-
Chương 131: C131: C781 - định phong ba 3
Nói là thư sinh trẻ, kỳ thật cũng không hẳn vậy.
Chỉ là nhìn hắn như thư sinh thôi.
Bất quá có thể khẳng định chính là, hắn đã chết rất lâu, lâu đến nỗi không cách nào nhìn rõ được khuôn mặt.
Lâu đến mức thịt trên mặt đều đã tách rời, thịt thối rửa treo từng mảng từng mảng trên mặt, sở dĩ nói hắn là thư sinh trẻ, là bởi vì nhìn từ thân hình cùng xương cốt hắn, tuổi người này hẳn sẽ không vượt qua 30.
Hơn nữa, áo ngoài trên người hắn còn chưa hoàn toàn thối rữa, có thể mơ hồ nhìn ra là hình thức áo ngoài của thư viện.
Chỉ có học trò thư viện, mới có thể ăn mặc như thế.
Bất quá, sắc mặt Triệu Thụy hơi có chút khó coi.
Bọn họ vốn cho rằng, Tô Hồng Tảo sau khi chết khóc mồ, là bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó dẫn tới. Nếu không phải bọn họ tự mình đi chuyến này, lại đây đào mồ lấy xác, cũng không thể phát hiện thi thể Tô Hồng Tảo đã sớm bị người đánh tráo.
Khóc mồ cũng không phải có oan khuất gì, bất quá chỉ là kế điệu hổ ly sơn thôi.
Đổi lại đây một người tử vong tuyệt đối chưa quá ba tháng.
Phân hủy thành như vậy, cũng khẳng định vẫn luôn bị vùi lấp dưới mặt đất, hôm qua mới vội vàng được vận chuyển tới đây tráo đổi cùng thi thể Tô Hồng Tảo.
Triệu Thụy dừng một chút, ngẩng đầu hỏi Tiền Lão Bát vẻ mặt đầy sợ hãi: “Ngươi có thể xác định, người chết chính là Tô Hồng Tảo?”
Tiền lão đại có chút ngây người.
Bị Trương lão đầu túm lấy mới phục hồi tinh thần: “Ta có thể xác nhận, mấy ngày trước đây lúc nàng tới ngõ Kỳ Tượng, ta chính mắt gặp nàng, khuôn mặt thân hình đều giống nhau như đúc, lúc ấy khi nàng chết ở ngõ Kỳ Tượng, ta cũng ở đấy a.”
Tiền Lão Bát cẩn thận nhớ lại: “Ta xác định lúc ấy người kia chính là Tô Hồng Tảo đại nhân nói, hơn nữa đã chết, thi thể đều đã cứng đờ, đã chết vài canh giờ, không có khả năng sống lại chứ?”
Tiền Lão Bát nói như thế, không tự chủ được run lập cập.
Vạn nhất Tô Hồng Tảo chết mà sống lại, bò từ phần mộ ra, đi tìm hắn thì làm sao đây.
Ngay khi hắn đang phán đoán, Trương lão đầu hung hăng trừng hắn một chút.
“Nghĩ lung tung cái gì!”
Trương lão đầu nhìn thoáng qua Triệu Thụy, lại nhìn nhìn Tạ Cát Tường như đang suy tư gì, dùng đôi mắt lớn nhỏ không đồng nhất nhìn người chết đang phân hủy lần nữa.
“Thì ra cái gì quỷ khóc cái gì quạ đen, đều là lừa gạt người,” Trương lão đầu nghẹn giọng nói, “Chính là vì muốn dọa lão nhân ta đi, để thuận tiện tiến vào.”
Triệu Thụy thực kinh ngạc, không nghĩ tới vị giữ xác này thông minh như vậy, một chút đã nhìn thấu quỷ kế đối phương.
Trước không đề cập tới vì sao đối phương phải lấy thi thể Tô Hồng Tảo đi, rồi vì sao phải đổi một bộ hài cốt mới như vậy, nhưng khi nào bọn họ đổi mới lại rất rõ ràng.
Mười tám tháng bảy, Tô Hồng Tảo chết tại ngõ Kỳ Tượng, cùng ngày Tiền Lão Bát đưa nàng đến bãi tha ma hạ táng.
Đêm cùng ngày, tại nấm mồ quỷ khóc không ngừng, Trương lão nhân liền sợ tới mức đi ngõ Kỳ Tượng tìm Tiền Lão Bát. Nhưng Tiền Lão Bát không để trong lòng, vì thế cả ngày mười chín tháng bảy này Trương lão đầu liền không trở về, đợi cho đến hai mươi tháng bảy báo quan, có giáo úy Hộ Thành Tư đi cùng hắn, hắn mới trở về.
Cả ngày mười chín tháng bảy này, đều là thời cơ đối phương động thủ.
Trương lão đầu ở nghĩa trang vài thập niên, hắn chỉ là lười đến chỗ đông đúc, cảm thấy nơi này thanh tịnh, nhưng thật ra một chút đều không ngốc.
Triệu Thụy cảm thán nói: “Lão trượng là người thông suốt.”
Trương lão đầu tuy rằng nhìn rõ từ đầu đến cuối, sắc mặt lại cũng khó coi, hắn là người giữ xác, hắn trông coi bãi tha ma xảy ra chuyện, hắn phải có trách nhiệm.
Bởi vì sợ hãi liền vứt bỏ bãi tha ma, là hắn không đúng.
“Là ta không xứng chức,” Trương lão đầu cúi đầu nhìn thi thể thư sinh, trầm mặc một lát nói, “Người này cũng không phải người được an táng ở bãi tha ma, hẳn là từ nơi khác dời mồ đến.”
Trí nhớ Trương lão đầu thực tốt.
Nhiều năm như vậy, người an táng nơi này có dạng gì, hắn đều sẽ nhớ đại khái không quên.
Triệu Thụy gật gật đầu, không có hỏi nhiều, trực tiếp tin Trương lão đầu nói.
“Lão trượng có nhìn ra hắn đã chết bao lâu không?”
Bọn họ tự mình xem, người này phần lớn tử vong hơn ba tháng, bởi vì thi thể hắn phân hủy rõ ràng, cơ mặt toàn bộ teo rút, thoạt nhìn dị thường hung ác.
Trương lão đầu ngồi xổm người xuống, cũng không quá kiêng dè, trực tiếp xốc chiếu lên.
Toàn bộ thi thể người chết lộ ra ngoài.
Áo ngoài trên người hắn đã rách tươi tả, không thể phân biệt màu sắc, nhưng Trương lão đầu vẫn ngồi xổm xuống, cẩn thận vuốt ve.
Hắn giao tiếp với tử thi suốt ngày, rất quen thuộc mấy mùi thối này, ngay cả mặt nạ bảo hộ cùng bao tay đều không mang.
“Y phục này tựa hồ là y phục học trò của Sùng Niên thư viện gần đây, nhìn nguyên liệu là trường bào xuân hạ, bên trong hắn còn mặc trung y cùng áo trong, đại khái là đồ mùa xuân.”
“Yến Kinh năm nay nóng bức, tháng 5 đã vào hạ, người này muộn nhất cũng chết ở tháng tư, đại khái cũng có ba bốn tháng.”
Hắn vừa nói như vậy, không riêng Tạ Cát Tường, ngay cả mấy giáo úy chung quanh cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Một lão già tầm thường không có gì đặc biệt, một người giữ xác nghèo hèn đến mức không có bất luận kẻ nào giao tiếp, lại có phần nhãn lực này.
Tạ Cát Tường cảm thán một câu: “Lão trượng thật sự là người thạo nghề.”
Trương lão đầu bắt lấy nắm đất bên cạnh, xoa tay sạch sẽ, sau đó liền đứng dậy nói: “Cái gì thạo nghề hay không thạo nghề, chỉ là tham gia náo nhiệt thôi.”
Hắn dùng đôi mắt lớn nhỏ nhìn Tạ Cát Tường: “Tiểu cô nương nhìn ra cái gì?”
Tạ Cát Tường khom lưng nhìn chằm chằm thi thể.
Sau đó nói: “Xiêm y của người chết này là đổi mới, đầu gối, khuỷu tay chỗ đều không có miếng vá, đôi giày vải trên chân đế giày sạch sẽ, thậm chí còn không có vết dơ.”
Y phục không miếng vá, có thể nói là gia đình giàu có, nhưng người gia đình giàu có, sau khi chết được hạ táng qua loa, hơn nữa bị đào mồ quật mả còn không có người báo quan, liền không có cách lý giải.
Hơn nữa vô luận y phục có sạch sẽ như thế nào, nhưng đế giày nhất định sẽ có bùn.
Trương lão đầu thấy ánh mắt nàng trong trẻo, thanh âm chắc chắn, liền cười cười: “Hiện giờ nha môn nhân tài đông đúc a.”
Hắn không cần phải nhiều lời nữa, chỉ nói: “Các ngươi mang người đi đi, ra chuyện như vậy, lão nhân ta không thể thoái thác tội của mình, tự sẽ không đi báo quan.”
Nói xong, lão nhân chắp tay sau lưng, chậm rì rì đi vào lều.
Tạ Cát Tường nhìn nhìn bóng dáng lão, không hỏi Tiền Lão Bát lai lịch, chỉ lấy trong tay áo ra chút bạc vụn cho hắn: “Tiền lão đại, tiền công này ngươi đưa cho lão trượng, chỉ nói là cảm tạ ông cung cấp manh mối.”
Tiền Lão Bát cười: “Nhất định nhất định, đại nhân ngươi yên tâm, nhất định tất cả đều giao đến tay Trương lão.”
Hắn nói xong, cũng không nấn ná nơi này, trực tiếp đi mất.
Triệu Thụy giờ phút này đang đánh giá người chết, sau đó nói với Hạ Uyển Thu: “Phái người đi triệu tập nhân thủ, thu thập cho người chết, điệu thấp mang về Cao Đào Tư, để Hình đại nhân mau chóng nghiệm thi.”
Hắn vừa nói điệu thấp, Hạ Uyển Thu liền biết phải làm như thế nào.
Nàng lập tức phân phó thuộc hạ tìm các giáo úy Cao Đào Tư rải khắp Bắc ngoại ô, dặn dò xong nên chuyển người chết về Cao Đào Tư như thế nào, sau đó liền theo tới bên người Tạ Cát Tường.
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, lại suy nghĩ một lát, hỏi Tạ Cát Tường: “Tuy rằng có vụ án, nhưng hôm nay vừa lúc tới Bắc ngoại ô, tiện đường đi chùa Hoàng Giác nhìn manh mối không.”
Bọn họ vốn đã nói đêm nay tá túc tại chùa Hoàng Giác, nhưng vụ án Tô Hồng Tảo bên này xảy ra biến cố, cho nên Triệu Thụy vẫn hỏi một câu.
Tạ Cát Tường nghĩ một lát, liền nói: “Vẫn là đi chùa Hoàng Giác đi, cho dù hiện tại chúng ta trở về, cũng không thể hỗ trợ Hình đại nhân, vẫn nên chờ ngày mai lại về.”
Triệu Thụy nhẹ nhàng thở ra.
Muốn đi chùa Hoàng Giác, kỳ thật chủ yếu là vì Tạ Cát Tường thường xuyên rối loạn tâm thần.
Tuy rằng bản thân Tạ Cát Tường không thèm để ý, còn cao hứng bởi vì việc rối loạn tâm thần này có thể trợ giúp phá án, nhưng trong lòng Triệu Thụy lại luôn bất an.
Nếu có thể được Khổ Hải đại sư chỉ điểm một hai câu, xem chứng này phá giải như thế nào, mới có thể làm hắn an tâm.
Không bao lâu, giáo úy Cao Đào Tư liền vội vàng đuổi tới. Bọn họ mặc thường phục, còn mang theo chiếc xe ngựa rách nát, tới bãi tha ma, trực tiếp cột người chết vào bao tải, bỏ lên trên xe ngựa.
Đội trưởng lại hành lễ Triệu Thụy: “Đại nhân, đã làm thỏa đáng, thuộc hạ cáo lui.”
Hắn nói xong, trực tiếp đứng dậy lui ra.
Chờ bọn họ rời đi, Triệu Thụy liền cho giáo úy khác lấp nấm mồ lại, cũng dùng máu tươi rải lên lần nữa, đợi hết thảy khôi phục như lúc ban đầu, mới cùng Tạ Cát Tường về xe ngựa.
Chờ đến khi xe ngựa lọc cọc lăn bánh, Tạ Cát Tường mới nói: “Vì sao đối phương phải trộm thi thể Tô Hồng Tảo?”
Đối với Cao Đào Tư mà nói, Tô Hồng Tảo kỳ thật chỉ là manh mối còn lại để vạch trần chủ nhân sau màn của sòng bạc Cung Hưng, cho nên Cao Đào Tư mới có thể nhìn chằm chằm vào nàng.
“Nếu lúc ấy nàng không rời khỏi Tô trạch, Tô trạch lại có Cao Đào Tư theo dõi, nàng nhất định sẽ không xảy ra chuyện.”
Tạ Cát Tường thở dài, “Thông minh lại bị thông minh hại, nàng rời đi như vậy, lại vật quen đường cũ về lại hẻm Ngô Đồng, phỏng chừng đã bị người theo dõi, đối phương một đường đi theo nàng đến Bắc ngoại ô, biết được nàng muốn ra thành, lập tức dứt khoát giết nàng nhanh gọn.”
“Chỉ là rốt cuộc nàng chết như thế nào, vẫn còn nghi vấn,” Tạ Cát Tường cau mày, “Không phải trúng thạch tín, Kim Tàm Cổ càng không chảy máu thất khiếu, vậy có thể là cái gì?”
Triệu Thụy nói: “Bây giờ không tự hỏi mấy điều này, trước mắt chúng ta có thể khẳng định, Tô Hồng Tảo nhất định biết cái gì, hoặc là liên quan đến cái gì, nếu không phải như thế, nàng và sòng bạc Cung Hưng trước nay vẫn luôn an ổn không có việc gì, vì sao giờ phút này lại nhất định phải giết nàng.”
Giết người luôn lưu lại manh mối.
Tạ Cát Tường đột nhiên linh quang chợt lóe: “Chẳng lẽ là bởi vì vụ án Nguyễn Đại?”
Triệu Thụy nhướng mày, thực tán đồng gật gật đầu: “Muội nói có lý, xác thật khả năng bởi vì vụ án Nguyễn Đại.”
Tô Hồng Tảo vốn sống hòa bình cùng sòng bạc Cung Hưng, bởi vì hai bên cũng không bị người chú ý, sòng bạc Cung Hưng tuy rằng kinh doanh không sạch sẽ, nhưng đã sớm chuẩn bị tốt, bọn họ làm việc rất kín đáo, rất nhiều chuyện không lên được mặt bàn tuyệt đối không để người biết, cho tới nay ở Nghi Loan Tư cũng chỉ biết chuyện bề nổi mà thôi.
Nhưng Nguyễn Đại và Lâm Phúc thẩm chết lại khiến Tô Hồng Tảo rơi vào tầm mắt Cao Đào Tư, cũng khiến Cao Đào Tư cảnh giác Tô Hồng Tảo.
Kể từ đó, sòng bạc Cung Hưng tất nhiên càng phải tiểu tâm cẩn thận.
Bọn họ sợ Tô Hồng Tảo nói ra chân tướng, cũng sợ quan hệ giữa mình và Tô Hồng Tảo lộ ra manh mối, cho nên từ lúc Tô Hồng Tảo thoát ra khỏi Tô trạch, lập tức nén đau hạ sát.
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, sau khi Tô Hồng Tảo trúng thuốc, còn có thể chạy trốn tới ngõ Kỳ Tượng, được đám người Tiền Lão Bát phát hiện.
Tô Hồng Tảo trúng thuốc độc, có lẽ là cửa đột phá.
Nhưng hiện tại, thi thể nàng lại không thấy.
Tạ Cát Tường thở sâu, chậm rãi nói ra: “Sòng bạc Cung Hưng rốt cuộc có địa vị gì?”
Triệu Thụy nhíu mày, hắn nói: “Có lẽ Thánh Thượng biết một ít, nhưng mấy manh mối này Thánh Thượng chưa nói ra, bất luận là Nghi Loan Tư hay là Cao Đào Tư đều không tra ra.”
Tạ Cát Tường thở dài.
Hai người thảo luận một lát, sắp xếp vụ án Tô Hồng Tảo lại một lần, cuối cùng Tạ Cát Tường nói: “Còn cần phái người bảo hộ Trương lão trượng và Tiền lão đại, bọn họ đều thấy thi thể thư sinh.”
Triệu Thụy gật đầu, nói: “Muội cứ yên tâm.”
Dựa theo lẽ thường, nếu thi thể có vấn đề khác thường, đối phương chỉ cần đánh cắp thi thể là được, vì sao phải tráo thành thi thể thư sinh?
Hoặc là nói, tráo thi thể thư sinh vào cũng không phải là việc người đánh cắp thi thể Tô Hồng Tảo cần làm?
Triệu Thụy duỗi tay nhéo nhéo mũi, thở thật dài.
Thánh Thượng cho thời gian quá gấp, vụ án Phan Lâm Lang không có tiến triển, vụ án Tạ bá phụ cũng tạm thời không có thêm manh mối.
Hắn có thể hoàn thành bệ hạ giao phó, hơn nữa còn lật lại bản án của Tạ bá phụ năm Thiên Bảo không?
Hết thảy đều không biết.
Triệu Thụy mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường.
Tiểu cô nương đang cầm ly nước trà, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm từng ngụm.
Không.
Triệu Thụy nói với mình, ta không thể uể oải, không thể buông xuôi.
Thẳng tiến không lùi, dùng hết toàn lực, đây mới là việc ta phải làm.
Tiếp tục nỗ lực, rồi sẽ thấy kết quả.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Chỉ là nhìn hắn như thư sinh thôi.
Bất quá có thể khẳng định chính là, hắn đã chết rất lâu, lâu đến nỗi không cách nào nhìn rõ được khuôn mặt.
Lâu đến mức thịt trên mặt đều đã tách rời, thịt thối rửa treo từng mảng từng mảng trên mặt, sở dĩ nói hắn là thư sinh trẻ, là bởi vì nhìn từ thân hình cùng xương cốt hắn, tuổi người này hẳn sẽ không vượt qua 30.
Hơn nữa, áo ngoài trên người hắn còn chưa hoàn toàn thối rữa, có thể mơ hồ nhìn ra là hình thức áo ngoài của thư viện.
Chỉ có học trò thư viện, mới có thể ăn mặc như thế.
Bất quá, sắc mặt Triệu Thụy hơi có chút khó coi.
Bọn họ vốn cho rằng, Tô Hồng Tảo sau khi chết khóc mồ, là bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó dẫn tới. Nếu không phải bọn họ tự mình đi chuyến này, lại đây đào mồ lấy xác, cũng không thể phát hiện thi thể Tô Hồng Tảo đã sớm bị người đánh tráo.
Khóc mồ cũng không phải có oan khuất gì, bất quá chỉ là kế điệu hổ ly sơn thôi.
Đổi lại đây một người tử vong tuyệt đối chưa quá ba tháng.
Phân hủy thành như vậy, cũng khẳng định vẫn luôn bị vùi lấp dưới mặt đất, hôm qua mới vội vàng được vận chuyển tới đây tráo đổi cùng thi thể Tô Hồng Tảo.
Triệu Thụy dừng một chút, ngẩng đầu hỏi Tiền Lão Bát vẻ mặt đầy sợ hãi: “Ngươi có thể xác định, người chết chính là Tô Hồng Tảo?”
Tiền lão đại có chút ngây người.
Bị Trương lão đầu túm lấy mới phục hồi tinh thần: “Ta có thể xác nhận, mấy ngày trước đây lúc nàng tới ngõ Kỳ Tượng, ta chính mắt gặp nàng, khuôn mặt thân hình đều giống nhau như đúc, lúc ấy khi nàng chết ở ngõ Kỳ Tượng, ta cũng ở đấy a.”
Tiền Lão Bát cẩn thận nhớ lại: “Ta xác định lúc ấy người kia chính là Tô Hồng Tảo đại nhân nói, hơn nữa đã chết, thi thể đều đã cứng đờ, đã chết vài canh giờ, không có khả năng sống lại chứ?”
Tiền Lão Bát nói như thế, không tự chủ được run lập cập.
Vạn nhất Tô Hồng Tảo chết mà sống lại, bò từ phần mộ ra, đi tìm hắn thì làm sao đây.
Ngay khi hắn đang phán đoán, Trương lão đầu hung hăng trừng hắn một chút.
“Nghĩ lung tung cái gì!”
Trương lão đầu nhìn thoáng qua Triệu Thụy, lại nhìn nhìn Tạ Cát Tường như đang suy tư gì, dùng đôi mắt lớn nhỏ không đồng nhất nhìn người chết đang phân hủy lần nữa.
“Thì ra cái gì quỷ khóc cái gì quạ đen, đều là lừa gạt người,” Trương lão đầu nghẹn giọng nói, “Chính là vì muốn dọa lão nhân ta đi, để thuận tiện tiến vào.”
Triệu Thụy thực kinh ngạc, không nghĩ tới vị giữ xác này thông minh như vậy, một chút đã nhìn thấu quỷ kế đối phương.
Trước không đề cập tới vì sao đối phương phải lấy thi thể Tô Hồng Tảo đi, rồi vì sao phải đổi một bộ hài cốt mới như vậy, nhưng khi nào bọn họ đổi mới lại rất rõ ràng.
Mười tám tháng bảy, Tô Hồng Tảo chết tại ngõ Kỳ Tượng, cùng ngày Tiền Lão Bát đưa nàng đến bãi tha ma hạ táng.
Đêm cùng ngày, tại nấm mồ quỷ khóc không ngừng, Trương lão nhân liền sợ tới mức đi ngõ Kỳ Tượng tìm Tiền Lão Bát. Nhưng Tiền Lão Bát không để trong lòng, vì thế cả ngày mười chín tháng bảy này Trương lão đầu liền không trở về, đợi cho đến hai mươi tháng bảy báo quan, có giáo úy Hộ Thành Tư đi cùng hắn, hắn mới trở về.
Cả ngày mười chín tháng bảy này, đều là thời cơ đối phương động thủ.
Trương lão đầu ở nghĩa trang vài thập niên, hắn chỉ là lười đến chỗ đông đúc, cảm thấy nơi này thanh tịnh, nhưng thật ra một chút đều không ngốc.
Triệu Thụy cảm thán nói: “Lão trượng là người thông suốt.”
Trương lão đầu tuy rằng nhìn rõ từ đầu đến cuối, sắc mặt lại cũng khó coi, hắn là người giữ xác, hắn trông coi bãi tha ma xảy ra chuyện, hắn phải có trách nhiệm.
Bởi vì sợ hãi liền vứt bỏ bãi tha ma, là hắn không đúng.
“Là ta không xứng chức,” Trương lão đầu cúi đầu nhìn thi thể thư sinh, trầm mặc một lát nói, “Người này cũng không phải người được an táng ở bãi tha ma, hẳn là từ nơi khác dời mồ đến.”
Trí nhớ Trương lão đầu thực tốt.
Nhiều năm như vậy, người an táng nơi này có dạng gì, hắn đều sẽ nhớ đại khái không quên.
Triệu Thụy gật gật đầu, không có hỏi nhiều, trực tiếp tin Trương lão đầu nói.
“Lão trượng có nhìn ra hắn đã chết bao lâu không?”
Bọn họ tự mình xem, người này phần lớn tử vong hơn ba tháng, bởi vì thi thể hắn phân hủy rõ ràng, cơ mặt toàn bộ teo rút, thoạt nhìn dị thường hung ác.
Trương lão đầu ngồi xổm người xuống, cũng không quá kiêng dè, trực tiếp xốc chiếu lên.
Toàn bộ thi thể người chết lộ ra ngoài.
Áo ngoài trên người hắn đã rách tươi tả, không thể phân biệt màu sắc, nhưng Trương lão đầu vẫn ngồi xổm xuống, cẩn thận vuốt ve.
Hắn giao tiếp với tử thi suốt ngày, rất quen thuộc mấy mùi thối này, ngay cả mặt nạ bảo hộ cùng bao tay đều không mang.
“Y phục này tựa hồ là y phục học trò của Sùng Niên thư viện gần đây, nhìn nguyên liệu là trường bào xuân hạ, bên trong hắn còn mặc trung y cùng áo trong, đại khái là đồ mùa xuân.”
“Yến Kinh năm nay nóng bức, tháng 5 đã vào hạ, người này muộn nhất cũng chết ở tháng tư, đại khái cũng có ba bốn tháng.”
Hắn vừa nói như vậy, không riêng Tạ Cát Tường, ngay cả mấy giáo úy chung quanh cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Một lão già tầm thường không có gì đặc biệt, một người giữ xác nghèo hèn đến mức không có bất luận kẻ nào giao tiếp, lại có phần nhãn lực này.
Tạ Cát Tường cảm thán một câu: “Lão trượng thật sự là người thạo nghề.”
Trương lão đầu bắt lấy nắm đất bên cạnh, xoa tay sạch sẽ, sau đó liền đứng dậy nói: “Cái gì thạo nghề hay không thạo nghề, chỉ là tham gia náo nhiệt thôi.”
Hắn dùng đôi mắt lớn nhỏ nhìn Tạ Cát Tường: “Tiểu cô nương nhìn ra cái gì?”
Tạ Cát Tường khom lưng nhìn chằm chằm thi thể.
Sau đó nói: “Xiêm y của người chết này là đổi mới, đầu gối, khuỷu tay chỗ đều không có miếng vá, đôi giày vải trên chân đế giày sạch sẽ, thậm chí còn không có vết dơ.”
Y phục không miếng vá, có thể nói là gia đình giàu có, nhưng người gia đình giàu có, sau khi chết được hạ táng qua loa, hơn nữa bị đào mồ quật mả còn không có người báo quan, liền không có cách lý giải.
Hơn nữa vô luận y phục có sạch sẽ như thế nào, nhưng đế giày nhất định sẽ có bùn.
Trương lão đầu thấy ánh mắt nàng trong trẻo, thanh âm chắc chắn, liền cười cười: “Hiện giờ nha môn nhân tài đông đúc a.”
Hắn không cần phải nhiều lời nữa, chỉ nói: “Các ngươi mang người đi đi, ra chuyện như vậy, lão nhân ta không thể thoái thác tội của mình, tự sẽ không đi báo quan.”
Nói xong, lão nhân chắp tay sau lưng, chậm rì rì đi vào lều.
Tạ Cát Tường nhìn nhìn bóng dáng lão, không hỏi Tiền Lão Bát lai lịch, chỉ lấy trong tay áo ra chút bạc vụn cho hắn: “Tiền lão đại, tiền công này ngươi đưa cho lão trượng, chỉ nói là cảm tạ ông cung cấp manh mối.”
Tiền Lão Bát cười: “Nhất định nhất định, đại nhân ngươi yên tâm, nhất định tất cả đều giao đến tay Trương lão.”
Hắn nói xong, cũng không nấn ná nơi này, trực tiếp đi mất.
Triệu Thụy giờ phút này đang đánh giá người chết, sau đó nói với Hạ Uyển Thu: “Phái người đi triệu tập nhân thủ, thu thập cho người chết, điệu thấp mang về Cao Đào Tư, để Hình đại nhân mau chóng nghiệm thi.”
Hắn vừa nói điệu thấp, Hạ Uyển Thu liền biết phải làm như thế nào.
Nàng lập tức phân phó thuộc hạ tìm các giáo úy Cao Đào Tư rải khắp Bắc ngoại ô, dặn dò xong nên chuyển người chết về Cao Đào Tư như thế nào, sau đó liền theo tới bên người Tạ Cát Tường.
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, lại suy nghĩ một lát, hỏi Tạ Cát Tường: “Tuy rằng có vụ án, nhưng hôm nay vừa lúc tới Bắc ngoại ô, tiện đường đi chùa Hoàng Giác nhìn manh mối không.”
Bọn họ vốn đã nói đêm nay tá túc tại chùa Hoàng Giác, nhưng vụ án Tô Hồng Tảo bên này xảy ra biến cố, cho nên Triệu Thụy vẫn hỏi một câu.
Tạ Cát Tường nghĩ một lát, liền nói: “Vẫn là đi chùa Hoàng Giác đi, cho dù hiện tại chúng ta trở về, cũng không thể hỗ trợ Hình đại nhân, vẫn nên chờ ngày mai lại về.”
Triệu Thụy nhẹ nhàng thở ra.
Muốn đi chùa Hoàng Giác, kỳ thật chủ yếu là vì Tạ Cát Tường thường xuyên rối loạn tâm thần.
Tuy rằng bản thân Tạ Cát Tường không thèm để ý, còn cao hứng bởi vì việc rối loạn tâm thần này có thể trợ giúp phá án, nhưng trong lòng Triệu Thụy lại luôn bất an.
Nếu có thể được Khổ Hải đại sư chỉ điểm một hai câu, xem chứng này phá giải như thế nào, mới có thể làm hắn an tâm.
Không bao lâu, giáo úy Cao Đào Tư liền vội vàng đuổi tới. Bọn họ mặc thường phục, còn mang theo chiếc xe ngựa rách nát, tới bãi tha ma, trực tiếp cột người chết vào bao tải, bỏ lên trên xe ngựa.
Đội trưởng lại hành lễ Triệu Thụy: “Đại nhân, đã làm thỏa đáng, thuộc hạ cáo lui.”
Hắn nói xong, trực tiếp đứng dậy lui ra.
Chờ bọn họ rời đi, Triệu Thụy liền cho giáo úy khác lấp nấm mồ lại, cũng dùng máu tươi rải lên lần nữa, đợi hết thảy khôi phục như lúc ban đầu, mới cùng Tạ Cát Tường về xe ngựa.
Chờ đến khi xe ngựa lọc cọc lăn bánh, Tạ Cát Tường mới nói: “Vì sao đối phương phải trộm thi thể Tô Hồng Tảo?”
Đối với Cao Đào Tư mà nói, Tô Hồng Tảo kỳ thật chỉ là manh mối còn lại để vạch trần chủ nhân sau màn của sòng bạc Cung Hưng, cho nên Cao Đào Tư mới có thể nhìn chằm chằm vào nàng.
“Nếu lúc ấy nàng không rời khỏi Tô trạch, Tô trạch lại có Cao Đào Tư theo dõi, nàng nhất định sẽ không xảy ra chuyện.”
Tạ Cát Tường thở dài, “Thông minh lại bị thông minh hại, nàng rời đi như vậy, lại vật quen đường cũ về lại hẻm Ngô Đồng, phỏng chừng đã bị người theo dõi, đối phương một đường đi theo nàng đến Bắc ngoại ô, biết được nàng muốn ra thành, lập tức dứt khoát giết nàng nhanh gọn.”
“Chỉ là rốt cuộc nàng chết như thế nào, vẫn còn nghi vấn,” Tạ Cát Tường cau mày, “Không phải trúng thạch tín, Kim Tàm Cổ càng không chảy máu thất khiếu, vậy có thể là cái gì?”
Triệu Thụy nói: “Bây giờ không tự hỏi mấy điều này, trước mắt chúng ta có thể khẳng định, Tô Hồng Tảo nhất định biết cái gì, hoặc là liên quan đến cái gì, nếu không phải như thế, nàng và sòng bạc Cung Hưng trước nay vẫn luôn an ổn không có việc gì, vì sao giờ phút này lại nhất định phải giết nàng.”
Giết người luôn lưu lại manh mối.
Tạ Cát Tường đột nhiên linh quang chợt lóe: “Chẳng lẽ là bởi vì vụ án Nguyễn Đại?”
Triệu Thụy nhướng mày, thực tán đồng gật gật đầu: “Muội nói có lý, xác thật khả năng bởi vì vụ án Nguyễn Đại.”
Tô Hồng Tảo vốn sống hòa bình cùng sòng bạc Cung Hưng, bởi vì hai bên cũng không bị người chú ý, sòng bạc Cung Hưng tuy rằng kinh doanh không sạch sẽ, nhưng đã sớm chuẩn bị tốt, bọn họ làm việc rất kín đáo, rất nhiều chuyện không lên được mặt bàn tuyệt đối không để người biết, cho tới nay ở Nghi Loan Tư cũng chỉ biết chuyện bề nổi mà thôi.
Nhưng Nguyễn Đại và Lâm Phúc thẩm chết lại khiến Tô Hồng Tảo rơi vào tầm mắt Cao Đào Tư, cũng khiến Cao Đào Tư cảnh giác Tô Hồng Tảo.
Kể từ đó, sòng bạc Cung Hưng tất nhiên càng phải tiểu tâm cẩn thận.
Bọn họ sợ Tô Hồng Tảo nói ra chân tướng, cũng sợ quan hệ giữa mình và Tô Hồng Tảo lộ ra manh mối, cho nên từ lúc Tô Hồng Tảo thoát ra khỏi Tô trạch, lập tức nén đau hạ sát.
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, sau khi Tô Hồng Tảo trúng thuốc, còn có thể chạy trốn tới ngõ Kỳ Tượng, được đám người Tiền Lão Bát phát hiện.
Tô Hồng Tảo trúng thuốc độc, có lẽ là cửa đột phá.
Nhưng hiện tại, thi thể nàng lại không thấy.
Tạ Cát Tường thở sâu, chậm rãi nói ra: “Sòng bạc Cung Hưng rốt cuộc có địa vị gì?”
Triệu Thụy nhíu mày, hắn nói: “Có lẽ Thánh Thượng biết một ít, nhưng mấy manh mối này Thánh Thượng chưa nói ra, bất luận là Nghi Loan Tư hay là Cao Đào Tư đều không tra ra.”
Tạ Cát Tường thở dài.
Hai người thảo luận một lát, sắp xếp vụ án Tô Hồng Tảo lại một lần, cuối cùng Tạ Cát Tường nói: “Còn cần phái người bảo hộ Trương lão trượng và Tiền lão đại, bọn họ đều thấy thi thể thư sinh.”
Triệu Thụy gật đầu, nói: “Muội cứ yên tâm.”
Dựa theo lẽ thường, nếu thi thể có vấn đề khác thường, đối phương chỉ cần đánh cắp thi thể là được, vì sao phải tráo thành thi thể thư sinh?
Hoặc là nói, tráo thi thể thư sinh vào cũng không phải là việc người đánh cắp thi thể Tô Hồng Tảo cần làm?
Triệu Thụy duỗi tay nhéo nhéo mũi, thở thật dài.
Thánh Thượng cho thời gian quá gấp, vụ án Phan Lâm Lang không có tiến triển, vụ án Tạ bá phụ cũng tạm thời không có thêm manh mối.
Hắn có thể hoàn thành bệ hạ giao phó, hơn nữa còn lật lại bản án của Tạ bá phụ năm Thiên Bảo không?
Hết thảy đều không biết.
Triệu Thụy mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường.
Tiểu cô nương đang cầm ly nước trà, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm từng ngụm.
Không.
Triệu Thụy nói với mình, ta không thể uể oải, không thể buông xuôi.
Thẳng tiến không lùi, dùng hết toàn lực, đây mới là việc ta phải làm.
Tiếp tục nỗ lực, rồi sẽ thấy kết quả.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***