Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 11 NGÀY GIỖ
CHƯƠNG 11: NGÀY GIỖ
Ngọc Thắng cảm thấy rất mệt mỏi. Trong phòng làm việc, hắn dựa vào lưng ghế, một tay nặng nề day day ấn đường, trong đầu lại nghĩ đến người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia, nhớ lại dáng vẻ cô ôm hắn khóc vào đêm hôm đó, muốn hắn phải tự tay móc đôi giác mạc ấy ra...
Cô còn nói là cô có thai rồi…
Rốt cuộc người phụ nữ đó đang nói đùa cái gì vậy chứ?
Năm tháng rồi vẫn không có chút tin tức nào của cô.
Ba mẹ cô đều tưởng rằng cô đã đi du lịch nước ngoài, nhưng sự thật lại không phải như vậy…
Tựa như cô đã bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không thấy bóng dáng.
“Tổng giám đốc Thắng, vừa rồi anh có chút thất thần.”
Một đôi tay mảnh khảnh chậm rãi đưa một ly cafe qua. Cô gái có gương mặt thanh tú, dáng vẻ dịu dàng động lòng người, nụ cười đẹp đến mức khiến người khác hồn xiêu phách lạc. Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, nhẹ giọng nói: “Gần đây, hình như tâm trạng của anh không được tốt lắm. Là vì cường độ công việc quá lớn nên nghỉ ngơi không tốt sao?”
Ngọc Thắng cầm lấy ly café rồi uống một ngụm, giọng nói cực kỳ nhẹ: “Có lẽ vậy…”
“Anh có muốn dành ra một khoảng thời gian, nghỉ phép đi đâu đó tĩnh dưỡng một chút không?”
“Không cần…”
“Ngày mai là ngày giỗ của em gái tôi…” Cô gái kia nhìn Ngọc Thắng bằng ánh mắt dịu dàng: “Năm nay anh cũng sẽ đi thăm mộ em ấy chứ?”
Hóa ra cô gái này chính là An Tuệ - chị gái của An Nhàn đã mất.
Vụ tai nạn giao thông năm đó, cô ta là người may mắn sống sót, bị thương rất nhẹ, nằm viện nửa tháng đã xuất viện.
Sau khi An Nhàn qua đời, cô ta vẫn ở lại làm trợ lý đặc biệt bên cạnh Ngọc Thắng.
An Tuệ vừa nhắc mới khiến Ngọc Thắng chợt nhận ra hắn lại có thể quên mất ngày giỗ của An Nhàn. Những năm trước, hắn luôn nhớ rõ ngày đó…
Sẽ luôn chuẩn bị thật tốt để đến thăm An Nhàn.
Nhưng năm nay, thiếu chút nữa hắn quên mất ngày giỗ của An Nhàn.
Rốt cuộc hắn đang làm gì?
Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì?
Tại sao hắn lại lơ đãng như thế?
Một tia mờ mịt xuất hiện trong lòng Ngọc Thắng, kiểu mờ mịt vô cùng trống rỗng, trống rỗng đến mức đáng sợ…
An Tuệ cũng nhận thấy được sự biến hóa cảm xúc trên mặt Ngọc Thắng, cô ta chớp mắt, đột nhiên hừ lạnh: “Xem ra là anh bồn chồn trong lòng vì Nguyễn Khánh Linh đã rời đi phải không?”
Cảm xúc của cô ta thoáng chốc lại bị kích động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Thắng: “Còn em gái của tôi thì sao? Em gái tôi thì là gì? Anh luôn miệng nói yêu em ấy. Em ấy chết thảm như vậy, vụ tai nạn đó rõ ràng là do anh trai của Nguyễn Khánh Linh gây ra, thế mà bọn họ lại khăng khăng đổ cho em gái tôi lái xe trong khi say rượu. Người chết là em gái tôi kia mà, con bé còn trẻ như thế…”
“Hơn nữa, người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia cũng quá mức độc ác. Lúc đó ở bệnh viện, rõ ràng tôi đã thấy cô ta cùng với ba mẹ cô ta ép buộc ba mẹ tôi phải hiến giác mạc của em gái, nếu không họ sẽ làm ầm ĩ vụ tai nạn giao thông này lên, khiến cho nhà họ An phải tán gia bại sản. Ba mẹ tôi không còn cách nào nên mới đồng ý hiến giác mạc cho Nguyễn Khánh Linh…”
“Em gái tôi chết thật thảm, thậm chí còn không giữ được một thể xác nguyên vẹn…”
Vành mắt An Tuệ đỏ hoe, cô ta bỗng nhiên bật khóc, khóc đến hai vai run rẩy, tinh thần suy sụp.
Nhiều năm qua, nước mắt chính là thứ vũ khí lợi hại nhất của cô ta.
Người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia làm sao có thể xứng với người đàn ông thâm tình như Ngọc Thắng? Làm sao xứng?
Nhà họ Nguyễn đã lấy đi giác mạc của em gái cô ta sau vụ tai nạn giao thông năm đó, sao cô ta có thể buông tha cho họ được?
An Tuệ âm thầm siết chặt tay, khóc không thành tiếng: “Tôi cứ ngỡ rằng trên đời này, chỉ có anh là người đối tốt với em gái tôi nhất. Nhưng hiện tại, anh gần như hoàn toàn quên mất em ấy…”
Ngọc Thắng nhíu mày, một hồi lâu hắn mới lên tiếng: “Chuẩn bị một chút. Ngày mai tôi sẽ đi thăm Ngôn.”
Ngón tay thon dài của An Tuệ dần buông lỏng ra, cuối cùng khóe miệng cũng cong lên thành một nụ cười đầy đắc ý…
Ngọc Thắng cảm thấy rất mệt mỏi. Trong phòng làm việc, hắn dựa vào lưng ghế, một tay nặng nề day day ấn đường, trong đầu lại nghĩ đến người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia, nhớ lại dáng vẻ cô ôm hắn khóc vào đêm hôm đó, muốn hắn phải tự tay móc đôi giác mạc ấy ra...
Cô còn nói là cô có thai rồi…
Rốt cuộc người phụ nữ đó đang nói đùa cái gì vậy chứ?
Năm tháng rồi vẫn không có chút tin tức nào của cô.
Ba mẹ cô đều tưởng rằng cô đã đi du lịch nước ngoài, nhưng sự thật lại không phải như vậy…
Tựa như cô đã bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không thấy bóng dáng.
“Tổng giám đốc Thắng, vừa rồi anh có chút thất thần.”
Một đôi tay mảnh khảnh chậm rãi đưa một ly cafe qua. Cô gái có gương mặt thanh tú, dáng vẻ dịu dàng động lòng người, nụ cười đẹp đến mức khiến người khác hồn xiêu phách lạc. Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, nhẹ giọng nói: “Gần đây, hình như tâm trạng của anh không được tốt lắm. Là vì cường độ công việc quá lớn nên nghỉ ngơi không tốt sao?”
Ngọc Thắng cầm lấy ly café rồi uống một ngụm, giọng nói cực kỳ nhẹ: “Có lẽ vậy…”
“Anh có muốn dành ra một khoảng thời gian, nghỉ phép đi đâu đó tĩnh dưỡng một chút không?”
“Không cần…”
“Ngày mai là ngày giỗ của em gái tôi…” Cô gái kia nhìn Ngọc Thắng bằng ánh mắt dịu dàng: “Năm nay anh cũng sẽ đi thăm mộ em ấy chứ?”
Hóa ra cô gái này chính là An Tuệ - chị gái của An Nhàn đã mất.
Vụ tai nạn giao thông năm đó, cô ta là người may mắn sống sót, bị thương rất nhẹ, nằm viện nửa tháng đã xuất viện.
Sau khi An Nhàn qua đời, cô ta vẫn ở lại làm trợ lý đặc biệt bên cạnh Ngọc Thắng.
An Tuệ vừa nhắc mới khiến Ngọc Thắng chợt nhận ra hắn lại có thể quên mất ngày giỗ của An Nhàn. Những năm trước, hắn luôn nhớ rõ ngày đó…
Sẽ luôn chuẩn bị thật tốt để đến thăm An Nhàn.
Nhưng năm nay, thiếu chút nữa hắn quên mất ngày giỗ của An Nhàn.
Rốt cuộc hắn đang làm gì?
Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì?
Tại sao hắn lại lơ đãng như thế?
Một tia mờ mịt xuất hiện trong lòng Ngọc Thắng, kiểu mờ mịt vô cùng trống rỗng, trống rỗng đến mức đáng sợ…
An Tuệ cũng nhận thấy được sự biến hóa cảm xúc trên mặt Ngọc Thắng, cô ta chớp mắt, đột nhiên hừ lạnh: “Xem ra là anh bồn chồn trong lòng vì Nguyễn Khánh Linh đã rời đi phải không?”
Cảm xúc của cô ta thoáng chốc lại bị kích động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Thắng: “Còn em gái của tôi thì sao? Em gái tôi thì là gì? Anh luôn miệng nói yêu em ấy. Em ấy chết thảm như vậy, vụ tai nạn đó rõ ràng là do anh trai của Nguyễn Khánh Linh gây ra, thế mà bọn họ lại khăng khăng đổ cho em gái tôi lái xe trong khi say rượu. Người chết là em gái tôi kia mà, con bé còn trẻ như thế…”
“Hơn nữa, người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia cũng quá mức độc ác. Lúc đó ở bệnh viện, rõ ràng tôi đã thấy cô ta cùng với ba mẹ cô ta ép buộc ba mẹ tôi phải hiến giác mạc của em gái, nếu không họ sẽ làm ầm ĩ vụ tai nạn giao thông này lên, khiến cho nhà họ An phải tán gia bại sản. Ba mẹ tôi không còn cách nào nên mới đồng ý hiến giác mạc cho Nguyễn Khánh Linh…”
“Em gái tôi chết thật thảm, thậm chí còn không giữ được một thể xác nguyên vẹn…”
Vành mắt An Tuệ đỏ hoe, cô ta bỗng nhiên bật khóc, khóc đến hai vai run rẩy, tinh thần suy sụp.
Nhiều năm qua, nước mắt chính là thứ vũ khí lợi hại nhất của cô ta.
Người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia làm sao có thể xứng với người đàn ông thâm tình như Ngọc Thắng? Làm sao xứng?
Nhà họ Nguyễn đã lấy đi giác mạc của em gái cô ta sau vụ tai nạn giao thông năm đó, sao cô ta có thể buông tha cho họ được?
An Tuệ âm thầm siết chặt tay, khóc không thành tiếng: “Tôi cứ ngỡ rằng trên đời này, chỉ có anh là người đối tốt với em gái tôi nhất. Nhưng hiện tại, anh gần như hoàn toàn quên mất em ấy…”
Ngọc Thắng nhíu mày, một hồi lâu hắn mới lên tiếng: “Chuẩn bị một chút. Ngày mai tôi sẽ đi thăm Ngôn.”
Ngón tay thon dài của An Tuệ dần buông lỏng ra, cuối cùng khóe miệng cũng cong lên thành một nụ cười đầy đắc ý…