Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-51
Chương 50-1
Cố Minh Thành lái xe đang đi rất nhanh đột nhiên dừng lại ở ven đường, anh quay đầu nhìn về phía Khương Thục Đồng: “Làm sao vậy?”
Khương Thục Đồng cau mày nói: “Cố tổng, tôi nghĩ tôi không thể như vậy. Cho dù Lục Chi Khiêm như thế nào tôi cũng không thể tùy tiện như vậy. Quá không đạo đức, chỉ cần tờ giấy hôn thú còn thì quan hệ của tôi và anh ấy vẫn còn.”
Đôi mắt cô híp lại đang tập trung tình thần mà suy nghĩ, cho nên ánh mắt như mang theo một tầng sương mênh mông.
Cố Minh Thành vẫn luôn nhìn cô giống như một lần nữa xem kỹ sự hiểu biết của anh về Khương Thục Đồng.
Sau một lát, anh nói: “Trước kia quả thật là xem thường em.”
Khương Thục Đồng không biết lời này của anh có ý tứ gì nhưng cô đã gọi xe, có lẽ một lát liền tới. Cô phải về nhà.
Tay Cố Minh Thành xoa môi dưới của Khương Thục Đồng: “Thật muốn về? Vì sao không cho anh đưa em về?”
“Tôi sợ.” Khương Thục Đồng từ trước tới nay luôn nhát gan, đêm qua xảy ra chuyện như vậy khiến cô luôn ám ảnh mình vi phạm đạo đức, cô cảm thấy mình giống một tội nhân thiên cổ.
Xe tới, Khương Thục Đồng quay sang nói với Cố Minh Thành một câu: “Cố tổng, hẹn gặp lại.”
Liền xuống xe.
Cố Minh Thành từ trong xe nhìn theo bóng dáng Khương Thục Đồng, áo khoác bó gọn thân người, có vẻ dáng người cô thực thon thả.
Bên trong cô mặc một áo sơ mi trắng cùng váy vải nỉ ngắn, từ hướng Cố Minh Thành nhìn ra không thấy nhưng anh nhỡ rõ, từ góc trái chỉ có thể nhìn thấy một đoạn chân cô mang tất đen, chân mang một đôi ủng da dê.
Tóc cô không biết kéo thẳng từ khi nào giống như mặt nước khoác lên trên vai, trong tay cầm một cái ví, cực có khí chất của phụ nữ, đi đường cũng phong tình cao nhã.
Khương Thục Đồng lên xe không nhìn lại về phía sau, cô biết Cố Minh Thành đang nhìn cô, cứ như vậy mà đi.
Cố Minh Thành cười một chút, cô vậy mà thực nhẫn tâm.
Cố Minh Thành đánh xe rời đi, kỳ nghỉ đông này không có tư vị gì.
Khương Thục Đồng đi về đến nhà, cho rằng chờ đợi cô là căn nhà lạnh lẽo nhưng mẹ chồng vậy mà lại tới, bà đứng ở cửa không vào nhà.
Lúc thấy bà ở đường La Thị, Khương Thục Đồng đã biết không tránh được giờ khắc này.
Khương Thục Đồng muốn lấy chìa khóa để mở cửa.
Mẹ chồng nói một câu: “Mở cửa cho tôi thì không cần, tôi sợ bên trong nhìn thấy người không nên thấy, cho nên tôi không vào nhà.”
Mà vẫn luôn xanh mặt.
Khương Thục Đồng mím chặt đôi môi, là cô làm không đúng, cô như bị giáo viên dạy học sinh tiểu học, cúi gằm đầu xuống.
Đúng là Lục Chi Khiêm bởi vì cô mà phải vào tù, tám tháng không quá lâu nhưng thanh danh ngồi tù quá không dễ nghe. Hơn nữa chuyện Khương Thục Đồng cùng Cố Minh Thành cũng thật sự bị mẹ chồng bắt được.
Dù bà biết Lục Chi Khiêm cùng Khương Thục Đồng không giữ được nữa nhưng bà vẫn sẽ không dễ dàng tha Khương Thục Đồng.
Có một chiếc xe ngừng trước của nhà Khương Thục Đồng, là một chiếc Toyota, từ trên xe một người bước xuống.
Là Từ Mậu Thận.
“Thục Đồng, ra là cô ở đây. Là như thế này, mùng một tết cô đã phải đến biệt thự Cố gia làm, bản dự toán ngân sách tôi mang tới cho cô đây.” Từ Mậu Thận thở hồng hộc mà nói, giống như đã phải vội vàng chạy đến.
Khương Thục Đồng không hiểu gì nhưng trên tay Từ Mậu Thận rõ ràng có một bảng dự toán ngân sách.
Khương Thục Đồng suy nghĩ một chút mới đoán ra đây là Từ Mậu Thận đang cứu cô.
“A, cảm ơn, hôm nay bận rộn tôi cũng quên mất.” Sắc mặt Khương Thục Đồng như xấu hổ. “Hy vọng Cố tổng không trách mắng.”
“Sẽ không.” Từ Mậu Thận nói. “Tôi với Minh Thành còn chưa được ăn tết, hai người vẫn phải làm cái này, may được Khương tiểu thư giúp đỡ cuối cùng cũng đã xong.”
Mẹ chồng vốn tới để chất vấn Khương Thục Đồng nhưng nghe Từ Mậu Thận nói một hồi lại thấy không rõ ràng, ban đầu bà nghĩ Khương Thục Đồng cùng Cố Minh Thành là hẹn hò nhưng hiện tại xem ra không giống.
Ngay lập tức mặt bà lộ vẻ xấu hổ.
Từ Mậu Thận đi rồi, mẹ chồng liếc mắt nhìn Khương Thục Đồng một cái, nói: “Cũng không biết là thật hay giả!” Rồi rời đi.
Lúc này Khương Thục Đồng mới thở một hơi nhẹ nhõm. Cô mở cửa, cũng mở Wechat liên lạc với Từ Mậu Thuận. Ngày hôm qua hai người đã đưa nhau wechat, dù sao cũng là bạn bè, hơn nữa Từ Mậu Thuận cũng nói, mẹ của bé thường không ở nhà, về sau không chừng còn phải thường xuyên nhờ Khương Thục Đồng trông bé.
“Hôm nay thật cảm ơn anh, bằng không tôi thật sự không biết nên nói gì với mẹ chồng tôi.” Khương Thục Đồng gửi tin nhắn đi.
Cố Minh Thành lái xe đang đi rất nhanh đột nhiên dừng lại ở ven đường, anh quay đầu nhìn về phía Khương Thục Đồng: “Làm sao vậy?”
Khương Thục Đồng cau mày nói: “Cố tổng, tôi nghĩ tôi không thể như vậy. Cho dù Lục Chi Khiêm như thế nào tôi cũng không thể tùy tiện như vậy. Quá không đạo đức, chỉ cần tờ giấy hôn thú còn thì quan hệ của tôi và anh ấy vẫn còn.”
Đôi mắt cô híp lại đang tập trung tình thần mà suy nghĩ, cho nên ánh mắt như mang theo một tầng sương mênh mông.
Cố Minh Thành vẫn luôn nhìn cô giống như một lần nữa xem kỹ sự hiểu biết của anh về Khương Thục Đồng.
Sau một lát, anh nói: “Trước kia quả thật là xem thường em.”
Khương Thục Đồng không biết lời này của anh có ý tứ gì nhưng cô đã gọi xe, có lẽ một lát liền tới. Cô phải về nhà.
Tay Cố Minh Thành xoa môi dưới của Khương Thục Đồng: “Thật muốn về? Vì sao không cho anh đưa em về?”
“Tôi sợ.” Khương Thục Đồng từ trước tới nay luôn nhát gan, đêm qua xảy ra chuyện như vậy khiến cô luôn ám ảnh mình vi phạm đạo đức, cô cảm thấy mình giống một tội nhân thiên cổ.
Xe tới, Khương Thục Đồng quay sang nói với Cố Minh Thành một câu: “Cố tổng, hẹn gặp lại.”
Liền xuống xe.
Cố Minh Thành từ trong xe nhìn theo bóng dáng Khương Thục Đồng, áo khoác bó gọn thân người, có vẻ dáng người cô thực thon thả.
Bên trong cô mặc một áo sơ mi trắng cùng váy vải nỉ ngắn, từ hướng Cố Minh Thành nhìn ra không thấy nhưng anh nhỡ rõ, từ góc trái chỉ có thể nhìn thấy một đoạn chân cô mang tất đen, chân mang một đôi ủng da dê.
Tóc cô không biết kéo thẳng từ khi nào giống như mặt nước khoác lên trên vai, trong tay cầm một cái ví, cực có khí chất của phụ nữ, đi đường cũng phong tình cao nhã.
Khương Thục Đồng lên xe không nhìn lại về phía sau, cô biết Cố Minh Thành đang nhìn cô, cứ như vậy mà đi.
Cố Minh Thành cười một chút, cô vậy mà thực nhẫn tâm.
Cố Minh Thành đánh xe rời đi, kỳ nghỉ đông này không có tư vị gì.
Khương Thục Đồng đi về đến nhà, cho rằng chờ đợi cô là căn nhà lạnh lẽo nhưng mẹ chồng vậy mà lại tới, bà đứng ở cửa không vào nhà.
Lúc thấy bà ở đường La Thị, Khương Thục Đồng đã biết không tránh được giờ khắc này.
Khương Thục Đồng muốn lấy chìa khóa để mở cửa.
Mẹ chồng nói một câu: “Mở cửa cho tôi thì không cần, tôi sợ bên trong nhìn thấy người không nên thấy, cho nên tôi không vào nhà.”
Mà vẫn luôn xanh mặt.
Khương Thục Đồng mím chặt đôi môi, là cô làm không đúng, cô như bị giáo viên dạy học sinh tiểu học, cúi gằm đầu xuống.
Đúng là Lục Chi Khiêm bởi vì cô mà phải vào tù, tám tháng không quá lâu nhưng thanh danh ngồi tù quá không dễ nghe. Hơn nữa chuyện Khương Thục Đồng cùng Cố Minh Thành cũng thật sự bị mẹ chồng bắt được.
Dù bà biết Lục Chi Khiêm cùng Khương Thục Đồng không giữ được nữa nhưng bà vẫn sẽ không dễ dàng tha Khương Thục Đồng.
Có một chiếc xe ngừng trước của nhà Khương Thục Đồng, là một chiếc Toyota, từ trên xe một người bước xuống.
Là Từ Mậu Thận.
“Thục Đồng, ra là cô ở đây. Là như thế này, mùng một tết cô đã phải đến biệt thự Cố gia làm, bản dự toán ngân sách tôi mang tới cho cô đây.” Từ Mậu Thận thở hồng hộc mà nói, giống như đã phải vội vàng chạy đến.
Khương Thục Đồng không hiểu gì nhưng trên tay Từ Mậu Thận rõ ràng có một bảng dự toán ngân sách.
Khương Thục Đồng suy nghĩ một chút mới đoán ra đây là Từ Mậu Thận đang cứu cô.
“A, cảm ơn, hôm nay bận rộn tôi cũng quên mất.” Sắc mặt Khương Thục Đồng như xấu hổ. “Hy vọng Cố tổng không trách mắng.”
“Sẽ không.” Từ Mậu Thận nói. “Tôi với Minh Thành còn chưa được ăn tết, hai người vẫn phải làm cái này, may được Khương tiểu thư giúp đỡ cuối cùng cũng đã xong.”
Mẹ chồng vốn tới để chất vấn Khương Thục Đồng nhưng nghe Từ Mậu Thận nói một hồi lại thấy không rõ ràng, ban đầu bà nghĩ Khương Thục Đồng cùng Cố Minh Thành là hẹn hò nhưng hiện tại xem ra không giống.
Ngay lập tức mặt bà lộ vẻ xấu hổ.
Từ Mậu Thận đi rồi, mẹ chồng liếc mắt nhìn Khương Thục Đồng một cái, nói: “Cũng không biết là thật hay giả!” Rồi rời đi.
Lúc này Khương Thục Đồng mới thở một hơi nhẹ nhõm. Cô mở cửa, cũng mở Wechat liên lạc với Từ Mậu Thuận. Ngày hôm qua hai người đã đưa nhau wechat, dù sao cũng là bạn bè, hơn nữa Từ Mậu Thuận cũng nói, mẹ của bé thường không ở nhà, về sau không chừng còn phải thường xuyên nhờ Khương Thục Đồng trông bé.
“Hôm nay thật cảm ơn anh, bằng không tôi thật sự không biết nên nói gì với mẹ chồng tôi.” Khương Thục Đồng gửi tin nhắn đi.