Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 36 BẮT CÓC TỐNG TIỀN
CHƯƠNG 36: BẮT CÓC TỐNG TIỀN
Một tháng bình dị lại trôi qua.
Mộ Khác Như trở lại công ty, vui vẻ làm một người nhàn dỗi, còn về việc người lãnh đạo công ty Kỷ Nguyên Tường, ngoại trừ việc chiều vợ ra, anh còn là một người bố tốt.
Kết thúc một ngày làm việc, cô mệt mỏi bóp thái dương, lúc ngồi lên xe định rời khỏi thì đột nhiên đằng sau có hai cánh tay rất khỏe vòng lên trên bịt vào mặt cô.
Một luồng khí không màu không vị xâm nhập vào hơi thở của Mộ Khắc Như, cô chỉ cảm thấy đầu hơi choáng rồi ngất đi.
Không biết đã ngủ được bao lâu, đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, cô hoảng sợ phát hiện ra xung quanh là một màu đen xì, tay chân cô bị trói bởi dây xích rất chắc chắn.
Một mùi mục nát ngai ngái phả vào mũi cô, không biết bản thân đang ở đâu, càng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Bắt cóc?
Rắp tâm báo thù?
Cô từ dưới đất bò lên, nhưng những thứ trên tay chân cô khiến cô khó di chuyển được nửa bước.
Cứ thế, bị nhốt khoảng năm, sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng bên ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân chậm dãi. “Kẽo kẹt”, sau khi cánh cửa được mở ra, một người đàn ông kì lạ đeo chiếc mặt nạ màu đen chậm dãi bước vào, nhìn Mộ Khác Như rồi phát ra tiếng cười haha.
Âm thanh đó giống như ma quỷ trong địa ngục, rất chói tai, khiến người khác kinh sợ!
Suy nghĩ sâu sa đó lấp đầy suy nghĩ cô, Mộ Khác Như không hiểu bản thân rốt cuộc đã đắc tội với ai mà bị bắt cóc? Cô muốn chạy trốn, nhưng với tình hình trước mắt, đừng nói là chạy trốn, đến cựa quậy còn khó khăn.
Hắn thưởng thức sự sợ hãi trên khuôn mặt cô một lúc, sau đó từ từ kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống. “Cô Kỉ à, tiếp đón không chu đáo, mong cô đừng trách.” Hắn cười nhẹ một tiếng, giơ ngón tay lên ra hiệu người bên ngoài mang một suất cơm vào: “Cô Kỉ, cô ăn tạm đi, cái mạng của cô đáng quý lắm đấy, đừng để chết đói.”
Ánh mắt của Mộ Khác Như ngạc nhiên nghi ngờ không thôi, nhìn thức ăn dưới đất, cô không hề động đến.
“Sợ có độc sao? Tôi muốn giết cô thì đơn giản như giết một con kiến vậy, hà tất gì phải dùng thủ đoạn hạ độc!” Hắn là người thuận tay trái, lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra rồi từ từ châm lửa hít một hơi.
“Ả tiện nhân Hà Nhạn đó muốn cô chết, nhưng tôi lại muốn cô sống tốt. Lần này mời cô đến đây, cũng không có mục đích khác, người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, chỉ cần đưa ra một số tiền thỏa mãn tôi, ắt tôi sẽ thả cô ra.”
Lúc hắn nhắc đền Hà Nhạn, sự khinh thường trong giọng điệu hắn khiến Mộ Khác Như trong phút chốc sợ hãi.
“Anh rốt cuộc là ai? Muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu thả tôi?” Mộ Khác Như hít một hơi thật sâu, nếu như đối phương muốn tiền, vậy thì vẫn còn con đường thương lượng.
“Cô Kỉ à, một ngàn tỉ, cô có đưa nổi không?” Hắn cười chế giễu một tiếng, nhưng cũng không nói gì tiếp với Mộ Khác Như nữa mà quay người mở cửa rời đi: “Yên tâm, cô không đưa nổi, ắt sẽ có người đưa nổi. Lúc này cô nên cầu nguyện cho là mình có thể đáng giá một ngàn tỉ với Kỷ Nguyên Tường, nếu như hắn không chịu đưa tiền, vậy thì tôi chỉ có thể giết chết cô!”
Lần này, hắn rời đi mà không tắt điện, Mộ Khác Như dựa vào ánh đèn mập mờ, cố gắng nhìn thật rõ, đây là một căn phòng hình cong, có chút giống tầng hầm của khoang thuyền.
Nghĩ đến khả năng này, hắn lại từng nhắc đến Hà Nhạn, Mộ Khác Như trong phút chốc nghĩ đến một khả năng.
Bờ Nam sông Lư Mẫu, cái xưởng đóng tàu bỏ hoang đó!
Cô bắt buộc phải nghĩ cách để tự cứu lấy bản thân, một ngàn tỉ, Kỷ Nguyên Tường sao có thể tình nguyện chi ra một ngàn tỷ, nếu như anh ta thấy chết không cứu, rất có khả năng cô sẽ bị giết.
Không sai, Mộ Khác Như căn bản không tin, Kỷ Nguyên Tường sẽ vì cô mà chi ra một ngàn tỷ.Cho dù là đến cứu cô, thì cũng là đánh nhau, chứ sẽ không thỏa hiệp, mà trong tình hình đánh nhau, rất có thể cô sẽ bị tên bắt cóc giết chết.
Một tháng bình dị lại trôi qua.
Mộ Khác Như trở lại công ty, vui vẻ làm một người nhàn dỗi, còn về việc người lãnh đạo công ty Kỷ Nguyên Tường, ngoại trừ việc chiều vợ ra, anh còn là một người bố tốt.
Kết thúc một ngày làm việc, cô mệt mỏi bóp thái dương, lúc ngồi lên xe định rời khỏi thì đột nhiên đằng sau có hai cánh tay rất khỏe vòng lên trên bịt vào mặt cô.
Một luồng khí không màu không vị xâm nhập vào hơi thở của Mộ Khắc Như, cô chỉ cảm thấy đầu hơi choáng rồi ngất đi.
Không biết đã ngủ được bao lâu, đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, cô hoảng sợ phát hiện ra xung quanh là một màu đen xì, tay chân cô bị trói bởi dây xích rất chắc chắn.
Một mùi mục nát ngai ngái phả vào mũi cô, không biết bản thân đang ở đâu, càng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Bắt cóc?
Rắp tâm báo thù?
Cô từ dưới đất bò lên, nhưng những thứ trên tay chân cô khiến cô khó di chuyển được nửa bước.
Cứ thế, bị nhốt khoảng năm, sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng bên ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân chậm dãi. “Kẽo kẹt”, sau khi cánh cửa được mở ra, một người đàn ông kì lạ đeo chiếc mặt nạ màu đen chậm dãi bước vào, nhìn Mộ Khác Như rồi phát ra tiếng cười haha.
Âm thanh đó giống như ma quỷ trong địa ngục, rất chói tai, khiến người khác kinh sợ!
Suy nghĩ sâu sa đó lấp đầy suy nghĩ cô, Mộ Khác Như không hiểu bản thân rốt cuộc đã đắc tội với ai mà bị bắt cóc? Cô muốn chạy trốn, nhưng với tình hình trước mắt, đừng nói là chạy trốn, đến cựa quậy còn khó khăn.
Hắn thưởng thức sự sợ hãi trên khuôn mặt cô một lúc, sau đó từ từ kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống. “Cô Kỉ à, tiếp đón không chu đáo, mong cô đừng trách.” Hắn cười nhẹ một tiếng, giơ ngón tay lên ra hiệu người bên ngoài mang một suất cơm vào: “Cô Kỉ, cô ăn tạm đi, cái mạng của cô đáng quý lắm đấy, đừng để chết đói.”
Ánh mắt của Mộ Khác Như ngạc nhiên nghi ngờ không thôi, nhìn thức ăn dưới đất, cô không hề động đến.
“Sợ có độc sao? Tôi muốn giết cô thì đơn giản như giết một con kiến vậy, hà tất gì phải dùng thủ đoạn hạ độc!” Hắn là người thuận tay trái, lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra rồi từ từ châm lửa hít một hơi.
“Ả tiện nhân Hà Nhạn đó muốn cô chết, nhưng tôi lại muốn cô sống tốt. Lần này mời cô đến đây, cũng không có mục đích khác, người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, chỉ cần đưa ra một số tiền thỏa mãn tôi, ắt tôi sẽ thả cô ra.”
Lúc hắn nhắc đền Hà Nhạn, sự khinh thường trong giọng điệu hắn khiến Mộ Khác Như trong phút chốc sợ hãi.
“Anh rốt cuộc là ai? Muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu thả tôi?” Mộ Khác Như hít một hơi thật sâu, nếu như đối phương muốn tiền, vậy thì vẫn còn con đường thương lượng.
“Cô Kỉ à, một ngàn tỉ, cô có đưa nổi không?” Hắn cười chế giễu một tiếng, nhưng cũng không nói gì tiếp với Mộ Khác Như nữa mà quay người mở cửa rời đi: “Yên tâm, cô không đưa nổi, ắt sẽ có người đưa nổi. Lúc này cô nên cầu nguyện cho là mình có thể đáng giá một ngàn tỉ với Kỷ Nguyên Tường, nếu như hắn không chịu đưa tiền, vậy thì tôi chỉ có thể giết chết cô!”
Lần này, hắn rời đi mà không tắt điện, Mộ Khác Như dựa vào ánh đèn mập mờ, cố gắng nhìn thật rõ, đây là một căn phòng hình cong, có chút giống tầng hầm của khoang thuyền.
Nghĩ đến khả năng này, hắn lại từng nhắc đến Hà Nhạn, Mộ Khác Như trong phút chốc nghĩ đến một khả năng.
Bờ Nam sông Lư Mẫu, cái xưởng đóng tàu bỏ hoang đó!
Cô bắt buộc phải nghĩ cách để tự cứu lấy bản thân, một ngàn tỉ, Kỷ Nguyên Tường sao có thể tình nguyện chi ra một ngàn tỷ, nếu như anh ta thấy chết không cứu, rất có khả năng cô sẽ bị giết.
Không sai, Mộ Khác Như căn bản không tin, Kỷ Nguyên Tường sẽ vì cô mà chi ra một ngàn tỷ.Cho dù là đến cứu cô, thì cũng là đánh nhau, chứ sẽ không thỏa hiệp, mà trong tình hình đánh nhau, rất có thể cô sẽ bị tên bắt cóc giết chết.