chương Tử Chi tốt xấu gì cũng có.
Trước đây đã bị thanh tra nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không thay đổi nó.
Chương Tử Chi là cái dạng khó chơi, ở gần với anh ta, rất dễ học được cái xấu,rất dễ hư người.
Bà cụ nhìn Chương Tử Chi, trên mặt không lộ ra vẻ gì, chỉ mỉm cười :” Các người đền quen biết nhau. Đây thật sự là duyên phận.”
Chương Tử Chi phụ họa thêm vài câu, rồi hỏi :A Uyên không sao chứ ạ? Tiểu Tư đã lên tiếng phát ngôn, con thấy dư luận có hơi chuyển hướng rồi.
Bà cụ nói :”A Uyên không sao. Chuyện này ấy à, cần thời gian để từ từ lắng xuống, không lâu nữa sẽ ổn thôi”.
Chương Tử Chi gật đầu :”Phải rồi ạ!”
Cố Tư rũ mắt xuống không nói gì, thật ra là không biết nên nói cái gì.
Chương Tử Chi sẽ không để cho bầu không khí tẻ nhạt, ngồi nói chuyện phiếm với bà cụ rất lâu.
Kết quả vẫn là bà cụ dừng lại.
Bà nhìn Cố Tư, rồi nhìn sang Chương Tử Chi, sau đó đứng lên :” Các người còn có việc, bà không làm phiền nữa, bà về trước đây”.
Cố Tư trầm mặc, rõ ràng là không có gì để nói. Bà cụ cũng không ở đây làm cô khó xử.
Cố Tư nhanh chóng đứng dậy cầm chiếc hộp nhưng :”Bà ơi, vật này vẫn nên trả lại cho bà. Ở trong tay con, thật sự là gánh nặng.”
Bà cụ nhìn chiếc hộp rồi cầm lấy :”Được rồi, bà hi vọng sau này sẽ có cơ hội tặng lại vật này cho con”.
Cố Tư bật cười, không nói gì.
Cơ hội này, chắc là không có rồi.
Cô Tư và Chương Tử Chi tiễn bà cụ lên xe, họ đứng ở cửa, nhìn xe của bà cụ rời đi.
Chương Tử Chi thay đổi từ dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi liền thành tên vụn trộm hỏi :”Bà cụ tới làm gì? Cảm ơn cô à? Hay là thay Trì Uyên níu kéo cô?”
Cố Tư trừng mắt :”Nghĩ gì vậy? Đừng nói nữa”.
Hai người đi vào nhà, Chương Tử Chi lập tức nói :”Đúng rồi, tôi nói với cô chuyện này. Trước khi sự việc giữ Trì Uyên và Tùy Mị nổ ra, tôi đã cho người theo dõi Tùy Mị. Cô đoán xem tôi điều tra được gì?”
Chuyện này làm sao đoán được!
Cố Tư mặc kệ anh ta, đi thẳng vào nhà.
Chương Tử Chi hấp tấp đi theo phía sau, liền nói :”Tùy Mị đi gặp một người. Người mà tôi cử đi theo dõi làm việc rất tốt, đã ghi âm lại cuộc nói chuyện của hai người họ. Cô có muốn nghe không?
Cố Tư sửng sốt, quay đầu lại nhìn Chương Tử Chi.
Công ty nhà họ Ninh.
Ninh Tôn xem tài liệu cả một buổi sáng, xem tới nỗi đầu óc choáng váng lúc gần tan sở phó tổng Trương đến nói buổi trưa có khách hàng kêu Ninh Tôn cùng ông ấy đi gặp một chút.
Những loại tiệc xã giao như này Ninh Tôn sẽ đối mặt rất nhiều trong tương lai, vì thế nên dần thích ứng ngay từ bây giờ.
Vốn dĩ buổi trưa Ninh Tôn định đi tới chỗ Cố Tư một chút vì thế có hơi do dự.
Phó tổng Trương nhấn giọng: “đi xem chút đi sau này có thể giúp được cháu, phải giữ được khách hàng mới có thể giữ được địa vị”
Ninh Tôn cũng gật đầu: “được thôi”
Đợi tới lúc tan sở Ninh Tôn theo phó tổng Trương ra ngoài 2 người lên xe, xe chạy thẳng tới của của một nhà hàng.
Thực ra Ninh Tôn thực sự không thích những loại tiệc xã giao như này, anh ấy mở lời “tiệc xã giao không phải đều diễn ra vào buổi tối sao, tại sao lại là buổi trưa?”
Phó tổng Trương cười cười: “Trần tổng tối nay sẽ rời khỏi đây chỉ có thể là bây giờ, không sao, tôi đã báo rồi chiều nay chúng ta không cần tới công ty”
Ninh tôn không phải để ý tới việc có tới công ty hay không mà anh ấy không muốn đến những chỗ này.
Phó tổng Trương xuống xe trước, Ninh Tôn đi theo vào trong.
Phòng riêng đã được đặt trước và mọi người cũng tới gần đủ rồi.
Phó tổng Trương giảo hoạt, bước vào cười ha ha chào hỏi và hàn huyên với mọi người.
Sau đó ông ấy giới thiệu Ninh Tôn, nói anh ấy là phó tổng Ninh mới đến còn đang làm quen với công việc.
Ông ấy còn nhấn mạnh rằng anh ấy là em trai của Ninh Tú
Những người đó nghe xong liền thay đổi ánh mắt và lập tức nhiệt tình với anh ấy.
Ninh Tôn cố gượng cười chào hỏi mọi người, lúc ngồi xuống bàn tiệc Ninh Tôn hầu như không nói gì, thực ra anh ấy cũng không biết nên nói gì, tâm tư sớm đã không còn ở đây.
Mà trưa nay Trì Uyên cũng đang phải xã giao.
Vốn dĩ bàn tiệc này lẽ ra là Trì Chúc tới nhưng lúc gần tan sở anh nghe nói đối phương là Vương Phúc Thần liền nói tự mình tới.
Anh và Vương Phúc Thần trước đây từng giao thiệp, ông già này không phải tốt đẹp gì mang theo một chai rượu đã bỏ thuốc còn dụ dỗ anh uống 1 cốc.
Việc này Trì Uyên luôn ghi nhớ.
Trì Uyên tới nhà hàng trước đợi gần nửa tiếng đồng hồ Vương Phúc Thần mới tới.
Ông ta cười ha ha, bước vào còn đến bắt tay Trì Uyên “Tổng giám đốc Trì, lâu lắm không gặp”. Trì Uyên gật đầu “đúng là lâu lắm không gặp” Sau lần gặp ở quán bar thì không gặp nữa.
Gần đây anh có rất nhiều việc vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp để giải quyết Vương Phúc Thần.
Vương Phúc Thần không biết trong lòng Trì Uyên nghĩ gì, cười mà thịt trên mặt tụ thành 1 đống.
Bữa cơm này không có thêm người khác, Vương Phúc Thần này không thích có quá nhiều người tụ tập.
Trì Uyên cũng không để ý, gọi phục vụ tới chọn món.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có Trì Uyên và Vương Phúc Thần ăn uống.
Cả hai người đều không nhắc đến việc lần trước ở quán bar.
Vương Phúc Thần chỉ nhớ hôm trong trong quán bar Trì Uyên đã đưa một người phụ nữ đi.
Lúc đó anh ta đang bị ngấm thuốc, đại não hưng phấn bất thường không có cách nào chú ý được Trì Uyên mang ai đi, anh ta chỉ chú ý đến cô gái trong lòng trông thế nào.
Hai người gọi vài chai rượu, cũng không suy nghĩ nhiều uống thật sự thoải mái.
Vương Phúc Thần uống vài chén, bệnh cũ lại phát: “uống rượu buổi trưa như này, anh không về công ty được nữa phải không, chút nữa tôi sẽ đưa anh đi một nơi rất tốt vui chơi”
Trì Uyên cười: “chút nữa để tôi dẫn anh đi chơi, không thể lần nào cũng để anh tìm giúp chỗ vui vẻ”
Vương Phúc Thần vừa nghe thấy thế liền cười rồi dùng day chỉ chỉ Trì Uyên: “Tổng giám đốc Trì đúng là người thông minh, tôi chính là thích quan hệ với người thông minh”
Trì Uyên chỉ cười không nói gì
Uống quá nhiều rượu, giữa chừng chắc chắn phải ra ngoài.
Trì Uyên lấy lý do đi vệ sinh, ra khỏi phòng gọi một cuộc điện thoại cho Tử Thư.
Tử Thư nghe điện thoại liền nói “đều đã chuẩn bị xong rồi”, Trì Uyên nói “được” rồi trực tiếp tắt máy.
Anh tới phòng vệ sinh, đến gần chỗ bồn rửa châm một điếu thuốc.
Tuy rằng Vương Phúc Thần uống nhiều hơn nhưng bản thân uống cũng không ít, bây giờ dạ dày có chút khó chịu.
Trì Uyên hút xong điếu thuốc liền bóp tàn thuốc ném vào thùng rác, quay người vừa hay nhìn thấy Ninh Tôn bước vào.
Hai người đều ngây ra
Mặt Ninh Tôn hơi đỏ, xem ra cũng uống rượu rồi
Trì Uyên nhìn Ninh Tôn nói trước; “bên phía nhà anh thế nào?”
Anh đã nghe nói Ninh Tiêu và Ninh Tương bị Ninh Bang gọi về chỉnh đốn.
Chỉ là không biết kết quả như nào.
Ninh Tôn cũng biết, những việc làm của Ninh Tiêu và Ninh Tương mà Chương Tự chi nắm trong tay đều là Trì Uyên điều tra được.
Cho dù Trì Uyên là vì Cố Tư nhưng gián tiếp cũng là giúp anh ấy.
Vì thế giọng nói của Ninh Tôn cũng nhẹ nhàng “hai người đó về nhà bị mắng một trận, sau đó lấy ra hết số tiền tham ô được ở ngoài và trong công ty, việc này coi như xong”
Trì Uyên cười: “quả nhiên, tôi cũng đoán sẽ như vậy”
Ninh Tôn dựa vào bồn rửa tay, nắm vai: “bên anh thế nào, tiểu Tư đứng ra nói tay cho anh, tình hình chắc cũng tốt hơn rồi chứ. ”
Nhắc tới Cố Tư, bầu không khí giữ hai người có chút tế nhị.
Trì uyên ừm một tiếng: “đúng là tốt hơn rất nhiều”.
Sau đó 2 người đầu im lặng, thực không biết nói gì mới tốt.
Trì uyên nghĩ tới hôm qua có nhìn thấy cảnh tượng kia trong nhà Cố Tư, trong lòng có chút khó chịu, không buông bỏ xuống được.
Anh suy nghĩ: “anh”.
Ninh Tôn nhìn anh nhíu mày.
Trì Uyên chỉ nói một câu anh, những lời suy nghĩ sau đó vẫn là không nói ra.
Ninh Tôn cười “kết thúc bữa tiệc này tôi sẽ tới chỗ Cố Tư, anh không có gì nhắn với cô ấy sao?”
Trì Uyên hừ một tiếng: “không cần, có gì cần nói tôi tự đến tìm cô ấy là được”
Ninh tôn gật đầu: “cũng đúng”
Trì Uyên quay người bước ra ngoài “đi trước đây”
Vốn dĩ biểu hiện trên khuôn mặt của anh khá ôn hòa, kết quả khi ra khỏi phòng vệ sinh tất cả đều biến mất.
Buổi chiều lại còn đến chỗ Cố Tư, xem ra tình cảm cả hai người đúng là rất tốt.
Trì Uyên trở về phòng ăn, Vương Phúc Thần đang gọi điện thoại cho vợ anh ta.
Giọng điệu rất ôn hòa, nói bản thân đang ở bên ngoài xã giao chắc là sẽ về muộn gì đó.
Đầu dây bên kia cũng không nghi ngờ gì, Trì Uyên ngang qua nghe thấy người bên kia dặn dò phải uống ít rượu và chú ý sức khỏe.
Vương Phúc Thần đáp lại “ừ ừ”, lúc nhìn trì Uyên cười toe toét.
Trì uyên cũng cười ngồi xuống đợi Vương Phúc Thần ngắt điện thoại.
Bà Vương vẫn còn lải nhải nói một lúc mới tắt máy.
Vương Phúc Thần sau khi tắt điện thoại liền lộ ra vẻ mặt khó chịu: “người đàn bà này, nói nhiều quá”.
Trì uyên cười cười: “có người quan tâm, là việc tốt”.
Nói xong câu này anh chợt nhớ ra trong thời gian kết hôn với Cố Tư, cô cũng từng gọi điện thoại cho anh.
Hầu như mỗi lần anh đi tiệc xã giao cô đều gọi tới, có chút dè dặt, chỉ bảo anh uống ít một chút.
Thực ra lúc đó hai người không phải quá thân thiết, anh bị Cố Tư dặn dò cảm giác không thoải mái.
Cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ.
Nhưng hiện tại không có ai dặn dò, thấy cuộc gọi vừa nãy của Vương Phúc Thần, Trì Uyên có một chút ghen tị.
Anh lấy điện thoại ra, vào wechat gửi lại một yêu cầu kết bạn cho Cố Tư.
Trì Uyên trước giờ chưa từng làm điều như vậy, anh cũng không rõ trạng thái tâm trí của bản thân bây giờ là gì.
Chỉ là có chút bồn chồn, có chút nóng lòng khó nói thành lời.
Luôn muốn làm điều gì đó lại không biết nên làm gì mới tốt.
Bên này Vương Phúc Thần sớm đã ăn xong, Trì Uyên trực tiếp gọi anh ta rời đi.
Dưới lầu đã có xe chờ sẵn, Trì Uyên và Vương Phúc Thần cùng nhau lên xe.
Sau khi xe rời đi Trì Uyên nhìn gương chiếu hậu vừa hay thấy Ninh tôn và nhóm bọn họ bước ra từ nhà hàng.
Anh chàng này xong chuyện ở đây sẽ đến chỗ của Cố Tư.
Cả người toàn mùi rượu và thuốc lá, đến chỗ Cố Tư muốn làm gì đây.
Trì Uyên cúi mặt lạnh lùng.
Xe chạy chầm chậm cuối cùng đến của một khách sạn thì dừng lại.
Vương Phúc Thần có chút khó hiểu quay đầu nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên cười “đã đặt phòng sẵn rồi, không cần dùng chứng minh thư của anh đăng kí”.
Như vậy Vương Phúc Thần mới yên tâm.
Hai người đi thẳng vào trong, vào thang máy, đi thẳng lên trên.
Vừa ra khỏi thang máy, Tử Thư đã đứng trước của phòng chờ sẵn, nhìn thấy Trì Uyên và Vương Phúc Thần đi tới, Tử Thư mỉm cười “Tổng giám đốc Vương, lâu lắm không gặp”
Vương Phúc Thần cười coi như chào hỏi, Tử Thư vội vàng gõ cửa.
Cửa phòng được mở ra từ bên trong, đứng bên trong là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp.
Vương Phúc Thần lập tức có tinh thần.
Trì Uyên cùng anh ta bước vào trong, trong phòng còn có một cô gái nữa đang đứng cạnh cửa sổ.
Nhìn thấy Trì Uyên tới cô ấy đi đến khoác lấy cánh tay Trì Uyên “đáng ghét, sao lại lâu như vậy”
Trì Uyên cười “vừa mới ăn xong, có bị tắc đường một chút, như vậy đã là nhanh lắm rồi đó”.
Người phụ nữ đấm vào ngực Trì Uyên một cái “hư quá, người ta đợi anh thật là sốt ruột”.
Vương Phúc Thần đứng một bên nhìn Trì Uyên cười khẩy xấu xa.
Mấy chuyện này xem như được hiểu ngầm giữa mấy tên đàn ông này.
Cô gái trong lòng Vương Phúc Thần trông nhỏ hơn cô gái bên phía Trì Uyên rất nhiều.
Vương Phúc Thần rất thỏa mãn sờ mặt cô gái nhỏ và hỏi “đã thành niên chưa?”
Trì Uyên bên cạnh liền cười “Tổng giám đốc vương, chúng ta không làm những chuyện trái pháp luật”.
Vương tổng cười ha ha, ánh mắt ngắm tới lui trên người cô gái nhỏ “là tôi hỏi sai rồi”.
Tử Thư đang đứng canh ở cửa, anh ấy dựa vào tường, co một chân lên.
Đợi một lúc Trì Uyên liền bước ra.
Áo khoác của anh đã được cởi ra, mở 2 khuy áo sơ mi những cái khác vẫn ổn.
Tử Thư chằm chằm nhìn Trì Uyên “anh không sao chứ?”.
Trì Uyên trừng mắt, Tử Thư lập tức ngoan ngoãn.
Trì Uyên đi ra bên ngoài: “Anh chờ ở đây một lúc, lát nữa có người đến thì anh có thể đi”.
Tử Thư lập tức nói đã biết.
Trì Uyên lên xe, lái xe hỏi: “thưa ngài, chúng ta đi đâu?”.
Trì Uyên nghĩ một lúc thật sự vẫn chưa nghĩ ra muốn đi đâu, anh dường như cũng không có nơi nào để đi, do dự một lúc anh chậm dãi nói ra một địa chỉ.
Mà ở nhà Cố tư, Chương Tự Chi cứ ở đây mệt mỏi, Cố tư có chút phiền hỏi mấy lần sao anh ta vẫn chưa chịu về.
Chương Tự Chi mặt vô tội: “sao nào, tình cảm nhạt rồi? thấy tôi phiền?”
Cố tư chán ghét và không muốn nhìn anh ta, cô quay người đi lên lầu.
Chương Tự Chi một mình nằm trên sô pha dưới lầu xem ti vi thấy rất thú vị.
Tên đàn ông chết này này cười không kiêng nể gì hết.
Cô là gái không chồng, hàng xóm bên cạnh thấy anh ta ngày ngày chạy tới nhà mình, liệu họ có hiểu làm gì không.
Cố tư trong phòng nghe ngóng một lúc rồi đi tới đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía xa nghĩ tới đoạn ghi âm mà Chương Tự Chi cho mình nghe.
Hóa ra những tình tiết trên mạng nói tới, trong đó cũng có bút tích của Tùy Mị.
Người phụ nữ này đúng là không thông minh.
Giờ phút này nói cô ta và Trì Uyên mới là chân ái, đúng là không nên.
Lời này nói ra càng dễ nhận danh tiếng tiểu tam, còn không bằng cô ta để người khác nói cô ta và Trì Uyên không có gì hết.
Xóa sạch sẽ, con đường đến tương lai sau này sẽ ngày càng rộng lớn.
Dòng nước bẩn tiểu tam này dù có dễ dàng cũng không nên bước vào, cho dù sau này có thể đứng dậy cũng không thể rửa sạch triệt để.
Chỉ có điều không biết Trì Uyên có biết việc này không.
Cố tư muốn nói với Trì Uyên nhưng lại có chút do dự.
Nói với anh thì làm gì? Để Trì Uyên chán ghét Tùy Mị?
Cố tư suy nghĩ mãi sau đó nhìn thấy xe của Trì Uyên.
Xe của Trì Uyên không tới nhà mà dừng ở cách đó không xa.
Sau đó không có động tĩnh gì, người bên trong cũng không xuống xe chỉ là xe đã tắt máy.
Cố tư chăm chú nhìn chiếc xe một lúc lâu sau đó liền đi xuống lầu.
Chương Tự Chi nằm thẳng trên sô pha, một chân đặt lên thành ghế, xem tivi cười như nhà không có người vậy.
Cố tư đi lướt qua anh ta, Chương Tự Chi liền ngồi bật dậy “ơ ơ ơ cô đi đâu vậy, cô muốn ra ngoài sao tôi đi cùng cô, cô muốn mua gì tôi cầm giúp, cô đi một mình……….”
“Anh mau im miệng” Cố Tư khong quay đầu đi thẳng từ phòng khách ra ngoài.
Cô lao qua xe của Trì Uyên.
Tài xế nhận ra Cố Tư, thấy Cố Tư đi qua anh ta nghĩ một chút rồi mở của xe bước xuống.
Tài xế còn cẩn thận kéo kính xe phía Trì Uyên xuống.
Cố Tư đi đến, hai tay đút trong túi đứng bên ngoài cửa xe nhìn vào Trì Uyên bên trong.
Trì Uyên dựa vào lưng ghế nhắm mắt, mặt có chút hơi đỏ.
Nhìn là biết anh mới uống rượu.
Cố Tư có chút ngạc nhiên, từ trước đến nay tửu lượng của Trì Uyên khá tốt nhưng với bộ dạng như này rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu.
Còn nữa giờ này mà uống nhiều như vậy có phải không có nhiều việc?
Buổi chiều không phải đi làm sao? Theo lý mà buổi tối đi nhậu mới đúng.
Trì Uyên hình như đã ngủ say, không có phản ứng gì.
Tài xế đứng bên cạnh nhìn một lúc đi tới, giọng nói nhỏ nhẹ “lúc trưa nay ngài ấy có chút tiệc xã giao, sau đó bảo tôi lái xe tới đây, còn nói không được tới quá gần, đỗ từ xa là được”
Cố Tư cười “sếp nhà anh có lẽ uống nhiều rồi, anh nên lái xe về để anh ấy có được một giấc ngủ ngon”
Tài xế có chút khó xử: “lời sếp nói tôi không dám làm trái”
Trì Uyên thường không nói nhiều, tính tình cũng không thân thiện, bình thường những người bên cạnh đều sợ anh.
Anh là loại người ít nói linh tinh, nói một là một không cần người khác giúp thay đổi quyết định.
Cố Tư nhìn Trì Uyên thở dài: “được rồi, dù sao các anh cũng không ở địa bàn của tôi, các anh muốn ở thì cứ ở vậy”
Nói xong Cố Tư lững thững bỏ đi.
Chờ cô đi khỏi, Trì Uyên trong xe mới chầm chậm mở mắt ra.
Mắt anh hơi đỏ nhưng vẫn còn tỉnh.
Một lúc sau tài xế lên xe cũng không quay đầu nhìn Trì Uyên, chỉ lấy điện thoại ra lên mạng xem tin tức.
Lúc đầu, Trì Uyên chỉ nhìn về phía ghế trước, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về hướng nhà của Cố Tư.
Cửa nhà của Cố Tư đang mở nhưng khoảng cách hơi xa anh không thể nhìn thấy ai đang ở bên trong.
Trong sân nhà Cố Tư có đỗ một chiếc xe nhưng nó bị hàng rào che khuất, anh nhìn cũng không rõ lắm.
Có thể là của Ninh tôn, Trì Uyên thở dài.Edit by anhanh. Vui lòng reup nhớ để tên người edit. Bản edit này thuộc về www.hangtruyen.com