Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 22 SAU NÀY ANH SẼ CHĂM SÓC EM
CHƯƠNG 22: SAU NÀY ANH SẼ CHĂM SÓC EM
Nguyễn Khánh Linh sửng sốt một chút.
Ánh mặt trời vương khẽ trên gương mặt cô, cực kỳ yên tĩnh và dịu dàng.
Trình Gia Minh quỳ xuống, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Linh, anh đã nghĩ kĩ rồi, sau này anh sẽ chăm sóc em và Tiểu Duy cả đời, xin em cho anh một cơ hội."
Nguyễn Khánh Linh bỗng rơi vào trầm mặc.
Hàng mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, cô chợt lắc đầu: "Gia Minh, anh biết mà, em chỉ có một trái tim, em đã đưa toàn bộ cho Ngọc Thắng, bây giờ em đã không còn bất cứ thứ gì có thể trao cho anh rồi..."
"Anh không để ý điều đó." Trình Gia Minh nở nụ cười, ngón tay hắn khe khẽ đặt lên đầu vai của Nguyễn Khánh Linh, nói rằng: "Anh cho em thời gian suy nghĩ, con trẻ cần cha, mà em thì cần một người chồng..."
"Gia Minh, em..."
"Suỵt... Anh nói rồi, anh cho em thời gian suy nghĩ, thời gian này có thể là một tháng, cũng có thể là một năm, còn có thể là năm năm, cho dù là cả đời, anh cũng chờ..."
Ánh mắt Trình Gia Minh rất kiên quyết.
Hắn rất muốn mang đến hạnh phúc cho cô gái này. Bất hạnh trong quá khứ của cô, hắn muốn cô quên hết tất thảy, sau đó trong thế giới của cô chỉ còn lại hạnh phúc...
...
Ngọc Thắng còn đang tìm Nguyễn Khánh Linh khắp nơi.
Hôm nay hắn mới vừa họp xong, cửa phòng làm việc đã rầm một tiếng mà bị đụng văng ra.
"Tổng giám đốc Thắng, thật ngại quá, tôi không thể ngăn cản được hắn..." An Tuệ mặt mày thất kinh mà đuổi theo vào. Phía trước cô ta là một người đàn ông ngồi xe lăn, hai tròng mắt người đàn ông bốc lên lửa giận, phía sau còn dẫn theo hai gã vệ sĩ áo đen.
Nguyễn Trầm, sao hắn lại đến đây?
Nguyễn Trầm là anh trai của Nguyễn Khánh Linh, trong vụ tai nạn giao thông năm năm trước, hắn chính là đương sự.
Sắc mặt Nguyễn Trầm rất khó coi, anh lạnh lùng nói ra: "Cút ngay, cút ra ngoài hết cho tôi."
Hai vệ sĩ lập tức lôi An Tuệ đi ra khỏi phòng.
An Tuệ giãy giụa không chịu đi ra ngoài, cô ta cố hô lên: "Giám đốc Thắng, giám đốc Thắng…”
Ngọc Thắng khoát tay: "Đi ra ngoài đi."
An Tuệ liền bị kéo ra ngoài.
Cửa phòng làm việc đóng rầm lại một tiếng.
Nguyễn Trầm lập tức gầm thét lên: "Ngọc Thắng, cậu làm gì em gái tôi? Nói cho tôi nghe, cậu rốt cuộc là làm gì em gái tôi? Tôi người ta nói hai người đã ly hôn, em gái tôi mất tích, đây là thật sao?"
Chuyện ly hôn với Nguyễn Khánh Linh, Ngọc Thắng vẫn luôn che giấu không nói ra với nhà họ Nguyễn, hai ông bà cụ nhà họ Nguyễn còn tưởng rằng Nguyễn Khánh Linh đã đi nước ngoài tĩnh dưỡng...
Nguyễn Trầm cũng là đến sáng nay mới biết tin tức.
Anh thật không hiểu, em gái mình yêu Ngọc Thắng như vậy, sao lại ly hôn với Ngọc Thắng được?
Năm đó Nguyễn Trầm vì trận tai nạn giao thông kia mà mất đi hai chân, nhưng còn An Nhàn thì đã chết rồi...
Trước đây Ngọc Thắng rất hận Nguyễn Trầm, hắn hận tất cả mọi người trong nhà họ Nguyễn, hận sự lạnh lùng và ích kỷ của bọn họ.
"Em gái tôi rốt cuộc làm sai chỗ nào? Nó yêu cậu như vậy, làm sao cậu có thể ly hôn với nó?"
Đôi mắt Nguyễn Trầm toát ra sự lạnh lẽo, anh muốn một câu trả lời hợp lý: "Nói cho tôi nghe xem, em gái tôi rốt cuộc là ở đâu?"
Ánh mắt Ngọc Thắng bỗng nhiên mịt mờ đi.
Nguyễn Khánh Linh, rốt cuộc cô ở nơi đâu?
"Thằng khốn nhà mày, em gái tao ở đâu rồi?" Nguyễn Trầm thật muốn đứng lên đánh Ngọc Thắng một trận, anh thật không rõ, em gái anh là một người tốt như vậy, làm sao hắn lại nỡ ly hôn với nó?
Trong năm năm qua, Nguyễn Khánh Linh chịu những dằn vặt ấy, cô cũng không nói với người nhà. Trước mặt người nhà, cô vĩnh viễn đều nói lời hay cho Ngọc Thắng, vĩnh viễn đều nói Ngọc Thắng đối xử với mình rất tốt. Thế cho nên người nhà họ Nguyễn cho rằng tình cảm vợ chồng của bọn họ vô cùng thắm thiết.
Tất cả đau khổ, Nguyễn Khánh Linh đều một mình nhận lấy.
Những điều này Nguyễn Trầm cũng không biết.
Đôi mắt Ngọc Thắng dừng lại trên gương mặt Nguyễn Trầm, hắn đột nhiên hỏi: "Vụ tai nạn giao thông năm năm trước, phía có trách nhiệm rốt cuộc có phải là anh hay không?"
Nguyễn Khánh Linh sửng sốt một chút.
Ánh mặt trời vương khẽ trên gương mặt cô, cực kỳ yên tĩnh và dịu dàng.
Trình Gia Minh quỳ xuống, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Linh, anh đã nghĩ kĩ rồi, sau này anh sẽ chăm sóc em và Tiểu Duy cả đời, xin em cho anh một cơ hội."
Nguyễn Khánh Linh bỗng rơi vào trầm mặc.
Hàng mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, cô chợt lắc đầu: "Gia Minh, anh biết mà, em chỉ có một trái tim, em đã đưa toàn bộ cho Ngọc Thắng, bây giờ em đã không còn bất cứ thứ gì có thể trao cho anh rồi..."
"Anh không để ý điều đó." Trình Gia Minh nở nụ cười, ngón tay hắn khe khẽ đặt lên đầu vai của Nguyễn Khánh Linh, nói rằng: "Anh cho em thời gian suy nghĩ, con trẻ cần cha, mà em thì cần một người chồng..."
"Gia Minh, em..."
"Suỵt... Anh nói rồi, anh cho em thời gian suy nghĩ, thời gian này có thể là một tháng, cũng có thể là một năm, còn có thể là năm năm, cho dù là cả đời, anh cũng chờ..."
Ánh mắt Trình Gia Minh rất kiên quyết.
Hắn rất muốn mang đến hạnh phúc cho cô gái này. Bất hạnh trong quá khứ của cô, hắn muốn cô quên hết tất thảy, sau đó trong thế giới của cô chỉ còn lại hạnh phúc...
...
Ngọc Thắng còn đang tìm Nguyễn Khánh Linh khắp nơi.
Hôm nay hắn mới vừa họp xong, cửa phòng làm việc đã rầm một tiếng mà bị đụng văng ra.
"Tổng giám đốc Thắng, thật ngại quá, tôi không thể ngăn cản được hắn..." An Tuệ mặt mày thất kinh mà đuổi theo vào. Phía trước cô ta là một người đàn ông ngồi xe lăn, hai tròng mắt người đàn ông bốc lên lửa giận, phía sau còn dẫn theo hai gã vệ sĩ áo đen.
Nguyễn Trầm, sao hắn lại đến đây?
Nguyễn Trầm là anh trai của Nguyễn Khánh Linh, trong vụ tai nạn giao thông năm năm trước, hắn chính là đương sự.
Sắc mặt Nguyễn Trầm rất khó coi, anh lạnh lùng nói ra: "Cút ngay, cút ra ngoài hết cho tôi."
Hai vệ sĩ lập tức lôi An Tuệ đi ra khỏi phòng.
An Tuệ giãy giụa không chịu đi ra ngoài, cô ta cố hô lên: "Giám đốc Thắng, giám đốc Thắng…”
Ngọc Thắng khoát tay: "Đi ra ngoài đi."
An Tuệ liền bị kéo ra ngoài.
Cửa phòng làm việc đóng rầm lại một tiếng.
Nguyễn Trầm lập tức gầm thét lên: "Ngọc Thắng, cậu làm gì em gái tôi? Nói cho tôi nghe, cậu rốt cuộc là làm gì em gái tôi? Tôi người ta nói hai người đã ly hôn, em gái tôi mất tích, đây là thật sao?"
Chuyện ly hôn với Nguyễn Khánh Linh, Ngọc Thắng vẫn luôn che giấu không nói ra với nhà họ Nguyễn, hai ông bà cụ nhà họ Nguyễn còn tưởng rằng Nguyễn Khánh Linh đã đi nước ngoài tĩnh dưỡng...
Nguyễn Trầm cũng là đến sáng nay mới biết tin tức.
Anh thật không hiểu, em gái mình yêu Ngọc Thắng như vậy, sao lại ly hôn với Ngọc Thắng được?
Năm đó Nguyễn Trầm vì trận tai nạn giao thông kia mà mất đi hai chân, nhưng còn An Nhàn thì đã chết rồi...
Trước đây Ngọc Thắng rất hận Nguyễn Trầm, hắn hận tất cả mọi người trong nhà họ Nguyễn, hận sự lạnh lùng và ích kỷ của bọn họ.
"Em gái tôi rốt cuộc làm sai chỗ nào? Nó yêu cậu như vậy, làm sao cậu có thể ly hôn với nó?"
Đôi mắt Nguyễn Trầm toát ra sự lạnh lẽo, anh muốn một câu trả lời hợp lý: "Nói cho tôi nghe xem, em gái tôi rốt cuộc là ở đâu?"
Ánh mắt Ngọc Thắng bỗng nhiên mịt mờ đi.
Nguyễn Khánh Linh, rốt cuộc cô ở nơi đâu?
"Thằng khốn nhà mày, em gái tao ở đâu rồi?" Nguyễn Trầm thật muốn đứng lên đánh Ngọc Thắng một trận, anh thật không rõ, em gái anh là một người tốt như vậy, làm sao hắn lại nỡ ly hôn với nó?
Trong năm năm qua, Nguyễn Khánh Linh chịu những dằn vặt ấy, cô cũng không nói với người nhà. Trước mặt người nhà, cô vĩnh viễn đều nói lời hay cho Ngọc Thắng, vĩnh viễn đều nói Ngọc Thắng đối xử với mình rất tốt. Thế cho nên người nhà họ Nguyễn cho rằng tình cảm vợ chồng của bọn họ vô cùng thắm thiết.
Tất cả đau khổ, Nguyễn Khánh Linh đều một mình nhận lấy.
Những điều này Nguyễn Trầm cũng không biết.
Đôi mắt Ngọc Thắng dừng lại trên gương mặt Nguyễn Trầm, hắn đột nhiên hỏi: "Vụ tai nạn giao thông năm năm trước, phía có trách nhiệm rốt cuộc có phải là anh hay không?"