Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-53
Chương 51-1
Buổi tối về đến nhà Khương Thục Đồng liền tới soi gương, nhìn xem cô có chỗ nào không có khí chất. Khí chất hẳn là xuất thân của một người, cách nói năng, đọc sách nhiều ít, tiếp xúc với những ng có quan hệ, điểm này Khương Thục Đồng thật sự thua.
Xem ra, mùng một tết cô vừa đi khỏi nhà của Cố Minh Thành thì Nhiếp Doanh Doanh tới.
Không có cô liền có Nhiếp Doanh Doanh, Nhiếp Doanh Doanh mới là người anh để trong tim, là người trước sau anh luôn bao bọc.
Khương Thục Đồng cười khổ một chút.
Buổi tối Khương Thục Đồng nằm mơ, lại mơ thấy cô cùng Cố Minh Thành…
Nhưng sau đó nữ chính lại không phải Khương Thục Đồng mà biến thành Nhiếp Doanh Doanh.
Khương Thục Đồng chưa thấy Nhiếp Doanh Doanh, cô cũng không thấy rõ người trong mộng kia nhưng cô biết người đó là Nhiếp Doanh Doanh.
Khương Thục Đồng nửa đêm tỉnh, trong lòng chua xót vô cùng.
Nhiếp Doanh Doanh khiến tâm thần cô không yên.
Hôm nay rất mệt, ngày hôm sau tới trưa cô liền đi ăn trưa một mình.
Bên cạnh chỗ lấy cơm có một căn phòng là nơi lãnh đạo công ty ăn cơm.
Khương Thục Đồng vừa tới lấy cơm, bác gái múc cơm liền nói: “Thục Đồng, sao cháu càng ngày càng gầy, không phải người đàn ông của cháu rất có tiền sao, sao lại nuôi cháu gầy như này?”
Là một công ty, chuyện của nhân viên bác gái ở nhà ăn đều có chút hiểu biết. Bởi vì gia cảnh Khương Thục Đồng rất giàu có, lại rất xinh đẹp, rất dẫn nhân chú mục, đối với tình huống của cô bác gái biết cũng bình thường, hơn nữa đều là phụ nữ đã kết hôn nên bác gái thích vui đùa như vậy, cũng không phải khiếm nhã.
Vốn dĩ Khương Thục Đồng định đem vấn đề này chỉ qua loa lấy lệ nhưng từ mắt cô cho thấy người kia đang đi vào phòng bên, cạnh bước chân hình như chậm lại.
Cô biết đó là Cố Minh Thành, cho nên đối với bác gái ở nhà ăn nói: “Trai nhà cháu đi công tác lâu ngày, cho nên cháu gầy.”
“Khi nào cậu ấy về thì kêu nuôi cháu béo một chút.” Bác gái trêu ghẹo.
Khương Thục Đồng lại cười một chút, bê khay cơm tới bàn ăn cơm.
Toàn bộ quá trình cô đều giả vờ không phát hiện ra Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành vào phòng, đóng cửa lại.
Khương Thục Đồng ăn cơm một mình, vừa rồi cô đi lấy cơm nhìn thấy trong phòng còn có mấy người, xem ra người kia có lẽ sẽ không ra. Khương Thục Đồng cơm nước xong liền quay lại văn phòng làm việc.
Cô gần đây không muốn về nhà, bởi vì về nhà cũng là lẻ loi hiu quạnh một mình, cho nên buổi tối thường làm thêm giờ rồi mới về.
Cô đang đi tới bến chờ xe bus thì Cố Minh Thành lái xe đến.
Khương Thục Đồng làm bộ không nhìn đến, tiếp tục đi.
“Không lên xe sao?” Cố Minh Thành hỏi một câu.
“Em ngồi xe bus về nhà được rồi.” Khương Thục Đồng vừa đi vừa nói chuyện.
Cố Minh Thành quay đầu xe chặn Khương Thục Đồng lại, cô không đi được.
Dưới bầu trời tuyết rơi, vừa rồi tuyết rơi vẫn nhỏ, hiện tại càng rơi càng lớn, xem ra tuyết mùa đông năm trước tích lại năm nay mới rơi.
“Lên xe, anh có lời muốn nói với em.” Cố Minh Thành lại ra lệnh.
Khương Thục Đồng nghĩ nghĩ, tuyết rơi chờ xe bus cũng không tốt, hơn nữa tuyết rơi có thể kẹt xe, cô cũng muốn xem anh có điều gì muốn nói với mình.
Có bạn gái rồi một hai phải cùng cô là một phụ nữ có chồng lên giường, đến tột cùng là anh thấy cô đơn hay là bởi vì điều gì khác.
Sau khi lên xe, Cố Minh Thành không lập tức lái xe đi mà châm một điếu thuốc.
Ngay sau đó anh khỏi động xe, đi tới một con đường Khương Thục Đồng không quen biết.
“Ngày đó Từ Mậu Thận có đến giải vây cho em không?” Cố Minh Thành đột nhiên hỏi.
“À, có.” Khương Thục Đồng nhìn qua cửa kính xe, câu được câu không trả lời.
Cô còn muốn hỏi Từ Mậu Thận sao lại biết buổi tối hôm đó Khương Thục Đồng ở lại nhà Cố Minh Thành.
“Sao Từ Mậu Thận lại biết em ở lại nhà anh hôm đó?” Khương Thục Đồng dường như thực tức giận.
Cô không muốn người khác đem chuyện này nói nơi nơi, cho dù là bạn tốt của Cố Minh Thành cũng không được.
Xe Cố Minh Thành bỗng dừng ở ven đường, anh ngoài thân mình tiến đến trước mặt Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng theo bản năng nép vào bên cửa.
Bởi vì tuyết lớn, xe lại ngừng, thanh gạt nước dừng hoạt động cho nên bên ngoài một mảnh mênh mông sương mù, bên trong xe thật sự rất ấm áp, Khương Thục Đồng không biết anh dừng xe ở nơi nào nhưng chỗ này người thật thưa thớt.
“Bời vì cái này mà giận anh? Phải không?” Cố Minh Thành ghé sát tai Khương Thục Đồng hỏi khiến tim cô đập thình thịch.
Tất nhiên không phải đơn giản vì chuyện này, nguyên nhân chân chính Khương Thục Đồng cũng không nói.
Cô cũng khó có thể mở miệng.
Là một phụ nữ đã kết hôn lại đi ghen với tình yêu của một người đàn ông chưa có gia đình, quá lỗ mãng.
Khương Thục Đồng thề thốt phủ nhận: “Em không giận anh.”
“Không giận anh? Vậy mà mấy ngày nay không liên lạc?” Cố Minh Thành lại nói, bộ dáng rất giống cao thủ đùa giỡn phụ nữ, khiến phụ nữ bị hãm trong tình anh lại thành thạo.
Buổi tối về đến nhà Khương Thục Đồng liền tới soi gương, nhìn xem cô có chỗ nào không có khí chất. Khí chất hẳn là xuất thân của một người, cách nói năng, đọc sách nhiều ít, tiếp xúc với những ng có quan hệ, điểm này Khương Thục Đồng thật sự thua.
Xem ra, mùng một tết cô vừa đi khỏi nhà của Cố Minh Thành thì Nhiếp Doanh Doanh tới.
Không có cô liền có Nhiếp Doanh Doanh, Nhiếp Doanh Doanh mới là người anh để trong tim, là người trước sau anh luôn bao bọc.
Khương Thục Đồng cười khổ một chút.
Buổi tối Khương Thục Đồng nằm mơ, lại mơ thấy cô cùng Cố Minh Thành…
Nhưng sau đó nữ chính lại không phải Khương Thục Đồng mà biến thành Nhiếp Doanh Doanh.
Khương Thục Đồng chưa thấy Nhiếp Doanh Doanh, cô cũng không thấy rõ người trong mộng kia nhưng cô biết người đó là Nhiếp Doanh Doanh.
Khương Thục Đồng nửa đêm tỉnh, trong lòng chua xót vô cùng.
Nhiếp Doanh Doanh khiến tâm thần cô không yên.
Hôm nay rất mệt, ngày hôm sau tới trưa cô liền đi ăn trưa một mình.
Bên cạnh chỗ lấy cơm có một căn phòng là nơi lãnh đạo công ty ăn cơm.
Khương Thục Đồng vừa tới lấy cơm, bác gái múc cơm liền nói: “Thục Đồng, sao cháu càng ngày càng gầy, không phải người đàn ông của cháu rất có tiền sao, sao lại nuôi cháu gầy như này?”
Là một công ty, chuyện của nhân viên bác gái ở nhà ăn đều có chút hiểu biết. Bởi vì gia cảnh Khương Thục Đồng rất giàu có, lại rất xinh đẹp, rất dẫn nhân chú mục, đối với tình huống của cô bác gái biết cũng bình thường, hơn nữa đều là phụ nữ đã kết hôn nên bác gái thích vui đùa như vậy, cũng không phải khiếm nhã.
Vốn dĩ Khương Thục Đồng định đem vấn đề này chỉ qua loa lấy lệ nhưng từ mắt cô cho thấy người kia đang đi vào phòng bên, cạnh bước chân hình như chậm lại.
Cô biết đó là Cố Minh Thành, cho nên đối với bác gái ở nhà ăn nói: “Trai nhà cháu đi công tác lâu ngày, cho nên cháu gầy.”
“Khi nào cậu ấy về thì kêu nuôi cháu béo một chút.” Bác gái trêu ghẹo.
Khương Thục Đồng lại cười một chút, bê khay cơm tới bàn ăn cơm.
Toàn bộ quá trình cô đều giả vờ không phát hiện ra Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành vào phòng, đóng cửa lại.
Khương Thục Đồng ăn cơm một mình, vừa rồi cô đi lấy cơm nhìn thấy trong phòng còn có mấy người, xem ra người kia có lẽ sẽ không ra. Khương Thục Đồng cơm nước xong liền quay lại văn phòng làm việc.
Cô gần đây không muốn về nhà, bởi vì về nhà cũng là lẻ loi hiu quạnh một mình, cho nên buổi tối thường làm thêm giờ rồi mới về.
Cô đang đi tới bến chờ xe bus thì Cố Minh Thành lái xe đến.
Khương Thục Đồng làm bộ không nhìn đến, tiếp tục đi.
“Không lên xe sao?” Cố Minh Thành hỏi một câu.
“Em ngồi xe bus về nhà được rồi.” Khương Thục Đồng vừa đi vừa nói chuyện.
Cố Minh Thành quay đầu xe chặn Khương Thục Đồng lại, cô không đi được.
Dưới bầu trời tuyết rơi, vừa rồi tuyết rơi vẫn nhỏ, hiện tại càng rơi càng lớn, xem ra tuyết mùa đông năm trước tích lại năm nay mới rơi.
“Lên xe, anh có lời muốn nói với em.” Cố Minh Thành lại ra lệnh.
Khương Thục Đồng nghĩ nghĩ, tuyết rơi chờ xe bus cũng không tốt, hơn nữa tuyết rơi có thể kẹt xe, cô cũng muốn xem anh có điều gì muốn nói với mình.
Có bạn gái rồi một hai phải cùng cô là một phụ nữ có chồng lên giường, đến tột cùng là anh thấy cô đơn hay là bởi vì điều gì khác.
Sau khi lên xe, Cố Minh Thành không lập tức lái xe đi mà châm một điếu thuốc.
Ngay sau đó anh khỏi động xe, đi tới một con đường Khương Thục Đồng không quen biết.
“Ngày đó Từ Mậu Thận có đến giải vây cho em không?” Cố Minh Thành đột nhiên hỏi.
“À, có.” Khương Thục Đồng nhìn qua cửa kính xe, câu được câu không trả lời.
Cô còn muốn hỏi Từ Mậu Thận sao lại biết buổi tối hôm đó Khương Thục Đồng ở lại nhà Cố Minh Thành.
“Sao Từ Mậu Thận lại biết em ở lại nhà anh hôm đó?” Khương Thục Đồng dường như thực tức giận.
Cô không muốn người khác đem chuyện này nói nơi nơi, cho dù là bạn tốt của Cố Minh Thành cũng không được.
Xe Cố Minh Thành bỗng dừng ở ven đường, anh ngoài thân mình tiến đến trước mặt Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng theo bản năng nép vào bên cửa.
Bởi vì tuyết lớn, xe lại ngừng, thanh gạt nước dừng hoạt động cho nên bên ngoài một mảnh mênh mông sương mù, bên trong xe thật sự rất ấm áp, Khương Thục Đồng không biết anh dừng xe ở nơi nào nhưng chỗ này người thật thưa thớt.
“Bời vì cái này mà giận anh? Phải không?” Cố Minh Thành ghé sát tai Khương Thục Đồng hỏi khiến tim cô đập thình thịch.
Tất nhiên không phải đơn giản vì chuyện này, nguyên nhân chân chính Khương Thục Đồng cũng không nói.
Cô cũng khó có thể mở miệng.
Là một phụ nữ đã kết hôn lại đi ghen với tình yêu của một người đàn ông chưa có gia đình, quá lỗ mãng.
Khương Thục Đồng thề thốt phủ nhận: “Em không giận anh.”
“Không giận anh? Vậy mà mấy ngày nay không liên lạc?” Cố Minh Thành lại nói, bộ dáng rất giống cao thủ đùa giỡn phụ nữ, khiến phụ nữ bị hãm trong tình anh lại thành thạo.