Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 1318
Ở cửa ra vào cùng Quách Châu chào tạm biệt xong, Quách Châu lại đứng chờ ở cửa, xem ra Hoắc Minh sẽ tới đón cô.
Hứa Thanh Du thắt dây an toàn xong, sau đó cảm khái một câu, “Em cảm giác cuộc sống của những người bên cạnh từng người một đều hướng về hướng tốt hơn rồi.”
Bà Ninh yêu đương rồi, Quách Châu cũng yêu đương rồi, sau đó cô lại mang thai.
Cô tổng cộng cũng không có bao nhiêu bạn bè thân cận, những người bên cạnh này cuộc sống của từng người một càng ngày càng tốt, khiến Hứa Thanh Du cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng thuận lợi.
”
Giọng nói của Ninh Tôn hơi xúc động, “Nói cũng phải.”
Lúc xe chạy về phía nhà bên kia, đi ngang qua một tiệm hoa, xe của Ninh Tôn đều đã lái qua, cuối cùng nghĩ nghĩ lại ngừng lại ở bên đường.
Hứa Thanh Du không biết anh muốn làm cái gì, có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, “Sao thế? Có phải là nhìn thấy người nào không?”
Ninh Tôn lấy khẩu trang ra đeo lên, lại đội nón, ăn mặc rất kín kẽ, sau đó nói, “Em ở chỗ này chờ anh một chút, anh đi một lát liền trở lại.”
Hứa Thanh Du còn muốn hỏi thêm gì đó, anh đã mở cửa xe đi ra.
Ninh Tôn chạy về phía sau xe, Hứa Thanh Du thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Ninh Tôn chạy một đoạn rồi tiến vào bên trong một cửa tiệm.
Phạm vi của kính chiếu hậu không lớn lắm, Hứa Thanh Du thấy không rõ mặt tiền cửa hàng là bán cái gì.
Chẳng qua ở cửa hình như là trưng bày một vài bó hoa tươi.
Cô tựa lưng vào ghế ngồi thở một hơi thật dài, sau đó sờ lên bụng, đoán chừng vẫn chưa tới một tháng, bụng một chút phản ứng cũng không có.
Hứa Thanh Du lại lấy điện thoại ra, tùy ý lướt xem một vài tin tức bên lề, kết quả cũng không có cái gì đáng xem.
Ninh Tôn bây giờ không còn lăn lộn trong giới giải trí, cô đối với chuyện giới giải trí cũng không có hứng thú nữa.
Cứ đợi như thế một hồi, cửa bên cạnh ghế lái chính liền mở ra, Ninh Tôn ngồi vào trong.
Hứa Thanh Du cất điện thoại đi, “Anh vừa rồi…”
Cô liền lập tức ngừng lại, bởi vì trong tay Ninh Tôn cầm một bó hoa hồng.
Cô cùng Ninh Tôn đều là người rất thực tế, hai người cũng không quá hiểu lãng mạn, bình thường cũng không nghĩ tới mua hoa các kiểu.
Hứa Thanh Du sững sờ một lát, sau đó nhận lấy bó hoa, tiếp đến cười, “Sao lại đột nhiên mua hoa thế? Em còn tưởng rằng anh nhìn thấy người nào đó ở bên đường.”
Ninh Tôn thở dài một hơi, “Chính là muốn cho en mua một bó hoa, anh hình như chưa từng tặng hoa cho em.”
Hứa Thanh Du ngoài miệng nói, “Không cần thiết, thứ này cũng không có ích gì, chính là đồ trang trí, loè loẹt làm màu, em không phải rất để tâm.”
Nhưng kỳ thật sâu trong lòng cô cũng vui đến nở hoa, có người con gái nào mà không thích hoa cơ chứ.
Cho dù là một người thực tế đến mấy cũng cần một chút cảm giác nghi thức.
Sau đó Ninh Tôn đi về nhà bên kia, Hứa Thanh Du vẫn luôn ôm bó hoa trong lòng.
Ninh Tôn nửa đường quay đầu nhìn sang Hứa Thanh Du mấy lần, cô là thật sự rất vui vẻ, khóe môi vẫn luôn cong lên.
Bọn anh về tới nhà, bà Ninh đã trở về, Hứa Thanh Du đang cầm hoa bước vào cửa liếc mắt liền thấy bàn ăn bên kia có đặt mọt bình hoa, phía trên cũng cắm đầy hoa tươi.
Bà Ninh vừa bưng thức ăn để lên bàn xong, quay đầu cười ha hả nói, “Các con về rồi à?”
Sau đó động tác của bà cũng dừng lại một chút, hẳn là nhìn thấy bó hoa trong tay Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du đem hoa đưa cho Ninh Tôn đứng bên cạnh, sau đó bước nhanh đi đến bàn ăn bên kia, nhìn hoa tươi để trên bàn một cái, cũng không phải hoa hồng, là hoa bách hợp.
Ánh mắt của Hứa Thanh Du có chút nhiều chuyện nghiêng mắt nhìn sang Bà Ninh, “Thứ này ở đâu ra vậy mẹ?”
Bà Ninh làm ra vẻ đàng hoàng mở miệng, “Mẹ mua a, hôm nay trên đường trở về đi ngang qua tiệm hoa cảm thấy hoa bách hợp rất thơm, sau đó liền mua một ít đem về, thế nào? Không được sao?”
Sau đó bà nói, “Ai mà biết con cùng Ninh Tôn hôm nay sẽ mua hoa tươi trở về, sớm biết các con sẽ mua, mẹ liền không mua.”
Hứa Thanh Du trề môi, “Tự mẹ mua? Chắc là tự mẹ mua chứ?”
Bà Ninh quay người đi sang phòng bếp bên kia, “Chứ sao nữa, mẹ lừa con làm gì?”
Bà đi lấy bát đũa, Ninh Tôn đem bó hoa đặt ở trên ghế sofa, cũng bước sang nhìn hoa trong bình một cái.
Hứa Thanh Du đưa mắt nhướng nhướng mày với Ninh Tôn, Ninh Tôn lắc đầu.
Anh cũng không tin hoa này là bà Ninh tự mình mua, hoa này do đàn ông tặng thì cũng tặng rồi, còn ngại nói gì nữa.
Bà Ninh qua một hồi lâu mới cầm bát đũa trở ra, “Lát nữa mẹ ra ngoài mua thêm cái bình nữa, con đem bó hoa đó của con cắm vào.”
Ninh Tôn không nói gì, Hứa Thanh Du cũng không tiếp tục hỏi, bà Ninh không muốn thừa nhận, hai người bọn họ cũng liền không hỏi tiếp.
Lúc ăn cơm điện thoại của Bà Ninh ong ong rung lên mấy lần, Bà Ninh mặc dù không lén lút nhìn, nhưng động tác xem tin nhắn cũng có chút che giấu.
Hứa Thanh Du cảm thấy bà hẳn là không có ý muốn trực tiếp nói cho rõ ràng, hoặc cũng là sợ cô cùng Ninh Tôn hai người sẽ phản đối.
Kỳ thật bà Ninh thật sự nghĩ nhiều rồi, cô cùng Ninh Tôn đều cầu không kịp bà tìm được người thích hợp, nửa đời sau có chỗ để dựa vào.”
Cho dù không thiếu tiền thế nào, nếu như một người phụ nữ sống cuộc sống một mình, vẫn là sẽ mệt mỏi.
Trong cuộc sống có quá nhiều thứ phải chia sẻ.
Lúc ăn cơm ba người đều không nói chuyện mấy, Hứa Thanh Du ăn không nhiều, ăn xong cũng liền đứng dậy đi đến ghế sofa bên kia ngồi xuống.
Cô đem hoa hồng ôm vào trong ngực, lại rút một đoá ra coi thử, hiện tại hoa còn chưa nở hết, cắm vào trong nước hẳn là sẽ nở đẹp hơn.
Ninh Tôn đợi một láy đi qua ngồi xuống bên cạnh cô, “Thích không?”
Hứa Thanh Du lúc này không muốn quá làm eo, cũng liền nói thật, “Đương nhiên thích a, nhưng mà anh biết em kỳ thật không cần mua cho em hoa tươi, vợ chồng già cả rồi.”
Ninh Tôn nâng tay ôm lấy bờ vai Hứa Thanh Du, vợ chồng già thỉnh thoảng cũng cần lãng mạn một chút.
Bà Ninh bên kia ăn cơm rất chậm, kỳ thật Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn đều biết bà dành phần lớn thời gian để nhắn tin.
Đợi một hồi hai người trở về phòng , Hứa Thanh Du nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi, Ninh Tôn ở bên cạnh chơi với cô.
Ninh Tôn cầm điện thoại Hứa Thanh Du lên, Hứa Thanh Du cũng không sợ anh xem, trong điện thoại của cô cũng không có gì sợ bị nhìn thấy.
Kết quả Ninh Tôn lướt mấy cái liền thấy vòng bạn bè của Hứa Thanh Du có thông báo.
Ninh Tôn không phải loại người thích đăng lên vòng bạn bè, Hứa Thanh Du trước đó đăng lên vòng bạn bè anh cũng không nhìn thấy.
Bây giờ thấy thông báo tin nhắn anh lập tức nhấn vào xem một chút, là có người bình luận cho cô
Ninh Tôn ấn mở nhìn một cái, người bình luận chính là Tống giơ cao vũ, hỏi cô làm sao rồi.
Ninh Tôn lại đi xem dòng trạng thái của Hứa Thanh Du một cái, có chút sững sờ, anh không rõ đây là ý gì.
Cái gì tình cảm không dễ duy trì, đây có phải là đang nói anh hay không?
Ninh Tôn thầm hít một hơi, theo lý mà nói hẳn là không phải, anh cùng Hứa Thanh Du cũng không có cãi nhau, gần đây còn trải qua đặc biệt ngọt ngào.
Cũng không đến mức cô lại âm thầm đăng vào vòng bạn bè ám chỉ mình.
Ninh Tôn nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra, vào vòng bạn bè của cô xem một chút
Dòng trạng thái này Hứa Thanh Du cũng không hề chặn anh, cũng chính là không sợ anh thấy.
Chân mày Ninh Tôn cau lại, quay đầu nhìn Hứa Thanh Du nhắm mắt nằm bên cạnh.
Hứa Thanh Du hẳn là còn chưa ngủ, bởi vì chân mày của cô có chút nhíu lại.
Thà hoang nghĩ nghĩ liền kêu cô một tiếng, “Tiểu Du.”
Hứa Thanh Du a một chút, sau đó mở mắt ra, “Làm sao thế?”
Hứa Thanh Du thắt dây an toàn xong, sau đó cảm khái một câu, “Em cảm giác cuộc sống của những người bên cạnh từng người một đều hướng về hướng tốt hơn rồi.”
Bà Ninh yêu đương rồi, Quách Châu cũng yêu đương rồi, sau đó cô lại mang thai.
Cô tổng cộng cũng không có bao nhiêu bạn bè thân cận, những người bên cạnh này cuộc sống của từng người một càng ngày càng tốt, khiến Hứa Thanh Du cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng thuận lợi.
”
Giọng nói của Ninh Tôn hơi xúc động, “Nói cũng phải.”
Lúc xe chạy về phía nhà bên kia, đi ngang qua một tiệm hoa, xe của Ninh Tôn đều đã lái qua, cuối cùng nghĩ nghĩ lại ngừng lại ở bên đường.
Hứa Thanh Du không biết anh muốn làm cái gì, có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, “Sao thế? Có phải là nhìn thấy người nào không?”
Ninh Tôn lấy khẩu trang ra đeo lên, lại đội nón, ăn mặc rất kín kẽ, sau đó nói, “Em ở chỗ này chờ anh một chút, anh đi một lát liền trở lại.”
Hứa Thanh Du còn muốn hỏi thêm gì đó, anh đã mở cửa xe đi ra.
Ninh Tôn chạy về phía sau xe, Hứa Thanh Du thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Ninh Tôn chạy một đoạn rồi tiến vào bên trong một cửa tiệm.
Phạm vi của kính chiếu hậu không lớn lắm, Hứa Thanh Du thấy không rõ mặt tiền cửa hàng là bán cái gì.
Chẳng qua ở cửa hình như là trưng bày một vài bó hoa tươi.
Cô tựa lưng vào ghế ngồi thở một hơi thật dài, sau đó sờ lên bụng, đoán chừng vẫn chưa tới một tháng, bụng một chút phản ứng cũng không có.
Hứa Thanh Du lại lấy điện thoại ra, tùy ý lướt xem một vài tin tức bên lề, kết quả cũng không có cái gì đáng xem.
Ninh Tôn bây giờ không còn lăn lộn trong giới giải trí, cô đối với chuyện giới giải trí cũng không có hứng thú nữa.
Cứ đợi như thế một hồi, cửa bên cạnh ghế lái chính liền mở ra, Ninh Tôn ngồi vào trong.
Hứa Thanh Du cất điện thoại đi, “Anh vừa rồi…”
Cô liền lập tức ngừng lại, bởi vì trong tay Ninh Tôn cầm một bó hoa hồng.
Cô cùng Ninh Tôn đều là người rất thực tế, hai người cũng không quá hiểu lãng mạn, bình thường cũng không nghĩ tới mua hoa các kiểu.
Hứa Thanh Du sững sờ một lát, sau đó nhận lấy bó hoa, tiếp đến cười, “Sao lại đột nhiên mua hoa thế? Em còn tưởng rằng anh nhìn thấy người nào đó ở bên đường.”
Ninh Tôn thở dài một hơi, “Chính là muốn cho en mua một bó hoa, anh hình như chưa từng tặng hoa cho em.”
Hứa Thanh Du ngoài miệng nói, “Không cần thiết, thứ này cũng không có ích gì, chính là đồ trang trí, loè loẹt làm màu, em không phải rất để tâm.”
Nhưng kỳ thật sâu trong lòng cô cũng vui đến nở hoa, có người con gái nào mà không thích hoa cơ chứ.
Cho dù là một người thực tế đến mấy cũng cần một chút cảm giác nghi thức.
Sau đó Ninh Tôn đi về nhà bên kia, Hứa Thanh Du vẫn luôn ôm bó hoa trong lòng.
Ninh Tôn nửa đường quay đầu nhìn sang Hứa Thanh Du mấy lần, cô là thật sự rất vui vẻ, khóe môi vẫn luôn cong lên.
Bọn anh về tới nhà, bà Ninh đã trở về, Hứa Thanh Du đang cầm hoa bước vào cửa liếc mắt liền thấy bàn ăn bên kia có đặt mọt bình hoa, phía trên cũng cắm đầy hoa tươi.
Bà Ninh vừa bưng thức ăn để lên bàn xong, quay đầu cười ha hả nói, “Các con về rồi à?”
Sau đó động tác của bà cũng dừng lại một chút, hẳn là nhìn thấy bó hoa trong tay Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du đem hoa đưa cho Ninh Tôn đứng bên cạnh, sau đó bước nhanh đi đến bàn ăn bên kia, nhìn hoa tươi để trên bàn một cái, cũng không phải hoa hồng, là hoa bách hợp.
Ánh mắt của Hứa Thanh Du có chút nhiều chuyện nghiêng mắt nhìn sang Bà Ninh, “Thứ này ở đâu ra vậy mẹ?”
Bà Ninh làm ra vẻ đàng hoàng mở miệng, “Mẹ mua a, hôm nay trên đường trở về đi ngang qua tiệm hoa cảm thấy hoa bách hợp rất thơm, sau đó liền mua một ít đem về, thế nào? Không được sao?”
Sau đó bà nói, “Ai mà biết con cùng Ninh Tôn hôm nay sẽ mua hoa tươi trở về, sớm biết các con sẽ mua, mẹ liền không mua.”
Hứa Thanh Du trề môi, “Tự mẹ mua? Chắc là tự mẹ mua chứ?”
Bà Ninh quay người đi sang phòng bếp bên kia, “Chứ sao nữa, mẹ lừa con làm gì?”
Bà đi lấy bát đũa, Ninh Tôn đem bó hoa đặt ở trên ghế sofa, cũng bước sang nhìn hoa trong bình một cái.
Hứa Thanh Du đưa mắt nhướng nhướng mày với Ninh Tôn, Ninh Tôn lắc đầu.
Anh cũng không tin hoa này là bà Ninh tự mình mua, hoa này do đàn ông tặng thì cũng tặng rồi, còn ngại nói gì nữa.
Bà Ninh qua một hồi lâu mới cầm bát đũa trở ra, “Lát nữa mẹ ra ngoài mua thêm cái bình nữa, con đem bó hoa đó của con cắm vào.”
Ninh Tôn không nói gì, Hứa Thanh Du cũng không tiếp tục hỏi, bà Ninh không muốn thừa nhận, hai người bọn họ cũng liền không hỏi tiếp.
Lúc ăn cơm điện thoại của Bà Ninh ong ong rung lên mấy lần, Bà Ninh mặc dù không lén lút nhìn, nhưng động tác xem tin nhắn cũng có chút che giấu.
Hứa Thanh Du cảm thấy bà hẳn là không có ý muốn trực tiếp nói cho rõ ràng, hoặc cũng là sợ cô cùng Ninh Tôn hai người sẽ phản đối.
Kỳ thật bà Ninh thật sự nghĩ nhiều rồi, cô cùng Ninh Tôn đều cầu không kịp bà tìm được người thích hợp, nửa đời sau có chỗ để dựa vào.”
Cho dù không thiếu tiền thế nào, nếu như một người phụ nữ sống cuộc sống một mình, vẫn là sẽ mệt mỏi.
Trong cuộc sống có quá nhiều thứ phải chia sẻ.
Lúc ăn cơm ba người đều không nói chuyện mấy, Hứa Thanh Du ăn không nhiều, ăn xong cũng liền đứng dậy đi đến ghế sofa bên kia ngồi xuống.
Cô đem hoa hồng ôm vào trong ngực, lại rút một đoá ra coi thử, hiện tại hoa còn chưa nở hết, cắm vào trong nước hẳn là sẽ nở đẹp hơn.
Ninh Tôn đợi một láy đi qua ngồi xuống bên cạnh cô, “Thích không?”
Hứa Thanh Du lúc này không muốn quá làm eo, cũng liền nói thật, “Đương nhiên thích a, nhưng mà anh biết em kỳ thật không cần mua cho em hoa tươi, vợ chồng già cả rồi.”
Ninh Tôn nâng tay ôm lấy bờ vai Hứa Thanh Du, vợ chồng già thỉnh thoảng cũng cần lãng mạn một chút.
Bà Ninh bên kia ăn cơm rất chậm, kỳ thật Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn đều biết bà dành phần lớn thời gian để nhắn tin.
Đợi một hồi hai người trở về phòng , Hứa Thanh Du nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi, Ninh Tôn ở bên cạnh chơi với cô.
Ninh Tôn cầm điện thoại Hứa Thanh Du lên, Hứa Thanh Du cũng không sợ anh xem, trong điện thoại của cô cũng không có gì sợ bị nhìn thấy.
Kết quả Ninh Tôn lướt mấy cái liền thấy vòng bạn bè của Hứa Thanh Du có thông báo.
Ninh Tôn không phải loại người thích đăng lên vòng bạn bè, Hứa Thanh Du trước đó đăng lên vòng bạn bè anh cũng không nhìn thấy.
Bây giờ thấy thông báo tin nhắn anh lập tức nhấn vào xem một chút, là có người bình luận cho cô
Ninh Tôn ấn mở nhìn một cái, người bình luận chính là Tống giơ cao vũ, hỏi cô làm sao rồi.
Ninh Tôn lại đi xem dòng trạng thái của Hứa Thanh Du một cái, có chút sững sờ, anh không rõ đây là ý gì.
Cái gì tình cảm không dễ duy trì, đây có phải là đang nói anh hay không?
Ninh Tôn thầm hít một hơi, theo lý mà nói hẳn là không phải, anh cùng Hứa Thanh Du cũng không có cãi nhau, gần đây còn trải qua đặc biệt ngọt ngào.
Cũng không đến mức cô lại âm thầm đăng vào vòng bạn bè ám chỉ mình.
Ninh Tôn nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra, vào vòng bạn bè của cô xem một chút
Dòng trạng thái này Hứa Thanh Du cũng không hề chặn anh, cũng chính là không sợ anh thấy.
Chân mày Ninh Tôn cau lại, quay đầu nhìn Hứa Thanh Du nhắm mắt nằm bên cạnh.
Hứa Thanh Du hẳn là còn chưa ngủ, bởi vì chân mày của cô có chút nhíu lại.
Thà hoang nghĩ nghĩ liền kêu cô một tiếng, “Tiểu Du.”
Hứa Thanh Du a một chút, sau đó mở mắt ra, “Làm sao thế?”