Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Bỏ cuộc thôi! Cố gắng cũng chẳng còn ý nghĩa gì! Không muốn cuối cùng bản thân mình cũng không còn là mình nữa!
Tinh thần và thể xác cô đều bị trọng thương, như ngọn núi đè lên thân thể vậy.
Mệt, mệt quá, Mễ Lan cảm giác thần kinh mơ hồ, phảng phất giống như linh hồn rời khỏi thân thể, khinh bì nhìn cái thể xác bị tàn phá.
Không biết đã bao lâu, trước mắt cô là một màu đen, rơi vào bóng đen vô tận...
Lúc tỉnh lại, cô phát hiện bản thân đã ở trong biệt thự, nhưng mà chỉ nằm trên sàn nhà lạnh lẽo ngoài cửa, quần áo ướt đẫm dính lên người, miệng vết thường càng ngày càng đau, cô không chịu được thở khí lạnh. Cô muốn ngồi dậy, nhưng thân thể mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Người quản gia – chú Trương đứng đó không xa, nhìn lấy Mễ Lan tỉnh rồi liền lập tức đến gần.
“Chú Trương, chú có thể giúp cháu vào thư phòng lấy một tờ giấy ra đây được không, cháu cần dùng!”
Rất nhanh, chú Trưng mang giấy và bút ra.
“Chú Trương, cháu không còn sức nữa, cháu nói, chú viết.”
Lúc này Mễ Lan rất suy nhược, sắc mặt trắng bệch, đến miệng cũng không còn sắc máu, chú Trương viền mắt ướn ướt.
Nhìn quản gia lau nước mắt, trong lòng Mễ Lan vô cùng cay đắng, đến người dưới đều đồng cảm với cô, nhưng mỗi thành viên trong gia đình họ Hoắc đều nhìn cô như kẻ địch, hận muốn cô chết đi!
Khóe môi cô cong lên cười khổ, thì ra cô sống lại thất bại đến thế.
Lúc này truyền đến âm thanh sắc nhọn, Hoắc Băng Băng đột nhiên xuất hiện.
“Chú Trương, chú lôi cô ta vào đây làm gì, hỏi qua ý kiến mẹ tôi chưa? Thật to gan!”
Mễ Lan cố gắng gượng người dậy, giọng khàn khàn nói: “Là tôi cầu xin chú Trương đưa tôi vào đây! Tôi muốn vào đây để thông báo với cô một việc, ắt hẳn cô sẽ rất vui! Tôi đã quyết định ly hôn cùng anh cô!”
Nói xong, cô nhọc nhằn lắm mới có thể ký được tên, sau đó đem đơn ly hôn đã viết thu lại.
“Ồ, cô cuối cùng cũng đã nghĩ thông rồi sao, muốn ly hôn cùng anh trai tôi rồi sao?”
Lúc này, Hoắc Minh Hách vừa mở cửa phòng ngủ bước ra, nghe thấy tiếng em gái nói chuyện, lập tức đi xuống lầu.
Lúc hắn nhìn thấy bốn từ “Đơn xin ly hôn” trên tờ giấy, đáy mắt sửng sốt, một tia ý tứ không rõ lóe qua.
Hắn luôn luôn hi vọng ly hôn với Mễ Lan, nhưng ngày này đã tới, không biết vì sao hắn lại có chút luống cuống!
Tay cầm tờ giấy khẽ run lên, hắn lạnh lùng nhìn Mễ Lan một thân ướt như chuột lội, từ trong kẽ răng hăn phun được ra chữ: “Quyết định?”
Áo ngủ của Hoắc Minh Hách mở rộng, khuôn ngực còn in dấu hôn mờ tỏ, mỗi dấu vết đều như đang nhắc nhở Mễ Lan, căn phòng vừa nãy, giường ngủ của bọn họ, không biết kịch liệt và kiều diễm tới mức nào!
Mễ Lan cười khổ, từng chữ từng chữ nói: “Chúng ta yêu nhau ba năm, kết hôn ba năm, tôi yêu anh tất cả sáu năm, trước nay chưa hề đổi! Tôi không ngờ rằng tình yêu sâu đậm này còn không bằng cô em gái không giữ được cái thai và tử cung của cô ta, đừng nói đến không yêu! Từ giây phút này trở đi, tình yêu của tôi dành cho anh, đã không còn nữa rồi!”
Cổ họng càng lúc càng đắng, đó là do nước mắt chảy vào miệng!
Hoắc Minh Hách, em dơ bẩn rồi, em không cần anh nữa! Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, cũng không cần đến anh nữa!
Sắc mặt Hoắc Minh Hách trầm xuống, môi mỏng mím chặt lại thành một đường, trái tim đau đớn như bị cái gì đó đâm vào, không rõ vì sao lại đau đến vậy!
Hắn ép mình chuyển ánh mắt từ trên người Mễ Lan ra chỗ khác, chuyển đến trờ giấy trên tay em gái.
“Mễ Lan, cô quyết định tay trắng ra khỏi nhà? Hừm, không phải lại là chiêu trò gì nữa chứ?
Tinh thần và thể xác cô đều bị trọng thương, như ngọn núi đè lên thân thể vậy.
Mệt, mệt quá, Mễ Lan cảm giác thần kinh mơ hồ, phảng phất giống như linh hồn rời khỏi thân thể, khinh bì nhìn cái thể xác bị tàn phá.
Không biết đã bao lâu, trước mắt cô là một màu đen, rơi vào bóng đen vô tận...
Lúc tỉnh lại, cô phát hiện bản thân đã ở trong biệt thự, nhưng mà chỉ nằm trên sàn nhà lạnh lẽo ngoài cửa, quần áo ướt đẫm dính lên người, miệng vết thường càng ngày càng đau, cô không chịu được thở khí lạnh. Cô muốn ngồi dậy, nhưng thân thể mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Người quản gia – chú Trương đứng đó không xa, nhìn lấy Mễ Lan tỉnh rồi liền lập tức đến gần.
“Chú Trương, chú có thể giúp cháu vào thư phòng lấy một tờ giấy ra đây được không, cháu cần dùng!”
Rất nhanh, chú Trưng mang giấy và bút ra.
“Chú Trương, cháu không còn sức nữa, cháu nói, chú viết.”
Lúc này Mễ Lan rất suy nhược, sắc mặt trắng bệch, đến miệng cũng không còn sắc máu, chú Trương viền mắt ướn ướt.
Nhìn quản gia lau nước mắt, trong lòng Mễ Lan vô cùng cay đắng, đến người dưới đều đồng cảm với cô, nhưng mỗi thành viên trong gia đình họ Hoắc đều nhìn cô như kẻ địch, hận muốn cô chết đi!
Khóe môi cô cong lên cười khổ, thì ra cô sống lại thất bại đến thế.
Lúc này truyền đến âm thanh sắc nhọn, Hoắc Băng Băng đột nhiên xuất hiện.
“Chú Trương, chú lôi cô ta vào đây làm gì, hỏi qua ý kiến mẹ tôi chưa? Thật to gan!”
Mễ Lan cố gắng gượng người dậy, giọng khàn khàn nói: “Là tôi cầu xin chú Trương đưa tôi vào đây! Tôi muốn vào đây để thông báo với cô một việc, ắt hẳn cô sẽ rất vui! Tôi đã quyết định ly hôn cùng anh cô!”
Nói xong, cô nhọc nhằn lắm mới có thể ký được tên, sau đó đem đơn ly hôn đã viết thu lại.
“Ồ, cô cuối cùng cũng đã nghĩ thông rồi sao, muốn ly hôn cùng anh trai tôi rồi sao?”
Lúc này, Hoắc Minh Hách vừa mở cửa phòng ngủ bước ra, nghe thấy tiếng em gái nói chuyện, lập tức đi xuống lầu.
Lúc hắn nhìn thấy bốn từ “Đơn xin ly hôn” trên tờ giấy, đáy mắt sửng sốt, một tia ý tứ không rõ lóe qua.
Hắn luôn luôn hi vọng ly hôn với Mễ Lan, nhưng ngày này đã tới, không biết vì sao hắn lại có chút luống cuống!
Tay cầm tờ giấy khẽ run lên, hắn lạnh lùng nhìn Mễ Lan một thân ướt như chuột lội, từ trong kẽ răng hăn phun được ra chữ: “Quyết định?”
Áo ngủ của Hoắc Minh Hách mở rộng, khuôn ngực còn in dấu hôn mờ tỏ, mỗi dấu vết đều như đang nhắc nhở Mễ Lan, căn phòng vừa nãy, giường ngủ của bọn họ, không biết kịch liệt và kiều diễm tới mức nào!
Mễ Lan cười khổ, từng chữ từng chữ nói: “Chúng ta yêu nhau ba năm, kết hôn ba năm, tôi yêu anh tất cả sáu năm, trước nay chưa hề đổi! Tôi không ngờ rằng tình yêu sâu đậm này còn không bằng cô em gái không giữ được cái thai và tử cung của cô ta, đừng nói đến không yêu! Từ giây phút này trở đi, tình yêu của tôi dành cho anh, đã không còn nữa rồi!”
Cổ họng càng lúc càng đắng, đó là do nước mắt chảy vào miệng!
Hoắc Minh Hách, em dơ bẩn rồi, em không cần anh nữa! Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, cũng không cần đến anh nữa!
Sắc mặt Hoắc Minh Hách trầm xuống, môi mỏng mím chặt lại thành một đường, trái tim đau đớn như bị cái gì đó đâm vào, không rõ vì sao lại đau đến vậy!
Hắn ép mình chuyển ánh mắt từ trên người Mễ Lan ra chỗ khác, chuyển đến trờ giấy trên tay em gái.
“Mễ Lan, cô quyết định tay trắng ra khỏi nhà? Hừm, không phải lại là chiêu trò gì nữa chứ?