Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Bác sĩ tưởng thiệu đình tan làm rồi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Bỗng nhiên, một âm thanh trêu chọc vang lên từ sau lưng, Nhan Quỳnh giật nảy mình, quay đầu liền nhìn thấy Tần Trạc mặc đồ quay phim vững vàng đi tới.
Cô nhìn một cái rồi thu ánh mắt lại.
Thấy thế, trong mắt Tần Trạc lóe lên một tia hứng thú, vẻ mặt anh ta như cười như không: “Tối qua vừa bị lộ yêu đương, hôm nay nhìn thấy nam chính trong tin đồn là tôi đây lại không thèm để ý, diễn xuất chẳng ai địch lại cô đâu, Nhan Quỳnh!”
Nhan Quỳnh không chịu được giọng nói châm chọc của anh ta, cô cầm lấy kịch bản đổi một chỗ khác yên tĩnh hơn.
Nhưng vừa mới đi đến cạnh, cô đã bị anh ta nắm lấy cổ tay.
Tần Trạc nói: “Sáng nay tôi có nhận được một email gửi tới, bên trong toàn là ảnh của cô.”
Nhan Quỳnh quay người lại, cân nhắc mấy giây mới nói: “Tôi không có bạn trai cũ.”
Nghĩa là cô không thể có những tấm ảnh nhạy cảm được!
Tần Trạc cười càng tươi hơn: “Tôi đâu có nói mấy tấm ảnh kiểu đó. Nhưng từ góc độ thì hình như người chụp ngồi ở ghế phó lái cạnh cô.”
Ghế phó lái?
Ngón tay cô vô thức sờ cằm, trong đầu suy nghĩ đến tình hình tối qua. Người đàn ông kia đúng là ngồi ở ghế phó lái, cô không chắc có bị anh ta chụp được hay không.
Trong lòng Nhan Quỳnh hơi nghi ngờ, mặt cô lộ vẻ do dự, hỏi: “Anh ta muốn gì?”
“Thì đòi tiền thôi. Đối phương uy hiếp tôi, bảo là nếu không cho hắn tiền, hắn sẽ tiết lộ chân tướng của chuyện này. Tôi thì chẳng sao, chỉ thêm một lần nợ phong lưu mà thôi. Còn cô? Mặc kệ không quan tâm à?” Tần Trạc thả tay cô ra, kéo cô đến một bên, tránh ánh mắt của người khác.
Đáy mắt Nhan Quỳnh lướt qua một tia hoảng hốt, cười gượng: “Nếu đối phương có ý đồ tống tiền, vậy chắc chắn có để lại phương thức liên lạc đúng không?”
Nghe ý nịnh hót trong lời nói của cô, Tần Trạc trở nên hứng thú, anh nâng cao giọng hơn: “Tôi đã phái người đi điều tra địa chỉ IP của đối phương, nó hiển thị ở bệnh viện Trung tâm. Lần theo manh mối đó, tôi phát hiện người ấy là một bác sĩ tên Tưởng Thiệu Đình.”
Ánh mắt của Nhan Quỳnh lấp lánh, giọng nói trong trẻo, nâng cao âm cuối: “Anh tốt bụng vậy ư? Còn điều tra tường tận giúp tôi?”
Không phải cô nghi ngờ năng lực của anh ta, mà là nghi ngờ ý đồ của anh ta. Đạo lý không có lợi ích thì không dậy sớm, từ nhỏ cô đã hiểu rồi.
Tần Trạc nghe thế, lắc đầu: “Nhan Quỳnh, đối với tôi, cô không quan trọng. Giúp cô là vì chuyện này dính líu đến tôi, tôi không muốn bị người ta lợi dụng!”
Nhan Quỳnh gật nhẹ đầu, nhưng ngón tay nắm chặt đã để lộ vẻ lo lắng của cô lúc này.
Nếu bị người ta vạch trần cô cố ý tạo ra “cuộc tình” này, vậy cô sẽ tiêu đời!
Đừng nói đại ngôn không biết có ký tiếp được không, mà ngay cả cô cũng sẽ không có chỗ đứng trong giới giải trí này nữa.
Cả một ngày, Nhan Quỳnh đều trong trạng thái hoảng hốt, nhưng may mà hôm nay phần diễn của Tần Trạc nhiều hơn, đa số cô đều ở trong thân phận người nghe.
Do trạng thái hôm nay của Tần Trạc cực tốt, gần như không bị đạo diễn hô cut, nên thời gian tan làm của đoàn làm phim cũng được rút ngắn mấy tiếng đồng hồ.
Tan làm về đến khách sạn, Nhan Quỳnh liền thay đồ, đội mũ và khẩu trang chạy đến bệnh viện Trung Tâm.
…
Nhan Quỳnh nhận được tin nhắn WeChat Tần Trạc gửi đến, cô nhìn bản đồ sơ đồ bệnh viện được dán lên tường một cái xong liền đi vào thang máy tới khoa nội tim mạch.
Lúc đi từ trong thang máy ra, cô vừa hay gặp được mấy y tá. Nhan Quỳnh đến gần, nở nụ cười ấm áp: “Xin hỏi bác sĩ Tưởng Thiệu Đình có ở đây không?”
Tuy một y tá trong đó cảm thấy cô ăn mặc kỳ lạ, nhưng vẫn thành thực nói: “Bác sĩ Tưởng Thiệu Đình tan làm rồi.”
“Anh ta tan làm bao lâu rồi?”
Y tá thấy cô vội vã, nên cũng hơi lắp bắp: “Anh… anh ấy vừa đi thang máy xuống lầu, bây giờ chắc vẫn chưa đến chỗ để xe đâu…”
Đuổi đến chỗ để xe thì không kịp rồi, không bằng chặn anh ta ở cổng ra. Mắt Nhan Quỳnh sáng lên: “Vậy xe anh ta màu gì? Biển số xe là bao nhiêu?”
Xem ảnh 1
Cô nhìn một cái rồi thu ánh mắt lại.
Thấy thế, trong mắt Tần Trạc lóe lên một tia hứng thú, vẻ mặt anh ta như cười như không: “Tối qua vừa bị lộ yêu đương, hôm nay nhìn thấy nam chính trong tin đồn là tôi đây lại không thèm để ý, diễn xuất chẳng ai địch lại cô đâu, Nhan Quỳnh!”
Nhan Quỳnh không chịu được giọng nói châm chọc của anh ta, cô cầm lấy kịch bản đổi một chỗ khác yên tĩnh hơn.
Nhưng vừa mới đi đến cạnh, cô đã bị anh ta nắm lấy cổ tay.
Tần Trạc nói: “Sáng nay tôi có nhận được một email gửi tới, bên trong toàn là ảnh của cô.”
Nhan Quỳnh quay người lại, cân nhắc mấy giây mới nói: “Tôi không có bạn trai cũ.”
Nghĩa là cô không thể có những tấm ảnh nhạy cảm được!
Tần Trạc cười càng tươi hơn: “Tôi đâu có nói mấy tấm ảnh kiểu đó. Nhưng từ góc độ thì hình như người chụp ngồi ở ghế phó lái cạnh cô.”
Ghế phó lái?
Ngón tay cô vô thức sờ cằm, trong đầu suy nghĩ đến tình hình tối qua. Người đàn ông kia đúng là ngồi ở ghế phó lái, cô không chắc có bị anh ta chụp được hay không.
Trong lòng Nhan Quỳnh hơi nghi ngờ, mặt cô lộ vẻ do dự, hỏi: “Anh ta muốn gì?”
“Thì đòi tiền thôi. Đối phương uy hiếp tôi, bảo là nếu không cho hắn tiền, hắn sẽ tiết lộ chân tướng của chuyện này. Tôi thì chẳng sao, chỉ thêm một lần nợ phong lưu mà thôi. Còn cô? Mặc kệ không quan tâm à?” Tần Trạc thả tay cô ra, kéo cô đến một bên, tránh ánh mắt của người khác.
Đáy mắt Nhan Quỳnh lướt qua một tia hoảng hốt, cười gượng: “Nếu đối phương có ý đồ tống tiền, vậy chắc chắn có để lại phương thức liên lạc đúng không?”
Nghe ý nịnh hót trong lời nói của cô, Tần Trạc trở nên hứng thú, anh nâng cao giọng hơn: “Tôi đã phái người đi điều tra địa chỉ IP của đối phương, nó hiển thị ở bệnh viện Trung tâm. Lần theo manh mối đó, tôi phát hiện người ấy là một bác sĩ tên Tưởng Thiệu Đình.”
Ánh mắt của Nhan Quỳnh lấp lánh, giọng nói trong trẻo, nâng cao âm cuối: “Anh tốt bụng vậy ư? Còn điều tra tường tận giúp tôi?”
Không phải cô nghi ngờ năng lực của anh ta, mà là nghi ngờ ý đồ của anh ta. Đạo lý không có lợi ích thì không dậy sớm, từ nhỏ cô đã hiểu rồi.
Tần Trạc nghe thế, lắc đầu: “Nhan Quỳnh, đối với tôi, cô không quan trọng. Giúp cô là vì chuyện này dính líu đến tôi, tôi không muốn bị người ta lợi dụng!”
Nhan Quỳnh gật nhẹ đầu, nhưng ngón tay nắm chặt đã để lộ vẻ lo lắng của cô lúc này.
Nếu bị người ta vạch trần cô cố ý tạo ra “cuộc tình” này, vậy cô sẽ tiêu đời!
Đừng nói đại ngôn không biết có ký tiếp được không, mà ngay cả cô cũng sẽ không có chỗ đứng trong giới giải trí này nữa.
Cả một ngày, Nhan Quỳnh đều trong trạng thái hoảng hốt, nhưng may mà hôm nay phần diễn của Tần Trạc nhiều hơn, đa số cô đều ở trong thân phận người nghe.
Do trạng thái hôm nay của Tần Trạc cực tốt, gần như không bị đạo diễn hô cut, nên thời gian tan làm của đoàn làm phim cũng được rút ngắn mấy tiếng đồng hồ.
Tan làm về đến khách sạn, Nhan Quỳnh liền thay đồ, đội mũ và khẩu trang chạy đến bệnh viện Trung Tâm.
…
Nhan Quỳnh nhận được tin nhắn WeChat Tần Trạc gửi đến, cô nhìn bản đồ sơ đồ bệnh viện được dán lên tường một cái xong liền đi vào thang máy tới khoa nội tim mạch.
Lúc đi từ trong thang máy ra, cô vừa hay gặp được mấy y tá. Nhan Quỳnh đến gần, nở nụ cười ấm áp: “Xin hỏi bác sĩ Tưởng Thiệu Đình có ở đây không?”
Tuy một y tá trong đó cảm thấy cô ăn mặc kỳ lạ, nhưng vẫn thành thực nói: “Bác sĩ Tưởng Thiệu Đình tan làm rồi.”
“Anh ta tan làm bao lâu rồi?”
Y tá thấy cô vội vã, nên cũng hơi lắp bắp: “Anh… anh ấy vừa đi thang máy xuống lầu, bây giờ chắc vẫn chưa đến chỗ để xe đâu…”
Đuổi đến chỗ để xe thì không kịp rồi, không bằng chặn anh ta ở cổng ra. Mắt Nhan Quỳnh sáng lên: “Vậy xe anh ta màu gì? Biển số xe là bao nhiêu?”