Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-757
Chương 748
Lúc Cố Minh Thành nhận được tin nhắn của Khâu Đông Duyệt, ông đang ngồi trên ghế sôfa nhà mình.
Ông cau mày một lúc, ông biết Khâu Đông Duyệt đã nhìn ra gì đó.
Ông gọi điện thoại cho Cố Niệm Đồng, hỏi cô gần đây thế nào?
Cố Niệm Đồng và Nam Lịch Viễn đang cùng con trai làm bài tập, dù sao cũng là buổi tối.
Cố Niệm Đồng nói rất tốt, có thể có gì chứ.
“Bảo con phát lời thề, vẫn còn tuân thủ chứ?” Cố Minh Thành hỏi ngược lại.
“Thề? Chủ yếu là con không biết phải tuân thủ như thế nào!” Cố Niệm Đồng mơ hồ hỏi, “Con không hiểu! Rốt cuộc là sao vậy, cha?”
“Không có gì!” Nói xong, Cố Minh Thành liền cúp điện thoại.
Ông biết, phía Tam Nhi, không có gì phát sinh cảm, còn Khâu Đông Duyệt đang hoài nghi chuyện gì, thì ông không biết.
Nghĩ một lúc lâu, ông trả lời, “Bởi vì cô thân ở trong hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn không khuất phục, ánh mắt sáng có thần, đối với cuộc sống luôn lạc quan, có thể chịu đựng khổ cực, biết từ bỏ lợi ích của mình để giúp đỡ người khác! Còn về vẻ ngoài, đừng suy nghĩ nhiều!”
Cố Minh Thành soạn xong, lại kiểm tra lại một lần.
Những phẩm chất này, đúng thực đều là phẩm chất của Khâu Đông Duyệt, trên người Cố Niệm Đồng không có.
Như vậy sẽ không còn có cảm giác thế thân nữa.
Ông gửi cho Khâu Đông Duyệt.
Khâu Đông Duyệt xem xong tin nhắn, ngây ra một lúc lâu.
Mười hai giờ, lúc cô lên giường ngủ, Miêu Doanh Đông đã ngủ rồi.
Hôm sau, Miêu Doanh Đông dậy từ sớm.
Nửa đêm hôm qua Khâu Đông Duyệt cứ cảm thấy không thoải mái, có lẽ đã thức suốt đêm, đến giới hạn cuối cùng của thân thể.
Cho nên, hôm sau Khâu Đông Duyệt dậy không nổi.
Miêu Doanh Đông nói anh phải đi làm.
Khâu Đông Duyệt “Ừm” một tiếng.
Cô đang nghiêng người ngủ, quay lưng về phía Miêu Doanh Đông.
Hai người cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, lại có thái độ như vậy, Miêu Doanh Đông cũng quay lưng về phía cô.
Miêu Doanh Đông lay cánh tay của Khâu Đông Duyệt, hỏi cô hôm nay có phải mang gì giúp không?
Khâu Đông Duyệt hai mắt mơ hồ nói, “Không có! Một chút nữa em sẽ đưa con đi học, anh đi làm đi, không cần giúp em mang gì đâu.”
Miêu Doanh Đông liền rời đi.
Sau khi anh đi, Khâu Đông Duyệt liền phát sốt, rất nghiêm trọng.
Lúc trước, đều là cô đưa hai đứa trẻ đến trường, cô giúp việc ở nhà trông Miêu Miêu, nhưng mà, hôm nay, cô không được rồi, cảm giác vô cùng khó chịu.
Cô sờ trán mình, nói với cô giúp việc, “Hôm nay cô đưa hai đứa trẻ đi học giúp tôi, tôi phát sốt rồi, toàn thân không có sức lực, trường học cách nơi nay hơi xa, chút nữa tôi sẽ gửi vị trí cho cô! Tôi uống thuốc rồi còn phải đi họp. Không thể ở nhà, nếu có việc gì thì gọi cho tôi.”
Khâu Đông Duyệt nghĩ bản thân còn trẻ, sẽ không có việc gì, uống thuốc hạ sốt, liền đi đến nơi họp.
Sổ tay phiên dịch hôm qua cô đã viết xong, nội dung cô chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, cho dù bị bệnh, cả người mê mang, nhưng vẫn làm rất tốt việc phiên dịch.
Vừa phiên dịch xong, đang ở trong phòng hội nghị thu gom đồ, cô giáo gọi điện thoại đến cho cô, nói đồ thủ công mà tối qua Miêu Cẩm Thiêm làm không đem đến lớp.
Khâu Đông Duyệt gõ đầu mình một cái, phát sốt, nên sáng sớm hôm nay cô đã quên mất phải đem theo cái gì.
Cô nói, sẽ về nhà lấy ngay lập tức, rồi đem đến trường cho con trai.
Từ nơi này về nhà cũng khá xa, lại còn phải đến trường, từ trường về nhà, đã qua mười hai giờ trưa.
Cô vẫn chưa ăn trưa.
Trong nhà chỉ có một cô giúp việc, phụ trách chăm sóc Miêu Miêu.
Cô giúp việc đang trông Miêu Miêu, cho nên, Khâu Đông Duyệt đành tự làm cho mình ít đồ ăn.
Lúc nấu cơm, không cẩn thận, làm vỡ một cái chén.
Khâu Đông Duyệt nhìn cái chén trên nền nhà, nước mắt liền tuôn ra.
Cô lại lấy một cái chén khác, lại rơi vỡ.
Cô không hiểu, bản thân cần mẫn chăm chỉ, cố gắng để trở thành một người vợ người mẹ xứng đáng, cô đã làm tất cả để trở thành một người vợ tốt, một người mẹ tốt.
Rốt cuộc cô có điểm nào không bằng Cố Niệm Đồng.
Cơn sốt vẫn chưa dứt, cô sờ trán, cả người đều muốn ngất đi.
Cô giúp việc đi đến, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô nói, không sao, không cẩn thận làm vỡ chén.
Sau đó, cô nói không làm cơm nữa, bảo cô giúp việc trông chừng Miêu Miêu, cô đi ngủ một giấc.
Cô giúp việc đồng ý.
Thực ra, cho dù Minh Thành không nói với cô, cô cũng biết, nhất định là vì cô và Cố Niệm Đồng khá giống nhau, tuổi tác cũng như nhau.
Mặc dù, Cố Minh Thành đã nỗ lực nói lên những ưu điểm của cô.
Cố Minh Thành thông minh, Khâu Đông Duyệt cũng không phải đồ ngốc.
Khâu Đông Duyệt lên giường đi ngủ, sau khi ngủ, cô nắm chặt chăn, khóc.
Lúc này, Miêu Doanh Đông có điện thoại gọi đến, nói tối nay có người muốn mời anh đến một buổi tiệc, chính là Lệ Truyền Anh của công ty Công nghệ cao, bây giờ quy mô của công ty này ngày càng lớn, muốn tiếp tục kêu gọi đầu tư.
Miêu Doanh Đông không thích xã giao kiểu này, nhưng Lệ Truyền Anh cũng ở đó.
Dù sao cũng là vợ của anh vợ anh.
“Tối nay anh không về nhà ăn cơm.” Miêu Doanh Đông nói.
“Ừm, em biết rồi. Em bảo cô giúp việc làm cơm cho con.” Khâu Đông Duyệt nói.
Miêu Doanh Đông cúp điện thoại.
Lúc Khâu Đông Duyệt đi ngủ, cả người vô cùng nóng, không có sức lực, đau đầu, ngủ không được.
Lúc bốn giờ chiều, cô cảm giác cả người mình như bị kiến cắn.
Cô vốn không muốn làm phiền người khác, nhưng mà cô cũng hết cách, nếu không hai đứa con cô đi học về sẽ không có cơm ăn.
Khâu Đông Duyệt gọi điện thoại cho Từ Thiến.
Trên bàn ăn, Miêu Doanh Đông là vị thần tài cao cao tại thượng mà người khác luôn ngưỡng mộ.
Không có ai dám tùy tiện đến kính rượu anh, bởi vì anh lái xe.
Nhưng mà, lãnh đạo ở đây biết Lệ Truyền Anh có quan hệ họ hàng với anh, cho nên nháy mắt ra ám hiệu với cô.
Lệ Truyền Anh cảm thấy vị lãnh đạo này thật phiền phức, nói, “Người ta muốn uống rượu, thì tự uống, không muốn uống rượu, liền dùng chiêu trò, không thấy mất mặt sao?”
Khiến cho vị lãnh đạo đó vô cùng ngại ngùng, không thể xuống đài.
Bây giờ Lệ Truyền Anh và người lãnh đạo này chỉ là quan hệ hợp tác, không phải là cấp dưới của ông ta, vị trí của cô bây giờ, không còn ai có thể tùy ý chỉ tay với cô nữa.
Miêu Doanh Đông hiểu ý của đối phương, nếu như là ngày thường, anh sẽ tuyệt đối không uống, uống say rồi rất khó chịu.
Hơn nữa, anh phải lái xe.
Nhưng mà, Lệ Truyền Anh ở đây, cũng không thể để cô mất mặt.
Anh rót một ly rượu, uống hết một nửa.
Lệ Truyền Anh nghĩ, bản thân mình trở thành tiểu nhân oan uổng rồi, vốn muốn làm cho cấp trên khó coi, lại không ngờ, Miêu Doanh Đông sẽ uống rượu.
Cô cúi đầu ho, gãi gãi đầu.
Có lẽ bởi vì lần kí hợp đồng trước, nên cô rất thông cảm với Miêu Doanh Đông.
Cô không biết rốt cuộc hợp đồng đó có nghĩa là gì, nhưng câu chữ không tệ.
Hơn nữa biểu cảm lúc Miêu Doanh Đông nói “không cần”, cô càng cảm thấy đồng cảm với vị em rể này.
Uống rượu xong, Lệ Truyền Anh định đưa Miêu Doanh Đông về nhà, dù sao anh cũng đã uống rượu, cô phải có trách nhiệm.
Đến bãi đậu xe, đúng lúc Nam Lịch Viễn đang mở cửa xe của mình, nhìn thấy Miêu Doanh Đông và Lệ Truyền Anh, anh nói, “Uống rượu sao?”
“Phải, một chút! Lệ Truyền Anh định tiễn tôi về nhà.” Miêu Doanh Đông nói.
Dù sao anh cũng có nhiều xe, đi làm cũng không cần chỉ lái duy nhất một chiếc xe.
“Tôi và anh ấy là hàng xóm, để tôi đưa anh ấy về nhà.” Nam Lịch Viễn nói.
“Ồ, đúng rồi, tôi quên mất.” Lệ Truyền Anh nói, cô lại nhắc nhở một câu, “Anh cẩn thận nhé!” xong liền rời đi.
Miêu Doanh Đông lên xe Nam Lịch Viễn, ngồi ở ghế phụ, nhắm hai mắt.
“Anh, Duyệt Nhi nhà anh đâu?” Nam Lịch Viễn hỏi.
Miêu Doanh Đông quay đầu về phía Nam Lịch Viễn, “Cả tám đời của cậu cũng không dùng cái xưng hô này, sao hôm nay lại gọi? Trước giờ tôi chưa từng nhớ cậu có gọi tôi là anh.”
Nam Lịch Viễn cười nói, “Có lẽ vừa rồi bị Lệ Truyền Anh lây nhiễm.”
Miêu Doanh Đông không để tâm, quay đầu lại, “Vừa rồi cậu hỏi gì? Duyệt Nhi? Cô ấy ở nhà, có lẽ đang chăm con, học bài! Không có thời gian để ý đến tôi. Tam Nhi thì sao?”
Nam Lịch Viễn nhấc tay lên xem giờ, “Mười giờ rồi, có lẽ ngủ rồi, ngày mai phải đi làm.”
“Tam Nhi nhà cậu đúng là đồ vô tâm! Trước giờ luôn vô tâm!” Miêu Doanh Đông nói.
“Đúng vậy. Không giống Duyệt Nhi nhà anh chút nào.” Nam Lịch Viễn nói, thật ra, anh còn muốn nói một câu, “Nhưng ngược lại rất giống anh!”
“Phải.” Miêu Doanh Đông trả lời.
Lúc Từ Thiến đến nhà của Miêu Doanh Đông, là năm giờ chiều.
Vừa nhìn thấy trong nhà gà bay chó nhảy, Khâu Đông Duyệt đang nằm trên giường, Từ Thiến nói, “Chuyện gì thế này? Sao lại loạn thành như vậy?”
Khâu Đông Duyệt nghe thấy giọng nói của Từ Thiến, liền cố gắng ngồi dậy, gọi một tiếng, “Mẹ.”
Nước mắt ngắn nước mắt dài chảy xuống.
Từ Thiến ôm Khâu Đông Duyệt trước ngực, tức giận hỏi, “Doanh Đông đâu?”
“Anh ấy không biết con phát sốt! Sau khi anh ấy đi con mới bị sốt. Hơn nữa, tối nay có ấy có một bữa tiệc xã giao!” Khâu Đông Duyệt nói.
Từ Thiến cười lạnh, “Mẹ còn không hiểu nó sao? Thích chỉ tay năm ngón! Tiểu Cửu từ lúc tiểu học đã đứng trên băng ghế tự mình nấu cơm, rửa bát, nó thì cái gì cũng không làm! Trước mặt người khác thì đẹp đẽ rực rỡ, tổng tài bá đạo, giống y như cha nó! Là chồng của người khác! Nhìn chỗ nào cũng tốt! Đã lúc nào rồi, còn ở bên ngoài xã giao?”
“Mẹ, người đừng trách anh ấy, tiền trong nhà đều là anh ấy kiếm, đàn ông bận ở ngoài, chuyện trong nhà, tất nhiên sẽ không thấy được! Con hiểu anh ấy, anh ấy sẽ không như vậy.” Khâu Đông Duyệt nói.
Từ Thiến hừ mũi, bà làm việc lúc nào cũng tỉ mỉ hợp lí, biết nên làm gì.
Bà bảo cô giúp việc dọn dẹp vệ sinh trong nhà trước, sau đó bà đi trông Miêu Miêu, bảo cô giúp việc đi nấu cơm.
Cuối cùng, bà mang theo Miêu Miêu, để cô bé ngồi ở ghế trẻ em phía sau, đi đón hai người anh của cô bé.
Nấu xong cơm cũng đã chín giờ.
Khâu Đông Duyệt lần lượt cho hai đứa con trai ngủ, sau đó mới cho Miêu Miêu đi ngủ.
Từ Thiến đã rời đi.
Lúc ru cho Miêu Miêu ngủ, cô lại nghĩ đến cô và Miêu Doanh Đông.
Việc nhà, Miêu Doanh Đông thật sự không thấy được, lúc trước, anh chỉ có một mình, có giúp việc làm cho anh, anh về nhà đều đã sạch sẽ sáng bóng.
Sau đó, có Khâu Đông Duyệt, việc nhà, đều là cô làm, nên anh vẫn không nhận ra tính quan trọng của việc nhà.
Anh cho rằng việc nhà không cần tốn suy nghĩ, sức lực, chăm sóc con cũng không tốn sức, chỉ cần chơi với nó là được.
Có lẽ anh cũng không biết lúc anh tán chuyện gió trăng, đã có người thay anh gánh vác hết những chuyện nặng nề.
Nhà người khác cô không biết, nhưng cô biết trong nhà Tam Nhi, nếu không có Nam Lịch Viễn lo trong lo ngoài, làm sao có thể có một Tam Nhi phong hoa tuyết nguyệt như vậy?
Có lẽ là Nam Lịch Viễn thông minh, biết làm sao chăm sóc con cái có hiệu quả, biết làm sao để Tam Nhi không phải chịu một chút tổn thương, cho nên, dù Tam Nhi sắp ba mươi, vẫn giữ nguyên tính khí trẻ con như vậy.
Cô không được may mắn như Tam Nhi, ông chồng này nhìn thì có vẻ tốt, cảm giác mới mẻ của lúc vừa kết hôn qua đi, khuyết điểm của anh liền lộ ra.
Bây giờ, công việc trong ngoài bận rộn đều của Khâu Đông Duyệt.
Đúng như mẹ chồng nói, Miêu Doanh Đông chính là bản sao của cha anh, lớn dần theo tuổi tác, liền trở thành Miêu Chánh Thái thứ hai!
Lúc Cố Minh Thành nhận được tin nhắn của Khâu Đông Duyệt, ông đang ngồi trên ghế sôfa nhà mình.
Ông cau mày một lúc, ông biết Khâu Đông Duyệt đã nhìn ra gì đó.
Ông gọi điện thoại cho Cố Niệm Đồng, hỏi cô gần đây thế nào?
Cố Niệm Đồng và Nam Lịch Viễn đang cùng con trai làm bài tập, dù sao cũng là buổi tối.
Cố Niệm Đồng nói rất tốt, có thể có gì chứ.
“Bảo con phát lời thề, vẫn còn tuân thủ chứ?” Cố Minh Thành hỏi ngược lại.
“Thề? Chủ yếu là con không biết phải tuân thủ như thế nào!” Cố Niệm Đồng mơ hồ hỏi, “Con không hiểu! Rốt cuộc là sao vậy, cha?”
“Không có gì!” Nói xong, Cố Minh Thành liền cúp điện thoại.
Ông biết, phía Tam Nhi, không có gì phát sinh cảm, còn Khâu Đông Duyệt đang hoài nghi chuyện gì, thì ông không biết.
Nghĩ một lúc lâu, ông trả lời, “Bởi vì cô thân ở trong hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn không khuất phục, ánh mắt sáng có thần, đối với cuộc sống luôn lạc quan, có thể chịu đựng khổ cực, biết từ bỏ lợi ích của mình để giúp đỡ người khác! Còn về vẻ ngoài, đừng suy nghĩ nhiều!”
Cố Minh Thành soạn xong, lại kiểm tra lại một lần.
Những phẩm chất này, đúng thực đều là phẩm chất của Khâu Đông Duyệt, trên người Cố Niệm Đồng không có.
Như vậy sẽ không còn có cảm giác thế thân nữa.
Ông gửi cho Khâu Đông Duyệt.
Khâu Đông Duyệt xem xong tin nhắn, ngây ra một lúc lâu.
Mười hai giờ, lúc cô lên giường ngủ, Miêu Doanh Đông đã ngủ rồi.
Hôm sau, Miêu Doanh Đông dậy từ sớm.
Nửa đêm hôm qua Khâu Đông Duyệt cứ cảm thấy không thoải mái, có lẽ đã thức suốt đêm, đến giới hạn cuối cùng của thân thể.
Cho nên, hôm sau Khâu Đông Duyệt dậy không nổi.
Miêu Doanh Đông nói anh phải đi làm.
Khâu Đông Duyệt “Ừm” một tiếng.
Cô đang nghiêng người ngủ, quay lưng về phía Miêu Doanh Đông.
Hai người cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, lại có thái độ như vậy, Miêu Doanh Đông cũng quay lưng về phía cô.
Miêu Doanh Đông lay cánh tay của Khâu Đông Duyệt, hỏi cô hôm nay có phải mang gì giúp không?
Khâu Đông Duyệt hai mắt mơ hồ nói, “Không có! Một chút nữa em sẽ đưa con đi học, anh đi làm đi, không cần giúp em mang gì đâu.”
Miêu Doanh Đông liền rời đi.
Sau khi anh đi, Khâu Đông Duyệt liền phát sốt, rất nghiêm trọng.
Lúc trước, đều là cô đưa hai đứa trẻ đến trường, cô giúp việc ở nhà trông Miêu Miêu, nhưng mà, hôm nay, cô không được rồi, cảm giác vô cùng khó chịu.
Cô sờ trán mình, nói với cô giúp việc, “Hôm nay cô đưa hai đứa trẻ đi học giúp tôi, tôi phát sốt rồi, toàn thân không có sức lực, trường học cách nơi nay hơi xa, chút nữa tôi sẽ gửi vị trí cho cô! Tôi uống thuốc rồi còn phải đi họp. Không thể ở nhà, nếu có việc gì thì gọi cho tôi.”
Khâu Đông Duyệt nghĩ bản thân còn trẻ, sẽ không có việc gì, uống thuốc hạ sốt, liền đi đến nơi họp.
Sổ tay phiên dịch hôm qua cô đã viết xong, nội dung cô chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, cho dù bị bệnh, cả người mê mang, nhưng vẫn làm rất tốt việc phiên dịch.
Vừa phiên dịch xong, đang ở trong phòng hội nghị thu gom đồ, cô giáo gọi điện thoại đến cho cô, nói đồ thủ công mà tối qua Miêu Cẩm Thiêm làm không đem đến lớp.
Khâu Đông Duyệt gõ đầu mình một cái, phát sốt, nên sáng sớm hôm nay cô đã quên mất phải đem theo cái gì.
Cô nói, sẽ về nhà lấy ngay lập tức, rồi đem đến trường cho con trai.
Từ nơi này về nhà cũng khá xa, lại còn phải đến trường, từ trường về nhà, đã qua mười hai giờ trưa.
Cô vẫn chưa ăn trưa.
Trong nhà chỉ có một cô giúp việc, phụ trách chăm sóc Miêu Miêu.
Cô giúp việc đang trông Miêu Miêu, cho nên, Khâu Đông Duyệt đành tự làm cho mình ít đồ ăn.
Lúc nấu cơm, không cẩn thận, làm vỡ một cái chén.
Khâu Đông Duyệt nhìn cái chén trên nền nhà, nước mắt liền tuôn ra.
Cô lại lấy một cái chén khác, lại rơi vỡ.
Cô không hiểu, bản thân cần mẫn chăm chỉ, cố gắng để trở thành một người vợ người mẹ xứng đáng, cô đã làm tất cả để trở thành một người vợ tốt, một người mẹ tốt.
Rốt cuộc cô có điểm nào không bằng Cố Niệm Đồng.
Cơn sốt vẫn chưa dứt, cô sờ trán, cả người đều muốn ngất đi.
Cô giúp việc đi đến, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô nói, không sao, không cẩn thận làm vỡ chén.
Sau đó, cô nói không làm cơm nữa, bảo cô giúp việc trông chừng Miêu Miêu, cô đi ngủ một giấc.
Cô giúp việc đồng ý.
Thực ra, cho dù Minh Thành không nói với cô, cô cũng biết, nhất định là vì cô và Cố Niệm Đồng khá giống nhau, tuổi tác cũng như nhau.
Mặc dù, Cố Minh Thành đã nỗ lực nói lên những ưu điểm của cô.
Cố Minh Thành thông minh, Khâu Đông Duyệt cũng không phải đồ ngốc.
Khâu Đông Duyệt lên giường đi ngủ, sau khi ngủ, cô nắm chặt chăn, khóc.
Lúc này, Miêu Doanh Đông có điện thoại gọi đến, nói tối nay có người muốn mời anh đến một buổi tiệc, chính là Lệ Truyền Anh của công ty Công nghệ cao, bây giờ quy mô của công ty này ngày càng lớn, muốn tiếp tục kêu gọi đầu tư.
Miêu Doanh Đông không thích xã giao kiểu này, nhưng Lệ Truyền Anh cũng ở đó.
Dù sao cũng là vợ của anh vợ anh.
“Tối nay anh không về nhà ăn cơm.” Miêu Doanh Đông nói.
“Ừm, em biết rồi. Em bảo cô giúp việc làm cơm cho con.” Khâu Đông Duyệt nói.
Miêu Doanh Đông cúp điện thoại.
Lúc Khâu Đông Duyệt đi ngủ, cả người vô cùng nóng, không có sức lực, đau đầu, ngủ không được.
Lúc bốn giờ chiều, cô cảm giác cả người mình như bị kiến cắn.
Cô vốn không muốn làm phiền người khác, nhưng mà cô cũng hết cách, nếu không hai đứa con cô đi học về sẽ không có cơm ăn.
Khâu Đông Duyệt gọi điện thoại cho Từ Thiến.
Trên bàn ăn, Miêu Doanh Đông là vị thần tài cao cao tại thượng mà người khác luôn ngưỡng mộ.
Không có ai dám tùy tiện đến kính rượu anh, bởi vì anh lái xe.
Nhưng mà, lãnh đạo ở đây biết Lệ Truyền Anh có quan hệ họ hàng với anh, cho nên nháy mắt ra ám hiệu với cô.
Lệ Truyền Anh cảm thấy vị lãnh đạo này thật phiền phức, nói, “Người ta muốn uống rượu, thì tự uống, không muốn uống rượu, liền dùng chiêu trò, không thấy mất mặt sao?”
Khiến cho vị lãnh đạo đó vô cùng ngại ngùng, không thể xuống đài.
Bây giờ Lệ Truyền Anh và người lãnh đạo này chỉ là quan hệ hợp tác, không phải là cấp dưới của ông ta, vị trí của cô bây giờ, không còn ai có thể tùy ý chỉ tay với cô nữa.
Miêu Doanh Đông hiểu ý của đối phương, nếu như là ngày thường, anh sẽ tuyệt đối không uống, uống say rồi rất khó chịu.
Hơn nữa, anh phải lái xe.
Nhưng mà, Lệ Truyền Anh ở đây, cũng không thể để cô mất mặt.
Anh rót một ly rượu, uống hết một nửa.
Lệ Truyền Anh nghĩ, bản thân mình trở thành tiểu nhân oan uổng rồi, vốn muốn làm cho cấp trên khó coi, lại không ngờ, Miêu Doanh Đông sẽ uống rượu.
Cô cúi đầu ho, gãi gãi đầu.
Có lẽ bởi vì lần kí hợp đồng trước, nên cô rất thông cảm với Miêu Doanh Đông.
Cô không biết rốt cuộc hợp đồng đó có nghĩa là gì, nhưng câu chữ không tệ.
Hơn nữa biểu cảm lúc Miêu Doanh Đông nói “không cần”, cô càng cảm thấy đồng cảm với vị em rể này.
Uống rượu xong, Lệ Truyền Anh định đưa Miêu Doanh Đông về nhà, dù sao anh cũng đã uống rượu, cô phải có trách nhiệm.
Đến bãi đậu xe, đúng lúc Nam Lịch Viễn đang mở cửa xe của mình, nhìn thấy Miêu Doanh Đông và Lệ Truyền Anh, anh nói, “Uống rượu sao?”
“Phải, một chút! Lệ Truyền Anh định tiễn tôi về nhà.” Miêu Doanh Đông nói.
Dù sao anh cũng có nhiều xe, đi làm cũng không cần chỉ lái duy nhất một chiếc xe.
“Tôi và anh ấy là hàng xóm, để tôi đưa anh ấy về nhà.” Nam Lịch Viễn nói.
“Ồ, đúng rồi, tôi quên mất.” Lệ Truyền Anh nói, cô lại nhắc nhở một câu, “Anh cẩn thận nhé!” xong liền rời đi.
Miêu Doanh Đông lên xe Nam Lịch Viễn, ngồi ở ghế phụ, nhắm hai mắt.
“Anh, Duyệt Nhi nhà anh đâu?” Nam Lịch Viễn hỏi.
Miêu Doanh Đông quay đầu về phía Nam Lịch Viễn, “Cả tám đời của cậu cũng không dùng cái xưng hô này, sao hôm nay lại gọi? Trước giờ tôi chưa từng nhớ cậu có gọi tôi là anh.”
Nam Lịch Viễn cười nói, “Có lẽ vừa rồi bị Lệ Truyền Anh lây nhiễm.”
Miêu Doanh Đông không để tâm, quay đầu lại, “Vừa rồi cậu hỏi gì? Duyệt Nhi? Cô ấy ở nhà, có lẽ đang chăm con, học bài! Không có thời gian để ý đến tôi. Tam Nhi thì sao?”
Nam Lịch Viễn nhấc tay lên xem giờ, “Mười giờ rồi, có lẽ ngủ rồi, ngày mai phải đi làm.”
“Tam Nhi nhà cậu đúng là đồ vô tâm! Trước giờ luôn vô tâm!” Miêu Doanh Đông nói.
“Đúng vậy. Không giống Duyệt Nhi nhà anh chút nào.” Nam Lịch Viễn nói, thật ra, anh còn muốn nói một câu, “Nhưng ngược lại rất giống anh!”
“Phải.” Miêu Doanh Đông trả lời.
Lúc Từ Thiến đến nhà của Miêu Doanh Đông, là năm giờ chiều.
Vừa nhìn thấy trong nhà gà bay chó nhảy, Khâu Đông Duyệt đang nằm trên giường, Từ Thiến nói, “Chuyện gì thế này? Sao lại loạn thành như vậy?”
Khâu Đông Duyệt nghe thấy giọng nói của Từ Thiến, liền cố gắng ngồi dậy, gọi một tiếng, “Mẹ.”
Nước mắt ngắn nước mắt dài chảy xuống.
Từ Thiến ôm Khâu Đông Duyệt trước ngực, tức giận hỏi, “Doanh Đông đâu?”
“Anh ấy không biết con phát sốt! Sau khi anh ấy đi con mới bị sốt. Hơn nữa, tối nay có ấy có một bữa tiệc xã giao!” Khâu Đông Duyệt nói.
Từ Thiến cười lạnh, “Mẹ còn không hiểu nó sao? Thích chỉ tay năm ngón! Tiểu Cửu từ lúc tiểu học đã đứng trên băng ghế tự mình nấu cơm, rửa bát, nó thì cái gì cũng không làm! Trước mặt người khác thì đẹp đẽ rực rỡ, tổng tài bá đạo, giống y như cha nó! Là chồng của người khác! Nhìn chỗ nào cũng tốt! Đã lúc nào rồi, còn ở bên ngoài xã giao?”
“Mẹ, người đừng trách anh ấy, tiền trong nhà đều là anh ấy kiếm, đàn ông bận ở ngoài, chuyện trong nhà, tất nhiên sẽ không thấy được! Con hiểu anh ấy, anh ấy sẽ không như vậy.” Khâu Đông Duyệt nói.
Từ Thiến hừ mũi, bà làm việc lúc nào cũng tỉ mỉ hợp lí, biết nên làm gì.
Bà bảo cô giúp việc dọn dẹp vệ sinh trong nhà trước, sau đó bà đi trông Miêu Miêu, bảo cô giúp việc đi nấu cơm.
Cuối cùng, bà mang theo Miêu Miêu, để cô bé ngồi ở ghế trẻ em phía sau, đi đón hai người anh của cô bé.
Nấu xong cơm cũng đã chín giờ.
Khâu Đông Duyệt lần lượt cho hai đứa con trai ngủ, sau đó mới cho Miêu Miêu đi ngủ.
Từ Thiến đã rời đi.
Lúc ru cho Miêu Miêu ngủ, cô lại nghĩ đến cô và Miêu Doanh Đông.
Việc nhà, Miêu Doanh Đông thật sự không thấy được, lúc trước, anh chỉ có một mình, có giúp việc làm cho anh, anh về nhà đều đã sạch sẽ sáng bóng.
Sau đó, có Khâu Đông Duyệt, việc nhà, đều là cô làm, nên anh vẫn không nhận ra tính quan trọng của việc nhà.
Anh cho rằng việc nhà không cần tốn suy nghĩ, sức lực, chăm sóc con cũng không tốn sức, chỉ cần chơi với nó là được.
Có lẽ anh cũng không biết lúc anh tán chuyện gió trăng, đã có người thay anh gánh vác hết những chuyện nặng nề.
Nhà người khác cô không biết, nhưng cô biết trong nhà Tam Nhi, nếu không có Nam Lịch Viễn lo trong lo ngoài, làm sao có thể có một Tam Nhi phong hoa tuyết nguyệt như vậy?
Có lẽ là Nam Lịch Viễn thông minh, biết làm sao chăm sóc con cái có hiệu quả, biết làm sao để Tam Nhi không phải chịu một chút tổn thương, cho nên, dù Tam Nhi sắp ba mươi, vẫn giữ nguyên tính khí trẻ con như vậy.
Cô không được may mắn như Tam Nhi, ông chồng này nhìn thì có vẻ tốt, cảm giác mới mẻ của lúc vừa kết hôn qua đi, khuyết điểm của anh liền lộ ra.
Bây giờ, công việc trong ngoài bận rộn đều của Khâu Đông Duyệt.
Đúng như mẹ chồng nói, Miêu Doanh Đông chính là bản sao của cha anh, lớn dần theo tuổi tác, liền trở thành Miêu Chánh Thái thứ hai!