Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
“Vậy cô đừng thích anh ta nữa!”
* * *
Hồ Bất Động vừa mở cửa nhà liền nghe thấy tiếng thở hổn hển từ phòng khách vọng ra, cô sờ soạng trong bóng tối và đi vào phòng khách. Đập vào mắt cô là một đôi nam nữ đang cuốn lấy nhau trên màn hình tivi, còn Hạ Thiên Lưu đang dựa vào sô pha hí hoáy nghịch cái điều khiển từ xa, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, thằng nhóc Phạn Đoàn đã tắt điện ngoan ngoãn ngủ theo thời gian biểu của học sinh tiểu học, mà bố của nó dường như rất vui mừng vì mình đã vượt qua cái tuổi mười tám.
Cô cúi đầu, đi vào phòng khách, cặp diễn viên vẫn nhiệt tình diễn xuất. Cô đặt chiếc túi nilon trong tay lên bàn trà, đẩy hai cốc mỳ ăn liền về phía Hạ Thiên Lưu. Anh chỉ liếc nhìn cô một chút, rồi tiếp tục dán mắt vào những cảnh quay “bỏng mắt” trên màn hình.
Thấy cô đẩy bát mỳ về phía mình, anh chỉ hững hờ buông hai tiếng: “Không ăn.”
Cô chẳng chút phật lòng khi ý tốt của mình bị từ chối phũ phàng, chỉ quay người đi vào bếp lấy bát đũa, đến bên anh, đổ mỳ ra bát, rồi bưng lên, ngồi xuống ghế, vừa húp xì xụp vừa ngẩng đầu thản nhiên nhìn đôi nam nữ đang quấn quýt khó rời trên tivi.
“Theo anh, nếu đang làm được một nửa, bỗng từ trên trời rơi xuống một tấm kính, hai người bọn họ có còn tâm trạng để tiếp tục không?” Cô vừa ăn vừa đặt câu hỏi>“…” Anh hơi quay đầu liếc xéo cô, môi mím chặt, hoàn toàn không có ý định mở miệng.
“Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy? Chẳng phải là lỗi của tôi, cũng không phải tôi làm rơi tấm kính đó…” Cô đặt chiếc bát lên đùi, cúi gằm đầu. “Nó muốn rơi xuống thì liên quan gì đến tôi? Nếu có cách, tôi cũng không muốn người khác gặp xui xẻo.”
“…” Anh từ từ đứng dậy, nhìn bát mỳ còn sót lại nước súp trên đùi cô bắt đầu biến thành mặt hồ gặp mưa, tí tách tí tách từng hạt mưa rơi xuống.
“Nói cái gì mà anh ta không sợ gặp xui xẻo, rồi cái gì mà hãy ở bên cạnh anh ta, toàn là dối trá… chẳng phải anh ta luôn cho rằng mình rất giỏi giang sao? Chẳng phải lúc nào cũng tự hào rằng gan mình rất lớn sao? Rốt cuộc cũng chẳng khác gì bọn họ, hễ biết vận xui xẻo của tôi đến là liền tránh cho thật xa. Tôi cũng đâu có thèm, tôi chẳng mong anh ta khác bọn họ. Ai cần anh ta giả vờ tốt bụng chứ? Cứ nói thẳng là muốn tôi tránh xa một chút chẳng phải là được sao?”
“...” Bát súp thay đổi càng lúc càng nhiều, Hạ Thiên Lưu hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Cô khịt mũi, thấy Hạ Thiên Lưu bên cạnh chỉ im lặng nhìn mình, cứ như không hề biết trên đời này có một “nghĩa cử cao đẹp” là an ủi người khác vậy. Cô sụt sịt, cũng không hy vọng tên “tượng gỗ” kia có thể hiểu và suy nghĩ cho tâm trạng của người khác. Thôi thì cầm đũa lên, nuốt nước mắt và cười như mếu. “Thân hình của anh chàng này cũng khá đấy chứ, he he…”
“Vậy cô đừng thích anh ta nữa!” Anh buông một câu và tự cho rằng nó rất có sức an ủi, nối tiếp ngay sau câu “thân hình cũng khá” của cô, thành ra hai câu chả ăn nhập gì với nhau cả.
“…” Cô ngẩn raì lời “an ủi” của anh, lát sau mới cúi đầu, tiếp tục húp nước súp, phát ra những tiếng “sụp soạp, sụp soạp”.
Anh “hừ” một tiếng lạnh lùng trước thái độ vờ như không nghe thấy gì cả của cô, rồi cũng chả nói gì nữa, quay lại phía người mẫu mà cô cảm thấy có thân hình khá. Chợt thấy ghế rung, anh chau mày khẽ xê dịch thân người. Hồ Bất Động vội vàng bỏ bát đũa xuống, thò tay móc điện thoại trong túi ra, vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cô liền ngẩn ra, mặc cho chiếc điện thoại cứ rung trong bàn tay mình.
“Em không đi… có chết cũng không đi.” Cô khẽ lẩm bẩm trong miệng, rồi vứt điện thoại lên ghế.
Anh khó hiểu, thấy cô muôi mím chặt, hằn học nhìn chiếc điện thoại chẳng chịu đổ chuông một lần nữa, rồi giả bộ như không có chuyện gì, húp một ngụm súp, vừa ngẩng đầu thì phát hiện nhân vật nam chính trên tivi đã lên “thiên đường”, nước trong miệng cô phun ra tung tóe. Đến lúc này, cô mới nhận ra mình đang trở thành kẻ đồng lõa phạm tội, loại tội ác này đã thăng hoa đến điểm cực lạc.
“Khụ… khụ…” Cô vừa chỉ tay vào cặp diễn viên đã xong công việc, chuẩn bị “thu dọn đồ nghề” vừa họ sặc sụa. Nhìn Hạ Thiên Lưu vẫn bình thản như không, còn đứng dậy đi thay chiếc đĩa mới, cô thực sự lo lắng cho “sự nghiệp” của anh ta, cũng hết sức thông cảm cho tình trạng lãnh cảm của anh ta hiện nay.
“Khụ… khụ… anh không cần nghỉ giữa hiệp à? Sang hiệp hai nhanh vậy sao?”, cô hỏi. Cho dù anh có bị lãnh cảm nhưng cũng không cần liều mạng xem như vậy đâu. Kích thích quá mạnh, sẽ có nguy cơ biến thành bất lực. Theo cô thấy, lãnh cảm vẫn có tiền đồ hơn bất lực. “Tôi… có thể xin nghỉ giữa hiệp một chút không?”
Anh đứng cạnh chiếc đầu đĩa, không quay đầu lại, phớt lờ ánh mắt lúng túng phía sau. Đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, rồi đóng cửa vang lên, anh mới khẽ “hừ” một tiếng mỉa mai.
Cô hồng hộc chạy một mạch xuống tầng dưới, đẩy cánhếp, hít lấy hít để bầu không khí hơi se lạnh. Góc tường bên đó trống không, không còn cái tên khốn không biết sợ là gì dựa vào đó mà lim dim ngủ nữa. Chỉ trơ lại ngọn đèn đường leo lắt và bầy thiêu thân xúm xít quanh đó…
Ánh mắt cô buồn rười rượi. Cô quay người, đút hai tay vào túi áo, ủ ê cúi đầu, định rời đi. Kìa! Anh xách chiếc túi nilon từ đầu đường đang đi về phía cô. Chân của cô đơ ngay lại, nhìn anh từ phía xa vừa ngáp ngắn vừa ngáp dài vừa chậm rãi đi đến. Đáng ghét! Rõ ràng biết cô đang lúng túng, sốt ruột đứng đợi, vậy mà không chịu bước nhanh lên một chút, cứ thong dong từng bước một…
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật ngu ngốc! Bỏ qua cơ hội cùng mỹ nam xem phim A, cho dù đó là một mỹ nam lãnh cảm. Bỏ cả bát mỳ nóng hổi, cho dù vì cảnh “nóng” cuối cùng mà cô đã phun sạch nước súp ra ngoài. Cũng bỏ cả chiếc giường ngủ ấm áp, êm ái để đứng ở đây, chờ đợi cái người vừa nãy thôi còn vứt bỏ cô, vì vận xui xẻo của cô, giờ lại không chút hối lỗi mà thản nhiên đi từng bước thế kia. Tên khốn đó bắt cá hai tay. Tên khốn đó chỉ tìm cô khi nào muốn gặp cô. Phía sau xe của gã mãi mãi không bao giờ có chỗ cho cô. Tên khốn đó trước nay cũng chưa từng đợi chiếc xe cà tàng của cô. Tên khốn đó chỉ biết kéo tay dắt cô đi tản bộ. Tên khốn đó cũng mãi mãi chỉ tiễn cô đến dưới nhà và luôn nhắc nhở cô bằng câu. “Hôm nay cũng rất xui xẻo”. Vậy mà cô vẫn luôn giữ gã trong trái tim mình.
“Người như anh rốt cuộc có điểm nào tốt chứ?” Rốt cuộc anh cũng đến trước mặt cô, cô nhìn anh, vô duyên vô cớ trách móc. Đối với cô mà nói, câu hỏi này mãi mãi không lời giải.
“Có chứ.” Huỳnh Nhất Nhị thản nhiên đến trước mặt.
“Mười lăm tuổi bắt đầu xem phim A không tính là ưu điểm.” Cô trừng mắt lườm anh một cái, hai tay vẫn đút trong túi, dùng chân đá mở cửa xếp, chực bỏ đi.
“Cái đó cũng được tính là một ưu điểm chứ.” Anh cười toe toét rồi đưa cho cô chiếc túi trong tay mình. “Bây giờ thêm một ưu>
“…” Cô nhìn anh nghi ngờ, chau mày, hỏi: “Đạn pháo?”.
Anh lắc đầu.
“Tiểu thuyết khiêu dâm?”
Anh lắc đầu.
“Thế thì là cái gì?”
“Cái này em rất cần.” Anh vừa nói vừa chỉ tay lên trời.
“Dùng để lên Tây Thiên à?”
“Nếu một lần dùng quá liều cũng dễ lên Tây Thiên lắm.”
“…” Cô vờ như chẳng có chuyện gì thực sự chẳng có chuyện gì sao? Cô chỉ không hiểu nổi cơn giận dỗi, lúng túng, nũng nịu của mình, rõ ràng ngay từ đầu cô đã biết hai người sẽ làm lành với nhau, nhưng anh có thể một lần đừng tỏ ra hiểu rõ cô như vậy, giả vờ ngốc cùng cô, rồi đứng trước mặt cô, nói những câu nịnh nọt bên tai cô.
Cô hất tay anh rồi rút tay ra khỏi túi áo, đẩy anh lùi xa ra. “Nửa đêm nửa hôm, anh lại đến tặng đồ định tiễn em đi Tây Thiên. Anh mới là người phải lên Tây Thiên, cho anh chết đi, cho anh bị đồ rơi trúng, xe máy nổ lốp rồi ngã chết, lúc hôn bị phụ nữ cắn đứt lưỡi chết, uống nước sặc chết, ăn cơm nghẹn chết…” Cô vừa chửi vừa đẩy anh về phía sau.
Anh bị cô đẩy nghiêng hẳn người đi, túi đồ trong tay anh bị đẩy mạnh quá đến nỗi văng cả đổ ra ngoài, mấy gói băng vệ sinh màu hồng phấn lăn tròn trên mặt đất nằm nghênh ngang giữa đường lớn.
Vừa thấy mấy gói màu hồng phấn đó, bao nhiêu câu mắng mỏ của cô bị chặn hết trong cuống họng, không bật được ra ngoài, cứ đứng ngây ra đó mà nhìn.
Thấy cô kinh ngạc đến thừ người ra, anh đắc ý, nhếch miệng cười nhạt. “Mười chín tuổi giúp con gái mua băng vệ sinh, anh cảm thấy đây là môt ưu điểm rất lớn. Em không cảm thấy vậy sao?” Anh qua bên đường, khom người nhặt thứ đồ rơi vãi từ dưới đất lên, rồi lại bỏ nó vào trong túi nilon.
“Ai nói với anh là em cần dùng cái này?”
“Em chứ ai.” Anh lại giơ cái túi trước mặt cô.
“Em nói thế bao giờ?” Không phải cô “có” vào những ngày này!
Anh chỉ lên mặt trăng trên trời, nói: “Chính em nói, đợi em đến đêm trăng tròn còn gì”.
“…” Cô ngẩng lên trời, mặt trăng đã gần tròn đầy. Đột nhiên cô nhớ tới tờ khế ước nhân duyên trên bàn, bất giác cắn chặt môi, cau mày.
“Ghét anh rồi à?” Nhìn đôi mày cau có của cô, anh dịu dàng khẽ hỏi. Anh đút tay vào cái túi áo chẳng lớn gì của cô, chỉ là để nhét chiếc túi nilon vào tận bàn tay đang để trong túi ấy.
“…” Mũi cô hơi cay, anh vẫn nhìn cô thản nhiên như không có việc gì. Cô ghét anh nổi sao? Anh vì sợ sự xui xẻo của cô sẽ làm hại chị gái mình nên đã lạnh lùng bắt cô tránh xa, anh đâu có khác gì những người khác, không vĩ đại đến mức có thể bất chấp tất cả để ở lại bên cạnh cô. Biết rõ cô thích anh nhưng anh vẫn phải xem xét đến cái số mệnh đen đủi của cô, anh biến tình cảm của cô dành cho mình thành một loại gánh nặng mà anh không thể rũ bỏ được. Sự xui xẻo của anh bắt nguồn từ chính tình cảm cô dành cho anh, anh không thể nói không muốn là không muốn được, cô nên hiểu như vậy. Chỉ tại chiếc túi nilon đó nặng quá kéo cả người cô nghiêng xuống. Chỉ là một câu nói vu vơ của cô thôi, việc gì anh phải ghi nhớ?
“Nếu như có thể ghét anh thì cuộc sống của em sẽ tươi đẹp hơn biết bao nhiêu!” Cô nói rồi quay mặt đi, chắc vì xấu hổ nên cô không nhìn anh nữa.
Anh nghe câu này không biết nên coi là thổ lộ hơn là hờn trách, nhìn cô khẽ quay mặt đi, anh ngẩn ra mấy giây rồi mới mỉm cười, nói tiếp: “Quay đầu lại đây, nhìn thẳng vào anh mà nói”.
“Cút xa ra một chút, ai muốn nghe anh nói chứ.” Cô cố gắng che giấu sự ngượng ngùng của mình, muốn giữ chút khoảng cách với anh.
Một bàn tay đột nhiên giữ chặt cái đầu ngang bướng của cô, kéo nó quay lại, để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô bĩu môi, dường như không chịu khuất phục, cô liền phản kháng bằng cách cúi gằm mặt xuống đất, không chịu ngước lên.
“Cứ coi như anh xin em, em nhắm mắt lại một lát được không?” Anh nhướn mày, hoàn toàn chẳng có vẻ gì giống như đang cầu xin người khác, khẽ thì thầm bên tai cô.
“Việc gì em phải nhắm măt?” Đầu co ngọ nguậy trong lòng bàn tay anh, cố sức rụt về phía sau. Lời của anh ấy sao mà nghe là lạ.
“Em không cảm thấy, nếu như bây giờ anh thổ lộ với em, hay anh muốn hôn em chẳng hạn thì sẽ phá hỏng không khí sao?” Anh khẽ cười, kéo mạnh đầu cô
“Nhưng anh đã phá hỏng rồi đó…” Đầu cô vẫn tiếp tục giãy dụa trong lòng bàn tay anh. Anh chẳng để tâm đến sự không hợp tác của cô, mà vẫn mặt dày ghé sát trán mình vào trán cô.
“Không sao cả, chúng ta cũng chẳng cần không khí gì đó nữa, cứ trực tiếp luôn đi.” Anh lại cười thật tươi, kéo đầu cô sát hơn, còn anh thì đứng im bất động, để môi cô phủ lên môi anh, nhìn như thể cô đang cưỡng hôn anh vậy.
Cô khẽ run, nghe thấy tràng cười phát ra từ mũi anh, cảm giác đôi môi đang chạm trên môi mình vẫn không rời, chỉ khẽ động đậy. “Lúc này nếu như em hơi hé môi ra một chút thì sẽ là chào đón anh đi vào, anh sẽ càng vui hơn nữa.”
“Em không…”
“Cảm ơn sự hợp tác!” Anh vội vã cảm ơn, rồi tiến thẳng vào vòm miệng đang hết sức hoan nghênh anh, xâm chiếm miệng cô một cách không kiêng nể…
“Xoảng, choang…”
Một tràng tiếng đổ vỡ vang lên bên tai cô, toàn thân cô run bắn. Cô đang muốn rời khỏi đôi môi mềm mại của anh thì một bàn tay giữ chặt lấy gáy, chiếc lưỡi mạnh mẽ trong miệng cô chẳng buồn quan tâm xem vật gì rơi xuống, chỉ hăng say với công việc.
“Bụp…”
Lại là tiếng của một đồ vật gì nữa rơi xuống, người cô cứng lại, chợt một bàn tay khác vuốt dọc theo sống lưng, xương sống của cô như bị mềm ra, mặc Huỳnh Nhất Nhị thoải mái muốn làm gì trên môi cô thì làm.
“Cộc.” Cô dần quen với những âm thanh phức tạp này nên chẳng có phản ứng gì nữa.
Còn một thứ gì đó đang rơi xuống. Ôi không! Bọn họ không thấy phiền sao, sao không ném tất cả xuống cùng một lúc? Tại sao không chịu đặt cẩn thận đồ đạc trên ban công? Đây rốt cục là trời hại hay người hại?
“Rắc, rắc.” Anh dường như đang muốn chứng minh điều gì đó, mặc kệ là trời hại hay người hại, vẫn kéo cô ép chặt vào người mình.
Lần này lại là gì đây? Này, này… bọn họ cứ tiếp tục như vậy được sao? Có nhất thiết phải say đắm thế sao? Anh thực sự không có ý định quay đầu lại xem thứ rơi xuống rốt cuộc là gì sao?
“Trước khi bọn họ ném tất cả tất thối xuống, chúng ta còn rất nhiều thời gian, tiếp tục!”
“Hả?” Này, này, này, cô vẫn chưa kịp phản ứng mà. Cho cô một chút thời gian không được sao?
…
“Ồ… bố, bố vẫn chưa ngủ sao?” Phạn Đoàn dụi cặp mắt còn ngái ngủ, đứng ở cửa phòng. “Bố đứng ở cửa sổ nhìn gì vậy ạ?”
“Trăng sáng.”
Phạn Đoàn vừa nói vừa chạy đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng đã sắp tròn đầy. “Bố, trăng sắp tròn rồi, bố thực sự sẽ giúp chị Hồ thay đổi số mệnh
“Nếu cô ấy không hối hận…”
“Chị Hồ sẽ hối hận sao?”
“…”
“Bố, tại sao đột nhiên bố lại cười đáng sợ như vậy? Muộn lắm rồi, bố đừng dọa con.”
“Sớm muộn gì cô ấy cũng hối hận…”
“Bố, chị Hồ đang cắn miệng một anh ở dưới nhà kìa!” Phạn Đoàn đột nhiên nhìn xuống khung cảnh lãng mạn ở dưới nhà. “Xem thế này còn hay hơn nhiều so với đọc sách, bố, bố đã cắn miệng ai bao giờ chưa?”
“…”
“Sao tự nhiên bố lại chau mày nhìn con thế? Bố… hình như có người ở tầng trên đang vứt đồ xuống, sao bọn họ lại chẳng có phản ứng gì thế? Oa, vứt cả nồi xuống kìa! Còn có cả thớt nữa chứ, oa! Dao thái! Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa thì … Bố, cắn mồm như thế hay lắm à? Sao bọn họ đến mạng mà cũng không cần nhỉ?”
“…”
“Được rồi, bố đừng lừ con nữa, con đi tè đây. Bố, bố xem từ từ nhé, con tè xong sẽ ngoan ngoãn đi ngủ. Bye b
“…”
Anh đứng cạnh cưa sổ, cúi đầu nhìn đôi tình nhân dưới lầu, lại ngước lên nhìn trăng tròn trên trời đêm, khẽ nhếch môi cười.
* * *
Hồ Bất Động vừa mở cửa nhà liền nghe thấy tiếng thở hổn hển từ phòng khách vọng ra, cô sờ soạng trong bóng tối và đi vào phòng khách. Đập vào mắt cô là một đôi nam nữ đang cuốn lấy nhau trên màn hình tivi, còn Hạ Thiên Lưu đang dựa vào sô pha hí hoáy nghịch cái điều khiển từ xa, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, thằng nhóc Phạn Đoàn đã tắt điện ngoan ngoãn ngủ theo thời gian biểu của học sinh tiểu học, mà bố của nó dường như rất vui mừng vì mình đã vượt qua cái tuổi mười tám.
Cô cúi đầu, đi vào phòng khách, cặp diễn viên vẫn nhiệt tình diễn xuất. Cô đặt chiếc túi nilon trong tay lên bàn trà, đẩy hai cốc mỳ ăn liền về phía Hạ Thiên Lưu. Anh chỉ liếc nhìn cô một chút, rồi tiếp tục dán mắt vào những cảnh quay “bỏng mắt” trên màn hình.
Thấy cô đẩy bát mỳ về phía mình, anh chỉ hững hờ buông hai tiếng: “Không ăn.”
Cô chẳng chút phật lòng khi ý tốt của mình bị từ chối phũ phàng, chỉ quay người đi vào bếp lấy bát đũa, đến bên anh, đổ mỳ ra bát, rồi bưng lên, ngồi xuống ghế, vừa húp xì xụp vừa ngẩng đầu thản nhiên nhìn đôi nam nữ đang quấn quýt khó rời trên tivi.
“Theo anh, nếu đang làm được một nửa, bỗng từ trên trời rơi xuống một tấm kính, hai người bọn họ có còn tâm trạng để tiếp tục không?” Cô vừa ăn vừa đặt câu hỏi>“…” Anh hơi quay đầu liếc xéo cô, môi mím chặt, hoàn toàn không có ý định mở miệng.
“Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy? Chẳng phải là lỗi của tôi, cũng không phải tôi làm rơi tấm kính đó…” Cô đặt chiếc bát lên đùi, cúi gằm đầu. “Nó muốn rơi xuống thì liên quan gì đến tôi? Nếu có cách, tôi cũng không muốn người khác gặp xui xẻo.”
“…” Anh từ từ đứng dậy, nhìn bát mỳ còn sót lại nước súp trên đùi cô bắt đầu biến thành mặt hồ gặp mưa, tí tách tí tách từng hạt mưa rơi xuống.
“Nói cái gì mà anh ta không sợ gặp xui xẻo, rồi cái gì mà hãy ở bên cạnh anh ta, toàn là dối trá… chẳng phải anh ta luôn cho rằng mình rất giỏi giang sao? Chẳng phải lúc nào cũng tự hào rằng gan mình rất lớn sao? Rốt cuộc cũng chẳng khác gì bọn họ, hễ biết vận xui xẻo của tôi đến là liền tránh cho thật xa. Tôi cũng đâu có thèm, tôi chẳng mong anh ta khác bọn họ. Ai cần anh ta giả vờ tốt bụng chứ? Cứ nói thẳng là muốn tôi tránh xa một chút chẳng phải là được sao?”
“...” Bát súp thay đổi càng lúc càng nhiều, Hạ Thiên Lưu hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Cô khịt mũi, thấy Hạ Thiên Lưu bên cạnh chỉ im lặng nhìn mình, cứ như không hề biết trên đời này có một “nghĩa cử cao đẹp” là an ủi người khác vậy. Cô sụt sịt, cũng không hy vọng tên “tượng gỗ” kia có thể hiểu và suy nghĩ cho tâm trạng của người khác. Thôi thì cầm đũa lên, nuốt nước mắt và cười như mếu. “Thân hình của anh chàng này cũng khá đấy chứ, he he…”
“Vậy cô đừng thích anh ta nữa!” Anh buông một câu và tự cho rằng nó rất có sức an ủi, nối tiếp ngay sau câu “thân hình cũng khá” của cô, thành ra hai câu chả ăn nhập gì với nhau cả.
“…” Cô ngẩn raì lời “an ủi” của anh, lát sau mới cúi đầu, tiếp tục húp nước súp, phát ra những tiếng “sụp soạp, sụp soạp”.
Anh “hừ” một tiếng lạnh lùng trước thái độ vờ như không nghe thấy gì cả của cô, rồi cũng chả nói gì nữa, quay lại phía người mẫu mà cô cảm thấy có thân hình khá. Chợt thấy ghế rung, anh chau mày khẽ xê dịch thân người. Hồ Bất Động vội vàng bỏ bát đũa xuống, thò tay móc điện thoại trong túi ra, vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cô liền ngẩn ra, mặc cho chiếc điện thoại cứ rung trong bàn tay mình.
“Em không đi… có chết cũng không đi.” Cô khẽ lẩm bẩm trong miệng, rồi vứt điện thoại lên ghế.
Anh khó hiểu, thấy cô muôi mím chặt, hằn học nhìn chiếc điện thoại chẳng chịu đổ chuông một lần nữa, rồi giả bộ như không có chuyện gì, húp một ngụm súp, vừa ngẩng đầu thì phát hiện nhân vật nam chính trên tivi đã lên “thiên đường”, nước trong miệng cô phun ra tung tóe. Đến lúc này, cô mới nhận ra mình đang trở thành kẻ đồng lõa phạm tội, loại tội ác này đã thăng hoa đến điểm cực lạc.
“Khụ… khụ…” Cô vừa chỉ tay vào cặp diễn viên đã xong công việc, chuẩn bị “thu dọn đồ nghề” vừa họ sặc sụa. Nhìn Hạ Thiên Lưu vẫn bình thản như không, còn đứng dậy đi thay chiếc đĩa mới, cô thực sự lo lắng cho “sự nghiệp” của anh ta, cũng hết sức thông cảm cho tình trạng lãnh cảm của anh ta hiện nay.
“Khụ… khụ… anh không cần nghỉ giữa hiệp à? Sang hiệp hai nhanh vậy sao?”, cô hỏi. Cho dù anh có bị lãnh cảm nhưng cũng không cần liều mạng xem như vậy đâu. Kích thích quá mạnh, sẽ có nguy cơ biến thành bất lực. Theo cô thấy, lãnh cảm vẫn có tiền đồ hơn bất lực. “Tôi… có thể xin nghỉ giữa hiệp một chút không?”
Anh đứng cạnh chiếc đầu đĩa, không quay đầu lại, phớt lờ ánh mắt lúng túng phía sau. Đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, rồi đóng cửa vang lên, anh mới khẽ “hừ” một tiếng mỉa mai.
Cô hồng hộc chạy một mạch xuống tầng dưới, đẩy cánhếp, hít lấy hít để bầu không khí hơi se lạnh. Góc tường bên đó trống không, không còn cái tên khốn không biết sợ là gì dựa vào đó mà lim dim ngủ nữa. Chỉ trơ lại ngọn đèn đường leo lắt và bầy thiêu thân xúm xít quanh đó…
Ánh mắt cô buồn rười rượi. Cô quay người, đút hai tay vào túi áo, ủ ê cúi đầu, định rời đi. Kìa! Anh xách chiếc túi nilon từ đầu đường đang đi về phía cô. Chân của cô đơ ngay lại, nhìn anh từ phía xa vừa ngáp ngắn vừa ngáp dài vừa chậm rãi đi đến. Đáng ghét! Rõ ràng biết cô đang lúng túng, sốt ruột đứng đợi, vậy mà không chịu bước nhanh lên một chút, cứ thong dong từng bước một…
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật ngu ngốc! Bỏ qua cơ hội cùng mỹ nam xem phim A, cho dù đó là một mỹ nam lãnh cảm. Bỏ cả bát mỳ nóng hổi, cho dù vì cảnh “nóng” cuối cùng mà cô đã phun sạch nước súp ra ngoài. Cũng bỏ cả chiếc giường ngủ ấm áp, êm ái để đứng ở đây, chờ đợi cái người vừa nãy thôi còn vứt bỏ cô, vì vận xui xẻo của cô, giờ lại không chút hối lỗi mà thản nhiên đi từng bước thế kia. Tên khốn đó bắt cá hai tay. Tên khốn đó chỉ tìm cô khi nào muốn gặp cô. Phía sau xe của gã mãi mãi không bao giờ có chỗ cho cô. Tên khốn đó trước nay cũng chưa từng đợi chiếc xe cà tàng của cô. Tên khốn đó chỉ biết kéo tay dắt cô đi tản bộ. Tên khốn đó cũng mãi mãi chỉ tiễn cô đến dưới nhà và luôn nhắc nhở cô bằng câu. “Hôm nay cũng rất xui xẻo”. Vậy mà cô vẫn luôn giữ gã trong trái tim mình.
“Người như anh rốt cuộc có điểm nào tốt chứ?” Rốt cuộc anh cũng đến trước mặt cô, cô nhìn anh, vô duyên vô cớ trách móc. Đối với cô mà nói, câu hỏi này mãi mãi không lời giải.
“Có chứ.” Huỳnh Nhất Nhị thản nhiên đến trước mặt.
“Mười lăm tuổi bắt đầu xem phim A không tính là ưu điểm.” Cô trừng mắt lườm anh một cái, hai tay vẫn đút trong túi, dùng chân đá mở cửa xếp, chực bỏ đi.
“Cái đó cũng được tính là một ưu điểm chứ.” Anh cười toe toét rồi đưa cho cô chiếc túi trong tay mình. “Bây giờ thêm một ưu>
“…” Cô nhìn anh nghi ngờ, chau mày, hỏi: “Đạn pháo?”.
Anh lắc đầu.
“Tiểu thuyết khiêu dâm?”
Anh lắc đầu.
“Thế thì là cái gì?”
“Cái này em rất cần.” Anh vừa nói vừa chỉ tay lên trời.
“Dùng để lên Tây Thiên à?”
“Nếu một lần dùng quá liều cũng dễ lên Tây Thiên lắm.”
“…” Cô vờ như chẳng có chuyện gì thực sự chẳng có chuyện gì sao? Cô chỉ không hiểu nổi cơn giận dỗi, lúng túng, nũng nịu của mình, rõ ràng ngay từ đầu cô đã biết hai người sẽ làm lành với nhau, nhưng anh có thể một lần đừng tỏ ra hiểu rõ cô như vậy, giả vờ ngốc cùng cô, rồi đứng trước mặt cô, nói những câu nịnh nọt bên tai cô.
Cô hất tay anh rồi rút tay ra khỏi túi áo, đẩy anh lùi xa ra. “Nửa đêm nửa hôm, anh lại đến tặng đồ định tiễn em đi Tây Thiên. Anh mới là người phải lên Tây Thiên, cho anh chết đi, cho anh bị đồ rơi trúng, xe máy nổ lốp rồi ngã chết, lúc hôn bị phụ nữ cắn đứt lưỡi chết, uống nước sặc chết, ăn cơm nghẹn chết…” Cô vừa chửi vừa đẩy anh về phía sau.
Anh bị cô đẩy nghiêng hẳn người đi, túi đồ trong tay anh bị đẩy mạnh quá đến nỗi văng cả đổ ra ngoài, mấy gói băng vệ sinh màu hồng phấn lăn tròn trên mặt đất nằm nghênh ngang giữa đường lớn.
Vừa thấy mấy gói màu hồng phấn đó, bao nhiêu câu mắng mỏ của cô bị chặn hết trong cuống họng, không bật được ra ngoài, cứ đứng ngây ra đó mà nhìn.
Thấy cô kinh ngạc đến thừ người ra, anh đắc ý, nhếch miệng cười nhạt. “Mười chín tuổi giúp con gái mua băng vệ sinh, anh cảm thấy đây là môt ưu điểm rất lớn. Em không cảm thấy vậy sao?” Anh qua bên đường, khom người nhặt thứ đồ rơi vãi từ dưới đất lên, rồi lại bỏ nó vào trong túi nilon.
“Ai nói với anh là em cần dùng cái này?”
“Em chứ ai.” Anh lại giơ cái túi trước mặt cô.
“Em nói thế bao giờ?” Không phải cô “có” vào những ngày này!
Anh chỉ lên mặt trăng trên trời, nói: “Chính em nói, đợi em đến đêm trăng tròn còn gì”.
“…” Cô ngẩng lên trời, mặt trăng đã gần tròn đầy. Đột nhiên cô nhớ tới tờ khế ước nhân duyên trên bàn, bất giác cắn chặt môi, cau mày.
“Ghét anh rồi à?” Nhìn đôi mày cau có của cô, anh dịu dàng khẽ hỏi. Anh đút tay vào cái túi áo chẳng lớn gì của cô, chỉ là để nhét chiếc túi nilon vào tận bàn tay đang để trong túi ấy.
“…” Mũi cô hơi cay, anh vẫn nhìn cô thản nhiên như không có việc gì. Cô ghét anh nổi sao? Anh vì sợ sự xui xẻo của cô sẽ làm hại chị gái mình nên đã lạnh lùng bắt cô tránh xa, anh đâu có khác gì những người khác, không vĩ đại đến mức có thể bất chấp tất cả để ở lại bên cạnh cô. Biết rõ cô thích anh nhưng anh vẫn phải xem xét đến cái số mệnh đen đủi của cô, anh biến tình cảm của cô dành cho mình thành một loại gánh nặng mà anh không thể rũ bỏ được. Sự xui xẻo của anh bắt nguồn từ chính tình cảm cô dành cho anh, anh không thể nói không muốn là không muốn được, cô nên hiểu như vậy. Chỉ tại chiếc túi nilon đó nặng quá kéo cả người cô nghiêng xuống. Chỉ là một câu nói vu vơ của cô thôi, việc gì anh phải ghi nhớ?
“Nếu như có thể ghét anh thì cuộc sống của em sẽ tươi đẹp hơn biết bao nhiêu!” Cô nói rồi quay mặt đi, chắc vì xấu hổ nên cô không nhìn anh nữa.
Anh nghe câu này không biết nên coi là thổ lộ hơn là hờn trách, nhìn cô khẽ quay mặt đi, anh ngẩn ra mấy giây rồi mới mỉm cười, nói tiếp: “Quay đầu lại đây, nhìn thẳng vào anh mà nói”.
“Cút xa ra một chút, ai muốn nghe anh nói chứ.” Cô cố gắng che giấu sự ngượng ngùng của mình, muốn giữ chút khoảng cách với anh.
Một bàn tay đột nhiên giữ chặt cái đầu ngang bướng của cô, kéo nó quay lại, để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô bĩu môi, dường như không chịu khuất phục, cô liền phản kháng bằng cách cúi gằm mặt xuống đất, không chịu ngước lên.
“Cứ coi như anh xin em, em nhắm mắt lại một lát được không?” Anh nhướn mày, hoàn toàn chẳng có vẻ gì giống như đang cầu xin người khác, khẽ thì thầm bên tai cô.
“Việc gì em phải nhắm măt?” Đầu co ngọ nguậy trong lòng bàn tay anh, cố sức rụt về phía sau. Lời của anh ấy sao mà nghe là lạ.
“Em không cảm thấy, nếu như bây giờ anh thổ lộ với em, hay anh muốn hôn em chẳng hạn thì sẽ phá hỏng không khí sao?” Anh khẽ cười, kéo mạnh đầu cô
“Nhưng anh đã phá hỏng rồi đó…” Đầu cô vẫn tiếp tục giãy dụa trong lòng bàn tay anh. Anh chẳng để tâm đến sự không hợp tác của cô, mà vẫn mặt dày ghé sát trán mình vào trán cô.
“Không sao cả, chúng ta cũng chẳng cần không khí gì đó nữa, cứ trực tiếp luôn đi.” Anh lại cười thật tươi, kéo đầu cô sát hơn, còn anh thì đứng im bất động, để môi cô phủ lên môi anh, nhìn như thể cô đang cưỡng hôn anh vậy.
Cô khẽ run, nghe thấy tràng cười phát ra từ mũi anh, cảm giác đôi môi đang chạm trên môi mình vẫn không rời, chỉ khẽ động đậy. “Lúc này nếu như em hơi hé môi ra một chút thì sẽ là chào đón anh đi vào, anh sẽ càng vui hơn nữa.”
“Em không…”
“Cảm ơn sự hợp tác!” Anh vội vã cảm ơn, rồi tiến thẳng vào vòm miệng đang hết sức hoan nghênh anh, xâm chiếm miệng cô một cách không kiêng nể…
“Xoảng, choang…”
Một tràng tiếng đổ vỡ vang lên bên tai cô, toàn thân cô run bắn. Cô đang muốn rời khỏi đôi môi mềm mại của anh thì một bàn tay giữ chặt lấy gáy, chiếc lưỡi mạnh mẽ trong miệng cô chẳng buồn quan tâm xem vật gì rơi xuống, chỉ hăng say với công việc.
“Bụp…”
Lại là tiếng của một đồ vật gì nữa rơi xuống, người cô cứng lại, chợt một bàn tay khác vuốt dọc theo sống lưng, xương sống của cô như bị mềm ra, mặc Huỳnh Nhất Nhị thoải mái muốn làm gì trên môi cô thì làm.
“Cộc.” Cô dần quen với những âm thanh phức tạp này nên chẳng có phản ứng gì nữa.
Còn một thứ gì đó đang rơi xuống. Ôi không! Bọn họ không thấy phiền sao, sao không ném tất cả xuống cùng một lúc? Tại sao không chịu đặt cẩn thận đồ đạc trên ban công? Đây rốt cục là trời hại hay người hại?
“Rắc, rắc.” Anh dường như đang muốn chứng minh điều gì đó, mặc kệ là trời hại hay người hại, vẫn kéo cô ép chặt vào người mình.
Lần này lại là gì đây? Này, này… bọn họ cứ tiếp tục như vậy được sao? Có nhất thiết phải say đắm thế sao? Anh thực sự không có ý định quay đầu lại xem thứ rơi xuống rốt cuộc là gì sao?
“Trước khi bọn họ ném tất cả tất thối xuống, chúng ta còn rất nhiều thời gian, tiếp tục!”
“Hả?” Này, này, này, cô vẫn chưa kịp phản ứng mà. Cho cô một chút thời gian không được sao?
…
“Ồ… bố, bố vẫn chưa ngủ sao?” Phạn Đoàn dụi cặp mắt còn ngái ngủ, đứng ở cửa phòng. “Bố đứng ở cửa sổ nhìn gì vậy ạ?”
“Trăng sáng.”
Phạn Đoàn vừa nói vừa chạy đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng đã sắp tròn đầy. “Bố, trăng sắp tròn rồi, bố thực sự sẽ giúp chị Hồ thay đổi số mệnh
“Nếu cô ấy không hối hận…”
“Chị Hồ sẽ hối hận sao?”
“…”
“Bố, tại sao đột nhiên bố lại cười đáng sợ như vậy? Muộn lắm rồi, bố đừng dọa con.”
“Sớm muộn gì cô ấy cũng hối hận…”
“Bố, chị Hồ đang cắn miệng một anh ở dưới nhà kìa!” Phạn Đoàn đột nhiên nhìn xuống khung cảnh lãng mạn ở dưới nhà. “Xem thế này còn hay hơn nhiều so với đọc sách, bố, bố đã cắn miệng ai bao giờ chưa?”
“…”
“Sao tự nhiên bố lại chau mày nhìn con thế? Bố… hình như có người ở tầng trên đang vứt đồ xuống, sao bọn họ lại chẳng có phản ứng gì thế? Oa, vứt cả nồi xuống kìa! Còn có cả thớt nữa chứ, oa! Dao thái! Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa thì … Bố, cắn mồm như thế hay lắm à? Sao bọn họ đến mạng mà cũng không cần nhỉ?”
“…”
“Được rồi, bố đừng lừ con nữa, con đi tè đây. Bố, bố xem từ từ nhé, con tè xong sẽ ngoan ngoãn đi ngủ. Bye b
“…”
Anh đứng cạnh cưa sổ, cúi đầu nhìn đôi tình nhân dưới lầu, lại ngước lên nhìn trăng tròn trên trời đêm, khẽ nhếch môi cười.