Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
“Rầm!”
Đột nhiên!
Viện trưởng Chu vỗ bàn một cái, nổi giận nói: “Bác sĩ Hoàng, thái độ này của ông rất rất có vấn đề đấy ông có biết không? Nói cái gì mà hành nghề y sáu năm, chỉ cần nhìn sơ qua là có thể kể hết mọi thứ trong chuyên môn của mình, phần tự tin này của ông là không thể có, loại tự tin này đã che mờ cặp mắt của ông rồi.”
“Vâng vâng vâng!” Bác sĩ Hoàng gập người chín mươi độ cúi đầu nhận sai.
“Bây giờ lập tức sắp xếp cho bệnh nhân kia tiến hành kiểm tra não bộ trên toàn phương diện, tìm ra tất cả các nguyên nhân, tôi sẽ tự mình xem!”
“Vâng, tôi đi sắp xếp ngay đây.”
Lưu Hà Đình được sắp xếp chụp chiếu toàn diện một lần nữa, từ trong phim chụp não bộ có thể nhìn thấy được một vùng chấm nhỏ chi chít dày đặc, rất rõ ràng, đó chính là vụn thủy tinh mà Ninh Vũ Phi đã nói.
Thật sự nó rất bé, bởi vậy sẽ chảy theo dòng máu, bất cứ lúc nào cũng sẽ tạo thành nguy hiểm trí mạng.
Viện trưởng Chu tự mình xem tấm phim, hung hắc liếc bác sĩ Hoàng một cái, nhưng lúc này không phải thời điểm trách cứ, nói: “Bây giờ lập tức sắp xếp tiến hành phẫu thuật!”
“Viện trưởng, ca phẫu thuật này bệnh viện của chúng ta không thể làm được, cho dù cả nước cũng không có bác sĩ nào có thể làm dược, quá khó.” Bác sĩ Hoàng nói.
“Vậy cách giải quyết của ông là gì?”
“Chính là bảo bọn họ xoay tiền, sau đó mời giáo sư bác sĩ nước ngoài đến làm phẫu thuật, bây giờ cũng chỉ có cách như vậy thôi.” Bác sĩ Hoàng trả lời.
Viện trưởng Chu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy thì mau chóng liên hệ, tính mạng người trẻ tuổi này nhất định phải cứu được, vấn đề tiền bạc để sau hãy nói.”
“Viện trưởng Chu, rất cảm ơn quyết định của ông, nhưng tôi cảm thấy Lưu Hà Đình đã không thể sống nổi qua đêm nay, hơn nữa nhưng mảnh vụn thủy tinh kia chảy theo dòng máu, chờ đợi thêm nữa e rằng chỉ càng thêm phiền phức.” Ninh Vũ Phi nói.
“Chàng trai trẻ, nhưng mà bây giờ chúng tôi căn bản không thể nào làm phẫu thuật được, nếu làm liều, vậy khác gì giết người đâu?”
“Tôi có thể làm được!” Ninh Vũ Phi nói.
“Cái gì?”
Bác sĩ Hoàng có chút buồn cười: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi, có thể làm phẫu thuật mở hộp sọ được sao?”
“Ông cảm thấy rất buồn cười sao?”
Đói với bác sĩ Hoàng này, trong lòng Ninh Vũ Phi chán ghét đến cực điểm.
Bác sĩ Hoàng nói: “Viện trưởng, trước đây là sai sót của tôi, nhưng nếu để chàng trai này làm phẫu thuật, tôi sẽ trực tiếp từ chức ở bệnh viện.”
“Chàng trai trẻ, đây không phải chuyện đùa, cậu học y được mấy năm rồi?” Viện trưởng Chu hỏi.
“Ở nước ngoài một năm, có học qua một chút, nhưng thời gian cấp bách, tôi không thể khảo chứng được.”
Ngẫm nghĩ kĩ lại một lần nữa, viện trưởng Chu vẫn không muốn mạo hiểm như vậy, không nói đến việc Ninh Vũ Phi chỉ mới chừng hai mươi tuổi, cũng chỉ mới học y một năm, vậy thì có khác gì một thực tập sinh đâu.
Do đó, viện trưởng Chu kiên quyết sẽ không mạo hiểm như vậy.
“Vậy thì không được, đây không phải là trò đùa của trẻ con, để tôi suy nghĩ lại biện pháp một chút.” Viện trưởng Chu cự tuyệt.
Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ, trước đây mình tại sao chỉ quan tâm đến việc sớm về núi chơi, mà không thi lấy một cái chứng chỉ mang về chứ.
Những năm này Ninh Vũ Phi không chỉ ở lại trong núi, còn bị Lý Thương Cát đưa ra nước ngoài học mấy năm, trong đó có cả học y, chính là học y thuật phương Tây kết hợp với Trung y, lấy thừa bù thiếu.
Theo lời của sư phụ Lý Thương Cát nói, thì chính là bắt kịp thời đại.
Ninh Vũ Phi đi ra khỏi cửa, rút điện thoại ra, bấm một dãy số nói: “Ngũ sư tỷ, có rảnh không, giúp em một chuyện…”
Đột nhiên!
Viện trưởng Chu vỗ bàn một cái, nổi giận nói: “Bác sĩ Hoàng, thái độ này của ông rất rất có vấn đề đấy ông có biết không? Nói cái gì mà hành nghề y sáu năm, chỉ cần nhìn sơ qua là có thể kể hết mọi thứ trong chuyên môn của mình, phần tự tin này của ông là không thể có, loại tự tin này đã che mờ cặp mắt của ông rồi.”
“Vâng vâng vâng!” Bác sĩ Hoàng gập người chín mươi độ cúi đầu nhận sai.
“Bây giờ lập tức sắp xếp cho bệnh nhân kia tiến hành kiểm tra não bộ trên toàn phương diện, tìm ra tất cả các nguyên nhân, tôi sẽ tự mình xem!”
“Vâng, tôi đi sắp xếp ngay đây.”
Lưu Hà Đình được sắp xếp chụp chiếu toàn diện một lần nữa, từ trong phim chụp não bộ có thể nhìn thấy được một vùng chấm nhỏ chi chít dày đặc, rất rõ ràng, đó chính là vụn thủy tinh mà Ninh Vũ Phi đã nói.
Thật sự nó rất bé, bởi vậy sẽ chảy theo dòng máu, bất cứ lúc nào cũng sẽ tạo thành nguy hiểm trí mạng.
Viện trưởng Chu tự mình xem tấm phim, hung hắc liếc bác sĩ Hoàng một cái, nhưng lúc này không phải thời điểm trách cứ, nói: “Bây giờ lập tức sắp xếp tiến hành phẫu thuật!”
“Viện trưởng, ca phẫu thuật này bệnh viện của chúng ta không thể làm được, cho dù cả nước cũng không có bác sĩ nào có thể làm dược, quá khó.” Bác sĩ Hoàng nói.
“Vậy cách giải quyết của ông là gì?”
“Chính là bảo bọn họ xoay tiền, sau đó mời giáo sư bác sĩ nước ngoài đến làm phẫu thuật, bây giờ cũng chỉ có cách như vậy thôi.” Bác sĩ Hoàng trả lời.
Viện trưởng Chu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy thì mau chóng liên hệ, tính mạng người trẻ tuổi này nhất định phải cứu được, vấn đề tiền bạc để sau hãy nói.”
“Viện trưởng Chu, rất cảm ơn quyết định của ông, nhưng tôi cảm thấy Lưu Hà Đình đã không thể sống nổi qua đêm nay, hơn nữa nhưng mảnh vụn thủy tinh kia chảy theo dòng máu, chờ đợi thêm nữa e rằng chỉ càng thêm phiền phức.” Ninh Vũ Phi nói.
“Chàng trai trẻ, nhưng mà bây giờ chúng tôi căn bản không thể nào làm phẫu thuật được, nếu làm liều, vậy khác gì giết người đâu?”
“Tôi có thể làm được!” Ninh Vũ Phi nói.
“Cái gì?”
Bác sĩ Hoàng có chút buồn cười: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi, có thể làm phẫu thuật mở hộp sọ được sao?”
“Ông cảm thấy rất buồn cười sao?”
Đói với bác sĩ Hoàng này, trong lòng Ninh Vũ Phi chán ghét đến cực điểm.
Bác sĩ Hoàng nói: “Viện trưởng, trước đây là sai sót của tôi, nhưng nếu để chàng trai này làm phẫu thuật, tôi sẽ trực tiếp từ chức ở bệnh viện.”
“Chàng trai trẻ, đây không phải chuyện đùa, cậu học y được mấy năm rồi?” Viện trưởng Chu hỏi.
“Ở nước ngoài một năm, có học qua một chút, nhưng thời gian cấp bách, tôi không thể khảo chứng được.”
Ngẫm nghĩ kĩ lại một lần nữa, viện trưởng Chu vẫn không muốn mạo hiểm như vậy, không nói đến việc Ninh Vũ Phi chỉ mới chừng hai mươi tuổi, cũng chỉ mới học y một năm, vậy thì có khác gì một thực tập sinh đâu.
Do đó, viện trưởng Chu kiên quyết sẽ không mạo hiểm như vậy.
“Vậy thì không được, đây không phải là trò đùa của trẻ con, để tôi suy nghĩ lại biện pháp một chút.” Viện trưởng Chu cự tuyệt.
Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ, trước đây mình tại sao chỉ quan tâm đến việc sớm về núi chơi, mà không thi lấy một cái chứng chỉ mang về chứ.
Những năm này Ninh Vũ Phi không chỉ ở lại trong núi, còn bị Lý Thương Cát đưa ra nước ngoài học mấy năm, trong đó có cả học y, chính là học y thuật phương Tây kết hợp với Trung y, lấy thừa bù thiếu.
Theo lời của sư phụ Lý Thương Cát nói, thì chính là bắt kịp thời đại.
Ninh Vũ Phi đi ra khỏi cửa, rút điện thoại ra, bấm một dãy số nói: “Ngũ sư tỷ, có rảnh không, giúp em một chuyện…”