Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 1332
Ninh Tôn đã đợi sẵn ở dưới lầu, vừa nhìn thấy Hứa Thanh Du, ánh mắt liền rơi vào thứ trên tay cô, “Đây là cái gì?”
Hứa Thanh Du đợi Ninh Tôn cầm lấy rồi nói, ” Anh Tống đưa tới, em cũng không biết nó là cái gì, em còn chưa mở ra xem.”
Khi vừa nghe nói là của Tống Kình Vũ đưa tới đây, vẻ mặt Ninh Tôn hơi suy sụp.
Quách Châu ở bên cạnh nhìn ra được điều đó, không nhịn được mà bật cười thành tiếng, “Không đến mức thế chứ, người ta chỉ quan tâm đến Tiểu Du, giữa bạn bè anh không nên suy nghĩ quá nhiều.”
Ninh Tôn không biết phải làm sao, “Em nhìn xem anh còn chưa có nói gì, mà cô giáo Quách đã bắt đầu khuyên anh rồi đó, chắc hẳn cô giáo Quách cũng cho rằng anh ta đối xử với em rất ân cần chu đáo.
Quách Châu phì cười, “Anh thật sự hiểu lầm tôi rồi, tôi không có ý này, anh đừng có đoán mò.”
N inh Tôn nắm tay Hứa Thanh Du, nói với Quách Châu, “Vậy thì cô giáo Quách chờ ở đây nhé, chúng tôi đi trước nhé, anh Hoắc chắc sẽ tới nhanh thôi.”
Quách Châu lúc này cũng không giấu giếm nữa, ừm một tiếng, rồi nói, ““Anh ấy nhắn cho tôi nói rằng anh ấy sẽ đến sớm, vừa rồi hình như anh ấy đang bị kẹt xe ở đèn giao thông bên kia một lúc, hai người đi trước đi, tôi ở chỗ này chờ một lúc là được.”
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn vẫy tay với Quách Châu, sau đó lên xe.
Khi lên xe, Ninh Tôn liền mở mấy túi đồ mà Tống Kình Vũ đưa tới, “Anh muốn xem xem đồ mà anh ta tặng em là cái gì, anh ta đi tận tới công ty để đưa cho em sao?”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, sau đó cũng nghiêng người qua nhìn, cô cũng muốn biết Tống Kình Vũ đưa tặng cô món đồ gì.
Hình ảnh trên túi là sản phẩm đặc sản, nhưng khi mở ra phát hiện bên trong không phải là đặc sản, bên trong là tổ yến, còn có vài món đồ bổ dưỡng giúp an thai.
Tống Kình Vũ có lẽ cũng sợ người khác phát hiện ra điều gì đó, cho nên đã thay đổi túi đựng đồ.
Chuyện gì anh ta cũng xuy xét tới thật là chu đáo.
Ninh Tôn lấy đồ ra xem qua, tổ yến tặng đều là yến ngọn, một số đồ khác nhìn có vẻ rất quý giá.
Anh cong cong khóe miệng, “Anh ta thật có lòng, biết em mang thai, trong lòng không cảm thấy khó chịu, lại còn tới đưa thuốc bổ cho em.”
Hứa Thanh Du nhíu mày, “Anh đừng có ở đó mà nói bậy nói bạ, anh ấy trong lòng không cảm thấy khó chịu, anh tại sao suốt ngày ở đó nghĩ vớ nghĩ vẩn cho người khác, bây giờ anh ấy đối xử với em giống như một người bạn.”
Ninh Tôn đem đồ vật bỏ vào phía ghế sau, sau đó thắt dây an toàn. “Anh không cần anh ta đưa tặng những thứ này, em muốn ăn anh liền mua cho em.”
Chuyện như này mà anh cũng muốn so đo, Hứa Thanh Du cũng cảm thấy rất bất lực.
Hứa Thanh Du cũng thuận theo lời anh nói, “Được rồi, được rồi, được rồi, sau này em muốn ăn gì, em sẽ nói với anh, nhưng thực ra em cũng không thích những thứ này lắm.”
Cô bình thường ăn nhiều trái cây và rau hơn, cân bằng dinh dưỡng, thì không co vấn đề gì cả, căn bản hoàn toàn không cần tới những thứ đồ bổ dưỡng này.
Nhưng Tống Kình Vũ cho cô những thứ này thật sự khiến cô rất cảm động, anh thật sự rất chu đáo.
Hứa Thanh Du thở dài, người bạn gái mà Tống Kình Vũ sẽ tìm được trong tương lai hẳn rất hạnh phúc, cô ấy cũng mong rằng Tống Kình Vũ có thể sớm tìm được người bạn đời ý nghĩa của mình.
Ninh Tônn cùng Hứa Thanh Du lái xe về nhà, hôm nay mẹ Ninh ở nhà.
Mẹ Ninh đã chuẩn bị xong cơm nước, khá bất ngờ khi thấy hai người bọn họ xách mấy túi đồ khi trở về, “Hai người mua đồ gì vậy?”
Ninh Tôn đem túi đồ đưa qua rồi nói, “Tổ yến, cùng một ít đồ bổ.”
Mẹ Ninh không biết là đồ của người khác tặng, nên cười nói, “Con thật có lòng nha, mẹ vốn dĩ cũng muốn mua những thứ này cho tiểu Du bồi bổ, không ngờ con đã mua cho nó rồi.”
Nói xong bà quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh Du, “Con xem, đây chính là trong lòng có con.”
Khi bà vừa nói xong, trong lòng Ninh Tôn càng cảm thấy không thoải mái, vẻ mặt trầm xuống, sau đó nói: “Không phải con mua, là đồ của người khác đem tặng,”
Mẹ Ninh a một tiếng, khá kinh ngạc, “Người khác đưa? Ai đưa? Còn ai biết Tiểu Du đang mang thai?”
Bà tưởng là Quách Châu, “Là sư phụ của Tiểu Du sao?Đối xử với tiểu Du thật là tốt, còn biết đem biếu tặng những thứ này.”
Hứa Thanh Du lắc đầu, nhìn vẻ mặt của Ninh Tôn, “”Không phải, là Tống Kình Vũ.”
Mẹ Ninh lần này mở miệng nhưng không có phát ra âm thanh, cuối cùng chỉ im lặng gật đầu, cầm đồ vào trong phòng bếp.
Hứa Thanh Du đi rửa tay, ngồi xuống bàn ăn, Ninh Tôn đã ngồi ở đây rồi.
Chuyện liên quan tới Tống Kình Vũ hai người bọn họ không muốn nói tới, Hứa Thanh Du ngay cả lời giải thích cũng không muôn giải thích, giải thích càng nhiều thì trong lòng Ninh Tôn càng cảm thấy càng khó chịu hơn.
Hứa Thanh Du hỏi Ninh Tôn, vốn dĩ hôm nay anh có một buổi hoạt động tuyên truyền, Hứa Thanh Du cũng tự mình chuẩn bị đi ăn ở bên ngoài, không ngờ Ninh Tôn lại quay về.
Vốn dĩ cô cũng cho là mẹ Ninh sẽ không ở nhà, nhưng không ngờ mẹ Ninh cũng trở về.
Cô khá ngạc nhiên, và cả hai người họ đều làm cô bất ngờ.
Ninh Tôn ánh mắt rơi vào trên bàn ăn, “Anh với mẹ không yên tâm về em, nên cả hai đều trở về.”
Anh cho rằng mẹ Ninh không có thời gian, anh lại lo lắng Hứa Thanh Du ở nhà một mình sẽ ăn cơm ở bên ngoài, cho nên đành nhanh chóng hoàn thành công việc, rồi vội vàng trở về.
Mẹ Ninh cũng suy nghĩ như vậy, bà nghĩ là Ninh Tôn bận bịu không thể phân thân ra được, cho nên bà cũng mau chóng thu dọn rồi trở về.
Cả hai đều không yên tâm khi Hứa Thanh Du ở bên ngoài một mình.
Hứa Thanh Du hít sâu một hơi, “Thật ra thì con cũng không quý giá như vậy, hai người cẩn thận quá.”
Giống như cô, nếu như đặt cô ở quê, thì giai đoạn mang thai đầu tiên mọi người cũng không gặp phải vấn đề gì cả, không ai coi cô là trường hợp đặc biệt mà đối xử.”
Đến giai đoạn cuối cùng lúc gần sinh của thai kỳ thì mọi người mới cẩn thận hơn chút.
Hứa Thanh Du bị bọn họ làm cho có lỗi, “Con không phải là ngươi kiểu cách như vậy, hai người làm như vậy, con sẽ cảm thấy rất sợ, đừng như thế này, con còn muốn khỏe mạnh có da có thịt hơn nữa.”
Ninh Tôn tâm trạng vẫn chưa nguôi ngoai, trong lòng vẫn còn vướng bận chuyện Tống Kình Vũ.
Anh cũng chỉ ừm một tiếng, sau đó cũng không nói gì khác nữa.
Hứa Thanh Du bây giờ không biết nên làm gì, gặp phải chuyện của Tống Kình Vũ, hai người chỉ có thể từ từ tiêu hóa, giải quyết một cách lạnh lùng.
Nhưng Tống Kình Vũ cũng chỉ là có lòng tốt, cũng không thể oán trách người ta, cô còn phải cảm ơn Tống Kình Vũ.
Cô và Tống Kình Vũ quen biết nhau lâu như vậy, nhưng Tống Kình Vũ luôn giúp đỡ cô, cô thật sự thiếu nợ anh rất nhiều.
Cô cảm giác như mình đang lợi dụng anh ấy.
Mẹ Ninh lấy bát đũa từ trong bếp đi ra, “Ăn cơm thôi, Ăn cơm thôi, mẹ còn tưởng buổi trưa hôm nay Ninh Tôn không về, mẹ cũng muốn bắt xe đi đón con, kết quả không ngờ nó gọi điện thoại nói với mẹ là đã đi đến công ty của con rồi.”
Nói xong bà liền cười cười, “Nó á, trong lòng đặc biệt quan tâm đến con đấy, công việc các thứ cũng có thể trì hoãn lại.”
Mẹ Ninh có lẽ muốn bù đắp một chút, lúc trước trong lời nói có ý khen Tống Kình Vũ, bây giờ bà lại muốn bù đắp cho Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du cũng hiểu được, cô phối hợp với mẹ Ninh nói, “Đúng thế, con biết mà, hai người đối xử với con tốt nhất.”
Ninh Huyền hít sâu một hơi, “Được rồi, ăn cơm đi,cơm nước xong xuôi còn có thể nghỉ ngơi một lát.”
Hứa Thanh Du nói được, thật ra thì có vẻ như cô còn muốn nói điều gì đó khác nữa, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Hứa Thanh Du đợi Ninh Tôn cầm lấy rồi nói, ” Anh Tống đưa tới, em cũng không biết nó là cái gì, em còn chưa mở ra xem.”
Khi vừa nghe nói là của Tống Kình Vũ đưa tới đây, vẻ mặt Ninh Tôn hơi suy sụp.
Quách Châu ở bên cạnh nhìn ra được điều đó, không nhịn được mà bật cười thành tiếng, “Không đến mức thế chứ, người ta chỉ quan tâm đến Tiểu Du, giữa bạn bè anh không nên suy nghĩ quá nhiều.”
Ninh Tôn không biết phải làm sao, “Em nhìn xem anh còn chưa có nói gì, mà cô giáo Quách đã bắt đầu khuyên anh rồi đó, chắc hẳn cô giáo Quách cũng cho rằng anh ta đối xử với em rất ân cần chu đáo.
Quách Châu phì cười, “Anh thật sự hiểu lầm tôi rồi, tôi không có ý này, anh đừng có đoán mò.”
N inh Tôn nắm tay Hứa Thanh Du, nói với Quách Châu, “Vậy thì cô giáo Quách chờ ở đây nhé, chúng tôi đi trước nhé, anh Hoắc chắc sẽ tới nhanh thôi.”
Quách Châu lúc này cũng không giấu giếm nữa, ừm một tiếng, rồi nói, ““Anh ấy nhắn cho tôi nói rằng anh ấy sẽ đến sớm, vừa rồi hình như anh ấy đang bị kẹt xe ở đèn giao thông bên kia một lúc, hai người đi trước đi, tôi ở chỗ này chờ một lúc là được.”
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn vẫy tay với Quách Châu, sau đó lên xe.
Khi lên xe, Ninh Tôn liền mở mấy túi đồ mà Tống Kình Vũ đưa tới, “Anh muốn xem xem đồ mà anh ta tặng em là cái gì, anh ta đi tận tới công ty để đưa cho em sao?”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, sau đó cũng nghiêng người qua nhìn, cô cũng muốn biết Tống Kình Vũ đưa tặng cô món đồ gì.
Hình ảnh trên túi là sản phẩm đặc sản, nhưng khi mở ra phát hiện bên trong không phải là đặc sản, bên trong là tổ yến, còn có vài món đồ bổ dưỡng giúp an thai.
Tống Kình Vũ có lẽ cũng sợ người khác phát hiện ra điều gì đó, cho nên đã thay đổi túi đựng đồ.
Chuyện gì anh ta cũng xuy xét tới thật là chu đáo.
Ninh Tôn lấy đồ ra xem qua, tổ yến tặng đều là yến ngọn, một số đồ khác nhìn có vẻ rất quý giá.
Anh cong cong khóe miệng, “Anh ta thật có lòng, biết em mang thai, trong lòng không cảm thấy khó chịu, lại còn tới đưa thuốc bổ cho em.”
Hứa Thanh Du nhíu mày, “Anh đừng có ở đó mà nói bậy nói bạ, anh ấy trong lòng không cảm thấy khó chịu, anh tại sao suốt ngày ở đó nghĩ vớ nghĩ vẩn cho người khác, bây giờ anh ấy đối xử với em giống như một người bạn.”
Ninh Tôn đem đồ vật bỏ vào phía ghế sau, sau đó thắt dây an toàn. “Anh không cần anh ta đưa tặng những thứ này, em muốn ăn anh liền mua cho em.”
Chuyện như này mà anh cũng muốn so đo, Hứa Thanh Du cũng cảm thấy rất bất lực.
Hứa Thanh Du cũng thuận theo lời anh nói, “Được rồi, được rồi, được rồi, sau này em muốn ăn gì, em sẽ nói với anh, nhưng thực ra em cũng không thích những thứ này lắm.”
Cô bình thường ăn nhiều trái cây và rau hơn, cân bằng dinh dưỡng, thì không co vấn đề gì cả, căn bản hoàn toàn không cần tới những thứ đồ bổ dưỡng này.
Nhưng Tống Kình Vũ cho cô những thứ này thật sự khiến cô rất cảm động, anh thật sự rất chu đáo.
Hứa Thanh Du thở dài, người bạn gái mà Tống Kình Vũ sẽ tìm được trong tương lai hẳn rất hạnh phúc, cô ấy cũng mong rằng Tống Kình Vũ có thể sớm tìm được người bạn đời ý nghĩa của mình.
Ninh Tônn cùng Hứa Thanh Du lái xe về nhà, hôm nay mẹ Ninh ở nhà.
Mẹ Ninh đã chuẩn bị xong cơm nước, khá bất ngờ khi thấy hai người bọn họ xách mấy túi đồ khi trở về, “Hai người mua đồ gì vậy?”
Ninh Tôn đem túi đồ đưa qua rồi nói, “Tổ yến, cùng một ít đồ bổ.”
Mẹ Ninh không biết là đồ của người khác tặng, nên cười nói, “Con thật có lòng nha, mẹ vốn dĩ cũng muốn mua những thứ này cho tiểu Du bồi bổ, không ngờ con đã mua cho nó rồi.”
Nói xong bà quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh Du, “Con xem, đây chính là trong lòng có con.”
Khi bà vừa nói xong, trong lòng Ninh Tôn càng cảm thấy không thoải mái, vẻ mặt trầm xuống, sau đó nói: “Không phải con mua, là đồ của người khác đem tặng,”
Mẹ Ninh a một tiếng, khá kinh ngạc, “Người khác đưa? Ai đưa? Còn ai biết Tiểu Du đang mang thai?”
Bà tưởng là Quách Châu, “Là sư phụ của Tiểu Du sao?Đối xử với tiểu Du thật là tốt, còn biết đem biếu tặng những thứ này.”
Hứa Thanh Du lắc đầu, nhìn vẻ mặt của Ninh Tôn, “”Không phải, là Tống Kình Vũ.”
Mẹ Ninh lần này mở miệng nhưng không có phát ra âm thanh, cuối cùng chỉ im lặng gật đầu, cầm đồ vào trong phòng bếp.
Hứa Thanh Du đi rửa tay, ngồi xuống bàn ăn, Ninh Tôn đã ngồi ở đây rồi.
Chuyện liên quan tới Tống Kình Vũ hai người bọn họ không muốn nói tới, Hứa Thanh Du ngay cả lời giải thích cũng không muôn giải thích, giải thích càng nhiều thì trong lòng Ninh Tôn càng cảm thấy càng khó chịu hơn.
Hứa Thanh Du hỏi Ninh Tôn, vốn dĩ hôm nay anh có một buổi hoạt động tuyên truyền, Hứa Thanh Du cũng tự mình chuẩn bị đi ăn ở bên ngoài, không ngờ Ninh Tôn lại quay về.
Vốn dĩ cô cũng cho là mẹ Ninh sẽ không ở nhà, nhưng không ngờ mẹ Ninh cũng trở về.
Cô khá ngạc nhiên, và cả hai người họ đều làm cô bất ngờ.
Ninh Tôn ánh mắt rơi vào trên bàn ăn, “Anh với mẹ không yên tâm về em, nên cả hai đều trở về.”
Anh cho rằng mẹ Ninh không có thời gian, anh lại lo lắng Hứa Thanh Du ở nhà một mình sẽ ăn cơm ở bên ngoài, cho nên đành nhanh chóng hoàn thành công việc, rồi vội vàng trở về.
Mẹ Ninh cũng suy nghĩ như vậy, bà nghĩ là Ninh Tôn bận bịu không thể phân thân ra được, cho nên bà cũng mau chóng thu dọn rồi trở về.
Cả hai đều không yên tâm khi Hứa Thanh Du ở bên ngoài một mình.
Hứa Thanh Du hít sâu một hơi, “Thật ra thì con cũng không quý giá như vậy, hai người cẩn thận quá.”
Giống như cô, nếu như đặt cô ở quê, thì giai đoạn mang thai đầu tiên mọi người cũng không gặp phải vấn đề gì cả, không ai coi cô là trường hợp đặc biệt mà đối xử.”
Đến giai đoạn cuối cùng lúc gần sinh của thai kỳ thì mọi người mới cẩn thận hơn chút.
Hứa Thanh Du bị bọn họ làm cho có lỗi, “Con không phải là ngươi kiểu cách như vậy, hai người làm như vậy, con sẽ cảm thấy rất sợ, đừng như thế này, con còn muốn khỏe mạnh có da có thịt hơn nữa.”
Ninh Tôn tâm trạng vẫn chưa nguôi ngoai, trong lòng vẫn còn vướng bận chuyện Tống Kình Vũ.
Anh cũng chỉ ừm một tiếng, sau đó cũng không nói gì khác nữa.
Hứa Thanh Du bây giờ không biết nên làm gì, gặp phải chuyện của Tống Kình Vũ, hai người chỉ có thể từ từ tiêu hóa, giải quyết một cách lạnh lùng.
Nhưng Tống Kình Vũ cũng chỉ là có lòng tốt, cũng không thể oán trách người ta, cô còn phải cảm ơn Tống Kình Vũ.
Cô và Tống Kình Vũ quen biết nhau lâu như vậy, nhưng Tống Kình Vũ luôn giúp đỡ cô, cô thật sự thiếu nợ anh rất nhiều.
Cô cảm giác như mình đang lợi dụng anh ấy.
Mẹ Ninh lấy bát đũa từ trong bếp đi ra, “Ăn cơm thôi, Ăn cơm thôi, mẹ còn tưởng buổi trưa hôm nay Ninh Tôn không về, mẹ cũng muốn bắt xe đi đón con, kết quả không ngờ nó gọi điện thoại nói với mẹ là đã đi đến công ty của con rồi.”
Nói xong bà liền cười cười, “Nó á, trong lòng đặc biệt quan tâm đến con đấy, công việc các thứ cũng có thể trì hoãn lại.”
Mẹ Ninh có lẽ muốn bù đắp một chút, lúc trước trong lời nói có ý khen Tống Kình Vũ, bây giờ bà lại muốn bù đắp cho Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du cũng hiểu được, cô phối hợp với mẹ Ninh nói, “Đúng thế, con biết mà, hai người đối xử với con tốt nhất.”
Ninh Huyền hít sâu một hơi, “Được rồi, ăn cơm đi,cơm nước xong xuôi còn có thể nghỉ ngơi một lát.”
Hứa Thanh Du nói được, thật ra thì có vẻ như cô còn muốn nói điều gì đó khác nữa, nhưng cuối cùng lại không nói ra.