Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254: Tôi không muốn
Trì Uyên hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Cố Tư.
Cố Tư mím môi: “Tôi cảm thấy chuyện này, cũng không nên kéo dài thời gian, đối với hai chúng ta không có gì tốt, đặc biệt là anh, bây giờ Vạn Phong bên kia, đều đang ồn ào nháo động, không thể làm nên tình thế gì, cho nên chuyện này, vẫn là nên…..ừm, anh hiểu chứ.” Vẻ mặt ôn hòa trên mặt Trì Uyên trong nháy mắt biến mất, anh cười lạnh: “Cô có vẻ không chờ nổi sao?”
Nhìn xem, lại nữa rồi, tên đàn ông thối này gần đây nói chuyện, đều mang mùi thuốc súng.
Huống hồ cái gì mà nói cô chờ không nổi, rõ ràng là tìm một cơ hội thích hợp xử lý chuyện này, tại sao cô nói ra một câu, lại thành chờ không nổi?
Cố Tư “ừ” một tiếng, trực tiếp thuận miệng nói tiếp: “Đúng vậy, chờ không nổi, tôi còn muốn đi tìm mùa xuân thứ hai của tôi, anh nhất định đừng làm lỡ tôi.”
“Cô còn cần tìm sao?Ninh Tôn hay là Trì Cảnh, không phải đều tùy cô chọn sao?” Trì Uyên trực tiếp đáp lời.
Cố Tư muốn cười không cười, tên đàn ông này quả nhiên là bệnh cũ tái phát mà, nói lời nói khốn nạn gì vậy.
Nhưng Cố Tư gật đầu, nói chững chạc đàng hoàng: “Đúng vậy, chẳng qua tôi lúc trước đã đáp ứng anh, sẽ không khiến anh khó xử, vì vậy anh yên tâm, Trì Cảnh tôi sẽ không chọn, Ninh Tôn mà nói rất tốt, hai người chúng tôi đến chiếc nhẫn đính ước cũng đã mua, đọc tại hangtruyen.com là ủng hộ nhóm dịch, tiếp theo cũng rất thuận tiện, cùng với anh bên này công bố chuyện ly hôn ra ngoài, tôi bên đó liền tuyên bố cùng Ninh Tôn ở bên nhau, anh thấy tốt không, tôi thấy như vậy cũng không có khe hỡ nào, người bên ngoài cũng sẽ không chỉ trích anh, rất có khả năng sẽ nói, là bởi vì tôi ngoại tình mới dẫn đến cuộc hôn nhân chúng ta tan vỡ, ngài Trì, món nợ này, anh là người được lợi, vì vậy nhanh chóng tìm thời gian công bố, tôi cũng cùng Ninh Tôn bàn bạc khi nào chúng tôi tuyên bố, anh trước tiên từ bên này dọn ra ngoài, sau đó tôi liền bảo Ninh Tôn vào ở, con người tôi, nhất là không chịu nổi cô đơn….”
Cố Tư lốp bốp nói ra một đống, càng nói càng thuận miệng, sắc mặt Trì Uyên trên giường càng lúc càng khó coi.
Cố Tư vừa nói ra câu cuối, Trì Uyên bên này trực tiếp từ giường đi xuống, Cố Tư còn không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, Trì Uyên trực tiếp vọt tới đưa tay nắm cằm cô, hơi dùng lực liền đem cô đẩy lên vách tường hành lang.
Sắc mặt anh âm u dọa người, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Cố Tư, cô nghĩ như vậy có thể chọc giận được tôi có phải không?”
Cố Tư tách tay Trì Uyên đang nắm cằm mình, nắm cằm cô như vậy, cô nói rất bất tiện.
Nhưng sức lực Trì Uyên thật sự lớn, cô hoàn toàn không gỡ ra được.
Cố Tư giãy dụa hai cái cũng liền từ bỏ.
Cô cứ như vậy mím môi nói chuyện, cô nói: “Tại sao tôi phải chọc giận anh, anh tức giận hay không tức giận cùng tôi có quan hệ gì, tôi chỉ là đem lời trong lòng nói ra mà thôi.”
Trì Uyên nghiến răng, hồi lâu cũng không phản ứng.
Cố Tư còn cười lạnh một tiếng: “Trì Uyên, tôi nói với anh một câu chân thành, anh và Ninh Tôn, quả thật không có gì có thể so sánh được .”
Sau một lúc lâu Trì Uyên cười lạnh, gật đầu: “không có gì có thể so sánh được ?”
Trì Uyên nhìn chằm chăm Cố Tư: “Trên giường cũng vậy?”
Cố Tư sững sờ, không nghĩ tối Trì Uyên sẽ nói điều này.
Kết quả Trì Uyên lại nói: “Cô nói cho tôi, tôi và anh ta ai linh động hơn? Tôi nhớ rõ mỗi lần tôi đều khiến cô….”
Cố Tư nghĩ cũng không nghĩ, liền tát một bàn tay.
Trì Uyên không phòng bị, đầu bị đánh nghiêng sang một bên.
Anh bất động một hồi lâu, vẫn nghiêng đầu như thế.
Nhưng tay anh nắm cằm Cố Tư một chút sức lực cũng không giảm xuống.
Cố Tư mơ hồ không nói rõ một câu: “Vô sỉ.”
Trì Uyên từ từ quay đầu, biểu cảm âm u: “Vô sỉ? Như vậy mà gọi là vô sỉ? Vậy có khả năng cô chưa từng thấy tôi thật sự vô sỉ là dáng vẻ gì.”
Anh nói xong liền nắm lấy bả vai Cố Tư, dùng lực kéo cô vào phòng của mình.
Cũng không để ý đến kéo rèm, trực tiếp đẩy ngã Cố Tư xuống giường, sau đó đè lên.
Cố Tư lúc này, đương nhiên biết Trì Uyên là có ý gì.
Cô không bằng lòng, một chút cũng không bằng lòng, cô liều mạng giãy dụa, thậm chí còn tung chân đạp, tay cũng cào cấu loạn xạ.
Đồng thời miệng cũng không ngừng nói ra những điều khó nghe.
Cô nói: “Trì Uyên, anh mẹ nó tên khốn kiếp, anh có phải là không tìm được phụ nữ, anh đừng giống như con ngựa giống, anh cút cho tôi, lão nương ghét bỏ anh, anh dơ bẩn, anh đi tìm Tùy Mị đi, cô ta đồng ý, cô ta nhất định đồng ý…”
Cố Tư càng nói, sức lực trên tay Trì Uyên càng lớn.
Thể lực của nam và nữ trời sinh đã chênh lệch nhau.
Cố Tư vắt kiệt sức cũng không chút nào lay chuyển được Trì Uyên.
Cuối cùng Cố Tư mới thật sự sợ.
Tên khốn nạn Trì Uyên này, không phải là người, thật sự không phải là người.
Tay cô bị Trì Uyên đặt lên đỉnh đầu, mắt thấy quần áo cũng không giữ nổi, cuối cùng Cố Tư đổi giọng: “Trì Uyên, tôi sai rồi, anh tha cho tôi có được không, anh muốn phụ nữ như thế nào, bên ngoài đều có thể kiếm được, tôi xuất thân không tốt, học vấn không cao, nguồn tại hangtruyen.com cử xử cũng không được, dáng dấp cũng chỉ tạm được ,anh tha cho tôi đi…”
Cô thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Tôi mỗi lần đều giống như bộ dạng cá chết, thật mà, không hứng thú đâu.”
Trì Uyên dừng lại, cuối cùng dừng tất cả hành động lại, anh nhìn Cố Tư, ánh mắt điên cuồng trước đó, cũng mất đi một chút.
Anh đưa tay còn lại từ từ chạm lên khóe mắt Cố Tư.
Cố Tư mặc dù giả vờ bình tĩnh, nhưng khóe mắt vẫn còn ngấn một giọt nước mắt, không hề trượt xuống.
Trì Uyên gạt nước mắt lên đầu ngón tay mình.
Anh hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm nước mắt hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Cô không đồng ý?”
Cố Tư hít một hơi, nhìn ra được sự ủy khuất, cô “ừ” một tiếng, giọng điệu đều có chút nghẹn ngào: “Trì Uyên, tôi không đồng ý.”
Trì Uyên giữ nguyên tư thế này một lúc lâu, rồi mới từ từ buông tay Cố Tư ra.
Anh xoay người ngồi bên cạnh, hơi cúi đầu: “Ra ngoài.”
Cố Tư cũng không thèm mặc quần áo, trực tiếp xoay người một cái, ở bên cạnh cầm váy của mình, chạy ra ngoài.
Trì Uyên cứ như vậy ngồi bên này.
Anh ngẩn ngơ nhớ lại, thời điểm hai người kết hôn.
Hôn lễ kiểu tây, đọc tại hangtruyen.com để team có động lực nhanh ra chương, có người chứng hôn nói những từ gì mà nghèo khó giàu sang khỏe mạnh bệnh tật, câu cuối cùng là hỏi Cố Tư đồng ý hay không đồng ý.
Cô gái nhỏ âm thanh dứt khoát, còn có chút dễ nghe.
Cô nói: “Tôi đồng ý.”
Nhưng vừa nảy, cô gái nhỏ, giọng điện nghẹn ngào mang theo sự van xin, cô nói: “Tôi không đồng ý.”
Cô không đồng ý, thật sự là cũng đúng.
Anh đối với cô không tốt, cô nói anh làm sao so sánh với Ninh Tôn.
Thật sự anh cũng so được vơi Ninh Tôn.
Trì Uyên ngồi như vậy một lúc lâu, điện thoại Chương Tự Chi gọi tới.
Chương Tự Chi đương nhiên cái gì cũng không biết, chỉ hỏi anh chuyện trong nhà xử lí xong chưa, có muốn ra ngoài uống một chút.
Lúc này Trì Uyên mới nhớ ra, lúc trước là thuận miệng nói với Chương Tự Chi một câu như vậy.
Chương Tự Chi bên kia còn hỏi, Cố Tư có bên cạnh anh hay không, tại sao gọi điện không có nguời nhận.
Trì Uyên nghĩ nghĩ: “Cô ấy có chút không khỏe, tối hôm nay không ra ngoài, chúng ta ra ngoài uống một ly.”
Chương Tự Chi hơi tiếc nuối: “Cô ấy cũng không đến à, A Tôn cũng không đi, chỉ có hai chúng ta.”
Trì Uyên nhắm mắt: “Hai người chúng ta cũng tốt.”
Chương Tự Chi thở dài: “Được được, vậy chúng ta đi, nhưng anh để tiểu Tư Tư ở nhà một mình không sao chứ?”
Trì Uyên đứng dậy: “Không sao, cô ấy ngủ rồi, tôi về sớm một chút là được.”
Quyết định như vậy, Trì Uyên dọn dẹp một chút rồi ra ngoài.
Cố Tư ở trong phòng mình, ngồi trên giường, ánh mắt nhìn thẳng.
Trì Uyên vừa rồi thật sự có chút dọa đến cô.
Mặc dù Trì Uyên bình thường tính tình không tốt như vậy, nhưng trước giờ cũng không nổi giận như vậy.
Cằm cô bây giờ vẫn còn hơi đau.
Một lúc sau Cố Tư nghe thấy âm thanh Trì Uyên lái xe đi, cô chậm rãi cúi đầu che mặt.
Bên kia Trì Uyên vừa lấy xe đi ra ngoài, bên này Cố Tư liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.
Cô cầm điện thoại nhìn, là Ninh Tôn.
Ninh Tôn gởi tin nhắn đến, anh nói: “Tiểu Tư, tôi đang ở cổng nhà cô.”
Cố Tư mím môi: “Tôi cảm thấy chuyện này, cũng không nên kéo dài thời gian, đối với hai chúng ta không có gì tốt, đặc biệt là anh, bây giờ Vạn Phong bên kia, đều đang ồn ào nháo động, không thể làm nên tình thế gì, cho nên chuyện này, vẫn là nên…..ừm, anh hiểu chứ.” Vẻ mặt ôn hòa trên mặt Trì Uyên trong nháy mắt biến mất, anh cười lạnh: “Cô có vẻ không chờ nổi sao?”
Nhìn xem, lại nữa rồi, tên đàn ông thối này gần đây nói chuyện, đều mang mùi thuốc súng.
Huống hồ cái gì mà nói cô chờ không nổi, rõ ràng là tìm một cơ hội thích hợp xử lý chuyện này, tại sao cô nói ra một câu, lại thành chờ không nổi?
Cố Tư “ừ” một tiếng, trực tiếp thuận miệng nói tiếp: “Đúng vậy, chờ không nổi, tôi còn muốn đi tìm mùa xuân thứ hai của tôi, anh nhất định đừng làm lỡ tôi.”
“Cô còn cần tìm sao?Ninh Tôn hay là Trì Cảnh, không phải đều tùy cô chọn sao?” Trì Uyên trực tiếp đáp lời.
Cố Tư muốn cười không cười, tên đàn ông này quả nhiên là bệnh cũ tái phát mà, nói lời nói khốn nạn gì vậy.
Nhưng Cố Tư gật đầu, nói chững chạc đàng hoàng: “Đúng vậy, chẳng qua tôi lúc trước đã đáp ứng anh, sẽ không khiến anh khó xử, vì vậy anh yên tâm, Trì Cảnh tôi sẽ không chọn, Ninh Tôn mà nói rất tốt, hai người chúng tôi đến chiếc nhẫn đính ước cũng đã mua, đọc tại hangtruyen.com là ủng hộ nhóm dịch, tiếp theo cũng rất thuận tiện, cùng với anh bên này công bố chuyện ly hôn ra ngoài, tôi bên đó liền tuyên bố cùng Ninh Tôn ở bên nhau, anh thấy tốt không, tôi thấy như vậy cũng không có khe hỡ nào, người bên ngoài cũng sẽ không chỉ trích anh, rất có khả năng sẽ nói, là bởi vì tôi ngoại tình mới dẫn đến cuộc hôn nhân chúng ta tan vỡ, ngài Trì, món nợ này, anh là người được lợi, vì vậy nhanh chóng tìm thời gian công bố, tôi cũng cùng Ninh Tôn bàn bạc khi nào chúng tôi tuyên bố, anh trước tiên từ bên này dọn ra ngoài, sau đó tôi liền bảo Ninh Tôn vào ở, con người tôi, nhất là không chịu nổi cô đơn….”
Cố Tư lốp bốp nói ra một đống, càng nói càng thuận miệng, sắc mặt Trì Uyên trên giường càng lúc càng khó coi.
Cố Tư vừa nói ra câu cuối, Trì Uyên bên này trực tiếp từ giường đi xuống, Cố Tư còn không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, Trì Uyên trực tiếp vọt tới đưa tay nắm cằm cô, hơi dùng lực liền đem cô đẩy lên vách tường hành lang.
Sắc mặt anh âm u dọa người, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Cố Tư, cô nghĩ như vậy có thể chọc giận được tôi có phải không?”
Cố Tư tách tay Trì Uyên đang nắm cằm mình, nắm cằm cô như vậy, cô nói rất bất tiện.
Nhưng sức lực Trì Uyên thật sự lớn, cô hoàn toàn không gỡ ra được.
Cố Tư giãy dụa hai cái cũng liền từ bỏ.
Cô cứ như vậy mím môi nói chuyện, cô nói: “Tại sao tôi phải chọc giận anh, anh tức giận hay không tức giận cùng tôi có quan hệ gì, tôi chỉ là đem lời trong lòng nói ra mà thôi.”
Trì Uyên nghiến răng, hồi lâu cũng không phản ứng.
Cố Tư còn cười lạnh một tiếng: “Trì Uyên, tôi nói với anh một câu chân thành, anh và Ninh Tôn, quả thật không có gì có thể so sánh được .”
Sau một lúc lâu Trì Uyên cười lạnh, gật đầu: “không có gì có thể so sánh được ?”
Trì Uyên nhìn chằm chăm Cố Tư: “Trên giường cũng vậy?”
Cố Tư sững sờ, không nghĩ tối Trì Uyên sẽ nói điều này.
Kết quả Trì Uyên lại nói: “Cô nói cho tôi, tôi và anh ta ai linh động hơn? Tôi nhớ rõ mỗi lần tôi đều khiến cô….”
Cố Tư nghĩ cũng không nghĩ, liền tát một bàn tay.
Trì Uyên không phòng bị, đầu bị đánh nghiêng sang một bên.
Anh bất động một hồi lâu, vẫn nghiêng đầu như thế.
Nhưng tay anh nắm cằm Cố Tư một chút sức lực cũng không giảm xuống.
Cố Tư mơ hồ không nói rõ một câu: “Vô sỉ.”
Trì Uyên từ từ quay đầu, biểu cảm âm u: “Vô sỉ? Như vậy mà gọi là vô sỉ? Vậy có khả năng cô chưa từng thấy tôi thật sự vô sỉ là dáng vẻ gì.”
Anh nói xong liền nắm lấy bả vai Cố Tư, dùng lực kéo cô vào phòng của mình.
Cũng không để ý đến kéo rèm, trực tiếp đẩy ngã Cố Tư xuống giường, sau đó đè lên.
Cố Tư lúc này, đương nhiên biết Trì Uyên là có ý gì.
Cô không bằng lòng, một chút cũng không bằng lòng, cô liều mạng giãy dụa, thậm chí còn tung chân đạp, tay cũng cào cấu loạn xạ.
Đồng thời miệng cũng không ngừng nói ra những điều khó nghe.
Cô nói: “Trì Uyên, anh mẹ nó tên khốn kiếp, anh có phải là không tìm được phụ nữ, anh đừng giống như con ngựa giống, anh cút cho tôi, lão nương ghét bỏ anh, anh dơ bẩn, anh đi tìm Tùy Mị đi, cô ta đồng ý, cô ta nhất định đồng ý…”
Cố Tư càng nói, sức lực trên tay Trì Uyên càng lớn.
Thể lực của nam và nữ trời sinh đã chênh lệch nhau.
Cố Tư vắt kiệt sức cũng không chút nào lay chuyển được Trì Uyên.
Cuối cùng Cố Tư mới thật sự sợ.
Tên khốn nạn Trì Uyên này, không phải là người, thật sự không phải là người.
Tay cô bị Trì Uyên đặt lên đỉnh đầu, mắt thấy quần áo cũng không giữ nổi, cuối cùng Cố Tư đổi giọng: “Trì Uyên, tôi sai rồi, anh tha cho tôi có được không, anh muốn phụ nữ như thế nào, bên ngoài đều có thể kiếm được, tôi xuất thân không tốt, học vấn không cao, nguồn tại hangtruyen.com cử xử cũng không được, dáng dấp cũng chỉ tạm được ,anh tha cho tôi đi…”
Cô thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Tôi mỗi lần đều giống như bộ dạng cá chết, thật mà, không hứng thú đâu.”
Trì Uyên dừng lại, cuối cùng dừng tất cả hành động lại, anh nhìn Cố Tư, ánh mắt điên cuồng trước đó, cũng mất đi một chút.
Anh đưa tay còn lại từ từ chạm lên khóe mắt Cố Tư.
Cố Tư mặc dù giả vờ bình tĩnh, nhưng khóe mắt vẫn còn ngấn một giọt nước mắt, không hề trượt xuống.
Trì Uyên gạt nước mắt lên đầu ngón tay mình.
Anh hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm nước mắt hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Cô không đồng ý?”
Cố Tư hít một hơi, nhìn ra được sự ủy khuất, cô “ừ” một tiếng, giọng điệu đều có chút nghẹn ngào: “Trì Uyên, tôi không đồng ý.”
Trì Uyên giữ nguyên tư thế này một lúc lâu, rồi mới từ từ buông tay Cố Tư ra.
Anh xoay người ngồi bên cạnh, hơi cúi đầu: “Ra ngoài.”
Cố Tư cũng không thèm mặc quần áo, trực tiếp xoay người một cái, ở bên cạnh cầm váy của mình, chạy ra ngoài.
Trì Uyên cứ như vậy ngồi bên này.
Anh ngẩn ngơ nhớ lại, thời điểm hai người kết hôn.
Hôn lễ kiểu tây, đọc tại hangtruyen.com để team có động lực nhanh ra chương, có người chứng hôn nói những từ gì mà nghèo khó giàu sang khỏe mạnh bệnh tật, câu cuối cùng là hỏi Cố Tư đồng ý hay không đồng ý.
Cô gái nhỏ âm thanh dứt khoát, còn có chút dễ nghe.
Cô nói: “Tôi đồng ý.”
Nhưng vừa nảy, cô gái nhỏ, giọng điện nghẹn ngào mang theo sự van xin, cô nói: “Tôi không đồng ý.”
Cô không đồng ý, thật sự là cũng đúng.
Anh đối với cô không tốt, cô nói anh làm sao so sánh với Ninh Tôn.
Thật sự anh cũng so được vơi Ninh Tôn.
Trì Uyên ngồi như vậy một lúc lâu, điện thoại Chương Tự Chi gọi tới.
Chương Tự Chi đương nhiên cái gì cũng không biết, chỉ hỏi anh chuyện trong nhà xử lí xong chưa, có muốn ra ngoài uống một chút.
Lúc này Trì Uyên mới nhớ ra, lúc trước là thuận miệng nói với Chương Tự Chi một câu như vậy.
Chương Tự Chi bên kia còn hỏi, Cố Tư có bên cạnh anh hay không, tại sao gọi điện không có nguời nhận.
Trì Uyên nghĩ nghĩ: “Cô ấy có chút không khỏe, tối hôm nay không ra ngoài, chúng ta ra ngoài uống một ly.”
Chương Tự Chi hơi tiếc nuối: “Cô ấy cũng không đến à, A Tôn cũng không đi, chỉ có hai chúng ta.”
Trì Uyên nhắm mắt: “Hai người chúng ta cũng tốt.”
Chương Tự Chi thở dài: “Được được, vậy chúng ta đi, nhưng anh để tiểu Tư Tư ở nhà một mình không sao chứ?”
Trì Uyên đứng dậy: “Không sao, cô ấy ngủ rồi, tôi về sớm một chút là được.”
Quyết định như vậy, Trì Uyên dọn dẹp một chút rồi ra ngoài.
Cố Tư ở trong phòng mình, ngồi trên giường, ánh mắt nhìn thẳng.
Trì Uyên vừa rồi thật sự có chút dọa đến cô.
Mặc dù Trì Uyên bình thường tính tình không tốt như vậy, nhưng trước giờ cũng không nổi giận như vậy.
Cằm cô bây giờ vẫn còn hơi đau.
Một lúc sau Cố Tư nghe thấy âm thanh Trì Uyên lái xe đi, cô chậm rãi cúi đầu che mặt.
Bên kia Trì Uyên vừa lấy xe đi ra ngoài, bên này Cố Tư liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.
Cô cầm điện thoại nhìn, là Ninh Tôn.
Ninh Tôn gởi tin nhắn đến, anh nói: “Tiểu Tư, tôi đang ở cổng nhà cô.”