-
Chương 100: 100: Hồng Nhan Loạn 6 2
Chỗ ở của Trịnh San Hô, bất quá chỉ có chút lớn, liếc mắt một cái là có thể thấy đến cùng.
Nếu cứ đơn giản nhìn sơ qua, thì trong nhà chính thật ra cũng không có gì khác thường, thoạt nhìn đều rất sạch sẽ ngăn nắp.
Bất quá Triệu Thụy lại đặc biệt quen thuộc với mùi máu, Tạ Cát Tường chỉ có thể ngửi được mùi hương Trạch Lan nhàn nhạt trong phòng này, mùi máu lại bị mùi hương Trạch Lan lấn át, ảnh hưởng đến phán đoán của nàng.
Triệu Thụy vừa nói như thế, Tạ Cát Tường liền cũng nhíu mày hít một hơi thật sâu, lát sau, nàng mới nói: "Xác thật có mùi máu."
Hai người nhìn quanh quẩn trong sương phòng một vòng, cuối cùng đều phóng ánh mắt tới một cái tủ đứng tựa lưng vào tường.
Tủ đứng này có sáu cánh cửa, phía dưới là cánh cửa tủ cao cỡ một người, phía trên là đủ loại hòm xiểng, hẳn là dùng để chứa đệm chăn không dùng linh tinh.
Tạ Cát Tường vừa muốn tiến lên, Triệu Thụy duỗi tay cản nàng: "Muội đừng tới gần."
Hắn để Tạ Cát Tường lui về sau hai bước, chờ ở cửa ra vào, còn mình thì tiến lên lần lượt mở từng cánh cửa tủ đứng ra.
Sau lớp cửa tủ là quần áo cùng giày vớ, còn chưa được cất vào tay nải, ngược lại cũng không cần tìm kiếm, sắc mặt Triệu Thụy càng lúc càng ngưng trọng.
Tiếp theo đó, mùi máu càng dày đặc.
Triệu Thụy đứng ở trước cánh cửa cuối cùng, nhẹ nhàng dùng sức, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa theo tiếng mở ra.
Nam tử sắc mặt xanh tím cứ co quắp như vậy trong tủ, hắn trừng mắt, nhìn thẳng về phía ngoài cửa tủ.
Triệu Thụy nhíu mày, hắn thoáng lui nửa bước, cúi đầu quét một vòng trên thân người đối diện.
Nam tử đã chết.
Thân thể hắn đứng trong tủ đã cứng đờ, không hề có âm thanh phập phồng, cũng không có bất cứ động tác nào.
Hơn nữa khuôn mặt nam tử dữ tợn, khóe mắt miệng mũi đều có vết máu, tử trạng thê thảm.
Tạ Cát Tường nhìn thấy hành động của Triệu Thụy, liền hỏi: "Như thế nào? Có nghi hoặc gì sao?"
Triệu Thụy đóng cửa tủ đứng lại, lui về sau hai bước đến bên cạnh Tạ Cát Tường, hắn vẫy tay với giáo úy phía sau: "Đi mời Hình đại nhân lại đây."
Vừa nghe nói cần mời Hình Cửu Niên, Tạ Cát Tường lập tức liền hiểu rõ: "Trong này có người chết?"
Triệu Thụy gật đầu, nói: "Đúng vậy, người chết là nam tử trẻ tuổi, sắc mặt xanh tím, đôi mắt lòi ra, môi nứt nẻ, lỗ tai sưng to, nếu ta không nhìn lầm, móng tay hắn cũng có màu xanh đen, thoạt nhìn có chút đáng sợ."
Đều là người có kinh nghiệm, Tạ Cát Tường vừa nghe đã hiểu, người chết hẳn là chết do trúng độc.
"Ban nãy ở Quân Khí tư, trong hộp nhân sâm Văn Tử Hiên đưa cho Phan phu nhân đã có thứ kia, Hình đại nhân cũng xác thật như thế, như vậy kết hợp với tử trạng của người chết, tạm thời có thể phán định chết vì thứ đó."
Tạ Cát Tường không khăng khăng đi qua thăm dò, người chết vì trúng độc, bọn họ không thể tùy tiện tiến lên, nhưng nghe Triệu Thụy miêu tả, cũng có thể đoán được đại khái.
Triệu Thụy nói: "Người chết còn rất trẻ, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, y phục trên người đẹp đẽ quý giá, hiển nhiên xuất thân không tầm thường."
Tuổi còn trẻ, xuất thân không tầm thường?
Tạ Cát Tường hơi hơi trầm ngâm, lập tức liền nói: "Đây......!có phải là vị công tử họ Lưu, tình nhân mới của Phan phu nhân không?"
Suy đoán này, thật ra rất hợp tình hợp lý.
Nhưng nếu tên Lưu công tử này là tình nhân mới của Phan phu nhân, vậy vì sao hắn lại chết trong nhà ngoại thất của Văn đại nhân?
nhamy111: móe ưi, cái nhà này nó loạn
Triệu Thụy lại gọi một giáo úy tới, lệnh cho hắn nhanh đi tìm Tô Thần về, khi tra ra Lưu công tử, Triệu Thụy đã đặc biệt dặn dò Tô Thần tự mình đi tra thân phận người này.
Đợi an bài xong toàn bộ, Triệu Thụy mới cùng Tạ Cát Tường ra khỏi sương phòng, kiểm tra phòng ngủ một lần nữa.
"Xem tình hình trong phòng, nhất định là sau khi người đã chết mới bị nhét vào tủ đứng, giấu người vào tủ đứng, lại dùng mùi hương Trạch Lan nồng nặc che giấu mùi máu, cuối cùng xử lý sạch sẽ trong ngoài phòng ngủ, cứ như vậy, nếu không phải cẩn thận tìm tòi kỹ càng, có khả năng sẽ bỏ lỡ ngay lần đầu kiểm tra."
Người giết hại tên công tử trẻ tuổi kia, nhất định rất quen thuộc việc này.
Vừa nhìn trong ngoài phòng ngủ đều thực sạch sẽ ngăn nắp, liền biết người này không chút hoang mang, căn bản là không e ngại với việc giết người.
Hai người sờ soạng bài trí trong ngoài phòng một lần nữa, cuối cùng lực chú ý của Tạ Cát Tường đột nhiên dừng lại trên tấm thảm dưới chân.
Tấm thảm này thật xinh đẹp, mặt trên vẽ đóa hoa mẫu đơn lớn, muôn hồng nghìn tía, khiến mắt người chói lóa.
Triệu Thụy theo ánh mắt nàng nhìn lại: "Sao thế?"
Tạ Cát Tường nói: "Huynh có cảm thấy, thảm này rất có vấn đề không?"
Tấm thảm vừa tinh xảo vừa xinh đẹp, có vẻ thích hợp làm thảm treo tường hơn, nói cách khác, đặt một tấm thảm nhỏ trên mặt đất, kỳ thật không che đậy được cái gì.
Ở rất nhiều nhà khác, đều dùng làm thảm treo trang trí trên tường.
Nhưng tấm thảm này lại cố tình đặt trên mặt đất, hơn nữa vị trí còn ở ngay cạnh bàn trà, thật không tương xứng, khẳng định sẽ có chút ảnh hưởng đối với sinh hoạt hằng ngày.
Triệu Thụy để Tạ Cát Tường lui về phía sau, còn mình mang bao tay, dùng đĩa sứ trên bàn nhẹ nhàng xốc tấm thảm tinh xảo kia lên.
"Ai nha," Tạ Cát Tường liếc mắt một cái liền thấy được vết máu cùng uế vật* phía dưới tấm thảm, "Đây là......!phun máu?"
*uế vật: đồ dơ, bẩn
Triệu Thụy trực tiếp lật tấm thảm sang một bên, ngồi xổm xuống nhìn kỹ cùng Tạ Cát Tường: "Chắc vậy, muội nhìn xem, bên cạnh uế vật còn có một ít mảnh sứ vỡ, có khả năng lúc ấy người chết ngồi ngay ở chỗ này, uống trà có thuốc độc, lập tức trúng độc hộc máu bỏ mạng."
Tạ Cát Tường gật gật đầu, cũng cùng đánh giá.
Kỳ thật mảnh đất này đã bị cọ rửa qua, nhưng vết máu đã thẩm thấu vào khe hở của nền gạch, làm sao cũng đều không thể chà lau sạch sẽ.
Hơn nữa, trên mặt đất còn có một mảnh lớn uế vật màu đen đọng lại, hẳn là lúc ấy người chết nôn ra rất nhiều thứ, bởi vì không thể dọn sạch, cuối cùng lưu trên mặt đất, chỉ phải dùng thảm che giấu.
Tạ Cát Tường nhíu mày nói: "Thế nhưng người bình thường khi bị trúng độc, đều sẽ không nôn mửa kịch liệt, vậy vì sao người chết nôn mửa nhiều uế vật như thế chứ?"
Triệu Thụy cũng không hiểu lắm, nhưng lại ghi tạc chi tiết này trong lòng.
"Bởi vì khi trúng độc, lúc ấy người chết sẽ không phát tác ngay, sẽ chờ một thời gian mới có thể độc phát, đến khi độc phát cũng sẽ không có triệu chứng nôn mửa," Triệu Thụy nói như thế, lấy từ trong lòng ra một cây kim bạc, "Nhưng căn cứ vào tử trạng vừa rồi của người chết, hắn xác thật giống như trúng độc mà chết, việc này thật có chút quái dị."
Tạ Cát Tường nhìn Triệu Thụy chạm kim bạc vào vết máu cùng uế vật trên mặt đất, một lát sau, kim bạc dần dần biến thành màu đen, cuối cùng hiện ra màu xanh đen thực rõ ràng.
Người chết hẳn chính là trúng độc chết.
Tạ Cát Tường thấy Triệu Thụy thật cẩn thận thu lại kim bạc, lúc này mới đứng dậy cùng hắn.
Đột nhiên, ánh mắt Tạ Cát Tường dừng trên ấm trà ở bàn trà.
Gia đình bình thường bày biện trà cụ trên bàn trà, đều là một cái ấm trà cùng bốn cái chén trà, nhưng bộ trà cụ ở nhà Trịnh San Hô, chỉ có hai cái chén trà.
"Có thể là, ấm trà không có vấn đề, là chén trà có vấn đề không?" Tạ Cát Tường dùng khăn mở nắp ấm trà ra, phát hiện bên trong còn sót lại lá trà, nhưng nước trà đã hết sạch, không còn dư lại cái gì.
Nhìn đến nơi này, hai người đột nhiên liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "Ép nôn?"
Tạ Cát Tường mím mím môi, nhịn không được hiện ra má lúm đồng tiền: "Xem ra Thụy ca ca và ta anh hùng có chung ý kiến."
"Vết máu trên mặt người chết đều đã bị lau khô, chỉ để lại một chút vệt đỏ, trên mặt đất lại có nhiều uế vật như vậy, trong ấm trà lại không có nước trà, thậm chí tấm thảm trên đất này còn có chút ẩm ướt," Triệu Thụy nói, "Suy luận như thế, xác thật rất giống có người ép người chết nôn ra."
Tạ Cát Tường gõ gõ đầu: "Đúng vậy, hung thủ hoặc có thể nói là người ở bên cạnh lúc người chết độc phát, hiển nhiên không nghĩ tới người chết trúng độc, bởi vậy vô cùng hoảng loạn mới dùng nước trà ép người chết nôn ra, muốn giảm bớt độc trong người người chết."
Bất quá, xem bộ dáng người chết, người này cuối cùng vẫn thất bại.
Tạ Cát Tường nói: "Nhưng mà người này cũng chỉ hoảng loạn lúc ban đầu, sau đó thấy người chết xác thật không cứu được, nàng cũng không kiên trì nữa, trực tiếp che giấu hiện trường, dọn dẹp hiện trường trở về với dáng vẻ vốn có."
Nàng vừa nói như vậy, Triệu Thụy cũng gật đầu theo, cuối cùng nói: "Hiện tại chỉ cần chờ thân phận của hai người chết."
Người bị thiêu tại Quân Khí tư bởi vì bề ngoài đã bị hủy hoại, thật sự không cách nào tra xét thân phận, nhưng người trong tủ đứng này, hẳn rất nhanh là có thể xác nhận được.
Quả nhiên, theo Hình Cửu Niên tới còn có Tô Thần.
Hình Cửu Niên biết người chết do trúng độc, liền không cho những người khác cùng đi vào sương phòng, chỉ dẫn theo Ân Tiểu Lục đi vào nghiệm thi.
Đoàn người Triệu Thụy trực tiếp chờ ở phòng ngủ, Tô Thần nói: "Đại nhân, vừa rồi thủ hạ đi Lưu gia, dò hỏi tin tức Lưu gia Tam công tử, Lưu gia nói trước đó Tam công tử nói muốn đi Giang Lê du ngoạn, ngày hôm trước đã rời khỏi phủ, hiện giờ không ở trong nhà."
"Vừa nãy biết được người chết ở nơi này có bộ dạng tương tự, thuộc hạ lập tức gọi một gã sai vặt ở Lưu gia đã từng hầu hạ Lưu tam tới đây, lát nữa có thể để hắn phân biệt người chết."
Triệu Thụy nói: "Rất tốt, Lưu tam đi Giang Lê một mình sao? Người nhà có đi theo không? Lưu gia kinh doanh cái gì?"
Tô Thần là người cũ ở Nghi Loan Tư, việc nhỏ như vậy quả thực là dễ như trở bàn tay, nghe Triệu Thụy dò hỏi, lập tức liền bẩm báo: "Hồi bẩm đại nhân, nghe Lưu gia nói, Lưu Tam công tử cũng không thích người nhà đi theo, hắn tự mình mang theo ngân phiếu cùng ngân lượng đi ra ngoài, nói tự mình thuê xe ngựa."
"Lưu gia kinh doanh dược liệu, cũng có chi nhánh ở Giang Lê, biết Lưu Tam công tử đi Giang Lê, nên cũng không quá mức lo lắng, để mặc hắn đi," Tô Thần nói, "Thuộc hạ đã gởi thư bồ câu đi Giang Lê trước, để Hộ Thành Tư ở Giang Lê đến chi nhánh Lưu gia dò hỏi, xem Lưu Tam công tử có tới đó hay không."
Vị Lưu Tam công tử này rời nhà vào ngày hôm trước, hôm nay như thế nào cũng có thể đến Giang Lê, nếu người chết trong phòng không phải hắn, vậy khẳng định hắn đã tới nơi.
Triệu Thụy nói: "Rất tốt."
Bọn họ ở trong phòng trao đổi vụ án, cẩn thận suy đoán, đợi sau hai khắc (30), Ân Tiểu Lục mới mở cửa sương phòng ra.
"Các vị đại nhân, hiện tại có thể đi vào, bất quá vẫn cần mang mặt nạ bảo hộ, không được đụng chạm lung tung." Ân Tiểu Lục mời mọi người tiến vào.
Triệu Thụy để Tô Thần cho gã sai vặt Lưu gia đi vào nhận người trước, gã sai vặt kia mới vừa đi vào, liền che miệng khóc thành tiếng.
"Thiếu gia, đây là tam thiếu gia nhà của chúng ta," tiếng khóc của gã sai vặt rung trời, "Thiếu gia...!sao người lại chết như thế này?"
Đúng vậy, Lưu tam thiếu gia vốn nên đi Giang Lê du ngoạn, sao lại chết trong nhà ngoại thất của Văn Chính Thành?
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, để Tô Thần gọi tỉnh gã sai vặt.
Gã sai vặt kia tựa hồ xác thật là người hầu hạ bên cạnh Lưu Tam công tử, thấy Lưu Tam công tử chết rất là đau thương, hơn nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được.
Triệu Thụy trực tiếp hỏi hắn: "Ngươi có biết, tam thiếu gia nhà các người vì sao đi Giang Lê không? Hắn đi một mình, hay là có người đi cùng?"
Gã sai vặt thút tha thút thít, vẫn cố trả lời: "Tam thiếu gia......!Tam thiếu gia cùng Phan tiểu thư đồng hành, chỉ nói muốn đi Giang Lê du ngoạn mấy ngày, qua không bao lâu thì sẽ trở về."
Phan tiểu thư?
Ánh mắt Triệu Thụy trầm xuống, thanh âm lạnh lùng: "Phan tiểu thư? Ngươi có từng gặp mặt?"
Gã sai vặt vừa mới khóc choáng váng đầu óc, hiện tại bị Triệu Thụy dọa như vậy, lập tức nói không ra lời.
Hắn vừa khóc vừa run run, thoạt nhìn thật đáng thương.
Triệu Thụy trầm khuôn mặt nhìn hắn, không nói một lời.
Tạ Cát Tường khẽ thở dài một cái, ôn nhu hỏi: "Thiếu niên lang, nếu ngươi ăn ngay nói thật, có lẽ còn có thể sớm biết là ai hại chết thiếu gia nhà ngươi."
Gã sai vặt nghẹn ngào một tiếng, che mặt mà khóc: "Phan tiểu thư chính là Phan phu nhân Quân Khí tư! Thiếu gia...!thiếu gia và Phan tiểu thư có qua lại, tiểu nhân đã khuyên thiếu gia, nhưng thiếu gia không nghe......"
"Thiếu gia vì sao không nghe tiểu nhân, ô ô ô ô......"
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, trong lòng hai người đều có suy luận mới.
Xem ra, Phan Lâm Lang và Lưu tam đã sớm có kế hoạch, muốn cùng đi Giang Lê ngày hôm trước.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới dẫn đến việc hai người một người mất tích một người tử vong đây?.
Nếu cứ đơn giản nhìn sơ qua, thì trong nhà chính thật ra cũng không có gì khác thường, thoạt nhìn đều rất sạch sẽ ngăn nắp.
Bất quá Triệu Thụy lại đặc biệt quen thuộc với mùi máu, Tạ Cát Tường chỉ có thể ngửi được mùi hương Trạch Lan nhàn nhạt trong phòng này, mùi máu lại bị mùi hương Trạch Lan lấn át, ảnh hưởng đến phán đoán của nàng.
Triệu Thụy vừa nói như thế, Tạ Cát Tường liền cũng nhíu mày hít một hơi thật sâu, lát sau, nàng mới nói: "Xác thật có mùi máu."
Hai người nhìn quanh quẩn trong sương phòng một vòng, cuối cùng đều phóng ánh mắt tới một cái tủ đứng tựa lưng vào tường.
Tủ đứng này có sáu cánh cửa, phía dưới là cánh cửa tủ cao cỡ một người, phía trên là đủ loại hòm xiểng, hẳn là dùng để chứa đệm chăn không dùng linh tinh.
Tạ Cát Tường vừa muốn tiến lên, Triệu Thụy duỗi tay cản nàng: "Muội đừng tới gần."
Hắn để Tạ Cát Tường lui về sau hai bước, chờ ở cửa ra vào, còn mình thì tiến lên lần lượt mở từng cánh cửa tủ đứng ra.
Sau lớp cửa tủ là quần áo cùng giày vớ, còn chưa được cất vào tay nải, ngược lại cũng không cần tìm kiếm, sắc mặt Triệu Thụy càng lúc càng ngưng trọng.
Tiếp theo đó, mùi máu càng dày đặc.
Triệu Thụy đứng ở trước cánh cửa cuối cùng, nhẹ nhàng dùng sức, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa theo tiếng mở ra.
Nam tử sắc mặt xanh tím cứ co quắp như vậy trong tủ, hắn trừng mắt, nhìn thẳng về phía ngoài cửa tủ.
Triệu Thụy nhíu mày, hắn thoáng lui nửa bước, cúi đầu quét một vòng trên thân người đối diện.
Nam tử đã chết.
Thân thể hắn đứng trong tủ đã cứng đờ, không hề có âm thanh phập phồng, cũng không có bất cứ động tác nào.
Hơn nữa khuôn mặt nam tử dữ tợn, khóe mắt miệng mũi đều có vết máu, tử trạng thê thảm.
Tạ Cát Tường nhìn thấy hành động của Triệu Thụy, liền hỏi: "Như thế nào? Có nghi hoặc gì sao?"
Triệu Thụy đóng cửa tủ đứng lại, lui về sau hai bước đến bên cạnh Tạ Cát Tường, hắn vẫy tay với giáo úy phía sau: "Đi mời Hình đại nhân lại đây."
Vừa nghe nói cần mời Hình Cửu Niên, Tạ Cát Tường lập tức liền hiểu rõ: "Trong này có người chết?"
Triệu Thụy gật đầu, nói: "Đúng vậy, người chết là nam tử trẻ tuổi, sắc mặt xanh tím, đôi mắt lòi ra, môi nứt nẻ, lỗ tai sưng to, nếu ta không nhìn lầm, móng tay hắn cũng có màu xanh đen, thoạt nhìn có chút đáng sợ."
Đều là người có kinh nghiệm, Tạ Cát Tường vừa nghe đã hiểu, người chết hẳn là chết do trúng độc.
"Ban nãy ở Quân Khí tư, trong hộp nhân sâm Văn Tử Hiên đưa cho Phan phu nhân đã có thứ kia, Hình đại nhân cũng xác thật như thế, như vậy kết hợp với tử trạng của người chết, tạm thời có thể phán định chết vì thứ đó."
Tạ Cát Tường không khăng khăng đi qua thăm dò, người chết vì trúng độc, bọn họ không thể tùy tiện tiến lên, nhưng nghe Triệu Thụy miêu tả, cũng có thể đoán được đại khái.
Triệu Thụy nói: "Người chết còn rất trẻ, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, y phục trên người đẹp đẽ quý giá, hiển nhiên xuất thân không tầm thường."
Tuổi còn trẻ, xuất thân không tầm thường?
Tạ Cát Tường hơi hơi trầm ngâm, lập tức liền nói: "Đây......!có phải là vị công tử họ Lưu, tình nhân mới của Phan phu nhân không?"
Suy đoán này, thật ra rất hợp tình hợp lý.
Nhưng nếu tên Lưu công tử này là tình nhân mới của Phan phu nhân, vậy vì sao hắn lại chết trong nhà ngoại thất của Văn đại nhân?
nhamy111: móe ưi, cái nhà này nó loạn
Triệu Thụy lại gọi một giáo úy tới, lệnh cho hắn nhanh đi tìm Tô Thần về, khi tra ra Lưu công tử, Triệu Thụy đã đặc biệt dặn dò Tô Thần tự mình đi tra thân phận người này.
Đợi an bài xong toàn bộ, Triệu Thụy mới cùng Tạ Cát Tường ra khỏi sương phòng, kiểm tra phòng ngủ một lần nữa.
"Xem tình hình trong phòng, nhất định là sau khi người đã chết mới bị nhét vào tủ đứng, giấu người vào tủ đứng, lại dùng mùi hương Trạch Lan nồng nặc che giấu mùi máu, cuối cùng xử lý sạch sẽ trong ngoài phòng ngủ, cứ như vậy, nếu không phải cẩn thận tìm tòi kỹ càng, có khả năng sẽ bỏ lỡ ngay lần đầu kiểm tra."
Người giết hại tên công tử trẻ tuổi kia, nhất định rất quen thuộc việc này.
Vừa nhìn trong ngoài phòng ngủ đều thực sạch sẽ ngăn nắp, liền biết người này không chút hoang mang, căn bản là không e ngại với việc giết người.
Hai người sờ soạng bài trí trong ngoài phòng một lần nữa, cuối cùng lực chú ý của Tạ Cát Tường đột nhiên dừng lại trên tấm thảm dưới chân.
Tấm thảm này thật xinh đẹp, mặt trên vẽ đóa hoa mẫu đơn lớn, muôn hồng nghìn tía, khiến mắt người chói lóa.
Triệu Thụy theo ánh mắt nàng nhìn lại: "Sao thế?"
Tạ Cát Tường nói: "Huynh có cảm thấy, thảm này rất có vấn đề không?"
Tấm thảm vừa tinh xảo vừa xinh đẹp, có vẻ thích hợp làm thảm treo tường hơn, nói cách khác, đặt một tấm thảm nhỏ trên mặt đất, kỳ thật không che đậy được cái gì.
Ở rất nhiều nhà khác, đều dùng làm thảm treo trang trí trên tường.
Nhưng tấm thảm này lại cố tình đặt trên mặt đất, hơn nữa vị trí còn ở ngay cạnh bàn trà, thật không tương xứng, khẳng định sẽ có chút ảnh hưởng đối với sinh hoạt hằng ngày.
Triệu Thụy để Tạ Cát Tường lui về phía sau, còn mình mang bao tay, dùng đĩa sứ trên bàn nhẹ nhàng xốc tấm thảm tinh xảo kia lên.
"Ai nha," Tạ Cát Tường liếc mắt một cái liền thấy được vết máu cùng uế vật* phía dưới tấm thảm, "Đây là......!phun máu?"
*uế vật: đồ dơ, bẩn
Triệu Thụy trực tiếp lật tấm thảm sang một bên, ngồi xổm xuống nhìn kỹ cùng Tạ Cát Tường: "Chắc vậy, muội nhìn xem, bên cạnh uế vật còn có một ít mảnh sứ vỡ, có khả năng lúc ấy người chết ngồi ngay ở chỗ này, uống trà có thuốc độc, lập tức trúng độc hộc máu bỏ mạng."
Tạ Cát Tường gật gật đầu, cũng cùng đánh giá.
Kỳ thật mảnh đất này đã bị cọ rửa qua, nhưng vết máu đã thẩm thấu vào khe hở của nền gạch, làm sao cũng đều không thể chà lau sạch sẽ.
Hơn nữa, trên mặt đất còn có một mảnh lớn uế vật màu đen đọng lại, hẳn là lúc ấy người chết nôn ra rất nhiều thứ, bởi vì không thể dọn sạch, cuối cùng lưu trên mặt đất, chỉ phải dùng thảm che giấu.
Tạ Cát Tường nhíu mày nói: "Thế nhưng người bình thường khi bị trúng độc, đều sẽ không nôn mửa kịch liệt, vậy vì sao người chết nôn mửa nhiều uế vật như thế chứ?"
Triệu Thụy cũng không hiểu lắm, nhưng lại ghi tạc chi tiết này trong lòng.
"Bởi vì khi trúng độc, lúc ấy người chết sẽ không phát tác ngay, sẽ chờ một thời gian mới có thể độc phát, đến khi độc phát cũng sẽ không có triệu chứng nôn mửa," Triệu Thụy nói như thế, lấy từ trong lòng ra một cây kim bạc, "Nhưng căn cứ vào tử trạng vừa rồi của người chết, hắn xác thật giống như trúng độc mà chết, việc này thật có chút quái dị."
Tạ Cát Tường nhìn Triệu Thụy chạm kim bạc vào vết máu cùng uế vật trên mặt đất, một lát sau, kim bạc dần dần biến thành màu đen, cuối cùng hiện ra màu xanh đen thực rõ ràng.
Người chết hẳn chính là trúng độc chết.
Tạ Cát Tường thấy Triệu Thụy thật cẩn thận thu lại kim bạc, lúc này mới đứng dậy cùng hắn.
Đột nhiên, ánh mắt Tạ Cát Tường dừng trên ấm trà ở bàn trà.
Gia đình bình thường bày biện trà cụ trên bàn trà, đều là một cái ấm trà cùng bốn cái chén trà, nhưng bộ trà cụ ở nhà Trịnh San Hô, chỉ có hai cái chén trà.
"Có thể là, ấm trà không có vấn đề, là chén trà có vấn đề không?" Tạ Cát Tường dùng khăn mở nắp ấm trà ra, phát hiện bên trong còn sót lại lá trà, nhưng nước trà đã hết sạch, không còn dư lại cái gì.
Nhìn đến nơi này, hai người đột nhiên liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "Ép nôn?"
Tạ Cát Tường mím mím môi, nhịn không được hiện ra má lúm đồng tiền: "Xem ra Thụy ca ca và ta anh hùng có chung ý kiến."
"Vết máu trên mặt người chết đều đã bị lau khô, chỉ để lại một chút vệt đỏ, trên mặt đất lại có nhiều uế vật như vậy, trong ấm trà lại không có nước trà, thậm chí tấm thảm trên đất này còn có chút ẩm ướt," Triệu Thụy nói, "Suy luận như thế, xác thật rất giống có người ép người chết nôn ra."
Tạ Cát Tường gõ gõ đầu: "Đúng vậy, hung thủ hoặc có thể nói là người ở bên cạnh lúc người chết độc phát, hiển nhiên không nghĩ tới người chết trúng độc, bởi vậy vô cùng hoảng loạn mới dùng nước trà ép người chết nôn ra, muốn giảm bớt độc trong người người chết."
Bất quá, xem bộ dáng người chết, người này cuối cùng vẫn thất bại.
Tạ Cát Tường nói: "Nhưng mà người này cũng chỉ hoảng loạn lúc ban đầu, sau đó thấy người chết xác thật không cứu được, nàng cũng không kiên trì nữa, trực tiếp che giấu hiện trường, dọn dẹp hiện trường trở về với dáng vẻ vốn có."
Nàng vừa nói như vậy, Triệu Thụy cũng gật đầu theo, cuối cùng nói: "Hiện tại chỉ cần chờ thân phận của hai người chết."
Người bị thiêu tại Quân Khí tư bởi vì bề ngoài đã bị hủy hoại, thật sự không cách nào tra xét thân phận, nhưng người trong tủ đứng này, hẳn rất nhanh là có thể xác nhận được.
Quả nhiên, theo Hình Cửu Niên tới còn có Tô Thần.
Hình Cửu Niên biết người chết do trúng độc, liền không cho những người khác cùng đi vào sương phòng, chỉ dẫn theo Ân Tiểu Lục đi vào nghiệm thi.
Đoàn người Triệu Thụy trực tiếp chờ ở phòng ngủ, Tô Thần nói: "Đại nhân, vừa rồi thủ hạ đi Lưu gia, dò hỏi tin tức Lưu gia Tam công tử, Lưu gia nói trước đó Tam công tử nói muốn đi Giang Lê du ngoạn, ngày hôm trước đã rời khỏi phủ, hiện giờ không ở trong nhà."
"Vừa nãy biết được người chết ở nơi này có bộ dạng tương tự, thuộc hạ lập tức gọi một gã sai vặt ở Lưu gia đã từng hầu hạ Lưu tam tới đây, lát nữa có thể để hắn phân biệt người chết."
Triệu Thụy nói: "Rất tốt, Lưu tam đi Giang Lê một mình sao? Người nhà có đi theo không? Lưu gia kinh doanh cái gì?"
Tô Thần là người cũ ở Nghi Loan Tư, việc nhỏ như vậy quả thực là dễ như trở bàn tay, nghe Triệu Thụy dò hỏi, lập tức liền bẩm báo: "Hồi bẩm đại nhân, nghe Lưu gia nói, Lưu Tam công tử cũng không thích người nhà đi theo, hắn tự mình mang theo ngân phiếu cùng ngân lượng đi ra ngoài, nói tự mình thuê xe ngựa."
"Lưu gia kinh doanh dược liệu, cũng có chi nhánh ở Giang Lê, biết Lưu Tam công tử đi Giang Lê, nên cũng không quá mức lo lắng, để mặc hắn đi," Tô Thần nói, "Thuộc hạ đã gởi thư bồ câu đi Giang Lê trước, để Hộ Thành Tư ở Giang Lê đến chi nhánh Lưu gia dò hỏi, xem Lưu Tam công tử có tới đó hay không."
Vị Lưu Tam công tử này rời nhà vào ngày hôm trước, hôm nay như thế nào cũng có thể đến Giang Lê, nếu người chết trong phòng không phải hắn, vậy khẳng định hắn đã tới nơi.
Triệu Thụy nói: "Rất tốt."
Bọn họ ở trong phòng trao đổi vụ án, cẩn thận suy đoán, đợi sau hai khắc (30), Ân Tiểu Lục mới mở cửa sương phòng ra.
"Các vị đại nhân, hiện tại có thể đi vào, bất quá vẫn cần mang mặt nạ bảo hộ, không được đụng chạm lung tung." Ân Tiểu Lục mời mọi người tiến vào.
Triệu Thụy để Tô Thần cho gã sai vặt Lưu gia đi vào nhận người trước, gã sai vặt kia mới vừa đi vào, liền che miệng khóc thành tiếng.
"Thiếu gia, đây là tam thiếu gia nhà của chúng ta," tiếng khóc của gã sai vặt rung trời, "Thiếu gia...!sao người lại chết như thế này?"
Đúng vậy, Lưu tam thiếu gia vốn nên đi Giang Lê du ngoạn, sao lại chết trong nhà ngoại thất của Văn Chính Thành?
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, để Tô Thần gọi tỉnh gã sai vặt.
Gã sai vặt kia tựa hồ xác thật là người hầu hạ bên cạnh Lưu Tam công tử, thấy Lưu Tam công tử chết rất là đau thương, hơn nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được.
Triệu Thụy trực tiếp hỏi hắn: "Ngươi có biết, tam thiếu gia nhà các người vì sao đi Giang Lê không? Hắn đi một mình, hay là có người đi cùng?"
Gã sai vặt thút tha thút thít, vẫn cố trả lời: "Tam thiếu gia......!Tam thiếu gia cùng Phan tiểu thư đồng hành, chỉ nói muốn đi Giang Lê du ngoạn mấy ngày, qua không bao lâu thì sẽ trở về."
Phan tiểu thư?
Ánh mắt Triệu Thụy trầm xuống, thanh âm lạnh lùng: "Phan tiểu thư? Ngươi có từng gặp mặt?"
Gã sai vặt vừa mới khóc choáng váng đầu óc, hiện tại bị Triệu Thụy dọa như vậy, lập tức nói không ra lời.
Hắn vừa khóc vừa run run, thoạt nhìn thật đáng thương.
Triệu Thụy trầm khuôn mặt nhìn hắn, không nói một lời.
Tạ Cát Tường khẽ thở dài một cái, ôn nhu hỏi: "Thiếu niên lang, nếu ngươi ăn ngay nói thật, có lẽ còn có thể sớm biết là ai hại chết thiếu gia nhà ngươi."
Gã sai vặt nghẹn ngào một tiếng, che mặt mà khóc: "Phan tiểu thư chính là Phan phu nhân Quân Khí tư! Thiếu gia...!thiếu gia và Phan tiểu thư có qua lại, tiểu nhân đã khuyên thiếu gia, nhưng thiếu gia không nghe......"
"Thiếu gia vì sao không nghe tiểu nhân, ô ô ô ô......"
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, trong lòng hai người đều có suy luận mới.
Xem ra, Phan Lâm Lang và Lưu tam đã sớm có kế hoạch, muốn cùng đi Giang Lê ngày hôm trước.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới dẫn đến việc hai người một người mất tích một người tử vong đây?.