Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-25
Chương 25
“Nếu không có ý kiến tôi sẽ gọi điện cho bộ phận nhân sự.” Cố Minh Thành thấy Khương Thục Đồng đang suy nghĩ bèn nói một câu.
“Ách…” Khương Thục Đồng còn chưa kịp phản bác Cố Minh Thành đã gọi điện nói chuyện với phòng nhân sự.
Vốn dĩ trong lòng Khương Thục Đồng vẫn còn băn khoăn, kết quả lại bị Cố Minh Thành chặn lại, cứ như vậy Khương Thục Đồng thành nhân viên của tập đoàn Minh Thành.
Mọi thứ đều như một giấc mộng.
Khương Thục Đồng thuận lợi đi làm tại tập đoàn Minh Thành, quả nhiên hoàn cảnh cùng quan hệ với đồng nghiệp ở tập đoàn Minh Thành tốt hơn Thịnh Thế rất nhiều, mọi người đều rất hào sảng cùng khí thế sáng ngời.
Nhưng mọi người đều nói thầm với nhau về lai lịch của Khương Thục Đồng, bởi vì cô vừa tới liền được theo giáo sư Đại - một kiến trúc sư rất nổi tiếng để học hỏi, đây không phải là vinh dự người bình thường có thể có. Khương Thục Đồng đã thấy vài lần, vài người vốn dĩ đang lẩm nhẩm với nhau thấy cô đi tới liền lập tức cấm khẩu, sau này Khương Thục Đồng liền biết bọn họ nói về điều gì của mình, đều thảo luận chỗ dựa của cô là ai?
Có một lần Khương Thục Đồng đi toilet, lúc cô rửa tay liền nghe được tiếng nói chuyện từ toilet đối diện. Bình thường toàn bộ tòa nhà văn phòng tập đoàn Minh Thành đều rất yên tĩnh, lúc này ngoại trừ tiếng nước chảy chỉ còn nghe thấy âm thanh nói chuyện vọng đến.
Hình như là thầy Đại đang nói chuyện với Cố tổng.
“Cố tổng, rốt cuộc Khương Thục Đồng có địa vị gì? Phòng nhân sự bảo tôi chỉ bảo cô ấy khiến tôi có chút kinh hồn táng đảm. Anh nói cho tôi chỗ dựa của cô ấy để tôi còn biết đường.” Tiếng của giáo sư Đại lẫn với tiếng nước chảy, có lẽ hai người đang rửa tay.
“Rất quan trọng sao?” Cố Minh Thành thờ ơ hỏi một câu.
“Quan trọng, đương nhiêu là quan trọng. Tôi phải biết chỗ dựa của cô ấy mới biết nên dạy cô ấy nhiều hay ít. Nếu chỉ là nhân vật bình thường thì chỉ dạy cô ấy bốn phần, hơi quan trọng một chút thì sáu phần…” Giáo sư Đại ở trong công ty cũng là một nhân vật lớn rất có tầm ảnh hưởng, đương nhiên không muốn mất thời gian dạy nếu Khương Thục Đồng chỉ là nhân viên bình thường.
Khương Thục Đồng vặn nhỏ vòi nước, an tĩnh chờ câu trả lời.
“Là tôi.” Thật lâu sau Cố Minh Thành mới lên tiếng.
Sau đó bên kia im lặng hồi lâu, sự im lặng khiến Khương Thục Đồng mặt đỏ tim đập. Khương Thục Đồng có thể hiểu được sự khiếp sợ của thầy Đại, bởi vì khẩu khí nói chuyện của ông đủ thấy ông đang run sợ: “Ngài… là ngài sao…”
“Phải, vậy thầy định dạy cô ấy bao nhiêu?” Cố Minh Thành lại hỏi.
“Tất nhiên… tất nhiên là hai trăm phần trăm những gì tôi có.” Khẩu khí của ông có chút hận không biết nói gì. Cố Minh Thành cũng không nói gì nữa.
Khương Thục Đồng ra khỏi toilet.
Vừa rồi thất thần đến quên cả lau tay, lúc đi ra liền vẫy vẫy, lại không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa toilet liền chạm mặt Cố Minh Thành, đi phía sau anh còn có thầy Đại.
Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.
Khương Thục Đồng chỉ liếc mắt nhìn Cố Minh Thành mọt cái, ánh mắt Cố Minh Thành lưu lại trên mặt Khương Thục Đồng hai giây, ngay sau đó rời đi.
Anh đi rất nhanh, sải bước rất dài khiến thầy Đại phải đi như chạy phía sau, rất mau liền không thấy đâu nữa.
Khương Thục Đồng chỉ viết văn phòng của Cố Minh Thành ở lầu trên, nghe nói văn phòng của anh rất lớn, có toilet riêng, không biết vì sao anh lại tới toilet ở tầng của bộ phận thiết kế.
Từ khi đi làm ở tập đoàn Minh Thành, đây là lần đầu tiên Khương Thục Đồng thấy mặt Cố Minh Thành.
Buổi tối, có một công ty cung ứng thiết bị nổi tiếng muốn mời Cố Minh Thành ăn cơm, tất nhiên là muốn ôm đùi tập đoàn Minh Thành.
Thầy Đại cũng tham gia khiến Khương Thục Đồng cũng phải đi theo, đây là lần đầu tiên Khương Thục Đồng tham gia kiểu xã giao như này.
Cố Minh Thành ngồi ở vị trí chủ bàn, bên cạnh anh là hai mỹ nhân có dáng người rất nóng bỏng. Có lẽ công ty cung ứng này muốn dùng "Mỹ nhân kế". Khương Thục Đồng ngồi ở góc bàn cảm thấy bất an, cũng không biết mình phải làm gì, nếu chỉ ăn cơm thì đâu cần tới bổn phận của kiến trúc sư.
Hai mỹ nhân đứng lên mời rượu Cố Minh Thành, Cố Minh Thành với bộ dáng tiêu sái tự đắc, dường như với chuyện được mỹ nhân mời rượu này đã sớm đoán được, mỹ nữ trong mắt anh đểu rất bình thường.
Cũng đúng, anh ở vị trí này thì kiểu mỹ nhân nào cũng đều đã gặp qua, ai cũng không để trong lòng.
“Nếu không có ý kiến tôi sẽ gọi điện cho bộ phận nhân sự.” Cố Minh Thành thấy Khương Thục Đồng đang suy nghĩ bèn nói một câu.
“Ách…” Khương Thục Đồng còn chưa kịp phản bác Cố Minh Thành đã gọi điện nói chuyện với phòng nhân sự.
Vốn dĩ trong lòng Khương Thục Đồng vẫn còn băn khoăn, kết quả lại bị Cố Minh Thành chặn lại, cứ như vậy Khương Thục Đồng thành nhân viên của tập đoàn Minh Thành.
Mọi thứ đều như một giấc mộng.
Khương Thục Đồng thuận lợi đi làm tại tập đoàn Minh Thành, quả nhiên hoàn cảnh cùng quan hệ với đồng nghiệp ở tập đoàn Minh Thành tốt hơn Thịnh Thế rất nhiều, mọi người đều rất hào sảng cùng khí thế sáng ngời.
Nhưng mọi người đều nói thầm với nhau về lai lịch của Khương Thục Đồng, bởi vì cô vừa tới liền được theo giáo sư Đại - một kiến trúc sư rất nổi tiếng để học hỏi, đây không phải là vinh dự người bình thường có thể có. Khương Thục Đồng đã thấy vài lần, vài người vốn dĩ đang lẩm nhẩm với nhau thấy cô đi tới liền lập tức cấm khẩu, sau này Khương Thục Đồng liền biết bọn họ nói về điều gì của mình, đều thảo luận chỗ dựa của cô là ai?
Có một lần Khương Thục Đồng đi toilet, lúc cô rửa tay liền nghe được tiếng nói chuyện từ toilet đối diện. Bình thường toàn bộ tòa nhà văn phòng tập đoàn Minh Thành đều rất yên tĩnh, lúc này ngoại trừ tiếng nước chảy chỉ còn nghe thấy âm thanh nói chuyện vọng đến.
Hình như là thầy Đại đang nói chuyện với Cố tổng.
“Cố tổng, rốt cuộc Khương Thục Đồng có địa vị gì? Phòng nhân sự bảo tôi chỉ bảo cô ấy khiến tôi có chút kinh hồn táng đảm. Anh nói cho tôi chỗ dựa của cô ấy để tôi còn biết đường.” Tiếng của giáo sư Đại lẫn với tiếng nước chảy, có lẽ hai người đang rửa tay.
“Rất quan trọng sao?” Cố Minh Thành thờ ơ hỏi một câu.
“Quan trọng, đương nhiêu là quan trọng. Tôi phải biết chỗ dựa của cô ấy mới biết nên dạy cô ấy nhiều hay ít. Nếu chỉ là nhân vật bình thường thì chỉ dạy cô ấy bốn phần, hơi quan trọng một chút thì sáu phần…” Giáo sư Đại ở trong công ty cũng là một nhân vật lớn rất có tầm ảnh hưởng, đương nhiên không muốn mất thời gian dạy nếu Khương Thục Đồng chỉ là nhân viên bình thường.
Khương Thục Đồng vặn nhỏ vòi nước, an tĩnh chờ câu trả lời.
“Là tôi.” Thật lâu sau Cố Minh Thành mới lên tiếng.
Sau đó bên kia im lặng hồi lâu, sự im lặng khiến Khương Thục Đồng mặt đỏ tim đập. Khương Thục Đồng có thể hiểu được sự khiếp sợ của thầy Đại, bởi vì khẩu khí nói chuyện của ông đủ thấy ông đang run sợ: “Ngài… là ngài sao…”
“Phải, vậy thầy định dạy cô ấy bao nhiêu?” Cố Minh Thành lại hỏi.
“Tất nhiên… tất nhiên là hai trăm phần trăm những gì tôi có.” Khẩu khí của ông có chút hận không biết nói gì. Cố Minh Thành cũng không nói gì nữa.
Khương Thục Đồng ra khỏi toilet.
Vừa rồi thất thần đến quên cả lau tay, lúc đi ra liền vẫy vẫy, lại không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa toilet liền chạm mặt Cố Minh Thành, đi phía sau anh còn có thầy Đại.
Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.
Khương Thục Đồng chỉ liếc mắt nhìn Cố Minh Thành mọt cái, ánh mắt Cố Minh Thành lưu lại trên mặt Khương Thục Đồng hai giây, ngay sau đó rời đi.
Anh đi rất nhanh, sải bước rất dài khiến thầy Đại phải đi như chạy phía sau, rất mau liền không thấy đâu nữa.
Khương Thục Đồng chỉ viết văn phòng của Cố Minh Thành ở lầu trên, nghe nói văn phòng của anh rất lớn, có toilet riêng, không biết vì sao anh lại tới toilet ở tầng của bộ phận thiết kế.
Từ khi đi làm ở tập đoàn Minh Thành, đây là lần đầu tiên Khương Thục Đồng thấy mặt Cố Minh Thành.
Buổi tối, có một công ty cung ứng thiết bị nổi tiếng muốn mời Cố Minh Thành ăn cơm, tất nhiên là muốn ôm đùi tập đoàn Minh Thành.
Thầy Đại cũng tham gia khiến Khương Thục Đồng cũng phải đi theo, đây là lần đầu tiên Khương Thục Đồng tham gia kiểu xã giao như này.
Cố Minh Thành ngồi ở vị trí chủ bàn, bên cạnh anh là hai mỹ nhân có dáng người rất nóng bỏng. Có lẽ công ty cung ứng này muốn dùng "Mỹ nhân kế". Khương Thục Đồng ngồi ở góc bàn cảm thấy bất an, cũng không biết mình phải làm gì, nếu chỉ ăn cơm thì đâu cần tới bổn phận của kiến trúc sư.
Hai mỹ nhân đứng lên mời rượu Cố Minh Thành, Cố Minh Thành với bộ dáng tiêu sái tự đắc, dường như với chuyện được mỹ nhân mời rượu này đã sớm đoán được, mỹ nữ trong mắt anh đểu rất bình thường.
Cũng đúng, anh ở vị trí này thì kiểu mỹ nhân nào cũng đều đã gặp qua, ai cũng không để trong lòng.