Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 40 ĐỪNG ÉP CÔ ẤY
CHƯƠNG 40: ĐỪNG ÉP CÔ ẤY
Trong mắt của Ngọc Thắng lóe lên một tia hoang mang.
Nguyễn Khánh Linh thì vịn bàn định trốn đi.
Cô không thể đứng đây chờ tiếp nữa.
Cô sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ liều lĩnh quay lại với Ngọc Thắng.
Cô sợ mình sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Cô thực sự không có chút cảm giác an toàn nào.
Ngọc Thắng nhìn dáng vẻ cô lảo đảo muốn bỏ đi kia thì trong lòng lại đau đớn, hắn không đuổi theo vì hắn biết, vết thương lòng sẽ không vì một lần bị hắn cưỡng hôn mà lành lặn trở lại được, hắn cần phải đi sưởi ấm cô từ từ.
“Trình Gia Minh, chăm sóc Linh cho tốt vào đấy.”
Ngọc Thắng thấp giọng nói một câu, ánh mắt vẫn luôn dán theo Nguyễn Khánh Linh: “Đừng ép cô ấy gả cho anh…”
Lông mày của Trình Gia Minh nhíu lại.
Tất cả những chuyện hôm nay sao hắn ta không dự liệu từ trước chứ?
Nhưng hắn ta chỉ làm những chuyện mà trong lòng muốn làm.
Nếu đã làm thì sẽ không hối hận.
Cho dù trên mặt Nguyễn Khánh Linh vẫn còn viết hai chữ lưu luyến với Ngọc Thắng thì hắn ta vẫn thật sự yêu Nguyễn Khánh Linh, thật sự muốn giữ cô lại bên cạnh, thật sự muốn cho cô hạnh phúc.
Nhưng hắn ta sẽ không ép cô.
Trình Gia Minh hừ lạnh một tiếng: “Tôi không phải anh, tôi biết phải tôn trọng Nguyễn Khánh Linh, cô ấy không chấp nhận tôi thì tất nhiên tôi sẽ không ép cô ấy. Phải là anh mới đúng, người muốn vứt bỏ cô ấy là anh, người căm ghét cô ấy cũng là anh, thế mà cuối cùng người chạy đến đây mặt dày muốn cô ấy theo trở về vẫn là anh, Ngọc Thắng, đời người không có thuốc hối hận đâu…”
Đúng thế, đời người làm gì có thuốc hối hận.
Nhưng hắn đã hối hận rồi, rất hối hận.
Ngọc Thắng thấy người giúp việc đỡ Nguyễn Khánh Linh đi lên lầu thì hắn mới thu tàm mắt lại.
Lần này hắn lại nhìn Trình Gia Minh, ánh mắt không còn khiêu khích như trước nữa mà rất hài nhã, hắn nói: “Thay tôi chăm sóc Linh cho tốt nhé, ngày mai tôi sẽ trở lại.”
Trình Gia Minh cảm thấy vô cùng nực cười.
Hắn bảo ngày mai lại đến thì ngày mai sẽ đến à?
Chỗ này từ lúc nào đã biến thành nhà của hắn rồi?
Nhưng Ngọc Thắng không quan tâm những chuyện đó, chỉ cần là nơi Nguyễn Khánh Linh ở thì dù là lên trời xuống đất hắn cũng sẽ đến…
Không thể mang Nguyễn Khánh Linh về, Ngọc Thắng lòng đầy mỏi mệt về nhà.
Trong nhà trống không, nhà không có Nguyễn Khánh Linh thì đã không phải là một căn nhà nguyên vẹn.
Hắn cũng không biết tự khi nào bắt đầu nữa, thật ra hắn cũng đã sớm có thói quan có Nguyễn Khánh Linh tồn tại bên cạnh, chỉ là trong quá khứ hắn vẫn luôn bỏ quên sự tồn tại này.
Hôm nay hắn phá hoại màn cầu hôn của Trình Gia Minh, cũng không biết tên khốn kia có thừa cơ lần thứ hai cầu hôn lại nữa không?
Ngọc Thắng cảm thấy trong lòng không an tâm.
Mười hai giờ đêm lại lái xe dã ngoại đến dưới biệt thự của Trình Gia Minh.
Ngộ nhỡ Nguyễn Khánh Linh có xảy ra chuyện gì thì hắn có thể ra tay kịp lúc.
Trong quá khứ hắn đều xem nhẹ Nguyễn Khánh Linh.
Sau này, hắn sẽ không bao giờ thế nữa…
Đêm đến Nguyễn Khánh Linh căn bản không ngủ được.
Hôm nay trải qua nhiều việc như thế, sao cô có thể ngủ được chứ?
Trình Gia Minh bỗng cầu hôn cô, là chuyện cô vốn dĩ không ngờ đến, cô không thể đồng ý lời cầu hôn của Trình Gia Minh được, cô biết trong lòng Trình Gia Minh chắc hẳn không dễ chịu gì.
Nhưng cô đúng là không thể đồng ý Trình Gia Minh được.
Cô biết cô vẫn không thể buông Ngọc Thắng hoàn toàn được, trong lòng có chứa một người đàn ông mà lại đi đồng ý lời cầu hôn của người đàn ông khác thì đây là việc vô cùng thất đức, cô không làm được.
Nguyễn Khánh Linh xoay người, trong miệng khẽ thở dài ra một hơi.
Cô không hiểu, tại sao cô dùng phương thức gần như là tự sát để rời khỏi Ngọc Thắng, thế mà Ngọc Thắng lại quay đầu đuổi theo cô muốn cô trở về?
Không phải Ngọc Thắng nên cảm thấy vui mừng sao?
Không phải hắn nên hàng đêm đến quán bar ca múa để chúc mừng sao?
Sao hắn lại đến làm phiền cô?
Hắn cũng đã nói rõ rồi mà, cả đời này hắn ta cũng không thể yêu cô…
Đúng, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi bị hắn ta vứt bỏ mà thôi, bây giờ hắn muốn cướp về là cướp được sao?
Nực cười…
Thứ tình cảm hết yêu lại hận quanh quẩn quấn chặt trái tim của Nguyễn Khánh Linh, trong lòng cô cứ khó chịu từng cơn, đau nhói không thôi…
…
Đêm đó, chắc hẳn rất dày vò.
Nhưng đâu chỉ mỗi Nguyễn Khánh Linh chịu dày vò? Còn có cả Trình Gia Minh.
Hắn ta còn khó chịu hơn bất cứ ai.
Lần cầu hôn này hắn ta cũng vốn biết không thành công, nhưng hắn ta vẫn ôm hy vọng được ăn cả ngã về không, như thiêu thân lao đầu vào lửa mà thử một chút, rồi mới phát hiện đúng là không được.
Thứ hắn muốn có, Nguyễn Khánh Linh không thể cho.
Hắn ta muốn cho thì Nguyễn Khánh Linh lại không nhận.
Giữa hắn ta và Nguyễn Khánh Linh còn có một Ngọc Thắng.
Mà Ngọc Thắng lại như thể là toàn bộ thế giới của Nguyễn Khánh Linh.
Khoảng cách của một thế giới sao hắn ta có thể vượt qua đây?
Mặc cho hắn ta có nhảy cao đến đâu, chạy nhanh hơn nữa thì hắn ta cũng không thể vượt qua được…
Trình Gia Minh không ngủ được, một giờ đêm hắn ta lái xe định đi đến quán bar chuốc say, vừa ra khỏi cửa biệt thự đã thấy xe dã ngoại của Ngọc Thắng.
Ngọc Thắng cũng không nghe, ngồi trong xe dã ngoại nhón nửa người ra như thế “Hòn vọng thê” mà nhìn đăm đăm ô cửa sổ đen kịt trên kia.
Trình Gia Minh xách theo áo vest, cười lạnh giễu cợt: “Ngọc Thắng anh cũng có ngày hôm nay sao? Không phải anh chưa từng đặt Nguyễn Khánh Linh vào mắt à? Anh bây giờ như thế này không cảm thấy mất mặt sao?”
“À…” Ngọc Thắng cũng tự giễu mà cười một tiếng rồi lại xuống xe: “Đúng rồi, mặt tôi đã sớm tự bị mình vả cho sưng tấy lên rồi, nếu tôi không ngoan cố như thế thì cũng đâu có cục diện như bây giờ, vì thế tôi không trách Linh, chỉ trách bản thân đáng đời mà thôi…”
“Ha ha… Coi như anh cũng biết mình biết ta đấy.” Trình Gia Minh hít một hơi, màn đêm tịch mịch như thế, hắn ta lại chẳng tìm được người uống rượu cùng nên vươn tay ra hỏi Ngọc Thắng: “Có muốn làm một ly với tôi không?”
Trong mắt của Ngọc Thắng lóe lên một tia hoang mang.
Nguyễn Khánh Linh thì vịn bàn định trốn đi.
Cô không thể đứng đây chờ tiếp nữa.
Cô sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ liều lĩnh quay lại với Ngọc Thắng.
Cô sợ mình sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Cô thực sự không có chút cảm giác an toàn nào.
Ngọc Thắng nhìn dáng vẻ cô lảo đảo muốn bỏ đi kia thì trong lòng lại đau đớn, hắn không đuổi theo vì hắn biết, vết thương lòng sẽ không vì một lần bị hắn cưỡng hôn mà lành lặn trở lại được, hắn cần phải đi sưởi ấm cô từ từ.
“Trình Gia Minh, chăm sóc Linh cho tốt vào đấy.”
Ngọc Thắng thấp giọng nói một câu, ánh mắt vẫn luôn dán theo Nguyễn Khánh Linh: “Đừng ép cô ấy gả cho anh…”
Lông mày của Trình Gia Minh nhíu lại.
Tất cả những chuyện hôm nay sao hắn ta không dự liệu từ trước chứ?
Nhưng hắn ta chỉ làm những chuyện mà trong lòng muốn làm.
Nếu đã làm thì sẽ không hối hận.
Cho dù trên mặt Nguyễn Khánh Linh vẫn còn viết hai chữ lưu luyến với Ngọc Thắng thì hắn ta vẫn thật sự yêu Nguyễn Khánh Linh, thật sự muốn giữ cô lại bên cạnh, thật sự muốn cho cô hạnh phúc.
Nhưng hắn ta sẽ không ép cô.
Trình Gia Minh hừ lạnh một tiếng: “Tôi không phải anh, tôi biết phải tôn trọng Nguyễn Khánh Linh, cô ấy không chấp nhận tôi thì tất nhiên tôi sẽ không ép cô ấy. Phải là anh mới đúng, người muốn vứt bỏ cô ấy là anh, người căm ghét cô ấy cũng là anh, thế mà cuối cùng người chạy đến đây mặt dày muốn cô ấy theo trở về vẫn là anh, Ngọc Thắng, đời người không có thuốc hối hận đâu…”
Đúng thế, đời người làm gì có thuốc hối hận.
Nhưng hắn đã hối hận rồi, rất hối hận.
Ngọc Thắng thấy người giúp việc đỡ Nguyễn Khánh Linh đi lên lầu thì hắn mới thu tàm mắt lại.
Lần này hắn lại nhìn Trình Gia Minh, ánh mắt không còn khiêu khích như trước nữa mà rất hài nhã, hắn nói: “Thay tôi chăm sóc Linh cho tốt nhé, ngày mai tôi sẽ trở lại.”
Trình Gia Minh cảm thấy vô cùng nực cười.
Hắn bảo ngày mai lại đến thì ngày mai sẽ đến à?
Chỗ này từ lúc nào đã biến thành nhà của hắn rồi?
Nhưng Ngọc Thắng không quan tâm những chuyện đó, chỉ cần là nơi Nguyễn Khánh Linh ở thì dù là lên trời xuống đất hắn cũng sẽ đến…
Không thể mang Nguyễn Khánh Linh về, Ngọc Thắng lòng đầy mỏi mệt về nhà.
Trong nhà trống không, nhà không có Nguyễn Khánh Linh thì đã không phải là một căn nhà nguyên vẹn.
Hắn cũng không biết tự khi nào bắt đầu nữa, thật ra hắn cũng đã sớm có thói quan có Nguyễn Khánh Linh tồn tại bên cạnh, chỉ là trong quá khứ hắn vẫn luôn bỏ quên sự tồn tại này.
Hôm nay hắn phá hoại màn cầu hôn của Trình Gia Minh, cũng không biết tên khốn kia có thừa cơ lần thứ hai cầu hôn lại nữa không?
Ngọc Thắng cảm thấy trong lòng không an tâm.
Mười hai giờ đêm lại lái xe dã ngoại đến dưới biệt thự của Trình Gia Minh.
Ngộ nhỡ Nguyễn Khánh Linh có xảy ra chuyện gì thì hắn có thể ra tay kịp lúc.
Trong quá khứ hắn đều xem nhẹ Nguyễn Khánh Linh.
Sau này, hắn sẽ không bao giờ thế nữa…
Đêm đến Nguyễn Khánh Linh căn bản không ngủ được.
Hôm nay trải qua nhiều việc như thế, sao cô có thể ngủ được chứ?
Trình Gia Minh bỗng cầu hôn cô, là chuyện cô vốn dĩ không ngờ đến, cô không thể đồng ý lời cầu hôn của Trình Gia Minh được, cô biết trong lòng Trình Gia Minh chắc hẳn không dễ chịu gì.
Nhưng cô đúng là không thể đồng ý Trình Gia Minh được.
Cô biết cô vẫn không thể buông Ngọc Thắng hoàn toàn được, trong lòng có chứa một người đàn ông mà lại đi đồng ý lời cầu hôn của người đàn ông khác thì đây là việc vô cùng thất đức, cô không làm được.
Nguyễn Khánh Linh xoay người, trong miệng khẽ thở dài ra một hơi.
Cô không hiểu, tại sao cô dùng phương thức gần như là tự sát để rời khỏi Ngọc Thắng, thế mà Ngọc Thắng lại quay đầu đuổi theo cô muốn cô trở về?
Không phải Ngọc Thắng nên cảm thấy vui mừng sao?
Không phải hắn nên hàng đêm đến quán bar ca múa để chúc mừng sao?
Sao hắn lại đến làm phiền cô?
Hắn cũng đã nói rõ rồi mà, cả đời này hắn ta cũng không thể yêu cô…
Đúng, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi bị hắn ta vứt bỏ mà thôi, bây giờ hắn muốn cướp về là cướp được sao?
Nực cười…
Thứ tình cảm hết yêu lại hận quanh quẩn quấn chặt trái tim của Nguyễn Khánh Linh, trong lòng cô cứ khó chịu từng cơn, đau nhói không thôi…
…
Đêm đó, chắc hẳn rất dày vò.
Nhưng đâu chỉ mỗi Nguyễn Khánh Linh chịu dày vò? Còn có cả Trình Gia Minh.
Hắn ta còn khó chịu hơn bất cứ ai.
Lần cầu hôn này hắn ta cũng vốn biết không thành công, nhưng hắn ta vẫn ôm hy vọng được ăn cả ngã về không, như thiêu thân lao đầu vào lửa mà thử một chút, rồi mới phát hiện đúng là không được.
Thứ hắn muốn có, Nguyễn Khánh Linh không thể cho.
Hắn ta muốn cho thì Nguyễn Khánh Linh lại không nhận.
Giữa hắn ta và Nguyễn Khánh Linh còn có một Ngọc Thắng.
Mà Ngọc Thắng lại như thể là toàn bộ thế giới của Nguyễn Khánh Linh.
Khoảng cách của một thế giới sao hắn ta có thể vượt qua đây?
Mặc cho hắn ta có nhảy cao đến đâu, chạy nhanh hơn nữa thì hắn ta cũng không thể vượt qua được…
Trình Gia Minh không ngủ được, một giờ đêm hắn ta lái xe định đi đến quán bar chuốc say, vừa ra khỏi cửa biệt thự đã thấy xe dã ngoại của Ngọc Thắng.
Ngọc Thắng cũng không nghe, ngồi trong xe dã ngoại nhón nửa người ra như thế “Hòn vọng thê” mà nhìn đăm đăm ô cửa sổ đen kịt trên kia.
Trình Gia Minh xách theo áo vest, cười lạnh giễu cợt: “Ngọc Thắng anh cũng có ngày hôm nay sao? Không phải anh chưa từng đặt Nguyễn Khánh Linh vào mắt à? Anh bây giờ như thế này không cảm thấy mất mặt sao?”
“À…” Ngọc Thắng cũng tự giễu mà cười một tiếng rồi lại xuống xe: “Đúng rồi, mặt tôi đã sớm tự bị mình vả cho sưng tấy lên rồi, nếu tôi không ngoan cố như thế thì cũng đâu có cục diện như bây giờ, vì thế tôi không trách Linh, chỉ trách bản thân đáng đời mà thôi…”
“Ha ha… Coi như anh cũng biết mình biết ta đấy.” Trình Gia Minh hít một hơi, màn đêm tịch mịch như thế, hắn ta lại chẳng tìm được người uống rượu cùng nên vươn tay ra hỏi Ngọc Thắng: “Có muốn làm một ly với tôi không?”