Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
2520.
Một người đàn ông mặc bộ vest thiết kế Italy đứng trước mặt hắn, khí chất ngút trời, khóe miệng cười như không cười, đôi tay đút trong túi quần, khóe mắt đuôi mày vô cùng tự tin.
“Anh là...”
“Tôi là chồng chưa cưới của Mễ Lan – Diệp Khâm, tôi đến đón cô ấy đi ăn trưa!”
Trái tim Hoắc Minh Hách chua xót, không nhịn được mà nhìn người đàn ông vài cái. Cho dù người đàn ông này không xuất hiện, hắn cũng nghĩ nếu có cơ hội nhất định đi tìm hắn.
Bởi vì hắn muốn biết, Mễ Lan bị hắn làm cho thương tích đầy mình làm sao vẫn còn có năng lực đi yêu, người đàn ông như thế nào mới có thể lại một lần nữa chìm đắm trong tình yêu, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện mang thai con của hắn!
Bây giờ, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rồi, ít nhất, người đàn ông này cũng cho hắn một ấn tượng đầu tiên rất tốt!
Diệp Khâm chủ động đưa tay ra muốn bắt tay Hoắc Minh Hách, nhưng sự đố kị dày đặc trong lòng Hoắc Minh Hách không cho phép hắn biểu hiện ra tình hữu hảo.
“Mễ Lan mà người phụ nữ của tôi, cô ấy sớm muộn cũng trở về bên tôi!”
Lời này nói ra khiến bản thân Hoắc Minh Hách cũng cảm thấy khó lòng mà tin nổi.
Không ngờ rằng hắn cũng có thể nói ra những lời buồn cười này, tâm tư của Mễ Lan sớm đã không còn đặt trên người hắn, hắn chỉ là không cam tâm, rõ ràng biết rằng tất cả sự đấu tranh chỉ là vô ích, nhưng hắn vẫn không chịu đựng được.
Cửa văn phòng liền mở ra, Mễ Lan nhìn thấy Diệp Thâm, ý cười dịu dàng sà vào lòng hắn, còn nhón chân lên đặt vào gò má hắn một nụ hôn.
“Chồng yêu, sao anh đã đến rồi”
Diệp Thâm thân mật nhẹ nhàng ôm chặt chiếc eo nhỏ của Mễ Lan, kề gần tai cô ôn nhu nói: “Em không phải nói rằng muốn ăn đồ Pháp sao? Anh đã đặt nhà hàng rồi! Bây giờ em đã mang thai, không được để em đói, càng không để con đói được!”
Hắn nừa nói vừa đặt một tay lên bụng của cô, khuôn mặt tràn đầy tình yêu thương.
Nhìn bọn họ thân mật như vậy, Hoắc Minh Hách như bị sét đánh, hai tay buông thõng xuống, bàn tay bất giác nắm thành quyền.
Phẫn nộ, trong lòng hắn cứ thế kéo dài ra.
Mễ Lan là người phụ nữ của hắn, mãi mãi đều là của hắn! Tâm niệm này khiến hắn mất đi lý trí, khi hắn nhìn thấy Diệp Thâm sáp vào khuôn mặt Mễ Lan, ánh mắt nhìn môi của Diệp Thâm chạm vào Mễ Lan, Hoắc Minh Hách không thể nhịn được nữa, một tay nắm chặt lấy bả vai Hoắc Minh Hách, tay khác nắm thành quyền mạnh mẽ đấm vào sống mũi Diệp Thâm.
“Hừm” – Diệp Thâm hừm một tiếng, lảo đảo bước lùi về phía sau vài bước mới có thể đứng vững.
Mễ Lan kinh hãi đến biến sắc, đưa hai cánh tay ra che trước mặt Diệp Thâm, nộ khí đùng đùng hét: “Hoắc Minh Thâm, nên khốn nạn này, anh dựa vào cái gì mà đánh Diệp Thâm, anh có tư cách gì? Anh ấy là người đàn ông tôi yêu nhất, Nếu anh còn dám động vào anh ấy, tôi sẽ giết chết anh!”
Lời của cô từng chữ từng chữ như dao, mạnh mẽ cắm vào trái tim Hoắc Minh Hách.
Tình yếu sâu đậm nhường nào mới có thể khiến Mễ Lan liều mạng bảo hộ sự an toàn của người đàn ông đó? Trước mặt Diệp Khâm, Hoắc Minh Hách không thể không thừa nhận, hắn là một kẻ thất bại từ đầu đến cuối, hắn ngây người nhìn Mễ Lan, dường như nghe được tiếng trái tim vỡ vụn!
Tự làm tự chịu!
Gieo gió gặt bão!
Hắn không nhịn được cười khổ, tiếng cười đầy bi thương, ai oán.
Càng ngầy càng có nhiều người xúm lại, có tiếng bàn tán truyền đến.
“Vẫn chưa nhìn ra sao, Hoắc thiếu đã có vợ chưa cưới, lại còn dính chặt lấy vợ cũ, thật là vô liêm sỉ!”
“Nghe nói trước đây Hoắc gia đối với phó tổng không tốt một chút nào, cô ấy suýt chút nữa thì chết. Bây giờ còn muốn cứu vãn sao? Muộn rồi!”
Người đàn ông sau lưng phó tổng chính là người yêu mới của cô ấy phải không? Đúng là đôi trai tài gái sắc, thật là xứng đôi!
...
Một người đàn ông mặc bộ vest thiết kế Italy đứng trước mặt hắn, khí chất ngút trời, khóe miệng cười như không cười, đôi tay đút trong túi quần, khóe mắt đuôi mày vô cùng tự tin.
“Anh là...”
“Tôi là chồng chưa cưới của Mễ Lan – Diệp Khâm, tôi đến đón cô ấy đi ăn trưa!”
Trái tim Hoắc Minh Hách chua xót, không nhịn được mà nhìn người đàn ông vài cái. Cho dù người đàn ông này không xuất hiện, hắn cũng nghĩ nếu có cơ hội nhất định đi tìm hắn.
Bởi vì hắn muốn biết, Mễ Lan bị hắn làm cho thương tích đầy mình làm sao vẫn còn có năng lực đi yêu, người đàn ông như thế nào mới có thể lại một lần nữa chìm đắm trong tình yêu, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện mang thai con của hắn!
Bây giờ, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rồi, ít nhất, người đàn ông này cũng cho hắn một ấn tượng đầu tiên rất tốt!
Diệp Khâm chủ động đưa tay ra muốn bắt tay Hoắc Minh Hách, nhưng sự đố kị dày đặc trong lòng Hoắc Minh Hách không cho phép hắn biểu hiện ra tình hữu hảo.
“Mễ Lan mà người phụ nữ của tôi, cô ấy sớm muộn cũng trở về bên tôi!”
Lời này nói ra khiến bản thân Hoắc Minh Hách cũng cảm thấy khó lòng mà tin nổi.
Không ngờ rằng hắn cũng có thể nói ra những lời buồn cười này, tâm tư của Mễ Lan sớm đã không còn đặt trên người hắn, hắn chỉ là không cam tâm, rõ ràng biết rằng tất cả sự đấu tranh chỉ là vô ích, nhưng hắn vẫn không chịu đựng được.
Cửa văn phòng liền mở ra, Mễ Lan nhìn thấy Diệp Thâm, ý cười dịu dàng sà vào lòng hắn, còn nhón chân lên đặt vào gò má hắn một nụ hôn.
“Chồng yêu, sao anh đã đến rồi”
Diệp Thâm thân mật nhẹ nhàng ôm chặt chiếc eo nhỏ của Mễ Lan, kề gần tai cô ôn nhu nói: “Em không phải nói rằng muốn ăn đồ Pháp sao? Anh đã đặt nhà hàng rồi! Bây giờ em đã mang thai, không được để em đói, càng không để con đói được!”
Hắn nừa nói vừa đặt một tay lên bụng của cô, khuôn mặt tràn đầy tình yêu thương.
Nhìn bọn họ thân mật như vậy, Hoắc Minh Hách như bị sét đánh, hai tay buông thõng xuống, bàn tay bất giác nắm thành quyền.
Phẫn nộ, trong lòng hắn cứ thế kéo dài ra.
Mễ Lan là người phụ nữ của hắn, mãi mãi đều là của hắn! Tâm niệm này khiến hắn mất đi lý trí, khi hắn nhìn thấy Diệp Thâm sáp vào khuôn mặt Mễ Lan, ánh mắt nhìn môi của Diệp Thâm chạm vào Mễ Lan, Hoắc Minh Hách không thể nhịn được nữa, một tay nắm chặt lấy bả vai Hoắc Minh Hách, tay khác nắm thành quyền mạnh mẽ đấm vào sống mũi Diệp Thâm.
“Hừm” – Diệp Thâm hừm một tiếng, lảo đảo bước lùi về phía sau vài bước mới có thể đứng vững.
Mễ Lan kinh hãi đến biến sắc, đưa hai cánh tay ra che trước mặt Diệp Thâm, nộ khí đùng đùng hét: “Hoắc Minh Thâm, nên khốn nạn này, anh dựa vào cái gì mà đánh Diệp Thâm, anh có tư cách gì? Anh ấy là người đàn ông tôi yêu nhất, Nếu anh còn dám động vào anh ấy, tôi sẽ giết chết anh!”
Lời của cô từng chữ từng chữ như dao, mạnh mẽ cắm vào trái tim Hoắc Minh Hách.
Tình yếu sâu đậm nhường nào mới có thể khiến Mễ Lan liều mạng bảo hộ sự an toàn của người đàn ông đó? Trước mặt Diệp Khâm, Hoắc Minh Hách không thể không thừa nhận, hắn là một kẻ thất bại từ đầu đến cuối, hắn ngây người nhìn Mễ Lan, dường như nghe được tiếng trái tim vỡ vụn!
Tự làm tự chịu!
Gieo gió gặt bão!
Hắn không nhịn được cười khổ, tiếng cười đầy bi thương, ai oán.
Càng ngầy càng có nhiều người xúm lại, có tiếng bàn tán truyền đến.
“Vẫn chưa nhìn ra sao, Hoắc thiếu đã có vợ chưa cưới, lại còn dính chặt lấy vợ cũ, thật là vô liêm sỉ!”
“Nghe nói trước đây Hoắc gia đối với phó tổng không tốt một chút nào, cô ấy suýt chút nữa thì chết. Bây giờ còn muốn cứu vãn sao? Muộn rồi!”
Người đàn ông sau lưng phó tổng chính là người yêu mới của cô ấy phải không? Đúng là đôi trai tài gái sắc, thật là xứng đôi!
...