Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 14 ĐÓN CÔ TRỞ VỀ ( 2)
CHƯƠNG 14: ĐÓN CÔ TRỞ VỀ ( 2)
Lệ Vĩnh Duy vừa lái xe, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Lệ Tuấn Hải phải dựa vào bình ôxy mới có thể thở được, thì ra bệnh tình của anh cả đã nghiêm trọng đến như vậy rồi sao, còn hắn ngày nào cũng gặp anh mà lại không phát hiện ra điều gì khác thường. Người em trai là hắn đây đúng là đã quá thất trách rồi.
Bất giác đã đến cửa nhà họ Du, giờ đang là hoàng hôn, ánh nắng trời chiều trên bầu trời dịu dàng bao phủ lên mặt đất.
Gia đình năm người nhà họ Du và Hạ Vãn Song đang ăn cơm tối.
Đột nhiên có người giúp việc tới báo cáo, nói có một vị khách tới. Hỏi là ai lại không báo tên.
Du Bình Sang vốn không muốn để ý, nên đã kêu hắn đợi đến sau bữa cơm tối.
Lệ Vĩnh Duy đứng cách đó một bức tường sao có thể chịu như vậy, cho nên liền trực tiếp đi vào chỗ bọn họ ăn cơm. Ánh mắt trước giờ luôn cợt nhả lúc này chỉ lạnh lùng liếc nhìn sáu người đang ăn cơm trên bàn.
Sự xuất hiện của hắn, gây lên sóng gió không nhỏ cho nhà họ Du.
Ba cô nàng nhà họ Du đã nhìn đến trợn cả mắt lên rồi, trước giờ họ chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy, còn chói mắt hơn cả minh tinh điện ảnh nữa.
Dáng người cao dong dỏng, phải đến một mét chín đó. Khuôn mặt mê người, một đôi mắt đào hoa sâu thẳm, sống mũi cao, đôi môi khẽ khép hờ. Một gương mặt có thể nói là hoàn hảo xuất hiện trong tầm mắt của người nhà họ Du.
Đến Tô Ngân Chinh lúc này cũng vô cùng hào hứng muốn biết người trước mắt là ai.
“Quấy rầy rồi, tôi là Lệ Vĩnh Duy của nhà họ Lệ.” Giọng nói của Lệ Vĩnh Duy trầm thấp đầy khêu gợi, ôn tồn êm tai như tiếng đàn violin.
Khiến cho cô cô con gái nhà họ Du mê mẩn đầu óc, nhưng trong tai Hạ Vãn Song lại biến thành âm thanh phát ra từ địa ngục.
Người đàn ông này, rốt cuộc đến đây làm gì chứ? Cô vừa nghe thấy giọng của hắn, đến cơm cũng nuốt không trôi.
Du Bình Sang cũng rất kinh ngạc, Lệ Vĩnh Duy cũng chính là cậu hai nhà họ Lệ, nhân vật đầy cao quý ở thành phố W nhưng lại khiêm tốn trong truyền thuyết.
Tô Ngân Chinh là người đầu tiên có phản ứng, bà ta đứng lên cười nói: “Thì ra là cậu hai nhà họ Lệ, đúng là đã không tiếp đón từ xa.” Bà vừa nói vừa đưa tay ra nhéo Du Bình Sang vẫn đang suy nghĩ ở bên cạnh.
Du Bình Sang lúc này cũng hoàn hồn, “Chắc cậu hai vẫn chưa ăn cơm nhỉ, nể mặt ngồi đây ăn cơm có được không?”
Lệ Vĩnh Duy liếc nhìn Hạ Vãn Song, cô chỉ vùi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Hắn gật đầu, “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Làm phiền rồi.”
“Không phiền đâu, không phiền đâu.” Tô Ngân Chinh vội vàng kêu người giúp việc đến, “Mau chuẩn bị thêm một bộ bát đũa cho cậu Lệ.”
“Đợi đã, đến phòng tôi lấy một chai rượu Lafite năm 82 ra đây nữa.” Du Bình Sang gọi người giúp việc lại dặn dò, ông hiểu rằng tạo mối quan hệ tốt với cậu hai nhà họ Lệ rất quan trọng. Cho nên cần phải lấy lòng chút, cho dù hắn không xem trọng chai rượu kia thì ít nhất cũng thấy được thành ý của ông.
“Tổng giám đốc Du không cần khách sáo như vậy đâu.” Lệ Vĩnh Duy không hề kiêu ngạo, rất có chừng mực, khắp người toát lên vẻ nguy hiểm ngang ngược, khí thế vô cùng lớn mạnh.
Du Bình Sang đang định nói cần chứ, cần chứ, thì Du Thiên Tinh vẫn luôn không nói lời nào bỗng nhiên chen vào, dáng vẻ ngây thơ vô tội, “Anh thật sự là Lệ Vĩnh Duy sao? Trẻ quá, đẹp trai quá đi.”
Lệ Vĩnh Duy nghe thấy giọng nói ngọt ngào trong trẻo có hơi giống với Hạ Vãn Song, thì lạnh lùng nhìn cô ta một cái. Thoạt nhìn cô ta đang ngồi ở ghế nhỏ nhất, chắc đây chính là cô con gái cưng nhỏ nhất của nhà họ Du rồi.
“Quá khen rồi.” Giọng nói lạnh lùng nhưng lại có sức hút khác thường.
Hạ Vãn Song vừa ăn cơm vừa chửi thầm, mặt người dạ thú!
Du Bình Sang thấy Du Thiên Tinh nói chen vào cũng không khiến cho Lệ Vĩnh Duy khó chịu, mới thở phào một hơi, cười nói: “Khiến cậu Lệ chê cười rồi, đây là con gái út, Du Thiên Tinh. Bên kia là con gái lớn của tôi, Du Hiền Chân.”
Du Hiền Chân không ngờ cậu hai nhà họ Lệ trong truyền thuyết lại đẹp trai như vậy, đẹp trai hơn Trình Giang, bạn trai của cô nhiều. Nhưng cô ta nghĩ thì cũng chỉ nghĩ vậy thôi, dù sao bản thân cũng có Trình Giang rồi.
“Con gái thứ hai Du Ngân Huệ.”
So với hai cô gái kia, Du Ngân Huệ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Tuy trong lòng cô ấy không ngừng kêu gào phải có bằng được người đàn ông này, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ gió êm sóng lặng, chỉ lễ phép mỉm cười một cái rồi rời ánh mắt đi, vừa cởi mở mà lại có sự rụt rè của con gái.
Cô ấy rất hài lòng với biểu hiện của mình.
Tô Ngân Chinh nhìn Du Ngân Huệ như vậy, cảm thấy cuối cùng cũng không uổng phí công sức mình dạy dỗ. Con gái lớn có người yêu rồi, cô út lại quá nhỏ, người duy nhất có khả năng gả cho Lệ Vĩnh Huy chỉ có cô hai cao sang đoan trang này thôi.
Lệ Vĩnh Duy cũng không thèm nghiêm túc nhìn mấy cô gái này, ai nấy đều dối trá vô cùng, đem ra so sánh thì Hạ Vãn Song có vẻ thẳng thắn hơn nhiều. Cô chán ghét đến nỗi không thèm nhìn hắn lấy một lần.
Có điều nghĩ đến đây, người phụ nữ kia lại ngẩng đầu trộm nhìn hắn một cái. Lệ Vĩnh Duy bỗng cảm thấy vui vẻ lạ thường, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười có ý sâu xa.
Nhưng lại không muốn khiến những người kia hiểu lầm.
“Cậu, cháu ăn no rồi.” Hạ Vãn Song nói rồi liền rời khỏi bàn.
“Cô không cần thu xếp hành lý, cứ như vậy mà theo tôi về là được rồi.”
Hạ Vãn Song nắm chặt nắm tay, lại buông ra, “Tôi không hề nói sẽ cùng anh trở về.”
“Đứng lại.” Lệ Vĩnh Duy từ tốn nói một tiếng, nhưng bão tố bên trong chỉ có Hạ Vãn Song nghe ra.
Bước chân của cô hơi dừng lại một chút.
“Anh tôi đang ở nhà đợi cô, cô có biết không?”
Hắn tưởng rằng mình lôi Lệ Tuấn Hải ra thì Hạ Vãn Song sẽ trở về cùng hắn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà, cô không thèm sống tiếp dưới cùng một mái nhà với thứ không bằng cầm thú này. Ghê tởm.
“Anh đã làm những gì, lòng anh tự biết rõ. Tôi cũng không muốn làm cho mọi chuyện trở nên khó coi.” Giọng Hạ Vãn Song lạnh lùng, cả người vừa đề phòng lại vừa xa cách. Cô vốn không thèm bận tâm Lệ Vĩnh Duy ở phía sau có phản ứng gì, liền đi thẳng lên tầng.
Lệ Vĩnh Duy thấy cô như vậy trong lòng bỗng giận vô cớ, người phụ nữ này nhất định muốn đấu với hắn đến cùng sao?
Thấy sắc mặt của hắn thâm trầm, Du Bình Sang lập tức tiến lên giải thích: “Con bé này bị tôi chiều hư rồi, cậu hai đừng để bụng. Xin cậu bỏ quá cho.”
“Tổng giám đốc Du, đứa cháu gái hiền lương thục đức này của ông, đành nhờ ông khuyên bảo vậy. Nói cho cô ấy biết, anh trai tôi vẫn đang chờ cô ấy ở nhà.” Lệ Vĩnh Duy nghĩ đến bộ dạng của anh cả, trong lòng lại như bị thứ gì đó bóp nghẹt. Anh cả muốn hắn dẫn Hạ Vãn Song về, hắn nhất định sẽ dẫn về. Dù có là cướp thì cũng phải dùng bạo lực lôi về.
Du Ngân Huệ nhìn thấy tình hình như vậy, liền tiến lên mỉm cười nói: “Cậu Lệ, bố, mọi người thấy như thế này có được không, con lên trên nói chuyện với chị Vãn Song một chút. Dù sao thì con gái với nhau nói chuyện cũng dễ hơn.”
Lệ Vĩnh Duy, nam thần cô hằng mong ước đang ở trước mắt, dù sao đi nữa thì cô cũng phải nghĩ cách gây ấn tượng tốt với hắn.
Lệ Vĩnh Duy tỏ ra lạnh lùng, không có ý kiến gì. Chỉ cần mang được người phụ nữ đó về, hắn không thèm bận tâm ai là người khuyên can.
Du Bình Sang gật đầu, “Vậy phiền con rồi, Ngân Huệ.”
“Bố khách khí như vậy làm gì chứ?” Du Ngân Huệ cười duyên dáng nói.
Du Hiền Chân và Du Thiên Tinh ở bên mắng chửi không ít, đúng là công cán gì cũng bị Du Ngân Huệ cướp mất!
Sau khi Hạ Vãn Song về đến phòng không lâu thì có người gõ cửa, cô tưởng là Lệ Vĩnh Duy, liền bịt lỗ tai lại. Tiếng đập cửa nhẹ nhàng không ngừng vang lên, Hạ Vãn Song mới nghĩ ra, cách gõ cửa như vậy không thể là của người đàn ông thô lỗ kia được.
Cho nên đã đi xuống giường, chỉnh lại đầu tóc, mở cửa thì thấy là Du Ngân Huệ. Cô hơi lấy làm kinh ngạc.
“Ngân Huệ? Có chuyện gì không?” Trong ba cô con gái của cậu thì Hạ Vãn Song và Du Ngân Huệ coi như cũng không tệ, ít nhất cũng không đến mức đối đầu gay gắt như với Du Hiền Chân, hai người bọn họ cũng có nói chuyện được với nhau.
Du Ngân Huệ mỉm cười, nhìn có vẻ nhã nhặn lịch sự, “Chị Vãn Song, em có thể vào ngồi một lát không?”
Cô ấy đã nói đến nước này rồi, Hạ Vãn Song không thể tiếp tục chặn cô ở ngoài cửa nữa. Mở rộng cửa ra, “Vào đi.”
Du Ngân Huệ đi vào ngồi xuống, tư thế khoan thai không hổ danh là cô gái xuất thân trong xã hội thượng lưu.
Hạ Vãn Song chuẩn bị hỏi xem cô ấy có chuyện gì, không ngờ cô ấy lại lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi, đặt nó đến trước mặt Hạ Vãn Song.” Chị Vãn Song, đây là tiền riêng của em. Bên trong vừa đủ bảy trăm triệu, chị có thể cầm đi đưa cho viện trưởng Hàn để cứu mạng đứa bé đó. Em đã nghe mẹ em nói qua về chuyện này. Chị cũng đừng quá để bụng những điều mẹ em nói, bà ấy là vậy đó.”
Hạ Vãn Song nhìn tấm chi phiếu trước mắt có chút sững sờ, có tiền rồi ư? Nhưng cô không muốn lấy không một đồng tiền nào của người nhà họ Du, sau khi thấy thái độ của Tô Ngân Chinh như vậy, cô đã hiểu ra nếu nhận bất cứ thứ gì của nhà họ Du thì đều sẽ trở thành điểm yếu. Nhưng hiện giờ lại không thể từ chối, tính mạng của đứa bé đó…
Hạ Vãn Song cuối cùng vẫn nhận lấy, “Ngân Huệ, tiền này coi như là chị mượn em. Đợi đến khi có tiền chị sẽ lập tức trả lại.”
Du Ngân Huệ nắm lấy tay Hạ Vãn Song, “Chị, người một nhà với nhau nói gì mà mượn với không chứ, hơn nữa đây là tiền em quyên góp cho đứa bé kia. Là tình thương của em. Không phải sao? Chị không được từ chối đó.”
Hạ Vãn Song không nghĩ ngợi gì nhiều, cô nhận lấy, nhưng vẫn thể hiện bản thân sẽ trả lại. “Thường ngày em cũng cần dùng tiền, đến lúc đó chị sẽ trả lại cho em.”
Du Ngân Huệ chỉ có thể mỉm cười, “Nếu chị cứ nhất quyết vậy thì em cũng không tiện nói gì. Nhưng cậu hai nhà họ Lệ và bố em vẫn đang chờ chị ở bên dưới đó.”
Hạ Vãn Song theo bản năng định trả lời hắn ở phía dưới đợi thì có liên quan gì đến chị. May mà miệng không nhanh hơn não, mấp máy đôi môi đỏ hồng, “Chị không định về đó.”
“Chị sợ sao? Hay là em về cùng chị, lấy thêm chút can đảm là được rồi.” Ngân Huệ cười nói.
“Em về nhà họ Lệ cùng chị ư? Nhưng chị đâu nói là sẽ đi.” Hạ Vãn Song nghĩ đến trở về nhà họ Lệ sẽ lại phải sống dưới một mái nhà với loại người đó, lại thấy đau đầu.
“Chị, cậu hai nhà họ Lệ vừa uy hiếp bố em đó. Em hy vọng chị đừng khiến bố em khó xử, dù sao thì nhà họ Lệ tài cao thế lớn, chúng ta không thể dây vào đâu. Hơn nữa nghe nói cậu cả nhà họ Lệ đang tìm chị khắp nơi đó, bệnh tình cũng đã nặng hơn rồi.” Du Ngân Huệ giả bộ rất thương cảm.
Hạ Vãn Song hờ hững với những lời lúc trước cô ấy nói, nhưng khi nghe thấy bệnh tình của Lệ Tuấn Hải nặng hơn thì cô lại thấy căng thẳng, hơn nữa còn là bởi vì tìm cô. Thảo nào Lệ Vĩnh Duy chịu đến đây, thì ra là bởi vì bệnh của Lệ Tuấn Hải trở nên nghiêm trọng, nên hắn mới không thể không tới. Bọn họ sẽ không gây gổ vì cô nữa đấy chứ?
Haiz, nếu đã như vậy, cô đành phải trở về rồi. Mềm lòng là nhược điểm lớn nhất của cô.
“Chị, chị à?” Du Ngân Huệ gọi Hạ Vãn Song đang mất hồn mất vía, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
Hạ Vãn Song hoàn hồn, “Vậy được rồi, đành phiền em cùng đi theo một chuyến vậy.”
Nhưng Hạ Vãn Song sao có thể ngờ rằng mục đích thật sự của Du Ngân Huệ này lại là Lệ Vĩnh Duy chứ?
Vì có thể giành được nhiều thời gian ở bên nhau hơn, Du Ngân Huệ cho rằng mình phải đi theo qua đó mới được, không chừng ở chung lâu ngày, Lệ Vĩnh Duy sẽ phát hiện ra điểm tốt của mình. Cô ấy rất tự tin vào bản thân.
Lệ Vĩnh Duy vừa lái xe, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Lệ Tuấn Hải phải dựa vào bình ôxy mới có thể thở được, thì ra bệnh tình của anh cả đã nghiêm trọng đến như vậy rồi sao, còn hắn ngày nào cũng gặp anh mà lại không phát hiện ra điều gì khác thường. Người em trai là hắn đây đúng là đã quá thất trách rồi.
Bất giác đã đến cửa nhà họ Du, giờ đang là hoàng hôn, ánh nắng trời chiều trên bầu trời dịu dàng bao phủ lên mặt đất.
Gia đình năm người nhà họ Du và Hạ Vãn Song đang ăn cơm tối.
Đột nhiên có người giúp việc tới báo cáo, nói có một vị khách tới. Hỏi là ai lại không báo tên.
Du Bình Sang vốn không muốn để ý, nên đã kêu hắn đợi đến sau bữa cơm tối.
Lệ Vĩnh Duy đứng cách đó một bức tường sao có thể chịu như vậy, cho nên liền trực tiếp đi vào chỗ bọn họ ăn cơm. Ánh mắt trước giờ luôn cợt nhả lúc này chỉ lạnh lùng liếc nhìn sáu người đang ăn cơm trên bàn.
Sự xuất hiện của hắn, gây lên sóng gió không nhỏ cho nhà họ Du.
Ba cô nàng nhà họ Du đã nhìn đến trợn cả mắt lên rồi, trước giờ họ chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy, còn chói mắt hơn cả minh tinh điện ảnh nữa.
Dáng người cao dong dỏng, phải đến một mét chín đó. Khuôn mặt mê người, một đôi mắt đào hoa sâu thẳm, sống mũi cao, đôi môi khẽ khép hờ. Một gương mặt có thể nói là hoàn hảo xuất hiện trong tầm mắt của người nhà họ Du.
Đến Tô Ngân Chinh lúc này cũng vô cùng hào hứng muốn biết người trước mắt là ai.
“Quấy rầy rồi, tôi là Lệ Vĩnh Duy của nhà họ Lệ.” Giọng nói của Lệ Vĩnh Duy trầm thấp đầy khêu gợi, ôn tồn êm tai như tiếng đàn violin.
Khiến cho cô cô con gái nhà họ Du mê mẩn đầu óc, nhưng trong tai Hạ Vãn Song lại biến thành âm thanh phát ra từ địa ngục.
Người đàn ông này, rốt cuộc đến đây làm gì chứ? Cô vừa nghe thấy giọng của hắn, đến cơm cũng nuốt không trôi.
Du Bình Sang cũng rất kinh ngạc, Lệ Vĩnh Duy cũng chính là cậu hai nhà họ Lệ, nhân vật đầy cao quý ở thành phố W nhưng lại khiêm tốn trong truyền thuyết.
Tô Ngân Chinh là người đầu tiên có phản ứng, bà ta đứng lên cười nói: “Thì ra là cậu hai nhà họ Lệ, đúng là đã không tiếp đón từ xa.” Bà vừa nói vừa đưa tay ra nhéo Du Bình Sang vẫn đang suy nghĩ ở bên cạnh.
Du Bình Sang lúc này cũng hoàn hồn, “Chắc cậu hai vẫn chưa ăn cơm nhỉ, nể mặt ngồi đây ăn cơm có được không?”
Lệ Vĩnh Duy liếc nhìn Hạ Vãn Song, cô chỉ vùi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Hắn gật đầu, “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Làm phiền rồi.”
“Không phiền đâu, không phiền đâu.” Tô Ngân Chinh vội vàng kêu người giúp việc đến, “Mau chuẩn bị thêm một bộ bát đũa cho cậu Lệ.”
“Đợi đã, đến phòng tôi lấy một chai rượu Lafite năm 82 ra đây nữa.” Du Bình Sang gọi người giúp việc lại dặn dò, ông hiểu rằng tạo mối quan hệ tốt với cậu hai nhà họ Lệ rất quan trọng. Cho nên cần phải lấy lòng chút, cho dù hắn không xem trọng chai rượu kia thì ít nhất cũng thấy được thành ý của ông.
“Tổng giám đốc Du không cần khách sáo như vậy đâu.” Lệ Vĩnh Duy không hề kiêu ngạo, rất có chừng mực, khắp người toát lên vẻ nguy hiểm ngang ngược, khí thế vô cùng lớn mạnh.
Du Bình Sang đang định nói cần chứ, cần chứ, thì Du Thiên Tinh vẫn luôn không nói lời nào bỗng nhiên chen vào, dáng vẻ ngây thơ vô tội, “Anh thật sự là Lệ Vĩnh Duy sao? Trẻ quá, đẹp trai quá đi.”
Lệ Vĩnh Duy nghe thấy giọng nói ngọt ngào trong trẻo có hơi giống với Hạ Vãn Song, thì lạnh lùng nhìn cô ta một cái. Thoạt nhìn cô ta đang ngồi ở ghế nhỏ nhất, chắc đây chính là cô con gái cưng nhỏ nhất của nhà họ Du rồi.
“Quá khen rồi.” Giọng nói lạnh lùng nhưng lại có sức hút khác thường.
Hạ Vãn Song vừa ăn cơm vừa chửi thầm, mặt người dạ thú!
Du Bình Sang thấy Du Thiên Tinh nói chen vào cũng không khiến cho Lệ Vĩnh Duy khó chịu, mới thở phào một hơi, cười nói: “Khiến cậu Lệ chê cười rồi, đây là con gái út, Du Thiên Tinh. Bên kia là con gái lớn của tôi, Du Hiền Chân.”
Du Hiền Chân không ngờ cậu hai nhà họ Lệ trong truyền thuyết lại đẹp trai như vậy, đẹp trai hơn Trình Giang, bạn trai của cô nhiều. Nhưng cô ta nghĩ thì cũng chỉ nghĩ vậy thôi, dù sao bản thân cũng có Trình Giang rồi.
“Con gái thứ hai Du Ngân Huệ.”
So với hai cô gái kia, Du Ngân Huệ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Tuy trong lòng cô ấy không ngừng kêu gào phải có bằng được người đàn ông này, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ gió êm sóng lặng, chỉ lễ phép mỉm cười một cái rồi rời ánh mắt đi, vừa cởi mở mà lại có sự rụt rè của con gái.
Cô ấy rất hài lòng với biểu hiện của mình.
Tô Ngân Chinh nhìn Du Ngân Huệ như vậy, cảm thấy cuối cùng cũng không uổng phí công sức mình dạy dỗ. Con gái lớn có người yêu rồi, cô út lại quá nhỏ, người duy nhất có khả năng gả cho Lệ Vĩnh Huy chỉ có cô hai cao sang đoan trang này thôi.
Lệ Vĩnh Duy cũng không thèm nghiêm túc nhìn mấy cô gái này, ai nấy đều dối trá vô cùng, đem ra so sánh thì Hạ Vãn Song có vẻ thẳng thắn hơn nhiều. Cô chán ghét đến nỗi không thèm nhìn hắn lấy một lần.
Có điều nghĩ đến đây, người phụ nữ kia lại ngẩng đầu trộm nhìn hắn một cái. Lệ Vĩnh Duy bỗng cảm thấy vui vẻ lạ thường, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười có ý sâu xa.
Nhưng lại không muốn khiến những người kia hiểu lầm.
“Cậu, cháu ăn no rồi.” Hạ Vãn Song nói rồi liền rời khỏi bàn.
“Cô không cần thu xếp hành lý, cứ như vậy mà theo tôi về là được rồi.”
Hạ Vãn Song nắm chặt nắm tay, lại buông ra, “Tôi không hề nói sẽ cùng anh trở về.”
“Đứng lại.” Lệ Vĩnh Duy từ tốn nói một tiếng, nhưng bão tố bên trong chỉ có Hạ Vãn Song nghe ra.
Bước chân của cô hơi dừng lại một chút.
“Anh tôi đang ở nhà đợi cô, cô có biết không?”
Hắn tưởng rằng mình lôi Lệ Tuấn Hải ra thì Hạ Vãn Song sẽ trở về cùng hắn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà, cô không thèm sống tiếp dưới cùng một mái nhà với thứ không bằng cầm thú này. Ghê tởm.
“Anh đã làm những gì, lòng anh tự biết rõ. Tôi cũng không muốn làm cho mọi chuyện trở nên khó coi.” Giọng Hạ Vãn Song lạnh lùng, cả người vừa đề phòng lại vừa xa cách. Cô vốn không thèm bận tâm Lệ Vĩnh Duy ở phía sau có phản ứng gì, liền đi thẳng lên tầng.
Lệ Vĩnh Duy thấy cô như vậy trong lòng bỗng giận vô cớ, người phụ nữ này nhất định muốn đấu với hắn đến cùng sao?
Thấy sắc mặt của hắn thâm trầm, Du Bình Sang lập tức tiến lên giải thích: “Con bé này bị tôi chiều hư rồi, cậu hai đừng để bụng. Xin cậu bỏ quá cho.”
“Tổng giám đốc Du, đứa cháu gái hiền lương thục đức này của ông, đành nhờ ông khuyên bảo vậy. Nói cho cô ấy biết, anh trai tôi vẫn đang chờ cô ấy ở nhà.” Lệ Vĩnh Duy nghĩ đến bộ dạng của anh cả, trong lòng lại như bị thứ gì đó bóp nghẹt. Anh cả muốn hắn dẫn Hạ Vãn Song về, hắn nhất định sẽ dẫn về. Dù có là cướp thì cũng phải dùng bạo lực lôi về.
Du Ngân Huệ nhìn thấy tình hình như vậy, liền tiến lên mỉm cười nói: “Cậu Lệ, bố, mọi người thấy như thế này có được không, con lên trên nói chuyện với chị Vãn Song một chút. Dù sao thì con gái với nhau nói chuyện cũng dễ hơn.”
Lệ Vĩnh Duy, nam thần cô hằng mong ước đang ở trước mắt, dù sao đi nữa thì cô cũng phải nghĩ cách gây ấn tượng tốt với hắn.
Lệ Vĩnh Duy tỏ ra lạnh lùng, không có ý kiến gì. Chỉ cần mang được người phụ nữ đó về, hắn không thèm bận tâm ai là người khuyên can.
Du Bình Sang gật đầu, “Vậy phiền con rồi, Ngân Huệ.”
“Bố khách khí như vậy làm gì chứ?” Du Ngân Huệ cười duyên dáng nói.
Du Hiền Chân và Du Thiên Tinh ở bên mắng chửi không ít, đúng là công cán gì cũng bị Du Ngân Huệ cướp mất!
Sau khi Hạ Vãn Song về đến phòng không lâu thì có người gõ cửa, cô tưởng là Lệ Vĩnh Duy, liền bịt lỗ tai lại. Tiếng đập cửa nhẹ nhàng không ngừng vang lên, Hạ Vãn Song mới nghĩ ra, cách gõ cửa như vậy không thể là của người đàn ông thô lỗ kia được.
Cho nên đã đi xuống giường, chỉnh lại đầu tóc, mở cửa thì thấy là Du Ngân Huệ. Cô hơi lấy làm kinh ngạc.
“Ngân Huệ? Có chuyện gì không?” Trong ba cô con gái của cậu thì Hạ Vãn Song và Du Ngân Huệ coi như cũng không tệ, ít nhất cũng không đến mức đối đầu gay gắt như với Du Hiền Chân, hai người bọn họ cũng có nói chuyện được với nhau.
Du Ngân Huệ mỉm cười, nhìn có vẻ nhã nhặn lịch sự, “Chị Vãn Song, em có thể vào ngồi một lát không?”
Cô ấy đã nói đến nước này rồi, Hạ Vãn Song không thể tiếp tục chặn cô ở ngoài cửa nữa. Mở rộng cửa ra, “Vào đi.”
Du Ngân Huệ đi vào ngồi xuống, tư thế khoan thai không hổ danh là cô gái xuất thân trong xã hội thượng lưu.
Hạ Vãn Song chuẩn bị hỏi xem cô ấy có chuyện gì, không ngờ cô ấy lại lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi, đặt nó đến trước mặt Hạ Vãn Song.” Chị Vãn Song, đây là tiền riêng của em. Bên trong vừa đủ bảy trăm triệu, chị có thể cầm đi đưa cho viện trưởng Hàn để cứu mạng đứa bé đó. Em đã nghe mẹ em nói qua về chuyện này. Chị cũng đừng quá để bụng những điều mẹ em nói, bà ấy là vậy đó.”
Hạ Vãn Song nhìn tấm chi phiếu trước mắt có chút sững sờ, có tiền rồi ư? Nhưng cô không muốn lấy không một đồng tiền nào của người nhà họ Du, sau khi thấy thái độ của Tô Ngân Chinh như vậy, cô đã hiểu ra nếu nhận bất cứ thứ gì của nhà họ Du thì đều sẽ trở thành điểm yếu. Nhưng hiện giờ lại không thể từ chối, tính mạng của đứa bé đó…
Hạ Vãn Song cuối cùng vẫn nhận lấy, “Ngân Huệ, tiền này coi như là chị mượn em. Đợi đến khi có tiền chị sẽ lập tức trả lại.”
Du Ngân Huệ nắm lấy tay Hạ Vãn Song, “Chị, người một nhà với nhau nói gì mà mượn với không chứ, hơn nữa đây là tiền em quyên góp cho đứa bé kia. Là tình thương của em. Không phải sao? Chị không được từ chối đó.”
Hạ Vãn Song không nghĩ ngợi gì nhiều, cô nhận lấy, nhưng vẫn thể hiện bản thân sẽ trả lại. “Thường ngày em cũng cần dùng tiền, đến lúc đó chị sẽ trả lại cho em.”
Du Ngân Huệ chỉ có thể mỉm cười, “Nếu chị cứ nhất quyết vậy thì em cũng không tiện nói gì. Nhưng cậu hai nhà họ Lệ và bố em vẫn đang chờ chị ở bên dưới đó.”
Hạ Vãn Song theo bản năng định trả lời hắn ở phía dưới đợi thì có liên quan gì đến chị. May mà miệng không nhanh hơn não, mấp máy đôi môi đỏ hồng, “Chị không định về đó.”
“Chị sợ sao? Hay là em về cùng chị, lấy thêm chút can đảm là được rồi.” Ngân Huệ cười nói.
“Em về nhà họ Lệ cùng chị ư? Nhưng chị đâu nói là sẽ đi.” Hạ Vãn Song nghĩ đến trở về nhà họ Lệ sẽ lại phải sống dưới một mái nhà với loại người đó, lại thấy đau đầu.
“Chị, cậu hai nhà họ Lệ vừa uy hiếp bố em đó. Em hy vọng chị đừng khiến bố em khó xử, dù sao thì nhà họ Lệ tài cao thế lớn, chúng ta không thể dây vào đâu. Hơn nữa nghe nói cậu cả nhà họ Lệ đang tìm chị khắp nơi đó, bệnh tình cũng đã nặng hơn rồi.” Du Ngân Huệ giả bộ rất thương cảm.
Hạ Vãn Song hờ hững với những lời lúc trước cô ấy nói, nhưng khi nghe thấy bệnh tình của Lệ Tuấn Hải nặng hơn thì cô lại thấy căng thẳng, hơn nữa còn là bởi vì tìm cô. Thảo nào Lệ Vĩnh Duy chịu đến đây, thì ra là bởi vì bệnh của Lệ Tuấn Hải trở nên nghiêm trọng, nên hắn mới không thể không tới. Bọn họ sẽ không gây gổ vì cô nữa đấy chứ?
Haiz, nếu đã như vậy, cô đành phải trở về rồi. Mềm lòng là nhược điểm lớn nhất của cô.
“Chị, chị à?” Du Ngân Huệ gọi Hạ Vãn Song đang mất hồn mất vía, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
Hạ Vãn Song hoàn hồn, “Vậy được rồi, đành phiền em cùng đi theo một chuyến vậy.”
Nhưng Hạ Vãn Song sao có thể ngờ rằng mục đích thật sự của Du Ngân Huệ này lại là Lệ Vĩnh Duy chứ?
Vì có thể giành được nhiều thời gian ở bên nhau hơn, Du Ngân Huệ cho rằng mình phải đi theo qua đó mới được, không chừng ở chung lâu ngày, Lệ Vĩnh Duy sẽ phát hiện ra điểm tốt của mình. Cô ấy rất tự tin vào bản thân.