(Truyện ngắn)“Lần này lại là bao nhiêu nữa?”
Khi bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của Lục Nam Sâm, Mạc Phiên Nhiên vừa ngã gục xuống bên chân anh, hèn mọn và thấp kém.
“Ba mươi ngàn.”
Lục Nam Sâm cười khẩy, đứng đó nhìn xuống cô, ngón tay dài móc cằm cô lên.
Rồi lạnh lùng nói.
“Vì ba mươi ngàn mà chạy đến đây cầu xin tôi gần gũi cô? Mạc Phiên Nhiên, cô đúng là đê tiện.”
Cô cúi đầu và không nói gì, chỉ cố hết sức siết chặt nắm đấm.
“Tôi cần tiền.”
Ánh mắt của Lục Nam Sâm lập tức trở nên lạnh lẽo, chụp lấy tóc của Mạc Phiên Nhiên buộc cô phải ngẩng đầu lên, trên môi cũng là nụ cười lạnh lùng.