Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 42 ANH KỶ, TÔI CÓ THAI RỒI
CHƯƠNG 42: ANH KỶ, TÔI CÓ THAI RỒI
Sau khi xuất viện, Kỷ Nguyên Tường trở về nhà của anh và Mộ Khắc Như, ngắm nhìn hình dáng yêu kiều của cô đang bận rộn dọn dẹp, trên khuôn mặt nhỏ xinh hiện rõ vẻ hân hoan, con tim anh như tan chảy mềm nhũn ra. Có thứ cảm giác thôi thúc anh muốn ôm cô vào lòng.
Ngay sau đó, anh đã quyết định hành động, hai tay anh ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, khẽ nói: “Nghe nói anh vì em mà bị thương, trước đây chúng ta từng rất yêu thương nhau sao?”
Tim Mộ Khác Như đập loạn xạ, cô xoay người lại, tươi cười nói: “Vâng, anh rất yêu thương em, vì em mà đến cả mạng sống cũng không thiết. Em cũng rất yêu anh…. Anh Kỷ, anh không nhớ những chuyện trước đây cũng không sao cả, chúng ta vẫn còn tương lai tươi đẹp kia, hứa với em rằng sẽ yêu em thêm lần nữa được không anh?”
Trước những lời ân ái ngọt ngào, ánh mắt quyến luyến mê ly ấy, Kỷ Nguyên Tường khẽ “ừ” một tiếng.
Sau bữa tối, anh Kỷ liền bế bà xã mình vào thẳng phòng ngủ.
Sau một khoảng thời gian không được gần gũi bên nhau nên Mộ Khác Như có chút ngượng ngùng, ngoài ra khi nghĩ đến anh Kỷ với trí nhớ trống rỗng như bây giờ thì chuyện xảy ra đêm nay giữa họ, rất có thể đối với anh mà nói đây là lần đầu tiên anh thấy cô e thẹn đến vậy.
“Cô Kỷ, trước đây em cũng e thẹn như vậy sao? Mới chạm nhẹ xíu mà đã mềm oặt vậy….” Kỷ Nguyên Tường cố ý nhìn cô chằm chằm, khẽ cười mở lời thăm dò.
Mặt Mộ Khác Như nóng ran lên, quả thực là Kỷ Nguyên Tường sau khi mất trí nhớ lại trở nên quyến rũ hơn rất nhiều.
Hai cơ thể đổ nhào xuống giường, anh thành thạo cởi bỏ những quần áo vướng víu trên người cô xuống, sau màn mơn trớn dạo đầu, anh liền nhẹ nhàng đưa vào bên trong cô.
Mềm mại, ướt át, trơn trượt, đủ các loại cảm giác khoan khoái khiến anh không kìm được mà bất giác rên lên. Giống như chàng thanh niên tuổi đôi mươi tràn trề sinh lực bị kích thích mạnh, anh điên cuồng chuyển động từng nhịp từng nhịp trên cơ thể cô.
Mộ Khác Như ở thế bị động đón nhận lấy từng nhịp, rồi nhanh chóng tan chảy dưới cơ thể anh.
Vốn dĩ muốn tỏ ra kín đáo một chút, thế nhưng Kỷ Nguyên Tường cứ hung hăng giống như một con cầm thú vậy. Cuối cùng thì Mộ Khác Như cũng điên cuồng mà quấn lấy anh, hết lần này đến lần khác….
Ngày hôm sau.
Khi cô Kỷ thức dậy thì đã không thấy bóng dáng anh Kỷ đâu nữa, gọi điện thoại cho anh mới biết là anh đến công ty giải quyết việc.
Cũng may là anh chỉ mất đi phần ký ức những chuyện xảy ra gần bảy tám năm, điều này thì quản lý công ty cũng biết và sự việc vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Ban đầu thì Mộ Khác Như còn rất lo lắng không biết anh bị mất trí nhớ thì có ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa hai người hay không, thế nhưng thời gian cứ ngày qua ngày trôi đi, sự lo lắng của cô lại trở nên thừa thãi.
Tuy Kỷ Nguyên Tường rất ghét bỏ cô, thế nhưng lại luôn tràn đầy dục vọng muốn chiếm lấy cô, ngày nào cũng dính lấy cô, Mộ Khác Như mà tươi cười với bất cứ người đàn ông nào trong lúc làm việc thì tối về đều bị anh “phạt” cho một trận.
Tháng ngày trôi qua trong hạnh phúc, nhưng tổn thương trước kia bị che đậy lại, Mộ Khác Như cảm thán, năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an!
“Cô Kỷ, tại sao chúng ta lại không có ảnh cưới vậy?” Một ngày nào đó, Kỷ Nguyên Tường đột nhiên hỏi đến chuyện này: “Trước đây chúng ta yêu nhau như vậy, tại sao lại không đi chụp ảnh cưới vậy? Hơn nữa trong ngăn kéo ở phòng sách của anh lại có cả thỏa thuận ly hôn đã được chuẩn bị xong sẵn rồi.”
Vẻ mặt Mộ Khác Như không khỏi căng thẳng, chuyện chụp ảnh cưới thì khỏi phải nói, năm năm trước bọn họ kỵ nhau như nước với lửa, sao có thể đi chụp được chứ?
Còn về thỏa thuận ly hôn, cô liếc mắt nhìn ngày tháng, thì đúng là ngày cô kết hôn năm năm về trước.
Cô cắn chặt răng, không ngờ ngày kết hôn của năm năm về trước, Kỷ Nguyên Tường đã nhân tiện chuẩn bị sẵn thỏa thuận ly hôn rồi….
Thế nhưng thời gian này, anh Kỷ đang bị mất trí nhớ, Mộ Khác Như chỉ có thể tìm lý do cho có lệ: “Anh Kỷ, anh không thấy thời gian là bốn năm về trước hay sao? Khi ấy chúng ta cãi nhau nên anh cố tình làm vậy để chọc tức em đấy.”
“Tại sao lại cãi nhau?” Kỷ Nguyên Tường xé nát tờ thỏa thuận ly hôn rồi ném vào thùng rác: “Tại sao lại cãi nhau thế, em ngoại tình sao?”
Kỷ Nguyên Tường nghĩ không ra bất cứ khả năng nào có thể khiến anh ngay cả thỏa thuận ly hôn cũng đã chuẩn bị xong xuôi tươm tất rồi, anh yêu cô như vậy thì sao có thể không cần cô chứ?
“Xì! Anh ngoại tình thì có ý, anh Kỷ, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa được không?” Mộ Khác Như kéo kéo vạt áo Kỷ Nguyên Tường, thấy anh không có động tĩnh gì, cô bèn xuất chiêu, xót xa than vãn một hồi.
“Anh Kỷ, em có thai rồi, anh có chắc là vẫn không muốn buông xuôi chuyện của bốn năm về trước để kích động đến bà bầu này không?”
Lời nói của Mộ Khác Như ngay tức khắc khiến cho anh ngạc nhiên dương tròn đôi mắt, anh nhìn cô tha thiết, xúc động run rẩy nói: “Thật sao? Cô Kỷ?”
Sau khi xuất viện, Kỷ Nguyên Tường trở về nhà của anh và Mộ Khắc Như, ngắm nhìn hình dáng yêu kiều của cô đang bận rộn dọn dẹp, trên khuôn mặt nhỏ xinh hiện rõ vẻ hân hoan, con tim anh như tan chảy mềm nhũn ra. Có thứ cảm giác thôi thúc anh muốn ôm cô vào lòng.
Ngay sau đó, anh đã quyết định hành động, hai tay anh ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, khẽ nói: “Nghe nói anh vì em mà bị thương, trước đây chúng ta từng rất yêu thương nhau sao?”
Tim Mộ Khác Như đập loạn xạ, cô xoay người lại, tươi cười nói: “Vâng, anh rất yêu thương em, vì em mà đến cả mạng sống cũng không thiết. Em cũng rất yêu anh…. Anh Kỷ, anh không nhớ những chuyện trước đây cũng không sao cả, chúng ta vẫn còn tương lai tươi đẹp kia, hứa với em rằng sẽ yêu em thêm lần nữa được không anh?”
Trước những lời ân ái ngọt ngào, ánh mắt quyến luyến mê ly ấy, Kỷ Nguyên Tường khẽ “ừ” một tiếng.
Sau bữa tối, anh Kỷ liền bế bà xã mình vào thẳng phòng ngủ.
Sau một khoảng thời gian không được gần gũi bên nhau nên Mộ Khác Như có chút ngượng ngùng, ngoài ra khi nghĩ đến anh Kỷ với trí nhớ trống rỗng như bây giờ thì chuyện xảy ra đêm nay giữa họ, rất có thể đối với anh mà nói đây là lần đầu tiên anh thấy cô e thẹn đến vậy.
“Cô Kỷ, trước đây em cũng e thẹn như vậy sao? Mới chạm nhẹ xíu mà đã mềm oặt vậy….” Kỷ Nguyên Tường cố ý nhìn cô chằm chằm, khẽ cười mở lời thăm dò.
Mặt Mộ Khác Như nóng ran lên, quả thực là Kỷ Nguyên Tường sau khi mất trí nhớ lại trở nên quyến rũ hơn rất nhiều.
Hai cơ thể đổ nhào xuống giường, anh thành thạo cởi bỏ những quần áo vướng víu trên người cô xuống, sau màn mơn trớn dạo đầu, anh liền nhẹ nhàng đưa vào bên trong cô.
Mềm mại, ướt át, trơn trượt, đủ các loại cảm giác khoan khoái khiến anh không kìm được mà bất giác rên lên. Giống như chàng thanh niên tuổi đôi mươi tràn trề sinh lực bị kích thích mạnh, anh điên cuồng chuyển động từng nhịp từng nhịp trên cơ thể cô.
Mộ Khác Như ở thế bị động đón nhận lấy từng nhịp, rồi nhanh chóng tan chảy dưới cơ thể anh.
Vốn dĩ muốn tỏ ra kín đáo một chút, thế nhưng Kỷ Nguyên Tường cứ hung hăng giống như một con cầm thú vậy. Cuối cùng thì Mộ Khác Như cũng điên cuồng mà quấn lấy anh, hết lần này đến lần khác….
Ngày hôm sau.
Khi cô Kỷ thức dậy thì đã không thấy bóng dáng anh Kỷ đâu nữa, gọi điện thoại cho anh mới biết là anh đến công ty giải quyết việc.
Cũng may là anh chỉ mất đi phần ký ức những chuyện xảy ra gần bảy tám năm, điều này thì quản lý công ty cũng biết và sự việc vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Ban đầu thì Mộ Khác Như còn rất lo lắng không biết anh bị mất trí nhớ thì có ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa hai người hay không, thế nhưng thời gian cứ ngày qua ngày trôi đi, sự lo lắng của cô lại trở nên thừa thãi.
Tuy Kỷ Nguyên Tường rất ghét bỏ cô, thế nhưng lại luôn tràn đầy dục vọng muốn chiếm lấy cô, ngày nào cũng dính lấy cô, Mộ Khác Như mà tươi cười với bất cứ người đàn ông nào trong lúc làm việc thì tối về đều bị anh “phạt” cho một trận.
Tháng ngày trôi qua trong hạnh phúc, nhưng tổn thương trước kia bị che đậy lại, Mộ Khác Như cảm thán, năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an!
“Cô Kỷ, tại sao chúng ta lại không có ảnh cưới vậy?” Một ngày nào đó, Kỷ Nguyên Tường đột nhiên hỏi đến chuyện này: “Trước đây chúng ta yêu nhau như vậy, tại sao lại không đi chụp ảnh cưới vậy? Hơn nữa trong ngăn kéo ở phòng sách của anh lại có cả thỏa thuận ly hôn đã được chuẩn bị xong sẵn rồi.”
Vẻ mặt Mộ Khác Như không khỏi căng thẳng, chuyện chụp ảnh cưới thì khỏi phải nói, năm năm trước bọn họ kỵ nhau như nước với lửa, sao có thể đi chụp được chứ?
Còn về thỏa thuận ly hôn, cô liếc mắt nhìn ngày tháng, thì đúng là ngày cô kết hôn năm năm về trước.
Cô cắn chặt răng, không ngờ ngày kết hôn của năm năm về trước, Kỷ Nguyên Tường đã nhân tiện chuẩn bị sẵn thỏa thuận ly hôn rồi….
Thế nhưng thời gian này, anh Kỷ đang bị mất trí nhớ, Mộ Khác Như chỉ có thể tìm lý do cho có lệ: “Anh Kỷ, anh không thấy thời gian là bốn năm về trước hay sao? Khi ấy chúng ta cãi nhau nên anh cố tình làm vậy để chọc tức em đấy.”
“Tại sao lại cãi nhau?” Kỷ Nguyên Tường xé nát tờ thỏa thuận ly hôn rồi ném vào thùng rác: “Tại sao lại cãi nhau thế, em ngoại tình sao?”
Kỷ Nguyên Tường nghĩ không ra bất cứ khả năng nào có thể khiến anh ngay cả thỏa thuận ly hôn cũng đã chuẩn bị xong xuôi tươm tất rồi, anh yêu cô như vậy thì sao có thể không cần cô chứ?
“Xì! Anh ngoại tình thì có ý, anh Kỷ, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa được không?” Mộ Khác Như kéo kéo vạt áo Kỷ Nguyên Tường, thấy anh không có động tĩnh gì, cô bèn xuất chiêu, xót xa than vãn một hồi.
“Anh Kỷ, em có thai rồi, anh có chắc là vẫn không muốn buông xuôi chuyện của bốn năm về trước để kích động đến bà bầu này không?”
Lời nói của Mộ Khác Như ngay tức khắc khiến cho anh ngạc nhiên dương tròn đôi mắt, anh nhìn cô tha thiết, xúc động run rẩy nói: “Thật sao? Cô Kỷ?”