Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 43 CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC
CHƯƠNG 43: CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC
Mộ Khác Như gật đầu, nhẹ nhàng sờ lên bụng: “Đúng vậy, Kỷ Nguyên Tường, anh lại sắp được làm cha nữa rồi, chúc mừng anh!”
Biết tin Mộ Khác Như mang thai, trong tức khắc anh giống như một đứa trẻ xúc động, vui mừng khôn xiết nhấc bổng cô lên xoay mấy vòng rồi thật cẩn thận bế cô về phòng, đặt lên giường.
“Cô Kỷ, cảm ơn em đã sẵn lòng ở bên chăm sóc anh, sinh con rồi nuôi nấng, dạy dỗ con cho anh.”
Hai mắt ngấn nước mắt, Mộ Khác Như muốn khóc lên nhưng cô cố kìm nén lại, hạnh phúc đến với cô không dễ dàng gì, tình cảm giữa cô và Kỷ Nguyên Tường dạt dào trào dâng được như ngày hôm nay khó khăn lắm mới lấy lại được, cho nên cô phải hết sức trân trọng nó.
“Ông xã, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em, bà xã ạ!”
Khi mang thai được ba tháng, anh Kỷ đưa vợ đến bệnh viện kiểm tra, anh luôn ôm ấp hy vọng cái thai lần này lại là sinh đôi mãi cho đến khi bác sĩ cho biết sự thật cái thai lần này là sinh một.
Anh Kỷ rất không hài lòng, nhìn chằm chằm vào bụng Mộ Khác Như dò xét một hồi lâu, cuối cùng anh buông câu: “Lần sau cố gắng, nhất định sẽ là sinh đôi.”
Mộ Khác Như xấu hổ.
Khi cái thai được hơn năm tháng, Mộ Khác Như đành phải nghe theo Kỷ Nguyên Tường nghỉ làm ở nhà dưỡng thai.
Mãi cho đến khi cái thai được hơn tám tháng, một ngày nào đó Mộ Khác Như chợt phát hiện sắc mặt của anh trở nên không bình thường cho lắm, không thấy anh còn vui vẻ như ban đầu nữa mà luôn ngổn ngang tâm sự trong lòng, thậm chí khi thấy cô anh cứ ngập ngà ngập ngừng, ánh mắt không khỏi áy náy.
Tiếng chuông cảnh tỉnh vang lớn trong cô Kỷ, tưởng rằng anh Kỷ hối hận rồi, cô buồn bã, tủi thân nói: “Có phải anh định nói với em là anh đã gặp được tình yêu đích thực rồi, anh hối hận rồi nên muốn ly hôn với em không?”
Mặt Kỷ Nguyên Tường biến sắc, anh ôm cô Kỷ vào lòng, nghẹn ngào nói: “Như, sao anh có thể không cần em nữa được chứ, sai lầm bốn năm trước là chuyện cả đời này anh hối hận nhất.”
Thấy anh nhắc đến chuyện bốn năm về trước, Mộ Khác Như hoảng sợ trợn tròn mắt, vùng ra khỏi lòng anh, nói rõ từng câu từng chữ một: “Anh nhớ lại rồi đúng không?”
Anh Kỷ nhắm nghiền mắt, gật gù: “Ừ! Nhớ lại rồi.”
Nghe câu trả lời khẳng định từ anh, Mộ Khác Như trợn tròn mắt không thể không tin được: “Vậy là anh nhớ lại hết rồi, Nguyên Tường, anh nhớ lại rồi, tốt quá!”
Cô Kỷ kễnh bụng như con ếch nhảy chộp vào lòng anh Kỷ.
“Như, anh xin lỗi, sao anh có thể làm em có thai, khiến em lại một lần nữa vì anh mà mạo hiểm sinh con chứ, anh xin lỗi!” Kỷ Nguyên Tường đau khổ nhắm nghiền mắt, những thứ cảm giác của bốn năm về trước vẫn còn đó khiến anh không thể nào mà yên tâm được.
Mộ Khác Như mắc chứng khó sinh, tử cung không còn khả năng co giãn nữa, lần mang thai này phần trăm nguy hiểm rất cao, đều là lỗi của anh hết!
“Không sao đâu, tin em đi, lần này sẽ khác với bốn năm trước, em tin con của chúng ta chắc chắn sẽ khỏe mạnh chào đời, chắc chắn em cũng sẽ bình yên vô sự.”
Thế nhưng lời nói của Mộ Khác Như cũng không dỗ dành nổi anh.
Những ngày tháng sau đó Kỷ Nguyên Tường căng thẳng như cung tên bị dương căng vậy, Mộ Khác Như không được khỏe khiến anh căng thẳng lo lắng. Vì cô mà anh thậm chí không thèm quan tâm đến việc ở công ty, cả ngày ở nhà trông chừng cô.
Mộ Khác Như không quen như vậy, nhưng cô cũng chẳng thể khuyên nổi anh nên đành ngoan ngoãn làm bà xã được anh nâng niu chiều chuộng.
Khi mang thai được hơn chín tháng, cuối cùng thai cũng chuyển dạ, sau khi vỡ nước ối, những cơn đau đẻ nhanh chóng kéo đến.
Cô được đưa đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra cổ tử cung thì quyết định để cho cô thử sinh thường xem sao.
Khi cô được đưa đến phòng đẻ, anh như điên dại víu lấy cô gào thét. Mộ Khác Như chọn cách sinh giảm đau, khi thuốc tê được tiêm vào thì cơn đau giảm đi đáng kể.
Trải qua hơn một tiếng đồng hồ nỗ lực, cuối cùng bằng cách sinh thường, cô sinh ra một bé trai nặng 3,4 cân.
Khoảnh khắc Kỷ Nguyên Tường chắc chắn được rằng hai mẹ con đều bình an vô sự, anh quá xúc động mà ngất đi.
....
Ba tháng sau có người phát hiện ra một thi thể nữ đã thối rữa nặng, sau khi xét nghiệm ADN thì khẳng định đó là thi thể của Hà Nhạn.
Kỷ Nguyên Tường biết được tin này khi đang thay tã cho con, mặt anh không cảm xúc nói: “Đưa đến nhà hỏa táng hỏa thiêu, rồi kêu người nhà họ Hà đến nhận.”
Kỷ Nguyên Tường sợ rằng Mộ Khác Như ấm ức trong lòng, anh căng thẳng nhìn cô chằm chằm. Cô cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh: “Anh Kỷ, chúng ta đã trải qua bao sóng gió như vậy, sau này nhất định phải cùng nhau vượt qua sóng gió nhé! Sau này em sẽ không vì Hà Nhạn mà giận anh nữa đâu, cô ta cũng chỉ là bàn đạp cho tình cảm của chúng ta mà thôi, em yêu anh....”
“Mộ Khắc Như, anh cũng yêu em!”
[Hết truyện]
Mộ Khác Như gật đầu, nhẹ nhàng sờ lên bụng: “Đúng vậy, Kỷ Nguyên Tường, anh lại sắp được làm cha nữa rồi, chúc mừng anh!”
Biết tin Mộ Khác Như mang thai, trong tức khắc anh giống như một đứa trẻ xúc động, vui mừng khôn xiết nhấc bổng cô lên xoay mấy vòng rồi thật cẩn thận bế cô về phòng, đặt lên giường.
“Cô Kỷ, cảm ơn em đã sẵn lòng ở bên chăm sóc anh, sinh con rồi nuôi nấng, dạy dỗ con cho anh.”
Hai mắt ngấn nước mắt, Mộ Khác Như muốn khóc lên nhưng cô cố kìm nén lại, hạnh phúc đến với cô không dễ dàng gì, tình cảm giữa cô và Kỷ Nguyên Tường dạt dào trào dâng được như ngày hôm nay khó khăn lắm mới lấy lại được, cho nên cô phải hết sức trân trọng nó.
“Ông xã, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em, bà xã ạ!”
Khi mang thai được ba tháng, anh Kỷ đưa vợ đến bệnh viện kiểm tra, anh luôn ôm ấp hy vọng cái thai lần này lại là sinh đôi mãi cho đến khi bác sĩ cho biết sự thật cái thai lần này là sinh một.
Anh Kỷ rất không hài lòng, nhìn chằm chằm vào bụng Mộ Khác Như dò xét một hồi lâu, cuối cùng anh buông câu: “Lần sau cố gắng, nhất định sẽ là sinh đôi.”
Mộ Khác Như xấu hổ.
Khi cái thai được hơn năm tháng, Mộ Khác Như đành phải nghe theo Kỷ Nguyên Tường nghỉ làm ở nhà dưỡng thai.
Mãi cho đến khi cái thai được hơn tám tháng, một ngày nào đó Mộ Khác Như chợt phát hiện sắc mặt của anh trở nên không bình thường cho lắm, không thấy anh còn vui vẻ như ban đầu nữa mà luôn ngổn ngang tâm sự trong lòng, thậm chí khi thấy cô anh cứ ngập ngà ngập ngừng, ánh mắt không khỏi áy náy.
Tiếng chuông cảnh tỉnh vang lớn trong cô Kỷ, tưởng rằng anh Kỷ hối hận rồi, cô buồn bã, tủi thân nói: “Có phải anh định nói với em là anh đã gặp được tình yêu đích thực rồi, anh hối hận rồi nên muốn ly hôn với em không?”
Mặt Kỷ Nguyên Tường biến sắc, anh ôm cô Kỷ vào lòng, nghẹn ngào nói: “Như, sao anh có thể không cần em nữa được chứ, sai lầm bốn năm trước là chuyện cả đời này anh hối hận nhất.”
Thấy anh nhắc đến chuyện bốn năm về trước, Mộ Khác Như hoảng sợ trợn tròn mắt, vùng ra khỏi lòng anh, nói rõ từng câu từng chữ một: “Anh nhớ lại rồi đúng không?”
Anh Kỷ nhắm nghiền mắt, gật gù: “Ừ! Nhớ lại rồi.”
Nghe câu trả lời khẳng định từ anh, Mộ Khác Như trợn tròn mắt không thể không tin được: “Vậy là anh nhớ lại hết rồi, Nguyên Tường, anh nhớ lại rồi, tốt quá!”
Cô Kỷ kễnh bụng như con ếch nhảy chộp vào lòng anh Kỷ.
“Như, anh xin lỗi, sao anh có thể làm em có thai, khiến em lại một lần nữa vì anh mà mạo hiểm sinh con chứ, anh xin lỗi!” Kỷ Nguyên Tường đau khổ nhắm nghiền mắt, những thứ cảm giác của bốn năm về trước vẫn còn đó khiến anh không thể nào mà yên tâm được.
Mộ Khác Như mắc chứng khó sinh, tử cung không còn khả năng co giãn nữa, lần mang thai này phần trăm nguy hiểm rất cao, đều là lỗi của anh hết!
“Không sao đâu, tin em đi, lần này sẽ khác với bốn năm trước, em tin con của chúng ta chắc chắn sẽ khỏe mạnh chào đời, chắc chắn em cũng sẽ bình yên vô sự.”
Thế nhưng lời nói của Mộ Khác Như cũng không dỗ dành nổi anh.
Những ngày tháng sau đó Kỷ Nguyên Tường căng thẳng như cung tên bị dương căng vậy, Mộ Khác Như không được khỏe khiến anh căng thẳng lo lắng. Vì cô mà anh thậm chí không thèm quan tâm đến việc ở công ty, cả ngày ở nhà trông chừng cô.
Mộ Khác Như không quen như vậy, nhưng cô cũng chẳng thể khuyên nổi anh nên đành ngoan ngoãn làm bà xã được anh nâng niu chiều chuộng.
Khi mang thai được hơn chín tháng, cuối cùng thai cũng chuyển dạ, sau khi vỡ nước ối, những cơn đau đẻ nhanh chóng kéo đến.
Cô được đưa đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra cổ tử cung thì quyết định để cho cô thử sinh thường xem sao.
Khi cô được đưa đến phòng đẻ, anh như điên dại víu lấy cô gào thét. Mộ Khác Như chọn cách sinh giảm đau, khi thuốc tê được tiêm vào thì cơn đau giảm đi đáng kể.
Trải qua hơn một tiếng đồng hồ nỗ lực, cuối cùng bằng cách sinh thường, cô sinh ra một bé trai nặng 3,4 cân.
Khoảnh khắc Kỷ Nguyên Tường chắc chắn được rằng hai mẹ con đều bình an vô sự, anh quá xúc động mà ngất đi.
....
Ba tháng sau có người phát hiện ra một thi thể nữ đã thối rữa nặng, sau khi xét nghiệm ADN thì khẳng định đó là thi thể của Hà Nhạn.
Kỷ Nguyên Tường biết được tin này khi đang thay tã cho con, mặt anh không cảm xúc nói: “Đưa đến nhà hỏa táng hỏa thiêu, rồi kêu người nhà họ Hà đến nhận.”
Kỷ Nguyên Tường sợ rằng Mộ Khác Như ấm ức trong lòng, anh căng thẳng nhìn cô chằm chằm. Cô cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh: “Anh Kỷ, chúng ta đã trải qua bao sóng gió như vậy, sau này nhất định phải cùng nhau vượt qua sóng gió nhé! Sau này em sẽ không vì Hà Nhạn mà giận anh nữa đâu, cô ta cũng chỉ là bàn đạp cho tình cảm của chúng ta mà thôi, em yêu anh....”
“Mộ Khắc Như, anh cũng yêu em!”
[Hết truyện]