Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 1293
Lúc mà Ninh Tôn đang ăn thì lại có người nhận ra anh. Lần này là một cậu con trai nhận ra anh ấy.
Đối phương không giống như người phục vụ có tố chất nghề nghiệp. Anh ta trực tiếp hét lớn lên: “Anh là Ninh Tôn phải không? Nhìn anh quen như vậy chắc chắn là Ninh Tôn rồi.”
Anh ta hét to như vậy thì chắc chắn người trong sảnh đều nghe thấy hết. Có thể có một số người không có hứng thú gì với Ninh Tôn vì vậy không qua đó. Nhưng vẫn có một số người vây quanh ở đó.
Hứa Thanh Du sợ đến mức vội vàng đứng dậy và tránh né, những người đó đi tới và ép cô qua một bên.
Trong tay Hứa Thanh Du vẫn còn cầm đũa. Khi nhìn thấy những người đó vây quanh để xin chụp ảnh với Ninh Tôn thì cô ấy lại nhìn xuống đôi đũa của mình, sau đó lộ ra vẻ mặt vô cùng bất lực.
Sau này chắc chắn sẽ về nhà ăn cơm, thật sự là không chịu nỗi nữa. Náo loạn lên một trận như vậy khiến cô không muốn ăn gì nữa.
Cô để đũa sang một bên, sau đó dựa vào một bên chờ đợi.
Ninh Tôn cũng có chút không vui. Cơm nước gì cũng chưa ăn xong nhưng những người đó đã vây quanh ở đây.
Chỉ là những nét bực bội đó của anh không được biểu hiện quá rõ ràng. Những người vây qua đó đều là những người trẻ tuổi nên có những đạo lý nói vơi bọn họ cũng sẽ không thông được.
Đôi khi họ nói quá nhiều và họ có thể không vui.
Hơn nữa, bộ phim của anh cũng sắp phát sóng rồi, vẫn đang tuyên truyền. Dù cho anh ấy có không vui đi chăng nữa thì cũng phải cắn răng chịu đựng mà cười. Dù sao cũng phải nên suy nghĩ cho bên đoàn phim nữa.
Một lúc sau người phục vụ đi tới, cô vội vàng chạy tới chỗ Hứa Thanh Du. Người phục vụ rất ân cần, cô ấy nói có phòng riêng và hỏi Hứa Than Du có muốn vào không.
Hứa Thanh Du nhìn tình hình của Ninh Tôn như thế, nhất thời có thể nhịn không được, vì vậy gật đầu, “Vậy thì dẫn tôi đến phòng riêng trước đi.”
Hứa Thanh Du đi vào phòng riêng, người phục vụ dọn tất cả các món ăn mà họ đang ăn giữa chừng đến trên bàn, sau đó lúng túng nói: “Bởi vì bây giờ anh ấy đang ở trong sảnh, bên chỗ chúng tôi cũng khó mà ra tay giúp đỡ. Làm phiền cô đợi một chút, tôi sẽ qua đó đế xem tình hình để xem có thể gọi anh Ninh tới đây không. ”
Hứa Thanh Du gật đầu và nói cảm ơn.
Chờ người phục vụ đi rồi, cô khoanh tay ngồi dựa vào lưng ghế.
Ở đó một lúc lâu, Ninh Tôn đã được người phục vụ đưa tới đây.
Anh ta cúi gằm mặt khi bước vào phòng riêng, người phục vụ giúp đóng cửa phòng riêng. Ninh Tôn đi tới, ngồi đối diện với Hứa Thanh Du, phản ứng đầu tiên anh ta nhìn thức ăn và rau trên bàn, “Anh không ăn nổi nữa rồi.”
Sau khi gây ra một trận náo loạn như vậy, Hứa Thanh Du cũng không có vị khẩu gì mà ăn nữa.
Chỉ là buổi chiều cô còn phải đi làm. Nếu như buổi trưa không ăn no thì buổi chiều chắc chắn sẽ đói lắm cho xem. Điều đó cũng có thể cô không có linh cảm gì để thiết kế nữa.
Vì vậy Hứa Thanh Du chỉ có thể cầm đũa lên, “Ăn đi. Không thể lãng phí thức ăn được, đều dùng tiền để mua hết đấy.”
Ninh Tôn chỉ cầm cái lý bên cạnh lên, nhấp một ngụm nước, và nhìn Hứa Thanh Du ăn cơm.
Hứa Thanh Du sau đó hỏi: “Bên ngoài đã bình thường lại rồi à?”
Ninh Tôn lắc đầu, “Không có, trong đại sảnh có một số người đang đợi. Có lẽ một chút nữa chúng ta phải đi bằng cửa sau thôi.”
Hứa Thanh Du có chút không nhịn được nên bật cười ra tiếng, “Hai chúng ta đúng thật là đi đến đâu cũng phải đi cửa sau cả.”
Công việc của cô thì đi cửa sau để có được nó. Bây giờ, ăn cơm với Ninh Tôn xong cũng phải đi cửa sau. Ngày nào cũng như vậy đúng thật là không biết nói gì hơn nữa.
Đến cuối cùng thì Ninh Tôn cũng không ăn cơm. Hứa Thanh Du chỉ ăn no một nửa mà thôi. Sau đó, hai người họ gọi phục vụ đến, thanh toán tiền và bảo người phục vụ đưa họ đến cửa sau để rời đi.
Ở cửa sau không có nhiều người, hai người nắm tay nhau bước đi chậm rãi.
Hứa Thanh Du nói: “Có lẽ mình chuyển đi thành phố khác sống thì sẽ khác hơn đấy. Sau này chúng ta phải đi đến thành phố nào ít người biết anh hơn để sinh sống.”
Ninh Tôn không đáp lại những lời của Hứa Thanh Du và sau đó anh nói đi chuyện khác, “Hai ngày hôm nay, anh có liên lạc với Tự Chi. Cậu ấy nói chị ba nhà cậu ấy muốn tự mình mở một công ty điện ảnh. Anh nghĩ hay là mình qua đó làm việc cũng được . ”
Hứa Thanh Du hơi kinh ngạc, “Vẫn kí kết hợp đồng để làm nghệ sĩ sao?”
Ninh Tôn xua tay, “Không, không, không. Anh không đi con đường này nữa. Cũng không phải là nghệ sĩ nữa, anh muốn phát hành bài hát. Và cũng không phát triển các mặt nữa, không tham gia chương trình hay hoạt động gì nữa. Anh chỉ muốn yên tĩnh phát triển bên mảng âm nhạc mà thôi. Hơn nữa, toàn bộ công việc của anh sẽ chuyển về hậu đài hết. ”
Hứa Thanh Du không hiểu những điều này, nhưng cô biết Ninh Tôn rất thích âm nhạc. Nếu thật sự bị yêu cầu từ bỏ và chọn một công việc khác, Ninh Tôn có lẽ không biết phải chọn cái gì.
Vì vậy, cô ấy nói, “Anh cứ lựa chọn thứ mà anh thích, làm những việc mà anh muốn làm thôi.”
Đời còn dài lắm, đừng sai khiến bản thân luôn bị giam cầm trong thế giới mà mình không thích.
Cô và Ninh Tôn không thiếu quá nhiều thứ khác, cũng không cần Ninh Tôn quá ngược đãi bản thân mình.
Bây giờ Ninh Tôn vẫn chưa định được chuyện gì, “Bây giờ, chỉ cần nói với Tự Chi mà thôi. Đến lúc đó thì chỉ cần lựa một thời gian thích hợp để ngồi bàn bạc lại mọi chuyện với chị ba. Trước mắt thì bên chỗ chị ấy vẫn đang trong thời gian chuẩn bị, nên anh nghĩ chắc mọi chuyện vẫn chưa xác định cho mấy. ”
Hứa Thanh Du chỉ ừ một tiếng: “Được được. Em đều nghe theo anh hết, anh nói như thế nào thì làm như thế đấy.”
Cuộc sống của bọn họ cũng tự do tự tại, không có quá nhiều áp lực. Vậy nên họ đã thấy rất mãn nguyện lắm rồi. Có muốn đưa ra quyết định gì thì cũng tùy tâm của mình àm thôi.
Hai người đi hết một đoạn đường thì trở lại cửa công ty của Hứa Thanh Du, Ninh Tôn mới dừng lại và không đi vào, đến cửa liền ôm chặt khuôn mặt Hứa Thanh Du hôn cô ấy, “Buổi tối anh sẽ qua đón em. Vậy thì khi nào tan làm chúng ta sẽ gặp lại nhau nhé. ”
Hứa Thanh Du ừ ừ vài tiếng, nụ cười trên mặt cô hiện lên đặc biệt rõ ràng, “Tối nay chúng ta sẽ đi siêu thị để mua thêm thức ăn. Đến lúc đó thì chúng ta sẽ rẽ vào đó để đi dạo vài vòng.”
Hôm nay, Tống Kình Vũ đến nhà làm khách mà tủ lạnh trong nhà không còn nhiều đồ nữa. Vậy nên cũng phải đến siêu thị để mua chút đồ.
Cuối cùng Ninh Tôn xoa xoa tóc cô, “Được. Anh biết rồi, em đi làm việc của mình đi.”
Hứa Thanh Dy vẫy tay với Ninh Tôn trước khi vào công ty.
Cô quay lại văn phòng lấy ra bản thảo thiết kế trước đó, thay đổi những chỗ có thể thay đổi một chút. Chỉ khi chắc chắn không phát hiện ra điều gì sai sót, cô mới gửi bản thảo thiết kế cho Quách Châu.
Khi trở về chỗ ngồi, cô không nhịn được lại lấy giấy và bút ra, định thiết kế một bộ quần áo giống cho bà Ninh.
Với độ tuổi của bà Ninh thì bà ấy cần phải ăn mặc đoan trang giản dị hơn một chút. Thực ra nếu nhìn bà ấy như vậy thì thực sự có chút dịu dàng. Phong cách ăn mặc cũng nên tự nhiên và trưởng thành nhiều hơn.
Hứa Thanh Du ngồi đây suy nghĩ một lúc, sau đó kết hợp với phong cách ăn mặc trước đây của bà Ninh, và bắt đầu thiết kế.
Thực ra trưa này cô và Ninh Tôn cũng không nói nhiều lời khích lệ với nhau. Nhưng bây giờ cô có động lực tràn trề, linh cảm cũng rất dồi dào.
Trong suốt quá trình thiết kế, hình ảnh của bà Ninh cứ luôn hiện lên trong tâm trí cô.
Có lẽ là đã nhìn thấy người thật nên cô cũng dễ thiết kế hơn. Vậy nên bản thiết kế của cô được vẽ ra rất nhanh. Và sau đó cô đã thiết kế ra bộ áo quần . Đó là bộ áo liền quần, nhìn tròn có vẻ rất dịu dàng và trưởng thành.
Hứa Thanh Du đang vẽ thì bên chỗ đó Quách Châu đi đến gần chỗ của Hứa Thanh Du.
Trong phòng làm việc không có người khác, Quách Châu trực tiếp chạy tới chỗ của Hứa Thanh Du. Sau đó, cô đứng ở trước bàn rồi nhìn sơ qua, sau đó cười nói: “Thiết kế này cũng không tệ nhé.”
Hứa Thanh Du ngẩng đầu nhìn Quách Châu một chút, sau đó cười, “Có được thật không ạ?.”
Quách Châu gật đầu, nhưng sau đó lại nói: “Cố gắng giữ cho đường viền cổ áo càng đơn giản càng tốt.”
Hứa Thanh Du ồ lên một tiếng, “Lần nào tôi cũng đặc biệt chú ý đến phần cổ áo nhưng mà có những lúc nó lại trở thành một phần không cần thiết cho mấy. Vậy nên chắc là không nên chú trọng đến nhiều chi tiết này cho lắm.”
Sau đó Quách Châu nhắc nhở, “Sau này những thiết kế của xong thì hãy xem phần cổ áo nhiều hơn nhé. Cứ càng đơn giản thì càng tốt.”
Hứa Thanh Du nghiêm túc gật đầu, “Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi cảm ơn cô Quách rất nhiều ạ. Tôi vẫn còn nhiều thứ để học tập thêm quá”
Đối phương không giống như người phục vụ có tố chất nghề nghiệp. Anh ta trực tiếp hét lớn lên: “Anh là Ninh Tôn phải không? Nhìn anh quen như vậy chắc chắn là Ninh Tôn rồi.”
Anh ta hét to như vậy thì chắc chắn người trong sảnh đều nghe thấy hết. Có thể có một số người không có hứng thú gì với Ninh Tôn vì vậy không qua đó. Nhưng vẫn có một số người vây quanh ở đó.
Hứa Thanh Du sợ đến mức vội vàng đứng dậy và tránh né, những người đó đi tới và ép cô qua một bên.
Trong tay Hứa Thanh Du vẫn còn cầm đũa. Khi nhìn thấy những người đó vây quanh để xin chụp ảnh với Ninh Tôn thì cô ấy lại nhìn xuống đôi đũa của mình, sau đó lộ ra vẻ mặt vô cùng bất lực.
Sau này chắc chắn sẽ về nhà ăn cơm, thật sự là không chịu nỗi nữa. Náo loạn lên một trận như vậy khiến cô không muốn ăn gì nữa.
Cô để đũa sang một bên, sau đó dựa vào một bên chờ đợi.
Ninh Tôn cũng có chút không vui. Cơm nước gì cũng chưa ăn xong nhưng những người đó đã vây quanh ở đây.
Chỉ là những nét bực bội đó của anh không được biểu hiện quá rõ ràng. Những người vây qua đó đều là những người trẻ tuổi nên có những đạo lý nói vơi bọn họ cũng sẽ không thông được.
Đôi khi họ nói quá nhiều và họ có thể không vui.
Hơn nữa, bộ phim của anh cũng sắp phát sóng rồi, vẫn đang tuyên truyền. Dù cho anh ấy có không vui đi chăng nữa thì cũng phải cắn răng chịu đựng mà cười. Dù sao cũng phải nên suy nghĩ cho bên đoàn phim nữa.
Một lúc sau người phục vụ đi tới, cô vội vàng chạy tới chỗ Hứa Thanh Du. Người phục vụ rất ân cần, cô ấy nói có phòng riêng và hỏi Hứa Than Du có muốn vào không.
Hứa Thanh Du nhìn tình hình của Ninh Tôn như thế, nhất thời có thể nhịn không được, vì vậy gật đầu, “Vậy thì dẫn tôi đến phòng riêng trước đi.”
Hứa Thanh Du đi vào phòng riêng, người phục vụ dọn tất cả các món ăn mà họ đang ăn giữa chừng đến trên bàn, sau đó lúng túng nói: “Bởi vì bây giờ anh ấy đang ở trong sảnh, bên chỗ chúng tôi cũng khó mà ra tay giúp đỡ. Làm phiền cô đợi một chút, tôi sẽ qua đó đế xem tình hình để xem có thể gọi anh Ninh tới đây không. ”
Hứa Thanh Du gật đầu và nói cảm ơn.
Chờ người phục vụ đi rồi, cô khoanh tay ngồi dựa vào lưng ghế.
Ở đó một lúc lâu, Ninh Tôn đã được người phục vụ đưa tới đây.
Anh ta cúi gằm mặt khi bước vào phòng riêng, người phục vụ giúp đóng cửa phòng riêng. Ninh Tôn đi tới, ngồi đối diện với Hứa Thanh Du, phản ứng đầu tiên anh ta nhìn thức ăn và rau trên bàn, “Anh không ăn nổi nữa rồi.”
Sau khi gây ra một trận náo loạn như vậy, Hứa Thanh Du cũng không có vị khẩu gì mà ăn nữa.
Chỉ là buổi chiều cô còn phải đi làm. Nếu như buổi trưa không ăn no thì buổi chiều chắc chắn sẽ đói lắm cho xem. Điều đó cũng có thể cô không có linh cảm gì để thiết kế nữa.
Vì vậy Hứa Thanh Du chỉ có thể cầm đũa lên, “Ăn đi. Không thể lãng phí thức ăn được, đều dùng tiền để mua hết đấy.”
Ninh Tôn chỉ cầm cái lý bên cạnh lên, nhấp một ngụm nước, và nhìn Hứa Thanh Du ăn cơm.
Hứa Thanh Du sau đó hỏi: “Bên ngoài đã bình thường lại rồi à?”
Ninh Tôn lắc đầu, “Không có, trong đại sảnh có một số người đang đợi. Có lẽ một chút nữa chúng ta phải đi bằng cửa sau thôi.”
Hứa Thanh Du có chút không nhịn được nên bật cười ra tiếng, “Hai chúng ta đúng thật là đi đến đâu cũng phải đi cửa sau cả.”
Công việc của cô thì đi cửa sau để có được nó. Bây giờ, ăn cơm với Ninh Tôn xong cũng phải đi cửa sau. Ngày nào cũng như vậy đúng thật là không biết nói gì hơn nữa.
Đến cuối cùng thì Ninh Tôn cũng không ăn cơm. Hứa Thanh Du chỉ ăn no một nửa mà thôi. Sau đó, hai người họ gọi phục vụ đến, thanh toán tiền và bảo người phục vụ đưa họ đến cửa sau để rời đi.
Ở cửa sau không có nhiều người, hai người nắm tay nhau bước đi chậm rãi.
Hứa Thanh Du nói: “Có lẽ mình chuyển đi thành phố khác sống thì sẽ khác hơn đấy. Sau này chúng ta phải đi đến thành phố nào ít người biết anh hơn để sinh sống.”
Ninh Tôn không đáp lại những lời của Hứa Thanh Du và sau đó anh nói đi chuyện khác, “Hai ngày hôm nay, anh có liên lạc với Tự Chi. Cậu ấy nói chị ba nhà cậu ấy muốn tự mình mở một công ty điện ảnh. Anh nghĩ hay là mình qua đó làm việc cũng được . ”
Hứa Thanh Du hơi kinh ngạc, “Vẫn kí kết hợp đồng để làm nghệ sĩ sao?”
Ninh Tôn xua tay, “Không, không, không. Anh không đi con đường này nữa. Cũng không phải là nghệ sĩ nữa, anh muốn phát hành bài hát. Và cũng không phát triển các mặt nữa, không tham gia chương trình hay hoạt động gì nữa. Anh chỉ muốn yên tĩnh phát triển bên mảng âm nhạc mà thôi. Hơn nữa, toàn bộ công việc của anh sẽ chuyển về hậu đài hết. ”
Hứa Thanh Du không hiểu những điều này, nhưng cô biết Ninh Tôn rất thích âm nhạc. Nếu thật sự bị yêu cầu từ bỏ và chọn một công việc khác, Ninh Tôn có lẽ không biết phải chọn cái gì.
Vì vậy, cô ấy nói, “Anh cứ lựa chọn thứ mà anh thích, làm những việc mà anh muốn làm thôi.”
Đời còn dài lắm, đừng sai khiến bản thân luôn bị giam cầm trong thế giới mà mình không thích.
Cô và Ninh Tôn không thiếu quá nhiều thứ khác, cũng không cần Ninh Tôn quá ngược đãi bản thân mình.
Bây giờ Ninh Tôn vẫn chưa định được chuyện gì, “Bây giờ, chỉ cần nói với Tự Chi mà thôi. Đến lúc đó thì chỉ cần lựa một thời gian thích hợp để ngồi bàn bạc lại mọi chuyện với chị ba. Trước mắt thì bên chỗ chị ấy vẫn đang trong thời gian chuẩn bị, nên anh nghĩ chắc mọi chuyện vẫn chưa xác định cho mấy. ”
Hứa Thanh Du chỉ ừ một tiếng: “Được được. Em đều nghe theo anh hết, anh nói như thế nào thì làm như thế đấy.”
Cuộc sống của bọn họ cũng tự do tự tại, không có quá nhiều áp lực. Vậy nên họ đã thấy rất mãn nguyện lắm rồi. Có muốn đưa ra quyết định gì thì cũng tùy tâm của mình àm thôi.
Hai người đi hết một đoạn đường thì trở lại cửa công ty của Hứa Thanh Du, Ninh Tôn mới dừng lại và không đi vào, đến cửa liền ôm chặt khuôn mặt Hứa Thanh Du hôn cô ấy, “Buổi tối anh sẽ qua đón em. Vậy thì khi nào tan làm chúng ta sẽ gặp lại nhau nhé. ”
Hứa Thanh Du ừ ừ vài tiếng, nụ cười trên mặt cô hiện lên đặc biệt rõ ràng, “Tối nay chúng ta sẽ đi siêu thị để mua thêm thức ăn. Đến lúc đó thì chúng ta sẽ rẽ vào đó để đi dạo vài vòng.”
Hôm nay, Tống Kình Vũ đến nhà làm khách mà tủ lạnh trong nhà không còn nhiều đồ nữa. Vậy nên cũng phải đến siêu thị để mua chút đồ.
Cuối cùng Ninh Tôn xoa xoa tóc cô, “Được. Anh biết rồi, em đi làm việc của mình đi.”
Hứa Thanh Dy vẫy tay với Ninh Tôn trước khi vào công ty.
Cô quay lại văn phòng lấy ra bản thảo thiết kế trước đó, thay đổi những chỗ có thể thay đổi một chút. Chỉ khi chắc chắn không phát hiện ra điều gì sai sót, cô mới gửi bản thảo thiết kế cho Quách Châu.
Khi trở về chỗ ngồi, cô không nhịn được lại lấy giấy và bút ra, định thiết kế một bộ quần áo giống cho bà Ninh.
Với độ tuổi của bà Ninh thì bà ấy cần phải ăn mặc đoan trang giản dị hơn một chút. Thực ra nếu nhìn bà ấy như vậy thì thực sự có chút dịu dàng. Phong cách ăn mặc cũng nên tự nhiên và trưởng thành nhiều hơn.
Hứa Thanh Du ngồi đây suy nghĩ một lúc, sau đó kết hợp với phong cách ăn mặc trước đây của bà Ninh, và bắt đầu thiết kế.
Thực ra trưa này cô và Ninh Tôn cũng không nói nhiều lời khích lệ với nhau. Nhưng bây giờ cô có động lực tràn trề, linh cảm cũng rất dồi dào.
Trong suốt quá trình thiết kế, hình ảnh của bà Ninh cứ luôn hiện lên trong tâm trí cô.
Có lẽ là đã nhìn thấy người thật nên cô cũng dễ thiết kế hơn. Vậy nên bản thiết kế của cô được vẽ ra rất nhanh. Và sau đó cô đã thiết kế ra bộ áo quần . Đó là bộ áo liền quần, nhìn tròn có vẻ rất dịu dàng và trưởng thành.
Hứa Thanh Du đang vẽ thì bên chỗ đó Quách Châu đi đến gần chỗ của Hứa Thanh Du.
Trong phòng làm việc không có người khác, Quách Châu trực tiếp chạy tới chỗ của Hứa Thanh Du. Sau đó, cô đứng ở trước bàn rồi nhìn sơ qua, sau đó cười nói: “Thiết kế này cũng không tệ nhé.”
Hứa Thanh Du ngẩng đầu nhìn Quách Châu một chút, sau đó cười, “Có được thật không ạ?.”
Quách Châu gật đầu, nhưng sau đó lại nói: “Cố gắng giữ cho đường viền cổ áo càng đơn giản càng tốt.”
Hứa Thanh Du ồ lên một tiếng, “Lần nào tôi cũng đặc biệt chú ý đến phần cổ áo nhưng mà có những lúc nó lại trở thành một phần không cần thiết cho mấy. Vậy nên chắc là không nên chú trọng đến nhiều chi tiết này cho lắm.”
Sau đó Quách Châu nhắc nhở, “Sau này những thiết kế của xong thì hãy xem phần cổ áo nhiều hơn nhé. Cứ càng đơn giản thì càng tốt.”
Hứa Thanh Du nghiêm túc gật đầu, “Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi cảm ơn cô Quách rất nhiều ạ. Tôi vẫn còn nhiều thứ để học tập thêm quá”