-
Phần 6
Tần Huy chở cô đến một hồ cá lớn ở ngoại thành. Nơi mà trước đây cô dẫn anh đến một lần. Hai người đứng trên cầu, lẳng lặng nhìn mặt nước.
Anh không hỏi cô bất cứ câu gì, muốn để cô thoải mái, có lẽ cô muốn im lặng suy nghĩ.
"Tần Huy, anh có yêu em không?" Cô bỗng hỏi anh.
Tần Huy sửng sốt, sao tự dưng cô lại hỏi anh câu này. Yêu cô, tất nhiên là anh yêu cô rồi. Thậm chí còn yêu cô hơn tất cả mọi thứ trên đời này.
"Anh yêu em, Hiểu Đồng!"
Anh không muốn hỏi lý do tại sao cô đưa ra câu hỏi đó, chỉ nhìn thẳng vào cô, chân thành nói.
"Chúng ta kết hôn đi!"
Hiểu Đồng quay ra nhìn anh, đề nghị.
Trái tim Tần Huy tích tắc nhảy vọt lên tận họng. Anh vừa nghe thấy gì? Cô nói muốn kết hôn với anh ư? Anh có nghe nhầm không? Anh mở to mắt nhìn cô
"Hiểu Đồng?"
"Anh không nghe nhầm đâu. Tần Huy, anh có muốn cưới em không?" Cô trả lời, cho anh đáp án mà anh đang nghi hoặc.
Ánh mắt Tần Huy loé sáng rực rỡ như sao trời. Tim anh đập dồn dập loạn nhịp. Hạnh phúc quá bất ngờ khiến anh run rẩy không thốt lên lời được. Kết hôn với cô là việc ngay cả trong mơ anh cũng nghĩ đến, nay lại do chính miệng cô nói ra. Anh không vui mừng sao được. Anh vui sướng ôm chầm lấy cô
"Hiểu Đồng, em nói thật ư? Chúng ta có thể kết hôn thật ư?" Anh hỏi, gấp gáp dồn dập, hai tay ôm cô vô thức siết chặt.
"Thật"
Cô trả lời ngắn gọn, dựa sát vào anh, cô có thể nghe rõ trống ngực anh đập mạnh mẽ, cô vừa cảm động, vừa đau xót. Cô biết anh đang rất vui mừng.
"Hiểu Đồng, cảm ơn em, cảm ơn em. Hiểu Đồng! Anh nhất định sẽ trân trọng em, nhất định sẽ yêu em đến hết đời"
Anh xúc động, khoé mắt đã ươn ướt,
ôm chặt lấy cô tuyên thệ. Người con gái này, anh sẽ dùng cả đời để yêu thương cô. Anh biết hôm nay cô đưa ra quyết định đột ngột như vậy có lẽ là do hắn, nhưng anh không do dự. Chỉ cần được ở bên cô, anh chấp nhận, huống chi anh cũng không có ý định buông tay cô ra.
Hiểu Đồng lặng lẽ dựa vào anh. Vòm ngực anh rất rộng lớn, ấm áp. Cô nhắm mắt lại, cảm giác an toàn khiến
tim cô bình an trở lại.
Tần Huy gỡ tay cô ra, anh móc trong túi áo ngực chiếc nhẫn anh đã để dành cầu hôn cô. Từ ngày đó, anh luôn mang theo nó, chờ cơ hội đến sẽ đeo vào tay cô. Nay mơ ước đã thành hiện thực.
Anh nhìn cô âu yếm, đeo nhẫn vào tay cô, sau đó đưa lên miệng khẽ hôn.
Nhìn chiếc nhẫn tinh xảo sáng bóng trên tay, lòng cô xúc động, cũng có chút mất mát. Vậy là cô đã thật sự buông bỏ mối tình đó. Cô sẽ trân trọng Tần Huy, yêu thương anh thật tốt
"Tần Huy, cảm ơn anh"
Cô nhìn anh, chân thành nói
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô say đắm, nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên môi cô. Hiểu Đồng từ từ nhắm mắt, tiếp nhận anh.
Trí Tường chạy xe lòng vòng khắp thành phố, không tìm được cô. Đến nhà cũng không thấy cô đâu. Đang mông lung, trong đầu anh hiện ra một nơi. Ngày bé anh và cô hay ra đó chơi, cô rất thích đến đó ngắm cảnh và cho cá ăn. Anh tăng tốc xe chạy một mạch đến hồ cá ở ngoại thành.
Trên cầu, hình ảnh đôi nam nữ đang hôn nhau nhiệt tình như ngàn mũi tên xuyên qua tim anh.
Kia chẳng phải cô sao? Người mà anh nghĩ sẽ đau buồn khi thấy anh qua đêm với cô gái khác. Người mà anh lặn lội chạy đi tìm chỉ để giải thích với cô giờ đây lại đang trong vòng tay của người đàn ông khác. Hôn nhau say đắm.
Trí Tường cứ thế chết trân nhìn họ, mặc cho trái tim đang nhỏ từng giọt máu. Thật buồn cừoi làm sao? Anh rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Sao anh lại nghĩ cô sẽ đau khổ khi thấy anh và Nhã Tuyết bên nhau cơ chứ. Hahaha, nực cười. Trí Tường ơi Trí Tường, mày điên rồi sao? Người cô ấy yêu không phải là mày mà là Tần Huy. Mày hiểu không?
Anh nhắm mắt lại che đi thống khổ, cứng rắn cưỡng ép trái tim mình. Lái xe bỏ đi, ánh mắt vô hồn.
Trí Tường mệt nhọc lê đôi chân đã run rẩy. Bước vào căn biệt thự rộng lớn, trống trải. Nằm vật ra ghế salon. Nhìn một lượt khắp phòng. Cả căn nhà đều một tông màu trắng chủ đạo. Màu mà cô thích. Xung quanh biệt thự là vườn hoa lưu ly đủ sắc màu. Cũng là loài hoa mà cô thích. Tất cả mọi thứ anh làm đều dựa theo ý thích của cô.
Ngôi nhà này ngay khi về nước anh đã cho người bắt tay vào thiết kế. Mặc dù không biết cô có biết hay không? Nhưng anh vẫn làm, thuận theo sở thích của cô một cách vô thức.
Vậy mà giờ đây, chỉ có một mình anh ngồi đó. Trống trải, cô đơn. Cô đã có hạnh phúc của mình. Còn hạnh phúc của anh, vừa hay làm rơi mất. Anh nhắm mắt lại, khoé mắt không tự giác trào ra một dòng nước ấm áp.
-------------
Mọi kế hoạch cho đám cưới, Tần Huy tìm hiểu chuẩn bị rất tỉ mỉ. Từng bước đều hỏi ý kiến của Hiểu Đồng và cho cô quyền quyết định. Anh sẵn sàng vui vẻ đồng ý.
Mấy ngày nay, anh luôn chìm trong hạnh phúc. Quên cả ăn ngủ.
Hiểu Đồng thấy anh như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, nhiệt tình góp ý với kế hoạch của anh.
---------------
Tin cô chuẩn bị kết hôn khiến cả công ty nháo nhào, xúm lại trêu chọc cô. Họ chưa bao giờ thấy cô giới thiệu người yêu. Mà lại nghe tin cô sắp cưới, làm sao không kinh ngạc cho được. Hiểu Đồng chỉ tủm tỉm cười cho qua chuyện.
Bước vào phòng, một đôi tay rắn chắc bất ngờ kéo cô lại ôm chặt. Hiểu Đồng hoảng hốt đẩy anh ra lại bị Trí Tường tóm tay. Anh dùng sức đẩy cô ngã xuống bàn làm việc, đưa tay quét ngang gạt hết mọi đồ đạc trên đó xuống đất.
"Có thật không? Em sẽ kết hôn với hắn ta? Là thật?"
Anh hỏi, hai mắt đỏ lên, bi thương.
Nhìn anh như vậy, lòng cô đau nhói.
"Đúng vậy?"
Cô nhắm mắt lại, trả lơi anh. Cô không muốn nhìn vào đôi mắt đau thương của anh.
"Tại sao?"
Giọng anh đã run rẩy. Trái tim trong lồng ngực co thắt như muốn vỡ tan ra. Tại sao cô có thể bình thản mà trả lời anh như vậy?
"Tại sao ư? Anh còn hỏi em câu đó? Tại sao anh có thể yêu người khác còn em thì không?
Hiểu Đồng gắt lên, nước mắt đã bắt đầu chảy xuống.
"Người tôi yêu là em, em có hiểu không?"
Anh đưa cả hai bàn tay giữ chặt lấy khuôn mặt cô. Ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô. Chậm rãi gằn từng chữ một.
Lòng Hiểu Đồng trào sóng mãnh liệt, cảm giác hạnh phúc lẫn đau khổ thi nhau ập đến. Anh yêu cô ư? Yêu cô mà bao nhiêu năm cô không hề biết. Yêu cô mà lại sẵn sàng vứt bỏ cô đi Mỹ đến tận hai năm, trước mặt cô giới thiệu người con gái khác là bạn gái. Trước mặt cô ôm ấp, dây dưa. Tình yêu của anh cô không dám nhận. Tình yêu của cô, cô cũng buông bỏ rồi.
Tại sao bây giờ anh mới nói. Có quá
muộn rồi không? Cô không thể bỏ rơi Tần Huy. Cô nợ anh quá nhiều. Còn Nhã Tuyết, cô ấy cũng yêu anh.
Cô nhắm mắt che đi đau đớn, xót xa. Cứng rắn nói với anh
"Xin lỗi anh"
Lời xin lỗi cô nói ra như đang xát muối vào lòng anh. Trí Tường không thể chịu đựng được. Nghe tin cô kết hôn, anh cảm thấy cả bầu trời sụp xuống đầu mình. Anh không thể mất cô.
"Tôi chỉ bỏ lỡ em hai năm, nhưng đã yêu em hết cả thanh xuân. Thậm chí về sau này, tôi dự định tiếp tục yêu em đến hết đời. Như vậy, tôi vẫn không có tư cách để bên em?
Anh run run hỏi cô, giọng nói nghẹn ngào, có chút van nài, cầu xin. Đến giờ phút này. Trí Tường cũng không cần tự trọng, sĩ diện để làm gì. Anh chỉ cần cô.
Hiểu Đồng nghe được tiếng lòng mình vỡ vụn. Cô rất muốn nói với anh. Cô cũng yêu anh, cũng muốn hết đời ở bên anh. Nhưng cô không thể, còn Tần Huy. Cô phải chịu trách nhiệm với tình yêu của anh ấy.
Cô cứ thế nhắm mắt lại. Không trả lời anh. Sự im lặng đó xem như lời giải đáp tốt nhất.
Trí Tường vô lực, chân không đứng vững khuỵu xuống đất. Anh đã mất cô vĩnh viễn. Anh ngồi im đó, như mất hết linh hồn.
Hiểu Đồng lặng lẽ chỉnh lại quần áo tóc tai xốc xếch, đứng lên đi ra ngoài. Khi vừa quay lưng, nước mắt cô cứ thế chảy không ngừng. Xin lỗi anh, Trí Tường.
-------------
Cô bước vào nhà vệ sinh, Nhã Tuyết đã đứng đó đợi cô. Nhìn cô với ánh mắt căm ghét đố kỵ, chưa kịp chào hỏi. Cô ta đã tiến đến cho cô một cái tát vang dội
"BỐP!!"
Hiểu Đồng sững sờ, đưa tay lên ôm mặt. Hoang mang nhìn ánh mắt căm giận của Nhã Tuyết đang chiếu thẳng vào cô.
"Cô..." Cô ấp úng không nói được.
"Hạnh phúc lắm phải không? Vui vẻ lắm phải không? Có phải mày rất vui vì đã chiếm được tình yêu của Tường, lại khiến anh ấy đau khổ như vậy? Phải không? PHẢI KHÔNG??
Nhã Tuyết bấu chặt hai tay vào bả vai cô lắc mạnh, gào lên. Ánh mắt thù hằn. Cô ta vừa bước vào phòng đã thấy Trí Tường ôm ấp Hiểu Đồng, còn cầu xin van nài tình yêu của cô, cô ta chỉ hận không rạch nát cái khuôn mặt luôn tỏ ra hiền lành thánh thiện của cô.
"Cô buông tay ra" Hiểu Đồng tức giận gạt tay cô ta ra.
"Nếu cô muốn chất vấn tôi về chuyện này, tôi không có gì để nói. Cô yêu anh ấy thì cô phải hiểu anh ấy như thế nào? Tại sao lại chạy đến tìm tôi? Tôi sắp kết hôn rồi, tôi không liên quan gì đến chuyện của các người. Đừng làm phiền tôi"
Cô nhìn thăng vào Nhã Tuyết, dõng
dạc nói.
"Kết hôn? Hahaha. Cô tưởng làm như vậy là sẽ trốn tránh được tình yêu này sao? sẽ khiến anh ấy hết yêu cô sao? Loại con gái như cô có gì để anh ấy phải hi sinh như vậy"
Nhã Tuyết tức giận nghiến răng nhục mạ cô.
"Nếu không có cô, Tường sẽ thuộc về tôi. Tất cả là tại cô, tại cô. Cô đã cướp đi anh ấy, cô hiểu không?"
Nhã Tuyết la hét, đẩy cô lùi lại phía sau đập lưng vào tường. Cô ta trừng mắt chỉ tay vào cô
"Hiểu Đồng, cô nghe cho rõ đây. Tôi sẽ không bỏ qua cho cô. Cô đã cướp mất tình yêu của tôi, vậy tôi sẽ tự tay phá nát hạnh phúc của cô"
Nhã Tuyết cảnh cáo cô, ánh mắt độc ác, sau đó xoay người bước đi. Tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà cộp cộp như muốn xéo nát lòng Hiểu Đồng.
--------------------
Đã mấy ngày Trí Tường không đến công ty, Hiểu Đồng có chút lo lắng cho anh, nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ, tự lừa dối mình rằng anh có ra sao cũng không cần cô để ý. Việc cô cần quan tâm là chuẩn bị tốt cho đám cưới của cô và Tần Huy.
Trong biệt thự tối om không một ánh điện. Trí Tường ngồi cuộn mình thu lu vào góc nhà. Hai chân bó gối, đầu gục xuống. Anh đã ngồi im như thế vài ngày, không ăn không uống. Chỉ dành thời gian nghĩ đến cô.
Nghĩ đến cô sẽ làm gì? Hẳn là vui vẻ đi chọn áo cưới, lựa thiệp mời, trang trí phòng tân hôn?
Anh lại nghĩ đến tuổi trẻ, thanh xuân của hai người đã từng thân thiết gắn bó. Trong đầu luôn hiện lên hai chữ "giá như..."
Càng nghĩ trái tim càng tan nát. Cuối cùng, cô cũng trở thành cô dâu. Mà chú rể không phải là anh.
--------------
Hôm nay trời đẹp, thời tiết cũng theo tâm trạng vui vẻ của Tần Huy mà rạng rỡ hẳn lên. Anh đang trên đường đón cô đi thử váy cưới, nghĩ đến bộ dạng cô trong chiếc váy trắng
tinh khôi, lòng anh không khỏi bồi hồi xúc động.
Hiểu Đồng cũng hẹn giờ dậy thật sớm, hôm nay cô để mặt mộc. Không trang điểm. Đợi lát nữa thử váy cưới ekip sẽ trang điểm luôn cho cô. Khuôn mặt giản dị không son phấn của cô càng xinh đẹp, dịu dàng. Trong lòng có chút hồi hộp.
Phía xa, lấp vào một góc khuất nhìn trộm cô. Trái tim Trí Tường lại đau ê ẩm. Đã mấy ngày không được nhìn cô, anh thật sự rất nhớ cô, nhưng sợ gặp cô rồi anh sẽ không kìm chế được tình cảm của minh.
Cô đã bỏ rơi anh, bỏ rơi thanh xuân đẹp đẽ của họ. Cô đã có hạnh phúc của mình. Nhìn thấy hình bóng quen thuộc mở cửa bước ra, tim anh đập liên hồi. Chỉ muốn lao ra ôm chặt cô vào lòng, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Nhưng anh lại cố kìm lòng mình lại.
Trong một chiếc xe hơi cách đó
không xa. Nhã Tuyết đội mũ, đeo khẩu trang bịt kín mặt. Chỉ hở ra một đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm vào cô gái vừa bước ra khỏi cửa kia, đưa tay vặn khoá xe, chân đặt lên bàn ga.
Hiểu Đồng vừa ra khỏi nhà, nhìn phía xa đã thấy xe của Tần Huy gần đến nơi, cô chạy ra cổng, xuống đường đón anh.
Vừa thấy bóng dáng cô, Nhã Tuyết rồ ga lao đến, nhắm thẳng cô mà đâm, tốc độ nhanh như mũi tên xe gió.
Trí Tường nhìn thấy cô chạy ra, theo ánh mắt cô anh thấy xe của Tần
Huy lại gần. Lòng anh quặn thắt lại, anh không muốn nhìn thấy họ âu yếm trước mặt mình. Dằn lòng quay đi, bỗng thấy chiếc xe màu đỏ từ đâu lao thẳng đến cô. Tim anh vọt lên tận cổ họng, không kịp suy nghĩ anh hét lên một tiếng.
"Không!!! Hiểu Đồng"
Anh cứ thế lao ra chặn giữa cô và chiếc xe đó.
Trong xe, Tần Huy nhìn thấy cô chạy ra đón, anh nở nụ cười vui vẻ. Nhưng chỉ một giây sau, cảnh tượng chiếc xe màu đỏ lao đến vọt qua xe của anh đâm thẳng về phía cô làm tim anh ngừng đập, cùng với tiếng hét của Trí Tường, Tần Huy cũng hét toáng lên
"Hiểu Đồng !!" Anh run rẩy đạp phanh, mở cửa xe bước ra, mặt tái nhợt.
Nghe tiếng gọi của Trí Tường, Hiểu Đồng quay lưng lại, đập vào mắt cô là hình ảnh cả chiếc xe lẽ ra lao vào cô nay lại đâm thẳng vào Trí Tường
"Bịch"
Cơ thể anh văng lên như con diều đứt dây, rơi xuống đập mạnh cả người xuống đất, máu trào ra khắp miệng và hai lỗ mũi. Anh cố hết sức
nhìn về phía cô, thấy cô vẫn an toàn, anh nở một nụ cười khẽ sau đó khép mắt lại.
Ngay lúc anh bay lên, trái tim cô cũng
thoát ra khỏi lồng ngực mà theo anh. Hiểu Đồng mặt trắng bệch. cắt không còn giọt máu, cô đưa tay lên bịt chặt miệng, run rẩy bước đến bên anh. Cô không thể đi nổi, hai chân mềm nhũn vấp vào nhau khiến cô ngã dúi dụi
Toàn thân cô lẩy bẩy đưa tay ôm anh vào lòng, cổ họng nghẹn lại như bị ai cắt mất thanh quản
"Trí..Tường, Trí Tường. Mở mắt ra nhìn em, Trí Tường..nhìn em này, xin anh. Mở mắt ra được không? Em là Hiểu Đồng đây. Cầu xin anh, làm ơn..Trí Tường.."
Cô cứ lắp bắp gọi tên anh, giọng nói đã lạc đi, trái tim bóp nghẹt không thở nổi. Cô lấy tay xoa khắp mặt anh lau đi vết máu, luôn miệng gọi anh. Khủng hoảng sợ hãi tràn lan, âm thanh nức nở đứt quãng, nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống. Ông trời tại sao lại đối xử với cô như vậy.
"Trí...Tường, anh tỉnh lại đi. Anh không được bỏ em. Trí Tường. Chẳng phải anh nói yêu em đến hết đời sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao? Em còn rất nhiều điều muốn nói với anh, cầu xin anh mở mắt ra được không"
Hiểu Đồng đã gào khóc lạc giọng, tiếng nói không còn rõ ràng nữa, cô chỉ biết ôm chặt anh. Sợ anh sẽ tan biến ngay trước mắt cô. Anh không thể cứ thế mà rời xa cô.
Tần Huy cũng không thể làm gì, chỉ biết chết trân đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt. Thấy cô đau đớn đến thê thảm, tim anh thắt lại, vừa đau cho cô, vừa đau cho chính mình. Người con trai cô yêu chết vì cô, còn người con gái anh yêu đang gào khóc trước anh ấy.
Anh tiến lại gần quỳ xuống, vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an. Tay run rẩy móc điện thoại ra gọi cấp cứu.
Ngoài cô và anh, còn một người nữa đang bủn rủn ngã ngồi dưới đất, trân trân nhìn vào người con trai đang nằm trong vũng máu kia. Ngay từ lúc chiếc xe sắp đâm vào Hiểu Đồng, Nhã Tuyết cũng đã nhìn thấy anh lao ra. Nhưng cô không kịp phanh nữa rồi. Cô cứ thế đâm anh, cô đâm chết người con trai mình yêu.
Nhã Tuyết lồm cồm dưới đất bò về
phía anh, nhưng cả người nhũn ra không còn sức lực. Cô ta đưa tay vò đầu dứt tóc la hét, cào cấu cây cỏ dưới đất, khóc chán lại cười lớn. Cô ta hoá điên.
--------------
Bệnh viện,
Đèn phẫu thuật loé sáng trong phòng mấy tiếng đồng hồ. Thời gian càng lâu, tim Hiểu Đồng càng đau đớn, toàn thân như rơi vào vực thẳm, u mê, cô đã không còn đứng nổi, cũng không khóc được nữa. Ngồi bệt dưới đất co gối lại, vòng hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình. Làm như vậy cô sẽ bớt sợ hãi hơn.
Tần Huy đau đớn nhìn cô, anh cũng không biết làm gì, ngoài việc ngồi sát vào cô, vỗ vai trấn an cô.
"Chúng tôi cần người có nhóm máu O, bệnh nhân mất rất nhiều máu, hiện tại bệnh viện không đủ"
Bác sĩ đi ra gấp gáp thông báo.
Nghe ông ta nói, Hiểu Đồng càng sợ hãi, hoang mang. Nhóm máu O ư? Cô lại là nhóm máu A. Làm sao bây giờ.
Tần Huy nhìn cô, sau đó quay ra nói với bác sĩ.
"Tôi có nhóm máu O"
Hiểu Đồng mừng rỡ quay ra ôm chặt cánh tay anh, giọng điệu vui sướng như vớ được phao cứu vớt.
"Tần Huy, cám ơn anh, anh ấy được cứu rồi"
Cô chìm trong lo lắng cho Trí Tường mà không biết câu nói đó đả thương Tần Huy như thế nào. Nghe cô nói vậy, trái tim anh co rụt lại, nhói lên liên hồi.
Anh không trả lời, lảng tránh ánh mắt hy vọng của cô, lặng lẽ theo bác sĩ vào phòng. Nếu không thể có hạnh phúc, vậy anh sẽ cho cô hạnh phúc của mình. Vì cô, anh không tiếc nuối gì cả.
-----------
"Tần Huy! Anh có sao không?"
Nhìn Tần Huy bước ra từ phòng bệnh, khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi
Cô lo lắng hỏi. Đã hai ngày nay, anh thường xuyên phải truyền máu cho Trí Tường. Sức khoẻ suy yếu rõ rệt.
Tần Huy mỉm cười yếu ớt trấn an cô.
"Anh không sao? Em cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi. Anh sẽ chăm sóc cậu ấy"
Anh nói, vươn tay định vuốt mấy sợi tóc rối của cô..
"Bệnh nhân đã tỉnh, người nhà có muốn vào thăm."
Tiếng cô y tá cắt đứt hành động của anh. Hiểu Đồng vừa nghe thấy anh tỉnh, vội lao vào phòng. Cánh tay Tần Huy vẫn đang giơ lên, dừng lại giữa không trung, buồn bã, mất mát.
---------
"Trí Tường, em đây, Trí Tường, anh thấy trong người thế nào?" Hiểu Đồng gấp gáp hỏi. Ánh mắt quan tâm lo lắng.
Trí Tường khẽ quay ra nhìn cô, nhìn ánh mắt quan tâm của cô lòng anh ấm áp, hạnh phúc. Anh vươn tay vuốt ve gương mặt người con gái mình yêu đang gần ngay gang tấc, mĩm cười khẽ.
Hiểu Đồng đưa tay nắm lấy tay anh, hai người cứ thế nhìn nhau.
Phía ngoài cửa phòng bệnh. Tần Huy lặng lẽ nhìn hai người, sau đó quay lưng. Sương đêm lạnh lẽo, cũng không lạnh như trái tim anh lúc này.
------------
"Anh đau tay, không gắp được, em bón cho anh"
"Anh đau tay, em rửa mặt cho anh"
"Anh đau tay, em giúp anh cởi áo"
Hiểu Đồng quay ra lườm anh. Đã xuất viện mấy ngày rồi, sức khoẻ anh đã hồi phục, có thể tự đi lại làm vệ sinh cá nhân. Vậy mà anh cứ cố tình kêu đau hết chỗ nọ đến chỗ kia, nhằm bắt cô phục vụ. Hiểu Đồng bất mãn cong môi lên, cố tình rửa mặt cho anh thật đau.
Điện thoại reo, là Tần Huy gọi. Cô nhìn Trí Tường một lát, anh quay đầu nhìn ra chỗ khác, làm như không biết Tần Huy gọi cho cô. Anh cũng đã nghe chuyện anh ta truyền máu cho anh. Tuy anh không muốn mắc nợ, nhưng cũng không thể không bội phục lòng cao thượng của anh ta.
----------
Trong quán cafe quen thuộc. Trí Tường đang ngồi đợi cô.
Mới mấy ngày không gặp, khuôn mặt anh hốc hác tiều tuỵ. Nhìn anh, lòng cô xót xa.
"Anh khoẻ không?" Cô hỏi
"Anh không sao? Cậu ấy...sao rồi?"
Anh khẽ mỉm cười, nhìn cô. Đau đớn trong mắt được anh cất giấu kỹ càng.
"Anh ấy đã tốt hơn rất nhiều. Tần Huy....chuyện thử áo cưới...dời lại vài hôm được không. Em...xin lỗi anh"
Cô áy náy cúi đầu nói.
Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu.
"Hiểu Đồng! Em thật sự vẫn muốn kết hôn với anh sao?"
Anh hỏi cô, trái tim không an phận lại rục rịch đau nhói.
Hiểu Đồng sững sờ nhìn anh, câu hỏi của anh cô cũng đã tự hỏi chính mình. Cô không biết phải nói thế nào. Cúi gằm mặt xuống.
"Hiểu Đồng, anh rất muốn ở bên em, nhưng so với điều đó, anh còn muốn em hạnh phúc hơn, nhìn anh này"
Anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp thêm bình tĩnh cho cô. Ánh mắt anh chân thành.
Hiểu Đồng bỗng dưng bật khóc. Cô có lỗi với anh, nợ anh hết đời cũng không trả nổi. Giây phút Trí Tường lao ra che chở cho cô, nhìn anh nằm trong vũng máu. Cô biết cô không thể mất đi anh, còn Tần Huy, cô cũng không đủ dũng khí nói chia tay với anh.
"Ngốc, em khóc cái gì?"
Anh cố cười xoà, xoa đi áy náy của cô
"Em không cần cảm thấy có lỗi. Hiểu đồng, em hãy nhớ, là anh từ bỏ em. Không phải em từ bỏ anh."
Anh vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn cô, như muốn an ủi cô, cũng an ủi, che giấu trái tim vỡ nát của minh.
Hiểu Đồng càng khóc lớn. Cô không biết phải làm gì để ngăn được cảm giác tội lỗi của mình. Chỉ biết khóc, đau lòng cho anh, đau lòng cho tình cảm éo le của họ.
"Tần Huy, sao anh lại như vậy, sao anh không đối xử tồi với em một chút, anh đối với em như vậy? Em biết phải làm sao?"
Cô thổn thức nói, làm sao cô không biết. Anh sợ cô áy náy nên mới bảo cô rằng anh là người từ bỏ cô.
Tần Huy rời khỏi chỗ ngồi, tiến về phía cô, ôm lấy cô. Anh muốn ôm cô thật lâu, lần cuối cùng, anh muốn khắc sâu cảm giác hạnh phúc mỏng manh này lần cuối. Về sau này, có lẽ anh sẽ không còn được ôm cô nữa.
--------------
Trí Tường ngồi ngoài cửa rất lâu, sương rơi xuống đã ướt hết vai anh. Ánh mắt anh luôn hướng ra đường, mong chờ hình bóng cô lại xuất hiện trong tầm mắt anh. Càng chờ lâu, trái tim càng mất mát, lo sợ.
Chiếc xe quen thuộc của Tần Huy dừng lại trước cổng. Anh vội chạy ra.
Hiểu Đồng và Tần Huy bước xuống, ba người đứng im một hồi lâu. Tần Huy lên tiếng trước
"Nếu cô ấy không hạnh phúc, tôi sẽ trở về đưa cô ấy đi"
Anh nói với Trí Tường. Sau đó quay sang cô
"Hiểu Đồng, em nhất định phải hạnh phúc"
Anh nhìn cô chăm chú, muốn khắc sâu khuôn mặt cô vào tim. Sau đó chậm rãi xoay người đi, bước chân nặng như đeo chì.
"Cảm ơn anh"
Phía sau lưng anh, Trí Tường nhẹ giọng nói.
Tần Huy không quay người lại, lên xe lái đi. Ra khỏi khu biệt thự, cảnh vật xung quanh anh cũng nhoè đi, không còn nhìn rõ, mắt anh đã phủ kín một tầng hơi nước. Anh dừng lại, cố giữ trái tim của mình đập đúng nhịp, khó nhoc hít thở.
Hiểu Đồng nhìn theo chiếc xe đi khuất. Nước mắt rơi xuống. Tần Huy, nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ bù đắp cho anh.
Ấm áp dưới tay truyền đến. Trí Tường đan tay vào cô, hôn nhẹ lên trán cô, vươn tay ôm cô kéo vào lòng.
"Cảm ơn em đã ở lại bên anh. Hiểu Đồng. Anh yêu em!"
-----------------HẾT------------
Anh không hỏi cô bất cứ câu gì, muốn để cô thoải mái, có lẽ cô muốn im lặng suy nghĩ.
"Tần Huy, anh có yêu em không?" Cô bỗng hỏi anh.
Tần Huy sửng sốt, sao tự dưng cô lại hỏi anh câu này. Yêu cô, tất nhiên là anh yêu cô rồi. Thậm chí còn yêu cô hơn tất cả mọi thứ trên đời này.
"Anh yêu em, Hiểu Đồng!"
Anh không muốn hỏi lý do tại sao cô đưa ra câu hỏi đó, chỉ nhìn thẳng vào cô, chân thành nói.
"Chúng ta kết hôn đi!"
Hiểu Đồng quay ra nhìn anh, đề nghị.
Trái tim Tần Huy tích tắc nhảy vọt lên tận họng. Anh vừa nghe thấy gì? Cô nói muốn kết hôn với anh ư? Anh có nghe nhầm không? Anh mở to mắt nhìn cô
"Hiểu Đồng?"
"Anh không nghe nhầm đâu. Tần Huy, anh có muốn cưới em không?" Cô trả lời, cho anh đáp án mà anh đang nghi hoặc.
Ánh mắt Tần Huy loé sáng rực rỡ như sao trời. Tim anh đập dồn dập loạn nhịp. Hạnh phúc quá bất ngờ khiến anh run rẩy không thốt lên lời được. Kết hôn với cô là việc ngay cả trong mơ anh cũng nghĩ đến, nay lại do chính miệng cô nói ra. Anh không vui mừng sao được. Anh vui sướng ôm chầm lấy cô
"Hiểu Đồng, em nói thật ư? Chúng ta có thể kết hôn thật ư?" Anh hỏi, gấp gáp dồn dập, hai tay ôm cô vô thức siết chặt.
"Thật"
Cô trả lời ngắn gọn, dựa sát vào anh, cô có thể nghe rõ trống ngực anh đập mạnh mẽ, cô vừa cảm động, vừa đau xót. Cô biết anh đang rất vui mừng.
"Hiểu Đồng, cảm ơn em, cảm ơn em. Hiểu Đồng! Anh nhất định sẽ trân trọng em, nhất định sẽ yêu em đến hết đời"
Anh xúc động, khoé mắt đã ươn ướt,
ôm chặt lấy cô tuyên thệ. Người con gái này, anh sẽ dùng cả đời để yêu thương cô. Anh biết hôm nay cô đưa ra quyết định đột ngột như vậy có lẽ là do hắn, nhưng anh không do dự. Chỉ cần được ở bên cô, anh chấp nhận, huống chi anh cũng không có ý định buông tay cô ra.
Hiểu Đồng lặng lẽ dựa vào anh. Vòm ngực anh rất rộng lớn, ấm áp. Cô nhắm mắt lại, cảm giác an toàn khiến
tim cô bình an trở lại.
Tần Huy gỡ tay cô ra, anh móc trong túi áo ngực chiếc nhẫn anh đã để dành cầu hôn cô. Từ ngày đó, anh luôn mang theo nó, chờ cơ hội đến sẽ đeo vào tay cô. Nay mơ ước đã thành hiện thực.
Anh nhìn cô âu yếm, đeo nhẫn vào tay cô, sau đó đưa lên miệng khẽ hôn.
Nhìn chiếc nhẫn tinh xảo sáng bóng trên tay, lòng cô xúc động, cũng có chút mất mát. Vậy là cô đã thật sự buông bỏ mối tình đó. Cô sẽ trân trọng Tần Huy, yêu thương anh thật tốt
"Tần Huy, cảm ơn anh"
Cô nhìn anh, chân thành nói
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô say đắm, nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên môi cô. Hiểu Đồng từ từ nhắm mắt, tiếp nhận anh.
Trí Tường chạy xe lòng vòng khắp thành phố, không tìm được cô. Đến nhà cũng không thấy cô đâu. Đang mông lung, trong đầu anh hiện ra một nơi. Ngày bé anh và cô hay ra đó chơi, cô rất thích đến đó ngắm cảnh và cho cá ăn. Anh tăng tốc xe chạy một mạch đến hồ cá ở ngoại thành.
Trên cầu, hình ảnh đôi nam nữ đang hôn nhau nhiệt tình như ngàn mũi tên xuyên qua tim anh.
Kia chẳng phải cô sao? Người mà anh nghĩ sẽ đau buồn khi thấy anh qua đêm với cô gái khác. Người mà anh lặn lội chạy đi tìm chỉ để giải thích với cô giờ đây lại đang trong vòng tay của người đàn ông khác. Hôn nhau say đắm.
Trí Tường cứ thế chết trân nhìn họ, mặc cho trái tim đang nhỏ từng giọt máu. Thật buồn cừoi làm sao? Anh rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Sao anh lại nghĩ cô sẽ đau khổ khi thấy anh và Nhã Tuyết bên nhau cơ chứ. Hahaha, nực cười. Trí Tường ơi Trí Tường, mày điên rồi sao? Người cô ấy yêu không phải là mày mà là Tần Huy. Mày hiểu không?
Anh nhắm mắt lại che đi thống khổ, cứng rắn cưỡng ép trái tim mình. Lái xe bỏ đi, ánh mắt vô hồn.
Trí Tường mệt nhọc lê đôi chân đã run rẩy. Bước vào căn biệt thự rộng lớn, trống trải. Nằm vật ra ghế salon. Nhìn một lượt khắp phòng. Cả căn nhà đều một tông màu trắng chủ đạo. Màu mà cô thích. Xung quanh biệt thự là vườn hoa lưu ly đủ sắc màu. Cũng là loài hoa mà cô thích. Tất cả mọi thứ anh làm đều dựa theo ý thích của cô.
Ngôi nhà này ngay khi về nước anh đã cho người bắt tay vào thiết kế. Mặc dù không biết cô có biết hay không? Nhưng anh vẫn làm, thuận theo sở thích của cô một cách vô thức.
Vậy mà giờ đây, chỉ có một mình anh ngồi đó. Trống trải, cô đơn. Cô đã có hạnh phúc của mình. Còn hạnh phúc của anh, vừa hay làm rơi mất. Anh nhắm mắt lại, khoé mắt không tự giác trào ra một dòng nước ấm áp.
-------------
Mọi kế hoạch cho đám cưới, Tần Huy tìm hiểu chuẩn bị rất tỉ mỉ. Từng bước đều hỏi ý kiến của Hiểu Đồng và cho cô quyền quyết định. Anh sẵn sàng vui vẻ đồng ý.
Mấy ngày nay, anh luôn chìm trong hạnh phúc. Quên cả ăn ngủ.
Hiểu Đồng thấy anh như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, nhiệt tình góp ý với kế hoạch của anh.
---------------
Tin cô chuẩn bị kết hôn khiến cả công ty nháo nhào, xúm lại trêu chọc cô. Họ chưa bao giờ thấy cô giới thiệu người yêu. Mà lại nghe tin cô sắp cưới, làm sao không kinh ngạc cho được. Hiểu Đồng chỉ tủm tỉm cười cho qua chuyện.
Bước vào phòng, một đôi tay rắn chắc bất ngờ kéo cô lại ôm chặt. Hiểu Đồng hoảng hốt đẩy anh ra lại bị Trí Tường tóm tay. Anh dùng sức đẩy cô ngã xuống bàn làm việc, đưa tay quét ngang gạt hết mọi đồ đạc trên đó xuống đất.
"Có thật không? Em sẽ kết hôn với hắn ta? Là thật?"
Anh hỏi, hai mắt đỏ lên, bi thương.
Nhìn anh như vậy, lòng cô đau nhói.
"Đúng vậy?"
Cô nhắm mắt lại, trả lơi anh. Cô không muốn nhìn vào đôi mắt đau thương của anh.
"Tại sao?"
Giọng anh đã run rẩy. Trái tim trong lồng ngực co thắt như muốn vỡ tan ra. Tại sao cô có thể bình thản mà trả lời anh như vậy?
"Tại sao ư? Anh còn hỏi em câu đó? Tại sao anh có thể yêu người khác còn em thì không?
Hiểu Đồng gắt lên, nước mắt đã bắt đầu chảy xuống.
"Người tôi yêu là em, em có hiểu không?"
Anh đưa cả hai bàn tay giữ chặt lấy khuôn mặt cô. Ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô. Chậm rãi gằn từng chữ một.
Lòng Hiểu Đồng trào sóng mãnh liệt, cảm giác hạnh phúc lẫn đau khổ thi nhau ập đến. Anh yêu cô ư? Yêu cô mà bao nhiêu năm cô không hề biết. Yêu cô mà lại sẵn sàng vứt bỏ cô đi Mỹ đến tận hai năm, trước mặt cô giới thiệu người con gái khác là bạn gái. Trước mặt cô ôm ấp, dây dưa. Tình yêu của anh cô không dám nhận. Tình yêu của cô, cô cũng buông bỏ rồi.
Tại sao bây giờ anh mới nói. Có quá
muộn rồi không? Cô không thể bỏ rơi Tần Huy. Cô nợ anh quá nhiều. Còn Nhã Tuyết, cô ấy cũng yêu anh.
Cô nhắm mắt che đi đau đớn, xót xa. Cứng rắn nói với anh
"Xin lỗi anh"
Lời xin lỗi cô nói ra như đang xát muối vào lòng anh. Trí Tường không thể chịu đựng được. Nghe tin cô kết hôn, anh cảm thấy cả bầu trời sụp xuống đầu mình. Anh không thể mất cô.
"Tôi chỉ bỏ lỡ em hai năm, nhưng đã yêu em hết cả thanh xuân. Thậm chí về sau này, tôi dự định tiếp tục yêu em đến hết đời. Như vậy, tôi vẫn không có tư cách để bên em?
Anh run run hỏi cô, giọng nói nghẹn ngào, có chút van nài, cầu xin. Đến giờ phút này. Trí Tường cũng không cần tự trọng, sĩ diện để làm gì. Anh chỉ cần cô.
Hiểu Đồng nghe được tiếng lòng mình vỡ vụn. Cô rất muốn nói với anh. Cô cũng yêu anh, cũng muốn hết đời ở bên anh. Nhưng cô không thể, còn Tần Huy. Cô phải chịu trách nhiệm với tình yêu của anh ấy.
Cô cứ thế nhắm mắt lại. Không trả lời anh. Sự im lặng đó xem như lời giải đáp tốt nhất.
Trí Tường vô lực, chân không đứng vững khuỵu xuống đất. Anh đã mất cô vĩnh viễn. Anh ngồi im đó, như mất hết linh hồn.
Hiểu Đồng lặng lẽ chỉnh lại quần áo tóc tai xốc xếch, đứng lên đi ra ngoài. Khi vừa quay lưng, nước mắt cô cứ thế chảy không ngừng. Xin lỗi anh, Trí Tường.
-------------
Cô bước vào nhà vệ sinh, Nhã Tuyết đã đứng đó đợi cô. Nhìn cô với ánh mắt căm ghét đố kỵ, chưa kịp chào hỏi. Cô ta đã tiến đến cho cô một cái tát vang dội
"BỐP!!"
Hiểu Đồng sững sờ, đưa tay lên ôm mặt. Hoang mang nhìn ánh mắt căm giận của Nhã Tuyết đang chiếu thẳng vào cô.
"Cô..." Cô ấp úng không nói được.
"Hạnh phúc lắm phải không? Vui vẻ lắm phải không? Có phải mày rất vui vì đã chiếm được tình yêu của Tường, lại khiến anh ấy đau khổ như vậy? Phải không? PHẢI KHÔNG??
Nhã Tuyết bấu chặt hai tay vào bả vai cô lắc mạnh, gào lên. Ánh mắt thù hằn. Cô ta vừa bước vào phòng đã thấy Trí Tường ôm ấp Hiểu Đồng, còn cầu xin van nài tình yêu của cô, cô ta chỉ hận không rạch nát cái khuôn mặt luôn tỏ ra hiền lành thánh thiện của cô.
"Cô buông tay ra" Hiểu Đồng tức giận gạt tay cô ta ra.
"Nếu cô muốn chất vấn tôi về chuyện này, tôi không có gì để nói. Cô yêu anh ấy thì cô phải hiểu anh ấy như thế nào? Tại sao lại chạy đến tìm tôi? Tôi sắp kết hôn rồi, tôi không liên quan gì đến chuyện của các người. Đừng làm phiền tôi"
Cô nhìn thăng vào Nhã Tuyết, dõng
dạc nói.
"Kết hôn? Hahaha. Cô tưởng làm như vậy là sẽ trốn tránh được tình yêu này sao? sẽ khiến anh ấy hết yêu cô sao? Loại con gái như cô có gì để anh ấy phải hi sinh như vậy"
Nhã Tuyết tức giận nghiến răng nhục mạ cô.
"Nếu không có cô, Tường sẽ thuộc về tôi. Tất cả là tại cô, tại cô. Cô đã cướp đi anh ấy, cô hiểu không?"
Nhã Tuyết la hét, đẩy cô lùi lại phía sau đập lưng vào tường. Cô ta trừng mắt chỉ tay vào cô
"Hiểu Đồng, cô nghe cho rõ đây. Tôi sẽ không bỏ qua cho cô. Cô đã cướp mất tình yêu của tôi, vậy tôi sẽ tự tay phá nát hạnh phúc của cô"
Nhã Tuyết cảnh cáo cô, ánh mắt độc ác, sau đó xoay người bước đi. Tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà cộp cộp như muốn xéo nát lòng Hiểu Đồng.
--------------------
Đã mấy ngày Trí Tường không đến công ty, Hiểu Đồng có chút lo lắng cho anh, nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ, tự lừa dối mình rằng anh có ra sao cũng không cần cô để ý. Việc cô cần quan tâm là chuẩn bị tốt cho đám cưới của cô và Tần Huy.
Trong biệt thự tối om không một ánh điện. Trí Tường ngồi cuộn mình thu lu vào góc nhà. Hai chân bó gối, đầu gục xuống. Anh đã ngồi im như thế vài ngày, không ăn không uống. Chỉ dành thời gian nghĩ đến cô.
Nghĩ đến cô sẽ làm gì? Hẳn là vui vẻ đi chọn áo cưới, lựa thiệp mời, trang trí phòng tân hôn?
Anh lại nghĩ đến tuổi trẻ, thanh xuân của hai người đã từng thân thiết gắn bó. Trong đầu luôn hiện lên hai chữ "giá như..."
Càng nghĩ trái tim càng tan nát. Cuối cùng, cô cũng trở thành cô dâu. Mà chú rể không phải là anh.
--------------
Hôm nay trời đẹp, thời tiết cũng theo tâm trạng vui vẻ của Tần Huy mà rạng rỡ hẳn lên. Anh đang trên đường đón cô đi thử váy cưới, nghĩ đến bộ dạng cô trong chiếc váy trắng
tinh khôi, lòng anh không khỏi bồi hồi xúc động.
Hiểu Đồng cũng hẹn giờ dậy thật sớm, hôm nay cô để mặt mộc. Không trang điểm. Đợi lát nữa thử váy cưới ekip sẽ trang điểm luôn cho cô. Khuôn mặt giản dị không son phấn của cô càng xinh đẹp, dịu dàng. Trong lòng có chút hồi hộp.
Phía xa, lấp vào một góc khuất nhìn trộm cô. Trái tim Trí Tường lại đau ê ẩm. Đã mấy ngày không được nhìn cô, anh thật sự rất nhớ cô, nhưng sợ gặp cô rồi anh sẽ không kìm chế được tình cảm của minh.
Cô đã bỏ rơi anh, bỏ rơi thanh xuân đẹp đẽ của họ. Cô đã có hạnh phúc của mình. Nhìn thấy hình bóng quen thuộc mở cửa bước ra, tim anh đập liên hồi. Chỉ muốn lao ra ôm chặt cô vào lòng, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Nhưng anh lại cố kìm lòng mình lại.
Trong một chiếc xe hơi cách đó
không xa. Nhã Tuyết đội mũ, đeo khẩu trang bịt kín mặt. Chỉ hở ra một đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm vào cô gái vừa bước ra khỏi cửa kia, đưa tay vặn khoá xe, chân đặt lên bàn ga.
Hiểu Đồng vừa ra khỏi nhà, nhìn phía xa đã thấy xe của Tần Huy gần đến nơi, cô chạy ra cổng, xuống đường đón anh.
Vừa thấy bóng dáng cô, Nhã Tuyết rồ ga lao đến, nhắm thẳng cô mà đâm, tốc độ nhanh như mũi tên xe gió.
Trí Tường nhìn thấy cô chạy ra, theo ánh mắt cô anh thấy xe của Tần
Huy lại gần. Lòng anh quặn thắt lại, anh không muốn nhìn thấy họ âu yếm trước mặt mình. Dằn lòng quay đi, bỗng thấy chiếc xe màu đỏ từ đâu lao thẳng đến cô. Tim anh vọt lên tận cổ họng, không kịp suy nghĩ anh hét lên một tiếng.
"Không!!! Hiểu Đồng"
Anh cứ thế lao ra chặn giữa cô và chiếc xe đó.
Trong xe, Tần Huy nhìn thấy cô chạy ra đón, anh nở nụ cười vui vẻ. Nhưng chỉ một giây sau, cảnh tượng chiếc xe màu đỏ lao đến vọt qua xe của anh đâm thẳng về phía cô làm tim anh ngừng đập, cùng với tiếng hét của Trí Tường, Tần Huy cũng hét toáng lên
"Hiểu Đồng !!" Anh run rẩy đạp phanh, mở cửa xe bước ra, mặt tái nhợt.
Nghe tiếng gọi của Trí Tường, Hiểu Đồng quay lưng lại, đập vào mắt cô là hình ảnh cả chiếc xe lẽ ra lao vào cô nay lại đâm thẳng vào Trí Tường
"Bịch"
Cơ thể anh văng lên như con diều đứt dây, rơi xuống đập mạnh cả người xuống đất, máu trào ra khắp miệng và hai lỗ mũi. Anh cố hết sức
nhìn về phía cô, thấy cô vẫn an toàn, anh nở một nụ cười khẽ sau đó khép mắt lại.
Ngay lúc anh bay lên, trái tim cô cũng
thoát ra khỏi lồng ngực mà theo anh. Hiểu Đồng mặt trắng bệch. cắt không còn giọt máu, cô đưa tay lên bịt chặt miệng, run rẩy bước đến bên anh. Cô không thể đi nổi, hai chân mềm nhũn vấp vào nhau khiến cô ngã dúi dụi
Toàn thân cô lẩy bẩy đưa tay ôm anh vào lòng, cổ họng nghẹn lại như bị ai cắt mất thanh quản
"Trí..Tường, Trí Tường. Mở mắt ra nhìn em, Trí Tường..nhìn em này, xin anh. Mở mắt ra được không? Em là Hiểu Đồng đây. Cầu xin anh, làm ơn..Trí Tường.."
Cô cứ lắp bắp gọi tên anh, giọng nói đã lạc đi, trái tim bóp nghẹt không thở nổi. Cô lấy tay xoa khắp mặt anh lau đi vết máu, luôn miệng gọi anh. Khủng hoảng sợ hãi tràn lan, âm thanh nức nở đứt quãng, nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống. Ông trời tại sao lại đối xử với cô như vậy.
"Trí...Tường, anh tỉnh lại đi. Anh không được bỏ em. Trí Tường. Chẳng phải anh nói yêu em đến hết đời sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao? Em còn rất nhiều điều muốn nói với anh, cầu xin anh mở mắt ra được không"
Hiểu Đồng đã gào khóc lạc giọng, tiếng nói không còn rõ ràng nữa, cô chỉ biết ôm chặt anh. Sợ anh sẽ tan biến ngay trước mắt cô. Anh không thể cứ thế mà rời xa cô.
Tần Huy cũng không thể làm gì, chỉ biết chết trân đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt. Thấy cô đau đớn đến thê thảm, tim anh thắt lại, vừa đau cho cô, vừa đau cho chính mình. Người con trai cô yêu chết vì cô, còn người con gái anh yêu đang gào khóc trước anh ấy.
Anh tiến lại gần quỳ xuống, vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an. Tay run rẩy móc điện thoại ra gọi cấp cứu.
Ngoài cô và anh, còn một người nữa đang bủn rủn ngã ngồi dưới đất, trân trân nhìn vào người con trai đang nằm trong vũng máu kia. Ngay từ lúc chiếc xe sắp đâm vào Hiểu Đồng, Nhã Tuyết cũng đã nhìn thấy anh lao ra. Nhưng cô không kịp phanh nữa rồi. Cô cứ thế đâm anh, cô đâm chết người con trai mình yêu.
Nhã Tuyết lồm cồm dưới đất bò về
phía anh, nhưng cả người nhũn ra không còn sức lực. Cô ta đưa tay vò đầu dứt tóc la hét, cào cấu cây cỏ dưới đất, khóc chán lại cười lớn. Cô ta hoá điên.
--------------
Bệnh viện,
Đèn phẫu thuật loé sáng trong phòng mấy tiếng đồng hồ. Thời gian càng lâu, tim Hiểu Đồng càng đau đớn, toàn thân như rơi vào vực thẳm, u mê, cô đã không còn đứng nổi, cũng không khóc được nữa. Ngồi bệt dưới đất co gối lại, vòng hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình. Làm như vậy cô sẽ bớt sợ hãi hơn.
Tần Huy đau đớn nhìn cô, anh cũng không biết làm gì, ngoài việc ngồi sát vào cô, vỗ vai trấn an cô.
"Chúng tôi cần người có nhóm máu O, bệnh nhân mất rất nhiều máu, hiện tại bệnh viện không đủ"
Bác sĩ đi ra gấp gáp thông báo.
Nghe ông ta nói, Hiểu Đồng càng sợ hãi, hoang mang. Nhóm máu O ư? Cô lại là nhóm máu A. Làm sao bây giờ.
Tần Huy nhìn cô, sau đó quay ra nói với bác sĩ.
"Tôi có nhóm máu O"
Hiểu Đồng mừng rỡ quay ra ôm chặt cánh tay anh, giọng điệu vui sướng như vớ được phao cứu vớt.
"Tần Huy, cám ơn anh, anh ấy được cứu rồi"
Cô chìm trong lo lắng cho Trí Tường mà không biết câu nói đó đả thương Tần Huy như thế nào. Nghe cô nói vậy, trái tim anh co rụt lại, nhói lên liên hồi.
Anh không trả lời, lảng tránh ánh mắt hy vọng của cô, lặng lẽ theo bác sĩ vào phòng. Nếu không thể có hạnh phúc, vậy anh sẽ cho cô hạnh phúc của mình. Vì cô, anh không tiếc nuối gì cả.
-----------
"Tần Huy! Anh có sao không?"
Nhìn Tần Huy bước ra từ phòng bệnh, khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi
Cô lo lắng hỏi. Đã hai ngày nay, anh thường xuyên phải truyền máu cho Trí Tường. Sức khoẻ suy yếu rõ rệt.
Tần Huy mỉm cười yếu ớt trấn an cô.
"Anh không sao? Em cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi. Anh sẽ chăm sóc cậu ấy"
Anh nói, vươn tay định vuốt mấy sợi tóc rối của cô..
"Bệnh nhân đã tỉnh, người nhà có muốn vào thăm."
Tiếng cô y tá cắt đứt hành động của anh. Hiểu Đồng vừa nghe thấy anh tỉnh, vội lao vào phòng. Cánh tay Tần Huy vẫn đang giơ lên, dừng lại giữa không trung, buồn bã, mất mát.
---------
"Trí Tường, em đây, Trí Tường, anh thấy trong người thế nào?" Hiểu Đồng gấp gáp hỏi. Ánh mắt quan tâm lo lắng.
Trí Tường khẽ quay ra nhìn cô, nhìn ánh mắt quan tâm của cô lòng anh ấm áp, hạnh phúc. Anh vươn tay vuốt ve gương mặt người con gái mình yêu đang gần ngay gang tấc, mĩm cười khẽ.
Hiểu Đồng đưa tay nắm lấy tay anh, hai người cứ thế nhìn nhau.
Phía ngoài cửa phòng bệnh. Tần Huy lặng lẽ nhìn hai người, sau đó quay lưng. Sương đêm lạnh lẽo, cũng không lạnh như trái tim anh lúc này.
------------
"Anh đau tay, không gắp được, em bón cho anh"
"Anh đau tay, em rửa mặt cho anh"
"Anh đau tay, em giúp anh cởi áo"
Hiểu Đồng quay ra lườm anh. Đã xuất viện mấy ngày rồi, sức khoẻ anh đã hồi phục, có thể tự đi lại làm vệ sinh cá nhân. Vậy mà anh cứ cố tình kêu đau hết chỗ nọ đến chỗ kia, nhằm bắt cô phục vụ. Hiểu Đồng bất mãn cong môi lên, cố tình rửa mặt cho anh thật đau.
Điện thoại reo, là Tần Huy gọi. Cô nhìn Trí Tường một lát, anh quay đầu nhìn ra chỗ khác, làm như không biết Tần Huy gọi cho cô. Anh cũng đã nghe chuyện anh ta truyền máu cho anh. Tuy anh không muốn mắc nợ, nhưng cũng không thể không bội phục lòng cao thượng của anh ta.
----------
Trong quán cafe quen thuộc. Trí Tường đang ngồi đợi cô.
Mới mấy ngày không gặp, khuôn mặt anh hốc hác tiều tuỵ. Nhìn anh, lòng cô xót xa.
"Anh khoẻ không?" Cô hỏi
"Anh không sao? Cậu ấy...sao rồi?"
Anh khẽ mỉm cười, nhìn cô. Đau đớn trong mắt được anh cất giấu kỹ càng.
"Anh ấy đã tốt hơn rất nhiều. Tần Huy....chuyện thử áo cưới...dời lại vài hôm được không. Em...xin lỗi anh"
Cô áy náy cúi đầu nói.
Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu.
"Hiểu Đồng! Em thật sự vẫn muốn kết hôn với anh sao?"
Anh hỏi cô, trái tim không an phận lại rục rịch đau nhói.
Hiểu Đồng sững sờ nhìn anh, câu hỏi của anh cô cũng đã tự hỏi chính mình. Cô không biết phải nói thế nào. Cúi gằm mặt xuống.
"Hiểu Đồng, anh rất muốn ở bên em, nhưng so với điều đó, anh còn muốn em hạnh phúc hơn, nhìn anh này"
Anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp thêm bình tĩnh cho cô. Ánh mắt anh chân thành.
Hiểu Đồng bỗng dưng bật khóc. Cô có lỗi với anh, nợ anh hết đời cũng không trả nổi. Giây phút Trí Tường lao ra che chở cho cô, nhìn anh nằm trong vũng máu. Cô biết cô không thể mất đi anh, còn Tần Huy, cô cũng không đủ dũng khí nói chia tay với anh.
"Ngốc, em khóc cái gì?"
Anh cố cười xoà, xoa đi áy náy của cô
"Em không cần cảm thấy có lỗi. Hiểu đồng, em hãy nhớ, là anh từ bỏ em. Không phải em từ bỏ anh."
Anh vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn cô, như muốn an ủi cô, cũng an ủi, che giấu trái tim vỡ nát của minh.
Hiểu Đồng càng khóc lớn. Cô không biết phải làm gì để ngăn được cảm giác tội lỗi của mình. Chỉ biết khóc, đau lòng cho anh, đau lòng cho tình cảm éo le của họ.
"Tần Huy, sao anh lại như vậy, sao anh không đối xử tồi với em một chút, anh đối với em như vậy? Em biết phải làm sao?"
Cô thổn thức nói, làm sao cô không biết. Anh sợ cô áy náy nên mới bảo cô rằng anh là người từ bỏ cô.
Tần Huy rời khỏi chỗ ngồi, tiến về phía cô, ôm lấy cô. Anh muốn ôm cô thật lâu, lần cuối cùng, anh muốn khắc sâu cảm giác hạnh phúc mỏng manh này lần cuối. Về sau này, có lẽ anh sẽ không còn được ôm cô nữa.
--------------
Trí Tường ngồi ngoài cửa rất lâu, sương rơi xuống đã ướt hết vai anh. Ánh mắt anh luôn hướng ra đường, mong chờ hình bóng cô lại xuất hiện trong tầm mắt anh. Càng chờ lâu, trái tim càng mất mát, lo sợ.
Chiếc xe quen thuộc của Tần Huy dừng lại trước cổng. Anh vội chạy ra.
Hiểu Đồng và Tần Huy bước xuống, ba người đứng im một hồi lâu. Tần Huy lên tiếng trước
"Nếu cô ấy không hạnh phúc, tôi sẽ trở về đưa cô ấy đi"
Anh nói với Trí Tường. Sau đó quay sang cô
"Hiểu Đồng, em nhất định phải hạnh phúc"
Anh nhìn cô chăm chú, muốn khắc sâu khuôn mặt cô vào tim. Sau đó chậm rãi xoay người đi, bước chân nặng như đeo chì.
"Cảm ơn anh"
Phía sau lưng anh, Trí Tường nhẹ giọng nói.
Tần Huy không quay người lại, lên xe lái đi. Ra khỏi khu biệt thự, cảnh vật xung quanh anh cũng nhoè đi, không còn nhìn rõ, mắt anh đã phủ kín một tầng hơi nước. Anh dừng lại, cố giữ trái tim của mình đập đúng nhịp, khó nhoc hít thở.
Hiểu Đồng nhìn theo chiếc xe đi khuất. Nước mắt rơi xuống. Tần Huy, nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ bù đắp cho anh.
Ấm áp dưới tay truyền đến. Trí Tường đan tay vào cô, hôn nhẹ lên trán cô, vươn tay ôm cô kéo vào lòng.
"Cảm ơn em đã ở lại bên anh. Hiểu Đồng. Anh yêu em!"
-----------------HẾT------------