Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 37 THEO ANH VỀ ĐI
CHƯƠNG 37: THEO ANH VỀ ĐI
Trình Gia Minh quỳ một chân xuống đất.
Thật ra hắn ta cũng biết làm như thế này thì sẽ khiến cho Nguyễn Khánh Linh rất khó xử, rất khó khăn.
Nhưng con người ai cũng ích kỷ cả, hắn ta đã lặng lẽ yêu Nguyễn Khánh Linh mấy năm, bây giờ là lúc cần phải thả tình yêu này ra ngoài rồi.
“Gả cho anh được không?” Trình Gia Minh vẫn cố chấp quỳ, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn đôi môi đang run rẩy của Nguyễn Khánh Linh: “Anh biết bây giờ em không thể yêu anh được, thế nhưng Linh à, anh có thể chờ, anh có thể đợi, anh chỉ xin em một cơ hội mà thôi, em cho anh một cơ hội để anh được yêu em, cũng coi như cho em một cơ hội để giải thoát, có được không?”
Nguyễn Khánh Linh hung hăng cắn cắn môi của mình.
Không phải cô đã buông xuống rồi hay sao?
Có phải nên cho mình một sinh mạng mới không?
“Nguyễn Khánh Linh, anh không cho phép em đồng ý hắn ta…”
Một giọng nói sắc bén mà khản đặc xuyên qua màng nhĩ của Nguyễn Khánh Linh.
Là Ngọc Thắng.
Vừa rồi hắn thất thần đứng như trời chồng một chỗ đã lâu. Lúc đứng ở đấy thì trong đầu hắn tất cả đều nhớ đến dáng vẻ mà Nguyễn Khánh Linh đã đối xử tốt với mình trong năm năm qua, tất cả đều là hình bóng cô đọc sách buổi tối, là hình bóng cô thu dọn quần áo và đồ dùng thường nhật của hắn, là hình bóng cô nặn một chút kem đánh răng ra cho hắn và chuẩn bị nước súc miêng.
Nguyễn Khánh Linh yêu hắn nhất trên thế giới này sắp vụt khỏi tay hắn rồi…
Sao hắn có thể đánh mất cô chứ?
Ngọc Thắng chạy như bay đến biệt thự, đã thế còn đánh nhau một trận với đám bảo vệ ở cửa nữa.
Khóe miệng của Ngọc Thắng có vết máu, nút áo sơ mi đã bị bung vài cái, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
“Nguyễn Khánh Linh, anh không cho phép em gả cho hắn ta.” Con ngươi sâu hút của Ngọc Thắng gắt gao nhìn chằm chằm vào trên mặt Nguyễn Khánh Linh. Cô gái này, nếu cô dám đồng ý gả cho Trình Gia Minh thì hắn dù có cướp cũng phải đoạt về tay lại.
“Đi, đi theo anh” Ngọc Thắng nhanh chân tiến đến, cả người hắn tràn ngập sự hung ác, mỗi một người tới ngăn lại đều bị hắn chẳng chút do dự nào mà quật ngã xuống đất.
Trong mắt hắn chỉ có Nguyễn Khánh Linh…
Hắn đúng là thằng đần, nếu như trong năm năm này dù hắn chỉ cho Nguyễn Khánh Linh một chút ấm áp thôi thì cô đã không đau khổ đến thế rồi.
Lòng Ngọc Thắng đau nhói từng cơn, nhất là khi thấy vẻ mặt hoảng loạn không thể tả nổi của Nguyễn Khánh Linh thì lại càng đau lòng.
Nguyễn Khánh Linh hình như rất sợ hắn, cô muốn né tránh hắn nhưng vì không thấy gì nên chẳng biết đi đâu để tránh, chỉ có thể đỡ bàn mà lảo đảo lui về phía sau.
Dáng vẻ kia đúng thật làm hắn đau khổ.
Nhớ đến Nguyễn Khánh Linh khi còn đi học lúc trước, cô như chú chim nhỏ phấn chấn đầy sức sống cùng vui vẻ, nhưng Nguyễn Khánh Linh của bây giờ lại như chim đã sớm gãy cánh.
“Tên khốn khiếp Ngọc Thắng này, anh muốn làm gì hả?” Trình Gia Minh lập tức đứng phắt dậy túm lấy cổ áo của Ngọc Thắng, rồi vung tay lên đấm thẳng vào mặt Ngọc Thắng. Ngọc Thắng thế mà không né tránh mà cứ kiên định đứng vững ở đấy ăn trọn cú đấm kia.Gân xanh trên trán Trình Gia Minh thay nhau nổi lên, thật ra hắn ta cũng sớm đoán được Ngọc Thắng có lẽ sẽ vào quấy rầy, nhưng đây cũng là một việc mà hắn ta có thể làm cho Nguyễn Khánh Linh.
Hắn ta muốn chp tên khốn khiếp Ngọc Thắng này nhận rõ được trái tim của hắn, nhận rõ được trong đầu hắn đến cùng có cô gái Nguyễn Khánh Linh này ở trong hay không.Mặc dù hắn ta cũng tha thiết yêu Nguyễn Khánh Linh.
Thế nhưng Nguyễn Khánh Linh hình như không muốn chấp nhận hắn ta...
Trong lòng Trình Gia Minh rất đau, hắn ta làm mặt lạnh nói với Ngọc Thắng: “Anh quên rồi à? Là anh vứt bỏ Linh, là chính anh đã vứt bỏ cô ấy, bây giờ anh lại muốn đoạt cô ấy lại? Cô ấy đâu phải thú cưng anh nuôi đâu mà anh muốn thì nuôi, không muốn thì lại đá văng ra ngoài chứ…”
“Đây là chuyện của tôi với Linh, anh cút ra…” Ngọc Thắng như thể con thú thô bạo khi bị vây bắt vậy, hắn đẩy phăng Trình Gia Minh ra.
Bàn tay lớn của hắn bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Nguyễn Khánh Linh.
Cô gầy quá.
Các khớp xương trên cánh tay bé nhỏ đều có thể chạm vào rõ mồn một.
Mấy cô gái khác sau khi sinh con đều sẽ mập lên một vòng, có lẽ cô vì chuyện tình cảm dày vò cùng thể xác bị hành hạ mà trở nên hốc hác đi.
Chết tiệt.
Lòng Ngọc Thắng co rút lại từng cơn, hắn bỗng thấy khuôn mặt giảng lượn của Nguyễn Khánh Linh, cùng với cặp mắt mất tiêu cự kia.
“Ngọc Thắng, anh thả tôi ra mau, tôi với anh đã ly hôn rồi…” Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh còn có chút run rẩy: “Ngọc Thắng, anh có hiểu từ ly hôn không? Ly hôn có nghĩa là hai chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa, thứ anh muốn không phải tôi đã cho hết rồi sao? Anh còn muốn thứ gì nữa chứ?”
Thứ hắn muốn, thứ hắn mong cô đều đã cho hắn hết rồi.
Hắn nói hắn chỉ yêu một đôi mắt của cô, cô đã lập tức giao mắt mình cho hắn, cả đời này cô khẳng định không hề nợ hắn thứ gì nữa cả.
Nhưng hắn đổi ý rồi.
Đúng thế, hắn đổi ý rồi.
Hắn không thể buông tha cô gái này, không thể.
“Theo anh về đi, có một số việc anh chưa biết rõ, anh muốn em nói rõ cho anh nghe.” Sức nắm của Ngọc Thắng trên tay của Nguyễn Khánh Linh thả lỏng ra vài phần, hắn sợ sẽ làm đau cô.
Trước đây hắn chưa bao giờ có suy nghĩ này cả, Nguyễn Khánh Linh có đau hay không thì liên quan gì đến hắn? Hắn không để ý đến cô, cũng chẳng buồn quan tâm.
Nhưng mà bây giờ hắn đau lòng, rất đau lòng.
Con người đúng là kỳ lạ, lúc nào cũng để mất đi rồi mới hiểu thông được. Thì ra người bên mình vẫn luôn là bảo vật vô giá trong cuộc sống này, hắn biết quá muộn, mà cô lại đi quá sớm.
Bây giờ hắn chỉ muốn đoạt cô về lại bên mình, không dùng được cách kia thì sẽ dùng cách khác, phải đưa cô về cho bằng được.
Hắn thật sự không thể để mất cô thêm lần nào nữa.
Khoảng thời gian không có cô này, hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được tầm quan trọng của cô, những tháng ngày ở cùng nhau kia thật ra đã sớm hằn in vào trong lòng hắn, chỉ là hắn không chịu thừa nhận mà thôi.
Trình Gia Minh quỳ một chân xuống đất.
Thật ra hắn ta cũng biết làm như thế này thì sẽ khiến cho Nguyễn Khánh Linh rất khó xử, rất khó khăn.
Nhưng con người ai cũng ích kỷ cả, hắn ta đã lặng lẽ yêu Nguyễn Khánh Linh mấy năm, bây giờ là lúc cần phải thả tình yêu này ra ngoài rồi.
“Gả cho anh được không?” Trình Gia Minh vẫn cố chấp quỳ, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn đôi môi đang run rẩy của Nguyễn Khánh Linh: “Anh biết bây giờ em không thể yêu anh được, thế nhưng Linh à, anh có thể chờ, anh có thể đợi, anh chỉ xin em một cơ hội mà thôi, em cho anh một cơ hội để anh được yêu em, cũng coi như cho em một cơ hội để giải thoát, có được không?”
Nguyễn Khánh Linh hung hăng cắn cắn môi của mình.
Không phải cô đã buông xuống rồi hay sao?
Có phải nên cho mình một sinh mạng mới không?
“Nguyễn Khánh Linh, anh không cho phép em đồng ý hắn ta…”
Một giọng nói sắc bén mà khản đặc xuyên qua màng nhĩ của Nguyễn Khánh Linh.
Là Ngọc Thắng.
Vừa rồi hắn thất thần đứng như trời chồng một chỗ đã lâu. Lúc đứng ở đấy thì trong đầu hắn tất cả đều nhớ đến dáng vẻ mà Nguyễn Khánh Linh đã đối xử tốt với mình trong năm năm qua, tất cả đều là hình bóng cô đọc sách buổi tối, là hình bóng cô thu dọn quần áo và đồ dùng thường nhật của hắn, là hình bóng cô nặn một chút kem đánh răng ra cho hắn và chuẩn bị nước súc miêng.
Nguyễn Khánh Linh yêu hắn nhất trên thế giới này sắp vụt khỏi tay hắn rồi…
Sao hắn có thể đánh mất cô chứ?
Ngọc Thắng chạy như bay đến biệt thự, đã thế còn đánh nhau một trận với đám bảo vệ ở cửa nữa.
Khóe miệng của Ngọc Thắng có vết máu, nút áo sơ mi đã bị bung vài cái, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
“Nguyễn Khánh Linh, anh không cho phép em gả cho hắn ta.” Con ngươi sâu hút của Ngọc Thắng gắt gao nhìn chằm chằm vào trên mặt Nguyễn Khánh Linh. Cô gái này, nếu cô dám đồng ý gả cho Trình Gia Minh thì hắn dù có cướp cũng phải đoạt về tay lại.
“Đi, đi theo anh” Ngọc Thắng nhanh chân tiến đến, cả người hắn tràn ngập sự hung ác, mỗi một người tới ngăn lại đều bị hắn chẳng chút do dự nào mà quật ngã xuống đất.
Trong mắt hắn chỉ có Nguyễn Khánh Linh…
Hắn đúng là thằng đần, nếu như trong năm năm này dù hắn chỉ cho Nguyễn Khánh Linh một chút ấm áp thôi thì cô đã không đau khổ đến thế rồi.
Lòng Ngọc Thắng đau nhói từng cơn, nhất là khi thấy vẻ mặt hoảng loạn không thể tả nổi của Nguyễn Khánh Linh thì lại càng đau lòng.
Nguyễn Khánh Linh hình như rất sợ hắn, cô muốn né tránh hắn nhưng vì không thấy gì nên chẳng biết đi đâu để tránh, chỉ có thể đỡ bàn mà lảo đảo lui về phía sau.
Dáng vẻ kia đúng thật làm hắn đau khổ.
Nhớ đến Nguyễn Khánh Linh khi còn đi học lúc trước, cô như chú chim nhỏ phấn chấn đầy sức sống cùng vui vẻ, nhưng Nguyễn Khánh Linh của bây giờ lại như chim đã sớm gãy cánh.
“Tên khốn khiếp Ngọc Thắng này, anh muốn làm gì hả?” Trình Gia Minh lập tức đứng phắt dậy túm lấy cổ áo của Ngọc Thắng, rồi vung tay lên đấm thẳng vào mặt Ngọc Thắng. Ngọc Thắng thế mà không né tránh mà cứ kiên định đứng vững ở đấy ăn trọn cú đấm kia.Gân xanh trên trán Trình Gia Minh thay nhau nổi lên, thật ra hắn ta cũng sớm đoán được Ngọc Thắng có lẽ sẽ vào quấy rầy, nhưng đây cũng là một việc mà hắn ta có thể làm cho Nguyễn Khánh Linh.
Hắn ta muốn chp tên khốn khiếp Ngọc Thắng này nhận rõ được trái tim của hắn, nhận rõ được trong đầu hắn đến cùng có cô gái Nguyễn Khánh Linh này ở trong hay không.Mặc dù hắn ta cũng tha thiết yêu Nguyễn Khánh Linh.
Thế nhưng Nguyễn Khánh Linh hình như không muốn chấp nhận hắn ta...
Trong lòng Trình Gia Minh rất đau, hắn ta làm mặt lạnh nói với Ngọc Thắng: “Anh quên rồi à? Là anh vứt bỏ Linh, là chính anh đã vứt bỏ cô ấy, bây giờ anh lại muốn đoạt cô ấy lại? Cô ấy đâu phải thú cưng anh nuôi đâu mà anh muốn thì nuôi, không muốn thì lại đá văng ra ngoài chứ…”
“Đây là chuyện của tôi với Linh, anh cút ra…” Ngọc Thắng như thể con thú thô bạo khi bị vây bắt vậy, hắn đẩy phăng Trình Gia Minh ra.
Bàn tay lớn của hắn bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Nguyễn Khánh Linh.
Cô gầy quá.
Các khớp xương trên cánh tay bé nhỏ đều có thể chạm vào rõ mồn một.
Mấy cô gái khác sau khi sinh con đều sẽ mập lên một vòng, có lẽ cô vì chuyện tình cảm dày vò cùng thể xác bị hành hạ mà trở nên hốc hác đi.
Chết tiệt.
Lòng Ngọc Thắng co rút lại từng cơn, hắn bỗng thấy khuôn mặt giảng lượn của Nguyễn Khánh Linh, cùng với cặp mắt mất tiêu cự kia.
“Ngọc Thắng, anh thả tôi ra mau, tôi với anh đã ly hôn rồi…” Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh còn có chút run rẩy: “Ngọc Thắng, anh có hiểu từ ly hôn không? Ly hôn có nghĩa là hai chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa, thứ anh muốn không phải tôi đã cho hết rồi sao? Anh còn muốn thứ gì nữa chứ?”
Thứ hắn muốn, thứ hắn mong cô đều đã cho hắn hết rồi.
Hắn nói hắn chỉ yêu một đôi mắt của cô, cô đã lập tức giao mắt mình cho hắn, cả đời này cô khẳng định không hề nợ hắn thứ gì nữa cả.
Nhưng hắn đổi ý rồi.
Đúng thế, hắn đổi ý rồi.
Hắn không thể buông tha cô gái này, không thể.
“Theo anh về đi, có một số việc anh chưa biết rõ, anh muốn em nói rõ cho anh nghe.” Sức nắm của Ngọc Thắng trên tay của Nguyễn Khánh Linh thả lỏng ra vài phần, hắn sợ sẽ làm đau cô.
Trước đây hắn chưa bao giờ có suy nghĩ này cả, Nguyễn Khánh Linh có đau hay không thì liên quan gì đến hắn? Hắn không để ý đến cô, cũng chẳng buồn quan tâm.
Nhưng mà bây giờ hắn đau lòng, rất đau lòng.
Con người đúng là kỳ lạ, lúc nào cũng để mất đi rồi mới hiểu thông được. Thì ra người bên mình vẫn luôn là bảo vật vô giá trong cuộc sống này, hắn biết quá muộn, mà cô lại đi quá sớm.
Bây giờ hắn chỉ muốn đoạt cô về lại bên mình, không dùng được cách kia thì sẽ dùng cách khác, phải đưa cô về cho bằng được.
Hắn thật sự không thể để mất cô thêm lần nào nữa.
Khoảng thời gian không có cô này, hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được tầm quan trọng của cô, những tháng ngày ở cùng nhau kia thật ra đã sớm hằn in vào trong lòng hắn, chỉ là hắn không chịu thừa nhận mà thôi.