Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-47
Chương 47
Bố cô muốn nói lại thôi, ông uống một ngụm rượu đỏ, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.
Cảnh đêm bên ngoài cửa kính rất hòa hợp với ánh đèn trong nhà hàng, đặc biệt là đôi bông tai của mẹ cô, chuỗi hạt dài và mảnh rủ xuống, viên đá quý nhân tạo nạm bên trong sáng lấp lánh, khi bà quay đầu, ánh sáng cũng theo đó mà đung đưa.
Mẹ cô cười nói, “Trước đây chị thường nghĩ, sau này Sở Duyệt có dự định kết hôn không nhỉ? Bởi vì khi con bé muốn làm chuyện gì thì nó sẽ làm hết mình mà quên tất cả, con bé tự do như thế, chị sợ nó sẽ không chịu ở yên trong nhà.”
Cuộc nói chuyện này khiến Trác Sở Duyệt cảm thấy rất xúc động, cho dù bố mẹ nuôi thả cô từ nhỏ, giữa họ thiếu sự kết nối với nhau nhưng hai người vẫn hiểu cô.
Lương Minh Hiên lên tiếng, “Em sẽ không yêu cầu Sở Duyệt từ bỏ công việc, hoặc ngăn cản cô ấy làm việc mà cô ấy thích, cô ấy không cần hi sinh tự do trong cuộc hôn nhân này.”
Mẹ cô lại hỏi, “Vì em không cần con bé lo liệu việc nhà, chị nghĩ em cũng không cần mời con bé quản lý tài chính giúp em, thế tại sao phải vội vàng kết hôn?”
Lúc này Trác Sở Duyệt mới trả lời, “Chuyện kết hôn là do con đề nghị.”
Bố mẹ đều nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Trác Sở Duyệt nói tiếp, “Có thể do con suy nghĩ quá đơn giản, không xem xét và tính toán nhiều bằng bố mẹ, dù sao con cũng chưa kết hôn, nhưng con nghĩ rằng kết hôn là việc mà con và anh ấy quyết định sau này sẽ sống cùng nhau.”
Bố cô lên tiếng, “Con đừng bốc đồng.”
Trác Sở Duyệt trả lời, “Con rất bình tĩnh ạ.”
Bố mẹ cô luôn như vậy, cho dù nói có lý đến thế nào thì khi vào tai họ đều trở nên vô lý.
Bởi vì trong mắt họ, cô mãi mãi là một đứa trẻ.
“Nhưng điều đó không cần thiết.”
Trác Sở Duyệt ấm ức hỏi, “Thế quý ngài nghĩ con phải đợi đến lúc bao nhiêu tuổi mới được kết hôn ạ?”
“Vấn đề không phải là con kết hôn vào năm bao nhiêu tuổi.” Bố cô phản bác.
Trác Sở Duyệt biết bọn họ cho rằng vấn đề nằm ở đối tượng kết hôn của mình nên cố ý hỏi, “Không phải vấn đề này, vậy là vấn đề gì ạ?”
Bố cô mất kiên nhẫn, “Con chưa trải qua thời kỳ nổi loạn à?”
“Không ạ, bây giờ nó mới đến.”
Lương Minh Hiên chợt thấy buồn cười.
Bố cô có vẻ rất bực bội, dường như muốn dạy dỗ cô thêm vài câu nhưng ngại có Lương Minh Hiên ở đây.
“Chờ sau khi em trao đổi mọi việc với bố mẹ rồi hãy bàn bạc tiếp.”
Đúng vậy, bố cô không cần kiên quyết phản đối, chỉ bày tỏ thái độ không đồng ý một cách thích hợp để con gái tự cân nhắc là đủ.
Lương Minh Hiên hiểu điều này, anh mỉm cười đồng ý.
Mẹ cô im lặng, bà bất mãn vì bố cô dễ dàng thỏa hiệp nhưng không thể hiện ra mặt.
Trác Sở Duyệt vô cùng tiếc nuối vì món thịt bò Kobe đã lạnh như đá, cô chỉ ăn được hai miếng rồi ra hiệu nhân viên phục vụ mang đi.
Mẹ hỏi cô, “Tối nay con về nhà ngủ sofa hay đi theo Lương Minh Hiên?”
Trác Sở Duyệt do dự mà không trả lời ngay. Trong lòng cô không muốn ngủ trên ghế sofa chút nào, nó rất khó chịu nên chắc chắn cô sẽ bị mất ngủ cả đêm.
Mẹ cô quyết đoán bảo, “Con đi theo cậu ấy đi.”
Bố cô tỏ vẻ khó hiểu.
Mẹ cô hời hợt nói, “Em để quần áo đầy phòng nó rồi, không có chỗ ngủ đâu.”
Nét mặt bố cô trở nên nghiêm nghị, có vẻ không vui lắm.
Nhưng nếu mẹ cô tỏ vẻ khó hiểu từ đầu đến cuối thì ông lại càng khó chịu.
Về đến dưới nhà cô, Trác Sở Duyệt lên tầng xách hành lí đi, cô bỗng có cảm giác không nỡ, muốn ở lại và ngủ trên ghế sofa một đêm.
Có điều Trác Sở Duyệt không thể làm như vậy vì Lương Minh Hiên đang chờ dưới nhà.
Mẹ tiễn cô ra tới tận cửa, “Ngày mai lúc thức dậy nhớ gọi điện cho mẹ nhé, chúng ta đi uống trà chiều.”
Đi thang máy xuống dưới, tài xế nhận lấy hành lí bỏ vào cốp, còn cô bước lên xe.
Lương Minh Hiên đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng Trung, có lẽ là chuyện quan trọng nên tài xế không ở trong xe.
Cô không lên tiếng làm phiền anh, chỉ cúi đầu chơi điện thoại, đợi đến khi anh cúp máy mới nói, “Em đói bụng quá!”
Lương Minh Hiên kéo cửa sổ xe xuống, bảo tài xế mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, sau đó mới quay sang hỏi cô, “Em muốn ăn thịt nướng không?”
Chín giờ đêm là thời gian đường phố sôi động nhất.
Trác Sở Duyệt ngồi trong một quán cơm nhỏ hẹp, cô nhìn xung quanh thì thấy nó không khác nhiều so với trong trí nhớ của cô lắm, ngay cả đầu bếp nướng thịt cũng vẫn như xưa, ông già đi không ít và tóc đã hoa râm nhưng cắt thịt vẫn rất gọn gàng.
Chỉ một mình cô ăn nên lúc gọi món Trác Sở Duyệt đã trao đổi với ông chủ là chỉ nướng một nửa, nửa còn lại sẽ gói mang về, đương nhiên ông chủ hoàn toàn đồng ý.
Chẳng mấy chốc một đĩa vịt quay, một đĩa thịt xiên nướng kèm rau đã được dọn lên bàn.
Trác Sở Duyệt không động đũa mà nhìn ra ngoài quán.
Cho đến khi Lương Minh Hiên quay lại và ngồi xuống với một đĩa lòng gà xào của nhà hàng bên cạnh.
Anh nói với vẻ cố chấp và chút trẻ con, “Ngửi mùi xong làm anh muốn ăn thử quá.”
Đặc sản ở đây chính là nội tạng gà xào với ớt xanh và đỏ.
Sau mỗi lần nếm thử, anh không ngần ngại buông đũa xuống và uống một ngụm nước.
Thật hâm mộ khả năng kiềm chế bản thân của Lương Minh Hiên.
Trác Sở Duyệt cắn một miếng da vịt quay giòn rụm, cô lập tức bị chinh phục, vội buộc tóc lại rồi cúi đầu ăn thật chậm rãi.
Lương Minh Hiên nhìn cô một lúc, sau đó không nhịn được hỏi, “Em không muốn hỏi anh sao?”
Trác Sở Duyệt suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng, “Anh thấy ngon không?”
Lương Minh Hiên nở nụ cười bất lực, “Các nhà hàng Châu Âu không thường làm những món này lắm, anh rất ít khi có cơ hội để thưởng thức nó.”
Cô à một tiếng rồi lại múc một thìa nước sốt thịt nướng đổ vào bát cơm.
Lương Minh Hiên thăm dò, “Em thật sự không muốn hỏi hả?”
Trác Sở Duyệt ngước mắt lên, nghiêm túc trả lời, “Anh từng trải hơn em, suy nghĩ chu đáo hơn em, giàu có hơn em, nếu anh đồng ý kết hôn với em thì chứng tỏ việc này đâu phải chuyện xấu.”
Lương Minh Hiên đưa khăn giấy cho cô, “Em quá coi trọng anh rồi.”
Sau khi ăn xong, tài xế lái xe đưa bọn họ quay về khách sạn, điều này chắc chắn đã được Lương Minh Hiên lên kế hoạch từ trước.
Trác Sở Duyệt cởi áo khoác denim ra, chỉ để lại chiếc áo thun trắng rồi nằm xuống ghế sofa.
Cô nhớ đến căn nhà lớn của Lương Minh Hiên ở khu Pok Fu Lam, Trác Sở Duyệt đã đồng ý giúp anh thiết kế nội thất nhưng lại chậm chạp mãi chưa thực hiện.
Trác Sở Duyệt xấu hổ nói, “Lần sau về, chúng ta đi xem nhà của anh nhé.”
Cùng lúc đó, Lương Minh Hiên cũng hỏi, “Bên trong em chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay này thôi à?”
Anh dừng lại một lúc rồi bối rối hỏi, “Nhà của anh á?”
Tối nay Lương Minh Hiên dễ thương chết đi được.
Trác Sở Duyệt ngồi dậy, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh, “Anh quên rồi à?”
“À đúng, có một căn nhà.”
Cô nghiêng đầu, ranh mãnh nói, “Nếu đã quên thì không bằng đưa cho em đi.”
“Được, ngày mai sẽ làm thủ tục sang tên cho em, chỉ cần em có thời gian.” Anh không do dự nói một cách nhẹ nhàng, sau đó mở cửa phòng thay quần áo ra cất vali vào.
Nụ cười của Trác Sở Duyệt cứng lại, cô hét vọng vào trong phòng, “Em nói đùa thôi.”
“Vậy sao? Chẳng qua đề nghị này rất tốt, em có thể tặng lại cho bố mẹ.”
“Không cần đâu anh.”
Có lẽ anh không nghe thấy nên tiếp tục nói, “Em cứ suy nghĩ đi.”
Những lời nói này như đang thử thách cô.
Trác Sở Duyệt cũng biết mình suy nghĩ quá nhiều.
Lương Minh Hiên bước tới, ngồi xuống hỏi, “Em biết bây giờ là mùa nào không?”
“Là cuối thu mát mẻ.”
Lương Minh Hiên đánh giá chiếc áo thun trên người cô rồi nói, “Không phải em không cảm thấy lạnh thì em sẽ không bị bệnh đâu.”
Trác Sở Duyệt cũng không hề ngụy biện, “Cả ngày em đều ngồi trong xe, cơn gió lạnh nào thổi tới được chứ.”
Cô vừa nói xong thì hắt xì hơi.
Sau đó chính Trác Sở Duyệt cũng sửng sốt, lẽ nào lại như vậy?
Lương Minh Hiên cười ra tiếng, vỗ lên người cô, “Đi nào, em mau đi tắm nước nóng đi.”
Trác Sở Duyệt đành phải vâng lời.
Một lúc sau, Trác Sở Duyệt quấn khăn bọc đuôi tóc ẩm ướt bước ra khỏi phòng tắm, cô lại tiếp tục nằm trên ghế sofa, vừa mới mở một bộ phim thì đã ngủ mất.
Mở mắt ra, Trác Sở Duyệt thấy mình nằm trên giường, mặt quay về phía cửa sổ phòng ngủ, không có chút ánh sáng nào xuyên qua rèm cửa.
Cô mơ màng lên tiếng, “Trời chưa sáng nhỉ?”
Tiếng Lương Minh Hiên vang lên, “Em mới ngủ được một tiếng thôi.”
Rạng sáng hai giờ ba mươi phút.
Trác Sở Duyệt xoay người nằm nghiêng thì thấy anh chăm chú nhìn vào laptop, cô lại gần ôm lấy cánh tay anh giống như con mèo đang quấy phá người khác.
Lương Minh Hiên đóng laptop lại, đặt sang một bên.
Anh nằm xuống ôm Trác Sở Duyệt vào lòng rồi vuốt ve cơ thể cô, hơi thở nóng bỏng chui vào tai cô, “Làm hả?”
“Vâng.” Cô nhẹ nhàng đáp.
Trác Sở Duyệt thích cảm giác da thịt kề sát, thân mật chặt chẽ với anh.
Giữa trưa, nhân viên phục vụ khách sạn ấn chuông cửa và giao một bộ âu phục đã là lượt đến.
Lương Minh Hiên đi vào phòng thay đồ treo bộ âu phục lên.
Trác Sở Duyệt mặc một chiếc váy nhung màu chàm, làn da trắng như tuyết bao bọc xương vai và cổ, cánh tay mảnh khảnh, mái tóc dài để xõa ngang vai.
Trác Sở Duyệt hỏi, “Anh định đi làm à?”
“Hiếm khi trở về nên tiện thể anh muốn mở cuộc họp.”
Lương Minh Hiên bước tới hôn lên mặt cô, sau đó nhét một chiếc phong bì vào tay cô, “Nhớ gửi lời hỏi thăm chị ấy giúp anh.”
Cô cúi đầu mở phong bì màu rượu champagne ra, bên trong là một sấp thẻ quà tặng của các cửa hàng thời trang nổi tiếng.
“Bên trong có bao nhiêu tiền vậy anh?” Trác Sở Duyệt tìm được lý do cho sự tò mò của mình, “Em lo mẹ sẽ mất phong thái vì tiêu xài quá mức mất.”
Lương Minh Hiên cười hỏi, “Anh viết lên mặt phong bì nhé?”
Trác Sở Duyệt lập tức đưa cho anh.
Lương Minh Hiên tìm bút rồi ngồi xuống bàn trang điểm viết một cách nhanh chóng.
Cô nhận lấy rồi sững sờ nhìn hồi lâu, sau khi bình tĩnh lại thì nói, “Cảm ơn anh, mẹ em sẽ thích lắm cho xem.”
Không cần phải đếm có mấy con số không vì anh viết bằng tiếng Trung.
Bố cô muốn nói lại thôi, ông uống một ngụm rượu đỏ, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.
Cảnh đêm bên ngoài cửa kính rất hòa hợp với ánh đèn trong nhà hàng, đặc biệt là đôi bông tai của mẹ cô, chuỗi hạt dài và mảnh rủ xuống, viên đá quý nhân tạo nạm bên trong sáng lấp lánh, khi bà quay đầu, ánh sáng cũng theo đó mà đung đưa.
Mẹ cô cười nói, “Trước đây chị thường nghĩ, sau này Sở Duyệt có dự định kết hôn không nhỉ? Bởi vì khi con bé muốn làm chuyện gì thì nó sẽ làm hết mình mà quên tất cả, con bé tự do như thế, chị sợ nó sẽ không chịu ở yên trong nhà.”
Cuộc nói chuyện này khiến Trác Sở Duyệt cảm thấy rất xúc động, cho dù bố mẹ nuôi thả cô từ nhỏ, giữa họ thiếu sự kết nối với nhau nhưng hai người vẫn hiểu cô.
Lương Minh Hiên lên tiếng, “Em sẽ không yêu cầu Sở Duyệt từ bỏ công việc, hoặc ngăn cản cô ấy làm việc mà cô ấy thích, cô ấy không cần hi sinh tự do trong cuộc hôn nhân này.”
Mẹ cô lại hỏi, “Vì em không cần con bé lo liệu việc nhà, chị nghĩ em cũng không cần mời con bé quản lý tài chính giúp em, thế tại sao phải vội vàng kết hôn?”
Lúc này Trác Sở Duyệt mới trả lời, “Chuyện kết hôn là do con đề nghị.”
Bố mẹ đều nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Trác Sở Duyệt nói tiếp, “Có thể do con suy nghĩ quá đơn giản, không xem xét và tính toán nhiều bằng bố mẹ, dù sao con cũng chưa kết hôn, nhưng con nghĩ rằng kết hôn là việc mà con và anh ấy quyết định sau này sẽ sống cùng nhau.”
Bố cô lên tiếng, “Con đừng bốc đồng.”
Trác Sở Duyệt trả lời, “Con rất bình tĩnh ạ.”
Bố mẹ cô luôn như vậy, cho dù nói có lý đến thế nào thì khi vào tai họ đều trở nên vô lý.
Bởi vì trong mắt họ, cô mãi mãi là một đứa trẻ.
“Nhưng điều đó không cần thiết.”
Trác Sở Duyệt ấm ức hỏi, “Thế quý ngài nghĩ con phải đợi đến lúc bao nhiêu tuổi mới được kết hôn ạ?”
“Vấn đề không phải là con kết hôn vào năm bao nhiêu tuổi.” Bố cô phản bác.
Trác Sở Duyệt biết bọn họ cho rằng vấn đề nằm ở đối tượng kết hôn của mình nên cố ý hỏi, “Không phải vấn đề này, vậy là vấn đề gì ạ?”
Bố cô mất kiên nhẫn, “Con chưa trải qua thời kỳ nổi loạn à?”
“Không ạ, bây giờ nó mới đến.”
Lương Minh Hiên chợt thấy buồn cười.
Bố cô có vẻ rất bực bội, dường như muốn dạy dỗ cô thêm vài câu nhưng ngại có Lương Minh Hiên ở đây.
“Chờ sau khi em trao đổi mọi việc với bố mẹ rồi hãy bàn bạc tiếp.”
Đúng vậy, bố cô không cần kiên quyết phản đối, chỉ bày tỏ thái độ không đồng ý một cách thích hợp để con gái tự cân nhắc là đủ.
Lương Minh Hiên hiểu điều này, anh mỉm cười đồng ý.
Mẹ cô im lặng, bà bất mãn vì bố cô dễ dàng thỏa hiệp nhưng không thể hiện ra mặt.
Trác Sở Duyệt vô cùng tiếc nuối vì món thịt bò Kobe đã lạnh như đá, cô chỉ ăn được hai miếng rồi ra hiệu nhân viên phục vụ mang đi.
Mẹ hỏi cô, “Tối nay con về nhà ngủ sofa hay đi theo Lương Minh Hiên?”
Trác Sở Duyệt do dự mà không trả lời ngay. Trong lòng cô không muốn ngủ trên ghế sofa chút nào, nó rất khó chịu nên chắc chắn cô sẽ bị mất ngủ cả đêm.
Mẹ cô quyết đoán bảo, “Con đi theo cậu ấy đi.”
Bố cô tỏ vẻ khó hiểu.
Mẹ cô hời hợt nói, “Em để quần áo đầy phòng nó rồi, không có chỗ ngủ đâu.”
Nét mặt bố cô trở nên nghiêm nghị, có vẻ không vui lắm.
Nhưng nếu mẹ cô tỏ vẻ khó hiểu từ đầu đến cuối thì ông lại càng khó chịu.
Về đến dưới nhà cô, Trác Sở Duyệt lên tầng xách hành lí đi, cô bỗng có cảm giác không nỡ, muốn ở lại và ngủ trên ghế sofa một đêm.
Có điều Trác Sở Duyệt không thể làm như vậy vì Lương Minh Hiên đang chờ dưới nhà.
Mẹ tiễn cô ra tới tận cửa, “Ngày mai lúc thức dậy nhớ gọi điện cho mẹ nhé, chúng ta đi uống trà chiều.”
Đi thang máy xuống dưới, tài xế nhận lấy hành lí bỏ vào cốp, còn cô bước lên xe.
Lương Minh Hiên đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng Trung, có lẽ là chuyện quan trọng nên tài xế không ở trong xe.
Cô không lên tiếng làm phiền anh, chỉ cúi đầu chơi điện thoại, đợi đến khi anh cúp máy mới nói, “Em đói bụng quá!”
Lương Minh Hiên kéo cửa sổ xe xuống, bảo tài xế mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, sau đó mới quay sang hỏi cô, “Em muốn ăn thịt nướng không?”
Chín giờ đêm là thời gian đường phố sôi động nhất.
Trác Sở Duyệt ngồi trong một quán cơm nhỏ hẹp, cô nhìn xung quanh thì thấy nó không khác nhiều so với trong trí nhớ của cô lắm, ngay cả đầu bếp nướng thịt cũng vẫn như xưa, ông già đi không ít và tóc đã hoa râm nhưng cắt thịt vẫn rất gọn gàng.
Chỉ một mình cô ăn nên lúc gọi món Trác Sở Duyệt đã trao đổi với ông chủ là chỉ nướng một nửa, nửa còn lại sẽ gói mang về, đương nhiên ông chủ hoàn toàn đồng ý.
Chẳng mấy chốc một đĩa vịt quay, một đĩa thịt xiên nướng kèm rau đã được dọn lên bàn.
Trác Sở Duyệt không động đũa mà nhìn ra ngoài quán.
Cho đến khi Lương Minh Hiên quay lại và ngồi xuống với một đĩa lòng gà xào của nhà hàng bên cạnh.
Anh nói với vẻ cố chấp và chút trẻ con, “Ngửi mùi xong làm anh muốn ăn thử quá.”
Đặc sản ở đây chính là nội tạng gà xào với ớt xanh và đỏ.
Sau mỗi lần nếm thử, anh không ngần ngại buông đũa xuống và uống một ngụm nước.
Thật hâm mộ khả năng kiềm chế bản thân của Lương Minh Hiên.
Trác Sở Duyệt cắn một miếng da vịt quay giòn rụm, cô lập tức bị chinh phục, vội buộc tóc lại rồi cúi đầu ăn thật chậm rãi.
Lương Minh Hiên nhìn cô một lúc, sau đó không nhịn được hỏi, “Em không muốn hỏi anh sao?”
Trác Sở Duyệt suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng, “Anh thấy ngon không?”
Lương Minh Hiên nở nụ cười bất lực, “Các nhà hàng Châu Âu không thường làm những món này lắm, anh rất ít khi có cơ hội để thưởng thức nó.”
Cô à một tiếng rồi lại múc một thìa nước sốt thịt nướng đổ vào bát cơm.
Lương Minh Hiên thăm dò, “Em thật sự không muốn hỏi hả?”
Trác Sở Duyệt ngước mắt lên, nghiêm túc trả lời, “Anh từng trải hơn em, suy nghĩ chu đáo hơn em, giàu có hơn em, nếu anh đồng ý kết hôn với em thì chứng tỏ việc này đâu phải chuyện xấu.”
Lương Minh Hiên đưa khăn giấy cho cô, “Em quá coi trọng anh rồi.”
Sau khi ăn xong, tài xế lái xe đưa bọn họ quay về khách sạn, điều này chắc chắn đã được Lương Minh Hiên lên kế hoạch từ trước.
Trác Sở Duyệt cởi áo khoác denim ra, chỉ để lại chiếc áo thun trắng rồi nằm xuống ghế sofa.
Cô nhớ đến căn nhà lớn của Lương Minh Hiên ở khu Pok Fu Lam, Trác Sở Duyệt đã đồng ý giúp anh thiết kế nội thất nhưng lại chậm chạp mãi chưa thực hiện.
Trác Sở Duyệt xấu hổ nói, “Lần sau về, chúng ta đi xem nhà của anh nhé.”
Cùng lúc đó, Lương Minh Hiên cũng hỏi, “Bên trong em chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay này thôi à?”
Anh dừng lại một lúc rồi bối rối hỏi, “Nhà của anh á?”
Tối nay Lương Minh Hiên dễ thương chết đi được.
Trác Sở Duyệt ngồi dậy, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh, “Anh quên rồi à?”
“À đúng, có một căn nhà.”
Cô nghiêng đầu, ranh mãnh nói, “Nếu đã quên thì không bằng đưa cho em đi.”
“Được, ngày mai sẽ làm thủ tục sang tên cho em, chỉ cần em có thời gian.” Anh không do dự nói một cách nhẹ nhàng, sau đó mở cửa phòng thay quần áo ra cất vali vào.
Nụ cười của Trác Sở Duyệt cứng lại, cô hét vọng vào trong phòng, “Em nói đùa thôi.”
“Vậy sao? Chẳng qua đề nghị này rất tốt, em có thể tặng lại cho bố mẹ.”
“Không cần đâu anh.”
Có lẽ anh không nghe thấy nên tiếp tục nói, “Em cứ suy nghĩ đi.”
Những lời nói này như đang thử thách cô.
Trác Sở Duyệt cũng biết mình suy nghĩ quá nhiều.
Lương Minh Hiên bước tới, ngồi xuống hỏi, “Em biết bây giờ là mùa nào không?”
“Là cuối thu mát mẻ.”
Lương Minh Hiên đánh giá chiếc áo thun trên người cô rồi nói, “Không phải em không cảm thấy lạnh thì em sẽ không bị bệnh đâu.”
Trác Sở Duyệt cũng không hề ngụy biện, “Cả ngày em đều ngồi trong xe, cơn gió lạnh nào thổi tới được chứ.”
Cô vừa nói xong thì hắt xì hơi.
Sau đó chính Trác Sở Duyệt cũng sửng sốt, lẽ nào lại như vậy?
Lương Minh Hiên cười ra tiếng, vỗ lên người cô, “Đi nào, em mau đi tắm nước nóng đi.”
Trác Sở Duyệt đành phải vâng lời.
Một lúc sau, Trác Sở Duyệt quấn khăn bọc đuôi tóc ẩm ướt bước ra khỏi phòng tắm, cô lại tiếp tục nằm trên ghế sofa, vừa mới mở một bộ phim thì đã ngủ mất.
Mở mắt ra, Trác Sở Duyệt thấy mình nằm trên giường, mặt quay về phía cửa sổ phòng ngủ, không có chút ánh sáng nào xuyên qua rèm cửa.
Cô mơ màng lên tiếng, “Trời chưa sáng nhỉ?”
Tiếng Lương Minh Hiên vang lên, “Em mới ngủ được một tiếng thôi.”
Rạng sáng hai giờ ba mươi phút.
Trác Sở Duyệt xoay người nằm nghiêng thì thấy anh chăm chú nhìn vào laptop, cô lại gần ôm lấy cánh tay anh giống như con mèo đang quấy phá người khác.
Lương Minh Hiên đóng laptop lại, đặt sang một bên.
Anh nằm xuống ôm Trác Sở Duyệt vào lòng rồi vuốt ve cơ thể cô, hơi thở nóng bỏng chui vào tai cô, “Làm hả?”
“Vâng.” Cô nhẹ nhàng đáp.
Trác Sở Duyệt thích cảm giác da thịt kề sát, thân mật chặt chẽ với anh.
Giữa trưa, nhân viên phục vụ khách sạn ấn chuông cửa và giao một bộ âu phục đã là lượt đến.
Lương Minh Hiên đi vào phòng thay đồ treo bộ âu phục lên.
Trác Sở Duyệt mặc một chiếc váy nhung màu chàm, làn da trắng như tuyết bao bọc xương vai và cổ, cánh tay mảnh khảnh, mái tóc dài để xõa ngang vai.
Trác Sở Duyệt hỏi, “Anh định đi làm à?”
“Hiếm khi trở về nên tiện thể anh muốn mở cuộc họp.”
Lương Minh Hiên bước tới hôn lên mặt cô, sau đó nhét một chiếc phong bì vào tay cô, “Nhớ gửi lời hỏi thăm chị ấy giúp anh.”
Cô cúi đầu mở phong bì màu rượu champagne ra, bên trong là một sấp thẻ quà tặng của các cửa hàng thời trang nổi tiếng.
“Bên trong có bao nhiêu tiền vậy anh?” Trác Sở Duyệt tìm được lý do cho sự tò mò của mình, “Em lo mẹ sẽ mất phong thái vì tiêu xài quá mức mất.”
Lương Minh Hiên cười hỏi, “Anh viết lên mặt phong bì nhé?”
Trác Sở Duyệt lập tức đưa cho anh.
Lương Minh Hiên tìm bút rồi ngồi xuống bàn trang điểm viết một cách nhanh chóng.
Cô nhận lấy rồi sững sờ nhìn hồi lâu, sau khi bình tĩnh lại thì nói, “Cảm ơn anh, mẹ em sẽ thích lắm cho xem.”
Không cần phải đếm có mấy con số không vì anh viết bằng tiếng Trung.