Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-142
Chương 142 Cô ta thực sự không xứng với con
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Tùy Mị, sau đó trả lời một câu: Không đâu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cuối cùng đối phương cũng không nhắn tin tới nữa.
Cổ Tư biết rõ điện thoại của Trì Uyên vang lên, cũng biết rằng Trì Uyên nhận được tin nhắn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thực ra cô cũng biết người gửi tin nhắn là ai.
Nhưng Cổ Tư không nhìn, thậm chí còn không thèm liếc qua khỏe mắt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô đang trò chuyện với người ca sĩ trước đó.
Người ca sĩ cho biết anh ta đã chuyển vài thành phố, nhưng cảm thấy không thích lắm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta không rõ sẽ đi đâu tiếp theo.
Đương nhiên Cổ Tư thuận theo lời của đối phương, cô bảo anh ta đến thăm thành phố của mình.ở trung tâm thành phố này có vài quán bar ngầm, trong đó cũng có buổi diễn lưu trú hòa nhạc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô cảm thấy đối phương có khả năng.
Người ca sĩ đó gửi icon mặt cười, ngay sau đó là một tin nhắn thoại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư không nghĩ nhiều mà ấn mở.
Giọng nói của người ca sĩ được gửi thông qua phương thức âm thanh, rất có từ tính.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thực ra anh ta cũng không nói câu gì mang ý từ chối, chỉ nói là nếu tới thật thì mời Cổ Tư ăn bữa cơm.
Cổ Tư cười hì hì và trả lời một câu: “Nếu anh tới thật thì tôi sẽ mời anh ăn cơm, hoặc có thể cho anh nếm thử tay nghề của tôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên nhìn Cố Tư rất nghiêm túc.
Trên gương mặt Cổ Tư đều là vẻ chân thành.Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi thu mắt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư cũng không trò chuyện quá nhiều, sau một lúc lại khôi phục sự yên tĩnh.
Trì Uyên ăn cơm xong cũng không rời đi ngay, anh ngồi yên tại chỗ chờ Cổ Tư.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cho đến khi Cổ Tư chậm rãi buông đũa xuống.
Anh mới lên tiếng, “Là người ca sĩ mà cô đã quen trong khách sạn?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tư ngước nhìn anh, “Ừ.”
Trì Uyên nhớ lại tướng mạo của người đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng coi như là kiểu người lịch sự nhã nhăn.
Đứng cùng Cố Tư cũng rất xứng đôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh gật đầu, “Ừm, anh ta sắp tới đây?”
Cổ Tư xác nhận.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi nở nụcười, "Có cần tôi tránh mặt hay không”
Cố Tư sửng sốt, nhưng cô suy nghĩ một chút, sau đó hiểu được ý của Trì Uyên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đây là muốn tạo cơ hội cho mình và ca sĩ kia.
Cô cũng cười, “Đợi anh ấy đến đây rồi nói sau, lúc nào cần anh tránh mặt thì tôi sẽ nói với anh.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo *dõi truyện tại Truyện88.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên khẽ cong môi, “Được.”
Nói xong, anh đứng dậy dọn dẹp bàn ăn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong hai bữa cơm, dường như hai người đã phân công rõ ràng.
Cố Tư chịu trách nhiệm nấu ăn, Trì Uyên chịu trách nhiệm rửa bát.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc dù biết Trì Uyên có ý cướp công.
Nhưng Cổ Tư không quan tâm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có những lúc cô vẫn rất hào phóng.
Cổ Tư lại ra ngoài ngắm hoa của mình,sau đó cứ đứng trong sân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên lái xe đến và dừng lại bên cạnh giàn hoa.
Cô mím môi suy nghĩ, sau đó trở về phòng, đi lên lầu rồi vào phòng làm việc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phải đọc kỹ mấy câu hỏi trong môn học một.
Hôm nay cô đọc được một lúc thì có cảm giác như đang đọc một cuốn thiên thư không chữ vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô thực sự không hiểu biết mấy thứ này lắm.
Cô ngồi trong phòng làm việc đọc mấy câu hỏi, bắt đầu vò đầu bứt tai.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mấy thứ này còn khó hiểu hơn nhiều so với những điều được học lúc ở trường.
Trì Uyên ở dưới lầu nhận hai cuộc gọi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một cuộc là Tử Thư gọi điện hỏi thăm công việc.