Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
2533.
Mễ Lan nhất thời không thể tiếp nhận được sự thực này, hất chăn ra muốn đi tìm bác sĩ, nhưng Diệp Khâm đã kịp ngăn cô lại.
“Không phải hỏi nữa, lời cô ta nói...là thật, nhưng mới chỉ là chẩn đoán bước đầu, vẫn chưa kiểm tra lại, cho nên vẫn chưa khẳng định.”
Diệp Diệc Thu khoanh tay, khóe miệng cong lên cười lạnh: “Không nên lại ôm hy vọng, chuyện suy thận này một khi đã chẩn đoán được ra thì như ván đã đóng thuyền, có kiểm tra thêm vài lần nữa cũng trốn không thoát!
Nghe lời này của cô ta, Diệp Khâm giận không nhịn được, trừng mắt nhìn Diệp Diêc Nhiên hét: “Cút ra ngoài! Lập tức cút cho tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Diệp Diệc Nhiên vênh cằm, mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói, cô ta liếc mặt Mễ Lan đang trắng bệch, ‘hừm’ lạnh một cái rồi quay người rời đi.
Mễ Lan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể nói ra được cảm giác gì, chỉ có thể trách ông trời không công bằng, mối thù của cô vẫn chưa báo, cơ thể làm sao có thể có vấn đề được, hơn nữa còn không sống được bao lâu nữa! Cô rốt cuộc đã làm sai điều gì? Dựa vào gì mà trừng phạt cô như vậy?
“Mễ Lan,em đừng lo lắng, bác sĩ đã nói có thể thay thận, hơn nữa Hoắc Minh Hách cũng đã nói hắn có thể hiến một bên thận cho em.”
Diệp Khâm trong tình thế cấp bách, không nghĩ nhiều liền buột miệng nói ra, nhưng sau khi nói xong hắn mới phát hiện bản thân mình đã nói sai, nhưng muốn rút lại cũng không kịp nữa rồi.
Mễ Lan quay người, ánh mắt sắc như đao, âm thanh có chút run rẩy: “Anh nghĩ em có thể tiếp nhận thận của hắn sao? Hắn nghĩ việc hắn làm sai, có thể dùng một quả thận là có thể bù đắp được sao? Không, em không cần thận của hắn! Em muốn rời khỏi đây, lập tức!”
Buổi sáng ngày hôm sau, Hoắc Minh Hách lại đến phòng bệnh liền hay tin Mễ Lan đã làm thủ tục rời viện.
Hắn cuống cuồng, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Khâm.
“Tên tiểu tử này anh đã đem Mễ Lan đi đâu? Tôi cảnh cáo anh, Mễ Lan là vợ tôi, anh không có quyền tùy tiện đem cô ấy đi! Hơn nữa hiện giờ cô ấy bị bệnh, bắt buộc phải ở bệnh viện làm trị liệu, đừng cho rằng quan hệ giữa tôi và Mễ Lan không tốt mà anh có thể thừa cơ. Nếu anh dám, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”
Diệp Khâm trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói: “Không phải tôi cố ý mang Mễ Lan đi, đây là ý của cô ấy! Anh làm cô ấy tổn thương sâu đậm như vậy, cô ấy không muốn nhìn thấy anh, nhưng anh cứ dây dưa không buông, khiến cô ấy mệt mỏi! Hiện giờ cô ấy muốn yên tĩnh một mình, tại sao anh không thể cho cô ấy một chút không gian?”
Lời nói này hợp tình hợp lý, Hoắc Minh Hách nhất thời không tìm được lời thích hợp để phản bác.
“Hoắc Minh Hách, tôi rất yêu Mễ Lan, hơn nữa tình yêu của tôi đối với cô ấy cũng không ít hơn anh một chút nào! Nhưng anh biết trong lòng Mễ Lan nghĩ gì không? Anh không biết, cũng không muốn biết, anh chỉ quan tâm đến cảm giác của mình thôi!”
Hoắc Minh Hách nắm chặt điện thoại, viền mắt có chút ướt ướt.
Chính xác, hắn chỉ suy xét đến bản thân mình, chưa từng nghĩ đến cảm xúc của Mễ Lan! Nói yêu cô cũng chỉ là lời nói đầu môi. Mỗi lần xuất hiên trước mặt cô, khuấy động cô, làm trỗi dậy quá khứ đau thương trong cô, đó không là yêu, đó là làm thương tổn! Vết thương đầy rẫy rồi, làm sao có thể chịu đựng được nữa?
Yêu không chỉ đơn giản là một từ, trước mặt Diệp Khâm, Hoắc Minh Hách cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Thực ra tôi rất ngưỡng mộ anh, còn có chút đố kỵ, anh kém cỏi vậy, nhưng lại có được người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này! Cho dù anh có ép cô ấy đến tận đường cùng, cô ấy vẫn không thể nào mà bỏ anh được! Anh bị thương, cô ấy lo lắng, khó chịu hơn ai hết, thậm chí trong giấc mơ cũng gọi tên anh...
Mễ Lan nhất thời không thể tiếp nhận được sự thực này, hất chăn ra muốn đi tìm bác sĩ, nhưng Diệp Khâm đã kịp ngăn cô lại.
“Không phải hỏi nữa, lời cô ta nói...là thật, nhưng mới chỉ là chẩn đoán bước đầu, vẫn chưa kiểm tra lại, cho nên vẫn chưa khẳng định.”
Diệp Diệc Thu khoanh tay, khóe miệng cong lên cười lạnh: “Không nên lại ôm hy vọng, chuyện suy thận này một khi đã chẩn đoán được ra thì như ván đã đóng thuyền, có kiểm tra thêm vài lần nữa cũng trốn không thoát!
Nghe lời này của cô ta, Diệp Khâm giận không nhịn được, trừng mắt nhìn Diệp Diêc Nhiên hét: “Cút ra ngoài! Lập tức cút cho tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Diệp Diệc Nhiên vênh cằm, mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói, cô ta liếc mặt Mễ Lan đang trắng bệch, ‘hừm’ lạnh một cái rồi quay người rời đi.
Mễ Lan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể nói ra được cảm giác gì, chỉ có thể trách ông trời không công bằng, mối thù của cô vẫn chưa báo, cơ thể làm sao có thể có vấn đề được, hơn nữa còn không sống được bao lâu nữa! Cô rốt cuộc đã làm sai điều gì? Dựa vào gì mà trừng phạt cô như vậy?
“Mễ Lan,em đừng lo lắng, bác sĩ đã nói có thể thay thận, hơn nữa Hoắc Minh Hách cũng đã nói hắn có thể hiến một bên thận cho em.”
Diệp Khâm trong tình thế cấp bách, không nghĩ nhiều liền buột miệng nói ra, nhưng sau khi nói xong hắn mới phát hiện bản thân mình đã nói sai, nhưng muốn rút lại cũng không kịp nữa rồi.
Mễ Lan quay người, ánh mắt sắc như đao, âm thanh có chút run rẩy: “Anh nghĩ em có thể tiếp nhận thận của hắn sao? Hắn nghĩ việc hắn làm sai, có thể dùng một quả thận là có thể bù đắp được sao? Không, em không cần thận của hắn! Em muốn rời khỏi đây, lập tức!”
Buổi sáng ngày hôm sau, Hoắc Minh Hách lại đến phòng bệnh liền hay tin Mễ Lan đã làm thủ tục rời viện.
Hắn cuống cuồng, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Khâm.
“Tên tiểu tử này anh đã đem Mễ Lan đi đâu? Tôi cảnh cáo anh, Mễ Lan là vợ tôi, anh không có quyền tùy tiện đem cô ấy đi! Hơn nữa hiện giờ cô ấy bị bệnh, bắt buộc phải ở bệnh viện làm trị liệu, đừng cho rằng quan hệ giữa tôi và Mễ Lan không tốt mà anh có thể thừa cơ. Nếu anh dám, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”
Diệp Khâm trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói: “Không phải tôi cố ý mang Mễ Lan đi, đây là ý của cô ấy! Anh làm cô ấy tổn thương sâu đậm như vậy, cô ấy không muốn nhìn thấy anh, nhưng anh cứ dây dưa không buông, khiến cô ấy mệt mỏi! Hiện giờ cô ấy muốn yên tĩnh một mình, tại sao anh không thể cho cô ấy một chút không gian?”
Lời nói này hợp tình hợp lý, Hoắc Minh Hách nhất thời không tìm được lời thích hợp để phản bác.
“Hoắc Minh Hách, tôi rất yêu Mễ Lan, hơn nữa tình yêu của tôi đối với cô ấy cũng không ít hơn anh một chút nào! Nhưng anh biết trong lòng Mễ Lan nghĩ gì không? Anh không biết, cũng không muốn biết, anh chỉ quan tâm đến cảm giác của mình thôi!”
Hoắc Minh Hách nắm chặt điện thoại, viền mắt có chút ướt ướt.
Chính xác, hắn chỉ suy xét đến bản thân mình, chưa từng nghĩ đến cảm xúc của Mễ Lan! Nói yêu cô cũng chỉ là lời nói đầu môi. Mỗi lần xuất hiên trước mặt cô, khuấy động cô, làm trỗi dậy quá khứ đau thương trong cô, đó không là yêu, đó là làm thương tổn! Vết thương đầy rẫy rồi, làm sao có thể chịu đựng được nữa?
Yêu không chỉ đơn giản là một từ, trước mặt Diệp Khâm, Hoắc Minh Hách cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Thực ra tôi rất ngưỡng mộ anh, còn có chút đố kỵ, anh kém cỏi vậy, nhưng lại có được người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này! Cho dù anh có ép cô ấy đến tận đường cùng, cô ấy vẫn không thể nào mà bỏ anh được! Anh bị thương, cô ấy lo lắng, khó chịu hơn ai hết, thậm chí trong giấc mơ cũng gọi tên anh...