Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 11 DÁM LÀM CHUYỆN ĐÓ VỚI CÔ
CHƯƠNG 11: DÁM LÀM CHUYỆN ĐÓ VỚI CÔ
Phía nhà họ Du đã không có hy vọng, loại người giống như Tô Ngân Chinh, Hạ Vãn Song cũng không buồn đi khuyên nhủ. Bởi vì người không cùng quan điểm không thể nói chuyện được, nói nhiều hơn thì cũng tốn công vô ích.
Hạ Vãn Song ủ rũ cúi đầu trở lại nhà họ Lệ, đúng lúc gặp mặt bác sỹ Trần.
“Mợ chủ, mọi chuyện giải quyết rồi sao?” Bác sỹ Trần là một người đàn ông tri thức đeo kính, nói năng vô cùng hiền hòa lễ độ.
Hạ Vãn Song rũ đôi mắt xuống, cũng không có tâm trạng để nói chuyện phiếm, “Một bề trên mà tôi rất kính trọng phải nhập viện.”
“Rất nghiêm trọng ư?”
“Cao huyết áp, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.” Nhưng khi Hạ Vãn Song nhìn thấy bác sỹ Trần, đột nhiên lại nhớ tới Lệ Tuấn Hải, không chừng anh có thể giúp một tay, tính cách của anh tốt hơn người đàn ông ngạo mạn luôn cho mình là nhất - Lệ Vĩnh Duy kia nhiều.
“Đúng rồi, bác sỹ Trần, hiện giờ Tuấn Hải đã khỏe hơn chưa?”
Bác sỹ Trần mỉm cười, “Nói khỏe thì cũng không hẳn, vẫn như trước thôi, có điều đang được chữa trị.”
“Vậy à, phiền anh rồi.” Nếu Lệ Tuấn Hải đang chữa trị thì chắc chắn cô không thể gặp được anh rồi, vậy thì không thể nói chuyện quyên tiền nữa rồi.
Nhưng trong căn nhà này còn một người có thể giúp cô, đó chính là ông chủ lớn của thành phố W, có bộ óc kinh doanh thiên tài -- Lệ Vĩnh Duy.
Tuy hắn không đối xử tốt với cô, nhưng vẫn rất trọng tình trọng nghĩa với anh trai. Không biết hắn có chịu giúp đứa bé kia không, dù sao đi nữa cũng phải thử một lần xem sao.
Muốn người ta chịu bỏ tiền ra thì trước hết phải lấy lòng đã. Hạ Vãn Song hỏi thím Hoàng xem Lệ Vĩnh Duy thích ăn gì, không thích ăn gì.
Ban đầu thím Hoàng còn tưởng mình nghe lầm, “Cậu hai thích ăn gì ư?”
Hạ Vãn Song gật đầu, “Dạ, sao thế ạ?”
“Không có gì không có gì, ha ha ha.” Thím Hoàng vui mừng hớn hở viết một danh sách những thứ Lệ Vĩnh Duy thích ăn.
Nhìn Hạ Vãn Song đang chăm chú chuẩn bị đồ ăn trong bếp, thím bỗng cảm thấy vui mừng, cuối cùng thì mợ chủ cũng hiểu ra rồi, tin rằng cậu hai chắc cũng sắp thấy và cảm nhận được sự dịu dàng, tốt đẹp của mợ chủ rồi. Đến lúc đó hai người có thể sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Thím Hoàng chỉ tưởng tượng một chút thôi cũng đã cảm nhận được cảnh tượng hạnh phúc hòa hợp đó rồi.
Hạ Vãn Song đương nhiên không biết những thứ thím Hoàng đang nghĩ. Cô đang cầm công thức nấu ăn nghiên cứu cách nấu sườn xào chua ngọt, mỳ thịt bò xào tiêu đen và quả kiwi trộn bơ.
Một buổi chiều trôi qua, cuối cùng Hạ Vãn Song cũng đã làm ra thành phẩm vừa ý.
Lúc này Lệ Vĩnh Duy cũng vừa tan ca trở về nhà, thím Hoàng bưng bữa tối của Lệ Tuấn Hải chuẩn bị lên tầng, thấy hắn trở về thì liền dừng bước.
“Cậu hai, mợ chủ đặc biệt chuẩn bị bữa tối mà cậu thích ăn đó, mau đi nếm thử đi. Tôi lên gác hầu hạ cậu cả ăn cơm.”
Lệ Vĩnh Duy nghi ngờ nhìn đồ ăn tỏa ngát hương thơm trên bàn trong phòng khách, người phụ nữ này bị đụng đầu vào đâu ư? Hay là có chuyện gì muốn nhờ hắn?
Hạ Vãn Song mang món sa lát hoa quả cuối cùng ra khỏi bếp, ánh mắt vừa hay đối diện với cặp mắt đào hoa sâu thẳm của Lệ Vĩnh Duy, trong lòng rung động. Bỗng nhiên lại nhớ tới cảnh tượng trong phòng tắm đó, khuôn mặt bất chợt nóng lên.
Cô ấp úng một lúc rồi mới lấy can đảm kêu Lệ Vĩnh Duy ngồi xuống.
Lệ Vĩnh Duy đặt túi công văn sang một bên, nới lỏng cà vạt một chút, ngồi lên băng ghế hỏi: “Những thứ này đều là cô tự mình làm ư?”
Hắn nhìn vào đôi vắt trong suốt, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi của Hạ Vãn Song, biết rằng cô chắc chắn có chuyện muốn nói với mình. Bộ dạng hiện tại của người phụ nữ này có hơi non nớt giống như mấy cô gái lần đầu biết yêu, không hiểu tại sao, nhìn đồ ăn đầy bàn, hắn lập tức có cảm giác đây là một gia đình hạnh phúc.
Nhưng hắn biết, những thứ này chẳng qua là một loại ảo giác mà thôi.
Hạ Vãn Song gật đầu, “Anh nếm thử đi.”
Lệ Vĩnh Duy nhìn bát canh màu sữa trước mắt, nhấc thìa lên nếm thử một miếng. Thơm ngọt đậm đà, trắng nõn nà giống như da thịt của Hạ Vãn Song vậy, không biết chạm vào người phụ nữ này... Xúc cảm có trơn mượt vậy không.
Hạ Vãn Song cảm giác bị Lệ Vĩnh Duy nhìn như vậy rất không được tự nhiên, rõ ràng là ánh mắt lạnh lùng, nhưng lại giống như cô đang trần truồng đứng ở đây vậy.
Cô không khỏi căng thẳng quay mặt đi chỗ khác, “Canh, canh ngon không?” Khuôn mặt cô bất giác đỏ bừng. Ánh mắt của người đàn ông này là sao đây, có lực sát thương đến thế.
“Nói đi, bỗng nhiên ân cần là muốn cái gì?” Giọng nói lạnh lùng của Lệ Vĩnh Duy vang lên.
Hạ Vãn Song biết hắn có con mắt rất tinh tường, hơn nữa hành vi của cô đúng là cũng quá khác thường. Cô mấp máy đôi môi mỏng mềm mại, dịu dàng nói: “Bây giờ có một đứa bé cần bảy trăm triệu tiền quyên góp, anh, có thể giúp nó được không?”
Lệ Vĩnh Duy im lặng một hồi, cầm khăn giấy bên cạnh lên nhã nhặn lau miệng, “Được, theo tôi lên tầng. Tôi viết chi phiếu cho cô.”
Thuận lợi vậy sao? Hạ Vãn Song ngược lại có chút không tin. “Thật sao?”
“Không cần ư?” Người đàn ông đi tới bên cầu thang dừng bước hỏi.
“Cần!” Hạ Vãn Song vội vàng đáp, chạy theo sau.
Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là người có tiền, bảy trăm triệu mà mắt chẳng hề chớp. Vậy thì đứa bé được cứu rồi.
Đôi chân dài của Lệ Vĩnh Duy bước đi vừa vội vừa nhanh, Hạ Vãn Song ở phía sau đuổi mãi mới kịp.
Nơi hắn dẫn cô đến hình như là phòng làm việc, có điều chi phiếu ở trong phòng làm việc cũng không có gì là lạ, Hạ Vãn Song không hề nghi ngờ đi theo hắn.
Lệ Vĩnh Duy không nói một lời mà mở cửa, Hạ Vãn Song đi theo vào, vừa bước vào, cửa liền bị đóng lại đánh “Rầm” một tiếng.
Thân hình cao lớn của người đàn ông đè Hạ Vãn Song vào cửa, hơi thở đầy hormone đàn ông lập tức xông vào mũi Hạ Vãn Song. Nhưng, Lệ Vĩnh Duy đang làm gì vậy? Ép cô vào tường ư? Chẳng phải hắn nói đi viết chi phiếu sao?!
“Này, không phải anh nói đi viết chi phiếu sao? Anh, anh làm cái gì vậy?” Hạ Vãn Song bị dọa đến nỗi hô hấp dồn dập.
Lồng ngực dày rộng của đàn ông đang ở trước mắt, hắn cúi đầu xuống nhìn Hạ Vãn Song, đường cong của người phụ nữ không ngừng phập phồng, đôi mắt Lệ Vĩnh Duy trầm xuống.
“Chỉ có bảy trăm triệu mà đã bán thân rồi, có rẻ quá không vậy? Tôi cho cô 35 tỷ, mười lần, thế nào?” Đôi mắt thâm trầm của Lệ Vĩnh Duy hiện lên dục vọng, ép sát toàn bộ cơ thể mình lên đường cong trên cơ thể Hạ Vãn Song, không để lại chút khe hở.
Hạ Vãn Song nghe thấy lời hắn nói, đôi mắt khó tin trợn trừng, Lệ Vĩnh Duy đang mượn cớ châm chọc cô, cái gì mà đưa tiền quyên góp chứ, chẳng qua đều là mượn cớ thôi! Người đàn ông này thật tồi tệ!
“Lệ Vĩnh Duy! Anh không cho thì thôi, nói lời này, làm chuyện như vậy vui lắm sao? Anh cũng đâu còn là trẻ con nữa, sao lại ấu trĩ vậy chứ?! Mau buông tôi ra!” Hạ Vãn Song tức giận quát lên.
Cơ thể hắn đè quá chặt, Hạ Vãn Song dường như bị đè đến nỗi không thở được, cô giãy giụa một hồi, nhưng đáng tiếc vẫn không địch lại được với sức mạnh của người đàn ông.
Khóe miệng của Lệ Vĩnh Duy nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa mai, “Có điều tôi phải kiểm tra trước xem hàng có xứng với cái giá đó không đã.” Nói rồi hắn dùng đôi chân đầy sức mạnh tách chân của Hạ Vãn Song ra. Dùng nửa người trên khống chế động tác giãy giụa của Hạ Vãn Song.
“Lệ Vĩnh Duy, anh là đồ không bằng cầm thú, tôi là chị…” Lời Hạ Vãn Song còn chưa dứt, cô liền kêu lên một tiếng.
Người đàn ông này chẳng biết đã xâm nhập vào lãnh địa riêng của cô từ lúc nào.
Trong lòng Hạ Vãn Song bỗng dấy lên cảm giác nhục nhã vô cùng mà trước nay chưa từng có, không biết đã lấy sức mạnh từ đâu, cô liền chống cự kịch liệt: “Lệ Vĩnh Duy, anh là đồ mặt người dạ thú! Đừng đụng vào tôi! Cút đi cút đi cút đi!”
Lệ Vĩnh Duy bị sự phản kháng đột xuất của Hạ Vãn Song làm cho sợ hãi, hắn vừa rút ngón tay của mình ra, vừa gầm nhẹ thành tiếng: “Người phụ nữ ngu xuẩn, cô hãy thành thật chút đi!”
Khuôn mặt trắng nõn của Hạ Vãn Song đã nhạt nhòa nước mắt, “Lệ Vĩnh Duy, anh có thấy có lỗi với anh trai mình không?! Làm chuyện như vậy, làm chuyện như vậy với tôi! Tôi là chị dâu của anh đó!”
Lệ Vĩnh Duy tỏ vẻ lạnh lùng rút khăn giấy ra, lau ngón tay.
“Sao phải thấy có lỗi, đây chẳng phải là chuyện làm tình bình thường giữa nam và nữ sao?” Trong mắt Lệ Vĩnh Duy, cô vốn không phải chị dâu, người ký tên lên giấy kết hôn là hắn, không phải anh trai. Hắn làm chuyện này với vợ mình mà cũng coi là có lỗi với anh trai sao?
Nói không chừng anh trai còn rất tán thành.
“Không ngờ anh lại mặt dày đến vậy!” Hạ Vãn Song bị lời nói của Lệ Vĩnh Duy làm cho kinh sợ, hắn như vậy rõ ràng là đại nghịch bất đạo, làm chuyện loạn luân mà!
“Không cần bảy trăm triệu nữa sao?”
Hạ Vãn Song tức giận vô cùng, trở tay tát hắn một bạt tai, chỉnh lại quần áo rồi xông ra ngoài.
Lệ Vĩnh Duy đứng tại chỗ, trên mặt dần hiện lên dấu bàn tay đo đỏ.
Hắn thật sự không ngờ rằng, Hạ Vãn Song vẫn còn trong trắng. Trước đây Hạ Vãn Song đồng ý gả đến đây dù có tự nguyện hay không thì chỉ cần bước vào nhà này, cô đã mang trên mình tội chết rồi.
Lệ Vĩnh Duy không tin có người không hề có ý đồ gì mà chịu lấy một cậu ấm nhà giàu bị tàn phế. Trước đây dùng danh nghĩa Lệ Tuấn Hải tìm bạn trăm năm, dù người đó là ai thì chịu gả vào nhà họ Lệ cũng sẽ vì tiền, đợi đến khi Lệ Tuấn Hải chết, cô ta có thể thừa kế tất cả gia sản.
Lúc chiều, Hạ Vãn Song làm một bàn đồ ăn như vậy để lấy lòng hắn, sau đó mở miệng xin tiền, còn lấy cái cớ dùng tiền để đi quyên góp. Hắn liền cho rằng cô là loại đàn bà ham tiền có ý đồ bất chính.
Nhưng vừa rồi nhìn thấy nước mắt của cô, Lệ Vĩnh Duy đột nhiên cảm thấy bản thân không nỡ ra tay. Nếu lần đầu tiên của cô bị hủy hoại bởi ngón tay của hắn thì chắc chắn cô sẽ tiếc nuối lắm đây.
Cho nên Lệ Vĩnh Duy đành buông cô ra, đôi mắt ướt lệ nhòa đó, khiến hắn cảm thấy thương tiếc.
Hạ Vãn Song đã chạy ra khỏi phòng làm việc lảo đảo lao nhanh xuống dưới tầng.
Người đàn ông Lệ Vĩnh Duy này thật đáng ghê tởm! Rõ ràng cô là “chị dâu” của hắn, nhưng hắn lại giở trò với cô như vậy, còn cho ngón tay hắn vào nơi riêng tư thần thánh của phụ nữ kia nữa chứ! Sao hắn có thể vô lễ như vậy chứ! Chuyện này đã xúc phạm đến sức chịu đựng của Hạ Vãn Song.
Hạ Vãn Song càng nghĩ càng không cam lòng, rất muốn chém Lệ Vĩnh Duy thành trăm mảnh.
Nhưng chuyện này lại không thể nói cho Lệ Tuấn Hải, trước hết không nhắc tới chuyện sức khỏe anh không tốt, dù có nói thì cô cũng không biết nên nói sao, nói ra chuyện xấu hổ như vậy, bản thân nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy xấu hổ và giận dữ.
Lệ Vĩnh Duy làm như vậy xứng đáng với người anh trai đã hy sinh tính mạng của bản thân để cứu hắn sao? Nghĩ tới đây Hạ Vãn Song lại cảm thấy buồn thay cho Lệ Tuấn Hải.
Ở phòng khách, thím Hoàng vừa làm xong việc nhà thấy Hạ Vãn Song nước mắt đầy mặt lại càng hoảng sợ, vội vã chạy đến hỏi: “Mợ chủ, cô sao vậy? Sao lại khóc đến mức như vậy chứ?”
Chẳng phải vừa rồi mợ chủ và cậu hai vẫn yên ổn sao? Thím Hoàng không thể ngờ rằng kẻ đầu sỏ gây họa lại chính là cậu hai này.
Phía nhà họ Du đã không có hy vọng, loại người giống như Tô Ngân Chinh, Hạ Vãn Song cũng không buồn đi khuyên nhủ. Bởi vì người không cùng quan điểm không thể nói chuyện được, nói nhiều hơn thì cũng tốn công vô ích.
Hạ Vãn Song ủ rũ cúi đầu trở lại nhà họ Lệ, đúng lúc gặp mặt bác sỹ Trần.
“Mợ chủ, mọi chuyện giải quyết rồi sao?” Bác sỹ Trần là một người đàn ông tri thức đeo kính, nói năng vô cùng hiền hòa lễ độ.
Hạ Vãn Song rũ đôi mắt xuống, cũng không có tâm trạng để nói chuyện phiếm, “Một bề trên mà tôi rất kính trọng phải nhập viện.”
“Rất nghiêm trọng ư?”
“Cao huyết áp, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.” Nhưng khi Hạ Vãn Song nhìn thấy bác sỹ Trần, đột nhiên lại nhớ tới Lệ Tuấn Hải, không chừng anh có thể giúp một tay, tính cách của anh tốt hơn người đàn ông ngạo mạn luôn cho mình là nhất - Lệ Vĩnh Duy kia nhiều.
“Đúng rồi, bác sỹ Trần, hiện giờ Tuấn Hải đã khỏe hơn chưa?”
Bác sỹ Trần mỉm cười, “Nói khỏe thì cũng không hẳn, vẫn như trước thôi, có điều đang được chữa trị.”
“Vậy à, phiền anh rồi.” Nếu Lệ Tuấn Hải đang chữa trị thì chắc chắn cô không thể gặp được anh rồi, vậy thì không thể nói chuyện quyên tiền nữa rồi.
Nhưng trong căn nhà này còn một người có thể giúp cô, đó chính là ông chủ lớn của thành phố W, có bộ óc kinh doanh thiên tài -- Lệ Vĩnh Duy.
Tuy hắn không đối xử tốt với cô, nhưng vẫn rất trọng tình trọng nghĩa với anh trai. Không biết hắn có chịu giúp đứa bé kia không, dù sao đi nữa cũng phải thử một lần xem sao.
Muốn người ta chịu bỏ tiền ra thì trước hết phải lấy lòng đã. Hạ Vãn Song hỏi thím Hoàng xem Lệ Vĩnh Duy thích ăn gì, không thích ăn gì.
Ban đầu thím Hoàng còn tưởng mình nghe lầm, “Cậu hai thích ăn gì ư?”
Hạ Vãn Song gật đầu, “Dạ, sao thế ạ?”
“Không có gì không có gì, ha ha ha.” Thím Hoàng vui mừng hớn hở viết một danh sách những thứ Lệ Vĩnh Duy thích ăn.
Nhìn Hạ Vãn Song đang chăm chú chuẩn bị đồ ăn trong bếp, thím bỗng cảm thấy vui mừng, cuối cùng thì mợ chủ cũng hiểu ra rồi, tin rằng cậu hai chắc cũng sắp thấy và cảm nhận được sự dịu dàng, tốt đẹp của mợ chủ rồi. Đến lúc đó hai người có thể sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Thím Hoàng chỉ tưởng tượng một chút thôi cũng đã cảm nhận được cảnh tượng hạnh phúc hòa hợp đó rồi.
Hạ Vãn Song đương nhiên không biết những thứ thím Hoàng đang nghĩ. Cô đang cầm công thức nấu ăn nghiên cứu cách nấu sườn xào chua ngọt, mỳ thịt bò xào tiêu đen và quả kiwi trộn bơ.
Một buổi chiều trôi qua, cuối cùng Hạ Vãn Song cũng đã làm ra thành phẩm vừa ý.
Lúc này Lệ Vĩnh Duy cũng vừa tan ca trở về nhà, thím Hoàng bưng bữa tối của Lệ Tuấn Hải chuẩn bị lên tầng, thấy hắn trở về thì liền dừng bước.
“Cậu hai, mợ chủ đặc biệt chuẩn bị bữa tối mà cậu thích ăn đó, mau đi nếm thử đi. Tôi lên gác hầu hạ cậu cả ăn cơm.”
Lệ Vĩnh Duy nghi ngờ nhìn đồ ăn tỏa ngát hương thơm trên bàn trong phòng khách, người phụ nữ này bị đụng đầu vào đâu ư? Hay là có chuyện gì muốn nhờ hắn?
Hạ Vãn Song mang món sa lát hoa quả cuối cùng ra khỏi bếp, ánh mắt vừa hay đối diện với cặp mắt đào hoa sâu thẳm của Lệ Vĩnh Duy, trong lòng rung động. Bỗng nhiên lại nhớ tới cảnh tượng trong phòng tắm đó, khuôn mặt bất chợt nóng lên.
Cô ấp úng một lúc rồi mới lấy can đảm kêu Lệ Vĩnh Duy ngồi xuống.
Lệ Vĩnh Duy đặt túi công văn sang một bên, nới lỏng cà vạt một chút, ngồi lên băng ghế hỏi: “Những thứ này đều là cô tự mình làm ư?”
Hắn nhìn vào đôi vắt trong suốt, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi của Hạ Vãn Song, biết rằng cô chắc chắn có chuyện muốn nói với mình. Bộ dạng hiện tại của người phụ nữ này có hơi non nớt giống như mấy cô gái lần đầu biết yêu, không hiểu tại sao, nhìn đồ ăn đầy bàn, hắn lập tức có cảm giác đây là một gia đình hạnh phúc.
Nhưng hắn biết, những thứ này chẳng qua là một loại ảo giác mà thôi.
Hạ Vãn Song gật đầu, “Anh nếm thử đi.”
Lệ Vĩnh Duy nhìn bát canh màu sữa trước mắt, nhấc thìa lên nếm thử một miếng. Thơm ngọt đậm đà, trắng nõn nà giống như da thịt của Hạ Vãn Song vậy, không biết chạm vào người phụ nữ này... Xúc cảm có trơn mượt vậy không.
Hạ Vãn Song cảm giác bị Lệ Vĩnh Duy nhìn như vậy rất không được tự nhiên, rõ ràng là ánh mắt lạnh lùng, nhưng lại giống như cô đang trần truồng đứng ở đây vậy.
Cô không khỏi căng thẳng quay mặt đi chỗ khác, “Canh, canh ngon không?” Khuôn mặt cô bất giác đỏ bừng. Ánh mắt của người đàn ông này là sao đây, có lực sát thương đến thế.
“Nói đi, bỗng nhiên ân cần là muốn cái gì?” Giọng nói lạnh lùng của Lệ Vĩnh Duy vang lên.
Hạ Vãn Song biết hắn có con mắt rất tinh tường, hơn nữa hành vi của cô đúng là cũng quá khác thường. Cô mấp máy đôi môi mỏng mềm mại, dịu dàng nói: “Bây giờ có một đứa bé cần bảy trăm triệu tiền quyên góp, anh, có thể giúp nó được không?”
Lệ Vĩnh Duy im lặng một hồi, cầm khăn giấy bên cạnh lên nhã nhặn lau miệng, “Được, theo tôi lên tầng. Tôi viết chi phiếu cho cô.”
Thuận lợi vậy sao? Hạ Vãn Song ngược lại có chút không tin. “Thật sao?”
“Không cần ư?” Người đàn ông đi tới bên cầu thang dừng bước hỏi.
“Cần!” Hạ Vãn Song vội vàng đáp, chạy theo sau.
Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là người có tiền, bảy trăm triệu mà mắt chẳng hề chớp. Vậy thì đứa bé được cứu rồi.
Đôi chân dài của Lệ Vĩnh Duy bước đi vừa vội vừa nhanh, Hạ Vãn Song ở phía sau đuổi mãi mới kịp.
Nơi hắn dẫn cô đến hình như là phòng làm việc, có điều chi phiếu ở trong phòng làm việc cũng không có gì là lạ, Hạ Vãn Song không hề nghi ngờ đi theo hắn.
Lệ Vĩnh Duy không nói một lời mà mở cửa, Hạ Vãn Song đi theo vào, vừa bước vào, cửa liền bị đóng lại đánh “Rầm” một tiếng.
Thân hình cao lớn của người đàn ông đè Hạ Vãn Song vào cửa, hơi thở đầy hormone đàn ông lập tức xông vào mũi Hạ Vãn Song. Nhưng, Lệ Vĩnh Duy đang làm gì vậy? Ép cô vào tường ư? Chẳng phải hắn nói đi viết chi phiếu sao?!
“Này, không phải anh nói đi viết chi phiếu sao? Anh, anh làm cái gì vậy?” Hạ Vãn Song bị dọa đến nỗi hô hấp dồn dập.
Lồng ngực dày rộng của đàn ông đang ở trước mắt, hắn cúi đầu xuống nhìn Hạ Vãn Song, đường cong của người phụ nữ không ngừng phập phồng, đôi mắt Lệ Vĩnh Duy trầm xuống.
“Chỉ có bảy trăm triệu mà đã bán thân rồi, có rẻ quá không vậy? Tôi cho cô 35 tỷ, mười lần, thế nào?” Đôi mắt thâm trầm của Lệ Vĩnh Duy hiện lên dục vọng, ép sát toàn bộ cơ thể mình lên đường cong trên cơ thể Hạ Vãn Song, không để lại chút khe hở.
Hạ Vãn Song nghe thấy lời hắn nói, đôi mắt khó tin trợn trừng, Lệ Vĩnh Duy đang mượn cớ châm chọc cô, cái gì mà đưa tiền quyên góp chứ, chẳng qua đều là mượn cớ thôi! Người đàn ông này thật tồi tệ!
“Lệ Vĩnh Duy! Anh không cho thì thôi, nói lời này, làm chuyện như vậy vui lắm sao? Anh cũng đâu còn là trẻ con nữa, sao lại ấu trĩ vậy chứ?! Mau buông tôi ra!” Hạ Vãn Song tức giận quát lên.
Cơ thể hắn đè quá chặt, Hạ Vãn Song dường như bị đè đến nỗi không thở được, cô giãy giụa một hồi, nhưng đáng tiếc vẫn không địch lại được với sức mạnh của người đàn ông.
Khóe miệng của Lệ Vĩnh Duy nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa mai, “Có điều tôi phải kiểm tra trước xem hàng có xứng với cái giá đó không đã.” Nói rồi hắn dùng đôi chân đầy sức mạnh tách chân của Hạ Vãn Song ra. Dùng nửa người trên khống chế động tác giãy giụa của Hạ Vãn Song.
“Lệ Vĩnh Duy, anh là đồ không bằng cầm thú, tôi là chị…” Lời Hạ Vãn Song còn chưa dứt, cô liền kêu lên một tiếng.
Người đàn ông này chẳng biết đã xâm nhập vào lãnh địa riêng của cô từ lúc nào.
Trong lòng Hạ Vãn Song bỗng dấy lên cảm giác nhục nhã vô cùng mà trước nay chưa từng có, không biết đã lấy sức mạnh từ đâu, cô liền chống cự kịch liệt: “Lệ Vĩnh Duy, anh là đồ mặt người dạ thú! Đừng đụng vào tôi! Cút đi cút đi cút đi!”
Lệ Vĩnh Duy bị sự phản kháng đột xuất của Hạ Vãn Song làm cho sợ hãi, hắn vừa rút ngón tay của mình ra, vừa gầm nhẹ thành tiếng: “Người phụ nữ ngu xuẩn, cô hãy thành thật chút đi!”
Khuôn mặt trắng nõn của Hạ Vãn Song đã nhạt nhòa nước mắt, “Lệ Vĩnh Duy, anh có thấy có lỗi với anh trai mình không?! Làm chuyện như vậy, làm chuyện như vậy với tôi! Tôi là chị dâu của anh đó!”
Lệ Vĩnh Duy tỏ vẻ lạnh lùng rút khăn giấy ra, lau ngón tay.
“Sao phải thấy có lỗi, đây chẳng phải là chuyện làm tình bình thường giữa nam và nữ sao?” Trong mắt Lệ Vĩnh Duy, cô vốn không phải chị dâu, người ký tên lên giấy kết hôn là hắn, không phải anh trai. Hắn làm chuyện này với vợ mình mà cũng coi là có lỗi với anh trai sao?
Nói không chừng anh trai còn rất tán thành.
“Không ngờ anh lại mặt dày đến vậy!” Hạ Vãn Song bị lời nói của Lệ Vĩnh Duy làm cho kinh sợ, hắn như vậy rõ ràng là đại nghịch bất đạo, làm chuyện loạn luân mà!
“Không cần bảy trăm triệu nữa sao?”
Hạ Vãn Song tức giận vô cùng, trở tay tát hắn một bạt tai, chỉnh lại quần áo rồi xông ra ngoài.
Lệ Vĩnh Duy đứng tại chỗ, trên mặt dần hiện lên dấu bàn tay đo đỏ.
Hắn thật sự không ngờ rằng, Hạ Vãn Song vẫn còn trong trắng. Trước đây Hạ Vãn Song đồng ý gả đến đây dù có tự nguyện hay không thì chỉ cần bước vào nhà này, cô đã mang trên mình tội chết rồi.
Lệ Vĩnh Duy không tin có người không hề có ý đồ gì mà chịu lấy một cậu ấm nhà giàu bị tàn phế. Trước đây dùng danh nghĩa Lệ Tuấn Hải tìm bạn trăm năm, dù người đó là ai thì chịu gả vào nhà họ Lệ cũng sẽ vì tiền, đợi đến khi Lệ Tuấn Hải chết, cô ta có thể thừa kế tất cả gia sản.
Lúc chiều, Hạ Vãn Song làm một bàn đồ ăn như vậy để lấy lòng hắn, sau đó mở miệng xin tiền, còn lấy cái cớ dùng tiền để đi quyên góp. Hắn liền cho rằng cô là loại đàn bà ham tiền có ý đồ bất chính.
Nhưng vừa rồi nhìn thấy nước mắt của cô, Lệ Vĩnh Duy đột nhiên cảm thấy bản thân không nỡ ra tay. Nếu lần đầu tiên của cô bị hủy hoại bởi ngón tay của hắn thì chắc chắn cô sẽ tiếc nuối lắm đây.
Cho nên Lệ Vĩnh Duy đành buông cô ra, đôi mắt ướt lệ nhòa đó, khiến hắn cảm thấy thương tiếc.
Hạ Vãn Song đã chạy ra khỏi phòng làm việc lảo đảo lao nhanh xuống dưới tầng.
Người đàn ông Lệ Vĩnh Duy này thật đáng ghê tởm! Rõ ràng cô là “chị dâu” của hắn, nhưng hắn lại giở trò với cô như vậy, còn cho ngón tay hắn vào nơi riêng tư thần thánh của phụ nữ kia nữa chứ! Sao hắn có thể vô lễ như vậy chứ! Chuyện này đã xúc phạm đến sức chịu đựng của Hạ Vãn Song.
Hạ Vãn Song càng nghĩ càng không cam lòng, rất muốn chém Lệ Vĩnh Duy thành trăm mảnh.
Nhưng chuyện này lại không thể nói cho Lệ Tuấn Hải, trước hết không nhắc tới chuyện sức khỏe anh không tốt, dù có nói thì cô cũng không biết nên nói sao, nói ra chuyện xấu hổ như vậy, bản thân nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy xấu hổ và giận dữ.
Lệ Vĩnh Duy làm như vậy xứng đáng với người anh trai đã hy sinh tính mạng của bản thân để cứu hắn sao? Nghĩ tới đây Hạ Vãn Song lại cảm thấy buồn thay cho Lệ Tuấn Hải.
Ở phòng khách, thím Hoàng vừa làm xong việc nhà thấy Hạ Vãn Song nước mắt đầy mặt lại càng hoảng sợ, vội vã chạy đến hỏi: “Mợ chủ, cô sao vậy? Sao lại khóc đến mức như vậy chứ?”
Chẳng phải vừa rồi mợ chủ và cậu hai vẫn yên ổn sao? Thím Hoàng không thể ngờ rằng kẻ đầu sỏ gây họa lại chính là cậu hai này.