Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 248: Phụ nữ đến tháng đều ăn món này
Cố Tư tự nhiên cũng phát hiện ra được ánh mắt của Trì Uyên, nhìn nhanh sang anh, căn bản không hiểu anh có ý gì.
Cô xem không hiểu những thứ này, chẳng qua cảm thấy rất tinh xảo, đẹp đẽ.
Màu sắc của riêng ấm trà và chén trà rất phù hợp với bàn trà.
Chú Hai tỉ mỉ cầm lên ngắm nhìn riêng bộ ấm trà đó.
Trì Chúc đi sang, “Cái ấm trà này có chút lâu đời đấy”.
Chú Hai gật đầu, “Là ấm tử sa, còn có mấy cái chén tử sa nữa, rất đẹp rất đẹp”.
*Ấm tử sa là một loại ấm pha trà được làm bằng đất đặc biệt, chúng được nung ở nhiệt độ cao và không tráng men. Về căn bản ấm được gọi là tử sa vì loại ấm này thường có màu tím, xuất phát từ vùng Nghi Hưng, Trung Quốc.
Trì Uyên lúc này mới nhìn rõ bên trong là cái gì.
Anh đứng bên cạnh Cố Tư, một lát sau mới ngập ngừng nói ra từng chữ, “Ninh Tôn đúng là không tiếc gì cả”.
Cố Tư vốn đang cười, nghe thấy vậy liền chau mày, sắc mặt khó coi quay lại nhìn Trì Uyên.
Cô với Ninh Tôn có quan hệ gì, người đàn ông này sáng sớm chưa uống thuốc thì phải.
Trước mặt nhiều người như vậy không thể nào oán trách anh ta được, cũng chỉ có thể làm như không nghe thấy gì.
Tùy Mị đã đứng trước cửa, hôm nay cô ấy cũng mang quà đến.
Quà được đặt ở trên ghế sô pha.
Chú Hai ngồi xổm xuống nhìn bộ bàn trà, không giấu nổi vẻ thích thú.
Bà cụ Trì dường như có chút bất đắc dĩ, cười nói với Cố Tư, “Chú Hai của con rất thích uống trà, mấy bộ trà trong nhà cũng thay mấy lần rồi, con thật hiểu chú ấy”.
Cố Tư chỉ cười, lần sau trông thấy Chương Tự Chi, nhất định phải khen anh ta mấy câu.
Chương Tự Chi thật sự chính là phúc tinh của cô.
Bà Trì ở trong đám người đằng sau, không nhẹ không nặng hừ một tiếng.
Bà cụ Trì nghe thấy, nhưng hôm nay là ngày vui nên bà cũng không nói gì.
Trì Cảnh ở bên cạnh nhìn một hồi liền đi đến đứng bên cạnh Cố Tư, “Vật này, lúc chọn ra được cũng mất không ít thời gian nhỉ”.
Cố Tư có chút xấu hổ, làm sao có thể nói ra món quà này là đồ dự bị trong nhà người ta đem ra chứ.
Ban đầu còn không có chọn lựa gì hết.
Sự thật lớn như vậy, nhất định không thể nói ra.
Không còn cách nào khác, chỉ đành cười cho qua, “Không lâu, không lâu”.
Chú Hai muốn thử bộ trà này ngay lập tức, đặt bộ trà mới toanh bày lên chiếc bàn trà trống không ở bên kia, sau đó mang nước đến.
Diện tích phòng khách trong nhà chú Hai thật lớn, nhiều người như vậy ngồi vẫn đủ.
Bà cụ Trì đi đến ngồi trên sô pha, để Cố Tư ngồi bên cạnh bà ấy.
Một mực nắm tay Cố Tư.
Cố Tư cúi đầu nhìn bà cụ Trì đang nắm lấy tay mình, trong lòng cũng hiểu đã có chuyện gì.
Hôm nay Tùy Mị tới, mặc kệ Trì Uyên và bản thân là quan hệ như thế nào, tình cảnh bây giờ chính là bà cụ Trì đang làm rõ địa vị của cô trong nhà họ Trì.
Những gì bà đang làm, là cho tất cả mọi người ở nhà họ Trì nhìn thấy, cũng là cho Tùy Mị nhìn thấy.
Về sau Trì Uyên và Tùy Mị có như thế nào bà không quan tâm, những gì bà có thể làm chính là để người nhà họ Trì không nhìn ra được sự cố gì.
Tùy Mị vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy Cố Tư ngồi cạnh bà cụ Trì và Trì Uyên, biểu tình trên gương mặt lại rất bình thản.
Hôm nay tới, kỳ thật cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Dựa vào tính cách của Cố Tư, nhất định có thể làm ra những việc như vậy.
Bây giờ như thế này, xem như đã ổn rồi.
Chú Hai có chút vui vẻ, bảo cô Hai đi lấy lá trà tới, mang tất cả bộ trà này trụng qua nước sôi một lần.
Chính là sử dụng bộ ấm trà tử sa đó.
Có vẻ chú ấy đã xem nó như bảo bối rồi.
Cố Tư cũng nhìn xem dáng vẻ của chú Hai, bình thường chú ấy nghiêm túc, chăm chỉ, nào ngờ lại có những mặt trái như thế này.
Bà Trì nghĩ ngợi liền kéo Tùy Mị đi vào, lúc đầu chú Ba ngồi cạnh Trì Uyên, thấy bà Trì tới liền tự động di chuyển một chút.
Bà Trì dắt Tùy Mị ngồi cạnh Trì Uyên.
Tùy Mị một mặt hiếu kì, nhích đến gần phía Trì Uyên một chút, “Chú Hai thích trà đạo như thế sao, em không biết luôn đấy”.
Tùy Mị trước đó kỳ thật cũng có đến nhà tổ của nhà họ Trì, lúc đó là vừa định xong hôn ước với Trì Uyên, hai nhà cũng đi qua đi lại một chút.
Nhưng số lần đến cũng không nhiều, tổng cộng hai ba lần gì đó, nhưng sau này lại không được thành đôi với Trì Uyên.
Trì Uyên quay đầu nhìn Tùy Mị một chút, ngữ khí rất bình thản, “Ừm, chú rất thích nghiên cứu những vật này”.
Cố Tư chỉ dùng khóe mắt nhìn bên kia một chút, căn bản không thèm để ý đến.
Chú Hai vừa đun nước vừa nói, “Thực ra trước đây ta cũng có một bộ trà gốm như thế này, rất lâu đời, ta rất thích, nhưng lại không cẩn thận làm vỡ mất, ta rất đau lòng, về sau có đi tìm một bộ khác nhưng không có cái nào khiến ta vừa lòng, hiện tại cái này nhìn cũng không tệ”.
Cố Tư duyên dáng nói, “Chú Hai thích là tốt rồi ạ”.
Tùy Mị ở bên cạnh lại nói với Trì Uyên, “Em không biết chú Hai thích gì nên đã chọn một cái bật lửa, em chỉ biết chú Hai cũng hay hút thuốc”,
Trì Uyên chỉ ừ một tiếng, “Chú ấy có hút thuốc, bật lửa cũng rất tốt”.
Tùy Mị nhún vai, có chút ngại ngùng cười, “Hy vọng chú có thể thích”.
Trì Uyên liền phụ họa một câu, “Sẽ thích”.
Những lời đối thoại này, Cố Tư nghe rõ ràng, bà cụ Trì bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
Bà cụ Trì nắm tay Cố Tư, cúi đầu nhìn một chút.
Bởi vì bà ấy không biết, liền cười, “Con đổi chiếc nhẫn thành cái này rồi à?”
Bà nắm lấy chiếc nhẫn trên ngón tay Cố Tư rồi xoa xoa hai cái, sau đó nói, “Cũng được, cái trước nhìn quá phô trương, không thể thuận tiện sinh hoạt thường ngày được, cái này lại trang nhã rất nhiều”.
Trì Uyên nghe vậy liền đảo mắt nhìn qua, ánh mắt rơi tại mặt nhẫn, hé miệng không nói gì.
Khóe miệng Cố Tư cong lên, “Đúng vậy ạ”.
Chú Hai bên này đã ngâm trà xong, rót cho mỗi người một chén, thật may chén trà còn rất nhiều.
Thực ra Cố Tư không uống được cái gì tốt hay không tốt.
Cô không phải là nhân vật phong nhã gì, uống trà thì có thể làm dịu cơn khát.
Trong lòng chú Hai không biết có phải có chuyện gì hay không, uống hai ngụm liền nói rằng rất ngon.
Cố Tư xém chút nữa liền bật cười.
Đợi một hồi lâu, bên lầu chính liền bảo người đến nói rằng đến giờ cơm rồi.
Một nhóm người vui vui vẻ vẻ đi đến lầu chính.
Lúc đứng dậy, bà Trì gọi một tiếng Trì Uyên.
Trì Uyên đứng tại chỗ, nhìn bà Trì.
Cố Tư xem như cái gì cũng không biết, dìu bà cụ Trì đi ra bên ngoài.
Tùy Mị đứng cạnh Trì Uyên, cũng nhìn bà Trì.
Bà Trì cố ý chậm lại, kéo Trì Uyên đứng nguyên tại chỗ lắm lời mấy câu.
Sau đó đi cách xa Cố Tư một chút.
Bà cụ quay đầu nhìn bà Trì một chút, biểu tình rõ ràng không tốt lắm.
Bà Trì không nhìn bà cụ, có chút cố chấp.
Cố Tư dìu bà cụ Trì, “Bà nội, chúng ta đi thôi”.
Bà cụ Trì thở dài, Phương Tố đúng là đồ không có não.
Càng lớn tuổi đầu óc càng kém cỏi.
Bọn Cố Tư đi ở phía trước, Trì Uyên, Tùy Mị cùng Bà Trì đi phía sau.
Không biết đã nói những gì, Tùy Mị thỉnh thoảng lại cười lên, bà Trì nịnh nọt, cười cũng thật cao hứng.
Sắc mặt Cố Tư vẫn như thường, loại chuyện này mà để trong lòng, không chừng sẽ bị tức chết.
Đoàn người này đi đến phòng ăn, bàn ăn không phải đặc biệt lớn, nhưng số lượng người đến cũng không nhiều, vẫn có thể ngồi xuống.
Chỗ ngồi của Cố Tư và Trì Uyên vẫn như trước, chỉ là Tùy Mị ngồi ở đâu cũng cảm thấy không hợp lắm.
Cuối cùng chỉ có thể thêm một ghế ở phía đối diện Trì Cảnh.
Như vậy cũng ổn rồi.
Hôm nay đồ ăn rất nhiều, đồ trong nước, trên trời, trên mặt đất, trong đất, tất cả đều có.
Bà cụ Trì để người làm múc một bát canh chim bồ câu cho Cố Tư trước.
Tiếng của bà ấy rất dịu dàng, “Món này là ta bảo đầu bếp chuyên môn làm cho con đấy, con gái ăn rất vào rất tốt”.
Động tác cầm thìa của Cố Tư bỗng dừng lại, giương mắt nhìn bà cụ Trì một chút.
Bà cụ Trì cũng thật biết diễn kịch, “Ăn nhiều vào, ta nghe nói rất nhiều người phụ nữ đến tháng đều ăn món này”.
Bà cụ Trì diễn kịch rất nhập tâm, lại quay đầu nhìn Trì Uyên một chút, “Hai đứa con bây giờ cố gắng bồi bổ cơ thể để sau này còn làm nhiều chuyện”.
Trì Uyên cùng Cố Tư, hai mắt nhìn nhau…
Cô xem không hiểu những thứ này, chẳng qua cảm thấy rất tinh xảo, đẹp đẽ.
Màu sắc của riêng ấm trà và chén trà rất phù hợp với bàn trà.
Chú Hai tỉ mỉ cầm lên ngắm nhìn riêng bộ ấm trà đó.
Trì Chúc đi sang, “Cái ấm trà này có chút lâu đời đấy”.
Chú Hai gật đầu, “Là ấm tử sa, còn có mấy cái chén tử sa nữa, rất đẹp rất đẹp”.
*Ấm tử sa là một loại ấm pha trà được làm bằng đất đặc biệt, chúng được nung ở nhiệt độ cao và không tráng men. Về căn bản ấm được gọi là tử sa vì loại ấm này thường có màu tím, xuất phát từ vùng Nghi Hưng, Trung Quốc.
Trì Uyên lúc này mới nhìn rõ bên trong là cái gì.
Anh đứng bên cạnh Cố Tư, một lát sau mới ngập ngừng nói ra từng chữ, “Ninh Tôn đúng là không tiếc gì cả”.
Cố Tư vốn đang cười, nghe thấy vậy liền chau mày, sắc mặt khó coi quay lại nhìn Trì Uyên.
Cô với Ninh Tôn có quan hệ gì, người đàn ông này sáng sớm chưa uống thuốc thì phải.
Trước mặt nhiều người như vậy không thể nào oán trách anh ta được, cũng chỉ có thể làm như không nghe thấy gì.
Tùy Mị đã đứng trước cửa, hôm nay cô ấy cũng mang quà đến.
Quà được đặt ở trên ghế sô pha.
Chú Hai ngồi xổm xuống nhìn bộ bàn trà, không giấu nổi vẻ thích thú.
Bà cụ Trì dường như có chút bất đắc dĩ, cười nói với Cố Tư, “Chú Hai của con rất thích uống trà, mấy bộ trà trong nhà cũng thay mấy lần rồi, con thật hiểu chú ấy”.
Cố Tư chỉ cười, lần sau trông thấy Chương Tự Chi, nhất định phải khen anh ta mấy câu.
Chương Tự Chi thật sự chính là phúc tinh của cô.
Bà Trì ở trong đám người đằng sau, không nhẹ không nặng hừ một tiếng.
Bà cụ Trì nghe thấy, nhưng hôm nay là ngày vui nên bà cũng không nói gì.
Trì Cảnh ở bên cạnh nhìn một hồi liền đi đến đứng bên cạnh Cố Tư, “Vật này, lúc chọn ra được cũng mất không ít thời gian nhỉ”.
Cố Tư có chút xấu hổ, làm sao có thể nói ra món quà này là đồ dự bị trong nhà người ta đem ra chứ.
Ban đầu còn không có chọn lựa gì hết.
Sự thật lớn như vậy, nhất định không thể nói ra.
Không còn cách nào khác, chỉ đành cười cho qua, “Không lâu, không lâu”.
Chú Hai muốn thử bộ trà này ngay lập tức, đặt bộ trà mới toanh bày lên chiếc bàn trà trống không ở bên kia, sau đó mang nước đến.
Diện tích phòng khách trong nhà chú Hai thật lớn, nhiều người như vậy ngồi vẫn đủ.
Bà cụ Trì đi đến ngồi trên sô pha, để Cố Tư ngồi bên cạnh bà ấy.
Một mực nắm tay Cố Tư.
Cố Tư cúi đầu nhìn bà cụ Trì đang nắm lấy tay mình, trong lòng cũng hiểu đã có chuyện gì.
Hôm nay Tùy Mị tới, mặc kệ Trì Uyên và bản thân là quan hệ như thế nào, tình cảnh bây giờ chính là bà cụ Trì đang làm rõ địa vị của cô trong nhà họ Trì.
Những gì bà đang làm, là cho tất cả mọi người ở nhà họ Trì nhìn thấy, cũng là cho Tùy Mị nhìn thấy.
Về sau Trì Uyên và Tùy Mị có như thế nào bà không quan tâm, những gì bà có thể làm chính là để người nhà họ Trì không nhìn ra được sự cố gì.
Tùy Mị vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy Cố Tư ngồi cạnh bà cụ Trì và Trì Uyên, biểu tình trên gương mặt lại rất bình thản.
Hôm nay tới, kỳ thật cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Dựa vào tính cách của Cố Tư, nhất định có thể làm ra những việc như vậy.
Bây giờ như thế này, xem như đã ổn rồi.
Chú Hai có chút vui vẻ, bảo cô Hai đi lấy lá trà tới, mang tất cả bộ trà này trụng qua nước sôi một lần.
Chính là sử dụng bộ ấm trà tử sa đó.
Có vẻ chú ấy đã xem nó như bảo bối rồi.
Cố Tư cũng nhìn xem dáng vẻ của chú Hai, bình thường chú ấy nghiêm túc, chăm chỉ, nào ngờ lại có những mặt trái như thế này.
Bà Trì nghĩ ngợi liền kéo Tùy Mị đi vào, lúc đầu chú Ba ngồi cạnh Trì Uyên, thấy bà Trì tới liền tự động di chuyển một chút.
Bà Trì dắt Tùy Mị ngồi cạnh Trì Uyên.
Tùy Mị một mặt hiếu kì, nhích đến gần phía Trì Uyên một chút, “Chú Hai thích trà đạo như thế sao, em không biết luôn đấy”.
Tùy Mị trước đó kỳ thật cũng có đến nhà tổ của nhà họ Trì, lúc đó là vừa định xong hôn ước với Trì Uyên, hai nhà cũng đi qua đi lại một chút.
Nhưng số lần đến cũng không nhiều, tổng cộng hai ba lần gì đó, nhưng sau này lại không được thành đôi với Trì Uyên.
Trì Uyên quay đầu nhìn Tùy Mị một chút, ngữ khí rất bình thản, “Ừm, chú rất thích nghiên cứu những vật này”.
Cố Tư chỉ dùng khóe mắt nhìn bên kia một chút, căn bản không thèm để ý đến.
Chú Hai vừa đun nước vừa nói, “Thực ra trước đây ta cũng có một bộ trà gốm như thế này, rất lâu đời, ta rất thích, nhưng lại không cẩn thận làm vỡ mất, ta rất đau lòng, về sau có đi tìm một bộ khác nhưng không có cái nào khiến ta vừa lòng, hiện tại cái này nhìn cũng không tệ”.
Cố Tư duyên dáng nói, “Chú Hai thích là tốt rồi ạ”.
Tùy Mị ở bên cạnh lại nói với Trì Uyên, “Em không biết chú Hai thích gì nên đã chọn một cái bật lửa, em chỉ biết chú Hai cũng hay hút thuốc”,
Trì Uyên chỉ ừ một tiếng, “Chú ấy có hút thuốc, bật lửa cũng rất tốt”.
Tùy Mị nhún vai, có chút ngại ngùng cười, “Hy vọng chú có thể thích”.
Trì Uyên liền phụ họa một câu, “Sẽ thích”.
Những lời đối thoại này, Cố Tư nghe rõ ràng, bà cụ Trì bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
Bà cụ Trì nắm tay Cố Tư, cúi đầu nhìn một chút.
Bởi vì bà ấy không biết, liền cười, “Con đổi chiếc nhẫn thành cái này rồi à?”
Bà nắm lấy chiếc nhẫn trên ngón tay Cố Tư rồi xoa xoa hai cái, sau đó nói, “Cũng được, cái trước nhìn quá phô trương, không thể thuận tiện sinh hoạt thường ngày được, cái này lại trang nhã rất nhiều”.
Trì Uyên nghe vậy liền đảo mắt nhìn qua, ánh mắt rơi tại mặt nhẫn, hé miệng không nói gì.
Khóe miệng Cố Tư cong lên, “Đúng vậy ạ”.
Chú Hai bên này đã ngâm trà xong, rót cho mỗi người một chén, thật may chén trà còn rất nhiều.
Thực ra Cố Tư không uống được cái gì tốt hay không tốt.
Cô không phải là nhân vật phong nhã gì, uống trà thì có thể làm dịu cơn khát.
Trong lòng chú Hai không biết có phải có chuyện gì hay không, uống hai ngụm liền nói rằng rất ngon.
Cố Tư xém chút nữa liền bật cười.
Đợi một hồi lâu, bên lầu chính liền bảo người đến nói rằng đến giờ cơm rồi.
Một nhóm người vui vui vẻ vẻ đi đến lầu chính.
Lúc đứng dậy, bà Trì gọi một tiếng Trì Uyên.
Trì Uyên đứng tại chỗ, nhìn bà Trì.
Cố Tư xem như cái gì cũng không biết, dìu bà cụ Trì đi ra bên ngoài.
Tùy Mị đứng cạnh Trì Uyên, cũng nhìn bà Trì.
Bà Trì cố ý chậm lại, kéo Trì Uyên đứng nguyên tại chỗ lắm lời mấy câu.
Sau đó đi cách xa Cố Tư một chút.
Bà cụ quay đầu nhìn bà Trì một chút, biểu tình rõ ràng không tốt lắm.
Bà Trì không nhìn bà cụ, có chút cố chấp.
Cố Tư dìu bà cụ Trì, “Bà nội, chúng ta đi thôi”.
Bà cụ Trì thở dài, Phương Tố đúng là đồ không có não.
Càng lớn tuổi đầu óc càng kém cỏi.
Bọn Cố Tư đi ở phía trước, Trì Uyên, Tùy Mị cùng Bà Trì đi phía sau.
Không biết đã nói những gì, Tùy Mị thỉnh thoảng lại cười lên, bà Trì nịnh nọt, cười cũng thật cao hứng.
Sắc mặt Cố Tư vẫn như thường, loại chuyện này mà để trong lòng, không chừng sẽ bị tức chết.
Đoàn người này đi đến phòng ăn, bàn ăn không phải đặc biệt lớn, nhưng số lượng người đến cũng không nhiều, vẫn có thể ngồi xuống.
Chỗ ngồi của Cố Tư và Trì Uyên vẫn như trước, chỉ là Tùy Mị ngồi ở đâu cũng cảm thấy không hợp lắm.
Cuối cùng chỉ có thể thêm một ghế ở phía đối diện Trì Cảnh.
Như vậy cũng ổn rồi.
Hôm nay đồ ăn rất nhiều, đồ trong nước, trên trời, trên mặt đất, trong đất, tất cả đều có.
Bà cụ Trì để người làm múc một bát canh chim bồ câu cho Cố Tư trước.
Tiếng của bà ấy rất dịu dàng, “Món này là ta bảo đầu bếp chuyên môn làm cho con đấy, con gái ăn rất vào rất tốt”.
Động tác cầm thìa của Cố Tư bỗng dừng lại, giương mắt nhìn bà cụ Trì một chút.
Bà cụ Trì cũng thật biết diễn kịch, “Ăn nhiều vào, ta nghe nói rất nhiều người phụ nữ đến tháng đều ăn món này”.
Bà cụ Trì diễn kịch rất nhập tâm, lại quay đầu nhìn Trì Uyên một chút, “Hai đứa con bây giờ cố gắng bồi bổ cơ thể để sau này còn làm nhiều chuyện”.
Trì Uyên cùng Cố Tư, hai mắt nhìn nhau…