Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 1316
Hứa Thanh Du đi về hướng bà Ninh, âm thanh rất nhẹ nhàng.
Chắc là bà Ninh quá tập trung nên bà ấy không có chút phát giác gì cả.
Cô bước đến chỗ mẹ của Ninh và liếc nhìn chiếc điện thoại trên tay bà. Vừa hay thấy được trang wechat của bà, cô không biết bà đang gửi tin nhắn cho ai đó.
Ngay lập tức, bà Ninh liền chú ý đến Hứa Thanh Du. Theo phản ứng của bà ấy thì bà liền che điện thoại của mình lại , “Con làm mẹ sợ chết khiếp, sao đi đứng gì mà không có chút tiếng động gì vậy.”
Sau khi nhìn lướt qua, Hứa Thanh Du chỉ nhìn thấy một dòng chữ. Là bà Ninh gửi qua đó, bà ấy nói ngày mai mình sẽ có thời gian, buổi sáng hoặc buổi trưa đều được.
Hứa Thanh Du trông có vẻ rất hóng chuyện này, “Mẹ đang gửi tin nhắn cho ai vậy? Còn che che giấu giấu không cho con xem nữa, che điện thoại làm gì thế?”
Sau khi suy nghĩ, thì bà thu lại biểu cảm trên khuôn mặt. Sau đó bà ấy làm ra vẻ mặt rất nghiêm túc: “Chỉ là do con hù mẹ một cái đó. Mẹ có sợ gì đâu. Cũng vì do điều kiện phản xạ mẹ mới vậy thôi.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng và gật đầu, “Vậy thì mẹ đưa điện thoại qua đây để con xem vừa nãy mẹ nhắn gì nào?”
Sao bà Ninh có thể đưa cho cô ấy xem chứ. Bà nhanh chóng đứng lên và chuyển chủ đề khác, “Hai đứa đều về hết rồi à, vậy thì qua đây ăn cơm đi.”
Hứa Thanh Du đưa mắt sang nhìn Ninh Tôn. Ninh Tôn đứng bên cạnh cũng nhìn hai người họ. Chắc chắn anh ấy cũng hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra. Hai người họ nhìn nhau và cười. Sau đó liền không nói gì nữa.
Bà Ninh đi lấy bát đũa, sau đó hai người đi vào bàn ăn rồi ngồi xuống.
Lúc bắt đầu ăn thì bọn họ đã nói về chuyện mà Hứa Thanh Du mang thai. Bà Ninh dặn dò lại những lời mà lúc trước bà đã dặn qua thêm một lần nữa. Chủ yếu là muốn dặn dò cái gì ăn được, không ăn được, không được làm những động tác gì.
Hứa Thanh Du gật đầu lia lịa, “Con đã nhớ kĩ rồi.”
Vừa nói xong chủ đề này, điện thoại di động của bà Ninh lại rung lên. Bà ấy lấ điện thoại di động ra xem, động tác có chút che dấu.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều nhìn mẹ Nin và không nói gì thêm.
Bà Ninh nhìn thấy có cuộc gọi đến thì vẻ mặt lại có chút khó chịu, bà liền đứng dậy, “Hai đứa cứ ăn đi, mẹ đi qua bên đó để nghe điện thoại đã.”
Hứa Thanh Du nói, “Nếu nghe điện thoại thì cứ ở đây nghe cũng được mà, không có sao đâu mẹ. Sao vậy lẽ nào người ở trong điện thoại không tiện để tụi con nghe xem nói gì hay sao.”
Bà Ninh trừng mắt, “Lúc trước mẹ lại không phát hiện con là người thích hóng chuyện như vậy nhỉ. Không phải hồi trước con không hứng thú về chuyện của mẹ hay sao?”
Hứa Thanh Du nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên chuyện của người khác thì con sẽ không hiếu kỳ vậy rồi. Nhưng nếu mà chuyện của mẹ thì con lại có chút tò mò ấy.”
Cô rất có hứng thú với chuyện của bà Ninh. Bà Ninh không muốn để cho cô nghe được liền hừ một tiếng, cầm điện thoại của mình và về phòng.
Đợi đến khi cửa phòng của bà Ninh đóng lại, Hứa Thanh Du vội vàng đi tới bên cạnh Ninh Tôn, “Anh có cảm thấy rằng dạo gần đây mẹ có chút gì đó không đúng phải không. Em cảm thấy hình như là mẹ đang yêu đương thì phải.”
Cô không chắc lắm về điều này. Với độ tuổi này của bà Ninh cộng thêm việc đoạn thời gian trước đã chịu nhiều đau khổ. Cô cũng có chút cảm thấy rằng chắc là không dễ gì để bắt đầu thêm một đoạn tình cảm mới đâu.
Nhưng những hành động vừa rồi của bà ấy như gái mới yêu vậy. Hứa Thanh Du cũng có chút không chắc chắn lắm.
Ninh Tôn cúi đầu ăn cơm, đồng thời trả lời câu hỏi mà Hứa Thanh Du vừa hỏi, “Chuyện này cũng không phải mình em cảm thấy như vậy đâu.”
Hứa Thanh Du hít một hơi sau khi nói chuyện một hồi lâu, cô vẫn có chút lo lắng, “Anh có chút mối quan hệ, hay là anh đi điều tra một chút xem thử gần đây mẹ có qua lại với ai không. Em cứ sợ là mẹ bị lừa đấy.”
Mặc dù trong lòng bà Ninh chắc cũng biết rõ nhưng mà giới giải trí rất phức tạp, không biết ai lại ai. Người nào người nấy cũng không phải dạng vừa gì cả.
Cô luôn lo sợ bà Ninh không đấu lại những người đó. Bà ấy có thể bị bọn họ lợi dụng hoặc là bị lừa chuyện gì đó.
Ninh Tôn không biết nên nói gì, “Chiều hôm nay anh có tranh thủ hỏi mẹ. Nhưng anh cảm thấy hình như bà ấy không muốn anh nhúng tay vào chuyện này. Bây giờ anh cũng đang do dự không biết có nên đi điều tra một chút chuyện này không. Hoặc nếu như bà ấy có thể yêu thì chắc cũng tốt mà thôi”.
Đã tuổi này rồi nếu bị lừa thì chắc cũng không lừa được cái gì nữa đâu. Dù sao thì cũng còn có Hứa Thanh Du và anh ấy ở bên cạnh đề phòng rồi.
Hai ngày hôm nay, tâm trạng của bà Ninh rất tốt. Ninh Tôn cũng có thể cảm giác ra được. Đã rất lâu rồi anh ấy không thấy bà Ninh vui đến thế.
Không thể không nói có lẽ là do có liên quan đến chuyện này nên Ninh Tôn cũng không muốn phú nhận chuyện này lắm.
Hứa Thanh Du chỉ thở dài khi nghe Ninh Tôn nói điều này.
Bên chỗ bà Ninh cũng nghe điện thoại rất lâu rồi. Hứa Thanh Du đã ăn cơm xong nhưng mà bà ấy vẫn chưa đi ra.
Cuối cùng Hứa Thanh Du trở về phòng, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Một lúc sau Ninh Tôn đến nằm với cô, ôm cô vào lòng.
Hứa Thanh Du lại lảm nhảm, “Lúc trước khi ăn cơm xong thì em thấy bản thân tràn trề năng lượng. Bây giờ ăn no xong thì chỉ muốn nằm mà thôi.”
Có lẽ cô ấy quá coi trọng cái bóng tâm lý mà thôi. Thực ra phản ứng có thai của cô cũng không mạnh mẽ lắm. Nếu như không phải là mang thai thì chắc là cô cũng không yếu đuối đến như vậy đâu.
Ninh Tôn cười ở bên cạnh vỗ vỗ vai cô, “Nếu như buồn ngủ thì cứ ngủ đi. Dù sao ở trong nhà cũng không có việc gì cần làm cả.”
Hứa Thanh Du còn đang suy nghĩ về việc may thêm hai bộ quần áo nữa. Cô vừa mua về một chiếc máy may thì cô lại cảm thấy lười. Cứ thấy rằng chắc cái này sẽ giành cho làm việc khác.
Ninh Tôn ôm chặt cô vào lòng, “Bây giờ thì sức khỏe của em mới quan trọng nhất, đừng nghĩ tới chuyện khác nữa.”
Cửa phòng của bọn họ vẫn còn mở. Vừa nói xong những chuyện này thì liền nghe thấy tiếng bà Ninh bước từ phòng ra ngoài.
Ninh Tôn nói lo lên một tiếng, “Đồ ăn con đều bỏ trong nồi hâm nóng rồi đấy, mẹ cứ đem chúng ra ăn nhé. Cũng không biết khi nào mẹ mới gọi điện thoại xong nên con liền lấy cháo đem về nhà bếp rồi.”
Bà Ninh ồ lên một tiếng, bà ấy cũng không nói chuyện gì nữa. Chỉ nghe được vài từ mà bà ấy thốt ra thì cũng biết rằng tâm trạng của bà ấy rất tốt.
Hứa Thanh Du nghĩ lại rồi nói: “Thực ra nếu mà mẹ muốn yêu ai đó thì cũng không tồi. Nếu có thể gặp được người đối xử chân thành với bà ấy, thì có thể bù đắp phần nào tiếc nuối trong lòng.”
Ninh Tôn cũng nghĩ như vậy. Có một số tình cảm cũng phải vun đắp từ từ. Anh ấy không muốn cứ yêu cho vui vậy thôi, chỉ muốn tình cảm của bà Ninh có thể được đáp trả lại bằng sự chân thành nhất mà thôi.
Hai người đều im lặng, Hứa Thanh Du mê man chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ, Hứa Thanh Du buồn ngủ thì lập tức ngủ luôn. Cô nằm một giấc cho đến tận buổi tối.
Trời đã khuya, và cô còn hơi mơ hồ khi mở mắt ra.
Có thể là do thói quen. Vẫn còn chưa tắm rửa, nên trong đầu cứ đinh ninh chuyện này.
Ninh Tôn đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở trên giường tựa vào đầu giường, và lấy điện thoại ra xem. Hồi nãy khi cô đang ngủ thì cứ cách một đoạn thời gian Ninh Tôn sẽ quay sang Hứa Thanh Du để xem cô tỉnh chưa.
Hứa Thanh Du chậm rãi ngồi dậy, “Muộn như vậy rồi à. Để em vào tắm rửa rồi vào ngủ tiếp.”
Ninh Tôn chỉ gật đầu, sau khi đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ thì tinh thần của Hứa Thanh Du tỉnh táo hơn một chút. Trong lúc đó, Ninh Tôn vẫn đang chăm chú xem cái gì đó, vẻ mặt của anh cũng không có chút biểu cảm gì.
Khi cô trở lại giường, Ninh Tôn vẫn còn ngồi như lúc mà trước khi cô đi tắm.
Hứa Thanh Du nghiêng người, “Anh đang xem cái gì vậy? Nhìn nghiêm túc thế.”
Ánh mắt Ninh Tôn vẫn nhìn vào điện thoại, nhưng anh đã vươn một tay ôm Hứa Thanh Du vào trong lòng, “Vụ án của bên chỗ Ninh Tiêu sắp phải ra tòa để xử lại rồi. Anh đang nói chuyện với Tự Chi, để hỏi xem tình huống bên kia như thế nào rồi.”
Cũng đúng thôi. Sức khỏe của Ninh Tôn cũng hồi phục kha khá rồi. Anh ta cũng có tội và vụ án vẫn còn đó. Dù sao thì cũng phải tiếp nhận vụ xử án này thôi.
Hứa Thanh Du tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của Ninh Xuân, “Bên đó nói như thế nào vậy anh? Ninh Tương có ở bên đó hay không? ”
Ninh Tôn mỉm cười, “Anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Tự Chi nói là Ninh Tương đã đi rồi, chắc là cô ấy cũng cảm thấy chẳng còn hy vọng gì nữa. Vậy nên đã dứt khoát không quản chuyện này nữa. Dù sao cô ấy cũng đã rời đi rồi.”
Chắc là bà Ninh quá tập trung nên bà ấy không có chút phát giác gì cả.
Cô bước đến chỗ mẹ của Ninh và liếc nhìn chiếc điện thoại trên tay bà. Vừa hay thấy được trang wechat của bà, cô không biết bà đang gửi tin nhắn cho ai đó.
Ngay lập tức, bà Ninh liền chú ý đến Hứa Thanh Du. Theo phản ứng của bà ấy thì bà liền che điện thoại của mình lại , “Con làm mẹ sợ chết khiếp, sao đi đứng gì mà không có chút tiếng động gì vậy.”
Sau khi nhìn lướt qua, Hứa Thanh Du chỉ nhìn thấy một dòng chữ. Là bà Ninh gửi qua đó, bà ấy nói ngày mai mình sẽ có thời gian, buổi sáng hoặc buổi trưa đều được.
Hứa Thanh Du trông có vẻ rất hóng chuyện này, “Mẹ đang gửi tin nhắn cho ai vậy? Còn che che giấu giấu không cho con xem nữa, che điện thoại làm gì thế?”
Sau khi suy nghĩ, thì bà thu lại biểu cảm trên khuôn mặt. Sau đó bà ấy làm ra vẻ mặt rất nghiêm túc: “Chỉ là do con hù mẹ một cái đó. Mẹ có sợ gì đâu. Cũng vì do điều kiện phản xạ mẹ mới vậy thôi.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng và gật đầu, “Vậy thì mẹ đưa điện thoại qua đây để con xem vừa nãy mẹ nhắn gì nào?”
Sao bà Ninh có thể đưa cho cô ấy xem chứ. Bà nhanh chóng đứng lên và chuyển chủ đề khác, “Hai đứa đều về hết rồi à, vậy thì qua đây ăn cơm đi.”
Hứa Thanh Du đưa mắt sang nhìn Ninh Tôn. Ninh Tôn đứng bên cạnh cũng nhìn hai người họ. Chắc chắn anh ấy cũng hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra. Hai người họ nhìn nhau và cười. Sau đó liền không nói gì nữa.
Bà Ninh đi lấy bát đũa, sau đó hai người đi vào bàn ăn rồi ngồi xuống.
Lúc bắt đầu ăn thì bọn họ đã nói về chuyện mà Hứa Thanh Du mang thai. Bà Ninh dặn dò lại những lời mà lúc trước bà đã dặn qua thêm một lần nữa. Chủ yếu là muốn dặn dò cái gì ăn được, không ăn được, không được làm những động tác gì.
Hứa Thanh Du gật đầu lia lịa, “Con đã nhớ kĩ rồi.”
Vừa nói xong chủ đề này, điện thoại di động của bà Ninh lại rung lên. Bà ấy lấ điện thoại di động ra xem, động tác có chút che dấu.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều nhìn mẹ Nin và không nói gì thêm.
Bà Ninh nhìn thấy có cuộc gọi đến thì vẻ mặt lại có chút khó chịu, bà liền đứng dậy, “Hai đứa cứ ăn đi, mẹ đi qua bên đó để nghe điện thoại đã.”
Hứa Thanh Du nói, “Nếu nghe điện thoại thì cứ ở đây nghe cũng được mà, không có sao đâu mẹ. Sao vậy lẽ nào người ở trong điện thoại không tiện để tụi con nghe xem nói gì hay sao.”
Bà Ninh trừng mắt, “Lúc trước mẹ lại không phát hiện con là người thích hóng chuyện như vậy nhỉ. Không phải hồi trước con không hứng thú về chuyện của mẹ hay sao?”
Hứa Thanh Du nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên chuyện của người khác thì con sẽ không hiếu kỳ vậy rồi. Nhưng nếu mà chuyện của mẹ thì con lại có chút tò mò ấy.”
Cô rất có hứng thú với chuyện của bà Ninh. Bà Ninh không muốn để cho cô nghe được liền hừ một tiếng, cầm điện thoại của mình và về phòng.
Đợi đến khi cửa phòng của bà Ninh đóng lại, Hứa Thanh Du vội vàng đi tới bên cạnh Ninh Tôn, “Anh có cảm thấy rằng dạo gần đây mẹ có chút gì đó không đúng phải không. Em cảm thấy hình như là mẹ đang yêu đương thì phải.”
Cô không chắc lắm về điều này. Với độ tuổi này của bà Ninh cộng thêm việc đoạn thời gian trước đã chịu nhiều đau khổ. Cô cũng có chút cảm thấy rằng chắc là không dễ gì để bắt đầu thêm một đoạn tình cảm mới đâu.
Nhưng những hành động vừa rồi của bà ấy như gái mới yêu vậy. Hứa Thanh Du cũng có chút không chắc chắn lắm.
Ninh Tôn cúi đầu ăn cơm, đồng thời trả lời câu hỏi mà Hứa Thanh Du vừa hỏi, “Chuyện này cũng không phải mình em cảm thấy như vậy đâu.”
Hứa Thanh Du hít một hơi sau khi nói chuyện một hồi lâu, cô vẫn có chút lo lắng, “Anh có chút mối quan hệ, hay là anh đi điều tra một chút xem thử gần đây mẹ có qua lại với ai không. Em cứ sợ là mẹ bị lừa đấy.”
Mặc dù trong lòng bà Ninh chắc cũng biết rõ nhưng mà giới giải trí rất phức tạp, không biết ai lại ai. Người nào người nấy cũng không phải dạng vừa gì cả.
Cô luôn lo sợ bà Ninh không đấu lại những người đó. Bà ấy có thể bị bọn họ lợi dụng hoặc là bị lừa chuyện gì đó.
Ninh Tôn không biết nên nói gì, “Chiều hôm nay anh có tranh thủ hỏi mẹ. Nhưng anh cảm thấy hình như bà ấy không muốn anh nhúng tay vào chuyện này. Bây giờ anh cũng đang do dự không biết có nên đi điều tra một chút chuyện này không. Hoặc nếu như bà ấy có thể yêu thì chắc cũng tốt mà thôi”.
Đã tuổi này rồi nếu bị lừa thì chắc cũng không lừa được cái gì nữa đâu. Dù sao thì cũng còn có Hứa Thanh Du và anh ấy ở bên cạnh đề phòng rồi.
Hai ngày hôm nay, tâm trạng của bà Ninh rất tốt. Ninh Tôn cũng có thể cảm giác ra được. Đã rất lâu rồi anh ấy không thấy bà Ninh vui đến thế.
Không thể không nói có lẽ là do có liên quan đến chuyện này nên Ninh Tôn cũng không muốn phú nhận chuyện này lắm.
Hứa Thanh Du chỉ thở dài khi nghe Ninh Tôn nói điều này.
Bên chỗ bà Ninh cũng nghe điện thoại rất lâu rồi. Hứa Thanh Du đã ăn cơm xong nhưng mà bà ấy vẫn chưa đi ra.
Cuối cùng Hứa Thanh Du trở về phòng, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Một lúc sau Ninh Tôn đến nằm với cô, ôm cô vào lòng.
Hứa Thanh Du lại lảm nhảm, “Lúc trước khi ăn cơm xong thì em thấy bản thân tràn trề năng lượng. Bây giờ ăn no xong thì chỉ muốn nằm mà thôi.”
Có lẽ cô ấy quá coi trọng cái bóng tâm lý mà thôi. Thực ra phản ứng có thai của cô cũng không mạnh mẽ lắm. Nếu như không phải là mang thai thì chắc là cô cũng không yếu đuối đến như vậy đâu.
Ninh Tôn cười ở bên cạnh vỗ vỗ vai cô, “Nếu như buồn ngủ thì cứ ngủ đi. Dù sao ở trong nhà cũng không có việc gì cần làm cả.”
Hứa Thanh Du còn đang suy nghĩ về việc may thêm hai bộ quần áo nữa. Cô vừa mua về một chiếc máy may thì cô lại cảm thấy lười. Cứ thấy rằng chắc cái này sẽ giành cho làm việc khác.
Ninh Tôn ôm chặt cô vào lòng, “Bây giờ thì sức khỏe của em mới quan trọng nhất, đừng nghĩ tới chuyện khác nữa.”
Cửa phòng của bọn họ vẫn còn mở. Vừa nói xong những chuyện này thì liền nghe thấy tiếng bà Ninh bước từ phòng ra ngoài.
Ninh Tôn nói lo lên một tiếng, “Đồ ăn con đều bỏ trong nồi hâm nóng rồi đấy, mẹ cứ đem chúng ra ăn nhé. Cũng không biết khi nào mẹ mới gọi điện thoại xong nên con liền lấy cháo đem về nhà bếp rồi.”
Bà Ninh ồ lên một tiếng, bà ấy cũng không nói chuyện gì nữa. Chỉ nghe được vài từ mà bà ấy thốt ra thì cũng biết rằng tâm trạng của bà ấy rất tốt.
Hứa Thanh Du nghĩ lại rồi nói: “Thực ra nếu mà mẹ muốn yêu ai đó thì cũng không tồi. Nếu có thể gặp được người đối xử chân thành với bà ấy, thì có thể bù đắp phần nào tiếc nuối trong lòng.”
Ninh Tôn cũng nghĩ như vậy. Có một số tình cảm cũng phải vun đắp từ từ. Anh ấy không muốn cứ yêu cho vui vậy thôi, chỉ muốn tình cảm của bà Ninh có thể được đáp trả lại bằng sự chân thành nhất mà thôi.
Hai người đều im lặng, Hứa Thanh Du mê man chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ, Hứa Thanh Du buồn ngủ thì lập tức ngủ luôn. Cô nằm một giấc cho đến tận buổi tối.
Trời đã khuya, và cô còn hơi mơ hồ khi mở mắt ra.
Có thể là do thói quen. Vẫn còn chưa tắm rửa, nên trong đầu cứ đinh ninh chuyện này.
Ninh Tôn đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở trên giường tựa vào đầu giường, và lấy điện thoại ra xem. Hồi nãy khi cô đang ngủ thì cứ cách một đoạn thời gian Ninh Tôn sẽ quay sang Hứa Thanh Du để xem cô tỉnh chưa.
Hứa Thanh Du chậm rãi ngồi dậy, “Muộn như vậy rồi à. Để em vào tắm rửa rồi vào ngủ tiếp.”
Ninh Tôn chỉ gật đầu, sau khi đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ thì tinh thần của Hứa Thanh Du tỉnh táo hơn một chút. Trong lúc đó, Ninh Tôn vẫn đang chăm chú xem cái gì đó, vẻ mặt của anh cũng không có chút biểu cảm gì.
Khi cô trở lại giường, Ninh Tôn vẫn còn ngồi như lúc mà trước khi cô đi tắm.
Hứa Thanh Du nghiêng người, “Anh đang xem cái gì vậy? Nhìn nghiêm túc thế.”
Ánh mắt Ninh Tôn vẫn nhìn vào điện thoại, nhưng anh đã vươn một tay ôm Hứa Thanh Du vào trong lòng, “Vụ án của bên chỗ Ninh Tiêu sắp phải ra tòa để xử lại rồi. Anh đang nói chuyện với Tự Chi, để hỏi xem tình huống bên kia như thế nào rồi.”
Cũng đúng thôi. Sức khỏe của Ninh Tôn cũng hồi phục kha khá rồi. Anh ta cũng có tội và vụ án vẫn còn đó. Dù sao thì cũng phải tiếp nhận vụ xử án này thôi.
Hứa Thanh Du tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của Ninh Xuân, “Bên đó nói như thế nào vậy anh? Ninh Tương có ở bên đó hay không? ”
Ninh Tôn mỉm cười, “Anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Tự Chi nói là Ninh Tương đã đi rồi, chắc là cô ấy cũng cảm thấy chẳng còn hy vọng gì nữa. Vậy nên đã dứt khoát không quản chuyện này nữa. Dù sao cô ấy cũng đã rời đi rồi.”