-
Phần 2
Nhưng chân cô còn chưa kịp bước, cổ tay đã bị một lực mạnh mẽ tóm chặt. Trí Tường nắm chặt tay cô, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tần Huy không chớp.
Cả Hiểu Đồng và Tần Huy đều đưa mắt nhìn anh. Một người bối rối khó hiểu, một người tức giận nghi hoặc.
"Hiểu Đồng! Anh ta là ai vậy?" Tần Huy lên tiếng trước, anh cũng đồng thời tiến về phía hai người đang vùng vằng.
Hiểu Đồng gấp gáp rút tay ra. "Anh ấy là sếp của em" Cô nói với Tần Huy, sau đó lại quay ra nhìn Trí Tường, ánh mắt bất mãn.
"Tổng giám đốc, anh làm gì vậy, buông tay em ra"
Trí Tường toàn thân tản mát khí thế u ám, tức giận. Ánh mắt nhìn về Tần Huy bày tỏ khiêu khích. Anh kéo một cái thật mạnh, Hiểu Đồng ngã nhào về phía anh. Tần Huy chỉ kịp vươn tay tóm cánh tay còn lại của cô, ba người trong tư thế giằng co.
"Anh không nghe cô ấy nói gì sao? Mau buông cô ấy ra!"
Tần Huy cũng tức giận không kém, lạnh lùng nhìn thẳng vào Trí Tường. Anh vừa mới đánh xe qua bên kia đợi cô, quay lại đã thấy cảnh cô cùng người con trai khác lôi lôi kéo kéo. Nhìn tình hình này, anh có cảm giác mối quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường. Anh ta là ai? Chỉ đơn giản là sếp của cô sao? Trong lòng anh, bất an, khó chịu cùng lúc dâng lên.
"Anh dựa vào đâu bắt tôi buông tay cô ấy?" Trí Tường híp mắt nhìn thẳng vào Tần Huy, vẻ mặt cao ngạo, áp bức.
"Dựa vào tôi là bạn trai của cô ấy" Tần Huy đã nhẫn nhịn cực hạn, anh không yếu thế kéo thật mạnh, Hiểu Đồng nghiêng về phía anh, nhưng cánh tay vẫn bị Trí Tường giữ chặt.
"Nếu tôi nói tôi không buông thì sao. Cô ấy là cấp dưới của tôi, hiện tại chúng tôi vẫn còn công việc chưa giải quyết xong. Tôi chưa thể cho phép nhân viên của mình nghỉ được."
Trí Tường lấy lý do công việc ra bức bách. Sau đó quay ra nói với cô, giọng điệu sặc mùi đe doạ.
"Bây giờ, em muốn tiếp tục công việc hay là nghỉ?"
"Anh..." Cả cô và Tần Huy đồng thanh trừng mắt nhìn anh. Quen nhau
mười mấy năm, chưa bao giờ cô thấy anh vô sỉ như lúc này.
"Hiểu Đồng! Chúng ta đi" Tần Huy không kiên nhẫn, quyết định nắm tay cô kéo đi. Bên kia Trí Tường giật lại. Tần Huy bộc phát, buông cô ra. Anh lao đến tóm cổ áo Trí Tường.
"Anh muốn gì?" Tần Huy trừng mắt hỏi.
Hiểu Đồng bị hai người lôi kéo tức giận, lại sợ họ xích mích nên cô gỡ tay Tần Huy ra khỏi cổ áo Trí Tường, nhảy vào giữa ngăn cản
"Các anh có thôi đi không, các anh giữa đường muốn gây gổ đánh nhau sao?"
Cô tức giận thở phì phò. Tần Huy nhìn cô như vậy, tâm trạng hoà hoãn xuống môt chút.
"Hiểu Đồng, tưởng em yêu người đàn ông thế nào, hoá ra là một tên du côn, mới động chút đã muốn đánh người"
Trí Tường vẫn bình tĩnh đứng im mặc Tần Huy tóm cổ. Khi Tần Huy vừa buông ra, anh đưa tay lên phủi phủi nhẹ vạt cổ áo mình. Giọng điệu nhàn nhạt mỉa mai châm chọc. Môi anh nhếch lên cười khẩy, nhìn Tần Huy khinh bỉ. Sau đó đút hai tay vào túi quần, tựa vào xe của mình.
Nghe giọng điệu châm chọc của anh, Hiểu Đồng dâng lên cảm giác tức giận, nực cười. Anh đang chê bai cô sao? Lời nói đó có phải anh đang khinh bỉ cô không, phải rồi. Đàn ông khác so với anh đều thua kém, ít nhất là trong lòng cô, anh dù có thấp hèn hay ti bỉ ra sao anh vẫn luôn đứng nhất, vị trí số một. Ai bảo cô yêu anh nhiều thế làm gì? Nhưng không phải vì thế anh có quyền xúc phạm cô, xúc phạm người đàn ông khác yêu thương che chở cô. Cô cười tự giễu, quay ra nhìn anh, mỉa mai nói
"Cảm ơn tổng giám đốc khen ngợi, người yêu của tôi. Tôi thấy đủ tốt. Tôi hài lòng về anh ấy là được"
Cô nói xong cầm tay Tần Huy kéo vào xe, Tần Huy cũng tức giận nhìn
anh rồi đi thẳng.
Bóng dáng hai người đã đi khuất, Trí Tường vẫn còn đứng im đó bất động. Bàn tay đút trong túi quần nắm chặt, tim quặn lên từng hồi. Anh đã thật sự bỏ lỡ cô sao? Cô đã yêu anh ta?
Sương đêm rơi xuống phủ đầy vai áo, mái tóc đã lấm tấm hơi nước. Nhưng anh vẫn không có ý định rời đi, giữa đường phố về đêm. Bóng người đàn ông một mình tựa lưng vào xe, bóng in lên lòng đường
phản chiếu dưới ánh đèn thật cô độc.
Là do thời gian, hay do anh đã làm sai cách....
Năm đó, cô bé nhà hàng xóm ngoan ngoãn, nhút nhát luôn đi theo anh. Anh tự hứa với mình lớn lên nhất định sẽ chăm sóc cô.
Ngày cô đến nhà anh lấy gạo, anh muốn nhân cơ hội đánh dấu chủ quyền lên cô. Chỉ tiếc, cô quá nhỏ. Chưa hiểu thế nào là "làm dâu của mẹ anh"
Lớn một chút, anh muốn hàng ngày được đưa đón cô, muốn hình bóng của mình sẽ dần dần khắc vào lòng cô. Đợi cô trưởng thành, anh sẽ thay ba mẹ cô chăm sóc yêu thương cô thật tốt.
Ngày anh nhìn thấy tên nam sinh hư hỏng trêu ghẹo cô, anh chỉ hận không lóc xương tên đó, nên đã đánh cho hắn một trận lên bờ xuống ruộng, nhằm cảnh cáo hắn, không ngờ lại làm cho cô áy náy, khó xử.
Khi cô hỏi anh "Tại sao lại đối tốt với em như vậy?" Anh rất muốn nói ra tình cảm của mình. Nhưng lại sợ cô chưa đủ tin tưởng để chấp nhận anh, sợ cô chỉ đơn thuần coi anh như một người anh trai.
Ngày sinh nhật anh, Nhã Tuyết xuất hiện. Ba me anh và Nhã Tuyết là đối tác làm ăn lâu dài. Ngày nhỏ hai gia đình có hứa hôn lớn lên cho hai người lấy nhau. Nhưng anh chỉ coi Nhã Tuyết như một cô em gái không hơn. Ngày đó, cô đến tìm anh, anh cũng đã biết, anh muốn nhân cơ hội thử dò xét tình cảm của cô nên đã vui đùa cùng Nhã Tuyết. Không ngờ cô lại quay đi, không hề có biểu hiện gì khác. Hoá ra trong lòng cô, anh không quan trọng như vậy. Giây phút cô quay đi, tim anh chùng xuống, mất mát, đau lòng.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, anh quyết định sẽ theo đuổi cô, nói ra tình cảm của mình. Nhưng còn chưa kịp thì ngày định mệnh ấy đến, anh mất đi tất cả, cha mẹ qua đời, bản thân lại trở nên tật nguyền. Tất cả mộng đẹp của anh tan vỡ chỉ trong một ngày.
Cô hàng ngày chăm sóc anh, ở bên anh, tận tuỵ như một người em gái. Cô có biết anh tự ti, mặc cảm và bất lực thế nào không? Nội tâm anh giằng xé, liệu anh như vậy, cô có chán ghét anh?
Cô kiên trì, săn sóc, đối tốt với anh như không có chuyện gì xảy ra. Anh hạnh phúc bao nhiêu thì lại mặc cảm bấy nhiêu. Anh như vậy, còn xứng với cô sao? Cô đã sống rất thiệt thòi, mất cha mẹ từ bé. Anh không thể ích kỷ, khiến cô vất vả hơn nữa.
Cô phải có cuộc sống hạnh phúc, yêu một người đàn ông lành lặn, khoẻ mạnh. Người có thể che chở và chăm sóc cô. Còn anh? Anh cười chua chát.
Nghĩ đến sau này, sẽ có người đàn ông khác chăm sóc cho cô, sống chung một nhà với cô. Sinh những đứa con khoẻ mạnh. Tim anh co thắt từng cơn, đau đớn, khổ sở gặm nhấm ngày này qua ngày khác, nhưng trước mặt cô, anh vẫn luôn cố gắng biểu hiện lạnh lùng nhất.
Ngày Nhã Tuyết tìm đến anh, cũng là lúc anh quyết định đi Mỹ phẫu thuật. Kết quả thế nào, anh không thể biết trước, chỉ có thể mặc ý trời định đoạt.
Anh còn nhớ rất rõ, giây phút cô thấy anh và Nhã Tuyết bên nhau, ánh mắt cô vụt qua tia đau đớn, dù rất nhanh nhưng anh vẫn kịp nắm bắt, cô như vậy là có yêu anh sao? Trong lòng nhen nhóm một chút vui sướng nhưng lại rất nhanh dập tắt. Trước
đó bác sĩ đã nói rằng tỉ lệ thành công rất thấp, nếu anh nói với cô, cho cô hy vọng, ngộ nhỡ anh thiếu may mắn, vậy cô phải làm thế nào?
Nếu phải để cô ôm hy vọng rồi tuyệt vọng, anh thà khiến cô thất vọng về anh rồi buông tay, như vậy sẽ tốt hơn. Rồi cô sẽ quên anh, sẽ có cuộc sống mới tốt đẹp. Chỉ cần cô hạnh phúc, có gì mà anh không thể.
Mọi việc cứ thế diễn ra, đúng như ý anh. Cô hiện tại, chẳng phải cũng đã có hạnh phúc sao? Thế nhưng anh lại cảm thấy bản thân thật sự khó chấp nhận mất cô. Anh không biết rằng mình đã yêu cô nhiều đến thế nào? Sâu đến mức chính anh không nhận ra. Đến khi tình yêu đã khắc vào xương tuỷ, lại phải chứng kiến người con gái mình yêu thương bằng ấy năm trời thuộc về người khác, sẵn sàng bảo vệ che chở cho người khác mà không phải anh.
Mỗi ngày, anh đều tìm cớ muốn đưa cô về, cô luôn từ chối. Anh biết cô không muốn quan hệ giữa hai người trở nên mất tự nhiên nên cũng không cưỡng cầu. Vì thế, ngày nào anh cũng đợi lúc cô ra khỏi công ty, anh sẽ đứng nơi cửa kính của tầng cao nhất nhìn theo cô.
Hôm nay cũng vậy, nhưng khi cô vừa đi ra, đã thấy một người đàn ông khác xuất hiện còn ôm cô vào lòng. Giây phút đó anh tự nhiên hoảng hốt, lại ghen tuông, tức giận. Trong lòng xuất hiện ý nghĩ phải giữ cô lại, anh mới tìm cái cớ trẻ con nhất, vô lý nhất để ép cô quay lại công ty. Từ bao giờ anh lại trở nên hẹp hòi, nhỏ mọn như vậy. Tình yêu của anh đối với cô không hề thay đổi, nhưng nó lại làm thay đổi con người anh.
Trí Tường tự cười bản thân mình ngu ngốc, là do anh thiếu ý chí, hay vận mệnh sắp đặt cô không thuộc về anh.
Nhắm mắt lại, anh ngẩng đầu lên trời, hít một hơi thật dài. Trái tim cồn cào vẫn không có cách nào bình ổn. Anh cứ đứng đó, để mặc cho cảm xúc xáo trộn khắp lồng ngực. Nếu cơn đau có thể dập tắt được một chut tình yêu anh dành cho cô, thì vết thương biết đâu sẽ chóng lành.
---------------
Tần Huy đã dừng xe trước cửa nhà cô một hồi lâu, nhưng hai người vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích. Họ đã im lặng như thế suốt chặng đường từ công ty về. Cô hiểu, anh đang tức giận. Cô cũng rất áy náy với anh.
Chần chừ một lát, cô lên tiếng.
"Tần Huy! Em..."
"Đừng nói gì cả" Tần Huy chặn lại lời cô, anh vươn tay kéo cô vào lòng ôm thật chặt, vùi mặt vào tóc cô.
"Em không cần nói gì cả, anh chỉ cần biết. Anh yêu em là đủ"
Anh thì thầm bên tai cô, cũng giống như đang an ủi chính mình. Trái tim anh đang bấn loạn, lo lắng, sôi sục. Sự xuất hiện của Trí Tường khiến anh
cảm thấy bất an. Anh yêu cô, thật sự yêu. Anh không biết cô đối với anh có phải là tình yêu hay không? Nhưng anh chưa bao giờ hỏi, chỉ cần cô chấp nhận anh, đối với anh đã là ân huệ lớn nhất. Anh tin chỉ cần ở bên cạnh cô, anh sẽ khiến cho cô yêu anh.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy người đàn ông đó, anh mới hiểu rõ trái tim mình lo sợ đến mức nào? Giờ đây, chỉ có thể ôm cô thật chặt. Anh mới cảm nhận được cô tồn tại chân thật nhất.
Hiểu Đồng hiểu anh đang nghĩ gì, cô biết bất an trong lòng anh. Có lẽ những gì anh nhìn thấy hôm nay sẽ khiến anh thiếu tin tưởng vào cô, hoặc sẽ khiến tình cảm hai người lung lay. Nhưng chẳng nhẽ anh không được quyền nghi ngờ cô sao? Chính cô cũng nghi ngờ bản thân mình, liệu cô có đủ dũng khí để giữ vững tình yêu với Tần Huy hay không? Khi mà người đàn ông cô từng yêu rất sâu đậm đang ngày ngày hiện hữu trước mặt cô. Cảm xúc trong lòng rối bời, Hiểu Đồng không biết cô thật sự muốn gì. Chỉ có thể ngồi yên để anh ôm cô.
----------------
Sau chuyện hôm đó, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Cô vẫn hoàn thành tốt công việc, chỉ có điều không khí giữa cô và Trí Tường trở nên ngột ngạt, mất tự nhiên. Anh trở lại là con người lạnh lùng. Trong mọi
hành động, giao tiếp với cô đều giữ ở mức cấp trên với nhân viên. Hiểu Đồng cảm thấy như thế rất tốt.
Tần Huy cũng trở nên thay đổi, anh đến đón cô thường xuyên hơn. Quan tâm cô nhiều hơn. Nhưng hầu như mỗi lần anh đến đón thì cô lại được giao việc đột xuất. Khi thì đi tiếp khách với sếp, khi thì gặp đối tác, khi thì tiếp đón nhân viên mới, tổ chức sự kiện hoặc giải quyết mấy việc vặt vãnh nội bộ công ty.
Mỗi lần như vậy, Tần Huy không nói gì. Nhưng cô biết anh rất khó chiu, thời gian làm việc của cô đã thật sự ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.
Lúc này cũng vậy, hai người đang ngồi trong quán uống cafe tâm sự, nghe nhạc cổ điển.
Tần Huy khẽ nắm tay cô, vuốt ve lòng bàn tay mềm mại, thi thoảng anh lại đưa tay cô lên miệng khẽ hôn. Đã rất lâu rồi anh không được ngồi với cô trong không gian riêng tư như vậy. Hôm nay, anh hẹn cô là muốn dành cho cô một bất ngờ.
Cảm thấy tâm trạng anh hôm nay khang khác. Tuy anh đã theo đuổi cô rất nhiều năm, nhưng hai người mới chỉ hẹn hò một thời gian, cho nên những cử chỉ thân mật vẫn còn hạn chế. Trước hành động này của anh, Hiểu Đồng cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên.
"Tần Huy, hôm nay anh sao vậy?" Cô tò mò hỏi.
Tần Huy không trả lời, chỉ cười tủm tỉm nhìn cô.
Hiểu Đồng nghi hoặc nhăn mày. Đang không hiểu thế nào lại thấy cô phục vụ ôm một bó hoa hồng lớn đỏ rực tiến về phía cô, đưa cho Tần Huy.
"Hoa của ngài đây ạ! Rất hân hạnh được phục vụ quý khách" Cô gái tác phong lịch thiệp mỉm cười với hai người.
Hiểu Đồng ngờ ngợ, cảm thấy Tần Huy hôm nay giống như có kế hoạch gì đó. Cô đang muốn kiểm chứng nghi hoặc trong lòng mình. Lại thấy Tần Huy tiến về phía cô, anh ngồi xuống trước mặt cô, đặt bó hoa vào tay cô, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào cô
"Hiểu Đồng!" Tần Huy khẽ gọi tên cô. Cô hơi bối rối, vẫn lặng lẽ quan sát anh.
Tần Huy đưa tay vào túi áo, sờ đến hộp nhẫn anh đã chuẩn bị. Trong lòng hồi hộp, chờ mong. Mọi cảm xúc cùng lúc đan xen nhau. Đang định rút ra thì chuông điện thoại của Hiểu Đồng lại reo lên. Khuôn mặt tràn đầy nhu tình của Tần Huy bỗng chốc biến mất, mi anh khẽ nhăn lại.
Hiểu Đồng cũng bị tiếng chuông reo làm cho giật mình. Cô ngại ngùng nhìn anh, sau đó rút điện thoại ra xem.
Tần Huy khẽ nhìn lướt qua màn hình của cô, tuy rất nhanh nhưng anh vẫn kịp nhìn rõ ràng ba chữ "Tổng Giám Đốc". Tâm anh chợt lạnh, bàn tay chạm đến hộp nhẫn trong túi sững lại, vô thức nắm thật chặt. Môi mím lại.
Hiểu Đồng nhìn điện thoại, rồi lại lén nhìn anh. Không bắt máy. Tâm trạng thấp thỏm. Tần Huy vẫn ngồi trước mặt cô, anh đã thu lại ánh mắt, không nhìn cô.
"Em nghe đi!" Anh nói. Sau đó uể oải đứng dậy, trở về chỗ ngồi của mình. Nhìn ra cửa sổ.
Hiểu Đồng rón rén nhìn anh "Tần Huy, em xin lỗi" cô nói xong bắt máy.
"Em nghe, thưa tổng giám đốc!"
"Em đang ở đâu?" Bên kia đường, giọng nói Trí Tường lạnh lùng. Xuyên qua lớp kính của quán cafe đối diện, nhìn đôi nam nữ đang ngồi, tay anh nắm chặt, nổi cả gân xanh, toàn thân cứng ngắc, trái tim treo lơ lửng.
"Có chuyện gì không ạ?" Cô không trả lời anh mà hỏi lại như vậy.
"Công ty có việc gấp, tôi muốn em có mặt" Anh không đợi cô nói thêm, vội tắt máy. Chiếc điện thoại trong tay bị anh siết chặt lại, ánh mắt vẫn không dời khỏi đôi nam nữ trong quán đến nửa giây.
Hiểu Đồng cúp máy, lặng lẽ nhìn Tần Huy. Cô không biết phải nói gì với anh, đã rất lâu rồi hai người không hẹn hò, cô không muốn làm anh mất hứng, cô biết anh phải nhẫn nhịn rất nhiều. Trong lúc mông lung, thì tiếng của anh lại vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô
"Nếu em có việc bận, thì cứ đi trước" Tần Huy khôi phục lại vẻ dịu dàng, nhìn cô mỉm cười ôn nhu, như muốn trấn an nỗi áy náy trong lòng cô.
Hiểu Đồng nhìn anh, cô rất cảm động. Tần Huy thật sự rất tốt với cô.
"Tần Huy, em thật sự xin lỗi. Công ty hiện tại lại...có việc" Giọng cô nhỏ dần, đầu cúi thấp không nhìn vào anh.
"Không sao, để anh đưa em về"
Anh cố nặn ra nụ cười vui vẻ, đứng lên cầm tay cô kéo đi.
Bên này, Trí Tường nhìn thấy hai người đi ra, anh mới lên xe rời khỏi chỗ đó.
Đến công ty, đợi Hiểu Đồng đi khuất. Tần Huy lái xe phóng vút đi, anh lái mỗi lúc một nhanh. Trên đường đường cao tốc, chiếc xe cứ vun vút bán mạng lao đi. Tâm trạng anh hiện tại thật sự không ổn, tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy? Anh đã phải chờ đợi rất lâu mới được cô chấp nhận, tại sao anh ta lại xuất hiện? Anh không muốn mất đi cô. Nhưng nhìn cô áy náy, khó sử anh lại không đành lòng. Anh chỉ muốn cô lúc nào cũng được thoải mái, vui vẻ, mà không phải là cảm giác áp lực, thấp thỏm khi ở bên anh.
Sau lần gặp đầu tiên đó, Tần Huy cũng đã tìm hiểu một chút về Trí Tường. Cũng biết anh ta là người bạn thanh mai trúc mã của cô, người cô yêu sâu đậm rất nhiều năm. Trong lòng anh vô cùng ghen tuông, mất mát, nhưng nhiều hơn cả là lo lắng sợ hãi. Lo hắn sẽ dành lại cô. Bởi vì anh biết người trong lòng cô không phải anh mà là cái tên Trí Tường đó. Anh không muốn ép bức cô, nên chỉ còn cách thay đổi bản thân mình, quan tâm cô nhiều hơn, hy vọng sẽ khiến cô hiểu và yêu anh.
Nhưng tình yêu thì không có đúng hay sai, cũng không cần so đo ai tốt ai xấu. Chỉ cần là người ta yêu, thì dù có ra sao ta vẫn muốn người đó, người ta không yêu, có tốt đến bao nhiêu cũng là dư thừa.
Liệu có một ngày nào đó, anh sẽ trở thành dư thừa trong cuộc đời cô?
Tần Huy nhấn mạnh chân ga, giữa cơn gió gào thét, anh cứ thế đi, vô định không điểm đến. Chỉ muốn cơn gió kia có thể xua tan hết mọi khó chịu trong lòng anh lúc này.
----------
Bước vào phòng Tổng giám đốc, Hiểu Đồng đã thấy Trí Tường ngồi trước bàn làm việc, an tĩnh xem sổ sách, tài liệu. Không giống như có việc gấp.
"Tổng giám đốc, anh tìm em có việc gì ạ?" Cô hỏi.
"Em gọi điện đến địa chỉ ship đồ ăn online, đặt bánh Pizza giúp tôi. Hôm nay tôi muốn ăn" Anh bình thản nói.
Hiểu Đồng nghe vậy thì tức hộc máu. Anh nói có việc gấp, việc gấp của anh đây ư? Gọi cô về công ty chỉ để đặt bánh cho anh ăn, đến cả việc đó cũng phải nhờ đến cấp dưới. Cô có được hiểu là anh đang cố tình không đây? Cô không mắc nợ anh gì cả? Cũng không đắc tội gì với anh. Tại sao anh lại muốn chỉnh cô vậy?
Nghĩ kỹ ra, anh mới là người nợ cô. Cô yêu anh hết cả thanh xuân của mình, đổi lại anh yêu người khác. Rời đi, rồi quay lại. Nhưng suy cho cùng, đoạn tình cảm đơn phương đó cũng là do cô tự nguyện, không oán không hối. Xem ra, bọn họ không ai mắc nợ ai cả. Tự cô nghĩ nhiều mà thôi.
Vậy thì vì lý do gì mà anh tìm cách gây khó dễ cho cô như vậy. Hiểu Đồng bực bội.
Đến cả ngày nghỉ,Trí Tường cũng giao việc cho cô, luôn bắt cô đi theo ra ngoài giải quyết công việc. thậm chí cô phải ở lại chỉ để mua đồ ăn tối và pha cafe cho anh.
Hiểu Đồng u oán, luôn tìm cách thể hiện bất mãn. Tuỳ lúc tranh thủ lườm nguýt anh. Nhưng anh lại dửng dưng như không có gì, thường xuyên trưng ra bộ mặt tỉnh bơ làm cô càng tức giận.
Có lần pha cafe xong, cố tình đặt cái cốc thật mạnh xuống bàn trước mặt anh, như muốn nói với anh "Anh nhìn này, em đang tức giận, anh có thấy không hả?"
Nhưng đổi lại, anh vẫn mắt điếc tai ngơ, trưng cái bản mặt lạnh ra. Lại còn bồi thêm một câu làm cô muốn nổi đoá.
" Cái cốc nó đắc tội gì với em sao? Nếu nó làm em chán ghét, em cứ mang ra ngoài kia ngồi đập bao giờ chán thì thôi"
Hiểu Đồng nghiến răng lại, chỉ ước
cái cốc này là anh để có thể đập cho bõ tức. Cô không thèm nói chuyện, bỏ ra ngoài.
Khi cô đi khỏi. Trí Tường mới buông tài liệu trong tay ra, nhìn về hướng đó, mỉm cười thích thú. Ngày bé, cô lúc nào cũng nhút nhát, ngại ngùng. Không nghĩ cô lớn lên lại còn có một mặt đáng yêu như vậy, anh càng ngày càng thích trêu chọc cô rồi.
Vì công việc rất bận, Hiểu Đồng ít khi ra ngoài ăn trưa, chỉ trừ lúc Trí Tường ép cô ra ngoài ăn cùng. Cô thường xuống cănteen ăn cùng các đồng nghiệp khác. Nhưng thức ăn ở đó có vẻ không hợp khẩu vị, nên cô tự làm cơm hộp mang theo, đến bữa thì xuống đó ăn với mọi người.
Hôm nay bận, đến giờ ăn cô xuống hơi muộn. Vừa nhìn thấy cô, Thiểu Lam đã nói oang oang
"Hiểu Đồng ! Dạo này có ban trai hay sao mà không thấy xuống ăn trưa cùng bọn chị" Cô dứt lời mọi người cười ồ lên trêu trọc Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng ngại ngùng nói:
"Làm gì có đâu chị, tại công việc vận quá thôi" Cô ngồi vào bàn, mọi người tự động dẹp ra nhường chỗ cho cô, đồng nghiệp trong công ty ai cũng hoà đồng thân thiện, cô rất quý họ.
Hiểu Đồng đặt hộp cơm xuống bàn, chạy đi múc canh tiện thể rửa tay luôn trước khi ăn.
Trí Tường đột ngột xuất hiện ở cửa căn-tin khiến mọi người trố mắt ra nhìn, sao Tổng giám đốc hôm nay lại đích thân xuống đây vậy? Không phải là đến kiểm tra chất lượng thực phẩm nhà bếp đấy chứ?
Quản lý cănteen thấy anh, vội chạy ra chào hỏi
"Tổng giám đốc, ngài có việc gì dặn dò ạ"
"Tôi xuống căn-tin ngoài ăn cơm còn có việc gì?" Anh lãnh đạm nói xong ngồi xuống bàn.
Lời anh vừa dứt, một số người càng sửng sốt. Họ không nghe nhầm đâu. Vị tổng giám đốc lạnh lùng tài giỏi kia mới nói anh ta xuống căn-tin này để ăn cơm. Họ làm ở đây bao lâu, nghe về anh nhiều rồi, nhưng còn chưa bao nghĩ anh lại "thân thiện" đến mức ăn cơm cùng mấy trăm đồng nghiệp.
Thiểu Lam đang ăn chuối, trực tiếp bị nghẹn ho sặc sụa. Yến Sênh ngồi bên cạnh phải vỗ lưng mấy cái giúp cô đưa nước. Quản lý căn-tin cũng ngạc nhiên. Vội chạy vào nhà bếp thúc giục.
Trưởng bếp nghe xong thì hoảng hốt, nhìn đến nồi cơm đã thấy đáy chỉ còn lại...cháy.
Giờ này đã quá giờ ăn trưa hẳn 20 phút, nhân viên toàn bộ đã ăn hết, thức ăn cũng chỉ còn cơm thừa canh cặn, họ làm sao dám lấy cho tổng giám đốc ăn. Nhà bếp của họ luôn thực hiện tốt chính sách 5 không của công ty, đặc biệt điều khoản "không lãng phí" là họ làm tốt nhất, rất biết tiết kiệm. Lượng thức ăn, thực phẩm hàng ngày đều tính toán rất kỹ, chỉ vừa đủ phục vụ.
Quản lý lật đật chạy ra, áy náy nhìn anh gãi đầu.
"Tổng giám đốc, thức ăn ở đây...có lẽ...không hợp khẩu vị với ngài, ngài chịu khó...đợi một chút, tôi sẽ cho người đi mua ạ"
"Không cần! Tôi ăn giống mọi người" anh vẫn bình thản đáp, hai tay khoanh trước ngực.
"Nhưng...hiện tại nhà bếp đã...hết mất đồ ăn ạ, ngài cũng biết..." Quản lý nói đến đây thì ngại ngùng nhìn anh. Tay vo vào nhau.
"Hộp cơm kia của ai, mang nó đến đây cho tôi"
Trí Tường chỉ vào hộp cơm của Hiểu Đồng đang đặt trên bàn. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, e ngại. Cơm đó là của nhân viên a. Cô ấy còn chưa có kịp ăn đâu. Vài người nhìn thấy anh đã lặng lẽ chuồn mất, tránh đụng phải vị giám đốc khó gần này.
Thấy không khí im ắng. Anh nói tiếp
"Anh không nghe tôi nói gì sao, tôi
muốn ăn hộp cơm đó"
Quản lý sợ sệt nhìn anh "việc này..."
Trí Tường không kiên nhẫn, trực tiếp đứng lên tiến đến bàn đó, ngồi xuống mở hộp cơm ra. Mấy người ngồi đó cuống quít dọn đồ tráng miệng trên bàn rồi tót sang bàn khác ngồi. Một số bỏ đi làm việc.
Hiểu Đồng bê bát canh ra, vừa hay nhìn thấy cảnh này. Cô há miệng ra, lắp bắp
"Tổng..tổng giám đốc, đó là cơm của em mà"
Trí Tường nhìn cô "Cơm của nhân viên, tôi ăn không được sao? Chẳng phải nhân viên của công ty luôn có phương châm cống hiến hết mình vì tập đoàn, vì cấp trên sao? Đến một xuất cơm em cũng không dâng lên được thì cống hiến cái gì?"
Giọng anh nhàn nhạt, nhưng khiến người nghe lạnh cả sống lưng. Ai cũng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, lại đưa mắt nhìn hai người nghi hoặc.
"Đó là canh phải không, mang nốt đến đây cho tôi" Anh nhìn bát rau trên tay cô ra lệnh.
Hiểu Đồng vừa tức vừa ngại. Sao anh lại gây sự với cô đến mức cả cơm cũng tranh ăn, cô còn đang đói cồn cào đây.
Cô bất mãn cong môi lên, bưng bát canh đập mạnh xuống bàn một cái "Cộp!"
Mọi người xung quanh giật nảy mình. Nhìn cô như người ngoài hành tinh. Cô thật to gan, dám tỏ thái độ với cả sếp.
Trí Tường vẫn không biểu hiện gì, bình thản múc cơm canh ăn, anh ăn rất ngon miệng, gọn gàng sạch sẽ. Hiểu Đồng đang đói nhìn anh ăn như vậy bụng cô càng sôi lên, mỗi miếng anh nuốt xuống cô cũng nuốt nước miếng theo một cái, không thể rời mắt khỏi miệng anh. Đã thế, mỗi lần gắp sườn, anh còn cố tình đưa đũa lên cao, để miếng sườn vàng ươm lướt qua mặt cô một cái rồi mới chậm rãi đưa vào miệng nhai ngon lành.
Cô tức đến bốc khói, anh không biết là cô rất thích ăn sườn sao?
Cả Hiểu Đồng và Tần Huy đều đưa mắt nhìn anh. Một người bối rối khó hiểu, một người tức giận nghi hoặc.
"Hiểu Đồng! Anh ta là ai vậy?" Tần Huy lên tiếng trước, anh cũng đồng thời tiến về phía hai người đang vùng vằng.
Hiểu Đồng gấp gáp rút tay ra. "Anh ấy là sếp của em" Cô nói với Tần Huy, sau đó lại quay ra nhìn Trí Tường, ánh mắt bất mãn.
"Tổng giám đốc, anh làm gì vậy, buông tay em ra"
Trí Tường toàn thân tản mát khí thế u ám, tức giận. Ánh mắt nhìn về Tần Huy bày tỏ khiêu khích. Anh kéo một cái thật mạnh, Hiểu Đồng ngã nhào về phía anh. Tần Huy chỉ kịp vươn tay tóm cánh tay còn lại của cô, ba người trong tư thế giằng co.
"Anh không nghe cô ấy nói gì sao? Mau buông cô ấy ra!"
Tần Huy cũng tức giận không kém, lạnh lùng nhìn thẳng vào Trí Tường. Anh vừa mới đánh xe qua bên kia đợi cô, quay lại đã thấy cảnh cô cùng người con trai khác lôi lôi kéo kéo. Nhìn tình hình này, anh có cảm giác mối quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường. Anh ta là ai? Chỉ đơn giản là sếp của cô sao? Trong lòng anh, bất an, khó chịu cùng lúc dâng lên.
"Anh dựa vào đâu bắt tôi buông tay cô ấy?" Trí Tường híp mắt nhìn thẳng vào Tần Huy, vẻ mặt cao ngạo, áp bức.
"Dựa vào tôi là bạn trai của cô ấy" Tần Huy đã nhẫn nhịn cực hạn, anh không yếu thế kéo thật mạnh, Hiểu Đồng nghiêng về phía anh, nhưng cánh tay vẫn bị Trí Tường giữ chặt.
"Nếu tôi nói tôi không buông thì sao. Cô ấy là cấp dưới của tôi, hiện tại chúng tôi vẫn còn công việc chưa giải quyết xong. Tôi chưa thể cho phép nhân viên của mình nghỉ được."
Trí Tường lấy lý do công việc ra bức bách. Sau đó quay ra nói với cô, giọng điệu sặc mùi đe doạ.
"Bây giờ, em muốn tiếp tục công việc hay là nghỉ?"
"Anh..." Cả cô và Tần Huy đồng thanh trừng mắt nhìn anh. Quen nhau
mười mấy năm, chưa bao giờ cô thấy anh vô sỉ như lúc này.
"Hiểu Đồng! Chúng ta đi" Tần Huy không kiên nhẫn, quyết định nắm tay cô kéo đi. Bên kia Trí Tường giật lại. Tần Huy bộc phát, buông cô ra. Anh lao đến tóm cổ áo Trí Tường.
"Anh muốn gì?" Tần Huy trừng mắt hỏi.
Hiểu Đồng bị hai người lôi kéo tức giận, lại sợ họ xích mích nên cô gỡ tay Tần Huy ra khỏi cổ áo Trí Tường, nhảy vào giữa ngăn cản
"Các anh có thôi đi không, các anh giữa đường muốn gây gổ đánh nhau sao?"
Cô tức giận thở phì phò. Tần Huy nhìn cô như vậy, tâm trạng hoà hoãn xuống môt chút.
"Hiểu Đồng, tưởng em yêu người đàn ông thế nào, hoá ra là một tên du côn, mới động chút đã muốn đánh người"
Trí Tường vẫn bình tĩnh đứng im mặc Tần Huy tóm cổ. Khi Tần Huy vừa buông ra, anh đưa tay lên phủi phủi nhẹ vạt cổ áo mình. Giọng điệu nhàn nhạt mỉa mai châm chọc. Môi anh nhếch lên cười khẩy, nhìn Tần Huy khinh bỉ. Sau đó đút hai tay vào túi quần, tựa vào xe của mình.
Nghe giọng điệu châm chọc của anh, Hiểu Đồng dâng lên cảm giác tức giận, nực cười. Anh đang chê bai cô sao? Lời nói đó có phải anh đang khinh bỉ cô không, phải rồi. Đàn ông khác so với anh đều thua kém, ít nhất là trong lòng cô, anh dù có thấp hèn hay ti bỉ ra sao anh vẫn luôn đứng nhất, vị trí số một. Ai bảo cô yêu anh nhiều thế làm gì? Nhưng không phải vì thế anh có quyền xúc phạm cô, xúc phạm người đàn ông khác yêu thương che chở cô. Cô cười tự giễu, quay ra nhìn anh, mỉa mai nói
"Cảm ơn tổng giám đốc khen ngợi, người yêu của tôi. Tôi thấy đủ tốt. Tôi hài lòng về anh ấy là được"
Cô nói xong cầm tay Tần Huy kéo vào xe, Tần Huy cũng tức giận nhìn
anh rồi đi thẳng.
Bóng dáng hai người đã đi khuất, Trí Tường vẫn còn đứng im đó bất động. Bàn tay đút trong túi quần nắm chặt, tim quặn lên từng hồi. Anh đã thật sự bỏ lỡ cô sao? Cô đã yêu anh ta?
Sương đêm rơi xuống phủ đầy vai áo, mái tóc đã lấm tấm hơi nước. Nhưng anh vẫn không có ý định rời đi, giữa đường phố về đêm. Bóng người đàn ông một mình tựa lưng vào xe, bóng in lên lòng đường
phản chiếu dưới ánh đèn thật cô độc.
Là do thời gian, hay do anh đã làm sai cách....
Năm đó, cô bé nhà hàng xóm ngoan ngoãn, nhút nhát luôn đi theo anh. Anh tự hứa với mình lớn lên nhất định sẽ chăm sóc cô.
Ngày cô đến nhà anh lấy gạo, anh muốn nhân cơ hội đánh dấu chủ quyền lên cô. Chỉ tiếc, cô quá nhỏ. Chưa hiểu thế nào là "làm dâu của mẹ anh"
Lớn một chút, anh muốn hàng ngày được đưa đón cô, muốn hình bóng của mình sẽ dần dần khắc vào lòng cô. Đợi cô trưởng thành, anh sẽ thay ba mẹ cô chăm sóc yêu thương cô thật tốt.
Ngày anh nhìn thấy tên nam sinh hư hỏng trêu ghẹo cô, anh chỉ hận không lóc xương tên đó, nên đã đánh cho hắn một trận lên bờ xuống ruộng, nhằm cảnh cáo hắn, không ngờ lại làm cho cô áy náy, khó xử.
Khi cô hỏi anh "Tại sao lại đối tốt với em như vậy?" Anh rất muốn nói ra tình cảm của mình. Nhưng lại sợ cô chưa đủ tin tưởng để chấp nhận anh, sợ cô chỉ đơn thuần coi anh như một người anh trai.
Ngày sinh nhật anh, Nhã Tuyết xuất hiện. Ba me anh và Nhã Tuyết là đối tác làm ăn lâu dài. Ngày nhỏ hai gia đình có hứa hôn lớn lên cho hai người lấy nhau. Nhưng anh chỉ coi Nhã Tuyết như một cô em gái không hơn. Ngày đó, cô đến tìm anh, anh cũng đã biết, anh muốn nhân cơ hội thử dò xét tình cảm của cô nên đã vui đùa cùng Nhã Tuyết. Không ngờ cô lại quay đi, không hề có biểu hiện gì khác. Hoá ra trong lòng cô, anh không quan trọng như vậy. Giây phút cô quay đi, tim anh chùng xuống, mất mát, đau lòng.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, anh quyết định sẽ theo đuổi cô, nói ra tình cảm của mình. Nhưng còn chưa kịp thì ngày định mệnh ấy đến, anh mất đi tất cả, cha mẹ qua đời, bản thân lại trở nên tật nguyền. Tất cả mộng đẹp của anh tan vỡ chỉ trong một ngày.
Cô hàng ngày chăm sóc anh, ở bên anh, tận tuỵ như một người em gái. Cô có biết anh tự ti, mặc cảm và bất lực thế nào không? Nội tâm anh giằng xé, liệu anh như vậy, cô có chán ghét anh?
Cô kiên trì, săn sóc, đối tốt với anh như không có chuyện gì xảy ra. Anh hạnh phúc bao nhiêu thì lại mặc cảm bấy nhiêu. Anh như vậy, còn xứng với cô sao? Cô đã sống rất thiệt thòi, mất cha mẹ từ bé. Anh không thể ích kỷ, khiến cô vất vả hơn nữa.
Cô phải có cuộc sống hạnh phúc, yêu một người đàn ông lành lặn, khoẻ mạnh. Người có thể che chở và chăm sóc cô. Còn anh? Anh cười chua chát.
Nghĩ đến sau này, sẽ có người đàn ông khác chăm sóc cho cô, sống chung một nhà với cô. Sinh những đứa con khoẻ mạnh. Tim anh co thắt từng cơn, đau đớn, khổ sở gặm nhấm ngày này qua ngày khác, nhưng trước mặt cô, anh vẫn luôn cố gắng biểu hiện lạnh lùng nhất.
Ngày Nhã Tuyết tìm đến anh, cũng là lúc anh quyết định đi Mỹ phẫu thuật. Kết quả thế nào, anh không thể biết trước, chỉ có thể mặc ý trời định đoạt.
Anh còn nhớ rất rõ, giây phút cô thấy anh và Nhã Tuyết bên nhau, ánh mắt cô vụt qua tia đau đớn, dù rất nhanh nhưng anh vẫn kịp nắm bắt, cô như vậy là có yêu anh sao? Trong lòng nhen nhóm một chút vui sướng nhưng lại rất nhanh dập tắt. Trước
đó bác sĩ đã nói rằng tỉ lệ thành công rất thấp, nếu anh nói với cô, cho cô hy vọng, ngộ nhỡ anh thiếu may mắn, vậy cô phải làm thế nào?
Nếu phải để cô ôm hy vọng rồi tuyệt vọng, anh thà khiến cô thất vọng về anh rồi buông tay, như vậy sẽ tốt hơn. Rồi cô sẽ quên anh, sẽ có cuộc sống mới tốt đẹp. Chỉ cần cô hạnh phúc, có gì mà anh không thể.
Mọi việc cứ thế diễn ra, đúng như ý anh. Cô hiện tại, chẳng phải cũng đã có hạnh phúc sao? Thế nhưng anh lại cảm thấy bản thân thật sự khó chấp nhận mất cô. Anh không biết rằng mình đã yêu cô nhiều đến thế nào? Sâu đến mức chính anh không nhận ra. Đến khi tình yêu đã khắc vào xương tuỷ, lại phải chứng kiến người con gái mình yêu thương bằng ấy năm trời thuộc về người khác, sẵn sàng bảo vệ che chở cho người khác mà không phải anh.
Mỗi ngày, anh đều tìm cớ muốn đưa cô về, cô luôn từ chối. Anh biết cô không muốn quan hệ giữa hai người trở nên mất tự nhiên nên cũng không cưỡng cầu. Vì thế, ngày nào anh cũng đợi lúc cô ra khỏi công ty, anh sẽ đứng nơi cửa kính của tầng cao nhất nhìn theo cô.
Hôm nay cũng vậy, nhưng khi cô vừa đi ra, đã thấy một người đàn ông khác xuất hiện còn ôm cô vào lòng. Giây phút đó anh tự nhiên hoảng hốt, lại ghen tuông, tức giận. Trong lòng xuất hiện ý nghĩ phải giữ cô lại, anh mới tìm cái cớ trẻ con nhất, vô lý nhất để ép cô quay lại công ty. Từ bao giờ anh lại trở nên hẹp hòi, nhỏ mọn như vậy. Tình yêu của anh đối với cô không hề thay đổi, nhưng nó lại làm thay đổi con người anh.
Trí Tường tự cười bản thân mình ngu ngốc, là do anh thiếu ý chí, hay vận mệnh sắp đặt cô không thuộc về anh.
Nhắm mắt lại, anh ngẩng đầu lên trời, hít một hơi thật dài. Trái tim cồn cào vẫn không có cách nào bình ổn. Anh cứ đứng đó, để mặc cho cảm xúc xáo trộn khắp lồng ngực. Nếu cơn đau có thể dập tắt được một chut tình yêu anh dành cho cô, thì vết thương biết đâu sẽ chóng lành.
---------------
Tần Huy đã dừng xe trước cửa nhà cô một hồi lâu, nhưng hai người vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích. Họ đã im lặng như thế suốt chặng đường từ công ty về. Cô hiểu, anh đang tức giận. Cô cũng rất áy náy với anh.
Chần chừ một lát, cô lên tiếng.
"Tần Huy! Em..."
"Đừng nói gì cả" Tần Huy chặn lại lời cô, anh vươn tay kéo cô vào lòng ôm thật chặt, vùi mặt vào tóc cô.
"Em không cần nói gì cả, anh chỉ cần biết. Anh yêu em là đủ"
Anh thì thầm bên tai cô, cũng giống như đang an ủi chính mình. Trái tim anh đang bấn loạn, lo lắng, sôi sục. Sự xuất hiện của Trí Tường khiến anh
cảm thấy bất an. Anh yêu cô, thật sự yêu. Anh không biết cô đối với anh có phải là tình yêu hay không? Nhưng anh chưa bao giờ hỏi, chỉ cần cô chấp nhận anh, đối với anh đã là ân huệ lớn nhất. Anh tin chỉ cần ở bên cạnh cô, anh sẽ khiến cho cô yêu anh.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy người đàn ông đó, anh mới hiểu rõ trái tim mình lo sợ đến mức nào? Giờ đây, chỉ có thể ôm cô thật chặt. Anh mới cảm nhận được cô tồn tại chân thật nhất.
Hiểu Đồng hiểu anh đang nghĩ gì, cô biết bất an trong lòng anh. Có lẽ những gì anh nhìn thấy hôm nay sẽ khiến anh thiếu tin tưởng vào cô, hoặc sẽ khiến tình cảm hai người lung lay. Nhưng chẳng nhẽ anh không được quyền nghi ngờ cô sao? Chính cô cũng nghi ngờ bản thân mình, liệu cô có đủ dũng khí để giữ vững tình yêu với Tần Huy hay không? Khi mà người đàn ông cô từng yêu rất sâu đậm đang ngày ngày hiện hữu trước mặt cô. Cảm xúc trong lòng rối bời, Hiểu Đồng không biết cô thật sự muốn gì. Chỉ có thể ngồi yên để anh ôm cô.
----------------
Sau chuyện hôm đó, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Cô vẫn hoàn thành tốt công việc, chỉ có điều không khí giữa cô và Trí Tường trở nên ngột ngạt, mất tự nhiên. Anh trở lại là con người lạnh lùng. Trong mọi
hành động, giao tiếp với cô đều giữ ở mức cấp trên với nhân viên. Hiểu Đồng cảm thấy như thế rất tốt.
Tần Huy cũng trở nên thay đổi, anh đến đón cô thường xuyên hơn. Quan tâm cô nhiều hơn. Nhưng hầu như mỗi lần anh đến đón thì cô lại được giao việc đột xuất. Khi thì đi tiếp khách với sếp, khi thì gặp đối tác, khi thì tiếp đón nhân viên mới, tổ chức sự kiện hoặc giải quyết mấy việc vặt vãnh nội bộ công ty.
Mỗi lần như vậy, Tần Huy không nói gì. Nhưng cô biết anh rất khó chiu, thời gian làm việc của cô đã thật sự ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.
Lúc này cũng vậy, hai người đang ngồi trong quán uống cafe tâm sự, nghe nhạc cổ điển.
Tần Huy khẽ nắm tay cô, vuốt ve lòng bàn tay mềm mại, thi thoảng anh lại đưa tay cô lên miệng khẽ hôn. Đã rất lâu rồi anh không được ngồi với cô trong không gian riêng tư như vậy. Hôm nay, anh hẹn cô là muốn dành cho cô một bất ngờ.
Cảm thấy tâm trạng anh hôm nay khang khác. Tuy anh đã theo đuổi cô rất nhiều năm, nhưng hai người mới chỉ hẹn hò một thời gian, cho nên những cử chỉ thân mật vẫn còn hạn chế. Trước hành động này của anh, Hiểu Đồng cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên.
"Tần Huy, hôm nay anh sao vậy?" Cô tò mò hỏi.
Tần Huy không trả lời, chỉ cười tủm tỉm nhìn cô.
Hiểu Đồng nghi hoặc nhăn mày. Đang không hiểu thế nào lại thấy cô phục vụ ôm một bó hoa hồng lớn đỏ rực tiến về phía cô, đưa cho Tần Huy.
"Hoa của ngài đây ạ! Rất hân hạnh được phục vụ quý khách" Cô gái tác phong lịch thiệp mỉm cười với hai người.
Hiểu Đồng ngờ ngợ, cảm thấy Tần Huy hôm nay giống như có kế hoạch gì đó. Cô đang muốn kiểm chứng nghi hoặc trong lòng mình. Lại thấy Tần Huy tiến về phía cô, anh ngồi xuống trước mặt cô, đặt bó hoa vào tay cô, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào cô
"Hiểu Đồng!" Tần Huy khẽ gọi tên cô. Cô hơi bối rối, vẫn lặng lẽ quan sát anh.
Tần Huy đưa tay vào túi áo, sờ đến hộp nhẫn anh đã chuẩn bị. Trong lòng hồi hộp, chờ mong. Mọi cảm xúc cùng lúc đan xen nhau. Đang định rút ra thì chuông điện thoại của Hiểu Đồng lại reo lên. Khuôn mặt tràn đầy nhu tình của Tần Huy bỗng chốc biến mất, mi anh khẽ nhăn lại.
Hiểu Đồng cũng bị tiếng chuông reo làm cho giật mình. Cô ngại ngùng nhìn anh, sau đó rút điện thoại ra xem.
Tần Huy khẽ nhìn lướt qua màn hình của cô, tuy rất nhanh nhưng anh vẫn kịp nhìn rõ ràng ba chữ "Tổng Giám Đốc". Tâm anh chợt lạnh, bàn tay chạm đến hộp nhẫn trong túi sững lại, vô thức nắm thật chặt. Môi mím lại.
Hiểu Đồng nhìn điện thoại, rồi lại lén nhìn anh. Không bắt máy. Tâm trạng thấp thỏm. Tần Huy vẫn ngồi trước mặt cô, anh đã thu lại ánh mắt, không nhìn cô.
"Em nghe đi!" Anh nói. Sau đó uể oải đứng dậy, trở về chỗ ngồi của mình. Nhìn ra cửa sổ.
Hiểu Đồng rón rén nhìn anh "Tần Huy, em xin lỗi" cô nói xong bắt máy.
"Em nghe, thưa tổng giám đốc!"
"Em đang ở đâu?" Bên kia đường, giọng nói Trí Tường lạnh lùng. Xuyên qua lớp kính của quán cafe đối diện, nhìn đôi nam nữ đang ngồi, tay anh nắm chặt, nổi cả gân xanh, toàn thân cứng ngắc, trái tim treo lơ lửng.
"Có chuyện gì không ạ?" Cô không trả lời anh mà hỏi lại như vậy.
"Công ty có việc gấp, tôi muốn em có mặt" Anh không đợi cô nói thêm, vội tắt máy. Chiếc điện thoại trong tay bị anh siết chặt lại, ánh mắt vẫn không dời khỏi đôi nam nữ trong quán đến nửa giây.
Hiểu Đồng cúp máy, lặng lẽ nhìn Tần Huy. Cô không biết phải nói gì với anh, đã rất lâu rồi hai người không hẹn hò, cô không muốn làm anh mất hứng, cô biết anh phải nhẫn nhịn rất nhiều. Trong lúc mông lung, thì tiếng của anh lại vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô
"Nếu em có việc bận, thì cứ đi trước" Tần Huy khôi phục lại vẻ dịu dàng, nhìn cô mỉm cười ôn nhu, như muốn trấn an nỗi áy náy trong lòng cô.
Hiểu Đồng nhìn anh, cô rất cảm động. Tần Huy thật sự rất tốt với cô.
"Tần Huy, em thật sự xin lỗi. Công ty hiện tại lại...có việc" Giọng cô nhỏ dần, đầu cúi thấp không nhìn vào anh.
"Không sao, để anh đưa em về"
Anh cố nặn ra nụ cười vui vẻ, đứng lên cầm tay cô kéo đi.
Bên này, Trí Tường nhìn thấy hai người đi ra, anh mới lên xe rời khỏi chỗ đó.
Đến công ty, đợi Hiểu Đồng đi khuất. Tần Huy lái xe phóng vút đi, anh lái mỗi lúc một nhanh. Trên đường đường cao tốc, chiếc xe cứ vun vút bán mạng lao đi. Tâm trạng anh hiện tại thật sự không ổn, tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy? Anh đã phải chờ đợi rất lâu mới được cô chấp nhận, tại sao anh ta lại xuất hiện? Anh không muốn mất đi cô. Nhưng nhìn cô áy náy, khó sử anh lại không đành lòng. Anh chỉ muốn cô lúc nào cũng được thoải mái, vui vẻ, mà không phải là cảm giác áp lực, thấp thỏm khi ở bên anh.
Sau lần gặp đầu tiên đó, Tần Huy cũng đã tìm hiểu một chút về Trí Tường. Cũng biết anh ta là người bạn thanh mai trúc mã của cô, người cô yêu sâu đậm rất nhiều năm. Trong lòng anh vô cùng ghen tuông, mất mát, nhưng nhiều hơn cả là lo lắng sợ hãi. Lo hắn sẽ dành lại cô. Bởi vì anh biết người trong lòng cô không phải anh mà là cái tên Trí Tường đó. Anh không muốn ép bức cô, nên chỉ còn cách thay đổi bản thân mình, quan tâm cô nhiều hơn, hy vọng sẽ khiến cô hiểu và yêu anh.
Nhưng tình yêu thì không có đúng hay sai, cũng không cần so đo ai tốt ai xấu. Chỉ cần là người ta yêu, thì dù có ra sao ta vẫn muốn người đó, người ta không yêu, có tốt đến bao nhiêu cũng là dư thừa.
Liệu có một ngày nào đó, anh sẽ trở thành dư thừa trong cuộc đời cô?
Tần Huy nhấn mạnh chân ga, giữa cơn gió gào thét, anh cứ thế đi, vô định không điểm đến. Chỉ muốn cơn gió kia có thể xua tan hết mọi khó chịu trong lòng anh lúc này.
----------
Bước vào phòng Tổng giám đốc, Hiểu Đồng đã thấy Trí Tường ngồi trước bàn làm việc, an tĩnh xem sổ sách, tài liệu. Không giống như có việc gấp.
"Tổng giám đốc, anh tìm em có việc gì ạ?" Cô hỏi.
"Em gọi điện đến địa chỉ ship đồ ăn online, đặt bánh Pizza giúp tôi. Hôm nay tôi muốn ăn" Anh bình thản nói.
Hiểu Đồng nghe vậy thì tức hộc máu. Anh nói có việc gấp, việc gấp của anh đây ư? Gọi cô về công ty chỉ để đặt bánh cho anh ăn, đến cả việc đó cũng phải nhờ đến cấp dưới. Cô có được hiểu là anh đang cố tình không đây? Cô không mắc nợ anh gì cả? Cũng không đắc tội gì với anh. Tại sao anh lại muốn chỉnh cô vậy?
Nghĩ kỹ ra, anh mới là người nợ cô. Cô yêu anh hết cả thanh xuân của mình, đổi lại anh yêu người khác. Rời đi, rồi quay lại. Nhưng suy cho cùng, đoạn tình cảm đơn phương đó cũng là do cô tự nguyện, không oán không hối. Xem ra, bọn họ không ai mắc nợ ai cả. Tự cô nghĩ nhiều mà thôi.
Vậy thì vì lý do gì mà anh tìm cách gây khó dễ cho cô như vậy. Hiểu Đồng bực bội.
Đến cả ngày nghỉ,Trí Tường cũng giao việc cho cô, luôn bắt cô đi theo ra ngoài giải quyết công việc. thậm chí cô phải ở lại chỉ để mua đồ ăn tối và pha cafe cho anh.
Hiểu Đồng u oán, luôn tìm cách thể hiện bất mãn. Tuỳ lúc tranh thủ lườm nguýt anh. Nhưng anh lại dửng dưng như không có gì, thường xuyên trưng ra bộ mặt tỉnh bơ làm cô càng tức giận.
Có lần pha cafe xong, cố tình đặt cái cốc thật mạnh xuống bàn trước mặt anh, như muốn nói với anh "Anh nhìn này, em đang tức giận, anh có thấy không hả?"
Nhưng đổi lại, anh vẫn mắt điếc tai ngơ, trưng cái bản mặt lạnh ra. Lại còn bồi thêm một câu làm cô muốn nổi đoá.
" Cái cốc nó đắc tội gì với em sao? Nếu nó làm em chán ghét, em cứ mang ra ngoài kia ngồi đập bao giờ chán thì thôi"
Hiểu Đồng nghiến răng lại, chỉ ước
cái cốc này là anh để có thể đập cho bõ tức. Cô không thèm nói chuyện, bỏ ra ngoài.
Khi cô đi khỏi. Trí Tường mới buông tài liệu trong tay ra, nhìn về hướng đó, mỉm cười thích thú. Ngày bé, cô lúc nào cũng nhút nhát, ngại ngùng. Không nghĩ cô lớn lên lại còn có một mặt đáng yêu như vậy, anh càng ngày càng thích trêu chọc cô rồi.
Vì công việc rất bận, Hiểu Đồng ít khi ra ngoài ăn trưa, chỉ trừ lúc Trí Tường ép cô ra ngoài ăn cùng. Cô thường xuống cănteen ăn cùng các đồng nghiệp khác. Nhưng thức ăn ở đó có vẻ không hợp khẩu vị, nên cô tự làm cơm hộp mang theo, đến bữa thì xuống đó ăn với mọi người.
Hôm nay bận, đến giờ ăn cô xuống hơi muộn. Vừa nhìn thấy cô, Thiểu Lam đã nói oang oang
"Hiểu Đồng ! Dạo này có ban trai hay sao mà không thấy xuống ăn trưa cùng bọn chị" Cô dứt lời mọi người cười ồ lên trêu trọc Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng ngại ngùng nói:
"Làm gì có đâu chị, tại công việc vận quá thôi" Cô ngồi vào bàn, mọi người tự động dẹp ra nhường chỗ cho cô, đồng nghiệp trong công ty ai cũng hoà đồng thân thiện, cô rất quý họ.
Hiểu Đồng đặt hộp cơm xuống bàn, chạy đi múc canh tiện thể rửa tay luôn trước khi ăn.
Trí Tường đột ngột xuất hiện ở cửa căn-tin khiến mọi người trố mắt ra nhìn, sao Tổng giám đốc hôm nay lại đích thân xuống đây vậy? Không phải là đến kiểm tra chất lượng thực phẩm nhà bếp đấy chứ?
Quản lý cănteen thấy anh, vội chạy ra chào hỏi
"Tổng giám đốc, ngài có việc gì dặn dò ạ"
"Tôi xuống căn-tin ngoài ăn cơm còn có việc gì?" Anh lãnh đạm nói xong ngồi xuống bàn.
Lời anh vừa dứt, một số người càng sửng sốt. Họ không nghe nhầm đâu. Vị tổng giám đốc lạnh lùng tài giỏi kia mới nói anh ta xuống căn-tin này để ăn cơm. Họ làm ở đây bao lâu, nghe về anh nhiều rồi, nhưng còn chưa bao nghĩ anh lại "thân thiện" đến mức ăn cơm cùng mấy trăm đồng nghiệp.
Thiểu Lam đang ăn chuối, trực tiếp bị nghẹn ho sặc sụa. Yến Sênh ngồi bên cạnh phải vỗ lưng mấy cái giúp cô đưa nước. Quản lý căn-tin cũng ngạc nhiên. Vội chạy vào nhà bếp thúc giục.
Trưởng bếp nghe xong thì hoảng hốt, nhìn đến nồi cơm đã thấy đáy chỉ còn lại...cháy.
Giờ này đã quá giờ ăn trưa hẳn 20 phút, nhân viên toàn bộ đã ăn hết, thức ăn cũng chỉ còn cơm thừa canh cặn, họ làm sao dám lấy cho tổng giám đốc ăn. Nhà bếp của họ luôn thực hiện tốt chính sách 5 không của công ty, đặc biệt điều khoản "không lãng phí" là họ làm tốt nhất, rất biết tiết kiệm. Lượng thức ăn, thực phẩm hàng ngày đều tính toán rất kỹ, chỉ vừa đủ phục vụ.
Quản lý lật đật chạy ra, áy náy nhìn anh gãi đầu.
"Tổng giám đốc, thức ăn ở đây...có lẽ...không hợp khẩu vị với ngài, ngài chịu khó...đợi một chút, tôi sẽ cho người đi mua ạ"
"Không cần! Tôi ăn giống mọi người" anh vẫn bình thản đáp, hai tay khoanh trước ngực.
"Nhưng...hiện tại nhà bếp đã...hết mất đồ ăn ạ, ngài cũng biết..." Quản lý nói đến đây thì ngại ngùng nhìn anh. Tay vo vào nhau.
"Hộp cơm kia của ai, mang nó đến đây cho tôi"
Trí Tường chỉ vào hộp cơm của Hiểu Đồng đang đặt trên bàn. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, e ngại. Cơm đó là của nhân viên a. Cô ấy còn chưa có kịp ăn đâu. Vài người nhìn thấy anh đã lặng lẽ chuồn mất, tránh đụng phải vị giám đốc khó gần này.
Thấy không khí im ắng. Anh nói tiếp
"Anh không nghe tôi nói gì sao, tôi
muốn ăn hộp cơm đó"
Quản lý sợ sệt nhìn anh "việc này..."
Trí Tường không kiên nhẫn, trực tiếp đứng lên tiến đến bàn đó, ngồi xuống mở hộp cơm ra. Mấy người ngồi đó cuống quít dọn đồ tráng miệng trên bàn rồi tót sang bàn khác ngồi. Một số bỏ đi làm việc.
Hiểu Đồng bê bát canh ra, vừa hay nhìn thấy cảnh này. Cô há miệng ra, lắp bắp
"Tổng..tổng giám đốc, đó là cơm của em mà"
Trí Tường nhìn cô "Cơm của nhân viên, tôi ăn không được sao? Chẳng phải nhân viên của công ty luôn có phương châm cống hiến hết mình vì tập đoàn, vì cấp trên sao? Đến một xuất cơm em cũng không dâng lên được thì cống hiến cái gì?"
Giọng anh nhàn nhạt, nhưng khiến người nghe lạnh cả sống lưng. Ai cũng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, lại đưa mắt nhìn hai người nghi hoặc.
"Đó là canh phải không, mang nốt đến đây cho tôi" Anh nhìn bát rau trên tay cô ra lệnh.
Hiểu Đồng vừa tức vừa ngại. Sao anh lại gây sự với cô đến mức cả cơm cũng tranh ăn, cô còn đang đói cồn cào đây.
Cô bất mãn cong môi lên, bưng bát canh đập mạnh xuống bàn một cái "Cộp!"
Mọi người xung quanh giật nảy mình. Nhìn cô như người ngoài hành tinh. Cô thật to gan, dám tỏ thái độ với cả sếp.
Trí Tường vẫn không biểu hiện gì, bình thản múc cơm canh ăn, anh ăn rất ngon miệng, gọn gàng sạch sẽ. Hiểu Đồng đang đói nhìn anh ăn như vậy bụng cô càng sôi lên, mỗi miếng anh nuốt xuống cô cũng nuốt nước miếng theo một cái, không thể rời mắt khỏi miệng anh. Đã thế, mỗi lần gắp sườn, anh còn cố tình đưa đũa lên cao, để miếng sườn vàng ươm lướt qua mặt cô một cái rồi mới chậm rãi đưa vào miệng nhai ngon lành.
Cô tức đến bốc khói, anh không biết là cô rất thích ăn sườn sao?