Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Đạo sư?
Nhã phu nhân Liễu Nhã có thể dạy cái gì? Dạy làm sao lăn giường? Hay dạy lão thụ bàn căn, cao sơn lưu thuỷ?
Người không biết thì mơ hồ, mỹ nhân như vậy làm đạo sư, sau này bọn họ có thể học được cái gì sao? Mỗi ngày nhìn nàng là đủ rồi, không cần học gì hết.
Tiêu Lãng không lấy làm lạ nữ nhân này thần thông quảng đại, có thể đột ngột trở thành đạo sư của hắn. Điều Tiêu Lãng lo lắng là Nhã phu nhân Liễu Nhã sẽ tạo thành nhân tố không xác định cho việc hắn giành Phượng Linh đan.
Đây là một đóa hoa anh túc, có độc.
Vì vậy Tiêu Lãng rất điệu thấp gục đầu, ngủ trong góc, đánh chết cũng không muốn xảy ra quan hệ vượt rào với Nhã phu nhân Liễu Nhã.
Y phục đạo sư của học viện mặc trên người Nhã phu nhân Liễu Nhã có vẻ khác đi, nàng phớt lờ nam sinh ánh mắt nóng cháy, nữ sinh ghen tỵ, phức tạp.
Nhã phu nhân Liễu Nhã hắng giọng nói:
- Bài học thứ nhất hôm nay là bổn đạo sẽ dạy Thần Hồn Chiến Sĩ cho các ngươi.
Ồn ào!
Lại xôn xao lên.
Tiêu Lãng vốn vùi đầu định ngủ cũng hơi ngẩng đầu, ánh mắt nóng cháy.
Rất nhiều võ giả thế gia kinh ngạc, võ giả hàn môn thì rất kích động.
Thần Hồn Chiến Sĩ.
Đó là Chiến Sĩ cường đại nhất Thần Hồn đại lục.
Rất nhiều người đều nghe nói qua nhưng cụ thể thì võ giả hàn môn không biết rõ, một số võ giả thế gia chỉ hiểu sơ sơ. Bọn họ chỉ biết rằng Dược Vương thành có năm cường giả, năm người này đều là Thần Hồn Chiến Sĩ. Trong Chiến Vương triều có năm cường giả đỉnh cao danh chấn Thần Hồn đại lục, bọn họ đều là Thần Hồn Chiến Sĩ.
Tại Thần Hồn đại lục thì Thần Hồn Chiến Sĩ là đại danh từ ý nói về cường giả.
Nhã phu nhân Liễu Nhã rất vừa lòng nhìn phản ứng của các thiếu niên, thiếu nữ dưới đài, đặc biệt là Tiêu Lãng ở trong góc hơi ngẩng đầu lên.
Nhã phu nhân Liễu Nhã tiếp tục bảo:
- Đại lục của chúng ta tên gọi là Thần Hồn đại lục, chúa tể của Thần Hồn đại lục chính là Thần Hồn Chiến Sĩ. Trong đầu con dân trên Thần Hồn đại lục đều có hồn của cổ thần, tròn mười tám tuổi sẽ có cơ hội thức tỉnh, sau khi thức tỉnh liền trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ.
- Sau khi trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ thì tốc độ tu luyện của ngươi sẽ tăng gấp đôi, căn cứ theo thuộc tính thần hồn của ngươi khác nhau sẽ thức tỉnh thần hồn chiến cơ. Ví dụ như gia chủ của Tư Đồ gia, Tư Đồ Kiêu Hùng có Liệt Diễm thần hồn, dựa vào hồn kỹ thần hồn mà thực lực Chiến Tôn cảnh trung giai của hắn có thể dễ dàng chiến thắng bất cứ võ giả Chiến Tôn cảnh bình thường nào.
- Một khi thức tỉnh Thần Hồn Chiến Sĩ thì ngươi sẽ được vương triều ban cho nam tước phong hào, được ba trăm thạch bổng lộc. Có thể nói chỉ cần không chết yểu, thần hồn không bị phế, dù là thần hồn thấp nhất nhân giai thì đời này ngươi như phượng hoàng giương cánh.
- Mỗi năm đến Thần Hôn tiết, võ giả tròn mười tám tuổi có thể đi Thần Hồn các ở trong các thành thức tỉnh thần hồn. Trong số các ngươi có nhiều người gần mười tám tuổi, bổn đạo sư muốn nói cho các ngươi là cảnh giới trước mười tám tuổi càng cao thì xác suất thức tỉnh thần hồn cao hơn.
Trong học đường trừ thanh âm mềm nhẹ của Nhã phu nhân Liễu Nhã ra hoàn toàn tĩnh lặng. Tất cả võ giả, dù là nam hay nữ, nhà nghèo hay nhà giàu đều quên nhìn khuôn mặt yêu mị vô song của Nhã phu nhân Liễu Nhã, hết sức chăm chú lắng nghe, sợ bỏ sót một chữ.
Tuy nữ nhân đẹp nhưng Thần Hồn Chiến Sĩ càng hấp dẫn hơn, vì những người có mặt đều là võ giả. Thần Hồn Chiến Sĩ là truy cầu mãnh liệt nhất trong lòng mọi võ giả.
Chỉ cần trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ thì kim tiền, mỹ nữ, quyền thế dễ như trở bàn tay!
Nhã phu nhân Liễu Nhã yêu kiều cười nói:
- Được rồi, hôm nay học đến đây thôi. Một tháng sau đại tái Phi Tuyết võ viện, năm người mạnh nhất sẽ đại biểu võ viện tham gia thi đấu võ viện mười thành tây bộ. Dược Vương đã nói lần này Phi Tuyết võ viện vào hạng ba, người có cống hiến lớn nhất sẽ được thưởng một viên Phượng Linh đan, người còn lại cũng được thưởng phong phú. Các vị đệ tử hãy cố gắng!
Nhã phu nhân Liễu Nhã nhấc chân đi ra ngoài học đường, đi tới cửa chợt đứng lại, mắt lóe tia suy tư.
Nhã phu nhân Liễu Nhã giơ tay chỉ Tiêu Lãng ngồi ở góc trái, nói:
- Đệ tử kia, học lớp của bổn đạo sư mà dám ngủ gật? Ngươi đi theo ta, bổn đạo sư phải thay mặt gia đình ngươi dạy dỗ ngươi!
Ồn ào chộn rộn!
Mọi ánh mắt cùng nhìn hướng Tiêu Lãng, hắn thầm rủa, mặt sa sầm. Trong vô số ánh mắt xem kịch vui, hoặc là hâm mộ, ghen tỵ, Tiêu Lãng ngoan ngoãn đi theo Nhã phu nhân Liễu Nhã ra ngoài.
- Ta nên gọi ngươi là Độc Lang công tử hay là học sinh Tiêu Lãng đây?
Trong một gian phòng trang trí ưu nhã, Nhã phu nhân Liễu Nhã đầy ý cười nhìn Tiêu Lãng, trong mắt có tia nghiền ngẫm.
Tiêu Lãng vốn âm thầm cảnh giác, thấy ánh mắt của Nhã phu nhân Liễu Nhã thì bản năng đáp trả:
- Vậy ta nên gọi người là Liễu đạo sư hay là Liễu phu nhân?
Nhã phu nhân Liễu Nhã cười càng quyến rũ:
- Tên chỉ là một danh hiệu, ngươi ở võ viện có thể gọi ta là đạo sư, ra võ viện thì... Tùy ý ngươi.
Bản thân Nhã phu nhân Liễu Nhã là vưu vật trời sinh quyến rũ, nàng cười làm tinh thần Tiêu Lãng dao động. Đặc biệt nụ cười phối hợp với câu nói cuối cùng của Nhã phu nhân Liễu Nhã làm người ta suy nghĩ lung tung.
- Liễu đạo sư tìm ta có chuyện gì không?
Tiêu Lãng thầm niệm kinh Kim Cương mấy lần, cúi đầu, rũ mắt, thầm nhủ nữ nhân này có độc, muốn sống thì cách xa nàng đi.
- Như thế nào? Ngươi ngủ trong học đường không tính là có chuyện? Ta là đạo sư của ngươi!
Nhã phu nhân Liễu Nhã cười như hồ ly, nhìn Tiêu Lãng, đùa cợt cười.
Sau đó Nhã phu nhân Liễu Nhã nghiêm mặt, trịnh trọng nói:
- Liễu Nhã đại biểu Liễu gia chính thức mời ngươi trở thành khách khanh vinh dự của Liễu gia. Liễu gia không tiếc trả giá bồi dưỡng ngươi, giúp ngươi trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ. Không nói sau này hùng bá một phương nhưng ít nhất sống thoải mái trong Dược Vương thành.
- Sau này... Sống thoải mái?
Khóe môi Tiêu Lãng cong lên quái dji, khuôn mặt bình thường tràn ngập yêu khí.
Tiêu Lãng lầm bầm câu này có ý nghĩa khác, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Nhã phu nhân Liễu Nhã, mãi khi khi nàng bị khí thế buộc rũ mi mắt xuống, lúng túng bất an.
Đạo sư?
Nhã phu nhân Liễu Nhã có thể dạy cái gì? Dạy làm sao lăn giường? Hay dạy lão thụ bàn căn, cao sơn lưu thuỷ?
Người không biết thì mơ hồ, mỹ nhân như vậy làm đạo sư, sau này bọn họ có thể học được cái gì sao? Mỗi ngày nhìn nàng là đủ rồi, không cần học gì hết.
Tiêu Lãng không lấy làm lạ nữ nhân này thần thông quảng đại, có thể đột ngột trở thành đạo sư của hắn. Điều Tiêu Lãng lo lắng là Nhã phu nhân Liễu Nhã sẽ tạo thành nhân tố không xác định cho việc hắn giành Phượng Linh đan.
Đây là một đóa hoa anh túc, có độc.
Vì vậy Tiêu Lãng rất điệu thấp gục đầu, ngủ trong góc, đánh chết cũng không muốn xảy ra quan hệ vượt rào với Nhã phu nhân Liễu Nhã.
Y phục đạo sư của học viện mặc trên người Nhã phu nhân Liễu Nhã có vẻ khác đi, nàng phớt lờ nam sinh ánh mắt nóng cháy, nữ sinh ghen tỵ, phức tạp.
Nhã phu nhân Liễu Nhã hắng giọng nói:
- Bài học thứ nhất hôm nay là bổn đạo sẽ dạy Thần Hồn Chiến Sĩ cho các ngươi.
Ồn ào!
Lại xôn xao lên.
Tiêu Lãng vốn vùi đầu định ngủ cũng hơi ngẩng đầu, ánh mắt nóng cháy.
Rất nhiều võ giả thế gia kinh ngạc, võ giả hàn môn thì rất kích động.
Thần Hồn Chiến Sĩ.
Đó là Chiến Sĩ cường đại nhất Thần Hồn đại lục.
Rất nhiều người đều nghe nói qua nhưng cụ thể thì võ giả hàn môn không biết rõ, một số võ giả thế gia chỉ hiểu sơ sơ. Bọn họ chỉ biết rằng Dược Vương thành có năm cường giả, năm người này đều là Thần Hồn Chiến Sĩ. Trong Chiến Vương triều có năm cường giả đỉnh cao danh chấn Thần Hồn đại lục, bọn họ đều là Thần Hồn Chiến Sĩ.
Tại Thần Hồn đại lục thì Thần Hồn Chiến Sĩ là đại danh từ ý nói về cường giả.
Nhã phu nhân Liễu Nhã rất vừa lòng nhìn phản ứng của các thiếu niên, thiếu nữ dưới đài, đặc biệt là Tiêu Lãng ở trong góc hơi ngẩng đầu lên.
Nhã phu nhân Liễu Nhã tiếp tục bảo:
- Đại lục của chúng ta tên gọi là Thần Hồn đại lục, chúa tể của Thần Hồn đại lục chính là Thần Hồn Chiến Sĩ. Trong đầu con dân trên Thần Hồn đại lục đều có hồn của cổ thần, tròn mười tám tuổi sẽ có cơ hội thức tỉnh, sau khi thức tỉnh liền trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ.
- Sau khi trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ thì tốc độ tu luyện của ngươi sẽ tăng gấp đôi, căn cứ theo thuộc tính thần hồn của ngươi khác nhau sẽ thức tỉnh thần hồn chiến cơ. Ví dụ như gia chủ của Tư Đồ gia, Tư Đồ Kiêu Hùng có Liệt Diễm thần hồn, dựa vào hồn kỹ thần hồn mà thực lực Chiến Tôn cảnh trung giai của hắn có thể dễ dàng chiến thắng bất cứ võ giả Chiến Tôn cảnh bình thường nào.
- Một khi thức tỉnh Thần Hồn Chiến Sĩ thì ngươi sẽ được vương triều ban cho nam tước phong hào, được ba trăm thạch bổng lộc. Có thể nói chỉ cần không chết yểu, thần hồn không bị phế, dù là thần hồn thấp nhất nhân giai thì đời này ngươi như phượng hoàng giương cánh.
- Mỗi năm đến Thần Hôn tiết, võ giả tròn mười tám tuổi có thể đi Thần Hồn các ở trong các thành thức tỉnh thần hồn. Trong số các ngươi có nhiều người gần mười tám tuổi, bổn đạo sư muốn nói cho các ngươi là cảnh giới trước mười tám tuổi càng cao thì xác suất thức tỉnh thần hồn cao hơn.
Trong học đường trừ thanh âm mềm nhẹ của Nhã phu nhân Liễu Nhã ra hoàn toàn tĩnh lặng. Tất cả võ giả, dù là nam hay nữ, nhà nghèo hay nhà giàu đều quên nhìn khuôn mặt yêu mị vô song của Nhã phu nhân Liễu Nhã, hết sức chăm chú lắng nghe, sợ bỏ sót một chữ.
Tuy nữ nhân đẹp nhưng Thần Hồn Chiến Sĩ càng hấp dẫn hơn, vì những người có mặt đều là võ giả. Thần Hồn Chiến Sĩ là truy cầu mãnh liệt nhất trong lòng mọi võ giả.
Chỉ cần trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ thì kim tiền, mỹ nữ, quyền thế dễ như trở bàn tay!
Nhã phu nhân Liễu Nhã yêu kiều cười nói:
- Được rồi, hôm nay học đến đây thôi. Một tháng sau đại tái Phi Tuyết võ viện, năm người mạnh nhất sẽ đại biểu võ viện tham gia thi đấu võ viện mười thành tây bộ. Dược Vương đã nói lần này Phi Tuyết võ viện vào hạng ba, người có cống hiến lớn nhất sẽ được thưởng một viên Phượng Linh đan, người còn lại cũng được thưởng phong phú. Các vị đệ tử hãy cố gắng!
Nhã phu nhân Liễu Nhã nhấc chân đi ra ngoài học đường, đi tới cửa chợt đứng lại, mắt lóe tia suy tư.
Nhã phu nhân Liễu Nhã giơ tay chỉ Tiêu Lãng ngồi ở góc trái, nói:
- Đệ tử kia, học lớp của bổn đạo sư mà dám ngủ gật? Ngươi đi theo ta, bổn đạo sư phải thay mặt gia đình ngươi dạy dỗ ngươi!
Ồn ào chộn rộn!
Mọi ánh mắt cùng nhìn hướng Tiêu Lãng, hắn thầm rủa, mặt sa sầm. Trong vô số ánh mắt xem kịch vui, hoặc là hâm mộ, ghen tỵ, Tiêu Lãng ngoan ngoãn đi theo Nhã phu nhân Liễu Nhã ra ngoài.
- Ta nên gọi ngươi là Độc Lang công tử hay là học sinh Tiêu Lãng đây?
Trong một gian phòng trang trí ưu nhã, Nhã phu nhân Liễu Nhã đầy ý cười nhìn Tiêu Lãng, trong mắt có tia nghiền ngẫm.
Tiêu Lãng vốn âm thầm cảnh giác, thấy ánh mắt của Nhã phu nhân Liễu Nhã thì bản năng đáp trả:
- Vậy ta nên gọi người là Liễu đạo sư hay là Liễu phu nhân?
Nhã phu nhân Liễu Nhã cười càng quyến rũ:
- Tên chỉ là một danh hiệu, ngươi ở võ viện có thể gọi ta là đạo sư, ra võ viện thì... Tùy ý ngươi.
Bản thân Nhã phu nhân Liễu Nhã là vưu vật trời sinh quyến rũ, nàng cười làm tinh thần Tiêu Lãng dao động. Đặc biệt nụ cười phối hợp với câu nói cuối cùng của Nhã phu nhân Liễu Nhã làm người ta suy nghĩ lung tung.
- Liễu đạo sư tìm ta có chuyện gì không?
Tiêu Lãng thầm niệm kinh Kim Cương mấy lần, cúi đầu, rũ mắt, thầm nhủ nữ nhân này có độc, muốn sống thì cách xa nàng đi.
- Như thế nào? Ngươi ngủ trong học đường không tính là có chuyện? Ta là đạo sư của ngươi!
Nhã phu nhân Liễu Nhã cười như hồ ly, nhìn Tiêu Lãng, đùa cợt cười.
Sau đó Nhã phu nhân Liễu Nhã nghiêm mặt, trịnh trọng nói:
- Liễu Nhã đại biểu Liễu gia chính thức mời ngươi trở thành khách khanh vinh dự của Liễu gia. Liễu gia không tiếc trả giá bồi dưỡng ngươi, giúp ngươi trở thành Thần Hồn Chiến Sĩ. Không nói sau này hùng bá một phương nhưng ít nhất sống thoải mái trong Dược Vương thành.
- Sau này... Sống thoải mái?
Khóe môi Tiêu Lãng cong lên quái dji, khuôn mặt bình thường tràn ngập yêu khí.
Tiêu Lãng lầm bầm câu này có ý nghĩa khác, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Nhã phu nhân Liễu Nhã, mãi khi khi nàng bị khí thế buộc rũ mi mắt xuống, lúng túng bất an.