Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 32 TẠI SAO ANH LẠI KHÔNG CẦN EM
CHƯƠNG 32: TẠI SAO ANH LẠI KHÔNG CẦN EM
“A…Cứu mạng…Mặt của tôi, a….” Hà Nhạn ôm mặt, bàn tay bị axit đốt rụi một phần nhỏ, lúc đó, cô ta đau đến nỗi mồ hôi không ngừng chảy ra, gào thét như bị điên vậy.
Tim của Mộ Khác Như đập thình như sắp đứt, nghĩ lại mà sợ, cả cơ thể sợ hãi của cô đều run lên bần bật.
Nếu như ban nãy, cô không né được, vậy thì người bị hủy đi dung mạo chính là bản thân.
Nhìn màn đêm đen tối, khuôn mặt đáng sợ nham hiểm của Hà Nhạn, phần mặt dưới mũi đều bị hủy hoại rồi, mắt trái bị dính axit, nên con mắt bị phỏng, hoàn toàn không nhìn rõ hình dạng.
Mộ Khác Như sợ hãi từ từ lùi lại, trong đau đớn, Hà Nhạn dần lấy lại tinh thần, cô ta trợn mắt lườm Mộ Khắc Như, giống quỷ dữ đến bảy, tám phần, nhảy vào đánh cô.
Sau đó, đằng sau đột nhiên vọng đến tiếng bước chân dồn dập.
Tiếng máy trực thăng gào thét, một luồng ánh sáng chói mắt sáng lên, xưởng đóng tàu yên tĩnh trong chốc lát xuất hiện một đội quân đặc chủng.
Kỷ Nguyên Tường mặc áo đen, nhanh chóng từ máy bay đi xuống, khi nhìn thấy Mộ Khác Như bình yên vô sự, thì sự u ám trên đôi lông mày của anh mới giải tỏa được đôi phần.
“Như, em bị thương ở đâu?” Anh nhìn thấy vết thương trên ngực, trên cánh tay cô, giọng điệu không thể phản kháng được vang lên: “Phó La Dũng, đưa cô ấy đến bệnh viện cho tôi.”
“Em không thể đi, là cô ta cho người bắt cóc Tịnh Hảo, Kỷ Nguyên Tường, có phải anh lại muốn bảo vệ cho cô ta, lần này anh định vứt bỏ con gái chúng ta sao? Em nói cho anh biết, đừng hòng! Em sẽ không đi, trừ khi tìm thấy con, bằng không hôm nay em phải giết chết ả tiện nhân này.”
Mộ Khác Như lúc đó một lòng muốn tìm được con, Kỷ Nguyên Tường đỡ cô, tất cả điều này khiến cho trái tim cô càng trở lên lạnh lẽo. Dường như trở về 4 năm trước đây, người đàn ông này đã hết lần này đến lần khác lựa chọn Hà Nhạn mà vứt bỏ cô.
“Mộ Khắc Như, em bình tĩnh lại đi, anh nhất định sẽ tìm thấy con, bây giờ em cần phải đi bệnh viện trị vết thương trên người.”
Kỷ Nguyên Tường ôm cô vào lòng, đưa cô lên xe thiết giáp của Phó La Dũng, Mộ Khác Như không phản kháng lại được, trơ mắt nhìn chiếc xe từ từ rời khỏi xưởng đóng tàu.
Sau khi Mộ Khác Như rời đi, cuối cùng Kỷ Nguyên Tường cũng nhìn thẳng vào Hà Nhạn.
Người con gái mà anh đã từng đặt ở trong tim.
“Hà Nhạn, cho tôi một lời giải thích.”
Im lặng một lúc lâu, toàn bộ người ở xưởng đóng tàu đều bị Kỷ Nguyên Tường cho lui xuống, bây giờ trong không gian rộng lớn như vậy, chỉ còn lại hai người họ.
Đứng ở một bên rất xa, hôm nay khoảng cách của anh đối với cô đã không còn từ gì cần giải thích. Có lẽ cái ngày mà Mộ Khác Như chết, anh đã nhận ra trái tim đó, đối với ai mới là yêu.
Trên khuôn mặt phảng phất sự đau lòng, cũng không bằng được nỗi đau khổ của sự tuyệt vọng tận sâu trong trái tim.
Cô ta cố gắng muốn mở miệng nói điều gì đấy, giống như nhiều năm về trước, nép vào lòng anh nũng nịu, muốn anh thiên vị mình một cách vô điều kiện.
Nhưng sự thật quả thực là, trái tim đó của anh đã dành cho người con gái khác rồi, cô ta cuối cùng trở thành một kẻ phạm tội. Bị ép trở thành một tội nhân…
Một luồng gió lạnh thổi qua tai, thổi bay mái tóc đen của cô ta, làm lộ ra làn da nhăn nheo cùng với vết thương đáng sợ trên mặt.
“Kỷ Ngạn Tình, em yêu anh như vậy, tại sao anh lại không cần em, đi lấy ả tiện nhân đó? Rõ ràng là em hi sinh tất cả, nhưng đến cuối cùng lại không có được cái gì. Tình yêu của anh dành cho ả đàn bà đó, trái tim anh dành cho cô ta.”
“A…Cứu mạng…Mặt của tôi, a….” Hà Nhạn ôm mặt, bàn tay bị axit đốt rụi một phần nhỏ, lúc đó, cô ta đau đến nỗi mồ hôi không ngừng chảy ra, gào thét như bị điên vậy.
Tim của Mộ Khác Như đập thình như sắp đứt, nghĩ lại mà sợ, cả cơ thể sợ hãi của cô đều run lên bần bật.
Nếu như ban nãy, cô không né được, vậy thì người bị hủy đi dung mạo chính là bản thân.
Nhìn màn đêm đen tối, khuôn mặt đáng sợ nham hiểm của Hà Nhạn, phần mặt dưới mũi đều bị hủy hoại rồi, mắt trái bị dính axit, nên con mắt bị phỏng, hoàn toàn không nhìn rõ hình dạng.
Mộ Khác Như sợ hãi từ từ lùi lại, trong đau đớn, Hà Nhạn dần lấy lại tinh thần, cô ta trợn mắt lườm Mộ Khắc Như, giống quỷ dữ đến bảy, tám phần, nhảy vào đánh cô.
Sau đó, đằng sau đột nhiên vọng đến tiếng bước chân dồn dập.
Tiếng máy trực thăng gào thét, một luồng ánh sáng chói mắt sáng lên, xưởng đóng tàu yên tĩnh trong chốc lát xuất hiện một đội quân đặc chủng.
Kỷ Nguyên Tường mặc áo đen, nhanh chóng từ máy bay đi xuống, khi nhìn thấy Mộ Khác Như bình yên vô sự, thì sự u ám trên đôi lông mày của anh mới giải tỏa được đôi phần.
“Như, em bị thương ở đâu?” Anh nhìn thấy vết thương trên ngực, trên cánh tay cô, giọng điệu không thể phản kháng được vang lên: “Phó La Dũng, đưa cô ấy đến bệnh viện cho tôi.”
“Em không thể đi, là cô ta cho người bắt cóc Tịnh Hảo, Kỷ Nguyên Tường, có phải anh lại muốn bảo vệ cho cô ta, lần này anh định vứt bỏ con gái chúng ta sao? Em nói cho anh biết, đừng hòng! Em sẽ không đi, trừ khi tìm thấy con, bằng không hôm nay em phải giết chết ả tiện nhân này.”
Mộ Khác Như lúc đó một lòng muốn tìm được con, Kỷ Nguyên Tường đỡ cô, tất cả điều này khiến cho trái tim cô càng trở lên lạnh lẽo. Dường như trở về 4 năm trước đây, người đàn ông này đã hết lần này đến lần khác lựa chọn Hà Nhạn mà vứt bỏ cô.
“Mộ Khắc Như, em bình tĩnh lại đi, anh nhất định sẽ tìm thấy con, bây giờ em cần phải đi bệnh viện trị vết thương trên người.”
Kỷ Nguyên Tường ôm cô vào lòng, đưa cô lên xe thiết giáp của Phó La Dũng, Mộ Khác Như không phản kháng lại được, trơ mắt nhìn chiếc xe từ từ rời khỏi xưởng đóng tàu.
Sau khi Mộ Khác Như rời đi, cuối cùng Kỷ Nguyên Tường cũng nhìn thẳng vào Hà Nhạn.
Người con gái mà anh đã từng đặt ở trong tim.
“Hà Nhạn, cho tôi một lời giải thích.”
Im lặng một lúc lâu, toàn bộ người ở xưởng đóng tàu đều bị Kỷ Nguyên Tường cho lui xuống, bây giờ trong không gian rộng lớn như vậy, chỉ còn lại hai người họ.
Đứng ở một bên rất xa, hôm nay khoảng cách của anh đối với cô đã không còn từ gì cần giải thích. Có lẽ cái ngày mà Mộ Khác Như chết, anh đã nhận ra trái tim đó, đối với ai mới là yêu.
Trên khuôn mặt phảng phất sự đau lòng, cũng không bằng được nỗi đau khổ của sự tuyệt vọng tận sâu trong trái tim.
Cô ta cố gắng muốn mở miệng nói điều gì đấy, giống như nhiều năm về trước, nép vào lòng anh nũng nịu, muốn anh thiên vị mình một cách vô điều kiện.
Nhưng sự thật quả thực là, trái tim đó của anh đã dành cho người con gái khác rồi, cô ta cuối cùng trở thành một kẻ phạm tội. Bị ép trở thành một tội nhân…
Một luồng gió lạnh thổi qua tai, thổi bay mái tóc đen của cô ta, làm lộ ra làn da nhăn nheo cùng với vết thương đáng sợ trên mặt.
“Kỷ Ngạn Tình, em yêu anh như vậy, tại sao anh lại không cần em, đi lấy ả tiện nhân đó? Rõ ràng là em hi sinh tất cả, nhưng đến cuối cùng lại không có được cái gì. Tình yêu của anh dành cho ả đàn bà đó, trái tim anh dành cho cô ta.”