Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương 3
Nghe đến cậu này, trái tim Mễ Lan máu chảy thành dòng.
Cô xông tới, nắm chặt tay của Hoắc Minh Hách, âm thanh run rẩy, giống như không phải từ miệng cô phát ra vậy.
“Cầu xin anh! Đừng mà! Đây là phòng ngủ của chúng ta, không được để người phụ nữ khác ngủ trên giường của chúng ta, anh và cô ta muốn làm gì cũng được, nhưng mà không được ở đây...cầu xin anh...
Vốn dĩ cô không muốn khóc, nhưng nước mắt như hạt trân châu từ từ lăn xuống, toàn thân cô run rẩy, nước mắt mơ hồ dừng như không có điểm dừng.
Ôm là biện pháp cuối cùng của cô, Mễ lan hi vọng Hoắc Minh Hách có thể vì sự khổ sở cầu xin này mà đồng ý với cô.
Hoắc Minh Hách ngẩn người ra, trái tim như có nỗi đau vô hình nhói qua.
Người phụ nữ này tàn độc như vậy, hại em gái hắn thảm hại, không phải hắn nên hận cô sao? Tại sao tim hắn lại đau?
Hắn quay người nhìn em gái một cái, Hoắc Băng Băng bổ nhào vào lòng hắn, khóc như một đứa trẻ: “Anh, anh còn do dự gì vậy? Cô ta vừa nãy còn đánh em! Huhu...”
Hoắc Minh Hách cắn răng, quay lại nhìn Mễ Lan, ánh mắt thâm thúy băng giá: “Người phụ nữ đê tiện, cô vẫn còn mặt mũi khóc sao? Giống như loại vô lại đuổi mãi không đi, vẫn còn muốn dùng nước mắt để lừa người khác? Cô cho rằng vẫn có người tin sao?”
“Minh Hách, em không nghĩ anh là loại người như vậy! Lúc đầu đứa bé trong bụng Băng Băng đã chết rồi, không phải em hại cô ấy, còn tử cung của cô ấy, bởi vì...”
“Im miệng! Tôi nhìn cô là muốn buồn nôn! Cút!”
Hoắc Băng Băng cười lạnh, túm lấy Mễ Lan, lỗi cô đến cầu thang.
Đến khúc rẽ cầu thang,Mễ lan không may ngã xuống, Hoắc Băng Băng cơ bản không đợi cô đứng dậy, đạp cô xuống cầu thang.
Mỗi khớp xương đều đau muốn chết đi, lại thêm miệng vết thương chưa kịp xử lý lâm râm đau đớn, Mễ Lan thở ra hơi lạnh, miệng toàn là máu.
Nhìn thấy Diệp Diệc Thu đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, Hoắc Băng Băng liền đổi bộ mặt tươi cười: “Diêc Thu, cô lên lầu đi, anh trai tôi đang chờ cô đó!
Đợi Diệp Diệc Thu lên lầu, Hoắc Băng Băng lại khóc lóc với mẹ Mễ Lan đánh cô.
Mẹ Hoắc lập tức phẫn nộ, móng tay dài của bà ấn vào trán của Mễ Lan, hung dữ nói: “Cô thật là lớn lối, dám đánh con gái tôi! Mau cút ra ngoài, quỳ ở trong sân!”
Ngoài trời sấm chớp đùng đùng, Hoắc Băng Băng lôi cô ra ngoài sân, mưa to như trút nước.
Mễ Lan kiên quyết không chịu quỳ xuống, Hoắc Băng Băng gọi vệ sĩ ấn cô xuống đất.
Nước mưa dội vào vết thương của cô, nhưng mà chẳng đau bằng trái tim cô hiện giờ!
Cô ngước mắt lên, nhìn về phía phòng ngủ của cô và Hoắc Minh Hách!
Bóng hình một đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau, sau đó hôn thắm thiết, sau đó không thấy bóng dáng nữa. Cho dùng mưa to gió to thế nào, Mễ Lan vẫn có thể nghe rõ tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, tiếng rên rỉ của người phụ nữ!
Trái tim Mễ Lan đầy rẫy vết thương, giống như có một bàn tay vô hình nào đó bóp nát thành bụi!
Đôi bàn tay cô nắm thành quyền, móng tay đâm vào da thịt, cô đều không cảm thấy đau đớn!
Khuôn mặt cô không biết là mưa hay nước mắt.
Cô chịu đưng lâu như vậy, chỉ để ôm một tia hy vọng, cô cho rằng chỉ cần bản thân không đồng ý ly hôn với Hoắc Minh Hách, sẽ có một ngày hắn sẽ thấu hiểu trái tim cô.
Nhưng mà hiện tại, kẻ thứ ba đã quang minh chính đại vể nhà, lại còn được sự tán thành của nhà họ Hoắc, chỉ còn thiếu một danh nghĩa chính thê, cô vẫn còn hi vọng gì cơ chứ?
Trước giờ cô chưa từng nghĩ mình lại trở thành trò cười, hơn nữa còn là một câu chuyện cười lớn.
Last edited by a moderator: