Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 21 CÓ NHỮNG TÌNH YÊU ĐẾN KHÔNG HỀ BÁO
CHƯƠNG 21: CÓ NHỮNG TÌNH YÊU ĐẾN KHÔNG HỀ BÁO TRƯỚC
Thời tiết mấy ngày nay rất đẹp, hàng ngày Nguyễn Khánh Linh đều sẽ dành thời gian phơi nắng bên bậu cửa sổ.
Cô ngồi trên xe lăn, trong lòng ôm một đứa bé sơ sinh nho nhỏ.
Bé con ngoan ngoãn ngủ trong lòng cô, trông gương mặt phúng phính trắng ngần kia đáng yêu chưa kìa.
Đây là đứa con gái mà cô phải vất vả trải qua trăm cay nghìn đắng mới sinh ra được. Có khi bé sẽ là đứa con gái duy nhất trong cuộc đời này của cô, cho nên, cô đặt tên con là Tiểu Duy.
Trình Gia Minh đứng ở bên cạnh cô, gương mặt mang theo nét cười nhàn nhạt
"Em có mệt không?" Hắn ta hỏi Nguyễn Khánh Linh, "Có muốn đưa Tiểu Duy cho bảo mẫu chăm sóc không?"
Nguyễn Khánh Linh lắc đầu. Vải băng trắng trên mắt cô đã được tháo ra, đôi mắt cô vẫn còn đen lay láy tựa viên ngọc đen được tẩy rửa qua giống như trước kia, như thể cô chưa từng bị mù vậy.
Chỉ có điều, cô mù thật rồi.
Thế giới này với cô mà nói, cho dù ánh nắng ngoài kia rạng rỡ đến đâu cũng chỉ còn một màu đen tối. Cho dù hoa thơm cỏ ngát linh lung đến đâu, cũng đen đúa một màu. Cho dù trẻ con có đáng yêu nhường nào, trong mắt cô vẫn đen buồn như cũ.
Thế giới chỉ thăm thẳm sắc đen tăm tối…
Nhưng dường như cô chẳng còn áp lực, cũng không thấy mệt mỏi nữa.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt con gái, cô rất sợ sẽ quấy nhiễu con mình, cho nên mỗi một động tác đều rất dịu dàng chậm rãi.
Khi đầu ngón tay chạm đến cái miệng nhỏ xinh của con gái, cô ngạc nhiên thốt lên: "Miệng của Tiểu Duy chắc đẹp lắm nhỉ? Nhỏ thế này.. Có phải hồng hồng đáng yêu như đóa anh đào không?”
Trái tim Trình Gia Minh thắt lại, đau, rất đau đớn.
Nhưng hắn ta vẫn gắng cười mà đáp lại cô ấy: "Đúng vậy, nó giống như em, rất đẹp."
"Vậy sao?" Giọng nói Nguyễn Khánh Linh lại thoáng qua chút mất mát, bỗng nhiên khẽ lẩm bẩm một câu, "Miệng của anh ấy cũng rất đẹp..."
Trong lòng Trình Gia Minh càng thêm khó chịu, như là bị kim đâm một nhát.
"Linh, em... còn chưa quên được hắn ta, đúng không?"
Nụ cười trên mặt Nguyễn Khánh Linh chợt ngưng lại, cô chầm chậm buông mi mắt, ngón tay lại nhẹ nhàng vuốt lên gò má con gái. Cô khẽ nói: "Gia Minh, anh cho rằng có thể quên được người mình từng yêu sâu sắc hay sao? Đó là lừa mình dối người thôi, em biết, cả đời này em sẽ không quên được Ngọc Thắng. Anh ấy đã khắc sâu vào trong máu thịt của em từ rất lâu rồi. Em biết, em không thể quên được anh ấy, em vốn là kẻ không có tiền đồ mà..."
Cô cười tự giễu, nét mặt dần trở nên đau buồn: "Cho dù bây giờ anh ấy đứng trước mặt em, em cũng không nhìn thấy được anh ấy nữa rồi..."
Trình Gia Minh nghe xong mà trong lòng uất nghẹn.
Vì sao một người tốt đẹp nhất trên thế gian như Nguyễn Khánh Linh lại yêu kẻ khốn nạn nhất trên đời như Ngọc Thắng chứ?
Tại sao tên khốn nạn kia lại không biết quý trọng một người tốt đẹp tuyệt vời như Nguyễn Khánh Linh?
Trình Gia Minh nặng nề thở hắt ra một hơi, ánh mắt bình tĩnh nhìn Nguyễn Khánh Linh.
Dưới ánh mặt trời, vẻ đẹp của cô tựa như thiên sứ không nhiễm khói lửa nhân gian, chỉ tiếc là, thiên sứ cô đây sớm đã gãy cánh rồi, chẳng còn cách này tự do vút bay được nữa.
"Linh, sau này... anh sẽ chăm sóc em và Tiểu Duy nhé."
Trình Gia Minh nói rất nghiêm túc, cũng rất có lực.
Năm năm rồi, hắn và Nguyễn Khánh Linh quen biết nhau đã tròn năm năm.
Hắn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên cô đến tìm mình khám bệnh, cô rất lo lắng, rất đau buồn. Cô nói với hắn: "Làm sao bây giờ? Tôi yêu một người đàn ông, nhưng người ấy không yêu tôi, không yêu tôi một chút nào, không có anh ấy tôi phải sống tiếp thế nào đây?"
Cô của khi đó yếu ớt khóc nấc lên, bờ vai run run, vừa khóc ở trước mặt anh chính là đến tận năm năm.
Trong năm năm, hắn biết tất cả mọi chuyện của cô.
Vui buồn cay đắng của cô, hắn cũng biết tất cả.
Có một lần, cô rất vui vẻ mà nói với hắn rằng: "Sáng nay Ngọc Thắng ăn bánh bao tôi làm, mặc dù chỉ là ăn một miếng, nhưng anh ấy đã ăn rồi..."
Ngày hôm đó cô vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo. Dáng vẻ ngây thơ ấy, hắn nhớ đến tận bây giờ.
Tình cảm trên thế gian luôn đến mà không báo trước. Chẳng hạn như hắn với Nguyễn Khánh Linh, không có dấu hiệu nào là đã quý mến, rồi cũng không có dấu hiệu nào mà đã yêu, một lần yêu là say mê đến tận bây giờ...
Thời tiết mấy ngày nay rất đẹp, hàng ngày Nguyễn Khánh Linh đều sẽ dành thời gian phơi nắng bên bậu cửa sổ.
Cô ngồi trên xe lăn, trong lòng ôm một đứa bé sơ sinh nho nhỏ.
Bé con ngoan ngoãn ngủ trong lòng cô, trông gương mặt phúng phính trắng ngần kia đáng yêu chưa kìa.
Đây là đứa con gái mà cô phải vất vả trải qua trăm cay nghìn đắng mới sinh ra được. Có khi bé sẽ là đứa con gái duy nhất trong cuộc đời này của cô, cho nên, cô đặt tên con là Tiểu Duy.
Trình Gia Minh đứng ở bên cạnh cô, gương mặt mang theo nét cười nhàn nhạt
"Em có mệt không?" Hắn ta hỏi Nguyễn Khánh Linh, "Có muốn đưa Tiểu Duy cho bảo mẫu chăm sóc không?"
Nguyễn Khánh Linh lắc đầu. Vải băng trắng trên mắt cô đã được tháo ra, đôi mắt cô vẫn còn đen lay láy tựa viên ngọc đen được tẩy rửa qua giống như trước kia, như thể cô chưa từng bị mù vậy.
Chỉ có điều, cô mù thật rồi.
Thế giới này với cô mà nói, cho dù ánh nắng ngoài kia rạng rỡ đến đâu cũng chỉ còn một màu đen tối. Cho dù hoa thơm cỏ ngát linh lung đến đâu, cũng đen đúa một màu. Cho dù trẻ con có đáng yêu nhường nào, trong mắt cô vẫn đen buồn như cũ.
Thế giới chỉ thăm thẳm sắc đen tăm tối…
Nhưng dường như cô chẳng còn áp lực, cũng không thấy mệt mỏi nữa.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt con gái, cô rất sợ sẽ quấy nhiễu con mình, cho nên mỗi một động tác đều rất dịu dàng chậm rãi.
Khi đầu ngón tay chạm đến cái miệng nhỏ xinh của con gái, cô ngạc nhiên thốt lên: "Miệng của Tiểu Duy chắc đẹp lắm nhỉ? Nhỏ thế này.. Có phải hồng hồng đáng yêu như đóa anh đào không?”
Trái tim Trình Gia Minh thắt lại, đau, rất đau đớn.
Nhưng hắn ta vẫn gắng cười mà đáp lại cô ấy: "Đúng vậy, nó giống như em, rất đẹp."
"Vậy sao?" Giọng nói Nguyễn Khánh Linh lại thoáng qua chút mất mát, bỗng nhiên khẽ lẩm bẩm một câu, "Miệng của anh ấy cũng rất đẹp..."
Trong lòng Trình Gia Minh càng thêm khó chịu, như là bị kim đâm một nhát.
"Linh, em... còn chưa quên được hắn ta, đúng không?"
Nụ cười trên mặt Nguyễn Khánh Linh chợt ngưng lại, cô chầm chậm buông mi mắt, ngón tay lại nhẹ nhàng vuốt lên gò má con gái. Cô khẽ nói: "Gia Minh, anh cho rằng có thể quên được người mình từng yêu sâu sắc hay sao? Đó là lừa mình dối người thôi, em biết, cả đời này em sẽ không quên được Ngọc Thắng. Anh ấy đã khắc sâu vào trong máu thịt của em từ rất lâu rồi. Em biết, em không thể quên được anh ấy, em vốn là kẻ không có tiền đồ mà..."
Cô cười tự giễu, nét mặt dần trở nên đau buồn: "Cho dù bây giờ anh ấy đứng trước mặt em, em cũng không nhìn thấy được anh ấy nữa rồi..."
Trình Gia Minh nghe xong mà trong lòng uất nghẹn.
Vì sao một người tốt đẹp nhất trên thế gian như Nguyễn Khánh Linh lại yêu kẻ khốn nạn nhất trên đời như Ngọc Thắng chứ?
Tại sao tên khốn nạn kia lại không biết quý trọng một người tốt đẹp tuyệt vời như Nguyễn Khánh Linh?
Trình Gia Minh nặng nề thở hắt ra một hơi, ánh mắt bình tĩnh nhìn Nguyễn Khánh Linh.
Dưới ánh mặt trời, vẻ đẹp của cô tựa như thiên sứ không nhiễm khói lửa nhân gian, chỉ tiếc là, thiên sứ cô đây sớm đã gãy cánh rồi, chẳng còn cách này tự do vút bay được nữa.
"Linh, sau này... anh sẽ chăm sóc em và Tiểu Duy nhé."
Trình Gia Minh nói rất nghiêm túc, cũng rất có lực.
Năm năm rồi, hắn và Nguyễn Khánh Linh quen biết nhau đã tròn năm năm.
Hắn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên cô đến tìm mình khám bệnh, cô rất lo lắng, rất đau buồn. Cô nói với hắn: "Làm sao bây giờ? Tôi yêu một người đàn ông, nhưng người ấy không yêu tôi, không yêu tôi một chút nào, không có anh ấy tôi phải sống tiếp thế nào đây?"
Cô của khi đó yếu ớt khóc nấc lên, bờ vai run run, vừa khóc ở trước mặt anh chính là đến tận năm năm.
Trong năm năm, hắn biết tất cả mọi chuyện của cô.
Vui buồn cay đắng của cô, hắn cũng biết tất cả.
Có một lần, cô rất vui vẻ mà nói với hắn rằng: "Sáng nay Ngọc Thắng ăn bánh bao tôi làm, mặc dù chỉ là ăn một miếng, nhưng anh ấy đã ăn rồi..."
Ngày hôm đó cô vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo. Dáng vẻ ngây thơ ấy, hắn nhớ đến tận bây giờ.
Tình cảm trên thế gian luôn đến mà không báo trước. Chẳng hạn như hắn với Nguyễn Khánh Linh, không có dấu hiệu nào là đã quý mến, rồi cũng không có dấu hiệu nào mà đã yêu, một lần yêu là say mê đến tận bây giờ...