Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Đoàn người lảo đảo tiến vào Khải Minh điện, nơi này là chính điện hậu cung, cũng là nơi Hoàng hậu dùng để chiêu đãi phu nhân trong hoàng cung cùng với gia quyến của đại thần vào ngày hội trọng đại, nằm một trước một sau với Tử Vi điện của Hoàng đế dùng để chiêu đãi đại thần, cũng tượng trưng cho thiết luật của gia đình cổ đại: nam chủ ngoại, nữ chủ nội, lại càng là tiêu chí mang tính kiến trúc mà hoàng gia dùng để cảnh chỉ ra hậu cung không được tham gia vào chính sự.
Oản Oản lại hàn huyên vài câu với Tăng bát tử, hỏi thăm tên của vị thái y kia, lúc này mới chậm rãi tách ra, đi đến trước, dù sao tuy nàng và Tăng bát tử đều là thiếp, nhưng xét về địa vị, Oản Oản lại cao hơn một bậc, trước mắt chia theo cấp bậc hoàng tử thì tính ra nàng đứng thứ hai, đương nhiên không thể trước lúc bắt đầu yến hội, lại vẫn còn ở chung với một bát tử, khiến người chú ý.
“Thỉnh an Hoàng hậu điện hạ, Hoàng hậu điện hạ trường nhạc vị ương.”
Oản Oản không biết phía sau nàng còn có bao nhiêu người đông nghìn nghịt, chỉ biết là tiếng thỉnh an này cơ hồ sắp bao phủ khắp lỗ tai nàng, Nàng phủ phục trên mặt đất, cảm nhận được những nữ nhân phía sau đối với Hoàng hậu có một loại khát khao, cũng dần dần hiểu ra, vì sao nữ nhân thời đại này, cho dù đã kết hôn hoặc là có con rồi, đều ôm mộng muốn được vào hậu cung, được hưởng thánh sủng. Cái loại cảm giác đứng trên người khác, dẫm nát trên người khác này, giống như chất kịch độc của cây anh túc ăn mòn trái tim nữ nhân, khiến các nàng tại một nơi ăn thịt người không nhả xương này, càng đánh càng hăng. Có địa vị muốn giữ vững địa vị, không có địa vị muốn kéo người khác xuống nước, thậm chí ngay cả nữ nhân ngồi trên vị trí cao nhất kia, bây giờ cũng nghĩ cách làm sao để bảo trụ địa vị tiếp đến đời sau càng lâu. Nơi này là chiến trường không có khói lửa, là một ma quật tràn ngập mùi son phấn, Oản Oản chưa có lúc nào được lĩnh hội rõ ràng được như lúc này.
Thỉnh an xong, dạ yến vẫn chưa bắt đầu, lúc này xem như khá tự do, những phu nhân trong cung hoặc gia quyến quen biết nhau cũng có thể nhân cơ hội này mà tụ tập lại tán gẫu. Như vậy không đến một lát sau, trong chính điện lớn như vậy, cũng đã tốp năm tốp ba chia thành nhiều nhóm nhỏ, Oản Oản không quen biết một ai, cũng lười đi thăm hỏi các nàng, cho dù muốn tiến hành màn “Phu nhân ngoại giao”, trước mắt cũng không phải thời cơ tốt. Vì thế, sau khi nàng liếc mắt nhìn thoáng qua Vương thị đang diễn trò trước mặt Hoàng hậu, liền tìm một chỗ cách không xa Hoàng hậu ngồi xuống.
“Nữ nhân kia là ai?”
Oản Oản cúi đầu, nhưng không có nghĩa là nàng bị điếc, cách chỗ nàng không xa cũng có vài nhóm phụ nhân, đang không kiêng nể nhìn tới chỗ nàng.
“Chỉ là một thiếp thất của hoàng tử mà thôi.”
Một thiếu nữ trong đó khinh thường nói. Lúc nãy Oản Oản vừa đến bái kiến thiếu nữ này, một thân xiêm y ăn vận, sợ người khác không biết nàng có tiền, hơn nữa trông bộ dáng nàng dính chặt lấy Tiền lương nhân kia, cũng không khó đoán được nàng ta là cô nương nhà mẹ đẻ của Tiền lương nhân, nói không chừng chính là thủ phạm lúc sáng nay va phải xe ngựa của nàng.
Oản Oản tránh khỏi tầm mắt của những thiếu nữ kia, giả vờ không nghe thấy họ đối thoại, lại lặng lẽ chăm chú nhìn đến vị Hoàng hậu cao cao tại thượng, thấy bà ta đang tươi cười chân thành với vài vị thân quyến hoàng tộc hoặc tán gẫu với gia quyến của những đại thần có địa vị cao, cũng không thấy có ý muốn nàng xuất đầu, hoặc có ý tứ gọi nàng đến để giới thiệu cho người khác, liền biết đây là Hoàng hậu muốn lạnh nhạt với mình, dù sao hiện tại trên tay bà ta đã có Vương thị và con trai của nàng ta, bản thân mình và con trai cùng lắm chỉ là cái lốp xe dự phòng, Hoàng hậu hoàn toàn không cần phải coi trọng nàng. Hơn nữa lần này vào cung, biểu hiện của nàng có chút kiêu căng, thậm chí không đủ thông minh, lại có tình cảm sâu đậm với Tình Khuynh, những yếu tố này không đủ để trở thành quân cờ trong tay Hoàng hậu.
Lười quan tâm đến đám nữ nhân trong cung này, miễn là Oản Oản làm bộ dáng như thanh cao ngồi ở đó, chắc chắn cho dù có người đui mù nói gì đó không xuôi tai đến nàng, cũng không dám có can đảm chỉ thẳng vào mũi nàng mà nói, cho dù thân thế của nàng không tốt, lại là thân quyến của Thất hoàng tử nhìn như sắp ngủm, nhưng dù sao cũng được đương kim Hoàng thượng phong hào và địa vị thứ phu nhân, đại gia cũng sẽ không thật sự mà xé rách da mặt.
“Xin thỉnh an Bảo thứ phu nhân.” Một giọng nói nũng nịu vang lên bên cạnh, rất có nét quyến rũ mềm mại đặc biệt của những nữ tử phương nam, ngay cả trong ngữ điệu cũng như chứa đường, nhút nhát ngây thơ.
Oản Oản ngẩng đầu, nhìn cô nương duyên dáng yêu kiều trước mặt, áo váy ngang ngực thêu hoa quế mang theo hương sắc mùa, bởi vì còn là thiếu nữ nên không hạn chế chỉ mặc thâm y, ngược lại vận một bộ áo khoác dài thêu cây liễu vàng kiểu tay áo chẽn, góc áo thêu một đôi chim hoàng oanh cực kỳ sinh động. Lại rất hợp với trâm cài kiểu dáng liễu rũ trên đầu nàng, ngược lại so với vị Tiền cô nương ban nãy kia, khí chất cao nhã không ít, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ một bàn tay kia cũng lấp lánh tươi đẹp hơn vài phần.
“Không cần đa lễ, cũng là ta lần đầu vào cung, cái gì cũng lạ lẫm, chẳng hay cô nương họ gì?” tuy Oản Oản không biết nữ tử trước mặt là ai, nhưng nàng tin tưởng, ở nơi này ít người biết đến nàng, mà không biết nàng là ai còn dám tới bắt chuyện, quả thực nhất định là không có, như vậy nữ tử trước mắt này chẳng những biết mình là ai, mà còn dám đến chào hỏi nói vài câu, gia thế khẳng định sẽ không kém, lại nhìn đến lời nói cử chỉ ăn mặc của nàng ta, rất có khả năng nàng ta đến đây, là được trong nhà ngầm đồng ý.
Nữ tử kia lại khom người, cười có chút ngượng ngập nói: “Ương (nữ tử tự xưng) đến từ hộ Tào Chu gia.”
Oản Oản nghe vậy đầu tiên là buồn bực một lát, sau đó trong lòng chợt chuyển, nữ tử này hẳn là cô nương của chi thứ của phủ Thừa tướng, chính là Tào duyện (một chức quan phụ) ở phủ hoàng tử cũng không tính là quan lớn, không biết nữ tử này có ý đồ gì, hay là chỗ Thừa tướng lại trỗn lẫn tâm tư gì.
“Thì ra là Chu cô nương.” Oản Oản quyết định án binh bất động, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Chu cô nương cũng không nóng vội, ngược lại đứng một bên, đôi mắt lóe lên ánh tò mò hỏi: “Nói đến cũng là mạo muội, chính là ương thuở nhỏ yêu thích du ngoạn sơn thủy, lại khổ nỗi cho thân là nữ tử, không thể đi xa, ương nghe nói phu nhân đến từ nước Thần, liền… liền không nhịn được nghĩ đến hỏi một hai.”
Trong đầu Oản Oản khó hiểu, chăm chú nhìn Chu cô nương, thấy nàng ta tựa hồ hoàn toàn không để ý, hình như thật sự rất muốn biết phong thổ của nước Thần, đơn thuần lại kiên trì…
“Ha ha, cô nương mời ngồi, cô nương muốn hỏi cái gì?” vừa khéo Oản Oản cũng đang thấy nhàm chán, nửa ngày yến hội cũng chưa bắt đầu, không bằng chơi đùa với cô nương này một chút, cũng thử xem xem dụng ý của Thừa tướng.
Chu cô nương đầu tiên là tạ ơn, sau đó ngại ngùng một chút, liền ngồi xuống cạnh Oản Oản, ngẩng đầu có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thực, ương muốn hỏi, có phải nước Thần thật sự rất lạnh hay không, rồi người dân nơi đó có phải đều rất cao lớn hay không…”
Oản Oản cầm khăn che miệng cười nói: “Vậy cô nương xem ta, có phải rất cao lớn hay không…”
Chu cô nương lập tức phản ứng kịp, luống cuống xua tay nói: “Mới không phải, mới không phải… Phu nhân ngược lại thoạt nhìn giống nữ tử nước Khởi, thanh nhã tú lệ, rất thùy mị thướt tha ấy chứ.”
Con ngươi Oản Oản lóe lên một cái, mới nói: “Cô nương cũng là một vị mỹ nhân, giống như noãn ngọc (ngọc ấm) thượng hạng.”
“Phu nhân chê cười ương…” Chu cô nương bị Oản Oản nhìn một cái, khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói ngựa của nước Thần không ít, phu nhân đã cưỡi ngựa chưa?”
Oản Oản thế mà thật tiếc nuối lắc đầu nói: “Gia phụ quản giáo rất nghiêm, vẫn chưa thử qua.”
“Vậy sau này phu nhân sau này cũng không thử qua sao?” Vừa nói xong, cũng không biết Chu cô nương lúc trước thật không nghĩ tới, hay là cố ý, vốn dĩ nàng hỏi những lời này cũng không có gì là không thỏa đáng, nhưng thấy bộ dáng áy này kia của nàng, ngược lại khiến Oản Oản tìm thấy một chút ý vị, bất quá, nếu là nữ tử bình thường thì có thể sẽ thẹn quá thành giận, nhưng Oản Oản là loại người nào, da mặt dày thấy bà luôn, một chút điểm tí ti không rõ nghĩa ấy, nàng cũng không thèm để bụng.
“Không có, sau này liền gặp được điện hạ, điện hạ không thích nữ tử quá mức hoạt bát.” Oản Oản không thèm để ý, vuốt vuốt kim thoa trên đầu, cũng lặng yên ném ra một chút manh mối trong lời nói, xem thử nữ tử này liệu có câu lên được hay không.
Quả nhiên, lập tức đầy mắt Chu cô nương đều là màu phấn hồng, hỏi: “Phu nhân và Thất điện hạ làm sao mà quen biết a?”
Oản Oản nghiêng mặt qua, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức gò má ửng đỏ thẳng đến mang tai, huy gạt khăn nói: “Cô nương trong nhà, hỏi chuyện này để làm gì?”
“Mong phu nhân thứ tội, chỉ là ương nghe nói, tình cảm của phu nhân và điện hạ rất tốt, giống như thần tiên quyến lữ vậy, trong lòng thật hâm mộ, kìm lòng không đậu liền hỏi ra miệng mà thôi.” Chu cô nương khom người thỉnh tội, ngược lại không mất cấp bậc lễ nghĩa, vả lại nàng còn nhỏ chưa thành thôn, nếu là bình thường thì cũng không có gì, nhưng Oản Oản tâm nhãn chuyển vài vòng, cũng không dám yên lòng.
“Chỉ là một ngày bạn bè gặp nhau, liền quen biết điện hạ thôi.” Oản Oản nhẹ nhàng bâng quơ nói, kỳ thực chuyện này cũng Oản Oản và Tình Khuynh lúc trước đã tập lời trước rồi, ở một mức độ nào đó cũng phải cảm tạ lão yêu bà (Thái hậu) ở nước Thần kia, bởi vì nếu như Chất tử bình thường, một khi vào hoàng cung liền giống như vào vòng cấm, cực ít được ra ngoài du ngoạn, nhưng Chất tử nước Khởi lại bất đồng, thái độ của Thái hậu đối với hắn thuộc loại yêu thương đến chết được, trên cơ bản cái gì cũng đều thỏa mãn hắn, dưỡng thành tứ chi không phát triển, tư duy đầu óc cũng chỉ đơn giản biết ăn chơi trác táng, tuy rằng cực ít, nhưng phố Hoa ở đô thành cũng không phải chưa từng đến, thân mật với cô nương của các lâu cũng có vài vị, đến cũng có thể đối đáp được một vài.
Thật ra, Tình Khuynh vốn muốn bỏ đi thân phận của Oản Oản, hắn sợ là vì thân phận ở phố Hoa của Oản Oản, mà ở nước Thần chịu nhục. Nhưng phụ thân của Oản Oản ở nước Khởi cũng có chút danh tiếng, năm đó bị chém đầu, đại bộ phận quan lớn của nước Khởi đều biết, gia quyến bị tịch thu cũng là lẽ thường. Nếu đổi thân phận cho Oản Oản, thủ tục rất nhiều, cũng dễ dàng phạm sai lầm, chỉ mỗi thân phận của Tình Khuynh là che chắn được, nếu không phải đã có tên Chất tử đầu heo kia ở nơi đó, chỉ sợ không thuận lợi được như hiện tại. Nhưng dù vậy, Thừa tướng cũng không quên tìm hiểu, còn phái người đi nước Thần.
Phải biết rằng đã làm thì đã có dấu vết, cho dù Thái tử nước Thần giúp đỡ thu dọn, cũng sẽ không vĩnh viễnkhông để lại nhược điểm. Trước mắt Tình Khuynh và Oản Oản nắm giữ năng lực có hạn, vẫn không làm được chuyện gì không hề có sơ hở. Lại nói, đối với việc này Oản Oản cũng không thèm để ý, huống chi trong lịch sử nước Thần và nước Khởi cũng không phải là chưa bao giờ có sủng phi xuất thân từ phố Hoa. Nghe nói một vị sủng phi nào đó của nước Thần xuất thân từ phố Hoa còn xém chút nữa là trở thành Thái hậu, nếu không phải cuối cùng con trai bà ta không chết một cách khó hiểu, chỉ sợ Thái tử nước Thần bây giờ đã sớm không còn. Nói tóm lại, thời đại này cũng không quá khắc nghiệt với xuất thân của nữ tử, vẫn là câu nói kia, lịch sử là do kẻ thắng cuộc viết nên.
“Phu nhân thật may mắn.” Chu cô nương giống như có thâm ý nói, rồi sau đó vẻ mặt đầy thân thiết ân cần nói: “Nghe nói hiện tại thân thể Thất hoàng tử điện hạ không tiện…”
Oản Oản vừa định làm bộ như khổ sở, chợt nghe thái giám hoàng môn ở bên ngoài hô to: “Thời giờ đã đến!”
Hoàng hậu ngồi ở chủ vị, phất phất tay, đoan trang nói: “Các vị, mời nhập tiệc.”
Oản Oản nhìn Chu cô nương chậm rãi rời đi, lại hất mắt hoàn toàn không nhìn về phía Hoàng hậu, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh như băng.
Oản Oản lại hàn huyên vài câu với Tăng bát tử, hỏi thăm tên của vị thái y kia, lúc này mới chậm rãi tách ra, đi đến trước, dù sao tuy nàng và Tăng bát tử đều là thiếp, nhưng xét về địa vị, Oản Oản lại cao hơn một bậc, trước mắt chia theo cấp bậc hoàng tử thì tính ra nàng đứng thứ hai, đương nhiên không thể trước lúc bắt đầu yến hội, lại vẫn còn ở chung với một bát tử, khiến người chú ý.
“Thỉnh an Hoàng hậu điện hạ, Hoàng hậu điện hạ trường nhạc vị ương.”
Oản Oản không biết phía sau nàng còn có bao nhiêu người đông nghìn nghịt, chỉ biết là tiếng thỉnh an này cơ hồ sắp bao phủ khắp lỗ tai nàng, Nàng phủ phục trên mặt đất, cảm nhận được những nữ nhân phía sau đối với Hoàng hậu có một loại khát khao, cũng dần dần hiểu ra, vì sao nữ nhân thời đại này, cho dù đã kết hôn hoặc là có con rồi, đều ôm mộng muốn được vào hậu cung, được hưởng thánh sủng. Cái loại cảm giác đứng trên người khác, dẫm nát trên người khác này, giống như chất kịch độc của cây anh túc ăn mòn trái tim nữ nhân, khiến các nàng tại một nơi ăn thịt người không nhả xương này, càng đánh càng hăng. Có địa vị muốn giữ vững địa vị, không có địa vị muốn kéo người khác xuống nước, thậm chí ngay cả nữ nhân ngồi trên vị trí cao nhất kia, bây giờ cũng nghĩ cách làm sao để bảo trụ địa vị tiếp đến đời sau càng lâu. Nơi này là chiến trường không có khói lửa, là một ma quật tràn ngập mùi son phấn, Oản Oản chưa có lúc nào được lĩnh hội rõ ràng được như lúc này.
Thỉnh an xong, dạ yến vẫn chưa bắt đầu, lúc này xem như khá tự do, những phu nhân trong cung hoặc gia quyến quen biết nhau cũng có thể nhân cơ hội này mà tụ tập lại tán gẫu. Như vậy không đến một lát sau, trong chính điện lớn như vậy, cũng đã tốp năm tốp ba chia thành nhiều nhóm nhỏ, Oản Oản không quen biết một ai, cũng lười đi thăm hỏi các nàng, cho dù muốn tiến hành màn “Phu nhân ngoại giao”, trước mắt cũng không phải thời cơ tốt. Vì thế, sau khi nàng liếc mắt nhìn thoáng qua Vương thị đang diễn trò trước mặt Hoàng hậu, liền tìm một chỗ cách không xa Hoàng hậu ngồi xuống.
“Nữ nhân kia là ai?”
Oản Oản cúi đầu, nhưng không có nghĩa là nàng bị điếc, cách chỗ nàng không xa cũng có vài nhóm phụ nhân, đang không kiêng nể nhìn tới chỗ nàng.
“Chỉ là một thiếp thất của hoàng tử mà thôi.”
Một thiếu nữ trong đó khinh thường nói. Lúc nãy Oản Oản vừa đến bái kiến thiếu nữ này, một thân xiêm y ăn vận, sợ người khác không biết nàng có tiền, hơn nữa trông bộ dáng nàng dính chặt lấy Tiền lương nhân kia, cũng không khó đoán được nàng ta là cô nương nhà mẹ đẻ của Tiền lương nhân, nói không chừng chính là thủ phạm lúc sáng nay va phải xe ngựa của nàng.
Oản Oản tránh khỏi tầm mắt của những thiếu nữ kia, giả vờ không nghe thấy họ đối thoại, lại lặng lẽ chăm chú nhìn đến vị Hoàng hậu cao cao tại thượng, thấy bà ta đang tươi cười chân thành với vài vị thân quyến hoàng tộc hoặc tán gẫu với gia quyến của những đại thần có địa vị cao, cũng không thấy có ý muốn nàng xuất đầu, hoặc có ý tứ gọi nàng đến để giới thiệu cho người khác, liền biết đây là Hoàng hậu muốn lạnh nhạt với mình, dù sao hiện tại trên tay bà ta đã có Vương thị và con trai của nàng ta, bản thân mình và con trai cùng lắm chỉ là cái lốp xe dự phòng, Hoàng hậu hoàn toàn không cần phải coi trọng nàng. Hơn nữa lần này vào cung, biểu hiện của nàng có chút kiêu căng, thậm chí không đủ thông minh, lại có tình cảm sâu đậm với Tình Khuynh, những yếu tố này không đủ để trở thành quân cờ trong tay Hoàng hậu.
Lười quan tâm đến đám nữ nhân trong cung này, miễn là Oản Oản làm bộ dáng như thanh cao ngồi ở đó, chắc chắn cho dù có người đui mù nói gì đó không xuôi tai đến nàng, cũng không dám có can đảm chỉ thẳng vào mũi nàng mà nói, cho dù thân thế của nàng không tốt, lại là thân quyến của Thất hoàng tử nhìn như sắp ngủm, nhưng dù sao cũng được đương kim Hoàng thượng phong hào và địa vị thứ phu nhân, đại gia cũng sẽ không thật sự mà xé rách da mặt.
“Xin thỉnh an Bảo thứ phu nhân.” Một giọng nói nũng nịu vang lên bên cạnh, rất có nét quyến rũ mềm mại đặc biệt của những nữ tử phương nam, ngay cả trong ngữ điệu cũng như chứa đường, nhút nhát ngây thơ.
Oản Oản ngẩng đầu, nhìn cô nương duyên dáng yêu kiều trước mặt, áo váy ngang ngực thêu hoa quế mang theo hương sắc mùa, bởi vì còn là thiếu nữ nên không hạn chế chỉ mặc thâm y, ngược lại vận một bộ áo khoác dài thêu cây liễu vàng kiểu tay áo chẽn, góc áo thêu một đôi chim hoàng oanh cực kỳ sinh động. Lại rất hợp với trâm cài kiểu dáng liễu rũ trên đầu nàng, ngược lại so với vị Tiền cô nương ban nãy kia, khí chất cao nhã không ít, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ một bàn tay kia cũng lấp lánh tươi đẹp hơn vài phần.
“Không cần đa lễ, cũng là ta lần đầu vào cung, cái gì cũng lạ lẫm, chẳng hay cô nương họ gì?” tuy Oản Oản không biết nữ tử trước mặt là ai, nhưng nàng tin tưởng, ở nơi này ít người biết đến nàng, mà không biết nàng là ai còn dám tới bắt chuyện, quả thực nhất định là không có, như vậy nữ tử trước mắt này chẳng những biết mình là ai, mà còn dám đến chào hỏi nói vài câu, gia thế khẳng định sẽ không kém, lại nhìn đến lời nói cử chỉ ăn mặc của nàng ta, rất có khả năng nàng ta đến đây, là được trong nhà ngầm đồng ý.
Nữ tử kia lại khom người, cười có chút ngượng ngập nói: “Ương (nữ tử tự xưng) đến từ hộ Tào Chu gia.”
Oản Oản nghe vậy đầu tiên là buồn bực một lát, sau đó trong lòng chợt chuyển, nữ tử này hẳn là cô nương của chi thứ của phủ Thừa tướng, chính là Tào duyện (một chức quan phụ) ở phủ hoàng tử cũng không tính là quan lớn, không biết nữ tử này có ý đồ gì, hay là chỗ Thừa tướng lại trỗn lẫn tâm tư gì.
“Thì ra là Chu cô nương.” Oản Oản quyết định án binh bất động, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Chu cô nương cũng không nóng vội, ngược lại đứng một bên, đôi mắt lóe lên ánh tò mò hỏi: “Nói đến cũng là mạo muội, chính là ương thuở nhỏ yêu thích du ngoạn sơn thủy, lại khổ nỗi cho thân là nữ tử, không thể đi xa, ương nghe nói phu nhân đến từ nước Thần, liền… liền không nhịn được nghĩ đến hỏi một hai.”
Trong đầu Oản Oản khó hiểu, chăm chú nhìn Chu cô nương, thấy nàng ta tựa hồ hoàn toàn không để ý, hình như thật sự rất muốn biết phong thổ của nước Thần, đơn thuần lại kiên trì…
“Ha ha, cô nương mời ngồi, cô nương muốn hỏi cái gì?” vừa khéo Oản Oản cũng đang thấy nhàm chán, nửa ngày yến hội cũng chưa bắt đầu, không bằng chơi đùa với cô nương này một chút, cũng thử xem xem dụng ý của Thừa tướng.
Chu cô nương đầu tiên là tạ ơn, sau đó ngại ngùng một chút, liền ngồi xuống cạnh Oản Oản, ngẩng đầu có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thực, ương muốn hỏi, có phải nước Thần thật sự rất lạnh hay không, rồi người dân nơi đó có phải đều rất cao lớn hay không…”
Oản Oản cầm khăn che miệng cười nói: “Vậy cô nương xem ta, có phải rất cao lớn hay không…”
Chu cô nương lập tức phản ứng kịp, luống cuống xua tay nói: “Mới không phải, mới không phải… Phu nhân ngược lại thoạt nhìn giống nữ tử nước Khởi, thanh nhã tú lệ, rất thùy mị thướt tha ấy chứ.”
Con ngươi Oản Oản lóe lên một cái, mới nói: “Cô nương cũng là một vị mỹ nhân, giống như noãn ngọc (ngọc ấm) thượng hạng.”
“Phu nhân chê cười ương…” Chu cô nương bị Oản Oản nhìn một cái, khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói ngựa của nước Thần không ít, phu nhân đã cưỡi ngựa chưa?”
Oản Oản thế mà thật tiếc nuối lắc đầu nói: “Gia phụ quản giáo rất nghiêm, vẫn chưa thử qua.”
“Vậy sau này phu nhân sau này cũng không thử qua sao?” Vừa nói xong, cũng không biết Chu cô nương lúc trước thật không nghĩ tới, hay là cố ý, vốn dĩ nàng hỏi những lời này cũng không có gì là không thỏa đáng, nhưng thấy bộ dáng áy này kia của nàng, ngược lại khiến Oản Oản tìm thấy một chút ý vị, bất quá, nếu là nữ tử bình thường thì có thể sẽ thẹn quá thành giận, nhưng Oản Oản là loại người nào, da mặt dày thấy bà luôn, một chút điểm tí ti không rõ nghĩa ấy, nàng cũng không thèm để bụng.
“Không có, sau này liền gặp được điện hạ, điện hạ không thích nữ tử quá mức hoạt bát.” Oản Oản không thèm để ý, vuốt vuốt kim thoa trên đầu, cũng lặng yên ném ra một chút manh mối trong lời nói, xem thử nữ tử này liệu có câu lên được hay không.
Quả nhiên, lập tức đầy mắt Chu cô nương đều là màu phấn hồng, hỏi: “Phu nhân và Thất điện hạ làm sao mà quen biết a?”
Oản Oản nghiêng mặt qua, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức gò má ửng đỏ thẳng đến mang tai, huy gạt khăn nói: “Cô nương trong nhà, hỏi chuyện này để làm gì?”
“Mong phu nhân thứ tội, chỉ là ương nghe nói, tình cảm của phu nhân và điện hạ rất tốt, giống như thần tiên quyến lữ vậy, trong lòng thật hâm mộ, kìm lòng không đậu liền hỏi ra miệng mà thôi.” Chu cô nương khom người thỉnh tội, ngược lại không mất cấp bậc lễ nghĩa, vả lại nàng còn nhỏ chưa thành thôn, nếu là bình thường thì cũng không có gì, nhưng Oản Oản tâm nhãn chuyển vài vòng, cũng không dám yên lòng.
“Chỉ là một ngày bạn bè gặp nhau, liền quen biết điện hạ thôi.” Oản Oản nhẹ nhàng bâng quơ nói, kỳ thực chuyện này cũng Oản Oản và Tình Khuynh lúc trước đã tập lời trước rồi, ở một mức độ nào đó cũng phải cảm tạ lão yêu bà (Thái hậu) ở nước Thần kia, bởi vì nếu như Chất tử bình thường, một khi vào hoàng cung liền giống như vào vòng cấm, cực ít được ra ngoài du ngoạn, nhưng Chất tử nước Khởi lại bất đồng, thái độ của Thái hậu đối với hắn thuộc loại yêu thương đến chết được, trên cơ bản cái gì cũng đều thỏa mãn hắn, dưỡng thành tứ chi không phát triển, tư duy đầu óc cũng chỉ đơn giản biết ăn chơi trác táng, tuy rằng cực ít, nhưng phố Hoa ở đô thành cũng không phải chưa từng đến, thân mật với cô nương của các lâu cũng có vài vị, đến cũng có thể đối đáp được một vài.
Thật ra, Tình Khuynh vốn muốn bỏ đi thân phận của Oản Oản, hắn sợ là vì thân phận ở phố Hoa của Oản Oản, mà ở nước Thần chịu nhục. Nhưng phụ thân của Oản Oản ở nước Khởi cũng có chút danh tiếng, năm đó bị chém đầu, đại bộ phận quan lớn của nước Khởi đều biết, gia quyến bị tịch thu cũng là lẽ thường. Nếu đổi thân phận cho Oản Oản, thủ tục rất nhiều, cũng dễ dàng phạm sai lầm, chỉ mỗi thân phận của Tình Khuynh là che chắn được, nếu không phải đã có tên Chất tử đầu heo kia ở nơi đó, chỉ sợ không thuận lợi được như hiện tại. Nhưng dù vậy, Thừa tướng cũng không quên tìm hiểu, còn phái người đi nước Thần.
Phải biết rằng đã làm thì đã có dấu vết, cho dù Thái tử nước Thần giúp đỡ thu dọn, cũng sẽ không vĩnh viễnkhông để lại nhược điểm. Trước mắt Tình Khuynh và Oản Oản nắm giữ năng lực có hạn, vẫn không làm được chuyện gì không hề có sơ hở. Lại nói, đối với việc này Oản Oản cũng không thèm để ý, huống chi trong lịch sử nước Thần và nước Khởi cũng không phải là chưa bao giờ có sủng phi xuất thân từ phố Hoa. Nghe nói một vị sủng phi nào đó của nước Thần xuất thân từ phố Hoa còn xém chút nữa là trở thành Thái hậu, nếu không phải cuối cùng con trai bà ta không chết một cách khó hiểu, chỉ sợ Thái tử nước Thần bây giờ đã sớm không còn. Nói tóm lại, thời đại này cũng không quá khắc nghiệt với xuất thân của nữ tử, vẫn là câu nói kia, lịch sử là do kẻ thắng cuộc viết nên.
“Phu nhân thật may mắn.” Chu cô nương giống như có thâm ý nói, rồi sau đó vẻ mặt đầy thân thiết ân cần nói: “Nghe nói hiện tại thân thể Thất hoàng tử điện hạ không tiện…”
Oản Oản vừa định làm bộ như khổ sở, chợt nghe thái giám hoàng môn ở bên ngoài hô to: “Thời giờ đã đến!”
Hoàng hậu ngồi ở chủ vị, phất phất tay, đoan trang nói: “Các vị, mời nhập tiệc.”
Oản Oản nhìn Chu cô nương chậm rãi rời đi, lại hất mắt hoàn toàn không nhìn về phía Hoàng hậu, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh như băng.