Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Theo tôi về nhà thì đừng hối hận đấy!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tô Gia tuy nghèo nhưng chí không nghèo, bình thường chị ấy rất thích xem tạp chí xe hơi, còn khoe tương lai muốn mua một chiếc xe sang. Nhan Quỳnh nhìn đống tạp chí đó nhiều nên cũng biết một ít kiến thức về xe.
Y tá nói Tưởng Thiệu Đình lái xe Passat màu đen. Nhan Quỳnh tỉ mỉ nhìn, lại phát hiện logo của chiếc xe màu đen phía trước là Volkswagen Phaeton.
Điều này không khớp với thông tin y tá đưa cho cô.
Nhất thời trong đầu cô hiện lên hai lựa chọn.
Lên, nhỡ nhận nhầm người thì sao?
Không lên, nhỡ y tá nhận nhầm xe thì sao?
Hai lựa chọn cứ đánh nhau trong đầu cô, còn người trong xe sẽ không cho cô thời gian suy nghĩ, chớp mắt người đó đã sắp lái xe đi qua rồi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nhan Quỳnh vứt hết mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, quay lưng về phía xe chạy đi, nhìn thì cứ như cô không hề nhìn thấy chiếc xe này thật vậy.
“Két.”
Tiếng phanh xe gấp rút vang lên, tim của Nhan Quỳnh đập thình thịch, song vẫn giả vờ ngã xuống đất.
Với kinh nghiệm diễn xuất phong phú, Nhan Quỳnh nắm rất rõ kiểu ngã nào trông đau nhất. Tóm lại, động tác ngã của cô rất hoàn hảo, thành công khiến bắp đùi bị thương.
Rất nhanh, Nhan Quỳnh nghe thấy tiếng mở cửa xe ở đằng sau.
“Cô không sao chứ?”
Giọng người đàn ông sâu thẳm như tiếng đàn violon, từ tính lại ổn trọng.
Nhan Quỳnh quay đầu lại, vừa hay đối mắt với ánh mắt của người đàn ông.
Ánh mặt trời lúc bốn năm giờ chiều không quá chói, ánh sáng ấm áp chiếu vào khuôn mặt của anh, làm cho Nhan Quỳnh cảm thấy khuôn mặt anh vừa hoàn hảo vừa tinh tế.
Người đàn ông đẹp trai luôn khiến phụ nữ ngắm nhìn thật lâu, Nhan Quỳnh cũng không phải ngoại lệ.
Lần trước anh đội mũ và đeo khẩu trang, nên cô chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh. Bây giờ khi thấy cả khuôn mặt, cô liền thấy sửng sốt, vì anh thực sự rất đẹp trai.
Tưởng Thiệu Đình mặc áo sơ mi đen và quần dài, dáng người cao thẳng đứng trước mặt cô.
Anh rủ mắt nhìn Nhan Quỳnh ngồi dưới đất, trong mắt có vẻ kinh ngạc lướt qua, sau đó theo dáng ngồi của cô mà nhìn lên trên đôi chân trắng nõn thon dài kia.
Vết thương đó không nên xuất hiện với một cô gái xinh đẹp như vậy chút nào.
Người đàn ông nhướng mày: “Tôi đưa cô đi bệnh viện xử lý vết thương, thuận tiện kiểm tra xem có bị thương ở đâu khác không.”
Nhan Quỳnh bị anh nhìn đến mức tim đập thình thịch, cô ngượng ngùng dựa vào xe đứng lên, bịa chuyện: “Anh đi từ bệnh viện này ra, chắc chắn là bác sĩ đúng không? Ai biết anh có thông đồng với đồng nghiệp của anh rồi chẩn bệnh linh tinh cho tôi không?”
Tưởng Thiệu Đình nhìn cô, chỉ cảm thấy cô thật yếu ớt.
Nghe cô nói thế, ánh mắt anh trở nên sắc bén, như cười như không: “Vậy theo cô, chúng ta nên đi bệnh viện nào thì thích hợp?”
Nhan Quỳnh trầm ngâm mấy giây, nói: “Đến nhà anh đi, anh là bác sĩ, chúng ta còn có thể thuận tiện nói đến vấn đề bồi thường nữa!”
Nhan Quỳnh nói rõ ràng từng chữ một.
Hừ! Ảnh? Dùng tiền mua không bằng tự mình trộm!
Tưởng Thiệu Đình cười: “Đây là lần đầu tiên có con gái yêu cầu tôi dẫn về nhà đấy, trước đây luôn là tôi mời họ đến nhà.”
Anh đang cười nhạo cô sao?
Nhan Quỳnh tức đến đỏ cả mặt, cô quay người mở cửa xe ra, sau đó ngồi vào ghế phụ lái, đóng cửa lại.
Vẻ mặt Tưởng Thiệu Đình ôn hòa, nhưng trong mắt lướt qua vẻ ngạc nhiên.
Anh cười nhẹ đi đến một bên khác của xe, kéo cửa ra rồi ngồi vào. Sau khi ngồi thì để hai tay giao nhau trên vô lăng.
“Về nhà với tôi, cô đừng hối hận đấy!”
Xem ảnh 1
Y tá nói Tưởng Thiệu Đình lái xe Passat màu đen. Nhan Quỳnh tỉ mỉ nhìn, lại phát hiện logo của chiếc xe màu đen phía trước là Volkswagen Phaeton.
Điều này không khớp với thông tin y tá đưa cho cô.
Nhất thời trong đầu cô hiện lên hai lựa chọn.
Lên, nhỡ nhận nhầm người thì sao?
Không lên, nhỡ y tá nhận nhầm xe thì sao?
Hai lựa chọn cứ đánh nhau trong đầu cô, còn người trong xe sẽ không cho cô thời gian suy nghĩ, chớp mắt người đó đã sắp lái xe đi qua rồi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nhan Quỳnh vứt hết mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, quay lưng về phía xe chạy đi, nhìn thì cứ như cô không hề nhìn thấy chiếc xe này thật vậy.
“Két.”
Tiếng phanh xe gấp rút vang lên, tim của Nhan Quỳnh đập thình thịch, song vẫn giả vờ ngã xuống đất.
Với kinh nghiệm diễn xuất phong phú, Nhan Quỳnh nắm rất rõ kiểu ngã nào trông đau nhất. Tóm lại, động tác ngã của cô rất hoàn hảo, thành công khiến bắp đùi bị thương.
Rất nhanh, Nhan Quỳnh nghe thấy tiếng mở cửa xe ở đằng sau.
“Cô không sao chứ?”
Giọng người đàn ông sâu thẳm như tiếng đàn violon, từ tính lại ổn trọng.
Nhan Quỳnh quay đầu lại, vừa hay đối mắt với ánh mắt của người đàn ông.
Ánh mặt trời lúc bốn năm giờ chiều không quá chói, ánh sáng ấm áp chiếu vào khuôn mặt của anh, làm cho Nhan Quỳnh cảm thấy khuôn mặt anh vừa hoàn hảo vừa tinh tế.
Người đàn ông đẹp trai luôn khiến phụ nữ ngắm nhìn thật lâu, Nhan Quỳnh cũng không phải ngoại lệ.
Lần trước anh đội mũ và đeo khẩu trang, nên cô chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh. Bây giờ khi thấy cả khuôn mặt, cô liền thấy sửng sốt, vì anh thực sự rất đẹp trai.
Tưởng Thiệu Đình mặc áo sơ mi đen và quần dài, dáng người cao thẳng đứng trước mặt cô.
Anh rủ mắt nhìn Nhan Quỳnh ngồi dưới đất, trong mắt có vẻ kinh ngạc lướt qua, sau đó theo dáng ngồi của cô mà nhìn lên trên đôi chân trắng nõn thon dài kia.
Vết thương đó không nên xuất hiện với một cô gái xinh đẹp như vậy chút nào.
Người đàn ông nhướng mày: “Tôi đưa cô đi bệnh viện xử lý vết thương, thuận tiện kiểm tra xem có bị thương ở đâu khác không.”
Nhan Quỳnh bị anh nhìn đến mức tim đập thình thịch, cô ngượng ngùng dựa vào xe đứng lên, bịa chuyện: “Anh đi từ bệnh viện này ra, chắc chắn là bác sĩ đúng không? Ai biết anh có thông đồng với đồng nghiệp của anh rồi chẩn bệnh linh tinh cho tôi không?”
Tưởng Thiệu Đình nhìn cô, chỉ cảm thấy cô thật yếu ớt.
Nghe cô nói thế, ánh mắt anh trở nên sắc bén, như cười như không: “Vậy theo cô, chúng ta nên đi bệnh viện nào thì thích hợp?”
Nhan Quỳnh trầm ngâm mấy giây, nói: “Đến nhà anh đi, anh là bác sĩ, chúng ta còn có thể thuận tiện nói đến vấn đề bồi thường nữa!”
Nhan Quỳnh nói rõ ràng từng chữ một.
Hừ! Ảnh? Dùng tiền mua không bằng tự mình trộm!
Tưởng Thiệu Đình cười: “Đây là lần đầu tiên có con gái yêu cầu tôi dẫn về nhà đấy, trước đây luôn là tôi mời họ đến nhà.”
Anh đang cười nhạo cô sao?
Nhan Quỳnh tức đến đỏ cả mặt, cô quay người mở cửa xe ra, sau đó ngồi vào ghế phụ lái, đóng cửa lại.
Vẻ mặt Tưởng Thiệu Đình ôn hòa, nhưng trong mắt lướt qua vẻ ngạc nhiên.
Anh cười nhẹ đi đến một bên khác của xe, kéo cửa ra rồi ngồi vào. Sau khi ngồi thì để hai tay giao nhau trên vô lăng.
“Về nhà với tôi, cô đừng hối hận đấy!”