-
Chương 64
Ôn Địch có thể đồng cảm sâu sắc về lần gặp gỡ với Doãn Tử Vu, kiểu đau đớn đó không phải để người khác khích lệ hai câu, nói rằng đối phương là loại cặn bã, không đáng với cô ấy, nhìn ra sớm rồi nhanh chóng giải thoát.
Miệng vết thương phải tự dựa vào bản thân rồi khép lại, chẳng bao giờ có thuốc đặc trị.
Cô không thể trở thành người thứ hai làm Doãn Tử Vu bị thương, sau khi từ từ suy nghĩ, cho dù bộ phim [ Mặt trái dục vọng ] có chịu ảnh hưởng, thì dường như không quá khó khăn để tiếp nhận.
Cô kéo nhóm nhỏ ba người tập trung lại, nói chuyện của Doãn Tử Vu cho Tần Tỉnh và Thẩm Đường, sau đó là mối quan hệ mới công khai đang gặp nguy cơ, phải tấn công chuyện này thế này nhưng không có manh mối nên phải bàn bạc kỹ hơn.
Hiện giờ Doãn Tử Vu đang chìm đắm trong sự ngọt ngào của người bạn trai vừa mới quay lại, cũng không biết Trương Kiều Dự đã có bạn gái từ lâu, phải làm sao để nói sự thật tàn khốc này cho cô ấy đây.
Cả nhóm im lặng.
Mãi đến ngày hôm sau, họ vẫn chưa thương lượng xong nên nói chuyện này thế nào với Doãn Tử Vu.
Khương Chính Càn tìm ra chỗ trên người Doãn Tử Vu để có thể đối phó với Nghiêm Hạ Vũ, không thể giấu được Khương Quân Tinh, cô ta tra nguồn tài chính của chú nhỏ, nó chảy về hướng công ty của Trương Kiều Dự.
Sáng sớm khi Khương Quân Tinh vừa đến công ty đã đi thẳng lên lầu để tìm Khương Chính Càn trong văn phòng, chất vấn ông ta: “Cuối cùng chú định làm gì thế? Chú bị thua trong tay Nghiêm Hạ Vũ chưa đủ à?”
Làm gì có chuyện ông ta không nhớ.
Hồi trước trong nhà ồn ào đến mức gà bay chó sủa, cuối cùng mới yên ắng được vài hôm, ông ta bắt đầu làm một số việc khi không có chuyện gì làm. Vừa nghĩ đến chú nhỏ nhất quyết tranh giành cao thấp với Nghiêm Hạ Vũ, cô ta tức đến mức đau tim, đầu cũng thấy đau.
Khương Chính Càn giả câm vờ điếc, không trả lời cháu gái, cũng không muốn tranh cãi thêm, không thèm nói đến nửa câu.
Hôm nay ông ta thấy rất vui, tự nghiền hạt cà phê, còn hỏi cháu gái có muốn một ly không.
Khương Quân Tinh tức đến mức bùng nổ: “Khương Chính Càn!”
“Quân Tinh, tốt xấu gì chú cũng là bậc cha chú của cháu, cháu đang la mắng ai đấy.”
Khương Chính Càn tìm một cái cốc đựng cà phê mới, rót cho cháu gái một cốc.
“Chú có giỏi thì cướp dự án Nghiêm Hạ Vũ đã lấy đi, nếu thực sự bất lực rồi thì chú cứ cố quấy nhiễu anh ta là được. Chú đụng tay vào việc tính toán chuyện của Ôn Địch là muốn làm gì?”
“Không phải cậu ta cũng đụng tay vào chuyện của chú à. Chỉ cho quan châu được phép đốt lửa mà không cho dân chúng đốt đèn à.”
“...”
“Uống thử đi. Hạt cà phê này được vận chuyển bằng đường hàng không đến đây vào ngày hôm qua đấy.”
Khương Quân Tinh biến sắc, không nói gì.
“Tính cách nóng nảy của cháu bị anh cả dạy hư rồi.”
Khương Chính Càn thả cốc cà phê xuống, lại tự pha cho ông ta một cốc.
Khương Quân Tinh nói thật nhanh: “Chúng ta cầm chỗ tốt của Nghiêm Hạ Vũ cũng ổn, các dự án ở trong nước, Nghiêm Hạ Vũ có giỏi thì để cho anh ta lấy, ai bảo chúng ta giúp đỡ Tiêu Đông Hàn giành thị trường công nghiệp Hoa Nguyên của anh ta. Cháu đã nói với chú rồi, chúng ta không thể có được lợi ích từ hai phía, sao chú lại không nghe?”
“Chú không muốn thả, thậm chí còn muốn chiếm, thì sao?”
Khương Chính Càn cầm khăn ướt để lau tay: “Quân Tinh, ngay từ đầu chú đã không muốn đối địch với Nghiêm Hạ Vũ, là do cháu cố ý muốn hợp tác với Tiêu Đông Hàn, muốn khai thác thị trường nước ngoài, kết quả là ném đi rất nhiều thị trường trong nước của chúng ta. Chú không ngang hàng với Nghiêm Hạ Vũ, cậu ta muốn lấy là lấy, chú hơn cậu ta hai mươi tuổi, cháu nói đi, chú có thể nhịn được cậu ta diễu võ dương oai trước mặt chú không, làm bất cứ chuyện gì cũng uy hiếp chú? Dự án của chú từng bước từng bước bị ném đi, khiến cho mọi người dưới trướng của chú đều thấy tức giận, đổi lại là cháu thì cháu có phục không? Cái này nào chỉ là vấn đề tiền bạc?”
Ông ta nói một lúc nhiều như vậy, nói ra xong thì lại cảm thấy không có ý nghĩa.
“Vậy thì chú cũng không nên bắt đầu với Ôn Địch.” Giọng điệu của Khương Quân Tinh không còn hung hăng như lúc nãy.
“Ai bảo Ôn Địch có thể uy hiếp được cậu ta. Chú có nhược điểm của cậu ta, cậu ta cũng từng uy hiếp chú, vậy là công bằng rồi. Chú không muốn vạch mặt với cậu ta, làm gì có ai rảnh mà muốn đi tìm lỗi của người khác, cái đó phải trả một cái giá rất lớn, chú cũng chỉ muốn kiếm tiền thôi.”
Khương Chính Càn yêu cầu cháu gái không cần phải thuyết phục cháu gái nữa, lãng phí miệng lưỡi, ông ta sẽ không thay đổi ý định.
“Cậu ta trả lại dự án cho chú, sau này không dùng chiêu sư tử ngoạm với chú nữa, thì chuyện của Doãn Tử Vu sẽ được xoá bỏ.”
“Bạn gái Trương Kiều Dự là ai?”
“Là một người nghệ sĩ trong công ty của cậu ta, tên là Lương Vũ.”
Khương Quân Tinh từng nghe thấy cái tên Lương Vũ rồi, nhưng không biết đến các tác phẩm của cô ta: “Chú nắm chắc được bao nhiêu phần, liệu cô ta có thành thật giúp chú không?”
“Người chú tìm đều là người Nghiêm Hạ Vũ không có cách.” Tài nguyên dư luận mà ông ta nắm trong tay không thể ít hơn Nghiêm Hạ Vũ, nếu không ông ta sẽ không dễ đụng vào Ôn Địch.
Chú nhỏ đã quyết tâm như vậy, không có chuyện thu tay lại, mà việc đã đến nước này thì cũng có thể thu tay lại được. Chú nhỏ dám cứng như vậy, thì biết rõ trong lòng rằng dù Nghiêm Hạ Vũ có tàn nhẫn thế nào cũng không thể giết chết ông ta, cho dù ông ta chỉ có hai bàn tay trắng, thì còn có nhà họ Khương, Nghiêm Hạ Vũ không thể đụng vào nhà họ Khương.
“Chú nhỏ, chúng ta cố gắng đừng gây thêm phiền toái cho gia đình, ông đã lớn tuổi rồi, ông làm cây che cho chú, thì chú cảm thấy chú có thể ngồi hóng mát được bao lâu? Làm ăn là làm ăn, cháu không muốn gây thêm chuyện phiền toái cho ba cháu, chú cũng cố gắng đừng để ông già rồi mà vẫn không được yên tĩnh.”
Đột nhiên Khương Chính Càn không còn tâm trạng uống cà phê nữa, chỉ về phía cửa.
Khương Quân Tinh liếc nhìn chú nhỏ, đóng sập cửa rồi rời đi.
Lúc trở lại văn phòng, trong lòng cô ta thấy không yên tâm, kế hoạch có cẩn thận thế nào cũng có khả năng dẫn đến những rắc rối không thể lường trước được, nếu xảy ra với quan hệ công chúng của Nghiêm Hạ Vũ, những ngày tiếp theo của chú nhỏ rất khó đi qua.
Vụ hoả hoạn trên cổng thành chắc chắn sẽ tai bay vạ gió, lợi ích của cô ta và nhà họ Khương là cá trong chậu.
Hôm nay Ôn Địch với Nghiêm Hạ Vũ mà nói, là người mà không ai có thể đụng vào được, hồi trước anh bỏ qua con tàu khổng lồ của gia đình Điền Thanh Lộ, lựa chọn đi theo chiếc du thuyền nhỏ nhà Ôn Địch, anh cũng đã giải thích rõ vấn đề.
Khương Quân Tinh không có trâu nên lại bắt chó đi cày, bất lực, đành phải đi tìm Nghiêm Hạ Vũ để thương lượng, bên đó cô ta sẽ phối hợp toàn lực, liệu cô ta có thể giải quyết thoả đáng chuyện của Ôn Địch không, cố gắng không làm liên quan đến Ôn Địch, cũng hoá giải mâu thuẫn giữa anh và chú nhỏ.
Mở máy lên, mọi cảm xúc không rõ ràng trào lên chỉ trong chốc lát. Cô ta cũng không còn nhớ đã bao nhiêu năm rồi không gọi điện cho anh, nhưng cô ta vẫn nhớ rõ số điện thoại của anh.
Cô ta bấm từng con số vào, tim cô ta như đập loạn nhịp, cô ta bấm gọi.
Nghiêm Hạ Vũ đang ngồi trong phòng làm việc, đang nói rõ mọi chuyện với Khang Ba, có số điện thoại gọi đến trong điện thoại, anh thấy đuôi số có hơi quen, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra đây là số của Khương Quân Tinh.
Hồi trước anh nhớ số điện thoại đó, thời gian quá lâu nên ấn tượng bị phai mờ.
Anh khẳng địnhmình có trí nhớ tốt, nhớ hàng trăm số điện thoại, trong đó có một vài số mà anh đã quên.
Mấu chốt là gọi điện thoại cho anh vào lúc này, chẳng có gì ngoài Khương Chính Càn, cho dù cô ta gọi cho anh vì lý do gì, anh cũng không có ý định nghe máy.
Lòng dạ của Ôn Địch hẹp hòi lại thích ăn dấm, không thể khiến cô không vui được.
Nghiêm Hạ Vũ cúp máy thẳng, xoá bỏ ghi chép cuộc gọi.
“Tổng giám đốc Nghiêm, bên Trương Kiều Dự và Lương Vũ từ chối liên lạc với chúng ta.” Họ bị Khương Chính Càn uy hiếp để mua chuộc, thậm chí là uy hiếp, cơ bản không hy vọng qua họ được.
Một khi Lương Vũ và Trương Kiều Dự không phối hợp, thì rất ít khả năng họ sẽ thắng trong trận chiến dư luận này.
Gần đây Doãn Tử Vu đang gặp may, có thêm nhiều công việc và tài nguyên cao cấp, đã thành cái đinh trong mắt của rất nhiều người, họ còn ước gì cô ấy gặp chuyện không may, đợi đến lúc chuyện bôi đen bị tung ra, không biết sẽ có bao nhiêu người thừa cơ đạp lên một cái, dẫm đến mức cô ấy không thể đứng lên được.
Nghiêm Hạ Vũ để điện thoại xuống: “Liên lạc trực tiếp với Lương Vũ, tôi muốn gặp cô ta.”
“Anh tự mình đi ạ?”
“Ừ.”
Nghiêm Hạ Vũ lại cầm điện thoại lên, gửi cho Ôn Địch: [Trưa nay đi ăn cơm với anh nhé.] Anh tìm nhà hàng rồi báo tên cho cô.
Tâm trạng của Ôn Địch tốt hơn so với tưởng tượng, cô bình tĩnh lại thì phát hiện mình không lo nghĩ quá nhiều nữa.
Cô đã chào đón sự may mắn trong sự nghiệp của mình vào năm đầu tiên, kể từ đó cô luôn thuận buồm xuôi gió, cho đến giờ, cô chưa từng phải thấp thỏm, đột nhiên gặp khủng hoảng dư luận, để xem nó là gì.
Nhưng hình như Nghiêm Hạ Vũ lại lo lắng rằng cô sẽ có tâm trạng nặng nề, lúc ăn cơm luôn muốn đút cho cô.
Ôn Địch đẩy đũa của anh ra: “Tự em ăn được. Yếu ớt như vậy thì làm thế nào em làm kim chủ của anh được, làm thế nào để phát cho anh ba mươi tệ trong một tháng được?”
Nghiêm Hạ Vũ gắp cá phi lê lên rồi tự đút cho mình.
“Kịch bản mới nhất của em tên là [ Em nên yêu anh thế nào ] à?” Anh chuyển sự chú ý của cô. Anh thấy có đặt bản thảo trong phòng làm việc, hình như nó được gọi bằng cái tên này.
“Ừ.”
“Viết về anh và em à?”
“... Đừng tự suy diễn lung tung, em viết về một nhóm thanh niên mới ra trường đại học.” Cô còn nhấn mạnh ba chữ “nhóm thanh niên”.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi cô: “Anh mới đầu ba mươi, thì không được gọi là thanh niên nữa à?”
“Còn phải xem là so sánh với ai, nếu so sánh với Quan Hướng Mục, thì anh trẻ hơn, còn nếu so sánh với nhóc mới hơn hai mươi tuổi, thì anh già rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ chậm rãi ăn cá phi lê, luôn luôn nhìn vào cô.
“Đừng nhìn em.” Ôn Địch nói: “Em cũng chẳng thể chặn dao giết heo số năm của anh được đâu.”
Càng nói cô càng đi xa, cô có khả năng thuyết phục mọi người nhất.
Nghiêm Hạ Vũ học theo cô: “Không sao, anh sẽ chặn nó giúp em.”
“...”
Ôn Địch hoảng hốt, lúc nãy hình như cô và anh vừa trở thành lúc không ai nhường ai hồi trước. Những lần cãi vã đó chẳng ảnh hưởng đến toàn cục, là thú vui của họ.
Nghiêm Hạ Vũ ăn hết cơm trưa với cô, buổi chiều anh muốn đến công ty, hai người vào thang máy đi xuống tầng hầm.
Xe của Ôn Địch đậu ở khu khác, anh tiễn cô lên xe trước, đưa tay chặn cửa xe lại, không cho cô mở, cô bị chặn lại giữa anh và xe.
“Em chưa quên những nghi thức chào tạm biệt loè loẹt hồi trước đúng không?”
Chỉ cần cô có tâm trạng tốt, thì chẳng lần chào tạm biệt nào giống nhau.
Anh nói: “Anh muốn làm cái kiểu loè loẹt đó.”
Nếu cô không chào tạm biệt một lần, anh sẽ không tha cho cô, thỉnh thoảng bên cạnh vẫn có xe đi ngang qua.
Ôn Địch đưa tay ôm chặt cổ anh, dùng sức kéo xuống.
Nghiêm Hạ Vũ: “Em làm nhẹ thôi, cổ sắp gãy rồi đấy.”
Anh chủ động cúi đầu, phối hợp với cô.
Ôn Địch hôn lên phần môi dưới của anh, sau đó đi xuống, hôn lên phần yết hầu.
Lúc này Nghiêm Hạ Vũ mới thả cô ra, mở cửa xe cho cô, Ôn Địch ngồi xuống, anh thuận tay kéo dây an toàn luôn cho cô: “Anh sẽ phối hợp với bên phía dư luận và quan hệ công chúng của Doãn Tử Vu.”
Ôn Địch gật đầu, trượt cửa sổ lên rồi lái xe đi.
Cả một buổi chiều, cô và Tần Tỉnh tất bật chuẩn bị bên quan hệ công chúng, hôm nay Doãn Tử Vu có hoạt động, tất cả phải chờ hoạt động của cô ấy xong hết, mới trò chuyện với cô ấy được, có lẽ cô ấy sẽ không tin Trương Kiều Dự là người đàn ông như vậy.
Nhưng chưa đợi Doãn Tử Vu kết thúc công việc rồi về lại công ty, Lương Vũ đã tung tin bạn trai đã lừa dối mình, sau nửa tiếng, cô ta đã lên danh sách hot search.
Chẳng qua Lương Vũ chỉ là diễn viên tuyến ba, nhưng gần đây có một bộ phim truyền hình có độ chú ý cao, nhà sản xuất cấp S, chọn cô ta đóng vào vai nhân vật chính, trong lúc đó, bình luận trên hot search đó bị chia thành hai cực, một bên là hơi ủng hộ cô ta, cảm thấy cô ta tức giận cũng đúng, nhưng phần lớn là suy diễn, châm biếm, trào phúng rõ ràng.
Trong cái hotsearch hôm nay, cư dân mạng bình luận, cô ta muốn nổi tiếng đến điên rồi à, rõ ràng lại dùng cái cách cấp thấp đến không thể thấp hơn để lăng xê, thu hút sự chú ý, tất cả đều @blog chính thức của phim truyền hình đó, có thể đổi diễn viên được không, đừng phá hỏng kịch bản tốt như vậy.
Động thái của Lương Vũ là viết một bài viết nhỏ: [Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi mới quyết định từ bỏ một điều gì đó để khiến lương tâm của mình trở nên tốt hơn.
Một năm rưỡi trước, tôi yêu đương với Trương Kiều Dự, mối quan hệ này cuối cùng đã chấm dứt vì sự lừa dối của anh ta.
Anh ta lừa hai người con gái, cô gái bên kia vẫn nghĩ anh ta đang độc thân. Sau đó anh ta bị tôi phát hiện, sợ sẽ gây nên phiền phức lớn, nên cho tôi vai nữ chính của một bộ phim có kinh phí lớn, còn hứa hẹn sẽ thêm rất nhiều.
Tôi đã lấy những tài nguyên đó thì không thể không có điều kiện, nếu sau khi cô gái đó phát hiện chẳng qua anh ta đang đùa giỡn tình cảm, không chân thành, muốn lấy giải quyết với anh ta thì tôi phải hỗ trợ, giúp đỡ anh ta giội nước bẩn lên cô gái đó, phải nói cô ấy nên biết điều, hoàn toàn huỷ hoại sự nghiệp diễn xuất của cô ấy.
Nói thật, khi nhận những tài nguyên đó, lòng tôi thấy xoắn xuýt. Cô gái đó đã làm chuyện gì sai đâu chứ.
Tôi muốn nổi tiếng, nhưng tôi vẫn là đứa con gái hiểu chuyện trong mắt cha mẹ, cha mẹ tôi luôn lấy con gái làm niềm kiêu ngạo. Một khi tôi mắc sai lầm thì sau này tôi sẽ luôn mắc sai lầm, nhân lúc tôi chưa tiến xa, chưa làm ai bị tổn thương, tôi muốn quay đầu lại.
Cứ như vậy thôi, mong sau này sẽ có người phù hợp với túi da và nhân phẩm của anh. @Trương Kiều Dự.]
Mười phút sau, blog chính thức của bộ phim đó lên làm rõ: [Một tuần trước, vì lý do cá nhân của @Lương Vũ, sau khi chúng tôi thận trọng cân nhắc lại, chúng tôi quyết định sẽ huỷ hợp đồng, chọn lại diễn viên một lần nữa. Xin lỗi, không ngờ chuyện huỷ hợp đồng lại gây nên đủ mọi chuyện trong ngày hôm nay. Vì không thể chiếm tài nguyên công, nên sau này chúng tôi sẽ không đáp lại nữa.]
Bình luận này hoàn toàn làm bùng nổ, hoá ra nhân phẩm của Lương Vũ không tốt, nên bị người ta huỷ hợp đồng, kết quả bị cô ta trả thù lại, cắn ngược lại một cái, giội nước bẩn lên nhân phẩm của Trương Kiều Dự.
Cư dân mạng cho rằng bài viết nhỏ hôm đó hơi quá đà và giả tạo, còn “cô gái đó”, họ hỏi cô ta có dám chỉ mặt gọi tên không.
Cơ bản điều này chính là giả dối lừa đảo, đầu năm nay, chuyện bịa đặt vốn không thành công.
Toàn bộ cộng đồng mạng đều chống lại cô ta.
Lúc Lương Vũ nhìn blog của bộ phim lên bài thanh minh, cô ta chỉ cười khổ. Người đại diện của cô ta là bạn của Trương Kiều Dự, đã phân rõ quan hệ với cô ta rồi, bây giờ có hợp đồng hay không, thì không phải đều tuỳ họ bịa đặt chuyện à.
Cô ta hết đường nói nổi.
Sự việc giữa Trương Kiều Dự và Lương Vũ bùng nổ trên nhiều nền tảng khác nhau, Trương Kiều Dự trở thành ông chủ của một công ty điện ảnh và truyền hình khi còn trẻ. Có tiền, có chiều cao mà lại còn có túi da đẹp, hai năm gần đây, anh ta đang nổi hơn. Mọi người đều thích ăn dưa kiểu như vậy.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Khương Quân Tinh thấy tin tức được đẩy lên trên thông báo điện thoại, khi đọc xong hết, máu trong cơ thể cô ta như dồn hết lên đầu: “Không phải chú nói Lương Vũ rất đáng tin cậy à? Hiện tại để mọi người biết hết thế này thì để cháu xem chú định kết thúc nó thế nào!”
Khương Chính Càn châm một điếu thuốc, nói: “Người phụ nữ đó bị bệnh rồi. Chỉ là thời gian quá tốt.”
“Cháu thấy chú mới là người bị bệnh đấy!” Khương Quân Tinh cúp điện thoại, ném điện thoại lên bàn.
Cũng may là Lương Vũ tìm từ rất cẩn thận, không nhắc đến chuyện có người cố ý muốn chỉnh Doãn Tử Vu, muốn huỷ bộ phim [ Mặt trái dục vọng ], nếu không thì rất khó để kết thúc chuyện này.
Hiện tại Khương Chính Càn và Trương Kiều Dự bị Lương Vũ giải quyết tận gốc khiến họ trở tay không kịp, hoàn toàn trở nên bị động, bây giờ không thể kéo Doãn Tử Vu xuống nước, thì chỉ có thể cố gắng bảo vệ các dự án để không bị liên quan, đảm bảo rằng Trương Kiều Dự và danh tiếng của công ty sẽ không bị tổn hại.
Các hotsearch mắng chửi Lương Vũ lần lượt được mở ra, mắng từ lúc gần tối đến hơn mười giờ đêm, có lẽ mọi thứ chỉ như vừa bắt đầu.
Vào mười giờ mười một phút Doãn Tử Vu đã đăng một tweet:
[ Tôi vẫn thấy buồn cho đến bây giờ, nhưng vẫn nghĩ mình phải nói gì đó.
Tôi chính là “cô gái đó” mà Lương Vũ đã đề cập đến, cho đến bây giờ cô ấy vẫn chưa đến tìm tôi, chưa từng khiến tôi thấy khó chịu, mãi đến khi tôi đăng bài viết này lên.
Sau này, hi vọng cô, tôi, chúng ta đều có thể gặp được một người thật lòng đối xử tốt với chúng ta @Lương Vũ.
Và cũng phải lên tiếng xin lỗi với đoàn làm phim [ Mặt trái dục vọng ] sẽ sớm được phát sóng, nhưng lại vì chuyện riêng của tôi mà khiến bộ phim bị cuốn vào vòng xoáy dư luận.]
Đoàn làm phim [ Mặt trái dục vọng ] cũng đăng weibo, bình luận: [ Không cần phải xin lỗi ai cả. Cả cô và @Lương Vũ đều đang giải thích rõ ý tưởng mà chúng tôi muốn thể hiện trong bộ phim này. Đằng sau dục vọng là một trái tim đã bị tê liệt quá lâu, để chúng ta quên mất mình đã từng lương thiện thế nào. Hai cô gái tốt bụng, từ nay về sau, sẽ luôn gặp được chuyện tốt đẹp. ]
Vào rạng sáng, tất cả mọi chuyện hoàn toàn bị xoay ngược lại.
Trương Kiều Dự bị chửi trên hotsearch.
Lương Vũ xinh đẹp và trái tim đầy sự lương thiện đã được công khai rộng rãi, gặt hái được một làn sóng fans lớn.
Doãn Tử Vu nhận được tin nhắn của Lương Vũ, chỉ có hai chữ: [ Cảm ơn. ]
Trong nhóm sáng tạo chính, mọi người đều đang an ủi cô ấy.
Doãn Tử Vu lau nước mắt, điện thoại lại rung lên, Đàm Mạc Hành gửi tin nhắn cho cô ấy: [ Vẫn còn khóc à? ]
[ Không đâu, có gì tốt mà khóc chứ. ] Nước mắt của cô trượt xuống, cô ấy dùng hết nửa túi khăn giấy cả đêm.
Doãn Tử Vu chuyển chủ đề: [ Thầy Đàm, đã trễ thế này rồi, thầy vẫn chưa ngủ à?]
Đàm Mạc Hành: [ Không, cô vẫn đang ngồi đó rơi nước mắt, hiện tại tôi chưa buồn ngủ. ]
Doãn Tử Vu: “...”
[ Thầy Đàm, phim [ Mặt trái dục vọng ] hơ khô thẻ tre được nửa năm rồi, sao thầy vẫn chưa quay lại diễn? ]
Đàm Mặc Hành: [ Cô cứ coi như tôi không muốn đóng đi. ]
—
Ôn Địch bận đến hai giờ rạng sáng, vị trí đầu hotsearch chậm rãi chìm xuống, độ hot tản ra. Tần Tỉnh nói trong nhóm nhỏ của ba người họ hay thảo luận, rằng hãy để anh ta phụ trách việc nhìn chằm chằm, để cô và Thẩm Đường có thời gian đi ngủ sớm.
Cô vào nhà tắm để tắm nước nóng, thần kinh căng thẳng cả đêm, cả thể xác lẫn tinh thần đều thấy mệt mỏi.
Cuối cùng kết quả vẫn tốt đẹp, là một trận chiến bơi ngược dòng tuyệt vời.
Nghiêm Hạ Vũ muốn dùng cách mạo hiểm như vậy để giải quyết, anh nói nếu không thể giải quyết triệt để chuyện này, thì đây sẽ là một tiếng sét đánh dành cho Doãn Tử Vu.
Ôn Địch đang sấy tóc, hình như nghe thấy tiếng đập cửa, cô tắt máy sấy tóc, cẩn thận lắng nghe.
“Ôn Địch?”
Ôn Địch thả máy sấy tóc xuống, lấy một cái áo khoác trong tủ quần áo ra để mặc vào, sau đó mới đi ra để mở cửa.
Nghiêm Hạ Vũ đưa cho cô một cốc sữa bò, nhìn đầu cô vẫn còn ướt: “Em mới sấy tóc à?”
“Ừ.” Cô cầm cốc thuỷ tinh từ trong tay anh qua: “Cảm ơn.”
“Để anh sấy khô tóc cho em.”
“Không cần, em tự sấy được.”
“Em cứ uống sữa bò đi.”
Nghiêm Hạ Vũ đẩy vai cô, bắt cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, anh đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra.
“Mọi chuyện giải quyết xong rồi, đêm nay em có thể ngủ một giấc thật ngon.”
Ôn Địch nhìn anh từ trong gương: “Rốt cuộc anh cho Lương Vũ bao nhiêu chỗ tốt, khiến cô ấy đồng ý phản bội?”
“Không quá nhiều, có thể không nhiều bằng số tài nguyên Khương Chính Càn đã cho cô ấy.”
Ôn Địch không tin, cúi đầu xuống uống sữa tươi.
Trong phòng chỉ có tiếng máy sấy tóc, Nghiêm Hạ Vũ sấy tóc cho cô, sau khi cô uống hết cốc sữa bò, anh lấy cốc từ trong tay cô ra: “Em đi đánh răng rồi đi ngủ đi.”
Ôn Địch không vội vàng chạy vào phòng tắm, cô nhìn anh rồi nói: “Nếu không cho Lương Vũ nhiều tài nguyên hơn Khương Chính Càn thì sao cô ấy có thể mạo hiểm đi làm chuyện như thế?”
“Anh tự đi tìm cô ta, dùng thân phận bạn trai của em để trò chuyện với cô ta.” Không dùng thân phận Nghiêm Hạ Vũ, cũng không dùng thân phận ông chủ của tập đoàn Kinh Việt, anh không làm giá, không tỏ vẻ cao thượng, cố gắng hiểu vai trò của Doãn Tử Vu trong chuyện này, rồi trong lòng Lương Vũ nghĩ thế nào, sau này sự nghiệp diễn xuất của cô ta có kế hoạch gì không, mà không làm như Khương Chính Càn, chỉ có ra lệnh với uy hiếp.
Vì anh cho Lương Vũ sự tôn trọng, nên Lương Vũ cũng chậm rãi hạ sự đề phòng xuống, miễn là anh chỉ cần cam đoan Khương Chính Càn sẽ không gây phiền phức cho cô ta và gia đình, thì cô ta đồng ý giúp họ.
Cuối cùng Lương Vũ nói, cô ta rất đau khổ, cô ta không ngờ Trương Kiều Dự lại lừa dối vì những lý do không thể chịu đựng được như vậy, tất cả chỉ vì tiền. Cô ta không muốn có bất kỳ vướng mắc nào với Trương Kiều Dự nữa, chỉ muốn làm thật tốt vai trò của mình, và giúp đỡ cho cha mẹ có một cuộc sống tốt hơn.
Nếu là hồi trước, anh sẽ làm giống Khương Chính Càn, thậm chí còn làm lớn hơn, dùng cách đơn giản, thô bạo nhất, lấy tiền để giải quyết, nếu tiền không giải quyết được, thì anh sẽ tìm nhược điểm của người đó, và còn sợ người đó sẽ không thỏa hiệp.
Hiện tại, trên phương diện làm ăn anh vẫn có thể như vậy, nhưng với những người khác, anh sẽ không như vậy nữa.
“Trước kia anh đã từng đồng ý với em là sẽ trở thành một người tốt hơn.”
Nghiêm Hạ Vũ đưa tay ra ôm cô: “Anh sẽ từ từ sửa đổi, sau này có thể sẽ tốt hơn hiện tại một chút. Anh phải để tất cả mọi người cảm thấy, em không nhìn nhầm người, và cũng sẽ không cho ai có cơ hội nói với em.”
Miệng vết thương phải tự dựa vào bản thân rồi khép lại, chẳng bao giờ có thuốc đặc trị.
Cô không thể trở thành người thứ hai làm Doãn Tử Vu bị thương, sau khi từ từ suy nghĩ, cho dù bộ phim [ Mặt trái dục vọng ] có chịu ảnh hưởng, thì dường như không quá khó khăn để tiếp nhận.
Cô kéo nhóm nhỏ ba người tập trung lại, nói chuyện của Doãn Tử Vu cho Tần Tỉnh và Thẩm Đường, sau đó là mối quan hệ mới công khai đang gặp nguy cơ, phải tấn công chuyện này thế này nhưng không có manh mối nên phải bàn bạc kỹ hơn.
Hiện giờ Doãn Tử Vu đang chìm đắm trong sự ngọt ngào của người bạn trai vừa mới quay lại, cũng không biết Trương Kiều Dự đã có bạn gái từ lâu, phải làm sao để nói sự thật tàn khốc này cho cô ấy đây.
Cả nhóm im lặng.
Mãi đến ngày hôm sau, họ vẫn chưa thương lượng xong nên nói chuyện này thế nào với Doãn Tử Vu.
Khương Chính Càn tìm ra chỗ trên người Doãn Tử Vu để có thể đối phó với Nghiêm Hạ Vũ, không thể giấu được Khương Quân Tinh, cô ta tra nguồn tài chính của chú nhỏ, nó chảy về hướng công ty của Trương Kiều Dự.
Sáng sớm khi Khương Quân Tinh vừa đến công ty đã đi thẳng lên lầu để tìm Khương Chính Càn trong văn phòng, chất vấn ông ta: “Cuối cùng chú định làm gì thế? Chú bị thua trong tay Nghiêm Hạ Vũ chưa đủ à?”
Làm gì có chuyện ông ta không nhớ.
Hồi trước trong nhà ồn ào đến mức gà bay chó sủa, cuối cùng mới yên ắng được vài hôm, ông ta bắt đầu làm một số việc khi không có chuyện gì làm. Vừa nghĩ đến chú nhỏ nhất quyết tranh giành cao thấp với Nghiêm Hạ Vũ, cô ta tức đến mức đau tim, đầu cũng thấy đau.
Khương Chính Càn giả câm vờ điếc, không trả lời cháu gái, cũng không muốn tranh cãi thêm, không thèm nói đến nửa câu.
Hôm nay ông ta thấy rất vui, tự nghiền hạt cà phê, còn hỏi cháu gái có muốn một ly không.
Khương Quân Tinh tức đến mức bùng nổ: “Khương Chính Càn!”
“Quân Tinh, tốt xấu gì chú cũng là bậc cha chú của cháu, cháu đang la mắng ai đấy.”
Khương Chính Càn tìm một cái cốc đựng cà phê mới, rót cho cháu gái một cốc.
“Chú có giỏi thì cướp dự án Nghiêm Hạ Vũ đã lấy đi, nếu thực sự bất lực rồi thì chú cứ cố quấy nhiễu anh ta là được. Chú đụng tay vào việc tính toán chuyện của Ôn Địch là muốn làm gì?”
“Không phải cậu ta cũng đụng tay vào chuyện của chú à. Chỉ cho quan châu được phép đốt lửa mà không cho dân chúng đốt đèn à.”
“...”
“Uống thử đi. Hạt cà phê này được vận chuyển bằng đường hàng không đến đây vào ngày hôm qua đấy.”
Khương Quân Tinh biến sắc, không nói gì.
“Tính cách nóng nảy của cháu bị anh cả dạy hư rồi.”
Khương Chính Càn thả cốc cà phê xuống, lại tự pha cho ông ta một cốc.
Khương Quân Tinh nói thật nhanh: “Chúng ta cầm chỗ tốt của Nghiêm Hạ Vũ cũng ổn, các dự án ở trong nước, Nghiêm Hạ Vũ có giỏi thì để cho anh ta lấy, ai bảo chúng ta giúp đỡ Tiêu Đông Hàn giành thị trường công nghiệp Hoa Nguyên của anh ta. Cháu đã nói với chú rồi, chúng ta không thể có được lợi ích từ hai phía, sao chú lại không nghe?”
“Chú không muốn thả, thậm chí còn muốn chiếm, thì sao?”
Khương Chính Càn cầm khăn ướt để lau tay: “Quân Tinh, ngay từ đầu chú đã không muốn đối địch với Nghiêm Hạ Vũ, là do cháu cố ý muốn hợp tác với Tiêu Đông Hàn, muốn khai thác thị trường nước ngoài, kết quả là ném đi rất nhiều thị trường trong nước của chúng ta. Chú không ngang hàng với Nghiêm Hạ Vũ, cậu ta muốn lấy là lấy, chú hơn cậu ta hai mươi tuổi, cháu nói đi, chú có thể nhịn được cậu ta diễu võ dương oai trước mặt chú không, làm bất cứ chuyện gì cũng uy hiếp chú? Dự án của chú từng bước từng bước bị ném đi, khiến cho mọi người dưới trướng của chú đều thấy tức giận, đổi lại là cháu thì cháu có phục không? Cái này nào chỉ là vấn đề tiền bạc?”
Ông ta nói một lúc nhiều như vậy, nói ra xong thì lại cảm thấy không có ý nghĩa.
“Vậy thì chú cũng không nên bắt đầu với Ôn Địch.” Giọng điệu của Khương Quân Tinh không còn hung hăng như lúc nãy.
“Ai bảo Ôn Địch có thể uy hiếp được cậu ta. Chú có nhược điểm của cậu ta, cậu ta cũng từng uy hiếp chú, vậy là công bằng rồi. Chú không muốn vạch mặt với cậu ta, làm gì có ai rảnh mà muốn đi tìm lỗi của người khác, cái đó phải trả một cái giá rất lớn, chú cũng chỉ muốn kiếm tiền thôi.”
Khương Chính Càn yêu cầu cháu gái không cần phải thuyết phục cháu gái nữa, lãng phí miệng lưỡi, ông ta sẽ không thay đổi ý định.
“Cậu ta trả lại dự án cho chú, sau này không dùng chiêu sư tử ngoạm với chú nữa, thì chuyện của Doãn Tử Vu sẽ được xoá bỏ.”
“Bạn gái Trương Kiều Dự là ai?”
“Là một người nghệ sĩ trong công ty của cậu ta, tên là Lương Vũ.”
Khương Quân Tinh từng nghe thấy cái tên Lương Vũ rồi, nhưng không biết đến các tác phẩm của cô ta: “Chú nắm chắc được bao nhiêu phần, liệu cô ta có thành thật giúp chú không?”
“Người chú tìm đều là người Nghiêm Hạ Vũ không có cách.” Tài nguyên dư luận mà ông ta nắm trong tay không thể ít hơn Nghiêm Hạ Vũ, nếu không ông ta sẽ không dễ đụng vào Ôn Địch.
Chú nhỏ đã quyết tâm như vậy, không có chuyện thu tay lại, mà việc đã đến nước này thì cũng có thể thu tay lại được. Chú nhỏ dám cứng như vậy, thì biết rõ trong lòng rằng dù Nghiêm Hạ Vũ có tàn nhẫn thế nào cũng không thể giết chết ông ta, cho dù ông ta chỉ có hai bàn tay trắng, thì còn có nhà họ Khương, Nghiêm Hạ Vũ không thể đụng vào nhà họ Khương.
“Chú nhỏ, chúng ta cố gắng đừng gây thêm phiền toái cho gia đình, ông đã lớn tuổi rồi, ông làm cây che cho chú, thì chú cảm thấy chú có thể ngồi hóng mát được bao lâu? Làm ăn là làm ăn, cháu không muốn gây thêm chuyện phiền toái cho ba cháu, chú cũng cố gắng đừng để ông già rồi mà vẫn không được yên tĩnh.”
Đột nhiên Khương Chính Càn không còn tâm trạng uống cà phê nữa, chỉ về phía cửa.
Khương Quân Tinh liếc nhìn chú nhỏ, đóng sập cửa rồi rời đi.
Lúc trở lại văn phòng, trong lòng cô ta thấy không yên tâm, kế hoạch có cẩn thận thế nào cũng có khả năng dẫn đến những rắc rối không thể lường trước được, nếu xảy ra với quan hệ công chúng của Nghiêm Hạ Vũ, những ngày tiếp theo của chú nhỏ rất khó đi qua.
Vụ hoả hoạn trên cổng thành chắc chắn sẽ tai bay vạ gió, lợi ích của cô ta và nhà họ Khương là cá trong chậu.
Hôm nay Ôn Địch với Nghiêm Hạ Vũ mà nói, là người mà không ai có thể đụng vào được, hồi trước anh bỏ qua con tàu khổng lồ của gia đình Điền Thanh Lộ, lựa chọn đi theo chiếc du thuyền nhỏ nhà Ôn Địch, anh cũng đã giải thích rõ vấn đề.
Khương Quân Tinh không có trâu nên lại bắt chó đi cày, bất lực, đành phải đi tìm Nghiêm Hạ Vũ để thương lượng, bên đó cô ta sẽ phối hợp toàn lực, liệu cô ta có thể giải quyết thoả đáng chuyện của Ôn Địch không, cố gắng không làm liên quan đến Ôn Địch, cũng hoá giải mâu thuẫn giữa anh và chú nhỏ.
Mở máy lên, mọi cảm xúc không rõ ràng trào lên chỉ trong chốc lát. Cô ta cũng không còn nhớ đã bao nhiêu năm rồi không gọi điện cho anh, nhưng cô ta vẫn nhớ rõ số điện thoại của anh.
Cô ta bấm từng con số vào, tim cô ta như đập loạn nhịp, cô ta bấm gọi.
Nghiêm Hạ Vũ đang ngồi trong phòng làm việc, đang nói rõ mọi chuyện với Khang Ba, có số điện thoại gọi đến trong điện thoại, anh thấy đuôi số có hơi quen, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra đây là số của Khương Quân Tinh.
Hồi trước anh nhớ số điện thoại đó, thời gian quá lâu nên ấn tượng bị phai mờ.
Anh khẳng địnhmình có trí nhớ tốt, nhớ hàng trăm số điện thoại, trong đó có một vài số mà anh đã quên.
Mấu chốt là gọi điện thoại cho anh vào lúc này, chẳng có gì ngoài Khương Chính Càn, cho dù cô ta gọi cho anh vì lý do gì, anh cũng không có ý định nghe máy.
Lòng dạ của Ôn Địch hẹp hòi lại thích ăn dấm, không thể khiến cô không vui được.
Nghiêm Hạ Vũ cúp máy thẳng, xoá bỏ ghi chép cuộc gọi.
“Tổng giám đốc Nghiêm, bên Trương Kiều Dự và Lương Vũ từ chối liên lạc với chúng ta.” Họ bị Khương Chính Càn uy hiếp để mua chuộc, thậm chí là uy hiếp, cơ bản không hy vọng qua họ được.
Một khi Lương Vũ và Trương Kiều Dự không phối hợp, thì rất ít khả năng họ sẽ thắng trong trận chiến dư luận này.
Gần đây Doãn Tử Vu đang gặp may, có thêm nhiều công việc và tài nguyên cao cấp, đã thành cái đinh trong mắt của rất nhiều người, họ còn ước gì cô ấy gặp chuyện không may, đợi đến lúc chuyện bôi đen bị tung ra, không biết sẽ có bao nhiêu người thừa cơ đạp lên một cái, dẫm đến mức cô ấy không thể đứng lên được.
Nghiêm Hạ Vũ để điện thoại xuống: “Liên lạc trực tiếp với Lương Vũ, tôi muốn gặp cô ta.”
“Anh tự mình đi ạ?”
“Ừ.”
Nghiêm Hạ Vũ lại cầm điện thoại lên, gửi cho Ôn Địch: [Trưa nay đi ăn cơm với anh nhé.] Anh tìm nhà hàng rồi báo tên cho cô.
Tâm trạng của Ôn Địch tốt hơn so với tưởng tượng, cô bình tĩnh lại thì phát hiện mình không lo nghĩ quá nhiều nữa.
Cô đã chào đón sự may mắn trong sự nghiệp của mình vào năm đầu tiên, kể từ đó cô luôn thuận buồm xuôi gió, cho đến giờ, cô chưa từng phải thấp thỏm, đột nhiên gặp khủng hoảng dư luận, để xem nó là gì.
Nhưng hình như Nghiêm Hạ Vũ lại lo lắng rằng cô sẽ có tâm trạng nặng nề, lúc ăn cơm luôn muốn đút cho cô.
Ôn Địch đẩy đũa của anh ra: “Tự em ăn được. Yếu ớt như vậy thì làm thế nào em làm kim chủ của anh được, làm thế nào để phát cho anh ba mươi tệ trong một tháng được?”
Nghiêm Hạ Vũ gắp cá phi lê lên rồi tự đút cho mình.
“Kịch bản mới nhất của em tên là [ Em nên yêu anh thế nào ] à?” Anh chuyển sự chú ý của cô. Anh thấy có đặt bản thảo trong phòng làm việc, hình như nó được gọi bằng cái tên này.
“Ừ.”
“Viết về anh và em à?”
“... Đừng tự suy diễn lung tung, em viết về một nhóm thanh niên mới ra trường đại học.” Cô còn nhấn mạnh ba chữ “nhóm thanh niên”.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi cô: “Anh mới đầu ba mươi, thì không được gọi là thanh niên nữa à?”
“Còn phải xem là so sánh với ai, nếu so sánh với Quan Hướng Mục, thì anh trẻ hơn, còn nếu so sánh với nhóc mới hơn hai mươi tuổi, thì anh già rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ chậm rãi ăn cá phi lê, luôn luôn nhìn vào cô.
“Đừng nhìn em.” Ôn Địch nói: “Em cũng chẳng thể chặn dao giết heo số năm của anh được đâu.”
Càng nói cô càng đi xa, cô có khả năng thuyết phục mọi người nhất.
Nghiêm Hạ Vũ học theo cô: “Không sao, anh sẽ chặn nó giúp em.”
“...”
Ôn Địch hoảng hốt, lúc nãy hình như cô và anh vừa trở thành lúc không ai nhường ai hồi trước. Những lần cãi vã đó chẳng ảnh hưởng đến toàn cục, là thú vui của họ.
Nghiêm Hạ Vũ ăn hết cơm trưa với cô, buổi chiều anh muốn đến công ty, hai người vào thang máy đi xuống tầng hầm.
Xe của Ôn Địch đậu ở khu khác, anh tiễn cô lên xe trước, đưa tay chặn cửa xe lại, không cho cô mở, cô bị chặn lại giữa anh và xe.
“Em chưa quên những nghi thức chào tạm biệt loè loẹt hồi trước đúng không?”
Chỉ cần cô có tâm trạng tốt, thì chẳng lần chào tạm biệt nào giống nhau.
Anh nói: “Anh muốn làm cái kiểu loè loẹt đó.”
Nếu cô không chào tạm biệt một lần, anh sẽ không tha cho cô, thỉnh thoảng bên cạnh vẫn có xe đi ngang qua.
Ôn Địch đưa tay ôm chặt cổ anh, dùng sức kéo xuống.
Nghiêm Hạ Vũ: “Em làm nhẹ thôi, cổ sắp gãy rồi đấy.”
Anh chủ động cúi đầu, phối hợp với cô.
Ôn Địch hôn lên phần môi dưới của anh, sau đó đi xuống, hôn lên phần yết hầu.
Lúc này Nghiêm Hạ Vũ mới thả cô ra, mở cửa xe cho cô, Ôn Địch ngồi xuống, anh thuận tay kéo dây an toàn luôn cho cô: “Anh sẽ phối hợp với bên phía dư luận và quan hệ công chúng của Doãn Tử Vu.”
Ôn Địch gật đầu, trượt cửa sổ lên rồi lái xe đi.
Cả một buổi chiều, cô và Tần Tỉnh tất bật chuẩn bị bên quan hệ công chúng, hôm nay Doãn Tử Vu có hoạt động, tất cả phải chờ hoạt động của cô ấy xong hết, mới trò chuyện với cô ấy được, có lẽ cô ấy sẽ không tin Trương Kiều Dự là người đàn ông như vậy.
Nhưng chưa đợi Doãn Tử Vu kết thúc công việc rồi về lại công ty, Lương Vũ đã tung tin bạn trai đã lừa dối mình, sau nửa tiếng, cô ta đã lên danh sách hot search.
Chẳng qua Lương Vũ chỉ là diễn viên tuyến ba, nhưng gần đây có một bộ phim truyền hình có độ chú ý cao, nhà sản xuất cấp S, chọn cô ta đóng vào vai nhân vật chính, trong lúc đó, bình luận trên hot search đó bị chia thành hai cực, một bên là hơi ủng hộ cô ta, cảm thấy cô ta tức giận cũng đúng, nhưng phần lớn là suy diễn, châm biếm, trào phúng rõ ràng.
Trong cái hotsearch hôm nay, cư dân mạng bình luận, cô ta muốn nổi tiếng đến điên rồi à, rõ ràng lại dùng cái cách cấp thấp đến không thể thấp hơn để lăng xê, thu hút sự chú ý, tất cả đều @blog chính thức của phim truyền hình đó, có thể đổi diễn viên được không, đừng phá hỏng kịch bản tốt như vậy.
Động thái của Lương Vũ là viết một bài viết nhỏ: [Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi mới quyết định từ bỏ một điều gì đó để khiến lương tâm của mình trở nên tốt hơn.
Một năm rưỡi trước, tôi yêu đương với Trương Kiều Dự, mối quan hệ này cuối cùng đã chấm dứt vì sự lừa dối của anh ta.
Anh ta lừa hai người con gái, cô gái bên kia vẫn nghĩ anh ta đang độc thân. Sau đó anh ta bị tôi phát hiện, sợ sẽ gây nên phiền phức lớn, nên cho tôi vai nữ chính của một bộ phim có kinh phí lớn, còn hứa hẹn sẽ thêm rất nhiều.
Tôi đã lấy những tài nguyên đó thì không thể không có điều kiện, nếu sau khi cô gái đó phát hiện chẳng qua anh ta đang đùa giỡn tình cảm, không chân thành, muốn lấy giải quyết với anh ta thì tôi phải hỗ trợ, giúp đỡ anh ta giội nước bẩn lên cô gái đó, phải nói cô ấy nên biết điều, hoàn toàn huỷ hoại sự nghiệp diễn xuất của cô ấy.
Nói thật, khi nhận những tài nguyên đó, lòng tôi thấy xoắn xuýt. Cô gái đó đã làm chuyện gì sai đâu chứ.
Tôi muốn nổi tiếng, nhưng tôi vẫn là đứa con gái hiểu chuyện trong mắt cha mẹ, cha mẹ tôi luôn lấy con gái làm niềm kiêu ngạo. Một khi tôi mắc sai lầm thì sau này tôi sẽ luôn mắc sai lầm, nhân lúc tôi chưa tiến xa, chưa làm ai bị tổn thương, tôi muốn quay đầu lại.
Cứ như vậy thôi, mong sau này sẽ có người phù hợp với túi da và nhân phẩm của anh. @Trương Kiều Dự.]
Mười phút sau, blog chính thức của bộ phim đó lên làm rõ: [Một tuần trước, vì lý do cá nhân của @Lương Vũ, sau khi chúng tôi thận trọng cân nhắc lại, chúng tôi quyết định sẽ huỷ hợp đồng, chọn lại diễn viên một lần nữa. Xin lỗi, không ngờ chuyện huỷ hợp đồng lại gây nên đủ mọi chuyện trong ngày hôm nay. Vì không thể chiếm tài nguyên công, nên sau này chúng tôi sẽ không đáp lại nữa.]
Bình luận này hoàn toàn làm bùng nổ, hoá ra nhân phẩm của Lương Vũ không tốt, nên bị người ta huỷ hợp đồng, kết quả bị cô ta trả thù lại, cắn ngược lại một cái, giội nước bẩn lên nhân phẩm của Trương Kiều Dự.
Cư dân mạng cho rằng bài viết nhỏ hôm đó hơi quá đà và giả tạo, còn “cô gái đó”, họ hỏi cô ta có dám chỉ mặt gọi tên không.
Cơ bản điều này chính là giả dối lừa đảo, đầu năm nay, chuyện bịa đặt vốn không thành công.
Toàn bộ cộng đồng mạng đều chống lại cô ta.
Lúc Lương Vũ nhìn blog của bộ phim lên bài thanh minh, cô ta chỉ cười khổ. Người đại diện của cô ta là bạn của Trương Kiều Dự, đã phân rõ quan hệ với cô ta rồi, bây giờ có hợp đồng hay không, thì không phải đều tuỳ họ bịa đặt chuyện à.
Cô ta hết đường nói nổi.
Sự việc giữa Trương Kiều Dự và Lương Vũ bùng nổ trên nhiều nền tảng khác nhau, Trương Kiều Dự trở thành ông chủ của một công ty điện ảnh và truyền hình khi còn trẻ. Có tiền, có chiều cao mà lại còn có túi da đẹp, hai năm gần đây, anh ta đang nổi hơn. Mọi người đều thích ăn dưa kiểu như vậy.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Khương Quân Tinh thấy tin tức được đẩy lên trên thông báo điện thoại, khi đọc xong hết, máu trong cơ thể cô ta như dồn hết lên đầu: “Không phải chú nói Lương Vũ rất đáng tin cậy à? Hiện tại để mọi người biết hết thế này thì để cháu xem chú định kết thúc nó thế nào!”
Khương Chính Càn châm một điếu thuốc, nói: “Người phụ nữ đó bị bệnh rồi. Chỉ là thời gian quá tốt.”
“Cháu thấy chú mới là người bị bệnh đấy!” Khương Quân Tinh cúp điện thoại, ném điện thoại lên bàn.
Cũng may là Lương Vũ tìm từ rất cẩn thận, không nhắc đến chuyện có người cố ý muốn chỉnh Doãn Tử Vu, muốn huỷ bộ phim [ Mặt trái dục vọng ], nếu không thì rất khó để kết thúc chuyện này.
Hiện tại Khương Chính Càn và Trương Kiều Dự bị Lương Vũ giải quyết tận gốc khiến họ trở tay không kịp, hoàn toàn trở nên bị động, bây giờ không thể kéo Doãn Tử Vu xuống nước, thì chỉ có thể cố gắng bảo vệ các dự án để không bị liên quan, đảm bảo rằng Trương Kiều Dự và danh tiếng của công ty sẽ không bị tổn hại.
Các hotsearch mắng chửi Lương Vũ lần lượt được mở ra, mắng từ lúc gần tối đến hơn mười giờ đêm, có lẽ mọi thứ chỉ như vừa bắt đầu.
Vào mười giờ mười một phút Doãn Tử Vu đã đăng một tweet:
[ Tôi vẫn thấy buồn cho đến bây giờ, nhưng vẫn nghĩ mình phải nói gì đó.
Tôi chính là “cô gái đó” mà Lương Vũ đã đề cập đến, cho đến bây giờ cô ấy vẫn chưa đến tìm tôi, chưa từng khiến tôi thấy khó chịu, mãi đến khi tôi đăng bài viết này lên.
Sau này, hi vọng cô, tôi, chúng ta đều có thể gặp được một người thật lòng đối xử tốt với chúng ta @Lương Vũ.
Và cũng phải lên tiếng xin lỗi với đoàn làm phim [ Mặt trái dục vọng ] sẽ sớm được phát sóng, nhưng lại vì chuyện riêng của tôi mà khiến bộ phim bị cuốn vào vòng xoáy dư luận.]
Đoàn làm phim [ Mặt trái dục vọng ] cũng đăng weibo, bình luận: [ Không cần phải xin lỗi ai cả. Cả cô và @Lương Vũ đều đang giải thích rõ ý tưởng mà chúng tôi muốn thể hiện trong bộ phim này. Đằng sau dục vọng là một trái tim đã bị tê liệt quá lâu, để chúng ta quên mất mình đã từng lương thiện thế nào. Hai cô gái tốt bụng, từ nay về sau, sẽ luôn gặp được chuyện tốt đẹp. ]
Vào rạng sáng, tất cả mọi chuyện hoàn toàn bị xoay ngược lại.
Trương Kiều Dự bị chửi trên hotsearch.
Lương Vũ xinh đẹp và trái tim đầy sự lương thiện đã được công khai rộng rãi, gặt hái được một làn sóng fans lớn.
Doãn Tử Vu nhận được tin nhắn của Lương Vũ, chỉ có hai chữ: [ Cảm ơn. ]
Trong nhóm sáng tạo chính, mọi người đều đang an ủi cô ấy.
Doãn Tử Vu lau nước mắt, điện thoại lại rung lên, Đàm Mạc Hành gửi tin nhắn cho cô ấy: [ Vẫn còn khóc à? ]
[ Không đâu, có gì tốt mà khóc chứ. ] Nước mắt của cô trượt xuống, cô ấy dùng hết nửa túi khăn giấy cả đêm.
Doãn Tử Vu chuyển chủ đề: [ Thầy Đàm, đã trễ thế này rồi, thầy vẫn chưa ngủ à?]
Đàm Mạc Hành: [ Không, cô vẫn đang ngồi đó rơi nước mắt, hiện tại tôi chưa buồn ngủ. ]
Doãn Tử Vu: “...”
[ Thầy Đàm, phim [ Mặt trái dục vọng ] hơ khô thẻ tre được nửa năm rồi, sao thầy vẫn chưa quay lại diễn? ]
Đàm Mặc Hành: [ Cô cứ coi như tôi không muốn đóng đi. ]
—
Ôn Địch bận đến hai giờ rạng sáng, vị trí đầu hotsearch chậm rãi chìm xuống, độ hot tản ra. Tần Tỉnh nói trong nhóm nhỏ của ba người họ hay thảo luận, rằng hãy để anh ta phụ trách việc nhìn chằm chằm, để cô và Thẩm Đường có thời gian đi ngủ sớm.
Cô vào nhà tắm để tắm nước nóng, thần kinh căng thẳng cả đêm, cả thể xác lẫn tinh thần đều thấy mệt mỏi.
Cuối cùng kết quả vẫn tốt đẹp, là một trận chiến bơi ngược dòng tuyệt vời.
Nghiêm Hạ Vũ muốn dùng cách mạo hiểm như vậy để giải quyết, anh nói nếu không thể giải quyết triệt để chuyện này, thì đây sẽ là một tiếng sét đánh dành cho Doãn Tử Vu.
Ôn Địch đang sấy tóc, hình như nghe thấy tiếng đập cửa, cô tắt máy sấy tóc, cẩn thận lắng nghe.
“Ôn Địch?”
Ôn Địch thả máy sấy tóc xuống, lấy một cái áo khoác trong tủ quần áo ra để mặc vào, sau đó mới đi ra để mở cửa.
Nghiêm Hạ Vũ đưa cho cô một cốc sữa bò, nhìn đầu cô vẫn còn ướt: “Em mới sấy tóc à?”
“Ừ.” Cô cầm cốc thuỷ tinh từ trong tay anh qua: “Cảm ơn.”
“Để anh sấy khô tóc cho em.”
“Không cần, em tự sấy được.”
“Em cứ uống sữa bò đi.”
Nghiêm Hạ Vũ đẩy vai cô, bắt cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, anh đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra.
“Mọi chuyện giải quyết xong rồi, đêm nay em có thể ngủ một giấc thật ngon.”
Ôn Địch nhìn anh từ trong gương: “Rốt cuộc anh cho Lương Vũ bao nhiêu chỗ tốt, khiến cô ấy đồng ý phản bội?”
“Không quá nhiều, có thể không nhiều bằng số tài nguyên Khương Chính Càn đã cho cô ấy.”
Ôn Địch không tin, cúi đầu xuống uống sữa tươi.
Trong phòng chỉ có tiếng máy sấy tóc, Nghiêm Hạ Vũ sấy tóc cho cô, sau khi cô uống hết cốc sữa bò, anh lấy cốc từ trong tay cô ra: “Em đi đánh răng rồi đi ngủ đi.”
Ôn Địch không vội vàng chạy vào phòng tắm, cô nhìn anh rồi nói: “Nếu không cho Lương Vũ nhiều tài nguyên hơn Khương Chính Càn thì sao cô ấy có thể mạo hiểm đi làm chuyện như thế?”
“Anh tự đi tìm cô ta, dùng thân phận bạn trai của em để trò chuyện với cô ta.” Không dùng thân phận Nghiêm Hạ Vũ, cũng không dùng thân phận ông chủ của tập đoàn Kinh Việt, anh không làm giá, không tỏ vẻ cao thượng, cố gắng hiểu vai trò của Doãn Tử Vu trong chuyện này, rồi trong lòng Lương Vũ nghĩ thế nào, sau này sự nghiệp diễn xuất của cô ta có kế hoạch gì không, mà không làm như Khương Chính Càn, chỉ có ra lệnh với uy hiếp.
Vì anh cho Lương Vũ sự tôn trọng, nên Lương Vũ cũng chậm rãi hạ sự đề phòng xuống, miễn là anh chỉ cần cam đoan Khương Chính Càn sẽ không gây phiền phức cho cô ta và gia đình, thì cô ta đồng ý giúp họ.
Cuối cùng Lương Vũ nói, cô ta rất đau khổ, cô ta không ngờ Trương Kiều Dự lại lừa dối vì những lý do không thể chịu đựng được như vậy, tất cả chỉ vì tiền. Cô ta không muốn có bất kỳ vướng mắc nào với Trương Kiều Dự nữa, chỉ muốn làm thật tốt vai trò của mình, và giúp đỡ cho cha mẹ có một cuộc sống tốt hơn.
Nếu là hồi trước, anh sẽ làm giống Khương Chính Càn, thậm chí còn làm lớn hơn, dùng cách đơn giản, thô bạo nhất, lấy tiền để giải quyết, nếu tiền không giải quyết được, thì anh sẽ tìm nhược điểm của người đó, và còn sợ người đó sẽ không thỏa hiệp.
Hiện tại, trên phương diện làm ăn anh vẫn có thể như vậy, nhưng với những người khác, anh sẽ không như vậy nữa.
“Trước kia anh đã từng đồng ý với em là sẽ trở thành một người tốt hơn.”
Nghiêm Hạ Vũ đưa tay ra ôm cô: “Anh sẽ từ từ sửa đổi, sau này có thể sẽ tốt hơn hiện tại một chút. Anh phải để tất cả mọi người cảm thấy, em không nhìn nhầm người, và cũng sẽ không cho ai có cơ hội nói với em.”