-
Phần 5
"Tường! Anh đừng uống nữa, anh say rồi"
Nhã Tuyết cố gỡ ly rượu ra khỏi tay Trí Tường, mắt dán chặt vào khuôn mặt nam tính đã phờ phạc vì rượu của anh. Tròng mắt lộ tia mê đắm rõ rệt. Cô ngồi sát lại, ép cả thân mình tựa vào anh. Đùi cọ vào đùi anh. Đưa một tay vuốt ve tấm lưng rộng lớn, môi câu lên phong tình mị hoặc.
Trong quán Bar, nhạc sập sình, người chen chúc nhảy nhót, uốn éo, lắc lư điên cuồng. Tiếng cười nói nhộn nhạo, mùi rượu, mùi thuốc lá, âm thanh, ánh sáng hoà vào nhau tạo nên màn hỗn độn nhức óc.
Trí Tường vật ra bàn, tay vẫn cầm ly rượu sóng sánh lắc qua lắc lại, một hơi cạn sạch. Xung quanh bày la liệt vỏ chai. Ánh mắt mông lung mơ hồ.
Anh hất tay cô ra.
"Cút !!"
Trí Tường hét lên, ánh mắt như bị che phủ một lớp sương mờ đục, chán ghét nhìn cô. Mái tóc sau một hồi vật vã đã lộn xộn, xơ rối, càng tăng thêm vẻ đẹp phong trần của anh. Trên môi còn vương vấn vài giọt rượu vang, dưới ánh đèn trở nên ướt át, hồng hào mê hoặc lòng người.
"Tường! Để em uống với anh"
Nhã Tuyết vẫn mềm mỏng nhẹ nhàng, nhìn anh si mê, phảng phất chút mưu mô, toan tính.
"Anh không cần đau lòng. Hắn ta có gì tốt hơn anh chứ, không hiểu sao cô ấy lại yêu hắn như vậy"
Câu nói của cô, thành công chạm đúng chỗ đau của anh. Mắt đẹp sắc sảo híp lại quan sát biểu tình trên gương mặt anh. An ủi anh ư? Cô muốn chứ. Nhưng làm sao để anh chán ghét cô ta mới là điều cô muốn hơn.
Nghe cô nhắc đến Hiểu Đồng, lại nhắc đến cả cái thứ tình yêu mà anh khát vọng mãi mãi không thuộc về mình kia. Trí Tường giống như bị đâm một nhát. Cô yêu anh ta? Phải. Không những yêu mà họ còn yêu nhau ngay trước mặt anh nữa kìa.
"Haha...hahaha !"
Anh cười thống khổ, bất lực. Ánh mắt đau đớn tự giễu. Ném chiếc ly trên tay xuống đất vỡ tan tành, với bình rượu trên bàn dốc ngược lên nốc một hơi. Dốc dốc thêm vài cái đã không còn giọt nào, anh gầm lên.
"Phục vụ đâu!!"
Bartender chạy đến, lịch sự đặt thêm vài chai Whisky xuống. Nhã Tuyết phất nhẹ tay bảo anh ta lui xuống.
Nhìn bộ dạng bị đả kích của anh, cô hả hê vui sướng. Đồng thời trong lòng nổi lên ghen tuông nồng đậm. Anh vì cô ta mà thống khổ như vậy ư? Vậy cô nhất định sẽ không buông tha anh, càng không buông tha cho cô ta. Nhã Tuyết nhấp một ngụm rượu, tay cầm chiếc ly khẽ lắc, nhìn rượu trong đó nghiêng qua nghiêng lại. Môi cô nở nụ cười đểu giả.
Cô quay sang Trí Tường.
"Tường! Anh uống từ từ thôi"
Cô giằng chai rượu trong tay anh ra.
"Mặc kệ tôi, đừng cản tôi, cô cút đi"
Trí Tường gầm lên, tâm trạng bị vây trong vỏ bọc của con thú bị thương. Anh gục mặt xuống, mười ngón tay đan vào mái tóc xơ rối nắm chặt lại vò, bộ dạng bi thống, đau khổ.
"Nào, để em rót rượu cho anh"
Nhã Tuyết nhìn anh, tay liên tục rót rượu. Mỗi một hơi anh nuốt xuống, cô cũng đưa tay vuốt lưng anh, ánh mắt lẳng lơ không thể rời khỏi anh, môi khẽ nhếch lên. Cô cũng bưng rượu uống, nhưng lượng rượu trong ly vẫn không vơi một giọt. Tất cả tinh thần đã dành để quan sát anh.
---------------
"Tường, anh cẩn thận một chút"
Nhã Tuyết loạng choạng thân hình mảnh mai trên đôi giày cao gót, gắng sức đỡ anh.
Vóc dáng cao lớn xiêu vẹo của anh tựa vào cô, hai người lê từng bươc khó nhọc ra khỏi quán Bar, hướng đến nhà xe. Trí Tường đã không còn tỉnh táo.
----------
"Tường, anh đi chậm thôi. Nào, cẩn thận"
Hình ảnh hai người quấn vào nhau dặt dẹo bước vào phòng ngủ hết sức nhếch nhác. Vì anh quá cao lớn, cô có phần không đỡ nổi, va đập hết bên nọ bên kia. Nhã Tuyết đỡ anh nằm xuống, Trí Tường vật ra giường.
Cô đặt túi xách qua một bên, cởi giày cho anh. Vào bếp lấy nước, nhúng khăn ướt lau mặt cho anh.
Tiếp tục cởi áo anh lau từ cổ xuống, bàn tay cô lướt nhẹ khắp người anh, mô phỏng khuôn người rắn chắc, ánh mắt như bị mê hoặc dán vào đó.
Người đàn ông này, ngày từ lần gặp đầu tiên, cô đã yêu anh không lối thoát, cô nhất định phải có được anh.
Cô câu môi, nở nụ cười của kẻ đã đạt được mục đích. Bắt đầu đưa tay cởi quần áo anh, trèo lên giường nằm sát vào anh. Bàn tay không an phận xoa lên làn da màu lúa mạch trơn bóng, sờ nắn cơ ngực rắn chắc của anh. Cô ghé môi vào tai anh thì thầm
"Tường! Em yêu anh, rất yêu anh"
Trí Tường đã say đến mơ hồ, không còn biết mình đang ở đâu. Chỉ nghe được tiếng gọi của Hiểu Đồng loáng
thoáng bên tai. Là cô ấy ư? Cô ấy đang ở bên cạnh anh?
"Hiểu Đồng! Hiểu Đồng!"
Trí Tường gấp gáp gọi, tóm chặt lấy bàn tay đang vuốt ve anh, mắt vẫn không thể mở ra nổi.
Cơ thể Nhã Tuyết cứng ngắc, hai chữ Hiểu Đồng như chiếc búa nện vào lòng cô. Cô cắn răng, ánh mắt độc ác, cay đắng, tức giận.
Ngay đến cả khi say không biết gì, anh vẫn nhớ đến cô ta, gọi tên cô ta. Vậy thì để sau hôm nay, hai người còn có thể nhớ về nhau nữa không?
Nhã Tuyết nuốt hết mọi cảm xúc phong vị tạp trần xuống đáy lòng. Tiếp tục ghé vào anh thủ thỉ
"Em yêu anh, vô cùng yêu anh" Ánh mắt lẳng lơ đã bắt đầu nhuốm màu dục vọng, hơi thở nóng rực phả vào mặt anh.
Nghe được câu nói "Em yêu anh". Máu trong người Trí Tường sôi lên, tình cảm dồn nén bao nhiêu năm bộc phát, anh cố gắng mở mắt nhìn cô. Là Hiểu Đồng, cô ấy đang ở ngay đây, trước mặt anh. Hiểu Đồng của anh
"Anh cũng yêu em, Hiểu Đồng, anh yêu em, anh yêu em"
Trí Tường ôm chặt lấy cô, lật người đè cô xuống giường, phủ cả thân mình lên người cô, môi hạ xuống hôn cô ngấu nghiến, tham lam. Khát vong bao nhiêu năm phải kìm nén nay được anh giải thoát bằng hành động của mình.
Anh cứ thế say mê gặm cắn khắp người cô, nụ hôn trượt từ môi xuống cổ, lướt qua hai bên cắn vành tai cô.
Hơi thở dồn dập hổn hển, anh liên tục gọi tên cô
"Hiểu Đồng, Hiểu Đồng, anh yêu em"
Nhã Tuyết nằm dưới đã bị dục vọng khơi mào, không còn lý trí để so đo anh đang nghĩ đến ai, chỉ cần biết anh là người cô muốn, anh nhất định sẽ là của cô. Cô cứ thế buông thả bản thân, thở dốc rên rỉ hoà theo tiết tấu của anh.
Âm thanh đó lọt vào tai anh giống như lời mời gọi, cổ vũ. Trí Tường lạc vào mê trận của ái tình, anh đưa tay lột chiếc váy ôm sát của cô ra, động tác vội vàng, gấp gáp. Toàn thân Nhã Tuyết loã lồ trước mặt anh, anh vục mặt vào hai khối đầy đặn trước ngực cô gặm nhấm, cắn mút, hai tay không an phận xoa cặp mông căng mọng của cô.
Trí Tường áp mũi vào da thịt cô hít sâu một hơi. Lại cảm thấy hương vị xa lạ, không phải mùi thơm thanh nhã, nhàn nhạt quen thuộc mà anh vẫn luôn khao khát.
Mùi thơm trên cơ thể cô chính là thứ mà anh thích nhất, dù cho cách xa bao nhiêu năm, anh vẫn luôn không thể quên được cảm giác thanh khiết, nhẹ nhõm khi đứng gần cô, được hít vào hương vị thoang thoảng đó.
Trước mắt anh, mùi vị xa lạ, cảm giác không gần gũi chân thật khiến anh cau mày. Anh lắc nhẹ đầu, cố mở to mắt để nhìn rõ người trước mặt anh là ai, nhưng chỉ thấy đủ thứ hình ảnh xa lạ lẫn lộn đan xen vào nhau, mơ hồ không rõ nét, khuôn mặt Hiểu Đồng ẩn hiện trong đó cứ từ từ tan rã biến mất, anh nhắm mắt lại mở ra lần nữa lại thấy cô, rồi lại biến mất. Dục vọng đang căng tràn trong anh dần bị dập tắt.
Trí Tường nhắm mắt lại, gục đầu xuống, cứ thế ngủ quên.
Hành động dừng đột ngột của anh khiến Nhã Tuyết hụt hẫng, khao khát trong cô vẫn chưa được đền đáp. Anh cứ thế mà ngủ, trong tình huống mê đắm như vậy anh cũng không thèm chạm vào cô. Suy nghĩ đó khiến lòng cô đau thắt lại, chua chát, tức giận ập đến. Ánh mắt cô dần nổi lên tàn nhẫn.
"Anh đối xử với em như vậy, đừng trách em"
Cô thì thầm, lật người anh nằm ngay ngắn, lấy chăn đắp lên người anh, bước xuống giường nhìn đến điện thoại của anh để trên bàn. Cô cười quỷ dị, trong đầu đầy mưu mô.
---------------
Hiểu Đồng ngủ rất say, ánh nắng ban mai qua cửa sổ chiếu vào mắt làm cô tỉnh ngủ, vươn vai ngáp dài một cái, cô với điện thoại ở đầu giường xem giờ.
Khẽ nhíu mi, là tin nhắn của Trí Tường từ đêm qua gửi đến, có việc gì gấp mà nhắn khuya như vậy?
[ Bản kế hoạch trưng bày sản phẩm quý III, mang đến nhà riêng cho tôi, càng sớm càng tốt]
Đọc nội dung tin nhắn có vẻ nghiêm trọng, Hiểu Đồng cuống quít rời giường. Vệ sinh qua loa rồi chạy đi.
Ra đến cửa gặp Tần Huy vừa đậu xe, mở cửa bước xuống.
"Tần Huy, sao hôm nay anh đến sớm thế?"
"Anh đến đưa em đi ăn sáng, rồi chúng ta đi dạo luôn. Hiểu Đồng! Em đi đâu mà vội vàng vậy?"
Anh nhăn mặt hỏi, thấy cô đang gấp gáp.
"À, em mang tài liệu cho sếp"
Nghe cô nói, lòng anh trùng xuống, lại là tên đó.
"Hôm nay chủ nhật, em vẫn không được nghỉ sao?" Anh hỏi.
"Chắc có việc quan trọng cần đến bản kế hoạch, sếp bảo em mang đến nhà cho anh ấy"
Cô dè dặt nói, sợ anh hiểu lầm.
"Để anh đưa em đi luôn"
Anh đề nghị, anh không muốn cô phải đi taxi, lại càng không muốn cô một mình đến nhà riêng gặp hắn. Mối quan hệ giữa họ không phải bình thường. Anh là bạn trai của cô, anh có quyền được can thiệp vào những chuyện như vậy.
"Được ạ" Hiểu Đồng cũng đang vội nên đồng ý.
------------
"Tần Huy, anh đợi ngoài này, em vào rồi ra ngay" Cô cởi dây bảo hiểm, nói với Tần Huy.
"Được, em cứ vào đi"
Hiểu Đồng định bấm chuông, lại thấy cửa mở, cô gõ nhẹ vài cái không thấy anh trả lời bèn đẩy cửa vào. Bước vào nhà, đập vào mắt cô là đôi guốc cao gót của Nhã Tuyết đã đi ngày hôm qua, quần áo, đồ lót của hai người rải rác từ phòng khách đến phòng ngủ. Cánh cửa phòng ngủ vẫn khép hờ.
Trong giây lát, tim cô như bị khoét mất một góc. Anh cố tình gọi cô đến chỉ để xem cảnh này sao? Tại sao? Có phải anh biết tình cảm của cô dành cho anh rồi, nên anh khinh bỉ, muốn chà đạp cô sao? Cô đã từ bỏ anh, quyết tâm không chạm vào cuộc sống của hai người rồi, vậy tại sao anh còn cố tình dằn vặt khiến cô phải đau khổ? Cô có lỗi gì với anh? Cô nợ anh cái gì? Để anh phải làm vậy?
Hai chân Hiểu Đồng run rẩy. Trái tim đau nhức, cô cắn chặt môi ngăn không cho nước mắt trào ra, cổ họng nghẹn đắng. Cô cứ đứng đó. Hồi lâu không thể nhúc nhích.
"Hiểu Đồng, em đến khi nào vậy? Có chuyện gì mà sáng sớm đã đến đây thế?"
Nhã Tuyết bước ra từ trong nhà tắm nhìn thấy cô thì giả bộ giật mình ngạc nhiên.
Trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang thân, phía trên ngực và hai chân để lộ ra ngoài. Những dấu hôn xanh tím chằng chịt trên làn da trắng noãn khiến đôi mắt Hiểu Đồng đau xót như bị ai chọc mù.
Hiểu Đồng trân trân nhìn cô, Nhã Tuyết theo ánh mắt Hiểu Đồng cũng nhìn lại cơ thể mình. Ánh mắt tỏ ra ngại ngùng e thẹn, trốn tránh, kéo chiếc khăn tắm làm bộ che đi dấu vết ám muội trên người mình.
Nhìn hình ảnh này, cộng thêm vẻ ngượng ngùng của Nhã Tuyết. Không cần hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra. Đầu óc Hiểu Đồng choáng váng quay cuồng, cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông nữa rồi.
Cắn răng che giấu đau đớn trong lòng, cô dặn ra được mấy chữ
"Em đến đưa tài liệu, phiền giám đốc Lâm cầm giúp"
Nói xong cô xoay người chạy vụt đi, cô không muốn ở lại đó thêm một giây phút nào hết.
Tần Huy thấy cô chạy ra, bộ dáng chao đảo xắp ngã, anh vội lao đến đỡ cô, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, tim anh nhói buốt.
"Hiểu Đồng, em sao vây? Chuyện gì xảy ra"
Tần Huy luống cuống lau nước mắt cho cô, lo lắng hỏi.
Hiểu Đồng không nói gì, chỉ liên tục lắc đầu. Tần Huy thấy vậy không tiếp tục hỏi, anh nhẹ ôm cô vào lòng, đưa tay vỗ lưng cô an ủi.
Nhìn về phía biệt thự của Trí Tường. Ánh mắt anh vô cùng tức giận. Lại là hắn, tên khốn đó ngoài biết làm cô đau lòng thì còn làm được gì. Không cần biết cô yêu anh ta thế nào, chỉ cần hắn làm cô tổn thương. Anh nhất định sẽ không tha thứ cho hắn. Nhìn cô khóc đến đau lòng, anh quyết định sẽ không buông tay cô ra nữa,
không để cho cô về bên hắn, để phải
nhận thêm tổn thương nào nữa.
Anh đã quyết tâm rồi. Chỉ cần cô nguyện ý ở bên anh, dù cô không yêu anh, anh cũng sẽ chăm sóc che chở cô cả đời.
"Hiểu Đồng, chúng ta đừng đứng đây nữa, anh đưa em đi"
Anh nói khẽ, mở cửa xe đỡ cô vào. Hiểu Đồng ngoan ngoãn theo anh, tâm trạng tồi tệ vẫn không đỡ hơn chút nào.
----------------
Trí Tường cảm thấy cổ họng đau rát, cơn khát nước khiến miệng anh khô khan đắng ngắt. Cố mở mắt đã thấy đang nằm ở phòng ngủ của mình. Anh lắc đầu, nhớ lại chuyện hôm qua. Anh đi uống rượu trong Bar, sau đó Nhã Tuyết đưa anh về.
"Anh tỉnh rồi à?"
Tiếng Nhã Tuyết bên cạnh làm anh giật mình. Nhìn sang thấy cô đang trong tư thế chỉ quấn một chiếc khăn tắm, anh hoảng hốt nhìn xuống thân thể mình. Lúc này mới nhận ra anh đang đắp chăn, trên người không một mảnh vải.
Cảm giác khủng hoảng ập đến, anh và cô ta đã xảy ra chuyện đó sao?
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Anh lớn giọng hỏi, ánh mắt hoang mang.
"Tường! Em...hôm qua anh say quá, anh đã tưởng em là cô ấy, em...sẽ không trách anh"
Nhã Tuyết cúi đầu cắn môi uỷ khuất, ánh mắt đã rưng rưng.
Những lời cô nói như nhát dao chém vào tim anh vậy, anh nhầm cô ta là Hiểu Đồng sao? Tại sao anh lại hồ đồ như vậy? Không, không thể được. Anh không thể xảy ra loại quan hệ đó với cô, người anh muốn là Hiểu Đồng. Không phải cô.
"Cô nói thật không? Chúng ta đã..."
Câu tiếp theo anh không muốn nói ra, anh không muốn tin đó là sự thật. Trong lòng anh muốn bác bỏ, cũng hy vọng lời cô ta nói không phải sự thật.
Nhã Tuyết nhìn anh hồi lâu, ánh mắt đau đớn, mãi mới thốt ra một câu
"Em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm. Tường ! Là em tự nguyện, dù là người thay thế cũng được. Tường, em yêu..."
"Đủ rồi!!" Anh quát lớn, đưa hai tay ôm đầu. Vậy là chuyện đó đã xảy ra, thật sự như vậy sao? Hiểu Đồng sẽ thế nào đây? Áy náy, tự trách ập đến khiến anh hoảng loạn, lo sợ.
"Cô đi ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh" Anh nói, không ngẩng đầu nhìn cô
"Tường! Em.."
"Ra ngoài!" Anh không kiên nhẫn hét lớn.
Nhã Tuyết vừa quay đi, anh lao ngay vào nhà tắm, cứ thế vặn vòi cho nước xối thẳng từ đỉnh đầu xuống. Nhắm mặt lại tựa đầu vào tường. Anh muốn xoá bỏ ý nghĩ đã phát sinh quan hệ với Nhã Tuyết ra khỏi đầu. Tại sao người đó lại là cô mà không phải người anh yêu? Tại sao? Tâm trạng lại lâm vào thống khổ.
Bước ra phòng khách, anh muốn nói chuyện nghiêm túc với Nhã Tuyết một lần về chuyện này. Anh không thể đáp lại tình cảm của cô, anh không yêu cô, nên sẽ không vì bất cứ lý do gì phải miễn cưỡng bản thân.
Anh ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Nhã Tuyết, anh xin lỗi em về chuyện tối qua, là do anh say, nhưng anh không thể cưới em, em có thể muốn anh làm bất cứ chuyện gì cũng được, ngoại trừ việc này"
Anh cảm thấy bản thân mình có chút hèn hạ, tuy anh không yêu cô ta, nhưng việc đã xảy ra, dù sao anh vẫn có lỗi.
"Tại sao?"
Vừa nghe anh thẳng thắn nói câu đó, Nhã Tuyết đã nhảy dựng lên. Nhìn anh chăm chú, ánh mắt đau khổ.
"Tường! Tại sao? Tại sao không thể là em? Em có gì thua cô ta?"
Cô run rẩy hỏi, đã khóc nấc nên, ngay cả khi chuyện anh hiểu lầm là đã xảy ra, anh vẫn không cho cô một cơ hội. Cô có gì không xứng để anh yêu.
Nhã Tuyết lã chã rơi nước mắt, tim cô co thắt lại. Đau đớn trong lòng cô là thật. Vì cô yêu anh là thật. Cô đợi anh xuốt cả tuổi thanh xuân của mình, đổi lại là anh luôn dõi mắt theo một hình bóng khác, bảo cô không đau đớn được sao?
Cô khóc, tức tưởi, ấm ức bộc phát. Cô nhào đến đấm vào ngực anh túi bụi. Trí Tường giữ hai tay cô lại
"Nhã Tuyết, đến bây giờ em vẫn không hiểu ra sao? Tại sao ư? Tại vì anh KHÔNG YÊU EM, em hiểu không?
Anh hét lên, nhấn mạnh chữ không yêu để cho cô hiểu. Sau đó quay lưng lại phía cô, nhắm mắt thở dài bất lực.
Nhã Tuyết gào khóc chán chê, vô lực ngồi xụp xuống đất. Lại cười đến thê lương, tiếng cười chua chat, đau khổ đứt quãng.
"Hahaha...không yêu em? Anh nghĩ anh không yêu em thì cô ta sẽ yêu anh ư? Anh nhầm rồi. Tường. ANH NHẦM RỒI. Hahaha..haha"
Nhã Tuyết điên cuồng gào lên. Ánh mắt đã muốn dại ra, cô vì tình yêu này đã bỏ ra quá nhiều, vứt đi cả tự trọng. Đổi lại vẫn mãi là sự lạnh nhạt của anh.
"Em nói vậy là ý gì?" Anh nghi hoặc quay lại nhìn cô.
"Ý gì ư? Nói cho anh biết, chuyện của chúng ta cô ta đã thấy rồi"
Cô nói, tiện tay cầm bản kế hoạch trưng bày sản phẩm Hiểu Đồng mang đến ném thẳng vào người anh.
Trí Tường hoảng hốt. Cô ấy đã thấy? Cô ấy đến đây ư? Anh run rẩy cúi xuống nhặt xấp giấy lên. Ánh mắt rơi vào hoang mang, sợ hãi.
Nhìn anh như vậy, tâm Nhã Tuyết cuồn cuộn đau thương. Cô cười lớn, ánh mắt hả hê
"Anh nghĩ sao? Anh nghĩ thử xem, cô người yêu nhỏ bé của anh thấy chúng ta như vậy thì sẽ thế nào, haha... Tôi chắc cô ta sẽ rất vui đi"
Trí Tường hỗn loạn, đã không còn nghe được cô ta nói gì nữa rồi. Tâm trí của anh đã bay đến tận đâu. Bây giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải đi tìm cô giải thích. Nếu chuyện này không sáng tỏ, anh sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội.
Anh vứt bản kế hoạch trên tay xuống, lao ra khỏi cửa. Nhã Tuyết vội nhào đến ôm chặt anh
"Tường, anh không được bỏ em. Không cho anh đi. Tường!"
"Buông ra!" Anh cứng rắn gỡ tay cô, chạy đi.
Nhã Tuyết nằm úp xuống sàn nhà lạnh lẽo, cứ thế khóc, cô đã mất anh, thật sự mất anh. Tất cả là tại cô ta.
"Hiểu Đồng, là cô bức tôi"
Cô nghiến răng rít lên. Ánh mắt độc ác.
Nhã Tuyết cố gỡ ly rượu ra khỏi tay Trí Tường, mắt dán chặt vào khuôn mặt nam tính đã phờ phạc vì rượu của anh. Tròng mắt lộ tia mê đắm rõ rệt. Cô ngồi sát lại, ép cả thân mình tựa vào anh. Đùi cọ vào đùi anh. Đưa một tay vuốt ve tấm lưng rộng lớn, môi câu lên phong tình mị hoặc.
Trong quán Bar, nhạc sập sình, người chen chúc nhảy nhót, uốn éo, lắc lư điên cuồng. Tiếng cười nói nhộn nhạo, mùi rượu, mùi thuốc lá, âm thanh, ánh sáng hoà vào nhau tạo nên màn hỗn độn nhức óc.
Trí Tường vật ra bàn, tay vẫn cầm ly rượu sóng sánh lắc qua lắc lại, một hơi cạn sạch. Xung quanh bày la liệt vỏ chai. Ánh mắt mông lung mơ hồ.
Anh hất tay cô ra.
"Cút !!"
Trí Tường hét lên, ánh mắt như bị che phủ một lớp sương mờ đục, chán ghét nhìn cô. Mái tóc sau một hồi vật vã đã lộn xộn, xơ rối, càng tăng thêm vẻ đẹp phong trần của anh. Trên môi còn vương vấn vài giọt rượu vang, dưới ánh đèn trở nên ướt át, hồng hào mê hoặc lòng người.
"Tường! Để em uống với anh"
Nhã Tuyết vẫn mềm mỏng nhẹ nhàng, nhìn anh si mê, phảng phất chút mưu mô, toan tính.
"Anh không cần đau lòng. Hắn ta có gì tốt hơn anh chứ, không hiểu sao cô ấy lại yêu hắn như vậy"
Câu nói của cô, thành công chạm đúng chỗ đau của anh. Mắt đẹp sắc sảo híp lại quan sát biểu tình trên gương mặt anh. An ủi anh ư? Cô muốn chứ. Nhưng làm sao để anh chán ghét cô ta mới là điều cô muốn hơn.
Nghe cô nhắc đến Hiểu Đồng, lại nhắc đến cả cái thứ tình yêu mà anh khát vọng mãi mãi không thuộc về mình kia. Trí Tường giống như bị đâm một nhát. Cô yêu anh ta? Phải. Không những yêu mà họ còn yêu nhau ngay trước mặt anh nữa kìa.
"Haha...hahaha !"
Anh cười thống khổ, bất lực. Ánh mắt đau đớn tự giễu. Ném chiếc ly trên tay xuống đất vỡ tan tành, với bình rượu trên bàn dốc ngược lên nốc một hơi. Dốc dốc thêm vài cái đã không còn giọt nào, anh gầm lên.
"Phục vụ đâu!!"
Bartender chạy đến, lịch sự đặt thêm vài chai Whisky xuống. Nhã Tuyết phất nhẹ tay bảo anh ta lui xuống.
Nhìn bộ dạng bị đả kích của anh, cô hả hê vui sướng. Đồng thời trong lòng nổi lên ghen tuông nồng đậm. Anh vì cô ta mà thống khổ như vậy ư? Vậy cô nhất định sẽ không buông tha anh, càng không buông tha cho cô ta. Nhã Tuyết nhấp một ngụm rượu, tay cầm chiếc ly khẽ lắc, nhìn rượu trong đó nghiêng qua nghiêng lại. Môi cô nở nụ cười đểu giả.
Cô quay sang Trí Tường.
"Tường! Anh uống từ từ thôi"
Cô giằng chai rượu trong tay anh ra.
"Mặc kệ tôi, đừng cản tôi, cô cút đi"
Trí Tường gầm lên, tâm trạng bị vây trong vỏ bọc của con thú bị thương. Anh gục mặt xuống, mười ngón tay đan vào mái tóc xơ rối nắm chặt lại vò, bộ dạng bi thống, đau khổ.
"Nào, để em rót rượu cho anh"
Nhã Tuyết nhìn anh, tay liên tục rót rượu. Mỗi một hơi anh nuốt xuống, cô cũng đưa tay vuốt lưng anh, ánh mắt lẳng lơ không thể rời khỏi anh, môi khẽ nhếch lên. Cô cũng bưng rượu uống, nhưng lượng rượu trong ly vẫn không vơi một giọt. Tất cả tinh thần đã dành để quan sát anh.
---------------
"Tường, anh cẩn thận một chút"
Nhã Tuyết loạng choạng thân hình mảnh mai trên đôi giày cao gót, gắng sức đỡ anh.
Vóc dáng cao lớn xiêu vẹo của anh tựa vào cô, hai người lê từng bươc khó nhọc ra khỏi quán Bar, hướng đến nhà xe. Trí Tường đã không còn tỉnh táo.
----------
"Tường, anh đi chậm thôi. Nào, cẩn thận"
Hình ảnh hai người quấn vào nhau dặt dẹo bước vào phòng ngủ hết sức nhếch nhác. Vì anh quá cao lớn, cô có phần không đỡ nổi, va đập hết bên nọ bên kia. Nhã Tuyết đỡ anh nằm xuống, Trí Tường vật ra giường.
Cô đặt túi xách qua một bên, cởi giày cho anh. Vào bếp lấy nước, nhúng khăn ướt lau mặt cho anh.
Tiếp tục cởi áo anh lau từ cổ xuống, bàn tay cô lướt nhẹ khắp người anh, mô phỏng khuôn người rắn chắc, ánh mắt như bị mê hoặc dán vào đó.
Người đàn ông này, ngày từ lần gặp đầu tiên, cô đã yêu anh không lối thoát, cô nhất định phải có được anh.
Cô câu môi, nở nụ cười của kẻ đã đạt được mục đích. Bắt đầu đưa tay cởi quần áo anh, trèo lên giường nằm sát vào anh. Bàn tay không an phận xoa lên làn da màu lúa mạch trơn bóng, sờ nắn cơ ngực rắn chắc của anh. Cô ghé môi vào tai anh thì thầm
"Tường! Em yêu anh, rất yêu anh"
Trí Tường đã say đến mơ hồ, không còn biết mình đang ở đâu. Chỉ nghe được tiếng gọi của Hiểu Đồng loáng
thoáng bên tai. Là cô ấy ư? Cô ấy đang ở bên cạnh anh?
"Hiểu Đồng! Hiểu Đồng!"
Trí Tường gấp gáp gọi, tóm chặt lấy bàn tay đang vuốt ve anh, mắt vẫn không thể mở ra nổi.
Cơ thể Nhã Tuyết cứng ngắc, hai chữ Hiểu Đồng như chiếc búa nện vào lòng cô. Cô cắn răng, ánh mắt độc ác, cay đắng, tức giận.
Ngay đến cả khi say không biết gì, anh vẫn nhớ đến cô ta, gọi tên cô ta. Vậy thì để sau hôm nay, hai người còn có thể nhớ về nhau nữa không?
Nhã Tuyết nuốt hết mọi cảm xúc phong vị tạp trần xuống đáy lòng. Tiếp tục ghé vào anh thủ thỉ
"Em yêu anh, vô cùng yêu anh" Ánh mắt lẳng lơ đã bắt đầu nhuốm màu dục vọng, hơi thở nóng rực phả vào mặt anh.
Nghe được câu nói "Em yêu anh". Máu trong người Trí Tường sôi lên, tình cảm dồn nén bao nhiêu năm bộc phát, anh cố gắng mở mắt nhìn cô. Là Hiểu Đồng, cô ấy đang ở ngay đây, trước mặt anh. Hiểu Đồng của anh
"Anh cũng yêu em, Hiểu Đồng, anh yêu em, anh yêu em"
Trí Tường ôm chặt lấy cô, lật người đè cô xuống giường, phủ cả thân mình lên người cô, môi hạ xuống hôn cô ngấu nghiến, tham lam. Khát vong bao nhiêu năm phải kìm nén nay được anh giải thoát bằng hành động của mình.
Anh cứ thế say mê gặm cắn khắp người cô, nụ hôn trượt từ môi xuống cổ, lướt qua hai bên cắn vành tai cô.
Hơi thở dồn dập hổn hển, anh liên tục gọi tên cô
"Hiểu Đồng, Hiểu Đồng, anh yêu em"
Nhã Tuyết nằm dưới đã bị dục vọng khơi mào, không còn lý trí để so đo anh đang nghĩ đến ai, chỉ cần biết anh là người cô muốn, anh nhất định sẽ là của cô. Cô cứ thế buông thả bản thân, thở dốc rên rỉ hoà theo tiết tấu của anh.
Âm thanh đó lọt vào tai anh giống như lời mời gọi, cổ vũ. Trí Tường lạc vào mê trận của ái tình, anh đưa tay lột chiếc váy ôm sát của cô ra, động tác vội vàng, gấp gáp. Toàn thân Nhã Tuyết loã lồ trước mặt anh, anh vục mặt vào hai khối đầy đặn trước ngực cô gặm nhấm, cắn mút, hai tay không an phận xoa cặp mông căng mọng của cô.
Trí Tường áp mũi vào da thịt cô hít sâu một hơi. Lại cảm thấy hương vị xa lạ, không phải mùi thơm thanh nhã, nhàn nhạt quen thuộc mà anh vẫn luôn khao khát.
Mùi thơm trên cơ thể cô chính là thứ mà anh thích nhất, dù cho cách xa bao nhiêu năm, anh vẫn luôn không thể quên được cảm giác thanh khiết, nhẹ nhõm khi đứng gần cô, được hít vào hương vị thoang thoảng đó.
Trước mắt anh, mùi vị xa lạ, cảm giác không gần gũi chân thật khiến anh cau mày. Anh lắc nhẹ đầu, cố mở to mắt để nhìn rõ người trước mặt anh là ai, nhưng chỉ thấy đủ thứ hình ảnh xa lạ lẫn lộn đan xen vào nhau, mơ hồ không rõ nét, khuôn mặt Hiểu Đồng ẩn hiện trong đó cứ từ từ tan rã biến mất, anh nhắm mắt lại mở ra lần nữa lại thấy cô, rồi lại biến mất. Dục vọng đang căng tràn trong anh dần bị dập tắt.
Trí Tường nhắm mắt lại, gục đầu xuống, cứ thế ngủ quên.
Hành động dừng đột ngột của anh khiến Nhã Tuyết hụt hẫng, khao khát trong cô vẫn chưa được đền đáp. Anh cứ thế mà ngủ, trong tình huống mê đắm như vậy anh cũng không thèm chạm vào cô. Suy nghĩ đó khiến lòng cô đau thắt lại, chua chát, tức giận ập đến. Ánh mắt cô dần nổi lên tàn nhẫn.
"Anh đối xử với em như vậy, đừng trách em"
Cô thì thầm, lật người anh nằm ngay ngắn, lấy chăn đắp lên người anh, bước xuống giường nhìn đến điện thoại của anh để trên bàn. Cô cười quỷ dị, trong đầu đầy mưu mô.
---------------
Hiểu Đồng ngủ rất say, ánh nắng ban mai qua cửa sổ chiếu vào mắt làm cô tỉnh ngủ, vươn vai ngáp dài một cái, cô với điện thoại ở đầu giường xem giờ.
Khẽ nhíu mi, là tin nhắn của Trí Tường từ đêm qua gửi đến, có việc gì gấp mà nhắn khuya như vậy?
[ Bản kế hoạch trưng bày sản phẩm quý III, mang đến nhà riêng cho tôi, càng sớm càng tốt]
Đọc nội dung tin nhắn có vẻ nghiêm trọng, Hiểu Đồng cuống quít rời giường. Vệ sinh qua loa rồi chạy đi.
Ra đến cửa gặp Tần Huy vừa đậu xe, mở cửa bước xuống.
"Tần Huy, sao hôm nay anh đến sớm thế?"
"Anh đến đưa em đi ăn sáng, rồi chúng ta đi dạo luôn. Hiểu Đồng! Em đi đâu mà vội vàng vậy?"
Anh nhăn mặt hỏi, thấy cô đang gấp gáp.
"À, em mang tài liệu cho sếp"
Nghe cô nói, lòng anh trùng xuống, lại là tên đó.
"Hôm nay chủ nhật, em vẫn không được nghỉ sao?" Anh hỏi.
"Chắc có việc quan trọng cần đến bản kế hoạch, sếp bảo em mang đến nhà cho anh ấy"
Cô dè dặt nói, sợ anh hiểu lầm.
"Để anh đưa em đi luôn"
Anh đề nghị, anh không muốn cô phải đi taxi, lại càng không muốn cô một mình đến nhà riêng gặp hắn. Mối quan hệ giữa họ không phải bình thường. Anh là bạn trai của cô, anh có quyền được can thiệp vào những chuyện như vậy.
"Được ạ" Hiểu Đồng cũng đang vội nên đồng ý.
------------
"Tần Huy, anh đợi ngoài này, em vào rồi ra ngay" Cô cởi dây bảo hiểm, nói với Tần Huy.
"Được, em cứ vào đi"
Hiểu Đồng định bấm chuông, lại thấy cửa mở, cô gõ nhẹ vài cái không thấy anh trả lời bèn đẩy cửa vào. Bước vào nhà, đập vào mắt cô là đôi guốc cao gót của Nhã Tuyết đã đi ngày hôm qua, quần áo, đồ lót của hai người rải rác từ phòng khách đến phòng ngủ. Cánh cửa phòng ngủ vẫn khép hờ.
Trong giây lát, tim cô như bị khoét mất một góc. Anh cố tình gọi cô đến chỉ để xem cảnh này sao? Tại sao? Có phải anh biết tình cảm của cô dành cho anh rồi, nên anh khinh bỉ, muốn chà đạp cô sao? Cô đã từ bỏ anh, quyết tâm không chạm vào cuộc sống của hai người rồi, vậy tại sao anh còn cố tình dằn vặt khiến cô phải đau khổ? Cô có lỗi gì với anh? Cô nợ anh cái gì? Để anh phải làm vậy?
Hai chân Hiểu Đồng run rẩy. Trái tim đau nhức, cô cắn chặt môi ngăn không cho nước mắt trào ra, cổ họng nghẹn đắng. Cô cứ đứng đó. Hồi lâu không thể nhúc nhích.
"Hiểu Đồng, em đến khi nào vậy? Có chuyện gì mà sáng sớm đã đến đây thế?"
Nhã Tuyết bước ra từ trong nhà tắm nhìn thấy cô thì giả bộ giật mình ngạc nhiên.
Trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang thân, phía trên ngực và hai chân để lộ ra ngoài. Những dấu hôn xanh tím chằng chịt trên làn da trắng noãn khiến đôi mắt Hiểu Đồng đau xót như bị ai chọc mù.
Hiểu Đồng trân trân nhìn cô, Nhã Tuyết theo ánh mắt Hiểu Đồng cũng nhìn lại cơ thể mình. Ánh mắt tỏ ra ngại ngùng e thẹn, trốn tránh, kéo chiếc khăn tắm làm bộ che đi dấu vết ám muội trên người mình.
Nhìn hình ảnh này, cộng thêm vẻ ngượng ngùng của Nhã Tuyết. Không cần hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra. Đầu óc Hiểu Đồng choáng váng quay cuồng, cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông nữa rồi.
Cắn răng che giấu đau đớn trong lòng, cô dặn ra được mấy chữ
"Em đến đưa tài liệu, phiền giám đốc Lâm cầm giúp"
Nói xong cô xoay người chạy vụt đi, cô không muốn ở lại đó thêm một giây phút nào hết.
Tần Huy thấy cô chạy ra, bộ dáng chao đảo xắp ngã, anh vội lao đến đỡ cô, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, tim anh nhói buốt.
"Hiểu Đồng, em sao vây? Chuyện gì xảy ra"
Tần Huy luống cuống lau nước mắt cho cô, lo lắng hỏi.
Hiểu Đồng không nói gì, chỉ liên tục lắc đầu. Tần Huy thấy vậy không tiếp tục hỏi, anh nhẹ ôm cô vào lòng, đưa tay vỗ lưng cô an ủi.
Nhìn về phía biệt thự của Trí Tường. Ánh mắt anh vô cùng tức giận. Lại là hắn, tên khốn đó ngoài biết làm cô đau lòng thì còn làm được gì. Không cần biết cô yêu anh ta thế nào, chỉ cần hắn làm cô tổn thương. Anh nhất định sẽ không tha thứ cho hắn. Nhìn cô khóc đến đau lòng, anh quyết định sẽ không buông tay cô ra nữa,
không để cho cô về bên hắn, để phải
nhận thêm tổn thương nào nữa.
Anh đã quyết tâm rồi. Chỉ cần cô nguyện ý ở bên anh, dù cô không yêu anh, anh cũng sẽ chăm sóc che chở cô cả đời.
"Hiểu Đồng, chúng ta đừng đứng đây nữa, anh đưa em đi"
Anh nói khẽ, mở cửa xe đỡ cô vào. Hiểu Đồng ngoan ngoãn theo anh, tâm trạng tồi tệ vẫn không đỡ hơn chút nào.
----------------
Trí Tường cảm thấy cổ họng đau rát, cơn khát nước khiến miệng anh khô khan đắng ngắt. Cố mở mắt đã thấy đang nằm ở phòng ngủ của mình. Anh lắc đầu, nhớ lại chuyện hôm qua. Anh đi uống rượu trong Bar, sau đó Nhã Tuyết đưa anh về.
"Anh tỉnh rồi à?"
Tiếng Nhã Tuyết bên cạnh làm anh giật mình. Nhìn sang thấy cô đang trong tư thế chỉ quấn một chiếc khăn tắm, anh hoảng hốt nhìn xuống thân thể mình. Lúc này mới nhận ra anh đang đắp chăn, trên người không một mảnh vải.
Cảm giác khủng hoảng ập đến, anh và cô ta đã xảy ra chuyện đó sao?
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Anh lớn giọng hỏi, ánh mắt hoang mang.
"Tường! Em...hôm qua anh say quá, anh đã tưởng em là cô ấy, em...sẽ không trách anh"
Nhã Tuyết cúi đầu cắn môi uỷ khuất, ánh mắt đã rưng rưng.
Những lời cô nói như nhát dao chém vào tim anh vậy, anh nhầm cô ta là Hiểu Đồng sao? Tại sao anh lại hồ đồ như vậy? Không, không thể được. Anh không thể xảy ra loại quan hệ đó với cô, người anh muốn là Hiểu Đồng. Không phải cô.
"Cô nói thật không? Chúng ta đã..."
Câu tiếp theo anh không muốn nói ra, anh không muốn tin đó là sự thật. Trong lòng anh muốn bác bỏ, cũng hy vọng lời cô ta nói không phải sự thật.
Nhã Tuyết nhìn anh hồi lâu, ánh mắt đau đớn, mãi mới thốt ra một câu
"Em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm. Tường ! Là em tự nguyện, dù là người thay thế cũng được. Tường, em yêu..."
"Đủ rồi!!" Anh quát lớn, đưa hai tay ôm đầu. Vậy là chuyện đó đã xảy ra, thật sự như vậy sao? Hiểu Đồng sẽ thế nào đây? Áy náy, tự trách ập đến khiến anh hoảng loạn, lo sợ.
"Cô đi ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh" Anh nói, không ngẩng đầu nhìn cô
"Tường! Em.."
"Ra ngoài!" Anh không kiên nhẫn hét lớn.
Nhã Tuyết vừa quay đi, anh lao ngay vào nhà tắm, cứ thế vặn vòi cho nước xối thẳng từ đỉnh đầu xuống. Nhắm mặt lại tựa đầu vào tường. Anh muốn xoá bỏ ý nghĩ đã phát sinh quan hệ với Nhã Tuyết ra khỏi đầu. Tại sao người đó lại là cô mà không phải người anh yêu? Tại sao? Tâm trạng lại lâm vào thống khổ.
Bước ra phòng khách, anh muốn nói chuyện nghiêm túc với Nhã Tuyết một lần về chuyện này. Anh không thể đáp lại tình cảm của cô, anh không yêu cô, nên sẽ không vì bất cứ lý do gì phải miễn cưỡng bản thân.
Anh ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Nhã Tuyết, anh xin lỗi em về chuyện tối qua, là do anh say, nhưng anh không thể cưới em, em có thể muốn anh làm bất cứ chuyện gì cũng được, ngoại trừ việc này"
Anh cảm thấy bản thân mình có chút hèn hạ, tuy anh không yêu cô ta, nhưng việc đã xảy ra, dù sao anh vẫn có lỗi.
"Tại sao?"
Vừa nghe anh thẳng thắn nói câu đó, Nhã Tuyết đã nhảy dựng lên. Nhìn anh chăm chú, ánh mắt đau khổ.
"Tường! Tại sao? Tại sao không thể là em? Em có gì thua cô ta?"
Cô run rẩy hỏi, đã khóc nấc nên, ngay cả khi chuyện anh hiểu lầm là đã xảy ra, anh vẫn không cho cô một cơ hội. Cô có gì không xứng để anh yêu.
Nhã Tuyết lã chã rơi nước mắt, tim cô co thắt lại. Đau đớn trong lòng cô là thật. Vì cô yêu anh là thật. Cô đợi anh xuốt cả tuổi thanh xuân của mình, đổi lại là anh luôn dõi mắt theo một hình bóng khác, bảo cô không đau đớn được sao?
Cô khóc, tức tưởi, ấm ức bộc phát. Cô nhào đến đấm vào ngực anh túi bụi. Trí Tường giữ hai tay cô lại
"Nhã Tuyết, đến bây giờ em vẫn không hiểu ra sao? Tại sao ư? Tại vì anh KHÔNG YÊU EM, em hiểu không?
Anh hét lên, nhấn mạnh chữ không yêu để cho cô hiểu. Sau đó quay lưng lại phía cô, nhắm mắt thở dài bất lực.
Nhã Tuyết gào khóc chán chê, vô lực ngồi xụp xuống đất. Lại cười đến thê lương, tiếng cười chua chat, đau khổ đứt quãng.
"Hahaha...không yêu em? Anh nghĩ anh không yêu em thì cô ta sẽ yêu anh ư? Anh nhầm rồi. Tường. ANH NHẦM RỒI. Hahaha..haha"
Nhã Tuyết điên cuồng gào lên. Ánh mắt đã muốn dại ra, cô vì tình yêu này đã bỏ ra quá nhiều, vứt đi cả tự trọng. Đổi lại vẫn mãi là sự lạnh nhạt của anh.
"Em nói vậy là ý gì?" Anh nghi hoặc quay lại nhìn cô.
"Ý gì ư? Nói cho anh biết, chuyện của chúng ta cô ta đã thấy rồi"
Cô nói, tiện tay cầm bản kế hoạch trưng bày sản phẩm Hiểu Đồng mang đến ném thẳng vào người anh.
Trí Tường hoảng hốt. Cô ấy đã thấy? Cô ấy đến đây ư? Anh run rẩy cúi xuống nhặt xấp giấy lên. Ánh mắt rơi vào hoang mang, sợ hãi.
Nhìn anh như vậy, tâm Nhã Tuyết cuồn cuộn đau thương. Cô cười lớn, ánh mắt hả hê
"Anh nghĩ sao? Anh nghĩ thử xem, cô người yêu nhỏ bé của anh thấy chúng ta như vậy thì sẽ thế nào, haha... Tôi chắc cô ta sẽ rất vui đi"
Trí Tường hỗn loạn, đã không còn nghe được cô ta nói gì nữa rồi. Tâm trí của anh đã bay đến tận đâu. Bây giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải đi tìm cô giải thích. Nếu chuyện này không sáng tỏ, anh sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội.
Anh vứt bản kế hoạch trên tay xuống, lao ra khỏi cửa. Nhã Tuyết vội nhào đến ôm chặt anh
"Tường, anh không được bỏ em. Không cho anh đi. Tường!"
"Buông ra!" Anh cứng rắn gỡ tay cô, chạy đi.
Nhã Tuyết nằm úp xuống sàn nhà lạnh lẽo, cứ thế khóc, cô đã mất anh, thật sự mất anh. Tất cả là tại cô ta.
"Hiểu Đồng, là cô bức tôi"
Cô nghiến răng rít lên. Ánh mắt độc ác.