Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-135
Chương 135 Rất khó bao dung cho nhau
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Trì Uyên vô cảm, cũng chẳng thèm giả vờ lịch sự nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sếp Mã thấy Trì Uyên như vậy thì hơi sốt ruột, quyết định thò chân chặn cửa thang máy.
Thang máy chậm rãi đóng cửa nhưng do có cảm ứng lại từ từ mở ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sếp Mã nhìn Trì Uyên cười, "Sếp Trì, chúng ta từ từ nói chuyện được không? Tôi cảm thấy trước đó chúng ta đã có hiểu nhầm, cho nên tôi ở xa cũng qua đây, muốn giải thích một chút." "Hiểu nhầm à?" Trì Uyên cười nhạo, "Chẳng phải ông đã liên lạc với truyền thông sao? Tiết lộ bí mật có một không hai?"
Sếp Mã sửng sốt, không ngờ Trì Uyên biết được chuyện này nhanh như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hôm qua ông ta mới liên hệ với truyền thông nhưng còn chưa nói gì, chỉ tiết lộ bên mình có một bí mật có một không hai liên quan tới Trì Uyên.Ông ta nghĩ, nếu thật sự bàn bạc với bên Trì Uyên không có kết quả, ông ta sẽ ra tay từ phía truyền thông, tạo ra chút tin tức.
Kết quả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không ngờ ông ta vừa quay đầu, bên phía Trì Uyên đã nhận được tin tức?
Cũng đúng thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đám người truyền thông này đều là nhìn người mà đưa món ăn.
Sếp Mã hơi lúng túng, "Sếp Trì, chuyện này chỉ một hai câu khó có thể nói rõ được. Chúng ta tìm một chỗ từ từ nói chuyện, cậu thấy được không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ở đây người qua kẻ lại đều nhìn bọn họ, sếp Mã cũng thấy hơi mất mặt. "Không được tốt lắm." Trì Uyên nói xong lại bước hai bước về phía cửa thang máy, đá nhẹ chân của sếp Mã đang đặt ở cửa thang máy ra ngoài.
Sau đó, anh lại ấn nút đóng cửa thangmáy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi thang máy đi lên, sắc mặt Trì Uyên thâm trầm đáng sợ.
Dường như cả người cũng lạnh đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi ra khỏi thang máy, anh đi thẳng vào văn phòng của mình.
Anh vừa ngồi xuống, chuyện đầu tiên là dùng điện thoại nội bộ gọi Tử Thư qua.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta vui vẻ chạy tới, "Sao vậy, sao vậy? Buổi trưa anh đi gặp Cố Tiểu Tư đúng không? Xảy ra chuyện gì..."
Tử Thư còn chưa nói xong, thấy sắc mặt Trì Uyên thâm trầm như vậy đành nuốt lại lời định nói. Nhớ đọc truyện trên Truyện88*.vip để ủng hộ team nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta chớp chớp mắt, "Vậy... sếp có dặn dò gì a?"
Trì Uyên nằm hai tay đặt trên bàn, "Sếp Mã ở dưới tầng, chắc hẳn sẽ không rời đi ngay đâu. Cậu gọi bảo vệ qua đuổi ông ta đi.""Sếp Mã? Của Vạn Phong kia á?" Tử Thư trợn trừng, "Ông ta còn có mặt mũi tới đây à? Không phải ông ta đã liên hệ với truyền thông rồi sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trì Uyên không nói gì.
Tử Thư xoa tay, "Được rồi, được rồi, tôi sẽ gọi bảo vệ nhanh chóng đuổi người này đi. Loại người gì không biết."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta xoay người ra ngoài. Lúc này, Trì
Uyên mới dựa lưng vào ghế và thở hắt ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ trước tới nay, anh chưa từng bị người ta nắm thóp.
Cả đời này, anh chỉ có một lần duy nhất bị người ta uy hiếp là hôm qua, đối phương còn là Cổ Tư.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng anh cũng hết cách với cô, tại bản thân anh có vấn đề.
Cũng không thể trách cô được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng người khác thì chắc chắn không được.