Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-690
Chương 681
Khâu Đông Duyệt vốn dĩ đang cùng Tống Dương, mẹ Hứa nói chuyện đùa, nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên.
Miêu Doanh Đông từng bước từng bước đi vào.
Nhìn thấy Miêu Doanh Đông, Khâu Đông Duyệt giống như một phản xạ có điều kiện, khẽ cúi đầu, trên khuôn mặt mang một nụ cười gượng gạo không một cảm xúc.
Dùng giọng nói nhẹ nhàng, dễ chịu của cô, “xin chào, Ethan.”
Điềm tĩnh, từ tốn nhẹ nhàng, tôi đã từng đứng trước mặt anh lúng túng như thế nào, thì bây giờ lại điềm nhiên như thế đó.
Khâu Đông Duyệt nghĩ bây giờ hai người ngang bằng rồi.
Kết thúc thật sự của hai người chính là câu “xin chào, Ethan.”
Khâu Đông Duyệt đã tập luyện 4 tháng, chính là muốn giành được tiếng nói trước mặt Miêu Doanh Đông.
Bây giờ cô đã làm được! Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn anh, không có một chút tư tưởng tình cảm nào.
Hình như cô đã bỏ anh xuống mức bình thường.
Hình như Miêu Doanh Đông chỉ là người cô đã từng quen biết, bây giờ gặp lại, chào hỏi, không có chuyện gì xảy ra.
Quá khứ của anh và cô không có liên quan, anh của bây giờ cũng không còn liên quan đến cô.
Khẩu khí của cô ngay cả Tống Dương nghe cũng thấy ngạc nhiên, hơi nghi ngờ, đây có phải là lời lẽ Khâu Đông Duyệt thốt ra không? Khâu Đông Duyệt cảm thấy bỗng chốc mình đã chiến thắng.
Miêu Doanh Đông chau mày một chút, sau đó nắm chặt tay thành nắm đấm.
Khâu Đông Duyệt tiếp tục cúi đầu nói chuyện đùa vui với Tống Dương, Thành vẫn nghe không hiểu, cứ hỏi suốt.
Mẹ Hứa Thế An đang nói chuyện với Miêu Doanh Đông, dáng vẻ rất khách sáo, nói rằng bà có thẻ, không cần mỗi tháng phải làm phiền Ethan đích thân mang tiền đến.
Miêu Doanh Đông trả lời chậm rãi.
Cuộc nói chuyện giữa Tống Dương và Khâu Đông Duyệt không ngừng truyền đến tai anh.
“Một lát sau khi ăn cơm xong, anh dẫn Thành đến chỗ Quý Hồng, em không muốn gặp bà ta! Đưa Thành ở đó mấy ngày, rồi chúng ta đi.”
Khâu Đông Duyệt nói với Tống Dương.
“Những việc Duyệt Nhi dặn dò, anh đương nhiên làm theo.”
Sau đó hai người tự hiểu ý nhau.
Lúc Miêu Doanh Đông đi, nói với mọi người trong nhà một câu, “tạm biệt!”
Khâu Đông Duyệt cũng không thèm quay đầu lại, hình như đang bàn với Tống Dương về việc làm thế nào đi đến chỗ Quý Hồng.
Tống Dương quen biết rất nhiều người, thám tử tư nhân cũng quen biết không ít, bởi vì trước đây thăm dò thân thế của Duyệt Nhi đều nhờ vào những người này, cho nên rất dễ dàng điều tra ra chỗ ở của Quý Hồng.
Buổi chiều Khâu Đông Duyệt ở lại Hứa gia, làm bạn với mẹ Hứa, Tống Dương đưa Thành đi.
Đã nói rõ rồi, Tống Dương sau khi đưa Thành đi, một mình về khách sạn ở, nhà Hứa Thế An nhỏ, ở lại không được, hơn nữa Minh Nguyên không có về, một mình anh đến nhà Minh Nguyên ở cũng không tiện, việc hỏi thăm tình hình của Minh Sùng Luân, ngày mai ngày mốt làm vẫn còn kịp.
Miêu Doanh Đông từ nhà Hứa Thế An lái xe đi khỏi, lái rất chậm.
Ban đầu định gọi điện cho Nam Lịch Viễn, bảo anh đến, nhưng thôi---
- Chỉ có thể nhận được vô số sự nhạo báng của anh ấy thôi.
Bên đường có một quán bar nhỏ, anh đi vào.
Trước đây anh chưa bao giờ đến quán bar kiểu này để uống rượu, những nơi anh vào đều là những nhà hàng sang trọng đẳng cấp.
Anh gọi hai chai rượu rất mạnh, một mình uống.
Anh không uống quá nhiều, cho nên không say không ảnh hưởng đến việc lái xe.
Lúc 7 giờ tối tỉnh dậy trên ghế xe, chuẩn bị về nhà.
Tống Dương đưa Thành đến nhà Quý Hồng, chính là nhà ông chủ mua cho Quý Hồng.
Đúng lúc bị ông chủ phát hiện, ông chủ đó biết Quý Hồng còn có một đứa con ngốc ngếch! Quý Hồng để thể hiện tâm trạng của mình, trước mặt Thành, còn có Tống Dương nói rằng thằng bé này vốn không phải con của bà, bà không có một đứa con trai như thế, thét lên rằng chồng bà đã chết rồi, làm sao bà lại có một đứa con ngốc ngếch như vậy, để ăn tết sao? Bà từ chối thừa nhận mối quan hệ với Thành.
Hơn nữa, đứa con khờ khạo này luôn đi với chị nó, tại sao bây giờ lại trở về? Bà không hề có một sự thành tâm nào sao? Khâu Đông Duyệt đơn giản lòng dạ nham hiểm.
Vả lại, bà còn thề với ông chủ đó rằng, cho dù có một ngày thằng bé này chết ở Venezuela, bà cũng không màng tới, bởi vì căn bản bà không có chút quan hệ gì với nó.
“Được, nhớ những lời bà nói đó!”
ông chủ nói với Quý Hồng.
Thành đứng ở đó, lời nói của mẹ, cậu hiểu hết.
Ban đầu cậu đứng ở trước cửa, nghe những lời chửi mắng thậm tệ cảu Quý Hồng, mỗi câu như một vết dao, cứa vào trái tim cậu, cậu quay người bỏ chạy.
Cậu chạy rồi, Tống Dương vẫn chưa phát hiện, anh giận dữ nói với Quý Hồng, “Vì Thành ở nước ngoài nhớ bà, Duyệt Nhi đoán bà cũng nhớ nó, đặc biệt đưa nó về đây, bà lại không hiểu còn nói những lời này, sau này tự mình mà chịu trách nhiệm!”
Nói xong anh quay đi mới phát hiện Thành đã không ở đó.
Tống Dương vội vàng chạy đi tìm khắp nơi.
Tìm kiếm hơn cả tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm thấy.
Bởi vì Thành không biết dùng điện thoại, nên không mua cho cậu ta dùng.
Lần trước là Hứa Thế An tìm ra cậu, lần này đoán là không có may mắn như vậy đâu.
Chỉ có duy nhất một mình Hứa Thế An, đã qua đời rồi! Tống Dương nhìn trời đã tối, hơn nữa trời sắp đổ mưa to, hy vọng Thành không xảy ra chuyện gì.
Anh chạy khắp nơi tìm Thành, báo cảnh sát, cũng gọi điện cho Khâu Đông Duyệt rồi, nếu cả buổi chiều không gọi cho cô, sợ cô lại suy nghĩ.
Khâu Đông Duyệt vừa nghe xong vô cùng lo lắng, suýt chút ngất xỉu.
Thành làm sao lại đi lạc, lần trước là do cậu ta may mắn, gặp phải Hứa Thế An, lần này thì-----
- Lành ít dữ nhiều.
Khâu Đông Duyệt vội vàng chạy ra từ Hứa gia, tìm kiếm Thành khắp nơi, thành phố tấp nập người đông như thế, đi đâu mà tìm đây.
Trên đường, trời lại đổ mưa to, Khâu Đông Duyệt cũng không có dù, trong lòng vô cùng lo lắng.
Đến khúc cua, bước chân vội vã của cô suýt chút nữa đụng phải một chiếc xe từ con đường bên kia chạy qua.
Trong lúc lúng túng, bước chân cô chao đảo về phía sau, đột nhiên ngã nhào ra lề đường.
Bỗng chốc thu hút sự chú ý của nhiều người, không nhiều vì trời mưa lớn nên không có nhiều người.
Miêu Doanh Đông vừa đi ngang đây.
Bình thường chuyện nhàn hạ này anh không để ý, nhưng ánh sáng đèn đường, qua làn sương mù, bóng dáng Khâu Đông Duyệt hiện lên trong mắt anh.
Quả đúng là cô ấy sao? Miêu Doanh Đông xuống xe, nhìn rõ cô, người tài xế hồi nãy nói rằng không có đụng vào cô, có thể cô sợ quá, lại ngã nhào xuống.
Miêu Doanh Đông kiểm tra người cô, thực sự không bị gì hết.
Anh bế cô lên, bế lên xe.
Sau khi về nhà, xe dừng ở bãi đậu xe, anh lại bế cô lên.
Người cô rất bẩn, bị ướt nhẹp.
Tóc mặc dù bị ướt sũng, nhưng có thể nhìn thấy cô lại uốn tóc rồi, rất đẹp.
Đặt cô vào cái phòng trước đây cô hay ngủ một mình, anh đi tắm.
Khâu Đông Duyệt tỉnh dậy lúc 11 giờ tối, đầu đau kinh khủng, lúc nãy té ngã bên lề đường, trời lại mưa lớn, phản ứng đầu tiên cô tỉnh dậy là: Thành đã tìm thấy chưa? Cô vỗ nhẹ đầu mình.
Đột nhiên nhìn thấy cánh tay mình trống trơn, rồi nhìn kỹ lại, đây không phải nhà của Miêu Doanh Đông sao.
Cô vén chăn lên xem, áo lót quần lót cũng không có.
Suýt chút nữa cô thét lên.
Nhìn kỹ lại, Miêu Doanh Đông đang ở trong phòng, quay lưng lại, hình như đang tìm cái gì trong giá sách.
Lâu rồi không gặp.
Hình như anh ốm rất nhiều.
Anh chắc vừa mới tắm xong, đang mặc đồ mặc nhà, bộ đồ ngủ bằng lụa chất lượng rất tốt “Ai cởi đồ dùm em vậy?”
Cô lúng túng hỏi.
“Trong nhà ngoài em ra, thì chính là tôi!”
Ý nói, em không tự mình cởi, chắc chắn là anh ra cởi rồi! Anh ta chưa được sự đồng ý của mình mà cởi đồ của mình rồi? “Quần áo của em đâu?”
Khâu Đông Duyệt chỉ có thể nằm trên giường quấn chăn lại, không nhúc nhích được.
“Ướt nhẹp rồi, bỏ trong máy giặt rồi!”
anh vẫn đứng quay lưng, lật cuốn sách này đến cuốn sách khác, vẫn chưa tìm được thứ cần tìm, hình như muốn có lời muốn nói với Khâu Đông Duyệt.
Vậy có phải tối nay Khâu Đông Duyệt đi không được rồi sao? Âm thầm nhớ lại, quần áo của cô, lần trước cô đã dọn đi sạch không còn một cái nào! “Tại sao em lại ở nhà anh?”
Khâu Đông Duyệt lại hỏi, không phải cô đang ở trên đường đi tìm Thành sao? “Ai biết được chứ, oan gia.”
Khâu Đông Duyệt cầm điện thoại lên, gọi cho Tống Dương, hỏi tìm thấy Thành chưa.
Tống Dương trả lời, “vẫn chưa tìm thấy, Duyệt Nhi bây giờ ngoài trời đang mưa to, em con gái một mình không nên ra ngoài.”
Cảnh sát đang tìm rồi.
Tim Khâu Đông Duyệt lại thổn thức.
Không thể nào Thành ở chỗ Quý Hồng đã chịu sức ép quá lớn, cô nằm trên cái giường ấm áp của nhà người yêu cũ.
Cô nằm không yên.
“Có thể cho em mượn mấy bộ đồ mặc không? Em muốn ra ngoài tìm Thành! Rất gấp.”
Khâu Đông Duyệt ngồi dậy, bây giờ cô không thèm để ý đến khác biệt nam nữ gì nữa, hơn nữa buổi tối cũng không có ai chú ý cô.
Miêu Doanh Đông mỉm cười, hình như đang cười cái suy nghĩ của Khâu Đông Duyệt, “em định mượn từ trong ra ngoài hả? Bên trong không có, bên ngoài to lắm, việc này anh thật sự không giúp được!”
“Anh----“ Khâu Đông Duyệt có chút nóng giận.
Cái người này đúng là lòng dạ sắt đá, người ta bị mất tích rồi, anh còn cười được sao? Biểu hiện trên mặt anh chắc chắn lại là điềm nhiên không có chuyện gì.
Hơn nữa Khâu Đông Duyệt như vậy, cũng không đi được! Cô hết đường xoay sở! Trong suốt quá trình này, Miêu Doanh Đông luôn quay lưng lại, không nhìn Khâu Đông Duyệt, Khâu Đông Duyệt không nhìn anh, cũng biết khuôn mặt anh bình tĩnh đến mức cô muốn đánh cho phát.
Khâu Đông Duyệt toàn thân bị dính vào chiếc giường, đi đâu cũng không được, chỉ có thể liên tục gọi điện cho Tống Dương, Tống Dương cũng không ngừng gọi cho cô.
Trong đó có một lần gọi Tống Dương hỏi cô bây giờ đang ở đâu? Bởi vì vừa rồi anh gọi cho mẹ Hứa Thế An, mẹ Hứa Thế An nói cô đã đi rồi, Thành vẫn chưa về nhà.
Khâu Đông Duyệt ấp úng nói, “em---em bây giờ đang trú mưa ở một trung tâm mua sắm ở dưới đại lộ thứ năm, em ra ngoài quên mang theo dù!”
Tống Dương nói, “nhanh chóng gọi taxi đi về, trời tối rồi, một mình anh tìm được rồi!”
Chưa nói điện thoại xong, thì nghe tiếng “bụp”
Miêu Doanh Đông ném một cuốn sách vào kệ sách.
Khâu Đông Duyệt trong lòng nghĩ, như vậy là như thế nào? Từ vị trí phía sau, Khâu Đông Duyệt nhìn không thấy biểu cảm của anh.
Nhưng tay phải anh đâng đặt trước ngực trái, tay trái vịnh vài kệ, xem ra dáng vẻ khó chịu.
Khâu Đông Duyệt quan sát anh rất lâu, cuối cùng hỏi, “anh---anh làm sao vậy?”
“Đau tim!”
Khâu Đông Duyệt ngồi ở đó, tay bấu cái chăn.
Lúc đầu anh lãnh cảm như thế, không cho cô ra khỏi nhà, hôm nay cô phải đối xử với anh lạnh nhạt, thờ ơ.
Để anh nếm được mùi vị nầy! Huống hồ lúc đó anh xúc phạm mình như thế nào, ném một sấp chi phiếu vào cô.
Cho nên Khâu Đông Duyệt không nói gì, quay người lại, quay lưng lại, tiếp tục nằm trên giường!
Khâu Đông Duyệt vốn dĩ đang cùng Tống Dương, mẹ Hứa nói chuyện đùa, nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên.
Miêu Doanh Đông từng bước từng bước đi vào.
Nhìn thấy Miêu Doanh Đông, Khâu Đông Duyệt giống như một phản xạ có điều kiện, khẽ cúi đầu, trên khuôn mặt mang một nụ cười gượng gạo không một cảm xúc.
Dùng giọng nói nhẹ nhàng, dễ chịu của cô, “xin chào, Ethan.”
Điềm tĩnh, từ tốn nhẹ nhàng, tôi đã từng đứng trước mặt anh lúng túng như thế nào, thì bây giờ lại điềm nhiên như thế đó.
Khâu Đông Duyệt nghĩ bây giờ hai người ngang bằng rồi.
Kết thúc thật sự của hai người chính là câu “xin chào, Ethan.”
Khâu Đông Duyệt đã tập luyện 4 tháng, chính là muốn giành được tiếng nói trước mặt Miêu Doanh Đông.
Bây giờ cô đã làm được! Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn anh, không có một chút tư tưởng tình cảm nào.
Hình như cô đã bỏ anh xuống mức bình thường.
Hình như Miêu Doanh Đông chỉ là người cô đã từng quen biết, bây giờ gặp lại, chào hỏi, không có chuyện gì xảy ra.
Quá khứ của anh và cô không có liên quan, anh của bây giờ cũng không còn liên quan đến cô.
Khẩu khí của cô ngay cả Tống Dương nghe cũng thấy ngạc nhiên, hơi nghi ngờ, đây có phải là lời lẽ Khâu Đông Duyệt thốt ra không? Khâu Đông Duyệt cảm thấy bỗng chốc mình đã chiến thắng.
Miêu Doanh Đông chau mày một chút, sau đó nắm chặt tay thành nắm đấm.
Khâu Đông Duyệt tiếp tục cúi đầu nói chuyện đùa vui với Tống Dương, Thành vẫn nghe không hiểu, cứ hỏi suốt.
Mẹ Hứa Thế An đang nói chuyện với Miêu Doanh Đông, dáng vẻ rất khách sáo, nói rằng bà có thẻ, không cần mỗi tháng phải làm phiền Ethan đích thân mang tiền đến.
Miêu Doanh Đông trả lời chậm rãi.
Cuộc nói chuyện giữa Tống Dương và Khâu Đông Duyệt không ngừng truyền đến tai anh.
“Một lát sau khi ăn cơm xong, anh dẫn Thành đến chỗ Quý Hồng, em không muốn gặp bà ta! Đưa Thành ở đó mấy ngày, rồi chúng ta đi.”
Khâu Đông Duyệt nói với Tống Dương.
“Những việc Duyệt Nhi dặn dò, anh đương nhiên làm theo.”
Sau đó hai người tự hiểu ý nhau.
Lúc Miêu Doanh Đông đi, nói với mọi người trong nhà một câu, “tạm biệt!”
Khâu Đông Duyệt cũng không thèm quay đầu lại, hình như đang bàn với Tống Dương về việc làm thế nào đi đến chỗ Quý Hồng.
Tống Dương quen biết rất nhiều người, thám tử tư nhân cũng quen biết không ít, bởi vì trước đây thăm dò thân thế của Duyệt Nhi đều nhờ vào những người này, cho nên rất dễ dàng điều tra ra chỗ ở của Quý Hồng.
Buổi chiều Khâu Đông Duyệt ở lại Hứa gia, làm bạn với mẹ Hứa, Tống Dương đưa Thành đi.
Đã nói rõ rồi, Tống Dương sau khi đưa Thành đi, một mình về khách sạn ở, nhà Hứa Thế An nhỏ, ở lại không được, hơn nữa Minh Nguyên không có về, một mình anh đến nhà Minh Nguyên ở cũng không tiện, việc hỏi thăm tình hình của Minh Sùng Luân, ngày mai ngày mốt làm vẫn còn kịp.
Miêu Doanh Đông từ nhà Hứa Thế An lái xe đi khỏi, lái rất chậm.
Ban đầu định gọi điện cho Nam Lịch Viễn, bảo anh đến, nhưng thôi---
- Chỉ có thể nhận được vô số sự nhạo báng của anh ấy thôi.
Bên đường có một quán bar nhỏ, anh đi vào.
Trước đây anh chưa bao giờ đến quán bar kiểu này để uống rượu, những nơi anh vào đều là những nhà hàng sang trọng đẳng cấp.
Anh gọi hai chai rượu rất mạnh, một mình uống.
Anh không uống quá nhiều, cho nên không say không ảnh hưởng đến việc lái xe.
Lúc 7 giờ tối tỉnh dậy trên ghế xe, chuẩn bị về nhà.
Tống Dương đưa Thành đến nhà Quý Hồng, chính là nhà ông chủ mua cho Quý Hồng.
Đúng lúc bị ông chủ phát hiện, ông chủ đó biết Quý Hồng còn có một đứa con ngốc ngếch! Quý Hồng để thể hiện tâm trạng của mình, trước mặt Thành, còn có Tống Dương nói rằng thằng bé này vốn không phải con của bà, bà không có một đứa con trai như thế, thét lên rằng chồng bà đã chết rồi, làm sao bà lại có một đứa con ngốc ngếch như vậy, để ăn tết sao? Bà từ chối thừa nhận mối quan hệ với Thành.
Hơn nữa, đứa con khờ khạo này luôn đi với chị nó, tại sao bây giờ lại trở về? Bà không hề có một sự thành tâm nào sao? Khâu Đông Duyệt đơn giản lòng dạ nham hiểm.
Vả lại, bà còn thề với ông chủ đó rằng, cho dù có một ngày thằng bé này chết ở Venezuela, bà cũng không màng tới, bởi vì căn bản bà không có chút quan hệ gì với nó.
“Được, nhớ những lời bà nói đó!”
ông chủ nói với Quý Hồng.
Thành đứng ở đó, lời nói của mẹ, cậu hiểu hết.
Ban đầu cậu đứng ở trước cửa, nghe những lời chửi mắng thậm tệ cảu Quý Hồng, mỗi câu như một vết dao, cứa vào trái tim cậu, cậu quay người bỏ chạy.
Cậu chạy rồi, Tống Dương vẫn chưa phát hiện, anh giận dữ nói với Quý Hồng, “Vì Thành ở nước ngoài nhớ bà, Duyệt Nhi đoán bà cũng nhớ nó, đặc biệt đưa nó về đây, bà lại không hiểu còn nói những lời này, sau này tự mình mà chịu trách nhiệm!”
Nói xong anh quay đi mới phát hiện Thành đã không ở đó.
Tống Dương vội vàng chạy đi tìm khắp nơi.
Tìm kiếm hơn cả tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm thấy.
Bởi vì Thành không biết dùng điện thoại, nên không mua cho cậu ta dùng.
Lần trước là Hứa Thế An tìm ra cậu, lần này đoán là không có may mắn như vậy đâu.
Chỉ có duy nhất một mình Hứa Thế An, đã qua đời rồi! Tống Dương nhìn trời đã tối, hơn nữa trời sắp đổ mưa to, hy vọng Thành không xảy ra chuyện gì.
Anh chạy khắp nơi tìm Thành, báo cảnh sát, cũng gọi điện cho Khâu Đông Duyệt rồi, nếu cả buổi chiều không gọi cho cô, sợ cô lại suy nghĩ.
Khâu Đông Duyệt vừa nghe xong vô cùng lo lắng, suýt chút ngất xỉu.
Thành làm sao lại đi lạc, lần trước là do cậu ta may mắn, gặp phải Hứa Thế An, lần này thì-----
- Lành ít dữ nhiều.
Khâu Đông Duyệt vội vàng chạy ra từ Hứa gia, tìm kiếm Thành khắp nơi, thành phố tấp nập người đông như thế, đi đâu mà tìm đây.
Trên đường, trời lại đổ mưa to, Khâu Đông Duyệt cũng không có dù, trong lòng vô cùng lo lắng.
Đến khúc cua, bước chân vội vã của cô suýt chút nữa đụng phải một chiếc xe từ con đường bên kia chạy qua.
Trong lúc lúng túng, bước chân cô chao đảo về phía sau, đột nhiên ngã nhào ra lề đường.
Bỗng chốc thu hút sự chú ý của nhiều người, không nhiều vì trời mưa lớn nên không có nhiều người.
Miêu Doanh Đông vừa đi ngang đây.
Bình thường chuyện nhàn hạ này anh không để ý, nhưng ánh sáng đèn đường, qua làn sương mù, bóng dáng Khâu Đông Duyệt hiện lên trong mắt anh.
Quả đúng là cô ấy sao? Miêu Doanh Đông xuống xe, nhìn rõ cô, người tài xế hồi nãy nói rằng không có đụng vào cô, có thể cô sợ quá, lại ngã nhào xuống.
Miêu Doanh Đông kiểm tra người cô, thực sự không bị gì hết.
Anh bế cô lên, bế lên xe.
Sau khi về nhà, xe dừng ở bãi đậu xe, anh lại bế cô lên.
Người cô rất bẩn, bị ướt nhẹp.
Tóc mặc dù bị ướt sũng, nhưng có thể nhìn thấy cô lại uốn tóc rồi, rất đẹp.
Đặt cô vào cái phòng trước đây cô hay ngủ một mình, anh đi tắm.
Khâu Đông Duyệt tỉnh dậy lúc 11 giờ tối, đầu đau kinh khủng, lúc nãy té ngã bên lề đường, trời lại mưa lớn, phản ứng đầu tiên cô tỉnh dậy là: Thành đã tìm thấy chưa? Cô vỗ nhẹ đầu mình.
Đột nhiên nhìn thấy cánh tay mình trống trơn, rồi nhìn kỹ lại, đây không phải nhà của Miêu Doanh Đông sao.
Cô vén chăn lên xem, áo lót quần lót cũng không có.
Suýt chút nữa cô thét lên.
Nhìn kỹ lại, Miêu Doanh Đông đang ở trong phòng, quay lưng lại, hình như đang tìm cái gì trong giá sách.
Lâu rồi không gặp.
Hình như anh ốm rất nhiều.
Anh chắc vừa mới tắm xong, đang mặc đồ mặc nhà, bộ đồ ngủ bằng lụa chất lượng rất tốt “Ai cởi đồ dùm em vậy?”
Cô lúng túng hỏi.
“Trong nhà ngoài em ra, thì chính là tôi!”
Ý nói, em không tự mình cởi, chắc chắn là anh ra cởi rồi! Anh ta chưa được sự đồng ý của mình mà cởi đồ của mình rồi? “Quần áo của em đâu?”
Khâu Đông Duyệt chỉ có thể nằm trên giường quấn chăn lại, không nhúc nhích được.
“Ướt nhẹp rồi, bỏ trong máy giặt rồi!”
anh vẫn đứng quay lưng, lật cuốn sách này đến cuốn sách khác, vẫn chưa tìm được thứ cần tìm, hình như muốn có lời muốn nói với Khâu Đông Duyệt.
Vậy có phải tối nay Khâu Đông Duyệt đi không được rồi sao? Âm thầm nhớ lại, quần áo của cô, lần trước cô đã dọn đi sạch không còn một cái nào! “Tại sao em lại ở nhà anh?”
Khâu Đông Duyệt lại hỏi, không phải cô đang ở trên đường đi tìm Thành sao? “Ai biết được chứ, oan gia.”
Khâu Đông Duyệt cầm điện thoại lên, gọi cho Tống Dương, hỏi tìm thấy Thành chưa.
Tống Dương trả lời, “vẫn chưa tìm thấy, Duyệt Nhi bây giờ ngoài trời đang mưa to, em con gái một mình không nên ra ngoài.”
Cảnh sát đang tìm rồi.
Tim Khâu Đông Duyệt lại thổn thức.
Không thể nào Thành ở chỗ Quý Hồng đã chịu sức ép quá lớn, cô nằm trên cái giường ấm áp của nhà người yêu cũ.
Cô nằm không yên.
“Có thể cho em mượn mấy bộ đồ mặc không? Em muốn ra ngoài tìm Thành! Rất gấp.”
Khâu Đông Duyệt ngồi dậy, bây giờ cô không thèm để ý đến khác biệt nam nữ gì nữa, hơn nữa buổi tối cũng không có ai chú ý cô.
Miêu Doanh Đông mỉm cười, hình như đang cười cái suy nghĩ của Khâu Đông Duyệt, “em định mượn từ trong ra ngoài hả? Bên trong không có, bên ngoài to lắm, việc này anh thật sự không giúp được!”
“Anh----“ Khâu Đông Duyệt có chút nóng giận.
Cái người này đúng là lòng dạ sắt đá, người ta bị mất tích rồi, anh còn cười được sao? Biểu hiện trên mặt anh chắc chắn lại là điềm nhiên không có chuyện gì.
Hơn nữa Khâu Đông Duyệt như vậy, cũng không đi được! Cô hết đường xoay sở! Trong suốt quá trình này, Miêu Doanh Đông luôn quay lưng lại, không nhìn Khâu Đông Duyệt, Khâu Đông Duyệt không nhìn anh, cũng biết khuôn mặt anh bình tĩnh đến mức cô muốn đánh cho phát.
Khâu Đông Duyệt toàn thân bị dính vào chiếc giường, đi đâu cũng không được, chỉ có thể liên tục gọi điện cho Tống Dương, Tống Dương cũng không ngừng gọi cho cô.
Trong đó có một lần gọi Tống Dương hỏi cô bây giờ đang ở đâu? Bởi vì vừa rồi anh gọi cho mẹ Hứa Thế An, mẹ Hứa Thế An nói cô đã đi rồi, Thành vẫn chưa về nhà.
Khâu Đông Duyệt ấp úng nói, “em---em bây giờ đang trú mưa ở một trung tâm mua sắm ở dưới đại lộ thứ năm, em ra ngoài quên mang theo dù!”
Tống Dương nói, “nhanh chóng gọi taxi đi về, trời tối rồi, một mình anh tìm được rồi!”
Chưa nói điện thoại xong, thì nghe tiếng “bụp”
Miêu Doanh Đông ném một cuốn sách vào kệ sách.
Khâu Đông Duyệt trong lòng nghĩ, như vậy là như thế nào? Từ vị trí phía sau, Khâu Đông Duyệt nhìn không thấy biểu cảm của anh.
Nhưng tay phải anh đâng đặt trước ngực trái, tay trái vịnh vài kệ, xem ra dáng vẻ khó chịu.
Khâu Đông Duyệt quan sát anh rất lâu, cuối cùng hỏi, “anh---anh làm sao vậy?”
“Đau tim!”
Khâu Đông Duyệt ngồi ở đó, tay bấu cái chăn.
Lúc đầu anh lãnh cảm như thế, không cho cô ra khỏi nhà, hôm nay cô phải đối xử với anh lạnh nhạt, thờ ơ.
Để anh nếm được mùi vị nầy! Huống hồ lúc đó anh xúc phạm mình như thế nào, ném một sấp chi phiếu vào cô.
Cho nên Khâu Đông Duyệt không nói gì, quay người lại, quay lưng lại, tiếp tục nằm trên giường!