Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 8 BÁNH GATO HÌNH MẶT CƯỜI
CHƯƠNG 8: BÁNH GATO HÌNH MẶT CƯỜI
Hạ Vãn Song chơi với các bạn nhỏ ở trong trại trẻ mồ côi rồi lên xe để tài xế chở về nhà họ Lệ như mọi lần.
Lý quản gia biết khi nào cô sẽ về nhà nên đứng đợi sẵn ở ngoài cửa từ lâu. Lệ Tuấn Hải sợ cô cảm thấy tủi thân khi ở nhà họ Du cho nên dặn dò Lý quản gia đến đón cô.
Không ngờ lại nhìn thấy dáng vẻ thoải mái và vui vẻ của cô, sáng nay khi nhìn thấy bộ mặt xấu xí của mợ chủ nhà họ Du thì ông ấy thật sự chỉ muốn mang mợ chủ về nhà ngay lập tức.
“Mợ chủ, cô đã về rồi. Cơm tối đã được chuẩn bị xong, mời cô ăn cơm.”
Hạ Vãn Song hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý quản gia đứng đợi cô ở ngoài cửa, nhưng cũng cảm thấy rất ấm áp, không ngờ lại có người sẽ lo lắng, sợ cô cảm thấy tủi thân.
Trên khuôn mặt xinh xắn của Hạ Vãn Song xuất hiện một nụ cười tươi, sau này cô nhất định phải sống thật tốt, như vậy mới không làm cho những người yêu thương cô cảm thấy thất vọng!
“Được, chúng ta vào nhà thôi.”
Lúc ăn cơm tối, Hạ Vãn Song cảm thấy may mắn khi cái tên tự cao tự đại kia không ở nhà, một mình cô ăn cơm còn vui hơn nhiều. Mới đầu cô định sau khi ăn cơm xong sẽ lên thăm Lệ Tuấn Hải, tiện thể mang bữa tối lên cho anh.
Nhưng mà Lý quản gia lại nói cậu cả đang làm vật lý trị liệu, một tiếng nữa mới có thể ra ngoài.
Hạ Vãn Song cảm thấy đối phương vô cùng vất vả, chưa ăn cơm đã phải làm vật lý trị liệu.
Cô cũng từng hỏi Lý quản gia, tại sao lại không làm vật lý trị liệu ở những bệnh viện lớn có trang thiết bị hiện đại mà lại điều trị ở nhà chứ? Hơn nữa, nếu như Lệ Tuấn Hải được tiếp nhận điều kiện chữa trị tốt hơn thì anh nhất định sẽ không khó chịu như vậy.
Lý quản gia ấp úng, chỉ nói là bác sĩ Trần rất giỏi, nhưng mà Hạ Vãn Song vẫn cảm thấy có gì mờ ám. Vì vậy cô liền đi hỏi thím Hoàng.
So với một người đàn ông kín miệng thì sẽ dễ dàng moi được tin tức từ trong miệng của một người phụ nữ hơn.
Khi thím Hoàng nghe thấy vấn đề này thì bắt đầu thở dài: “Cậu cả trước đây có một người bạn gái, hai người rất yêu thương nhau, cô Nhã Linh cũng là một người rất tốt. Nhưng mà ý trời trêu ngươi, hồng nhan bạc mệnh, tai nạn kia đã cướp đi mạng sống của cô Nhã Linh. Lúc đó cậu cả cũng không muốn sống nữa, chứ đừng nói gì đến việc đồng ý phối hợp trị liệu. Nếu như cậu hai không kiên trì muốn cứu cậu cả, chỉ sợ rằng...”
Thím Hoàng nói đến đây lại giơ tay lên lau nước mắt: “Tại sao ông trời cứ luôn làm khổ người tốt như vậy? Cậu cả và cô Nhã Linh đều là những người rất tốt mà.”
Hạ Vãn Song có chút ngạc nhiên, cũng có phần khổ sở, còn có một chút buồn bã.
Thì ra Lệ Tuấn Hải đã có một tình yêu sâu đậm như vậy, đối phương còn tốt như thế. Xem ra, anh cưới cô chỉ là để trang trí, Hạ Vãn Song cũng không nói ra được cảm xúc của cô lúc này như thế nào.
Cô lắc lắc đầu, không muốn lại nghĩ đến những chuyện này nữa. Cô phải sốc lại tinh thần, cho dù tình hình lúc này như thế nào, cô chỉ cần ở bên chăm sóc cho Lệ Tuấn Hải, hoàn thành vai trò của người vợ, không để cho anh mất đi hy vọng sống là được.
Dù gì cô còn một tiếng đồng hồ nữa, vậy thì làm cho anh một cái bánh gato nhỏ đi. Tuy anh không ăn được nhưng khi ngắm nhìn cũng sẽ thấy vui vẻ hơn, nhìn xem chiếc bánh gato mà cô làm đáng yêu biết nhường nào.
Hạ Vãn Song vừa hát vừa đi vào trong bếp, hỏi thím Hoàng để lấy nguyên liệu làm bánh gato, cùng với một ít hoa quả, sau đó bắt đầu làm bánh.
Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc bánh gato được nướng chín ra đời.
Thím Hoàng thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên: “Thì ra mợ chủ khéo tay như vậy, sau này mợ chủ nhất định phải dạy tôi đó.”
Hạ Vãn Song bị thím Hoàng khen đến đỏ mặt. Hai tay vẫn tiếp tục lấy hoa quả để trang trí bánh.
Thím Hoàng đứng ở bên cạnh nói tiếp: “Cậu hai thích ăn kiwi, mợ chủ có thể cho nhiều một chút.”
Cậu hai nhất định sẽ nhận ra điểm tốt của mợ chủ, sau đó quan hệ của hai người sẽ tiến thêm một bước, đến khi thời cơ chín muồi thì tất cả mọi chuyện đều sẽ không còn là vấn đề nữa! Những lời này của thím thật sự là quá đúng.
Hạ Vãn Song nghi hoặc: cô cũng không phải là nướng bánh cho cái tên tự đại kia, sở thích của hắn thì có liên quan gì đến cô? Nếu hắn muốn ăn thì tự đi mà làm.
Cô nhìn chiếc bánh gato nhỏ ở trước mắt, tủm tỉm cười, còn thiếu mấy miếng xoài nữa. Khi Lệ Tuấn Hải nhìn thấy nó thì nhất định sẽ rất vui vẻ.
Sau khi đặt miếng xoài cuối cùng lên trên thì chiếc bánh gato hoa quả cũng hoàn thành. Khuôn mặt màu vàng xanh, khóe miệng cong lên, đôi mắt cũng híp lại. Đây là một khuôn mặt cười vô cùng đáng yêu, khiến cho người nhìn cảm thấy vui vẻ, cũng vì thế mà càng thêm thèm ăn.
Khi Hạ Vãn Song chuẩn bị mang chiếc bánh gato kia ra thì đúng lúc gặp phải Lệ Vĩnh Duy, xem ra hắn mới tan tầm, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Nhưng mà nó cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn, khí chất của hắn vẫn cứ xuất chúng như vậy. Nếu như hắn không lên tiếng thì nhất định sẽ làm cho vô số cô gái phải gục ngã.
Hạ Vãn Song nhớ đến việc Du Ngân Huệ mê hắn như điếu đổ, nếu như hai người bọn họ gặp nhau, chắc là Lệ Vĩnh Duy vẫn sẽ giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng này.
Đôi mắt đẹp như sao trời của Lệ Vĩnh Duy lướt qua Hạ Vãn Song, khi hắn nhìn thấy chiếc bánh gato trên tay cô thì nở một nụ cười xấu xa, nhưng những lời mà hắn nói ra lại làm cho người khác nghiến răng nghiến lợi.
“Làm sao? Chỉ dựa vào cái bánh gato xấu xí này mà cũng muốn lấy lòng tôi sao?”
Hạ Vãn Song bị giọng điệu này của hắn chọc tức, cô tức giận trừng mắt nhìn đối phương, gã này có chuyện gì vậy? Sao trên đời lại có người vô liêm sỉ đến như vậy.
Hạ Vãn Song tức giận cười: "Chú em chồng này, lần trước anh vẫn chưa đi khám tai sao? Bây giờ đã xuất hiện ảo giác rồi.”
Lệ Vĩnh Duy vốn muốn duỗi tay lấy miếng kiwi trên mặt bánh, bỗng nhiên bị cô chặn lại, khiến cho hắn ngây ngẩn cả người.
Sau khi hoàn hồn lại, hắn nhướn mày: “Này, người phụ nữ kia, cô có ý gì?”
Hạ Vãn Song không muốn để ý đến hắn nên trực tiếp đi vòng qua đối phương: “Chính là ý đó, cái bánh gato này là làm cho anh trai anh, là chuẩn bị cho Tuấn Hải.”Cô dừng bước: “Hơn nữa, làm phiền anh gọi tôi là chị dâu. Đừng để cho mọi người nói nhà họ Lệ chúng ta không có lễ phép.”
Cô nói xong lập tức bước về phía trước, thế nhưng cánh tay mảnh khảnh của cô lại bị níu lại: “Ai nói với cô là anh trai tôi có thể ăn đồ ngọt? Cô không biết là bình thường anh ấy chỉ ăn thức ăn lỏng thôi sao?”
Lệ Vĩnh Duy vừa mới nghe thấy đôi môi đỏ thắm của cô nói ra tên của anh trai mình thì thấy vô cùng dịu dàng, nhưng mà cô vẫn cứ luôn gọi đầy đủ họ tên của hắn...
Hạ Vãn Song đương nhiên là biết, nhưng mà cô chỉ muốn cho Lệ Tuấn Hải nhìn thấy khuôn mặt cười như vậy. Trong lúc làm vật lý trị liệu nhất định sẽ rất khó chịu, để anh nhìn thấy những món đồ tràn ngập sức sống thì cô tin là anh sẽ sớm khôi phục sức sống.
“Tôi biết Tuấn Hải chỉ ăn thức ăn lỏng, cho nên tôi chỉ định để anh ấy nhìn thấy chiếc bánh gato hình mặt cười mà tôi làm. Có khi anh ấy sẽ cảm thấy vui vẻ hơn một chút. Nếu như anh không biết được ý định của người khác thì đừng nói ra những lời làm cho người khác đau lòng như vậy.”
Thật ra Hạ Vãn Song cũng biết là Lệ Vĩnh Duy quá lo lắng cho anh trai của hắn, không muốn anh chịu thêm bất cứ tổn thương nào. Nhưng sao cô có thể làm tổn thương Lệ Tuấn Hải chứ?
Lệ Vĩnh Duy nghe thấy cô nói như vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp, không ngờ người phụ nữ này cũng có vài phần thật lòng với anh trai của hắn. Nhưng những lời hắn nói ra lại như muốn đẩy người khác ra xa: “Tôi thử một chút để xem có độc hay không.” Hắn vừa nói vừa giơ tay ra lấy một miếng kiwi.
Vị chua của kiwi hòa quyện với sự ngọt ngào của bơ, vô cùng ngon miệng. Lệ Vĩnh Duy cảm thấy có phần chấn động.
Hạ Vãn Sơ nhìn chiếc bánh gato bị mất một miếng, lại còn bị những lời nói miệt thị của hắn làm cho tức giận, nên trừng mắt nhìn đối phương rồi chạy vào trong bếp, lấy một miếng kiwi khác để đặt vào chỗ bị trống.
Khi cô quay người lại thì thấy Lệ Vĩnh Duy đã đứng ở sau lưng cô từ lúc nào.
“Anh còn muốn làm gì nữa?” Hạ Vãn Song cho là hắn lại muốn nói những lời làm tổn thương người khác nên giọng nói có phần tức giận.
Lệ Vĩnh Duy lại tự tay đón lấy chiếc bánh gato trên tay cô, bàn tay ấm áp của hắn lướt qua mu bàn tay cô, làm cho khuôn mặt của Hạ Vãn Song bỗng nhiên đỏ bừng. Cô lập tức cúi đầu, sợ hắn nhìn thấy, sau đó lại bắt đầu nói cô lẳng lơ.
“Tôi sẽ đưa cái bánh gato này cho anh tôi.”
“Không phải anh đã nói là anh ấy không thể ăn được sao?”
Lệ Vĩnh Duy đi thẳng ra ngoài: “Nhỡ đâu sau khi anh ấy nhìn thấy nó sẽ cảm thấy vui vẻ hơn như lời mà cô nói thì sao.”
Hạ Vãn Song nghe thấy như vậy thì trái tim đập thình thịch, một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn: “Nè, nếu muốn đưa lên thì cũng phải là tôi đưa chứ, dù gì tôi cũng là người làm ra nó.”
Tiếc là khi cô đuổi đến nơi thì đã không thấy bóng dáng của Lệ Vĩnh Duy đâu cả, chân của người này dài như vậy sao?
Bữa tối hôm nay vẫn bị Lệ Vĩnh Duy nhanh chân giành trước, nếu như không phải thấy hắn quan tâm đến Lệ Tuấn Hải như vậy, thì những việc như đút cơm này đáng lẽ phải do người vợ là cô làm mới phải.
Nhưng mà, nghĩ lại thì thấy Lệ Vĩnh Duy cũng rất đáng thương, anh trai bởi vì hắn nên mới trở thành như vậy, mỗi lần nhìn thấy anh trai của mình hẳn là hắn sẽ rất đau lòng và áy náy.
Hạ Vãn Song nhún vai, cô là người lớn nên không chấp với trẻ con, nhường cơ hội này cho hắn. Sau này khi Lệ Vĩnh Duy không ở đây thì cô sẽ chăm sóc cho Lệ Tuấn Hải, đến bây giờ cô vẫn chưa nói được lời xin lỗi mà cô thiếu anh.
Hơn nữa Lệ Tuấn Hải hẳn là rất yêu người con gái tên là Nhã Linh kia, chỉ cần nghe thím Hoàng nói như vậy là cô cũng đoán được, còn chính cô chỉ là một người vô dụng kẹp ở giữa thôi.
Sau khi buổi vật lý trị liệu kết thúc, Lê Tuấn Hải lập tức quay về phòng mình.
Anh vừa vào phòng liền thấy Lệ Vĩnh Duy cầm một chiếc bánh gato ở trong phòng.
“Sao hôm nay em vui vẻ vậy?” Sau khi làm vật lý trị liệu, Lệ Tuấn Hải sẽ trở nên suy yếu, chỉ nói có một câu thôi mà anh đã thở hổn hển mấy lần.
Lệ Vĩnh Duy đặt chiếc bánh gato lên trên bàn, rồi đi đến ôm anh trai của mình lên trên giường, chỉnh lại gối tựa cho đối phương rồi hờ hững đáp lại: “Đây là chiếc bánh gato mà người phụ nữ kia chuẩn bị cho anh.”
Có thể làm cho Lệ Vĩnh Duy gọi là người phụ nữ kia thì ngoài Vãn Song ra còn có ai đâu. Lệ Tuấn Hải nghiêng đầu: “Anh xem một chút.”
Lệ Vĩnh Duy lập tức đưa chiếc bánh gato đến trước mặt anh, một khuôn mặt tươi cười màu vàng xanh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Lệ Tuấn Hải khẽ mỉm cười, tuy khuôn mặt của anh có vô số nếp nhăn, nhưng Lệ Vĩnh Duy biết là anh rất vui vẻ, đây cũng là nụ cười đầu tiên của anh trai hắn trong suốt ba tháng nay.
Lệ Vĩnh Duy bỗng nhớ đến nụ cười ngọt ngào của người phụ nữ kia “Nếu như anh ấy nhìn thấy nó thì sẽ vui vẻ hơn.”
Anh trai thoạt nhìn thật sự rất vui vẻ.
Được rồi, coi như lần này người phụ nữ kia đã làm đúng một việc.
“Đúng rồi, nghe nói hôm nay em không cùng Vãn Song về lại mặt. Không phải là tối hôm qua em đã đồng ý rồi sao?” Không biết có phải là vì vui vẻ nên hôm nay lời nói của anh cũng trở nên lưu loát hơn nhiều.
Lê Vĩnh Duy giơ tay lên vuốt trán, quả nhiên, anh biết là anh trai sẽ nói đến chuyện này: “Hôm nay em có chuyện bận đột xuất nên mới không đi. Anh ăn cơm trước đi.”
Hắn vừa nói vừa bê chỗ thức ăn lỏng trên bàn đến trước mặt anh.
“Em đừng đánh trống lảng, đấy chỉ là cái cớ của em thôi. Một cô gái tốt như vậy mà em cũng không biết trân trọng? Nhanh chóng chuẩn bị đi tuần trăng mặt với Vãn Song đi.”
Hạ Vãn Song chơi với các bạn nhỏ ở trong trại trẻ mồ côi rồi lên xe để tài xế chở về nhà họ Lệ như mọi lần.
Lý quản gia biết khi nào cô sẽ về nhà nên đứng đợi sẵn ở ngoài cửa từ lâu. Lệ Tuấn Hải sợ cô cảm thấy tủi thân khi ở nhà họ Du cho nên dặn dò Lý quản gia đến đón cô.
Không ngờ lại nhìn thấy dáng vẻ thoải mái và vui vẻ của cô, sáng nay khi nhìn thấy bộ mặt xấu xí của mợ chủ nhà họ Du thì ông ấy thật sự chỉ muốn mang mợ chủ về nhà ngay lập tức.
“Mợ chủ, cô đã về rồi. Cơm tối đã được chuẩn bị xong, mời cô ăn cơm.”
Hạ Vãn Song hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý quản gia đứng đợi cô ở ngoài cửa, nhưng cũng cảm thấy rất ấm áp, không ngờ lại có người sẽ lo lắng, sợ cô cảm thấy tủi thân.
Trên khuôn mặt xinh xắn của Hạ Vãn Song xuất hiện một nụ cười tươi, sau này cô nhất định phải sống thật tốt, như vậy mới không làm cho những người yêu thương cô cảm thấy thất vọng!
“Được, chúng ta vào nhà thôi.”
Lúc ăn cơm tối, Hạ Vãn Song cảm thấy may mắn khi cái tên tự cao tự đại kia không ở nhà, một mình cô ăn cơm còn vui hơn nhiều. Mới đầu cô định sau khi ăn cơm xong sẽ lên thăm Lệ Tuấn Hải, tiện thể mang bữa tối lên cho anh.
Nhưng mà Lý quản gia lại nói cậu cả đang làm vật lý trị liệu, một tiếng nữa mới có thể ra ngoài.
Hạ Vãn Song cảm thấy đối phương vô cùng vất vả, chưa ăn cơm đã phải làm vật lý trị liệu.
Cô cũng từng hỏi Lý quản gia, tại sao lại không làm vật lý trị liệu ở những bệnh viện lớn có trang thiết bị hiện đại mà lại điều trị ở nhà chứ? Hơn nữa, nếu như Lệ Tuấn Hải được tiếp nhận điều kiện chữa trị tốt hơn thì anh nhất định sẽ không khó chịu như vậy.
Lý quản gia ấp úng, chỉ nói là bác sĩ Trần rất giỏi, nhưng mà Hạ Vãn Song vẫn cảm thấy có gì mờ ám. Vì vậy cô liền đi hỏi thím Hoàng.
So với một người đàn ông kín miệng thì sẽ dễ dàng moi được tin tức từ trong miệng của một người phụ nữ hơn.
Khi thím Hoàng nghe thấy vấn đề này thì bắt đầu thở dài: “Cậu cả trước đây có một người bạn gái, hai người rất yêu thương nhau, cô Nhã Linh cũng là một người rất tốt. Nhưng mà ý trời trêu ngươi, hồng nhan bạc mệnh, tai nạn kia đã cướp đi mạng sống của cô Nhã Linh. Lúc đó cậu cả cũng không muốn sống nữa, chứ đừng nói gì đến việc đồng ý phối hợp trị liệu. Nếu như cậu hai không kiên trì muốn cứu cậu cả, chỉ sợ rằng...”
Thím Hoàng nói đến đây lại giơ tay lên lau nước mắt: “Tại sao ông trời cứ luôn làm khổ người tốt như vậy? Cậu cả và cô Nhã Linh đều là những người rất tốt mà.”
Hạ Vãn Song có chút ngạc nhiên, cũng có phần khổ sở, còn có một chút buồn bã.
Thì ra Lệ Tuấn Hải đã có một tình yêu sâu đậm như vậy, đối phương còn tốt như thế. Xem ra, anh cưới cô chỉ là để trang trí, Hạ Vãn Song cũng không nói ra được cảm xúc của cô lúc này như thế nào.
Cô lắc lắc đầu, không muốn lại nghĩ đến những chuyện này nữa. Cô phải sốc lại tinh thần, cho dù tình hình lúc này như thế nào, cô chỉ cần ở bên chăm sóc cho Lệ Tuấn Hải, hoàn thành vai trò của người vợ, không để cho anh mất đi hy vọng sống là được.
Dù gì cô còn một tiếng đồng hồ nữa, vậy thì làm cho anh một cái bánh gato nhỏ đi. Tuy anh không ăn được nhưng khi ngắm nhìn cũng sẽ thấy vui vẻ hơn, nhìn xem chiếc bánh gato mà cô làm đáng yêu biết nhường nào.
Hạ Vãn Song vừa hát vừa đi vào trong bếp, hỏi thím Hoàng để lấy nguyên liệu làm bánh gato, cùng với một ít hoa quả, sau đó bắt đầu làm bánh.
Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc bánh gato được nướng chín ra đời.
Thím Hoàng thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên: “Thì ra mợ chủ khéo tay như vậy, sau này mợ chủ nhất định phải dạy tôi đó.”
Hạ Vãn Song bị thím Hoàng khen đến đỏ mặt. Hai tay vẫn tiếp tục lấy hoa quả để trang trí bánh.
Thím Hoàng đứng ở bên cạnh nói tiếp: “Cậu hai thích ăn kiwi, mợ chủ có thể cho nhiều một chút.”
Cậu hai nhất định sẽ nhận ra điểm tốt của mợ chủ, sau đó quan hệ của hai người sẽ tiến thêm một bước, đến khi thời cơ chín muồi thì tất cả mọi chuyện đều sẽ không còn là vấn đề nữa! Những lời này của thím thật sự là quá đúng.
Hạ Vãn Song nghi hoặc: cô cũng không phải là nướng bánh cho cái tên tự đại kia, sở thích của hắn thì có liên quan gì đến cô? Nếu hắn muốn ăn thì tự đi mà làm.
Cô nhìn chiếc bánh gato nhỏ ở trước mắt, tủm tỉm cười, còn thiếu mấy miếng xoài nữa. Khi Lệ Tuấn Hải nhìn thấy nó thì nhất định sẽ rất vui vẻ.
Sau khi đặt miếng xoài cuối cùng lên trên thì chiếc bánh gato hoa quả cũng hoàn thành. Khuôn mặt màu vàng xanh, khóe miệng cong lên, đôi mắt cũng híp lại. Đây là một khuôn mặt cười vô cùng đáng yêu, khiến cho người nhìn cảm thấy vui vẻ, cũng vì thế mà càng thêm thèm ăn.
Khi Hạ Vãn Song chuẩn bị mang chiếc bánh gato kia ra thì đúng lúc gặp phải Lệ Vĩnh Duy, xem ra hắn mới tan tầm, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Nhưng mà nó cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn, khí chất của hắn vẫn cứ xuất chúng như vậy. Nếu như hắn không lên tiếng thì nhất định sẽ làm cho vô số cô gái phải gục ngã.
Hạ Vãn Song nhớ đến việc Du Ngân Huệ mê hắn như điếu đổ, nếu như hai người bọn họ gặp nhau, chắc là Lệ Vĩnh Duy vẫn sẽ giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng này.
Đôi mắt đẹp như sao trời của Lệ Vĩnh Duy lướt qua Hạ Vãn Song, khi hắn nhìn thấy chiếc bánh gato trên tay cô thì nở một nụ cười xấu xa, nhưng những lời mà hắn nói ra lại làm cho người khác nghiến răng nghiến lợi.
“Làm sao? Chỉ dựa vào cái bánh gato xấu xí này mà cũng muốn lấy lòng tôi sao?”
Hạ Vãn Song bị giọng điệu này của hắn chọc tức, cô tức giận trừng mắt nhìn đối phương, gã này có chuyện gì vậy? Sao trên đời lại có người vô liêm sỉ đến như vậy.
Hạ Vãn Song tức giận cười: "Chú em chồng này, lần trước anh vẫn chưa đi khám tai sao? Bây giờ đã xuất hiện ảo giác rồi.”
Lệ Vĩnh Duy vốn muốn duỗi tay lấy miếng kiwi trên mặt bánh, bỗng nhiên bị cô chặn lại, khiến cho hắn ngây ngẩn cả người.
Sau khi hoàn hồn lại, hắn nhướn mày: “Này, người phụ nữ kia, cô có ý gì?”
Hạ Vãn Song không muốn để ý đến hắn nên trực tiếp đi vòng qua đối phương: “Chính là ý đó, cái bánh gato này là làm cho anh trai anh, là chuẩn bị cho Tuấn Hải.”Cô dừng bước: “Hơn nữa, làm phiền anh gọi tôi là chị dâu. Đừng để cho mọi người nói nhà họ Lệ chúng ta không có lễ phép.”
Cô nói xong lập tức bước về phía trước, thế nhưng cánh tay mảnh khảnh của cô lại bị níu lại: “Ai nói với cô là anh trai tôi có thể ăn đồ ngọt? Cô không biết là bình thường anh ấy chỉ ăn thức ăn lỏng thôi sao?”
Lệ Vĩnh Duy vừa mới nghe thấy đôi môi đỏ thắm của cô nói ra tên của anh trai mình thì thấy vô cùng dịu dàng, nhưng mà cô vẫn cứ luôn gọi đầy đủ họ tên của hắn...
Hạ Vãn Song đương nhiên là biết, nhưng mà cô chỉ muốn cho Lệ Tuấn Hải nhìn thấy khuôn mặt cười như vậy. Trong lúc làm vật lý trị liệu nhất định sẽ rất khó chịu, để anh nhìn thấy những món đồ tràn ngập sức sống thì cô tin là anh sẽ sớm khôi phục sức sống.
“Tôi biết Tuấn Hải chỉ ăn thức ăn lỏng, cho nên tôi chỉ định để anh ấy nhìn thấy chiếc bánh gato hình mặt cười mà tôi làm. Có khi anh ấy sẽ cảm thấy vui vẻ hơn một chút. Nếu như anh không biết được ý định của người khác thì đừng nói ra những lời làm cho người khác đau lòng như vậy.”
Thật ra Hạ Vãn Song cũng biết là Lệ Vĩnh Duy quá lo lắng cho anh trai của hắn, không muốn anh chịu thêm bất cứ tổn thương nào. Nhưng sao cô có thể làm tổn thương Lệ Tuấn Hải chứ?
Lệ Vĩnh Duy nghe thấy cô nói như vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp, không ngờ người phụ nữ này cũng có vài phần thật lòng với anh trai của hắn. Nhưng những lời hắn nói ra lại như muốn đẩy người khác ra xa: “Tôi thử một chút để xem có độc hay không.” Hắn vừa nói vừa giơ tay ra lấy một miếng kiwi.
Vị chua của kiwi hòa quyện với sự ngọt ngào của bơ, vô cùng ngon miệng. Lệ Vĩnh Duy cảm thấy có phần chấn động.
Hạ Vãn Sơ nhìn chiếc bánh gato bị mất một miếng, lại còn bị những lời nói miệt thị của hắn làm cho tức giận, nên trừng mắt nhìn đối phương rồi chạy vào trong bếp, lấy một miếng kiwi khác để đặt vào chỗ bị trống.
Khi cô quay người lại thì thấy Lệ Vĩnh Duy đã đứng ở sau lưng cô từ lúc nào.
“Anh còn muốn làm gì nữa?” Hạ Vãn Song cho là hắn lại muốn nói những lời làm tổn thương người khác nên giọng nói có phần tức giận.
Lệ Vĩnh Duy lại tự tay đón lấy chiếc bánh gato trên tay cô, bàn tay ấm áp của hắn lướt qua mu bàn tay cô, làm cho khuôn mặt của Hạ Vãn Song bỗng nhiên đỏ bừng. Cô lập tức cúi đầu, sợ hắn nhìn thấy, sau đó lại bắt đầu nói cô lẳng lơ.
“Tôi sẽ đưa cái bánh gato này cho anh tôi.”
“Không phải anh đã nói là anh ấy không thể ăn được sao?”
Lệ Vĩnh Duy đi thẳng ra ngoài: “Nhỡ đâu sau khi anh ấy nhìn thấy nó sẽ cảm thấy vui vẻ hơn như lời mà cô nói thì sao.”
Hạ Vãn Song nghe thấy như vậy thì trái tim đập thình thịch, một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn: “Nè, nếu muốn đưa lên thì cũng phải là tôi đưa chứ, dù gì tôi cũng là người làm ra nó.”
Tiếc là khi cô đuổi đến nơi thì đã không thấy bóng dáng của Lệ Vĩnh Duy đâu cả, chân của người này dài như vậy sao?
Bữa tối hôm nay vẫn bị Lệ Vĩnh Duy nhanh chân giành trước, nếu như không phải thấy hắn quan tâm đến Lệ Tuấn Hải như vậy, thì những việc như đút cơm này đáng lẽ phải do người vợ là cô làm mới phải.
Nhưng mà, nghĩ lại thì thấy Lệ Vĩnh Duy cũng rất đáng thương, anh trai bởi vì hắn nên mới trở thành như vậy, mỗi lần nhìn thấy anh trai của mình hẳn là hắn sẽ rất đau lòng và áy náy.
Hạ Vãn Song nhún vai, cô là người lớn nên không chấp với trẻ con, nhường cơ hội này cho hắn. Sau này khi Lệ Vĩnh Duy không ở đây thì cô sẽ chăm sóc cho Lệ Tuấn Hải, đến bây giờ cô vẫn chưa nói được lời xin lỗi mà cô thiếu anh.
Hơn nữa Lệ Tuấn Hải hẳn là rất yêu người con gái tên là Nhã Linh kia, chỉ cần nghe thím Hoàng nói như vậy là cô cũng đoán được, còn chính cô chỉ là một người vô dụng kẹp ở giữa thôi.
Sau khi buổi vật lý trị liệu kết thúc, Lê Tuấn Hải lập tức quay về phòng mình.
Anh vừa vào phòng liền thấy Lệ Vĩnh Duy cầm một chiếc bánh gato ở trong phòng.
“Sao hôm nay em vui vẻ vậy?” Sau khi làm vật lý trị liệu, Lệ Tuấn Hải sẽ trở nên suy yếu, chỉ nói có một câu thôi mà anh đã thở hổn hển mấy lần.
Lệ Vĩnh Duy đặt chiếc bánh gato lên trên bàn, rồi đi đến ôm anh trai của mình lên trên giường, chỉnh lại gối tựa cho đối phương rồi hờ hững đáp lại: “Đây là chiếc bánh gato mà người phụ nữ kia chuẩn bị cho anh.”
Có thể làm cho Lệ Vĩnh Duy gọi là người phụ nữ kia thì ngoài Vãn Song ra còn có ai đâu. Lệ Tuấn Hải nghiêng đầu: “Anh xem một chút.”
Lệ Vĩnh Duy lập tức đưa chiếc bánh gato đến trước mặt anh, một khuôn mặt tươi cười màu vàng xanh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Lệ Tuấn Hải khẽ mỉm cười, tuy khuôn mặt của anh có vô số nếp nhăn, nhưng Lệ Vĩnh Duy biết là anh rất vui vẻ, đây cũng là nụ cười đầu tiên của anh trai hắn trong suốt ba tháng nay.
Lệ Vĩnh Duy bỗng nhớ đến nụ cười ngọt ngào của người phụ nữ kia “Nếu như anh ấy nhìn thấy nó thì sẽ vui vẻ hơn.”
Anh trai thoạt nhìn thật sự rất vui vẻ.
Được rồi, coi như lần này người phụ nữ kia đã làm đúng một việc.
“Đúng rồi, nghe nói hôm nay em không cùng Vãn Song về lại mặt. Không phải là tối hôm qua em đã đồng ý rồi sao?” Không biết có phải là vì vui vẻ nên hôm nay lời nói của anh cũng trở nên lưu loát hơn nhiều.
Lê Vĩnh Duy giơ tay lên vuốt trán, quả nhiên, anh biết là anh trai sẽ nói đến chuyện này: “Hôm nay em có chuyện bận đột xuất nên mới không đi. Anh ăn cơm trước đi.”
Hắn vừa nói vừa bê chỗ thức ăn lỏng trên bàn đến trước mặt anh.
“Em đừng đánh trống lảng, đấy chỉ là cái cớ của em thôi. Một cô gái tốt như vậy mà em cũng không biết trân trọng? Nhanh chóng chuẩn bị đi tuần trăng mặt với Vãn Song đi.”