Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1165
Vù vù vù vù vù!
Mỗi một Tử Phủ trong huyệt đạo của Tiêu Lãng bắt đầu trùng kích, trướng ra rồi co vào. Tiêu Lãng đã xỉu, không hay biết tình huống bên ngoài.
Lần này không biết sao rất thuận lợi, khi Tử Phủ nổ tung thành tinh hải thì huyệt đạo không tới cực hạn sắp nổ. Sau khi huyệt đạo của Tiêu Lãng bị lôi điện cô đọng dường như cường đại gấp mấy lần, không sợ trùng kích cỡ đẳng cấp này.
Một ngày sau, Tiêu Lãng tỉnh lại, mờ mịt nhìn bốn phía, liếc sơ qua rất là nghi ngờ. Hiện tại Tiêu Lãng ở trong không gian rất xa lạ, chỗ này là không gian phong kín không có chút ánh sáng, tựa như tiểu không gian trong không gian giới chỉ.
- Cái... Này... Là...
Tiêu Lãng nội thị thân thể, càng giật mình hơn.
Tiêu Lãng nhéo mạnh thịt mình, đau nhức giúp hắn nhận ra không phải nằm mơ. Tiêu Lãng ngồi bật dậy, lại nội thị một lần nữa.
Tiêu Lãng nghi hoặc hỏi:
- Sao thân thể của ta... Thân thể của ta biến đổi rồi? Có thêm nhiều kinh mạch, huyệt đạo biến thành hình dài ra. A, nhưng giống y như Mạch Lạc Đồ. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao ta ở đây?
Ban đầu kinh mạch của Tiêu Lãng chỉ có mấy trăm cái bây giờ thành một ngàn lẻ tám cái, trong thân thể rậm rạp kinh mạch, giống yw như kinh mạch đồ trên Đại Đạo Thụ. Huyệt đạo hơi di chuyển, giống y như nhau, hình dạng đu đủ. Tử Phủ trong huyệt đạo biến thành tinh hải, bên trong dâng trào năng lượng khiến Tiêu Lãng thấy sợ.
Tuy nhiều lần nằm mơ Tiêu Lãng cứ nghĩ về điều này, kinh mạch trong người có thể giống như Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ. Nhưng sau khi ngất xỉu, tỉnh lại biến thành như vậy khiến Tiêu Lãng sợ hãi. Nếu chính mắt thấy biến đổi thì sẽ không quá giật mình, chuyện không biết mới làm người thấy khủng bố.
Tiêu Lãng nhớ đến có hai lần huyệt đạo của hắn biến đổi hình như cũng bắt đầu trong mê man. Tiêu Lãng gãi đầu, không lẽ mỗi lần hắn phải ở trong tình huống không hay biết gì mới có tiến hóa, cải tạo? Và chẳng phải huyệt đạo của hắn đã nổ tung rồi sao? Vì sao nó lành lặn, năng lượng tiến hóa thành tinh hải? Tiêu Lãng nhớ đến trước khi xỉu, mông lung thấy một bóng người. Kẻ đó là ai? Không lẽ chính người đó đã cứu hắn?
Đang lúc Tiêu Lãng suy nghĩ lung tung thì trong óc hắn vang tiếng truyền âm:
- Không cần suy nghĩ nhiều, thân thể của ngươi đều tốt đẹp. Ta không giúp gì ngươi, toàn là do ngươi may mắn. Bây giờ... Ngươi biến trở về tu luyện tiếp đi, năm năm sau ngươi làm một chuyện giúp ta, nếu làm không tốt thì lão tử giết ngươi!
Không gian phong kín đột nhiên hé mở một lỗ hổng, thân thể Tiêu Lãng bị hút ra bên ngoài. Khi Tiêu Lãng thấy rõ tình hình bên ngoài thì phát hiện đã trở lại cái hang trong Hỗn Độn Hải Dương, không thấy bóng dáng người truyền âm đâu.
- Không lẽ là... Chí Cao Thần?
Thần thông như vậy khỏi nói, chắc chắn là Chí Cao Thần.
Tiêu Lãng ngẩn ra một lúc rồi vội khom người hành lễ nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân. Nếu đại nhân có gì sai bảo xin cứ dặn, Tiêu Lãng chết không chối từ!
Tiếng truyền âm nhanh chóng đáp lại:
- Bây giờ thực lực của ngươi quá kém, hãy cố gắng cảm ngộ thiên đạo đi! Nếu như ngươi có thể đột phá Chí Cao Thần thì sẽ giúp được ta. Nếu trong vòng năm năm không đột phá được, tâm tình lão tử không tốt sẽ làm thịt ngươi. Phải rồi, ngươi chú ý tham ngộ Lôi chi bản nguyên nhiều hơn, hấp thu nhiều năng lượng để năng lượng tinh hải tiến hóa thành năng lượng thế giới. Nếu có thể kết hợp Lôi chi bản nguyên và năng lượng cùng sử dụng, uy lực tăng gấp đôi là có thể giúp được ta.
Tiêu Lãng lại cúi gập người, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, đại khái đoán ra Chí Cao Thần truyền âm chính là Tiêu Dao Vương. Tiêu Lãng bản năng cho rằng lúc thân thể nổ chính là Tiêu Dao Vương cứu hắn nên rất cảm kích.
Bây giờ Tiêu Dao Vương còn chỉ điểm đường tu luyện cho Tiêu Lãng nên hắn cực kỳ cảm kích nói:
- Đại nhân yên tâm, Tiêu Lãng sẽ cố gắng tu luyện không phụ hy vọng của đại nhân!
- Không phụ cái đầu ngươi!
Trên đỉnh Tiêu Dao sơn, Tiêu Dao Vương đập nát một vò rượu. Lý do Tiêu Dao Vương đưa Tiêu Lãng trở về không phải vì gã có lòng từ bi, nương tay thả hắn. Chỉ vì Tiêu Dao Vương phát hiện không có cách nào cướp Lôi chi bản nguyên. Vốn Lôi chi bản nguyên nằm trong người Tiêu Lãng giờ đã phân tán vào huyệt đạo, vòng quanh từng năng lượng tinh vực, khả năng Tiêu Dao Vương cướp lấy càng thấp hơn.
Giây phút phát hiện sự thật này, Tiêu Dao Vương suýt muốn giết Tiêu Lãng nhưng vì thân thể hắn biến đổi khác lạ làm gã luyến tiếc. Vừa lúc Tiêu Dao Vương dò xét thấy Tiêu Lãng hiểu lầm gã giúp hắn nên mặt dày tương kế tựu kế đưa hắn trở về.
Tiêu Lãng có thể luyện hóa hỗn độn chi khí, năng lượng bên trong thân thể của hắn sẽ tăng mạnh gấp đôi trong thời gian ngắn. Nếu Tiêu Lãng có thể tiến hóa đến đẳng cấp Chí Cao Thần, phối hợp với Lôi chi bản nguyên và Tiêu Dao Vương thì nói không chừng có thể làm thịt Bách Hoa Tiên Tử. Bởi vậy Tiêu Dao Vương mới tha cho Tiêu Lãng một mạng.
- Không ngờ Lôi chi bản nguyên chia thành một ngàn lẻ tám phần, tạp chủng Tiêu Lãng này... Xem ra không còn hy vọng gì về Lôi chi bản nguyên rồi. Ài, ta cho hắn năm năm có ngắn quá không? Nếu trong vòng năm năm Tiêu Lãng không đột phá thì không lẽ ta giết hắn thật sao? Tiểu tử này thật đáng chết, nhưng không thể giết. Ài, chờ đến lúc đó rồi tính đi.
Tiêu Dao Vương một mình lầm bầm. Tiêu Dao Vương không có con cái, không có người thân, một mình quanh năm ở trên Tiêu Dao sơn, lâu dần dường như gã hơi bị khùng.
Tiêu Lãng cũng cảm giác Tiêu Dao Vương khùng. Nếu Tiêu Dao Vương đã cứu Tiêu Lãng thì tại sao sau năm năm muốn giết hắn? Tiêu Lãng lắc đầu, lôi điện rít gào bay ra khỏi tay cắt đứt một khúc nhỏ hỗn độn chi khí, bắt đầu luyện hóa!
Tiêu Lãng bắt đầu luyện hóa, cảm giác khác lạ, bởi vì tốc độ luyện hóa quá nhanh. Thân thể Tiêu Lãng như biến thành một cái hang không đáy, những năng lượng tiến vào trong người liền bị một ngàn lẻ tám huyệt đạo hấp tuh.
- A! Ta quên kinh mạch của thân thể ta biến đổi, không biết bây giờ ta vận chuyển năng lượng công kích thì uy lực đạt đến cỡ nào?
Mạch Lạc Đồ trong Đại Đạo Thụ phức tạp, cường đại hơn Nhân Thể Kinh Mạch Đồ gấp mấy chục lần. Trải qua một đại trận như vậy, uy lực năng lượng chấn phúc của Tiêu Lãng mạnh gấp mấy chục lần, chắc đám người Lưu Hỏa Thiên Tôn đều không thể đỡ nổi năng lượng công kích của hắn.
- Ừm! Chờ khi năng lượng của ta đạt đến đỉnh thì có lẽ... Ta có thể đánh một trận với Long Ngạo?
Tiêu Lãng thầm nghĩ một khả năng, càng kích động hơn. Nhưng bây giờ Tiêu Lãng không thể thử nghiệm, cũng không dám ra ngoài thí nghiệm. Tiêu Lãng kiềm chế kích động trong lòng, tiến vào trạng thái hồn du. Lôi điện lấp lánh cắt từng đoàn hỗn độn chi khí to lớn, nhanh chóng luyện hóa.
Cùng lúc đó, trong đầu Tiêu Lãng nhanh chóng mô phỏng thôi diễn, xem nên làm sao để dung hợp năng lượng và công kích lôi điện với nhau. Nếu có thời gian thì Tiêu Lãng sẽ bắt đầu cảm ngộ thiên đạo, trùng kích Chí Cao Thần.
Vốn không gian Tiêu Lãng ở chỉ cỡ vài trăm thước giờ nhanh chóng biến to. Từng khối hỗn độn chi khí bị cắt đứt, chớp mắt bị hắn luyện hóa. Năng lượng trong người Tiêu Lãng tăng nhanh như hỏa tiễn, vô số năng lượng tinh vực trong tinh hải vốn rất nhỏ bây giờ từ từ biến to ra, năng lượng trong huyệt đạo liên tục tăng mạnh.
Mỗi một Tử Phủ trong huyệt đạo của Tiêu Lãng bắt đầu trùng kích, trướng ra rồi co vào. Tiêu Lãng đã xỉu, không hay biết tình huống bên ngoài.
Lần này không biết sao rất thuận lợi, khi Tử Phủ nổ tung thành tinh hải thì huyệt đạo không tới cực hạn sắp nổ. Sau khi huyệt đạo của Tiêu Lãng bị lôi điện cô đọng dường như cường đại gấp mấy lần, không sợ trùng kích cỡ đẳng cấp này.
Một ngày sau, Tiêu Lãng tỉnh lại, mờ mịt nhìn bốn phía, liếc sơ qua rất là nghi ngờ. Hiện tại Tiêu Lãng ở trong không gian rất xa lạ, chỗ này là không gian phong kín không có chút ánh sáng, tựa như tiểu không gian trong không gian giới chỉ.
- Cái... Này... Là...
Tiêu Lãng nội thị thân thể, càng giật mình hơn.
Tiêu Lãng nhéo mạnh thịt mình, đau nhức giúp hắn nhận ra không phải nằm mơ. Tiêu Lãng ngồi bật dậy, lại nội thị một lần nữa.
Tiêu Lãng nghi hoặc hỏi:
- Sao thân thể của ta... Thân thể của ta biến đổi rồi? Có thêm nhiều kinh mạch, huyệt đạo biến thành hình dài ra. A, nhưng giống y như Mạch Lạc Đồ. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao ta ở đây?
Ban đầu kinh mạch của Tiêu Lãng chỉ có mấy trăm cái bây giờ thành một ngàn lẻ tám cái, trong thân thể rậm rạp kinh mạch, giống yw như kinh mạch đồ trên Đại Đạo Thụ. Huyệt đạo hơi di chuyển, giống y như nhau, hình dạng đu đủ. Tử Phủ trong huyệt đạo biến thành tinh hải, bên trong dâng trào năng lượng khiến Tiêu Lãng thấy sợ.
Tuy nhiều lần nằm mơ Tiêu Lãng cứ nghĩ về điều này, kinh mạch trong người có thể giống như Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ. Nhưng sau khi ngất xỉu, tỉnh lại biến thành như vậy khiến Tiêu Lãng sợ hãi. Nếu chính mắt thấy biến đổi thì sẽ không quá giật mình, chuyện không biết mới làm người thấy khủng bố.
Tiêu Lãng nhớ đến có hai lần huyệt đạo của hắn biến đổi hình như cũng bắt đầu trong mê man. Tiêu Lãng gãi đầu, không lẽ mỗi lần hắn phải ở trong tình huống không hay biết gì mới có tiến hóa, cải tạo? Và chẳng phải huyệt đạo của hắn đã nổ tung rồi sao? Vì sao nó lành lặn, năng lượng tiến hóa thành tinh hải? Tiêu Lãng nhớ đến trước khi xỉu, mông lung thấy một bóng người. Kẻ đó là ai? Không lẽ chính người đó đã cứu hắn?
Đang lúc Tiêu Lãng suy nghĩ lung tung thì trong óc hắn vang tiếng truyền âm:
- Không cần suy nghĩ nhiều, thân thể của ngươi đều tốt đẹp. Ta không giúp gì ngươi, toàn là do ngươi may mắn. Bây giờ... Ngươi biến trở về tu luyện tiếp đi, năm năm sau ngươi làm một chuyện giúp ta, nếu làm không tốt thì lão tử giết ngươi!
Không gian phong kín đột nhiên hé mở một lỗ hổng, thân thể Tiêu Lãng bị hút ra bên ngoài. Khi Tiêu Lãng thấy rõ tình hình bên ngoài thì phát hiện đã trở lại cái hang trong Hỗn Độn Hải Dương, không thấy bóng dáng người truyền âm đâu.
- Không lẽ là... Chí Cao Thần?
Thần thông như vậy khỏi nói, chắc chắn là Chí Cao Thần.
Tiêu Lãng ngẩn ra một lúc rồi vội khom người hành lễ nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân. Nếu đại nhân có gì sai bảo xin cứ dặn, Tiêu Lãng chết không chối từ!
Tiếng truyền âm nhanh chóng đáp lại:
- Bây giờ thực lực của ngươi quá kém, hãy cố gắng cảm ngộ thiên đạo đi! Nếu như ngươi có thể đột phá Chí Cao Thần thì sẽ giúp được ta. Nếu trong vòng năm năm không đột phá được, tâm tình lão tử không tốt sẽ làm thịt ngươi. Phải rồi, ngươi chú ý tham ngộ Lôi chi bản nguyên nhiều hơn, hấp thu nhiều năng lượng để năng lượng tinh hải tiến hóa thành năng lượng thế giới. Nếu có thể kết hợp Lôi chi bản nguyên và năng lượng cùng sử dụng, uy lực tăng gấp đôi là có thể giúp được ta.
Tiêu Lãng lại cúi gập người, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, đại khái đoán ra Chí Cao Thần truyền âm chính là Tiêu Dao Vương. Tiêu Lãng bản năng cho rằng lúc thân thể nổ chính là Tiêu Dao Vương cứu hắn nên rất cảm kích.
Bây giờ Tiêu Dao Vương còn chỉ điểm đường tu luyện cho Tiêu Lãng nên hắn cực kỳ cảm kích nói:
- Đại nhân yên tâm, Tiêu Lãng sẽ cố gắng tu luyện không phụ hy vọng của đại nhân!
- Không phụ cái đầu ngươi!
Trên đỉnh Tiêu Dao sơn, Tiêu Dao Vương đập nát một vò rượu. Lý do Tiêu Dao Vương đưa Tiêu Lãng trở về không phải vì gã có lòng từ bi, nương tay thả hắn. Chỉ vì Tiêu Dao Vương phát hiện không có cách nào cướp Lôi chi bản nguyên. Vốn Lôi chi bản nguyên nằm trong người Tiêu Lãng giờ đã phân tán vào huyệt đạo, vòng quanh từng năng lượng tinh vực, khả năng Tiêu Dao Vương cướp lấy càng thấp hơn.
Giây phút phát hiện sự thật này, Tiêu Dao Vương suýt muốn giết Tiêu Lãng nhưng vì thân thể hắn biến đổi khác lạ làm gã luyến tiếc. Vừa lúc Tiêu Dao Vương dò xét thấy Tiêu Lãng hiểu lầm gã giúp hắn nên mặt dày tương kế tựu kế đưa hắn trở về.
Tiêu Lãng có thể luyện hóa hỗn độn chi khí, năng lượng bên trong thân thể của hắn sẽ tăng mạnh gấp đôi trong thời gian ngắn. Nếu Tiêu Lãng có thể tiến hóa đến đẳng cấp Chí Cao Thần, phối hợp với Lôi chi bản nguyên và Tiêu Dao Vương thì nói không chừng có thể làm thịt Bách Hoa Tiên Tử. Bởi vậy Tiêu Dao Vương mới tha cho Tiêu Lãng một mạng.
- Không ngờ Lôi chi bản nguyên chia thành một ngàn lẻ tám phần, tạp chủng Tiêu Lãng này... Xem ra không còn hy vọng gì về Lôi chi bản nguyên rồi. Ài, ta cho hắn năm năm có ngắn quá không? Nếu trong vòng năm năm Tiêu Lãng không đột phá thì không lẽ ta giết hắn thật sao? Tiểu tử này thật đáng chết, nhưng không thể giết. Ài, chờ đến lúc đó rồi tính đi.
Tiêu Dao Vương một mình lầm bầm. Tiêu Dao Vương không có con cái, không có người thân, một mình quanh năm ở trên Tiêu Dao sơn, lâu dần dường như gã hơi bị khùng.
Tiêu Lãng cũng cảm giác Tiêu Dao Vương khùng. Nếu Tiêu Dao Vương đã cứu Tiêu Lãng thì tại sao sau năm năm muốn giết hắn? Tiêu Lãng lắc đầu, lôi điện rít gào bay ra khỏi tay cắt đứt một khúc nhỏ hỗn độn chi khí, bắt đầu luyện hóa!
Tiêu Lãng bắt đầu luyện hóa, cảm giác khác lạ, bởi vì tốc độ luyện hóa quá nhanh. Thân thể Tiêu Lãng như biến thành một cái hang không đáy, những năng lượng tiến vào trong người liền bị một ngàn lẻ tám huyệt đạo hấp tuh.
- A! Ta quên kinh mạch của thân thể ta biến đổi, không biết bây giờ ta vận chuyển năng lượng công kích thì uy lực đạt đến cỡ nào?
Mạch Lạc Đồ trong Đại Đạo Thụ phức tạp, cường đại hơn Nhân Thể Kinh Mạch Đồ gấp mấy chục lần. Trải qua một đại trận như vậy, uy lực năng lượng chấn phúc của Tiêu Lãng mạnh gấp mấy chục lần, chắc đám người Lưu Hỏa Thiên Tôn đều không thể đỡ nổi năng lượng công kích của hắn.
- Ừm! Chờ khi năng lượng của ta đạt đến đỉnh thì có lẽ... Ta có thể đánh một trận với Long Ngạo?
Tiêu Lãng thầm nghĩ một khả năng, càng kích động hơn. Nhưng bây giờ Tiêu Lãng không thể thử nghiệm, cũng không dám ra ngoài thí nghiệm. Tiêu Lãng kiềm chế kích động trong lòng, tiến vào trạng thái hồn du. Lôi điện lấp lánh cắt từng đoàn hỗn độn chi khí to lớn, nhanh chóng luyện hóa.
Cùng lúc đó, trong đầu Tiêu Lãng nhanh chóng mô phỏng thôi diễn, xem nên làm sao để dung hợp năng lượng và công kích lôi điện với nhau. Nếu có thời gian thì Tiêu Lãng sẽ bắt đầu cảm ngộ thiên đạo, trùng kích Chí Cao Thần.
Vốn không gian Tiêu Lãng ở chỉ cỡ vài trăm thước giờ nhanh chóng biến to. Từng khối hỗn độn chi khí bị cắt đứt, chớp mắt bị hắn luyện hóa. Năng lượng trong người Tiêu Lãng tăng nhanh như hỏa tiễn, vô số năng lượng tinh vực trong tinh hải vốn rất nhỏ bây giờ từ từ biến to ra, năng lượng trong huyệt đạo liên tục tăng mạnh.