Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-20
Chương 20
Trác Sở Duyệt ngẩn người ngồi xiêu vẹo trên ghế, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, kéo hồn cô trở về.
Người gọi đến là Trần Thi Mẫn.
Kết thúc cuộc gọi, Trác Sở Duyệt bỏ ví tiền vào hộp rồi cất vào trong ngăn kéo. Cô mở tủ quần áo lấy áo khoác mặc, sau đó ra cửa bắt xe chạy tới sân bay.
Tại sảnh chờ sân bay, người đứng chờ đông như dân số ở thành phố, máy bay hạ cánh, hành khách nối đuôi nhau đi ra.
Trước đó, Trần Thi Mẫn có nói trong điện thoại rằng cô ấy đã nhuộm màu tóc có tỉ lệ khiến người khác quay đầu lại nhìn nhất khiến Trác Sở Duyệt rất mong chờ.
Nhìn thấy cô gái với mái tóc màu hồng phấn xuất hiện, cô sững sờ, thật sự dễ khiến người khác chú ý, cô không cần phải cố nhón chân nhìn xung quanh.
Trần Thi Mẫn đi tới trước mặt cô, cười nói, “Chúc quý ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ nam sơn.”
(1)
(1) Thực ra câu chúc trên được nói tóm lược lại bởi hai câu thơ:
“Phúc như đông hải trường lưu thủy
Thọ tỷ nam sơn bất lão tùng”
Phúc như Đông Hải trường lưu Thủy: Được dịch nghĩa theo tiếng Hán là Phúc tựa biển đông với dòng nước dài chảy mãi không có điểm dừng. Tức ngụ ý của câu chúc cho ông bà, cha mẹ và gia đình có thật phúc lộc trong cuộc sống. Dạt dào mênh mông như dòng nước biển Đông chảy mãi.
Thọ tỷ nam sơn bất lão tùng: Được ví tuổi Thọ như cây tùng không bao giờ già trên núi Nam Sơn. Theo điển tích Trung Hoa, núi Nam Sơn là nơi mọc rất nhiều trúc, rừng trúc không thể đếm nổi về số lượng. Vì thế câu tuổi Thọ tỷ Nam Sơn ngụ ý tuổi nhiều, tuổi lâu không thể đếm nổi như rừng trúc ở Nam Sơn.
Trác Sở Duyệt kéo vali của cô ấy, “Cậu về mà sao không nói trước với tớ?”
“Nói trước thì cậu có thể ngạc nhiên không?”
Trác Sở Duyệt rất cảm động, “Cảm ơn cậu.”
Trần Thi Mẫn kéo cánh tay cô, "Có gì đâu, chỉ cần cậu không chê tớ phiền là được rồi.”
Ra khỏi sân bay, hai người leo lên taxi về khách sạn.
Tới khách sạn, cất hành lý xong, Trần Thi Mẫn bắt đầu kêu gào đói bụng.
“Chị đây không ăn nổi đồ ăn trên máy bay, tớ đói muốn chết rồi, mau đưa tớ đi ăn cái gì ngon đi!”
Trác Sở Duyệt kiêu ngạo nói, “Ở đâu cũng có hết.”
Dù nói vậy, cô vẫn đưa Trần Thi Mẫn đến một nhà hàng rất khó tìm ở trên tầng năm của tòa nhà năm tầng.
Nhà hàng này mang phong cách phố phường, cách trang trí khá tự nhiên, chưa đến giờ ăn trưa nhưng đã ồn ào giống như quán ăn đêm vậy.
Trần Thi Mẫn vừa xem thực đơn vừa nói, “Chỉ có giá cả là giống nhà hàng.”
“Tin tớ đi, hương vị là của nhà hàng sao Michelin
(2) đấy.” Trác Sở Duyệt nói.
(2) Sao Michelin đóng vai trò là yếu tố đáng mong đợi nhất của cẩm nang ẩm thực nổi tiếng The Michelin Guide được khai sinh từ năm 1900. Đây là tạp chí giới thiệu đặc sản và các địa điểm ăn uống chất lượng tại Anh và Ireland và đến ngày nay thì nó đã vượt ra phạm vi quy mô ẩm thực toàn cầu. Có thể nói, sao Michelin trong làng Ẩm thực cũng danh giá và cao quý như giải Grammy trong âm nhạc hay Oscar trong phim ảnh.
Cân nhắc đến việc Trần Thi Mẫn vừa xuống máy bay, đầu lưỡi cần hương vị hơi nặng kích thích nên cô mới dẫn cô ấy đến nơi này, họ chỉ gọi ba món, bún gạo xào Singapore, bông cải xanh xào cồi sò điệp, móng heo chiên giòn và hai chai bia.
Đồ ăn được mang lên đầy ú ụ đến nỗi hai người đàn ông cũng no căng bụng.
Trần Thi Mẫn ăn một miếng bún lớn, cô nàng trợn mắt, cảm thán, “Tuyệt cú mèo!”
Trác Sở Duyệt vui vẻ nói, “Buổi tối tớ dẫn cậu đi chỗ còn đỉnh hơn.”
Như vậy mới không uổng công cô ấy lặn lội đường xa đến đây chứ.
Trước khi cầm đũa, Trác Sở Duyệt buộc tóc lại, cả người được bao bọc bởi chiếc áo khoác màu đen để lộ cần cổ trắng nõn.
“Bên trong cậu mặc đồ ngủ à?” Trần Thi Mẫn hỏi.
“Từ nhà tớ đến sân bay mất hơn một tiếng lái xe, không muốn cậu phải chờ nên tớ mặc bừa một bộ rồi ra ngoài luôn.”
Bởi vì đã rất xinh đẹp rồi nên không thèm quan tâm mấy chuyện nhỏ này, đó cũng là một loại phong cách đấy chứ.
Trác Sở Duyệt bỗng nhiên nhớ lại mình đang làm gì trước khi nghe điện thoại của Trần Thi Mẫn.
Cô do dự một lúc mới hỏi, “Nếu cậu và bạn cậu cãi nhau một trận rồi không liên lạc suốt khoảng thời gian dài, nhưng người bạn đó vẫn gửi quà sinh nhật cho cậu thì cậu có chủ động liên lạc để “cảm ơn” người bạn đó không?”
“Cậu cãi nhau với ai à?”
Từ bé đến lớn Trác Sở Duyệt chưa bao giờ xảy ra xung đột hay căng thẳng với người khác, Trần Thi Mẫn rất ngạc nhiên, không biết cô cãi nhau với ai.
“Cũng không được coi là cãi nhau…” Trác Sở Duyệt cụp mi, “Do tớ nói hơi nặng lời.”
Trần Thi Mẫn gắp cho cô một miếng bông cải xanh.
“Cậu muốn làm hòa không?”
Trác Sở Duyệt nhìn bông cải xanh trong bát, trả lời bằng giọng nói nhỏ nhưng đầy quả quyết, “Muốn.”
Trần Thi Mẫn nói, “Bây giờ cậu có thể làm hòa với người ta, người ta tặng quà là muốn cho cậu bậc thang bước xuống đấy.”
Trác Sở Duyệt lắc đầu, “Rất có thể chỉ xuất phát từ phép lịch sự nên người đó mới chúc mừng sinh nhật tớ, tớ không biết người đó có muốn làm hòa với tớ không.”
“Cậu hỏi thẳng đi.”
“Nếu người đó không muốn giao tiếp nhiều với tớ, hoặc miễn cưỡng làm hòa với tớ, chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao? Lúc ấy, người nói đừng liên lạc với nhau nữa lại là tớ.”
“Thể diện quan trọng hay người bạn kia quan trọng?”
Nhắc đến chuyện này, Trác Sở Duyệt vô cùng phiền lòng, lại bắt đầu trốn tránh, “Nói sau, nói sau đi.”
Sau đó thì không nhắc đến nữa.
Hôm sau là ngày khai giảng, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, vì phòng ngủ quá lạnh nên sinh viên đều chạy đến nơi có ánh nắng mặt trời là thư viện. Sau đó, trời mưa liên tục, sương mù che kín cửa sổ, trong tủ quần áo rất ẩm ướt.
Trời tạnh mưa, hoa ngọc lan hé nở, hương hoa như có như không bay bổng trong không trung.
Thời tiết ngày càng nóng hơn, mới đi vài bước mà khắp người đã đầy mồ hôi, lượng người trong thư viện ít đi một nửa. Cô quản lý kí túc xá đang giục mọi người tổng vệ sinh, Trần Thi Mẫn sắp xếp lại nguyên liệu làm món tráng miệng, cô ấy vứt hết những thứ hết hạn hoặc đã bị hỏng.
Xuân qua hè đến, kỳ nghỉ lại bắt đầu.
Trác Sở Duyệt xách hành lý vào nhà, trong nhà không một bóng người.
Cô cho rằng mẹ mình đã ra ngoài đi dạo uống trà với bạn bè rồi.
Nhưng Trác Sở Duyệt lại nhìn thấy tờ giấy được chặn bằng bình hoa và đặt trên bàn trà thủy tinh:
Mẹ với dì út đến đảo Bali (3) chơi giải sầu rồi, năm ngày nữa mới về.
(3) Bali là tên một hòn đảo và một tỉnh của Indonesia. Tỉnh này bao gồm đảo chính Bali và một vài đảo nhỏ lân cận, đáng chú ý là Nusa Penida, Nusa Lembongan, và Nusa Ceningan. Nó toạ lạc tại cực tây của quần đảo Sunda nhỏ, nằm giữa Java phía tây và Lombok ở phía đông.
Trong nhà gọn gàng sạch sẽ, quần áo sạch được gấp lại để trong một góc trên ghế sofa, ngoài ban công chỉ còn lại giá phơi đồ, ánh nắng buổi trưa vô cùng chói mắt.
Có thể thấy dì Văn đã ghé qua dọn dẹp vệ sinh rồi mới rời đi. Từ khi dọn ra khỏi căn biệt thự ở Pok Fu Lam, dì Văn không còn ở chung với bọn họ nữa, mỗi tuần dì ấy sẽ đến đây một lần để dọn dẹp vệ sinh và làm đồ ăn.
Trác Sở Duyệt cảm thấy hơi ghen tị, tại sao không rủ cô đi cùng chứ? Cho dù không thích tắm nắng nhưng cô chưa được đi đảo Bali mà.
Trong khoảnh khắc màn hình TV đen sì giữa các lần chuyển kênh, cô nghe thấy tiếng ve kêu râm ran trên tàng cây.
Trác Sở Duyệt đợi ở nhà một mình, mọi thứ đều được thực hiện với tốc độ chậm nhất, cô dùng thời gian thừa thãi cả ngày của mình để suy nghĩ.
Một năm trở lại đây, cô không gặp Lương Minh Hiên lần nào, chỉ nói chuyện qua điện thoại một lần duy nhất.
Tắt TV, cô định thay quần áo để ra quán cà phê gần nhà ngồi một chút.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ai vậy nhỉ? Cô suy nghĩ, nhìn qua mắt mèo ở cửa chính thì thấy một cô gái lạ.
Cô cài chốt an toàn dạng xích rồi mới mở cửa.
Cửa chỉ có thể mở với khoảng cách 10cm.
Tuổi của cô gái lạ kia có vẻ không lớn lắm, có lẽ xấp xỉ cô, cách ăn mặc bình thường, trên vai đeo một chiếc túi du lịch, gương mặt như quả hạnh đầy chán nản.
“Trác Khải Chấn có ở nhà không?”
Trác Sở Duyệt hỏi cô ta, “Cô là ai?”
Cô gái quan sát cô từ đầu đến chân rồi hỏi, “Cô có quan hệ thế nào với Trác Khải Chấn?”
Trác Sở Duyệt cảm thấy cực kỳ nghi ngờ nhưng vẫn trả lời, “Tôi là con gái của ông ấy.”
Nét mặt cô gái lập tức thay đổi, biểu cảm khó khăn phức tạp, cuối cùng đôi mắt cô ta đỏ hoe vì đau khổ và tức giận.
“Ông ta nói với tôi là ông ta đã ly hôn, không có con cái gì.”
Trác Sở Duyệt sốc nặng, vô cùng hoảng sợ và luống cuống, cô đóng cửa lại mà không thèm quan tâm đến cô gái đang đứng bên ngoài.
Trác Sở Duyệt tìm điện thoại gọi cho bố cô.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng, tiếng chuông cửa lập tức vang lên một cách kiên nhẫn.
Cô buộc lòng phải mở cửa để người bên ngoài bước vào nhà, cô ta không chút khách sáo ngồi lên ghế sofa.
Trác Sở Duyệt rót một cốc nước đun sôi để nguội trong phòng bếp rồi đặt xuống trước mặt cô ta.
Cô ta không uống mà chỉ hỏi, “Trác Khải Chấn đâu?”
“Ông ấy không có ở nhà, gọi điện thoại cũng không nghe máy.”
“Cô là con gái ông ấy mà không biết ông ấy đi đâu à?”
Trác Sở Duyệt hỏi, “Cô tìm ông ấy có chuyện gì không?”
Cô ta trả lời, “Tôi mang thai rồi.”
Dường như Trác Sở Duyệt đã miễn dịch rồi, cô không còn thấy sốc nữa, “Làm thế nào để chứng minh được đó là con của ông ấy?”
“Chứng minh thế nào á?” Cô ta vớ lấy bình hoa ném xuống đất, giận dữ hét lên, “Cô muốn tôi chứng minh thế nào?”
May mà thứ cô ta ném chỉ là bình hoa, không phải bình thủy tinh đựng vòng quay ngựa gỗ.
“Cô bình tĩnh đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến mời cô ra khỏi đây.”
Cô gái lấy điện thoại ra, bật hình ảnh lên cho cô xem, đó là hình chứng minh thư của bố cô.
“Gọi đi, gọi cảnh sát đi, tôi không ngại làm to chuyện đâu, người nhà của tôi còn không biết chuyện này, bọn họ mà biết thì sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu!”
Trác Sở Duyệt không muốn nghe cô ta nói như thể bố cô gây ra tội ác tày trời vậy, tất cả chỉ là lời nói một phía từ cô ta.
“Cô muốn giải quyết thế nào?”
“Tôi không thể sinh đứa bé này được, cô là con gái của ông ta, cô phải bỏ tiền đưa tôi đến bệnh viện tốt nhất.”
Trác Sở Duyệt cảm thấy bất bình, im lặng nhìn cô ta.
Cô gái kia trào phúng, “Nếu cô không tin đây là con của ông ta thì có thể xét nghiệm ADN trước.”
Trác Sở Duyệt không có thói quen gửi tiền ngân hàng, cô lấy đâu ra một số tiền lớn như vậy chứ.
Cô không rõ rốt cuộc bố mình đang ở đâu, nhưng cô biết rõ hai ngày nữa mẹ sẽ về.
Làm sao có thể để mẹ cô đối diện với chuyện này được?
“Cô chờ một chút.” Trác Sở Duyệt đứng dậy đi vào phòng bếp gọi điện thoại.
Người đầu tiên Trác Sở Duyệt nghĩ đến là Lương Minh Hiên, cô cầu nguyện anh sẽ nghe điện thoại của mình.
Cô gái kia chăm chú dán mắt vào cô, nghe thấy cô nói, “Cháu cần ít tiền.” Một lúc sau, “Vâng, cần ngay…”
Cuối cùng nói, “Vâng, chú đến bệnh viện Nhân An nhé ạ.”
Trác Sở Duyệt quay người đi ra.
“Cô gọi cho ai vậy?”
Trác Sở Duyệt nói, “Một người bạn của tôi, cô yên tâm đi, chú ấy rất đáng tin cậy.”
Mặc đại một chiếc áo thun và quần jean, Trác Sở Duyệt đến bệnh viện với cô gái kia, đầu tiên là tiến hành kiểm tra trước khi phẫu thuật.
Cô gái bước vào phòng kiểm tra, Trác Sở Duyệt ngồi chờ ở bên ngoài.
Trong lúc này, cô thử liên lạc với bố nhưng vẫn không ai nghe máy.
Y tá bước đến hỏi, “Xin chào, cô là người nhà của Đỗ Vãn Phù phải không?”
Trác Sở Duyệt ngẩn ra rồi mới trả lời, “Vâng.”
“Cô ấy đã kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì đâu, có thể phẫu thuật luôn, nếu hôm nay không làm thì phải dời sang ngày kia.”
Trác Sở Duyệt gật đầu, “Hôm nay đi ạ.”
Y tá mang bút và tờ đơn đồng ý phẫu thuật đến cho cô, “Mời cô ký tên vào đây.”
Cô nhận lấy, y tá bước sang phía bên kia của sofa và ân cần hỏi thăm một người phụ nữ. Người phụ nữ này có da mặt hồng hào căng bóng, bụng nhô ra, có người nhà đi theo, có vẻ cô ấy đang chờ kiểm tra trước khi sinh.
Trác Sở Duyệt cúi đầu nhìn bản thân đang nắm chặt chiếc bút như nắm chặt một sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt.
Cửa thang máy bệnh viện mở ra, cô mong chờ ngẩng đầu, chợt thấy bóng dáng của Lương Minh Hiên xuất hiện.
Trác Sở Duyệt đứng lên, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi.
Anh cho cô mượn tiền mà không hỏi lý do đã là có lòng lắm rồi, nhưng anh còn nói mình đang ở trong nước và sẽ nhanh chóng đến bệnh viện nên cô đừng sợ.
Lương Minh Hiên hơi kinh ngạc, nhanh chóng bước tới rồi nhẹ nhàng ôm lấy Trác Sở Duyệt, không nói bất cứ điều gì, chỉ vỗ nhẹ lên lưng cô.
Cô dụi mắt vào vai Lương Minh Hiên, nước mắt làm áo sơ mi anh ướt đẫm.
Mặc dù cánh tay Lương Minh Hiên không siết chặt lại nhưng đây là lần đầu tiên anh ôm cô.
Trác Sở Duyệt ngẩn người ngồi xiêu vẹo trên ghế, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, kéo hồn cô trở về.
Người gọi đến là Trần Thi Mẫn.
Kết thúc cuộc gọi, Trác Sở Duyệt bỏ ví tiền vào hộp rồi cất vào trong ngăn kéo. Cô mở tủ quần áo lấy áo khoác mặc, sau đó ra cửa bắt xe chạy tới sân bay.
Tại sảnh chờ sân bay, người đứng chờ đông như dân số ở thành phố, máy bay hạ cánh, hành khách nối đuôi nhau đi ra.
Trước đó, Trần Thi Mẫn có nói trong điện thoại rằng cô ấy đã nhuộm màu tóc có tỉ lệ khiến người khác quay đầu lại nhìn nhất khiến Trác Sở Duyệt rất mong chờ.
Nhìn thấy cô gái với mái tóc màu hồng phấn xuất hiện, cô sững sờ, thật sự dễ khiến người khác chú ý, cô không cần phải cố nhón chân nhìn xung quanh.
Trần Thi Mẫn đi tới trước mặt cô, cười nói, “Chúc quý ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ nam sơn.”
(1)
(1) Thực ra câu chúc trên được nói tóm lược lại bởi hai câu thơ:
“Phúc như đông hải trường lưu thủy
Thọ tỷ nam sơn bất lão tùng”
Phúc như Đông Hải trường lưu Thủy: Được dịch nghĩa theo tiếng Hán là Phúc tựa biển đông với dòng nước dài chảy mãi không có điểm dừng. Tức ngụ ý của câu chúc cho ông bà, cha mẹ và gia đình có thật phúc lộc trong cuộc sống. Dạt dào mênh mông như dòng nước biển Đông chảy mãi.
Thọ tỷ nam sơn bất lão tùng: Được ví tuổi Thọ như cây tùng không bao giờ già trên núi Nam Sơn. Theo điển tích Trung Hoa, núi Nam Sơn là nơi mọc rất nhiều trúc, rừng trúc không thể đếm nổi về số lượng. Vì thế câu tuổi Thọ tỷ Nam Sơn ngụ ý tuổi nhiều, tuổi lâu không thể đếm nổi như rừng trúc ở Nam Sơn.
Trác Sở Duyệt kéo vali của cô ấy, “Cậu về mà sao không nói trước với tớ?”
“Nói trước thì cậu có thể ngạc nhiên không?”
Trác Sở Duyệt rất cảm động, “Cảm ơn cậu.”
Trần Thi Mẫn kéo cánh tay cô, "Có gì đâu, chỉ cần cậu không chê tớ phiền là được rồi.”
Ra khỏi sân bay, hai người leo lên taxi về khách sạn.
Tới khách sạn, cất hành lý xong, Trần Thi Mẫn bắt đầu kêu gào đói bụng.
“Chị đây không ăn nổi đồ ăn trên máy bay, tớ đói muốn chết rồi, mau đưa tớ đi ăn cái gì ngon đi!”
Trác Sở Duyệt kiêu ngạo nói, “Ở đâu cũng có hết.”
Dù nói vậy, cô vẫn đưa Trần Thi Mẫn đến một nhà hàng rất khó tìm ở trên tầng năm của tòa nhà năm tầng.
Nhà hàng này mang phong cách phố phường, cách trang trí khá tự nhiên, chưa đến giờ ăn trưa nhưng đã ồn ào giống như quán ăn đêm vậy.
Trần Thi Mẫn vừa xem thực đơn vừa nói, “Chỉ có giá cả là giống nhà hàng.”
“Tin tớ đi, hương vị là của nhà hàng sao Michelin
(2) đấy.” Trác Sở Duyệt nói.
(2) Sao Michelin đóng vai trò là yếu tố đáng mong đợi nhất của cẩm nang ẩm thực nổi tiếng The Michelin Guide được khai sinh từ năm 1900. Đây là tạp chí giới thiệu đặc sản và các địa điểm ăn uống chất lượng tại Anh và Ireland và đến ngày nay thì nó đã vượt ra phạm vi quy mô ẩm thực toàn cầu. Có thể nói, sao Michelin trong làng Ẩm thực cũng danh giá và cao quý như giải Grammy trong âm nhạc hay Oscar trong phim ảnh.
Cân nhắc đến việc Trần Thi Mẫn vừa xuống máy bay, đầu lưỡi cần hương vị hơi nặng kích thích nên cô mới dẫn cô ấy đến nơi này, họ chỉ gọi ba món, bún gạo xào Singapore, bông cải xanh xào cồi sò điệp, móng heo chiên giòn và hai chai bia.
Đồ ăn được mang lên đầy ú ụ đến nỗi hai người đàn ông cũng no căng bụng.
Trần Thi Mẫn ăn một miếng bún lớn, cô nàng trợn mắt, cảm thán, “Tuyệt cú mèo!”
Trác Sở Duyệt vui vẻ nói, “Buổi tối tớ dẫn cậu đi chỗ còn đỉnh hơn.”
Như vậy mới không uổng công cô ấy lặn lội đường xa đến đây chứ.
Trước khi cầm đũa, Trác Sở Duyệt buộc tóc lại, cả người được bao bọc bởi chiếc áo khoác màu đen để lộ cần cổ trắng nõn.
“Bên trong cậu mặc đồ ngủ à?” Trần Thi Mẫn hỏi.
“Từ nhà tớ đến sân bay mất hơn một tiếng lái xe, không muốn cậu phải chờ nên tớ mặc bừa một bộ rồi ra ngoài luôn.”
Bởi vì đã rất xinh đẹp rồi nên không thèm quan tâm mấy chuyện nhỏ này, đó cũng là một loại phong cách đấy chứ.
Trác Sở Duyệt bỗng nhiên nhớ lại mình đang làm gì trước khi nghe điện thoại của Trần Thi Mẫn.
Cô do dự một lúc mới hỏi, “Nếu cậu và bạn cậu cãi nhau một trận rồi không liên lạc suốt khoảng thời gian dài, nhưng người bạn đó vẫn gửi quà sinh nhật cho cậu thì cậu có chủ động liên lạc để “cảm ơn” người bạn đó không?”
“Cậu cãi nhau với ai à?”
Từ bé đến lớn Trác Sở Duyệt chưa bao giờ xảy ra xung đột hay căng thẳng với người khác, Trần Thi Mẫn rất ngạc nhiên, không biết cô cãi nhau với ai.
“Cũng không được coi là cãi nhau…” Trác Sở Duyệt cụp mi, “Do tớ nói hơi nặng lời.”
Trần Thi Mẫn gắp cho cô một miếng bông cải xanh.
“Cậu muốn làm hòa không?”
Trác Sở Duyệt nhìn bông cải xanh trong bát, trả lời bằng giọng nói nhỏ nhưng đầy quả quyết, “Muốn.”
Trần Thi Mẫn nói, “Bây giờ cậu có thể làm hòa với người ta, người ta tặng quà là muốn cho cậu bậc thang bước xuống đấy.”
Trác Sở Duyệt lắc đầu, “Rất có thể chỉ xuất phát từ phép lịch sự nên người đó mới chúc mừng sinh nhật tớ, tớ không biết người đó có muốn làm hòa với tớ không.”
“Cậu hỏi thẳng đi.”
“Nếu người đó không muốn giao tiếp nhiều với tớ, hoặc miễn cưỡng làm hòa với tớ, chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao? Lúc ấy, người nói đừng liên lạc với nhau nữa lại là tớ.”
“Thể diện quan trọng hay người bạn kia quan trọng?”
Nhắc đến chuyện này, Trác Sở Duyệt vô cùng phiền lòng, lại bắt đầu trốn tránh, “Nói sau, nói sau đi.”
Sau đó thì không nhắc đến nữa.
Hôm sau là ngày khai giảng, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, vì phòng ngủ quá lạnh nên sinh viên đều chạy đến nơi có ánh nắng mặt trời là thư viện. Sau đó, trời mưa liên tục, sương mù che kín cửa sổ, trong tủ quần áo rất ẩm ướt.
Trời tạnh mưa, hoa ngọc lan hé nở, hương hoa như có như không bay bổng trong không trung.
Thời tiết ngày càng nóng hơn, mới đi vài bước mà khắp người đã đầy mồ hôi, lượng người trong thư viện ít đi một nửa. Cô quản lý kí túc xá đang giục mọi người tổng vệ sinh, Trần Thi Mẫn sắp xếp lại nguyên liệu làm món tráng miệng, cô ấy vứt hết những thứ hết hạn hoặc đã bị hỏng.
Xuân qua hè đến, kỳ nghỉ lại bắt đầu.
Trác Sở Duyệt xách hành lý vào nhà, trong nhà không một bóng người.
Cô cho rằng mẹ mình đã ra ngoài đi dạo uống trà với bạn bè rồi.
Nhưng Trác Sở Duyệt lại nhìn thấy tờ giấy được chặn bằng bình hoa và đặt trên bàn trà thủy tinh:
Mẹ với dì út đến đảo Bali (3) chơi giải sầu rồi, năm ngày nữa mới về.
(3) Bali là tên một hòn đảo và một tỉnh của Indonesia. Tỉnh này bao gồm đảo chính Bali và một vài đảo nhỏ lân cận, đáng chú ý là Nusa Penida, Nusa Lembongan, và Nusa Ceningan. Nó toạ lạc tại cực tây của quần đảo Sunda nhỏ, nằm giữa Java phía tây và Lombok ở phía đông.
Trong nhà gọn gàng sạch sẽ, quần áo sạch được gấp lại để trong một góc trên ghế sofa, ngoài ban công chỉ còn lại giá phơi đồ, ánh nắng buổi trưa vô cùng chói mắt.
Có thể thấy dì Văn đã ghé qua dọn dẹp vệ sinh rồi mới rời đi. Từ khi dọn ra khỏi căn biệt thự ở Pok Fu Lam, dì Văn không còn ở chung với bọn họ nữa, mỗi tuần dì ấy sẽ đến đây một lần để dọn dẹp vệ sinh và làm đồ ăn.
Trác Sở Duyệt cảm thấy hơi ghen tị, tại sao không rủ cô đi cùng chứ? Cho dù không thích tắm nắng nhưng cô chưa được đi đảo Bali mà.
Trong khoảnh khắc màn hình TV đen sì giữa các lần chuyển kênh, cô nghe thấy tiếng ve kêu râm ran trên tàng cây.
Trác Sở Duyệt đợi ở nhà một mình, mọi thứ đều được thực hiện với tốc độ chậm nhất, cô dùng thời gian thừa thãi cả ngày của mình để suy nghĩ.
Một năm trở lại đây, cô không gặp Lương Minh Hiên lần nào, chỉ nói chuyện qua điện thoại một lần duy nhất.
Tắt TV, cô định thay quần áo để ra quán cà phê gần nhà ngồi một chút.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ai vậy nhỉ? Cô suy nghĩ, nhìn qua mắt mèo ở cửa chính thì thấy một cô gái lạ.
Cô cài chốt an toàn dạng xích rồi mới mở cửa.
Cửa chỉ có thể mở với khoảng cách 10cm.
Tuổi của cô gái lạ kia có vẻ không lớn lắm, có lẽ xấp xỉ cô, cách ăn mặc bình thường, trên vai đeo một chiếc túi du lịch, gương mặt như quả hạnh đầy chán nản.
“Trác Khải Chấn có ở nhà không?”
Trác Sở Duyệt hỏi cô ta, “Cô là ai?”
Cô gái quan sát cô từ đầu đến chân rồi hỏi, “Cô có quan hệ thế nào với Trác Khải Chấn?”
Trác Sở Duyệt cảm thấy cực kỳ nghi ngờ nhưng vẫn trả lời, “Tôi là con gái của ông ấy.”
Nét mặt cô gái lập tức thay đổi, biểu cảm khó khăn phức tạp, cuối cùng đôi mắt cô ta đỏ hoe vì đau khổ và tức giận.
“Ông ta nói với tôi là ông ta đã ly hôn, không có con cái gì.”
Trác Sở Duyệt sốc nặng, vô cùng hoảng sợ và luống cuống, cô đóng cửa lại mà không thèm quan tâm đến cô gái đang đứng bên ngoài.
Trác Sở Duyệt tìm điện thoại gọi cho bố cô.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng, tiếng chuông cửa lập tức vang lên một cách kiên nhẫn.
Cô buộc lòng phải mở cửa để người bên ngoài bước vào nhà, cô ta không chút khách sáo ngồi lên ghế sofa.
Trác Sở Duyệt rót một cốc nước đun sôi để nguội trong phòng bếp rồi đặt xuống trước mặt cô ta.
Cô ta không uống mà chỉ hỏi, “Trác Khải Chấn đâu?”
“Ông ấy không có ở nhà, gọi điện thoại cũng không nghe máy.”
“Cô là con gái ông ấy mà không biết ông ấy đi đâu à?”
Trác Sở Duyệt hỏi, “Cô tìm ông ấy có chuyện gì không?”
Cô ta trả lời, “Tôi mang thai rồi.”
Dường như Trác Sở Duyệt đã miễn dịch rồi, cô không còn thấy sốc nữa, “Làm thế nào để chứng minh được đó là con của ông ấy?”
“Chứng minh thế nào á?” Cô ta vớ lấy bình hoa ném xuống đất, giận dữ hét lên, “Cô muốn tôi chứng minh thế nào?”
May mà thứ cô ta ném chỉ là bình hoa, không phải bình thủy tinh đựng vòng quay ngựa gỗ.
“Cô bình tĩnh đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến mời cô ra khỏi đây.”
Cô gái lấy điện thoại ra, bật hình ảnh lên cho cô xem, đó là hình chứng minh thư của bố cô.
“Gọi đi, gọi cảnh sát đi, tôi không ngại làm to chuyện đâu, người nhà của tôi còn không biết chuyện này, bọn họ mà biết thì sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu!”
Trác Sở Duyệt không muốn nghe cô ta nói như thể bố cô gây ra tội ác tày trời vậy, tất cả chỉ là lời nói một phía từ cô ta.
“Cô muốn giải quyết thế nào?”
“Tôi không thể sinh đứa bé này được, cô là con gái của ông ta, cô phải bỏ tiền đưa tôi đến bệnh viện tốt nhất.”
Trác Sở Duyệt cảm thấy bất bình, im lặng nhìn cô ta.
Cô gái kia trào phúng, “Nếu cô không tin đây là con của ông ta thì có thể xét nghiệm ADN trước.”
Trác Sở Duyệt không có thói quen gửi tiền ngân hàng, cô lấy đâu ra một số tiền lớn như vậy chứ.
Cô không rõ rốt cuộc bố mình đang ở đâu, nhưng cô biết rõ hai ngày nữa mẹ sẽ về.
Làm sao có thể để mẹ cô đối diện với chuyện này được?
“Cô chờ một chút.” Trác Sở Duyệt đứng dậy đi vào phòng bếp gọi điện thoại.
Người đầu tiên Trác Sở Duyệt nghĩ đến là Lương Minh Hiên, cô cầu nguyện anh sẽ nghe điện thoại của mình.
Cô gái kia chăm chú dán mắt vào cô, nghe thấy cô nói, “Cháu cần ít tiền.” Một lúc sau, “Vâng, cần ngay…”
Cuối cùng nói, “Vâng, chú đến bệnh viện Nhân An nhé ạ.”
Trác Sở Duyệt quay người đi ra.
“Cô gọi cho ai vậy?”
Trác Sở Duyệt nói, “Một người bạn của tôi, cô yên tâm đi, chú ấy rất đáng tin cậy.”
Mặc đại một chiếc áo thun và quần jean, Trác Sở Duyệt đến bệnh viện với cô gái kia, đầu tiên là tiến hành kiểm tra trước khi phẫu thuật.
Cô gái bước vào phòng kiểm tra, Trác Sở Duyệt ngồi chờ ở bên ngoài.
Trong lúc này, cô thử liên lạc với bố nhưng vẫn không ai nghe máy.
Y tá bước đến hỏi, “Xin chào, cô là người nhà của Đỗ Vãn Phù phải không?”
Trác Sở Duyệt ngẩn ra rồi mới trả lời, “Vâng.”
“Cô ấy đã kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì đâu, có thể phẫu thuật luôn, nếu hôm nay không làm thì phải dời sang ngày kia.”
Trác Sở Duyệt gật đầu, “Hôm nay đi ạ.”
Y tá mang bút và tờ đơn đồng ý phẫu thuật đến cho cô, “Mời cô ký tên vào đây.”
Cô nhận lấy, y tá bước sang phía bên kia của sofa và ân cần hỏi thăm một người phụ nữ. Người phụ nữ này có da mặt hồng hào căng bóng, bụng nhô ra, có người nhà đi theo, có vẻ cô ấy đang chờ kiểm tra trước khi sinh.
Trác Sở Duyệt cúi đầu nhìn bản thân đang nắm chặt chiếc bút như nắm chặt một sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt.
Cửa thang máy bệnh viện mở ra, cô mong chờ ngẩng đầu, chợt thấy bóng dáng của Lương Minh Hiên xuất hiện.
Trác Sở Duyệt đứng lên, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi.
Anh cho cô mượn tiền mà không hỏi lý do đã là có lòng lắm rồi, nhưng anh còn nói mình đang ở trong nước và sẽ nhanh chóng đến bệnh viện nên cô đừng sợ.
Lương Minh Hiên hơi kinh ngạc, nhanh chóng bước tới rồi nhẹ nhàng ôm lấy Trác Sở Duyệt, không nói bất cứ điều gì, chỉ vỗ nhẹ lên lưng cô.
Cô dụi mắt vào vai Lương Minh Hiên, nước mắt làm áo sơ mi anh ướt đẫm.
Mặc dù cánh tay Lương Minh Hiên không siết chặt lại nhưng đây là lần đầu tiên anh ôm cô.